Sau một ngày học chán ngắt, có lẽ cũng đã tới lúc hắn phải "làm việc" rồi.
"Tùng Tùng Tùng!!!"
Tiếng trống trường vang lên, giáo viên thu giáo trình trở về, lũ học sinh xách cặp nhộn nhịp bước về.
"Thanh Vũ! Đi net không tao bao!" Thế Hoàng phía xa gọi vọng tới, cùng với tên nhóc Tiểu Hi và Minh Hằng.
"Thôi, tao không chơi đâu, bay cứ đi đi"
Thanh Vũ hắn rời đi, một mình trong sự nhộn nhịp ngột ngạt ấy.
----------------
Hắn đi tới một con ngõ hẹp, xoay một viên đá nhỏ dưới đất, nhấn vào một miếng tường trông như bị vỡ.
Lập tức, một cái căn cứ hiện ra, mùi máu tanh bốc lên quả thật quen mũi. Hắn liền từ từ bước xuống, càng vào sâu bên trong càng tối tăm.
"Tới rồi sao?"
Giọng nói một người phụ nữ vang lên, tiếng giày cao gót ngày càng gần.

Katsuki Atsuko, một người phụ nữ bí ẩn cùng thanh đao nhỏ dắt bên hông, ánh mắt lạnh lùng ớn lạnh.
Cô cùng em gái là một nhánh gia tộc Thiên Nhật Yêu Quốc. Vì trách nhiệm gia tộc đều đè lên đầu bọn họ, chính là vì trốn tránh trách nhiệm đã tới nơi này.
"Gây chuyện đẹp đấy, hội đồng quản trị ngày càng để mắt tới chúng ta rồi"
Cô ta lườm Thanh Vũ một cái, nguyên một luồng pháp tướng sức mạnh đè nặng lên cơ thể hắn.
"Cô không lo cho cô em gái sắp bị con quỷ ăn mòn tâm trí đi, đừng ở đây trách móc tôi nữa..."
"Ngươi có quyền ra lệnh cho ta sao?"
Sức ép ngày càng mãnh liệt, khả năng kiểm soát của cô ta ngày càng tuyệt diệu, càng khiến Thanh Vũ hắn ghen tỵ.
Atsuko thấy hắn sắp không chịu đựng được, liền thôi.
"Ngươi hư đan mà vẫn có thể chịu được áp lực như vậy, chẳng phải là rất mạnh sao?"
Thanh Vũ nghe vậy, rất không ưa liền dùng hết lực phi một viên đá về phía Atsuko, cuối cùng đáp phải tường cũng chỉ nảy ra như cục đá bình thường.
"Đấy, cuối cùng không có ma khí, ta cũng chỉ là một tên phế vật không hơn không kém"
Cái này Atsuko cũng không còn gì để nói, nhắm mắt quay đi.
Từ phía sau, một bàn tay bất thình lình chạm vào vai của Thanh Vũ.
"Ngươi có sao không?"

Là Giang Bạch Kỉ (Kang Baek Ki), cô là người Nhị Hàn Nguyên Quốc, xưa theo cha cô theo đi qua Đại Hoa nhưng bị phát hiện, vì bảo toàn cô mà không lộ vỏ bọc Thiên Ma Tử nên đã phải bỏ mạng.
Gia nhập không bao lâu vậy mà lại tiếp nhận dễ dàng ma khí xâm nhập, tới giờ tu vi đã là pháp tướng cảnh đạo kết tâm rồi.
"Tầm này pháp tướng thịnh hành ha, cả thế giới người người nhà nhà kết pháp tướng cảnh quả thật khâm phục!"
Thanh Vũ bắt đầu tự hỏi lại bản thân, trước cái cuộc đời mỗi lúc lại phải đối diện cái sự thật đắng lòng này.
"Cậu cũng đừng đối xử với tôi như vậy chứ, chẳng phải chúng ta cùng một phái sao?"
Thanh Vũ giơ lên cánh tay áo, một mùi nồng nàn bốc lên.
"Khá thơm tho ấy nhỉ?"
"Hể?? Cậu chẳng nhẽ vẫn còn ghét vụ sáng nay sao? Dù gì tôi cũng giúp cậu tới trường rồi mà?"
Bạch Kỉ đã bắt đầu luống cuống, cứ luôn miệng biện minh. Dù cô có ý tốt nhưng dù gì cũng vứt hắn ở cầu thang, hà cớ lại vứt ngay cái vệ sinh nữ a...
"Được rồi, vào trong rồi nói chuyện..."
Thanh Vũ đứng lên, cùng Bạch Kỉ bước vào trong một căn phòng tối.
----------------
Đóng chặt cửa, hắn cởi dần tấm áo ngoài, cùng một lớp bùa dày đặc quỷ khí, che đi tấm lưng trần vốn đã mang nhiều vết sẹo lớn.
"Tôi....tôi bắt đầu nhé...?"
"Mau lên đi..."
Tâm trạng của Thanh Vũ ngày càng trở nên cáu gắt, ánh mắt như một con người khác.
Bạch Kỉ cô nàng cầm trên tay một sợi roi da, nhúng đẫm máu yêu thú tanh nồng.
Ánh mắt ngần ngại lúc trước đã biến mất, cô dùng hết sức hạ xuống những đòn thâm hiểm nhất lên người Thanh Vũ.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai!? Một hư đan cũng dám lên mặt với ta, lên kiêu ngạo nhà ngươi đáng nhẽ phải đi chết với con thú kia rồi! Tên ngu xuẩn nhà ngươi lúc nào cũng như kẻ ngốc! Ngươi..."
Cô ta đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, toàn bộ những cảm xúc kìm nén lúc trước bộc lộ ra ngoài trút như điên lên ngươi hắn, tâm lý ngày càng biến thái a~.
Đánh một roi, một luồng nhệt trực tiếp quét qua lưng hắn tạo thành một vết lớn.
Không lâu sau những vết roi sưng rộp lên, nhìn từ xa như một đống chằng chịt vết roi nhưng lại nhìn như thể vô số những con mắt đan xen nhau, mặc dù tím tái máu me khó mà nhìn ra.
"Phư~!"
Có vẻ như Bạch Kỉ đã hết sức nằm bệt xuống đất, nhìn cái bộ mặt đầy khoái cảm đó khiến Thanh Vũ hắn hãi hùng vô cùng.
Tiếp theo hắn lấy một bát máu tươi, rưới lên lưng được một lần, máu lạnh chảy rát đến ê ẩm người.
Lần 2, lập tứng có tiếng gào thét trong từng thớ thịt, một luồng ma khí cắn xé chui ra, lại bị những vết phỏng hình con mắt hút lại.
"Hộc....Hộc...!"
Thanh Vũ thở hồng hộc như một con thú, mồ hôi nhễ nhại chảy trên cơ thể, cái cảm giác đau đớn này lan tỏa vô số lần trong cơ thể, còn đau đớn hơn cái chết vài lần.
Tu Ma Nhập Quỷ không phải là tàn ác, chỉ là trong tu luyện khiến người tu luyện trở nên cực đoan, nếu không có loại tinh thần kiên cường thì lập tức điên lên mà chết.
"Đứng lên đi, nghe nói ngươi lại gặp con ả kia? Lớp áo thu ma khí ta mới làm đây mặc vào"
Giọng nói này chính là Atsuko, cô ta trông bản mặt vui vẻ chưa kìa, thấy Thanh Vũ hắn đau đớn là cô lại hớn hở hẳn lên.
Thanh Vũ lấy chiếc áo mỏng manh đó mặc lên người, lớp áo cọ vào dù không quá đau nhưng nó lại khiến hắn khá ngứa rát.
"Bây giờ ngươi chịu khó một chút, bây giờ tổ chức cũng không còn nhiều kinh phí, nguyên hôm nay là bằng kinh phí một nắm qua rồi"
Thanh Vũ hắn vẫn không nói gì cứ lẳng lặng đi về, mặc cho sự lo lắng của Atsuko là vô ích, cô cũng chỉ nhếch mép mắng thầm:
"Xì...tên cứng đầu..."