Chương 2: Phân Hồn

Xoẹt Xoẹt

Từng tiếng xé thịt giòn tan văng vẳng trong đêm trăng. Hàn khí từ rừng sâu nước độc bốc lên ngút trời. Con mèo vẫn đang ngấu nghiến cái xác của Vũ. Linh hồn hắn như hương khói phiêu du giữa thảm rừng mênh mông.

Phù Phù…

Hàn phong khẽ thổi, lệ khí trùng trùng thành tầng thành lớp…

Người xưa thường nói, Linh hồn con người có ba hồn bảy phách. Bất quá từ cổ chí kim, chưa ai chứng minh được điều đó. Vậy tại sao lại nói như vậy?

Mãi đến hôm nay, lão tác ta mới tận mắt nhìn thấy.

Giữa không trung, Linh hồn của Bạch Vũ như hóa thực thể, lúc ẩn lúc hiện. Linh hồn hắn như muốn tan biến cùng thể xác. Nhưng bất quá… lại có một sợi tàn hồn phân ra.

Sợi tàn hồn này như làn khói nhẹ, phiêu du trong gió. Giữa màn đêm vô tận ấy, nó tiến nhập một cái địa phương phi thường khủng bố!

Tòa kiến trúc cuối cùng tới Trái Đất!

Giữa màn đêm, ánh trăng buông xuống trên tòa kiến trúc khổng lồ. Nó tựa như cự sơn sừng sửng giữa không trung.

Tòa kiến trúc hình bát diện, bao phủ bên ngoài là lớp tường kim loại kì lạ, tỏa ra khủng bố khí tức cùng một lực lượng cường đại nào đó. Các loài hung thú cho dù là hung mãnh đến đâu cũng không dám lại gần.

Sâu tận trung tâm của tòa kiến trúc. Một đại điện phi thường to lớn mà trang nghiêm tọa lạc. Chính giữa cung điện là một bệ đá trông thật cổ kính. Phù văn tỏa sáng lơ lửng xung quanh bệ, đồng thời lại có từng làn hắc vụ lượn lờ. Chúng nó có tới mười ba đầu hắc vụ, lúc ẩn lúc hiện quanh bệ đá nhưng không dám lại gần. Phải chăng là vì những phù văn kia?

Bất giác một đầu hắc vụ dừng lại, run rẩy mà hô:

“Không tốt! Thôn Phệ Thạch đang run rẩy!”

Mười hai đầu hắc vụ còn lại lập tức tụ lại, nhìn vào phía trên bệ đá.

Ong Ong

Bên trên bệ đá, một viên đá hình bát diện đều, nhỏ tầm ba ngón tay đang điên cuồng rung động. Nó tỏa ra từng đợt quang mang màu trắng, tràn ngập cả đại điện.

“ Mau nhìn!”

Một đầu hắc vụ khác lại hô lên. Chỉ thấy từ trên đỉnh tòa cung điện một làn khói trắng đang nhẹ nhành rơi xuống viên đá đó.

Không sai!

Đây là tàn hồn của Bạch Vũ!

Mười ba đầu hắc vụ như điên cuồng:

“ Mau ngăn nó lại! Nếu không, chúng ta đều phải chết!”

“Khốn kiếp! Tại sao Vô Tướng hồn lại có thể tìm tới nhanh như vậy!?”

Hắc Vụ tức tốc mà đi, cực đại năng lượng bạo phát. Trong chớp mắt, mười ba loại năng lượng khác nhau điên cuồng mà đập tới sợi tàn hồn kia.

Oanh!

Từng đạo quang mang khác biệt đánh tới. Thế nhưng hết thảy đều bị ngăn cách bởi phù văn kì lạ…

Chính giữ tòa đại điện, phù văn tạo thành quang trụ cao tới tận đỉnh, bảo vệ lấy sợi tàn hồn kia.

Không lâu sau, tàn hồn dung nhập vào viên đá nhỏ trên bệ đá. Chỉ chớp mắt, viên đá như có sức sống, nó lay động còn mãnh liệt hơn.

“ Xong… Tất cả đã hết…”

Một đầu hắc vụ u oán mà nói, từ trong ngữ điệu của nó, cảm giác chua xót tràn ngập mà ra.

Lại có một đầu hắc vụ khác điên cuồng mà hét lên:

“ Vô Tướng Tiên Tông! Ta có làm ma cũng không tha cho các ngươi!”

Lời vừa dứt, quang trụ ngay lập tức biến mất. Cả tòa đại điện như phát sinh ra một loại cường đại lực lượng nào đó. Nó oanh định mười ba đầu hắc vụ, cùng hung cực ác mà kéo chúng vào bên trong viên đá tên Thôn Phệ Thạch kia…

A A A!

Tiếng gào thét văng vẳng khắp đại điện, thống khổ bi ai …

Phù phù…

Bên trong Thôn Phệ Thạch, sợi tàn hồn khi nảy ngưng tụ thành hình người… Chỉ thấy nó là đạo thân ảnh màu trắng, không rõ mục diện.

“ A a a… đau quá”

Cơn đau tràn ngập mà tới trong đầu đạo thân ảnh đó… Nó ôm đầu gào thét một lúc lâu, không rõ là bao lâu…

Đến khi cơn đau qua đi… Nó dần dần tỉnh lại, ngờ ngợ mà nói:

“ Vô Tướng Tiên Tông…? Thôn Phệ Thạch…? Đây rốt cuộc là sao? Ta là ai? Đây là đâu?”

Muôn vàn dấu hỏi tràn ngập trong ý thức. Đạo thân ảnh màu trắng loạng choạng đứng dậy, rảo bước mà đi… Bất quá nó chỉ vừa đi được vài bước, một tiếng cười cỗ lão mà uy nghiêm vang lên:

“ Ha ha, Vô Tướng hồn… không ngờ nhanh như vậy đã tìm được Vô Tướng hồn. Nhưng lại chỉ có tàn hồn là Vô Tướng, đúng là tạo hóa trêu ngươi…”

Đạo thân ảnh hoảng hốt, quay lưng lại nhìn. Từ phía sau hắn lúc nào đã xuất hiện một lão giả, tiên phong đạo cốt, ánh mắt nhu mì.

“ Ông là ai!? Đây là đâu!?”

Thân ảnh trắng liền hỏi lớn, không nói cũng biết, giờ đây trong lòng nó rất hoảng hốt. Lão giả điềm tĩnh mà nói:

“ Bình tĩnh, đây là không gian bên trong Thôn Phệ Thạch, ta là chủ cũ của nó…”

“Ây… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… làm ơn nói cho tôi biết đi…”

Thân ảnh như nức nở mà cầu xin. Lão giả thấy nó như vậy không khỏi lắc đầu mà phất tay. Chỉ trong nháy mắt, trắng xóa quang cảnh liền biến thành sâm lâm u tối bên ngoài tòa khủng bố kiến trúc. Chỉ thấy bên trong khu rừng, một người đang hớt hải chạy trốn khỏi con hung thú màu đen.

Không sai!

Đây chính là hình ảnh Bạch Vũ chạy trốn khỏi con mèo biến dị. Quang cảnh cứ như thế mà diễn biến. Lão giả thì ôn tồn giảng giải:

“ Người này chính là cơ thể khi trước chứa đựng ngươi. Ngươi là một sợi tàn hồn bên trong linh hồn của người này. Chính xác mà nói, ngươi là một phách trong ba hồn bảy phách.”

“ Tàn hồn…”

Thân ảnh như ngộ ra điều gì mà lẩm bẩm nói. Lão giả lại tiếp tục giảng giải:

“ Ngươi là tàn hồn, bất quá là tàn hồn đặc biệt đi… nhưng cũng bởi vì là tàn hồn nên bây giờ ngươi không thể nào phát triển thành một linh hồn toàn diện được nhưng ở đây ta có một cách giúp ngươi sống lại một cuộc sống hoàn toàn khác!”

Không để cho thân ảnh kia mở lời, lão giả đã phất tay, hình ảnh phá toái, quang cảnh màu trắng đã xuất hiện.

Lão ta lại phất tay, gọi đến một cái linh hồn thiếu khuyết. Linh hồn này chỉ có ba hồn sáu phách!

Đây chính là linh hồn của Vũ.

Hóa ra linh hồn của hắn không có tan biến mà đã được lão già này thu lại. Lão nói:

“ Đây chính là linh hồn chủ thể của ngươi. Ta sẽ giúp nó tái tạo một nhục thân thật cường đại. Và ngươi sẽ kí gửi cùng với linh hồn này trong cùng một nhục thân. Đợi tới khi bản thân ngươi phát triển thành một linh hồn hoàn chỉnh thì hãy giết linh hồn nhỏ bé này đi. Chiếm cứ lấy nhục thân mà phục dụng!”

“ Giết…? Chiếm cứ nhục thân?”

Thân ảnh run rẩy mà lắp bắp, bởi vì nó đang bị uy áp từ lão giả này trấn áp, lại thêm những lời nói khó hiểu của lão, làm nó cảm thấy như đang bị uy hiếp làm việc ác vậy!

“ Hừm… Ta đã không còn nhiều thời gian nữa. Ngươi hãy cố gắng mà nắm giữ mười ba nguồn sức mạnh này. Cố gắng mà sống sót. Hãy tìm đường đến Thần Vực. Ở nơi đó, ngươi sẽ hiểu tất cả!!!”

Lời vừa nói ra, lão giả dần dần tan biến thành hương khói… Trong khoảng không vô tận trắng xóa ấy, chỉ còn lại đạo thân ảnh màu trắng, linh hồn của Bạch Vũ, mười ba đạo quang cầu màu sắc khác nhau…

Bên ngoài tòa kiến trúc, muôn loài hung thú đang hớt hải mà chạy trốn. Sau lưng chúng là hắc vụ cao tận trời xanh đang điên cuồng mà tràn ra cả khu rừng.

Hắc vụ này chính là từ tòa kiến trúc tỏa ra, Hắc vụ âm u, lệ khí khủng bố kinh người, nó quét tới đâu, hung thú teo tóp thành thây khô, cây cối rũ mục tới đó. Cho tới phạm vi bán kính hơn trăm dặm, làn hắc vụ mới dần dần tan biến. Hắc Vụ không còn, sự sống cũng không còn…

Mảnh đất hình tròn có bán kính trăm dặm ấy đã hoàn toàn trở thành vùng đất chết, không một tia sinh cơ…