Chương 3: Thỏa Thuận

Hiu hiu…

Hàn phong phiêu du giữa trời đêm phóng đãng.

Cả một cái đại sâm lâm bây giờ đã trở thành một vùng hoang phế chi địa, u oán chết chóc. Tòa nguy nga kiến trúc khủng bố thì vẫn còn đó, sừng sửng như cự sơn.

Bên trong đại điện, quang trụ bao quanh bệ đá lại lần nữa dâng lên. Chỉ thấy bên trong, một sinh linh nhỏ bé đang được uẩn dưỡng, từng đạo uẩn dưỡng chi khí nhẹ nhàng mà truyền vào sinh linh đó.

Sinh linh này chính là cơ thể mà lão giả đã nói sẽ tạo ra. Bất quá bây giờ nó chỉ là đứa bé, dáng dấp là nhân loại.

Vậy còn viên Thôn Phệ Thạch đâu?

Nó bây giờ đã nằm trong cơ thể bé nhỏ kia, hiện đang cư ngụ tại nội thể.

Bên trong Thôn Phệ Thạch.

Đạo thân ảnh màu trắng vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía linh hồn của Bạch Vũ. Linh hồn hắn cứ lay động liên hồi, khuôn mặt đờ đẫn vô thanh vô thức. Nhưng chỉ một lúc, dường như lực đạo còn sót lại của lão giả kia đã tan biến, hắn dần dần lấy lại được ý thức.

Bạch Vũ khẽ động mi mắt, hắn loáng thoáng thấy qua trước mắt mình là một cái thân ảnh trắng xóa, mười ba quang cầu lập lờ quanh nó. Hắn khi này mới hớt hải mà hỏi:

“ Đây là thiên đường sao? Ngươi là thần hay quỷ…?”

Chỉ vừa dứt lời, Bạch Vũ đã quay qua quay lại mà nhìn ngó xung quanh. Rồi hắn lại nhìn bản thân mình, thấy thân người mập mờ mà trôi nổi, hắn buông lời cảm thán:

“ Ta… vậy mà ta đã chết rồi…”

“ Không, ngươi chưa chết.”

Đạo thân ảnh trắng kia khi này mới mở lời… Bạch Vũ nheo mắt lại mà nhìn hắn…

Không để cho Vũ mở lời, tàn hồn bắt đầu nói:

“ Chuyện này nói ra rất dài dòng… Ngươi hãy nghe kĩ lời ta nói”

Tiếp đó, tàn hồn kể cho Bạch Vũ nghe chuyện hắn chết đi, chuyện nó là một phách sinh ra từ linh hồn của Vũ. Thậm chí là chuyện của lão giả nói cho nó, chuyện giết chủ hồn để chiếm lấy thể xác. Tất cả mọi thứ, đều từ một lời mà ra, không hề giấu giếm.

Tới đây, có thể có người sẽ nói cái tàn hồn này quá ngu ngốc đi. Nhưng nó cũng không phải là ngu ngốc, mà là trọng tình trọng nghĩa.

Một cái tàn hồn sinh ra từ chủ hồn, mấy ai lại đi giết chính chủ hồn của mình mà đoạt xá? Cái này là uống nước không nhớ nguồn. Ăn quả méo nhớ kẻ trồng cây! Hành vi như thế, Thiên đạo bất dung!

Haiss…

Trở lại với câu chuyện

Khi tàn hồn vừa dứt lời, Bạch Vũ vậy mà ngồi phịch xuống đất, luồng tin tức ập tới quá nhiều khiến hắn có chút choáng váng… Bất quá vài khắc sau, hắn thở dài mà nói, lời nói mười phần điềm tĩnh:

“ Vậy bây giờ, ngươi sẽ nuôi nhốt ta rồi giết ta sao?”

Sở dĩ Bạch Vũ hỏi như vậy, vì hắn cảm thấy bản thân đạo thân ảnh kia có thể giết hắn được, mười ba quang cầu bay quanh nó, ấy vậy mà tỏa ra lực lượng khiến Bạch Vũ kinh sợ không thôi.

“ Không, ta sẽ không giết ngươi. Ta thậm chí cũng sẽ không chiếm lấy cơ thể của ngươi. Dẫu sao, ngươi cũng là cội nguồn của ta.”

Thân ảnh bình thản mà nói, giống như nó đã toan tính được điều gì, nó lại nói tiếp:

“ Những lời của lão già kia, nhìn như muốn giúp ta, nhưng kì thật ta thấy hắn đang lợi dụng ta. Chi bằng ta và ngươi tương kế tựu kế, cùng nhau sinh tồn, đến khi ta trở thành một linh hồn toàn vẹn, ta sẽ tìm một cổ thân thề phù hợp mà sử dụng, còn thân thể này của ngươi, vẫn sẽ là của ngươi.”

Lời nói vừa ra, thân ảnh phất tay một cái, hình ảnh bên ngoài đại điện bỗng chốc mà xuất hiện. Đó là hình ảnh cơ thể nhỏ bé đang được uẫn dưỡng trên bệ đá.

Không khỏi không nói, từ khi lão giả kia tan biến, Thôn Phệ Thạch đã dung hợp với đạo tàn hồn kia, đồng thời cũng cư ngụ trong cơ thể nhỏ bé trên bệ đá. Việc đạo tàn hồn sở hữu quyền năng như vậy cũng không phải không hợp lý.

Bạch vũ nghe thấy như thế, không khỏi động tâm, dù gì bản thân cũng có cơ hội sống sót, nhưng hắn cũng không thể nào tín nhiệm được tàn hồn của mình.

Hắn truy vấn:

“ Ta làm sao có thể tin được lời ngươi nói?”

“ Ngươi có thể không tin. Ta cũng không có cách để chứng minh. Nhưng những lời ta nói với ngươi xem như là lời hứa, ta hứa được làm được!”

Thấy đạo thân ảnh quả quyết, Bạch Vũ rơi vào trầm mặc. Bầu không khí cũng yên tĩnh lạ thường. Hắn bây giờ thật sự không hề có sự lựa chọn, cũng không thể nào chống trả.

Haiss…

“ Được rồi, vậy thì ta sẽ tin ngươi. Hi vọng ngươi đừng lừa ta!”

Cảm giác vận mệnh nằm trong tay kẻ khác, thật khó chịu. Nhưng hắn đã không còn lựa chọn.

“ Được! Ta hứa với ngươi! Nếu trái lời, trời tru đất diệt!”

Đạo thân ảnh nói lời quả quyết. Đây cũng chính là lời thật lòng của nó. Nó không phải kẻ làm trái luân thường đạo lý.

Cuộc giao dịch xem như là thành công mĩ mãn. Bạch Vũ sẽ cho đạo tàn hồn của mình cư ngụ trong thân thể, đợi tới khi nó trưởng thành thì sẽ đi tìm thân thể khác.

Tới đây, trong đầu hắn lại tràn ngập biết bao mê man khác. Đó là khủng bố tin tức khi trước mà tàn hồn đã nói cho hắn biết. Những chuyện tỉ như linh hồn, thần tiên các thứ hắn từ trước đến nay nào có nữa phần tin tưởng. Cùng lắm chỉ hiểu biết thông qua tiểu thuyết tiên hiệp huyền huyễn mà thôi. Bây giờ, mọi thứ vậy mà thật sự tồn tại.

Bạch Vũ như định mở lời mà hỏi tàn hồn cho rõ ngọn nguồn thì bỗng chốc cả vùng không gian bỗng biến hóa thành một vùng đen tối, tựa như vô tận tinh không.

“ Ta đã dung hợp triệt để với Thôn Phệ Thạch, đồng thời cũng nắm giữ được ký ức của chủ nhân trước, bất quá phần lớn ký ức đã vụn vỡ không tài nào xem được. Nhưng ít ra ta và ngươi cũng sẽ hiểu rõ được bản chất của vũ trụ đi…”

Tàn hồn tự lẩm bẩm, nó phất tay đem toàn thể không gian biến thành một cái tựa như phim trường đa chiều. Từ đó mà tìm hiểu sự thật cùng Bạch Vũ