Chương 94: Tân nương

Nhược Đàm nằm trong chăn ấm, thò đầu ra nói:

-" Phong đại ca, sao huynh lại ở đây?"

Hồ Phong ngồi ở mép giường, không quay đầu nhìn nàng, bình tĩnh nói:

-" Từ trên trời rơi xuống ...!!!"

Nhược Đàm tất nhiên không tin lời hắn bịa đặt, chu miệng nói:

-" Phong đại ca, muội chỉ nhớ muội uống rượu, sau đó ... không nhớ gì nữa nha"

Hồ Phong đứng dậy, nói:

-" Đàm muội, không nhớ cũng tốt, muội nghỉ ngơi cho khỏe ... ta đi trước" hắn còn có công việc phải làm.

Không thể chạy theo chơi đùa cùng các nàng mãi được, hắn thật sự ... không dám trêu chọc thêm nữ nhân nào nữa ... rất đau đầu.

Câu chuyện của Khả Ngân, hắn còn chưa biết giải quyết như thế nào? liên tục rắc rối từ các nàng mà ra!

Nhược Đàm không nghĩ Hồ Phong lại dứt khoát như vậy, nàng cắn răng ngà, chùm chăn khóc nức nở.

Hồ Phong dừng bước, nghiến răng, tay ôm trán, thầm than:

-" Không biết kiếp trước, ta nợ nàng cái gì...? bây giờ nàng đến đòi nợ ta đây mà!!!"

Nước mắt, thực sự là vũ khí lợi hại và sắc bén của nữ nhân. Hồ Phong quay lại, kéo chăn của nàng ra, nhíu mày nói:

-" Đàm muội, muội còn muốn giở trò gì nữa?"

Nhược Đàm miệng nhỏ mếu mếu, tay gạt nước mắt nói:

-" Phong đại ca, muội đang rất thương tâm" nàng nửa thật nửa giả trước mặt hắn, rất khó phân biệt.

Nàng bỗng nhiên cảm giác cô đơn, mà Hồ Phong lại không chịu ở lại với nàng, nàng đành ra cao chiêu khóc lóc.

Hồ Phong ngồi cạnh mép giường, đưa tay chọc lét Nhược Đàm, làm nàng khóc cười không xong.

-" A ha ha hi hi ... hi hi ... dừng ... dừng lại ... muội chịu hết ... nổi rồi ..." Nhược Đàm cuộn trong chăn, chỉ chui mỗi cái đầu nhỏ ra, khuôn mặt đỏ bừng cười hì hì, có vẻ chơi rất vui.

Hồ Phong không biết làm sao xử trí Nhược Đàm, tính nết của nàng khá giống tiểu Điệp.

Thiếu niên từ bên ngoài bước vào, trên tay bưng tô cháo hành nóng hổi, đặt trên bàn, ôm quyền nói:

-" Sư nương, xin mời người dùng cho nóng ạ"

Nhược Đàm ??? nàng không biết thiếu niên này là ai? tại sao vào đây? gọi ai sư nương? ...

Hồ Phong đang muốn tức giận, thiếu niên cười hắc hắc chạy ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Thiếu niên này cũng là mối đau đầu tiếp theo của Hồ Phong.

Nhược Đàm nghi ngờ hỏi:

-" Phong đại ca, hắn ta là ai?" nàng thật sự muốn biết, chuyện gì đang diễn ra ở đây.

Hồ Phong nói:

-" Đàm muội, muội ăn hết tô cháo kia đi, rồi ta sẽ nói cho muội nghe"

Nhược Đàm ánh mắt nhìn tô cháo trên bàn, bĩu môi, lắc đầu nhỏ.

Hồ Phong không kiên nhẫn nổi nữa, đứng dậy, đẩy cửa bỏ đi.

Thiếu niên vội chạy vào, đứng cạnh giường, lo lắng nói:

-" Sư nương, sự phụ hình như đang rất giận dữ a, người mau ăn hết cháo đi"

Nhược Đàm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm thiếu niên, hắn ta có lẽ ngang tuổi với nàng, còn kêu sư nương nữa, rất dễ làm người khác hiểu lầm.

-" Ngươi là ai? ta không biết ngươi nha"

Thiếu niên cười tươi nói:

-" Sư nương, đệ tử tên Trương Tử Nha, người cứ gọi Tử Nha là được ạ"

Nhược Đàm nhìn tên thiếu niên đang cười hăm hở trước mặt, nàng không biết Hồ Phong tìm đâu ra, tên ngốc như vậy.

... ... ...

Hồ Phong thực sự không phải bỏ đi, hắn nhảy lên mái nhà ngồi hóng gió mát, ánh mắt nhìn phương xa.

Sau một thời gian khá lâu, thiếu niên leo mãi mới lên được nóc nhà, chỗ Hồ Phong ngồi. Ánh mắt sáng quắc nhìn Hồ Phong, hăm hở nói:

-" Sư phụ, sư nương đã ăn hết cháo rồi ạ"

Từng cơn gió thổi " hiu hiu" nhẹ lướt qua người Hồ Phong, hắn đứng dậy, quân phục tung bay phập phồng.

-" Ài ... " hắn thở dài.

Thiếu niên cười khan một tiếng, lặng im đứng một chỗ, không dám phá hỏng tâm cảnh của Hồ Phong.

Hồ Phong thản nhiên nói:

-" Thiếu niên ... ngươi không thể ... nhận bừa sư phụ như vậy được"

-" Ngươi đang ép buộc ... người khác làm theo ý muốn của bản thân ... ngươi biết không?"

-" Đừng gọi ta là sư phụ nữa"

Tương lai có lẽ hắn sẽ nhận đệ tử, bây giờ còn quá sớm cho điều đó.

Thiếu niên nhìn Hồ Phong, hắn không cam lòng, cắn răng nói:

-" Tiền bối, tiểu tử ngưỡng mộ phong thái của người, thật tâm muốn bái người làm sư phụ" hắn quỳ gối, bày tỏ thành ý của mình. Cơ duyên là do con người nắm bắt, từ khi nhìn phong thái của Hồ Phong, hắn đã xác định, Hồ Phong chính là cơ duyên lớn không thể bỏ qua.

Hồ Phong ngày trước còn ở trong thôn, học được dăm ba loại võ mèo cào, Cao Hùng vô tình đến thôn, chính phong thái của Cao Hùng đã thôi thúc hắn rời thôn, nên mới có một Hồ Phong đại cao thủ như bây giờ.

Đó có phải là một cơ duyên hay không?

Thiếu niên trước mặt đây, rất dũng cảm, dám nghĩ dám làm, tuy hành sự có vẻ hơi thái quá, nhưng có thể tin cậy được.

Hồ Phong nói:

-" Ngươi đứng dậy đi, ta không có thói quen, nói chuyện với người đang quỳ"

Thiếu niên vẫn quỳ, vui mừng nói:

-" Tiền bối, người có phải ... đã đồng ý"

Hồ Phong nhìn là biết thiếu niên này rất cố chấp, thở dài nói:

-" Thiếu niên, ta có lẽ chỉ nhận một đệ tử trong đời, không thể dăm ba câu đã quyết định"

-" Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Thiếu niên vui mừng nói:

-" Tiền bối, ý của người là ... phải trải qua thử thách mới được?"

Hồ Phong trầm ngâm nói:

-" Ừm ... đại loại là như vậy ... ta cần thêm thời gian suy nghĩ"

-" Ngươi tên Tử Nha đúng không?"

Thiếu niên ngạc nhiên nói:

-" Tiền bối, sao người biết được?" hắn nhớ là chưa nói cho Hồ Phong nghe.

Hồ Phong mắng:

-" Miệng ngươi to như vậy, ta có thể không nghe thấy sao?"

Tử Nha xấu hổ gãi đầu.

Tạ Thanh Tuyền đeo khăn che mặt, cùng thiếp thân nha hoàn tiểu Xuyến, ra ngoài đường dạo phố, bên cạnh có 5 hộ vệ đi cùng.

Tiểu Xuyến đi bên cạnh, bước chân tung tăng vui vẻ:

-" Tiểu thư, người xem ... chiếc vòng đẹp lắm luôn" nàng cầm lên đeo thử, yêu thích không buông.

Lão bản sạp trang sức, cười tươi ôm quyền:

-" Vị tiểu thư này, trang sức ở đây vừa đẹp, giá cả lại hợp lý nữa ạ" hắn nhìn Thanh Tuyền rất khách khí.

Thanh Tuyền nhìn vòng tay kia, nói:

-" Tiểu Xuyến, nếu muội thích thì lấy đi"

Tiểu Xuyến vui mừng, ngại ngùng nói:

-" Tiểu thư, đa tạ tiểu thư, muội rất thích nha, hi hi"

Một tên hộ vệ cầm bạc đưa cho lão bản, đám người tiếp tục đi dạo trên đường.

Thanh Tuyền cũng mua vài thứ ly kỳ cổ quái, thích thì mua.

Hồ Phong đi tuần tra, theo sau có Tử Nha, Nhược Đàm.

Tử Nha thì khỏi cần nói, hắn muốn bái Hồ Phong làm sư phụ, không thể rời đi lúc này được.

Nhược Đàm hưng phấn, nàng đi theo Hồ Phong, mua đồ vật còn được giảm giá cực sốc, có khi còn tặng quà miễn phí.

Ai cũng phải nể mặt nương tử lão đại ở khu này, mặc dù Hồ Phong đã thanh minh, nhưng hình như càng bôi càng đen, hắn chọn giải pháp im lặng.

... ... ...

Tiểu Xuyến giằng co chiếc khuyên tai ngọc màu xanh:

-" Không được ... ta nhìn thấy trước ... là của ta mới đúng ... phải không lão bản"

Nhược Đàm phồng má, trừng mắt với tiểu Xuyến:

-" Nha đầu chết tiệt ... rõ ràng là ta thấy trước ... còn không mau buông"

Lão bản cực kỳ khó xử, một bên là lão đại ở đây, một bên là tiểu thư phủ phó đô đốc, hắn không dám gật bừa.

Tử Nha nhìn Nhược Đàm đanh đá như vậy, rụt cổ lại, thầm nghĩ:

-" Sư phụ, người chắc phải đau đầu lắm đây!" hắn tự nhận mình đã là đệ tử của Hồ Phong.

Hồ Phong nhận ra ngay người đeo khăn che mặt là Thanh Tuyền, hắn không biết nói gì cho phải, cười nói:

-" Tuyền tiểu thư, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?"

Thanh Tuyền nhìn nam nhân nàng vô tình yêu mến, gần ngay trước mắt, nhưng có vẻ xa tận chân trời.

-" Phong công tử, quả nhiên danh bất hư truyền, đường công danh lên như diều gặp gió nha" lời nói của nàng, hàm nghĩa thâm ý sâu xa, chỉ hai người hiểu.

Đám hộ vệ ngạc nhiên, khi biết Phong chỉ huy là đồng hương với thiếu phu nhân tương lai.

Hồ Phong gật đầu, cười đáp:

-" Tuyền tiểu thư quá khen, tại hạ cũng chỉ may mắn hơn người một chút mà thôi"

Thanh Tuyền liếc mắt nhìn Nhược Đàm, nói:

-" Phong công tử, tiểu muội xinh xắn đây là ...?"

Tử Nha đợi này giờ đã lâu, hắn vội nói:

-" Thưa tiểu thư, đây chính là nương tử mới của sư phụ ạ"

Hồ Phong đứng hình tại chỗ.

Nhược Đàm làm rớt luôn khuyên tai vừa giằng co được.

Thanh Tuyền híp mắt nhìn Hồ Phong, cười mỉm nói:

-" Phong công tử, quả nhiên tài hoa hơn người, như cá gặp nước"

-" Đến Giang Nam phong lưu khoái hoạt, đất Triết Giang cằn cỗi không giữ nổi công tử rồi, hi hi"

Tử Nha thấy Thanh Tuyền khen Hồ Phong, hắn cười nói:

-" Tiểu thư nói quá đúng, sư phụ là rồng trong loài người, long trung chi phượng, tất nhiên phải ..." hắn ngừng lại, nuốt những lời nói tiếp theo vào bụng.

Hồ Phong trừng mắt tên lắm miệng này, hắn muốn một cước, đá văng tên này khỏi đây.

Hắn kho khan một tiếng, nói:

-" Ha ha ... Tuyền tiểu thư ... ai da ... tại hạ có việc gấp phải đi ... cáo từ rồi" hắn ôm quyền với Thanh Tuyền.

Vội lôi kéo Tử Nha, Nhược Đàm rời đi khỏi đây.

Tiểu Xuyến nhìn Hồ Phong vội đi như vậy, khó hiểu nói:

-" Tiểu thư, vị công tử này ... có vẻ không được thoải mái trong người nha"

-" Có khi nào ... ăn uống không tiêu?"

Thanh Tuyền không nghe tiểu Xuyến nói nhăng cuội, nhìn bóng lưng Hồ Phong đi xa, nàng nghiến răng thầm nghĩ:

-" Trốn tránh ta ... vậy còn tiểu thư của đô đốc thì sao?" nàng nắm chặt hai nắm đấm nhỏ.

Tiểu Xuyến thấy Thanh Tuyền thất thần, vội nói:

-" Tiểu thư ... tiểu thư ... khuyên tai này ... có lấy nữa không?"

Thanh Tuyền hầm hừ:

-" Không lấy, chúng ta đi!"

Lão bản nhìn đám người bỏ đi, trong đầu muốn chửi:

-" Các ngươi không mua, cũng không cần giằng co vậy chứ?!!!" hắn hầm hừ chỉnh sửa lại đám trang sức.

-" Lão bản, bán cho ta khuyên tai kia đi" một thiếu nữ cầm kiếm nhỏ, khoanh tay trước ngực nói.

Một ngày trôi qua thật nhanh, Hồ Phong trở về nhà.

Sau bữa cơm tối, đám người rủ nhau ra đường đi chơi, thường thì buổi tối sẽ vui hơn ban ngày, nhất là những nơi giành cho nam nhân, ai cũng hiểu mà.

Hồ Phong không từ chối, nương tử đã có lệnh, hắn không dám không theo!!!

... ... ...

Thanh Nhàn, Thanh Thanh, Tuyết Kỳ, Diệu Loan, Ánh Tuyết, 5 nữ cùng đi với Mạnh Đạt, Minh Dương, Lâm Danh.

Có thêm Thanh Thanh, bên nam càng yếu thế hơn trước, ba người Mạnh Đạt chỉ có thể dùng sở trường của mình đối phó các nàng.

Điều gì đến, rồi cũng sẽ đến ...

Hồ Phong mặc thanh sam đơn giản, hắn phát hiện ra đám người Mạnh Đạt, Thanh Nhàn.

Tuyết Kỳ cũng không kém, nàng có thể thấy được đoàn người Hồ Phong.

Tiểu Điệp dắt tay tiểu Ái đi trước, nàng hô to:

-" Oa ... các vị đại ca, tỷ tỷ ... muội ở đây"

Tuyết Kỳ vui mừng nói:

-" Điệp muội, các ngươi cũng đi chơi buổi tối sao?"

Tiểu Ái trốn sau mông tiểu Điệp, ló đầu nhỏ nhìn Tuyết Kỳ.

Tiểu Điệp cười nói:

-" Hi hi ... Kỳ tỷ ... muội cũng bất ngờ lắm luôn"

Tuyết Kỳ bắt được tay tiểu Ái, bế lên nói:

-" Tiểu Ái, muội không nhớ tỷ sao? thơm tỷ một cái nào!"

Tiểu Ái mím môi, lắc đầu nói:

-" Kỳ tỷ, tỷ xấu lắm, đánh mông của tiểu Ái, hừ hừ"

Lúc Tuyết Kỳ sang chơi vài ngày, tiểu Ái lấy trộm tiết y của nàng, còn giấu trong phòng Hồ Phong, làm nàng nộ khí xung thiên, đánh mông tiểu Ái một trận, hai người còn giận đến bây giờ.

Tuyết Kỳ thật sự hối hận, nói:

-" Tiểu Ái, lúc đó tỷ nóng giận quá, tha lỗi cho tỷ đi mà" nàng suy nghĩ kỹ thì, tiểu Ái chỉ là tiểu hài tử chưa hiểu chuyện, nàng thật sự hối hận về điều đó.

Tiểu Ái thơm má Tuyết Kỳ, phồng má nói:

-" Kỳ tỷ, tỷ từ nay về sau, không được đánh mông tiểu Ái nữa nha" nàng đưa tay nhỏ, muốn ngoắc tay.

Tuyết Kỳ ngoắc tay nhỏ với tiểu Ái ...

... ... ...

Đám người đã quá quen thuộc nhau, không mất nhiều thời gian để nói chuyện vui vẻ.

Làm thơ, câu đối, ... không phải điều Hồ Phong biết, nhưng hắn lại thích nghe đám người Mạnh Đạt, Thanh Nhàn thể hiện tài năng.

Mạnh Đạt, Minh Dương, Lâm Danh làm nhiều thiếu nữ phải say đắm, đốn ngã con tim.

Thanh Nhàn, Diệu Loan, Ánh Tuyết cũng không kém cạnh, các nàng đều thuộc đối tượng theo đuổi của rất nhiều nam nhân.

Đám nương tử của hắn, cùng đều hâm mộ đám tài tử tài nữ.

Hồ Phong cũng là con người, hắn nếu được sinh ra ở một gia đình khá giả, có học vấn từ nhỏ, có lẽ hắn sẽ làm một quan văn, cũng không biết chừng.

... ... ...

Thanh Thanh không biết làm cách nào? nàng đã lén lút dúi một mảnh giấy nhỏ vào tay Hồ Phong, mặt đỏ bừng rời đi.

Thanh Nhàn khá kín tiếng, nàng không giống Thanh Thanh, nàng như một nhân tố bí ẩn, chưa nói trước được.

... ... ...

Hồ Phong ôm bế tiểu Ái đã ngủ, tiểu hài tử không chịu được thức khuya.

Đám người trở về nhà ...

Tiểu Ái ôm chặt Hồ Phong ngủ say ngon lành, tiểu Điệp bám cổ hắn từ phía sau đòi cõng.

-" Ca ca, huynh mau cõng muội, muôi mỏi chân lắm rồi nha"

Ngọc Thanh chọc lét tiểu Điệp, cười nói:

-" Tiểu Điệp, muội lên lưng tỷ nè, tỷ rất khỏe luôn đó" nàng cũng đã hòa nhập được đại gia đình của Hồ Phong.

Tiểu Điệp tiếp tục bám cổ Hồ Phong, chu miệng nói:

-" Không ... muội không cần ... muội chỉ muốn ca ca thôi"

Hồ Phong chuyển tiểu Ái cho Ngọc Thanh, rồi cõng tiểu Điệp, hắn cười khổ nói:

-" Tiểu muội, tiểu cô nương lớn rồi, còn nhõng nhẽo với ca ca nữa sao?"

Tiểu Điệp ôm chặt cổ Hồ Phong, bĩu môi nói:

-" Ca ca, muội vẫn còn nhỏ lắm nha, huynh không được cười chê muội, hừ hừ"

Hồ Phong không muốn làm tiểu Điệp mất hứng, cười nói:

-" Tiểu muội, là ta nói sai, muội tha thứ cho ta nhé"

Tiểu Điệp " ưm" một tiếng, không nói gì nữa, vui vẻ ôm cổ hắn.

... ... ...

Đến đêm, nữ nhân của hắn ai cũng đã mệt mỏi, vì buổi tối đi chơi. Hồ Phong đè các nàng ra làm một lượt, sau đó cũng lăn ra ngủ say.

Tờ giấy Thanh Thanh đưa cho hắn, còn chưa kịp mở, đã lạc ở đâu mất rồi!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Hôm nay là ngày vui của Khắc phủ, không khí tưng bừng vui vẻ, như đi trẩy hội.

Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, kiệu lớn rước tân nương Thanh Tuyền đã xuất phát.

Đến tham gia lễ thành thân của Khắc phủ, bao gồm rất nhiều quan lại, người trong các môn phái cũng có, đơn giản là một mảnh vui vẻ tưng bừng.

... ... ...

Hồ Phong sau khi bàn giao công việc cho đám người Liên Kiệt, Tư Kiên.

Hắn trở về nhà tắm rửa, thay y phục mới nhất, đi tham gia lễ thành thân của Thanh Tuyền. Nghe đến thôi, đã phấn khởi vui mừng rồi!

... ... ...

Thanh Tuyền trong bộ y phục màu đỏ, khăn trùm kín đầu, nàng được tiểu Xuyến dìu lên kiệu 8 người khiêng.

-" Khởi kiệu ..."

Kiệu xuất phát thẳng hướng Khắc phủ, trong tiếng kèn trống inh ỏi.

Những người không được mời, đổ xô ra đường xem náo nhiệt, tiểu hài tử thì chạy theo đám kèn trống vui đùa.

... ... ...

Thanh Tuyền ngồi trong kiệu, nàng vén thử khăn trùm đầu.

Tiểu Xuyến ngăn lại, nói:

-" Tiểu thư, không được đâu, sẽ xui lắm đó"

-" Chỉ khi nào làm xong lễ, cô gia sẽ vén khăn cho tiểu thư, lúc đó mới may mắn, sớm sinh quý tử nha" mặt nàng đỏ bừng lên.

Thanh Tuyền không nghĩ sẽ rắc rối như vậy, nàng trêu nói:

-" Tiểu Xuyến, muội biết rất nhiều đó nha, có phải cũng muốn sớm sinh quý tử đúng không?"

Tiểu Xuyến hứ một tiếng, hờn dỗi nói:

-" Tiểu thư, người lại trêu tiểu Xuyến nữa rồi, tiểu Xuyến chỉ muốn đi theo hầu hạ tiểu thư mà thôi" nàng từ nhỏ đã theo hầu Thanh Tuyền, bây giờ rời đi, nàng không biết đi đâu nữa.

Thanh Tuyền trầm mặc, trong kiệu một mảnh im lặng, bên ngoài ồn ào náo nhiệt.

... ... ...

Khắc Kim Luận mặc y phục tân lang, hắn chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, trong mơ hắn cũng cười tỉnh, khi được thành thân cùng Thanh Tuyền.

Hồ Phong đến nơi, vẫn chưa có tân nương xuất hiện, có lẽ còn đang trên đường đi đến.

Hắn dù sao cũng đã làm quan, không có phẩm, nhưng thực quyền khá cao, nên giao lưu cùng những đồng liêu khác. Vậy là hắn đi dạo làm quen một vòng, hỏi han đủ kiểu, kết quả rất khả quan.

Chu Lương đến trước cả Hồ Phong, hắn cùng Kim Hoa phu nhân ăn diện đến chúc mừng.

Kim Hoa phu nhân, ngày xưa cũng là mỹ nhân nổi tiếng, theo đuổi nàng vô số, trong đây rất nhiều người còn nhớ chuyện xưa, lại một phen buôn dưa lê bán dưa chuột.

Chu Lương thì khỏi cần bàn cãi, hắn to nhất ở đây, lễ thành thân của Khắc phủ, ai cũng phải chạy đến, chào hỏi hắn một tiếng.

Hắn thấy Hồ Phong chịu khó giao lưu với đồng liêu, hài lòng gật đầu, thầm khen:

-" Giao Như nhi cho hắn, cũng bớt lo một phần" hắn chỉ đang đau đầu về Khả Ngân!

Lễ thành thân, cũng là cơ hội cho những người có quyền lực móc nối quan hệ, hai bên thông gia cùng làm quan, sẽ dễ dàng giúp đỡ nhau.

Liên gia, thông gia, không thể thiếu để duy trì quyền lực lâu dài hơn, phú quý nhiều đời.

Khắc Cường cũng muốn thông gia với Chu Lương, nhưng ... lão hoàng đế sẽ không để yên ... lý do ai cũng biết.

Lão hoàng đế không muốn một phe cánh nào quá mạnh mẽ, sẽ uy hiếp được quyền trị vì của lão. Nhiều khi lão hoàng đế còn gây xích mích giữa bọn họ, lão chỉ cần thu dọn tàn cuộc.

Rất nhiều ...

Quay trở lại với lễ thành thân, đám người chỉ chờ mỗi tân nương nữa thôi.

... ... ...

Thanh Tuyền ngồi lặng yên khá lâu, nàng thầm thở dài:

-" Hồ Phong ... ngươi thực sự vô tâm như vậy sao?" thời gian nàng gặp gỡ hắn, giống như một đoạn giấc mơ buồn, có duyên không nợ.

Phóng lao thì phải theo lao, có rất nhiều ràng buộc trong cuộc hôn nhân này, nàng chỉ có thể khóc trong lòng.

Tiểu Xuyến thấy Thanh Tuyền trầm mặc, nàng nghĩ tiểu thư đang rất hồi hộp.

Bên ngoài bỗng nhiên huyên náo ầm ĩ, kiệu rung lắc lư:

-" Người đâu? ..."

-" Bảo vệ thiếu phu nhân ..."

-" Có tặc nhân ..."

Tiểu Xuyến vén rèm kiệu, nhìn ra ngoài, vội nói:

-" Tiểu thư, bên ngoài hình như có cướp, cẩn thận nha"

Thanh Tuyền nhíu mày liễu, nói:

-" Tiểu Xuyến, ta phải xem bên ngoài có chuyện gì?" nàng muốn vén khăn trùm đầu.

Tiểu Xuyến ngăn lại nói:

-" Tiểu thư, người đừng xúc động, có rất nhiều quan binh, chúng ta không cần sợ"

Thanh Tuyền im lặng, nàng bực bội, tò mò bên ngoài.

" Keng" " keng" " keng" ...

" Rầm" " rầm" ...

Bên ngoài người xem đã chạy loạn hết cả lên, mọi người không dám ở lại đây, vì quá nguy hiểm.

Những người khiêng kiệu đều bị đánh trọng thương, khoảng chục tên cướp bịp mặt cầm đao, xông lên muốn cướp tân nương.

Thanh Tuyền đã kéo khăn trùm đầu xuống, nàng không nhịn được nữa:

-" Tiểu Xuyến, chúng ta mau rời khỏi đây" ở lại trong kiệu rất dễ bị tấn công.

Tiểu Xuyến hai chân run run, tay bám Thanh Tuyền:

-" Tiểu thư, muội sợ ..."

-" A a a" nàng hét lên, có một quan binh bị đánh bay trúng kiệu hoa.

Vì đến đây có chuẩn bị từ trước, bọn cướp nhanh chóng tiếp cận kiệu hoa, đám quan binh bị cầm chân, không thể ứng cứu kịp thời.

Thanh Tuyền kéo tay tiểu Xuyến, cùng ra khỏi kiệu.

Bỗng nhiên có hai tên bịp mặt xông tới, nắm vai của Thanh Tuyền, muốn chế ngự nàng.

Nhưng ...

Thanh Tuyền cũng biết võ công, nàng buông tay tiểu Xuyến, chân đạp về phía bụng một tên bịp mặt.

Tên kia không nghĩ nàng sẽ biết võ, hắn chủ quan, bị đạp một cái rõ đau, nhưng không ăn thua với hắn.

Tiểu Xuyến chạy theo, hô to:

-" Mau cứu tiểu thư"

Tên bịp mặt bên cạnh đạp " bịch" một cái, nàng bị bay nằm trong kiệu luôn.

" Huýt ..." tiếng huýt sáo báo hiệu rút lui.

Những tên bịp mặt khác đều nghe rõ, vừa đánh vừa lui, sau đó nhảy lên một cỗ xe ngựa, chạy mất hút ra ngoài cổng thành.

Quan binh nhanh chóng đuổi theo, một đội trưởng còn ra lệnh cướp ngựa, đuổi theo bọn bịp mặt.

Lửa giận của phó đô đốc, bọn hắn không dám tưởng tượng, dù đúng hay sai, bọn hắn cũng phải chịu trách nhiệm trước mặt Khắc Cường.

Cuộc rượt đuổi vẫn tiếp diễn, không thể để bọn cướp được như ý, không thì đám quan binh cũng phải mất lớp da.

... ... ...

Khắc phủ một mảnh nhộn nhịp, chỉ có tiếng cười vui vẻ, chúc phúc không ngớt.

Hồ Phong ôm quyền, cười nói:

-" Bá phụ, xin chúc mừng, ha ha"

Khắc Cường gật đầu nói:

-" Hiền điệt, chỉ đến một mình thôi sao?"

Hồ Phong gãi đầu nói:

-" Bá phụ, do có chút công việc bận rộn, tiểu điệt chỉ đến một mình ạ" không tính Chu Lương, Kim Hoa.

Hai người tán gẫu đôi chút, Khắc Cường đi gặp Chu Lương.

Chu Lương cười sang sảng nói:

-" Khắc lão đệ, chúc mừng nha, ha ha"

Khắc Cường ôm quyền nói:

-" Chu huynh, lần trước thành thân nữ nhi của huynh, cũng có vài năm rồi nhỉ? ha ha"

Chu Lương gật đầu:

-" Khắc lão đệ, thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu hài tử cũng đã biết nói rồi"

Khắc Cường cảm thán, lễ thành thân vài năm trước, giống như mới ngày hôm qua, không thay đổi gì mấy.

Khắc Cường cười nói:

-" Chu huynh, hôm nay ... nhất định phải uống nhiều một chút mới được"

Chu Lương vỗ vai Khắc Cường, cười nói:

-" Khắc lão đệ, nhất định, ha ha"

Mẫu thân của Thanh Tuyền, có cả tiểu đệ Thanh Tuyền cũng đến, đang cười nói với mẫu thân của Kim Luận.

... ... ...

Mọi người cảm thấy cổ quái, chờ đợi lâu như vậy, vẫn chưa thấy cô dâu đâu cả. Nhưng cũng chẳng dám thắc mắc, chỉ cười nói cho qua thời gian.

Hồ Phong nhìn Kim Luận ăn mặc y phục tân lang màu đỏ, trước ngực có một bông hoa thật to. Hắn cảm thấy khá buồn cười, phong tục tập quán truyền từ xa xưa, sau này hắn cũng phải ăn mặc như vậy nhiều lần.

Kim Luận trong lòng nóng như lửa đốt, hắn chẳng buồn tiếp chuyện ai nữa, nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hướng về phía cửa lớn.

Một tin sét đánh ngang tai, tân nương bị cướp đi rồi!!!