Trên đường về nhà, tiếng xe cộ bên đường rôm rả nhộn nhịp, ánh sáng đèn đường lấp lánh như sao.
Thanh Vũ bên đường ghé vào một công viên, nhớ lại cảnh tượng xưa....
"Nay là sinh nhật thứ bao nhiêu rồi nhỉ? 39 à?"
Hắn ngồi xuống chiếc xích đu gần đấy, ngân nga những bài ca....
"Bầu trời nhiều sao...Hôm nay lại một ngày nữa...ta lại được thấy bầu trời..."
Vừa hát, không hiểu sao trong lồng ngực này hắn lại nhói như vậy, nước mắt cứ trào ra.
Thanh Vũ lau đi, nhìn lên bầu trời một lúc nữa rồi trở về.
----------------
"Này oắt con!"
Được nửa đường, bỗng có tiếng gọi, khỗng biết gọi ai nhưng có vẻ như nói hắn.
Đó là một tên giang hồ, có vẻ như hắn cùng người yêu đang có một "trận đấu", quần ó xộc xệch. Có vẻ như hăng đến nỗi hết mất "đồ bảo hộ".
"Mau mua cho tao một cái "ba con sâu" mau!"
Hắn chỉ trỏ tứ tung, rõ là mới cắn đồ xong.
"Thế...tiền đâu ạ?"
"Hử? Mày mua nhanh hoặc tao cho mày xuống mồ giờ!?"
Thanh Vũ mới có một cảm giác thoải mái, giờ lại bị hắn đập tan thật khiến hắn kích động.
"Đây đây, mua nhanh lên nhóc!"
Cô gái cạnh hắn đưa tiền rồi đẩy đi.
Thanh Vũ liền cầm tiền rồi đi tới hiệu thuốc gần đấy.
"Lớp trưởng chúng ta dạo này có công việc tốt nhỉ?"
Hắn nghĩ thầm, liền mua hàng mang trở về đưa họ, trông mặt cô gái đó thay đổi khá khó nhận ra nhưng cái vết sẹo khắp trên người thì không sai rồi.
Cô ta liền đưa tên kia trở về, Thanh Vũ cũng quay lưng bỏ đi.
----------------
Về đến nhà, vẫn là khung cảnh quen thuộc mẹ hắn đang ở trong bếp, em gái thì ở phòng khách tu luyện.
"Thằng này sao giờ này mới về hả?"
Hắn lử lừ bước vào bếp, rửa đống bát đũa rồi ra phòng khách nằm ngủ.
"Haiz~, thằng nhóc ngoan ngầm này!"
Mẹ hắn cũng là vui ra mặt, dù cho hắn tu vi hay học hành lúc này đúng là không tốt lắm nhưng lại ngoan ngoãn dù bên ngoài có chút ngang bướng.
"Về rồi sao?"
Vân Hương nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn là ngủ mất rồi.
Ánh mắt cô nhìn hắn như thấy kẻ thù, trong lòng như ngọn lửa rực cháy muốn giết chết lúc nào không hay.
"Vân Hương à~, vào ăn trước đi con, kệ thằng anh con nằm đấy lo sau!"
Lúc này Vân Hương mới chợt tỉnh, liền đứng dậy tiến vào bếp cùng mẹ dọn đồ ăn.
----------------
Được một lúc, Thanh Vũ tỉnh lại trên bàn bát cơm nhỏ thơm phức mùi thịt.
"Mẹ này...bát cơm nhỏ vậy ăn sao bù được hôm nay chứ..."
Hắn ăn cơm xong, trở về phòng ngủ bản thân, một căn phòng bừa bộn che đi sự thật bên trong.
"Cũng đã đến lúc biến thế giới này trở thành một Ragnarök rồi"
Từng nét trên tường là một loại ngôn ngữ kì lạ, thứ mà Lucifer gọi là ngôn ngữ khởi nguyên, khởi nguồn của sự hỗn loạn.
"Mở ra sức mạnh của sự sáng tạo, xé rách những cánh cổng của thực tại và đưa vạn thế giới hợp nhất thành một, Insanity" (Nói bằng ngôn ngữ khởi nguyên)
Một thanh kiếm vô danh, không xuất hiện trong bất cứ lời kể gì cả, đơn thuần chỉ là tượng trưng cho sự điên loạn.
Sự điên loạn ấy sẽ sinh ra sự hỗn loạn của thế giới này, và lúc này nó hình dáng bất định, tùy tâm kết hình.
"Một định nghĩa nhảm nhí kết từ ma khí và linh khí lâu năm hình thành, ngôn ngữ khởi nguyên quả thật..."
Thanh vũ cầm vào, thanh kiếm dần kết hình dạng, dần hiện lên ánh sáng chiếu qua lưỡi kiếm lại cô đặc đến nhuộm đen.

Nhìn chúng không có gì đặc biệt so với một thanh kiếm bình thường.
Trên nó được khắc bằng ngôn ngữ khởi nguyên chi chít đè lên nhau thành hình một cái đầu lâu trông như đang gào thét.
Một viên ngọc nằm dưới, dường như hắn có cảm giác đang bị chúng thu hút, tâm trí càng khó giữ.
"Hắn định đẩy ta cái sứ mệnh chết tiệt đó sao ?"
Hắn đóng rèm cửa sổ, lấy một cây kéo trên bàn, lau sạch sẽ lưỡi rồi làm một nhát ngay bàn tay.
Máu rỉ giọt nhỏ xuống, hắn xoa đều cho máu thấm đẫm bàn tay, lúc này mới bắt đầu.
Thanh Vũ đặt tay lên nó, bắt đầu từng giọt máu chảy xuống khiến cho những chữ cái khởi nguyên ấy rực sáng.
Tiếp theo là hắc hóa chuyển hình, hắn truyền một lượng lớn ma khí vào, hoàn toàn loại bỏ đi linh khí dư thừa bên trong.
"Khởi nguyên hóa hỗn độn, biến tâm thành kiếm, luyện kiếp thành hồn"
Thanh Vũ nói từng câu bằng ngôn ngữ khởi nguyên, liền khiến nó bỗng gào thét trong tâm trí hắn ngày càng dồn dập.
Tâm hắn tĩnh như nước, một chút lay động cũng không, hắn chỉ nhìn thứ sức mạnh này như là "nguyên liệu" để hoàn thành "mục tiêu".
Không cầu dục vọng chính là thứ khiến thanh kiếm này hoàn toàn bất lực.
"Từ nay ngươi sẽ là khởi nguyên của dục vọng, khiến vạn vật điên cuồng vì nó, và quỳ phụng dưới chân ta" (Ngôn ngữ khởi nguyên)
Thanh kiếm hút lấy lượng máu kia, liền tỏa ra luồng khí hắc ám bí ẩn.

Các bước hoàn tất, Thanh Vũ cầm thanh kiếm lên, đâm thẳng qua tim, hòa làm một với nó.
"Cũng đã đến lúc ngủ rồi"
Thanh Vũ hắn tỉnh bơ như không có gì xảy ra, cứ thế đặt đồng hồ rồi đánh một giấc mà không hề quan ngại, cứ thế chìm sâu vào ảo mộng...