Ó ó ó!!!
Trên bầu trời, một đầu cự điểu sải cánh mà bay. Bóng hình trải trên thảm rừng mênh mông. Con cự điểu này có thể coi như chúa tể bầu trời của cả sâm lâm. Ánh mắt nó đầy kiêu ngạo mà nhìn xuống dòng sông uống lượn.
Ầm Ầm
Bổng dưng từ giữa dòng sông như phát nổ, nước bắn cao hơn 100 mét. Bên trong cột nước, một bóng đen vụt tốc mà lên, nhanh như thiểm điện, cao tận trời xanh.
Chỉ nghe “ phập” một tiếng. Cự điểu đang bay trên bầu trời đã bị nó đớp lấy cả cơ thể rồi kéo xuống nước sâu. Chỉ trong thoáng chốc, mặt nước lại tĩnh lặng như chưa hề có chuyện xảy ra.
Cách dòng sông không xa, trong một hốc cây lớn, có một kẻ đang thầm run rẩy khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi
“ Mẹ kiếp... thế giới bây giờ làm sao vậy chứ! Thú bình thường tại sao lại biến thành quái vật!?”
Chàng trai cắn răng mà run sợ. Hắn chính là nhân vật chính của câu truyện này. Nhưng bây giờ trông hắn thật tàn tạ. Cả người lấm lem bùn đất, tóc tai bù xù, ánh mắt đục ngầu như mất ngủ...
Haiss!
Vừa mới khởi đầu câu truyện đã gặp nhân vật chính thảm bại như vậy, hơn nữa bối cảnh lại là rừng sâu. Có độc giả sẽ nói: “ Lão tác à! Mô típ này thật là quá quen đi!”
Ây!
Bình Tĩnh!
Tại sao nhân vật chính của chúng ta lại có thảm cảnh như vậy?
Ngồi xuống đây. Nghe ta giảng cố sự!
Quay ngược thời gian một tháng trước.
Vào một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác. Từ sâu trong vô tận tinh không một tòa kiến trúc khổng lồ hình kim tự tháp đang tiến về Trái Đất với tốc độ cực nhanh. Hầu như chẳng một ai biết tai họa đang đổ xuống đầu họ cả.
Chẳng mấy chốc tòa khủng bố kiến trúc ấy đã đến trái đất. Nơi nó đáp xuống chính là thủ đô nước Mỹ, Washington.
Ầm Ầm Ầm
Từng đợt khủng bố thanh âm vang lên, kèm với đó là làn sóng nhiệt quét sạch cả thảy. Hơn một trăm dặm xung quanh, tất cả đều bị tàn phá. Không một người sống!
Cả thế giới như ong vỡ tổ. Tin tức truyền đi nhanh đến chóng mặt.
“ Thần linh đang trừng phạt loài người!”
“Người ngoài hành tinh xâm chiếm Trái Đất sao?”
Ngàn vạn lời phỏng đoán được đưa ra, quân đội được điều động. Nhưng chẳng mấy ai biết, thảm họa chỉ vừa mới bắt đầu...
Liên tiếp 12 ngày sau đó, mỗi ngày luôn có một toà khủng bố kiến trúc rơi xuống Trái Đất. Chúng hủy hoại hầu hết các thành phố lớn trên thế giới. Trong đó, có cả Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam...
Cho tới khi tòa kiến trúc thứ 13 rơi xuống... Một lực lượng thần bí nào đó đã thay đổi cả Trái Đất. Trong không khí, phảng phất một luồng sức mạnh vô hình, cả con người và các loài sinh vật khác đều có thể cảm nhận được. Gần như hầu hết sinh vật đều thuế biến, chúng mạnh mẽ hơn, hung tàn hơn và khát máu hơn!
Duy chỉ có con người là không biến đổi. Chính vì lẽ đó, mà nhân loại trở thành kẻ yếu, xếp cuối chuỗi thức ăn mới này. Người chết nhiều không kể siết...
Đâu đâu cũng là hung thú, quái vật! Chúng tàn phá, hủy hoại khắp nơi. Quân đội và vũ khí hiện đại, tất cả đều vô dụng!
Trở lại với hiện tại, đã một tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó. Thành Phố Hồ Chí Minh đã từ một thành phố phồn hoa, biến thành một đống đổ nát, rồi giờ là cả một thảm rừng khổng lồ.
Tốc độ này, phải nói là quá nhanh!!!
Màn đêm buông xuống thảm sâm lâm này rất nhanh. Trong đêm tối, từng tiếng gầm rú của hung thú vang vọng cả cánh rừng.
Trong hốc cây, chàng trai lấm lem vào lúc sáng đang co quắp mà ngủ trên đống lá khô. Hắn chìm sâu vào giấc mộng đầu tiên trong suốt chuỗi ngày mệt mỏi vừa qua.
“ Vũ à, con nhớ mang theo nón đấy nhé!”
“ Bạch Vũ, con mang có đủ tiền hay không?”
Trong mơ là hình ảnh cha mẹ hắn đang dặn dò trước khi hắn cùng đám bạn đi Vũng Tàu du lịch. Bất quá, hình ảnh phá toái, thay vào đó là cảnh tượng chết chóc, lửa cháy, hung thú tàn sát khắp nơi... Hắn đã mất cả nữa tháng, vượt qua bao nguy hiểm để trở về nhà. Nhưng hắn đã trể... Bạch Vũ dường như sụp đổ, hắn từ trong giấc mơ mà la lớn:
“Ahhhhh... Hộc... Hộc…"
"Là mơ sao... THÔI CHẾT RỒI!!!”
Bạch Vũ giật bắn mình, hắn hớt hải cầm lấy balo và bỏ chạy thục mạng. Hắn biết rằng, ở thời điểm bây giờ chỉ cần một tiếng động thôi cũng làm lộ vị trí của mình cho bọn quái vật. Đâu phải chỉ vì may mắn mà hắn có thể sống được tới bây giờ, tuy cơ thể yếu đuối nhưng cái đầu của Bạch Vũ cực kỳ nhạy bén và thông minh.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, đã có một con hung thú đánh hơi được Bạch Vũ. Thân nó cao bốn mét, dài bảy mét, thoạt nhìn trông giống như Hổ nhưng thật chất lại là một con mèo biến dị. Cặp nanh dài và sắc nhọn nhiễu xuống hai hàng nước dãi... Hai bên chi trước mọc ra hai khúc xương sắc bén tựa như đoản đao. Toàn thân đen huyền với đôi mắt đỏ ửng, nó thực sự là thần chết của màn đêm. Loài mèo ấy là tổ tiên của hung thú Ám Ảnh Cự Miêu vô cùng nguy hiểm vào 10000 năm sau. Nhưng bây giờ, nào có ai biết.
Con mèo đuổi theo Bạch Vũ với tốc độ kinh người, chẳng mấy chốc bóng hình hắn đã lọt vào tầm mắt nó. Bạch Vũ như cảm nhận được sát khí, hắn ráng hết sức bình sinh mà chạy, vừa chạy vừa nghĩ:
" Không được chết… ta không được chết!"
Rẹt!!!
Một đường cắt ngọt liệm đi qua, thân thể hắn ngã nhào xuống đất, lăn lộn vài vòng rồi dừng hẳn. Bạch Vũ mở tròn mắt nhìn, thấy thân mình bay ra xa...
“Sao xa thế...?”
Miệng hắn thì còn lẩm bẩm. Nhưng đầu hắn đã rơi xuống đất cách thân thể mình không xa.
Máu tươi bắn ra. Chỉ thấy con mèo lớn ấy đang cắn xé cái xác...