Chương 93: Khả Ngân chi mê

Hồ Phong mặc quân phục chỉnh chu, gọn gàng. Hôm nay hắn đi làm khá sớm.

Như Huyên sánh vai cùng hắn, nàng mặc y phục màu tím, váy xòe ngang đầu gối nhỏ, đôi chân trắng mịn thon dài.

-" Tướng công, chàng khi nào đến thăm phụ mẫu thiếp đây?" hai tay nhỏ cầm sáo ngọc, cúi đầu.

Hồ Phong ôm vai nhỏ của nàng, nhẹ xoa xoa, cười tươi nói:

-" Nương tử, phụ mẫu của nàng, cũng như phụ mẫu của ta, ta nhất định sẽ hiếu kính với hai người, nàng yên tâm"

Như Huyên mặt đỏ lên, lí nhí nói:

-" Tướng công ... thực ra ... phụ mẫu thiếp ... chưa biết sự tồn tại của chàng ... cho nên!!!"

Hồ Phong trầm ngâm nói:

-" Nương tử ... ta tưởng chuyện gì? ... chuyện này đơn giản"

Như Huyên khuôn mặt đỏ vẫn không giảm, chu miệng nói:

-" Tướng công, phụ mẫu thiếp khó tính lắm luôn, thiếp sợ ..."

Hồ Phong nhẹ ôm nàng vào lòng nói:

-" Nương tử, gạo đã nấu thành cơm rồi, còn sợ gì nữa, hắc hắc"

Như Huyên bĩu môi hồng, nói:

-" Tướng công, bụng thiếp vẫn bằng phẳng nha, chàng còn đòi khoe khoang nữa!"

Hồ Phong chau mày rậm, trầm ngâm một chút, thở dài nói:

-" Nương tử, là ta có lỗi với các nàng, nguyên nhân ra sao ta chưa biết được, ài" hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác, được làm phụ thân a.

Như Huyên biết hắn rất khó xử, cúi đầu nói:

-" Tướng công, thiếp xin lỗi ..."

Hồ Phong nghiêng người Như Huyên, bế sốc nàng lên, cười nói:

-" Nương tử, nàng thật nặng nha"

Như Huyên đưa tay đập đập ngực hắn, mắt đẹp lườm:

-" Tướng công, chàng đáng ghét ... hi hi"

Thời gian đại hội võ lâm minh chủ đã đến.

Rất nhiều người trong giang hồ, không hẹn mà cùng nhau rời khỏi thành Giang Nam.

May mắn là thi cử vẫn diễn ra bình thường.

Trương Sinh mang theo quyết tâm rất lớn, hắn không muốn chờ đợi thêm ba năm nữa, đơn giản là hắn cũng không muốn làm phiền Hồ Phong quá nhiều, hắn có tự tôn của một nam nhân chân chính!

Đô đốc Chu Lương vui mừng, hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, may mắn không có đại sự gì phát sinh. Chỉ cần ra khỏi thành Giang Nam, mọi chuyện không phức tạp như trước nữa.

Sau một chặng đường dài đi đường, đoàn người Tạ Thanh Tuyền cũng đến thành Giang Nam.

Người đi đường lại một phen bàn tán:

-" Thật hoành tráng ..."

-" Đoàn rước dâu thật nhiều người ..."

-" Không thấy được mặt cô dâu ... tiếc thật!"

Từ khi bước vào thành, đã được người của Khắc gia đón, kèn trống inh ỏi, người dân xung quanh thi nhau đến xem, đám tiểu hài tử hưng phấn, đùa giỡn chạy nhảy vui vẻ.

Nhiệm vụ của Hồ Phong vẫn như thường ngày, hắn nhìn đoàn rước dâu của nhà phó đô đốc, tâm trạng buồn vui lẫn lộn, có lẽ vui mừng nhiều hơn.

Hồ Phong vui cho Thanh Tuyền, chúc nàng tìm được hạnh phúc viên mãn, không còn tính nết tiểu hài tử nữa!

Tạ Thanh Tuyền mắt đẹp nhìn qua cửa sổ, miệng nhỏ thì thào:

-" Đến Giang Nam thật rồi! ..."

Hồ Phong không làm phiền ai cả, hắn lặng lẽ đi trên đường tuần tra ...

... ... ...

Đoàn người rước dâu dẫn Thanh Tuyền, đến nghỉ tạm, trong một căn nhà thuộc sản nghiệp của Khắc gia. Sáng sớm ngày kia, sẽ chính thức làm lễ thành thân.

Khắc Kim Luận ở trong phủ, ngồi uống trà, bình tĩnh lại. Hắn rất muốn phóng ngựa đến gặp Thanh Tuyền bây giờ, nhưng theo tục lệ, trước ngày thành thân, hắn không được gặp Thanh Tuyền.

Phủ phó đô đốc một mảnh vui mừng, tấp nập, giăng đèn kết hoa, ...

Quan binh do đích thân Khắc Cường bố trí, hắn không muốn ngày vui xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hồ Phong bước vào phủ đô đốc ...

Khả Như đang tập may vá, điều mà nàng trước kia rất chán ghét, nó đau tay và mỏi lưng của nàng.

Khả Ngân trước kia thường xuyên may vá, bây giờ nàng như con mèo lười, hết ăn rồi lại nằm thẫn thờ một mình.

Kim Hoa phu nhân nhìn mà cũng não hết cả ruột, thở dài nói:

-" Lão gia, nữ nhi đang đau lòng vì mất hôn phu, ngươi phải làm gì đi chứ?"

Chu Lương chau mày nói:

-" Phu nhân, ngươi là nữ nhân, ngươi giải quyết mới đúng chứ!"

Kim Hoa gắt:

-" Lão gia, nữ nhi không tâm sự với thiếp nữa, làm sao bây giờ?"

Chu Lương trầm ngâm suy tư, tay vuốt cằm có râu ngắn, cười nói:

-" Phu nhân, có rồi"

-" Chúng ta tìm cho nàng một vị hôn phu khác, có được không?"

Kim Hoa phu nhân mắt sáng lên, nói:

-" Lão gia, nhưng ... tìm ai bây giờ? quan trọng là nữ nhi có muốn không?"

Hai người đang suy tư, khó xử ...

Hồ Phong đi từ ngoài vào đại sảnh, ôm quyền nói:

-" Bá phụ, bá mẫu, tiểu điệt hữu lễ"

Chu Lương mắt sáng lên, đi đến cười nói:

-" Hiền điệt, ngươi đến đúng lúc lắm, ha ha"

Kim Hoa gật đầu nói:

-" Ba người, tất có một người làm thầy của ta" chính là đạo lý này.

Hồ Phong không biết làm thầy, nhưng đóng góp ý kiến, hắn có thể giúp đỡ một hai.

-" Bá phụ, bá mẫu ... hai người đang có chuyện gì? khó khăn lắm phải không ạ?"

Chu Lương gật đầu, mỉm cười:

-" Hiền điệt, mau lại đây ngồi" hắn chỉ trước ghế bên cạnh.

Hồ Phong ôm quyền:

-" Vâng, bá phụ"

... ... ...

Hồ Phong rời đại sảnh, hắn muốn đi tìm Khả Như tâm sự, rất là thuần khiết.

Khả Như nghe tiếng gõ cửa, kim chọc ngay vào đầu ngón tay, đổ máu!

-" Ai đó?"

Nha hoàn nói:

-" Thưa tiểu thư, có Phong công tử đến chơi ạ"

Hồ Phong ngắm cảnh xung quanh một chút, đẩy cửa bước vào trong.

Khả Như đưa tay giấu phía sau, ấp úng nói:

-" Hồ Phong, chàng sao lại đến đây?"

Trên bàn có một bộ y phục, một bộ khung thêu còn dang dở, Hồ Phong nhìn là biết ngay nàng đang làm gì.

Hắn đi đến kéo tay của nàng, nắm lấy bàn tay bị thương nàng đang giấu, đau lòng nói:

-" Khả Như, đau lắm phải không? để ta xem nào!" hắn nhìn thấy giọt máu tươi đang rỉ ra từ đầu ngón tay của nàng.

Khả Như chu miệng không nói, mắt đẹp nhìn thẳng hắn, như muốn làm nũng.

Hồ Phong ngồi xuống cạnh nàng, miệng khẽ thổi " phù phù" nói:

-" Khả Như, nàng đã đỡ hơn chưa?"

Khả Như mặc kệ hắn nắm tay của mình, chu miệng nói:

-" Hồ Phong, ta không có yếu đuối như chàng nghĩ đâu! ta rất mạnh mẽ đó nha"

Hồ Phong nhìn đôi môi đỏ hồng, răng ngà đều đặn, không nhịn được ngồi sát lại nàng, hôn lên đôi môi này.

Khả Như không nghĩ hắn sẽ hôn mình, nàng thuận theo hắn, nhắm mắt lại.

Hai người hôn nhau khá lâu, sau đó mới rời đôi môi.

Hồ Phong nhìn nàng một cách yêu thương, nở nụ cười hắc hắc, thỏa mãn.

Khả Như mắt đẹp lườm hắn, bĩu môi nói:

-" Hồ Phong, chàng chỉ giỏi khi dễ ta thôi, không để ý chàng nữa" nàng rụt ngón tay lại.

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Khả Như, nàng cũng đừng trách ta, tại nàng xinh đẹp, lại còn dễ thương như vậy, khà khà"

Khả Như hừ lạnh:

-" Quỷ mới tin chàng" trong lòng nàng như chảy dòng mật ngọt.

... ... ...

Hai người như hạn hán gặp trời mưa. Hồ Phong tiếp tục hôn, bàn tay liên tục khám phá cơ thể của nàng. Khả Như cũng không kém, nàng đáp trả hắn rất nồng nhiệt, không vượt quá giới hạn, nhưng cũng đủ thỏa mãn nỗi nhớ thương của nàng bấy lâu nay.

... ... ...

Hồ Phong đi tìm Khả Ngân, hắn thấy nàng nằm trên giường, quay mặt vào trong. Hắn không biết tại sao? nàng lại trở nên sống khép kín như vậy?

-" Khả Ngân ...?"

Nàng vẫn nằm im, không trả lời, giống như đã ngủ say.

Hồ Phong đứng nhìn nàng hồi lâu, hắn có cảm giác nàng chưa ngủ, thầm thở dài:

-" Có lẽ nàng không muốn gặp ta ... ài" hắn thở nhẹ ra một hơi, những gì hắn muốn nói đều nuốt trở lại trong bụng.

Tâm trạng vui vẻ của hắn, bị nàng phá sạch sẽ. Hắn muốn rời đi, nhưng ...

Hồ Phong đi đến, ngồi cạnh mép giường, hắn có thể nghe được tiếng hít thở ... loạn nhịp của nàng.

-" Khả Ngân ..."

-" Tại sao nàng không trả lời ta? ta biết nàng vẫn tỉnh"

Nàng vẫn không trả lời hắn, chỉ thấy bờ vai của nàng run lên một chút.

Hồ Phong cắn răng, hắn không thể dùng biện pháp mạnh, bắt người khác phải theo ý mình. Hắn đứng dậy, thở dài nói:

-" Khả Ngân, một cô nương vui vẻ hoạt bát đâu rồi? tại sao lại như vậy chứ?" hắn rất đau lòng khi thấy nàng sống như vậy.

-" Ta đi trước ..." hắn quay người bước đi.

-" Đứng lại ...!!!" tiếng nói nhỏ nhẹ, nhưng vẫn đủ để Hồ Phong nghe được, hắn đứng lại thật.

Khả Ngân quay người ra ngoài, nhìn bóng lưng Hồ Phong, nước mắt nàng đã tràn mi, miệng mếu mếu:

-" Hồ Phong ... ngươi thật nhẫn tâm ... hu hu" bàn tay của nàng che mặt, khóc rống lên.

Hồ Phong quay người, chưa hiểu được ý nghĩa trong câu nói, hắn thấy một thiếu nữ như chịu trăm ngàn uốt ức, tiếng khóc nức nở như tiếng lòng của nàng.

Hắn cắn răng, chau mày ...

Ngồi xuống cạnh mép giường, tay đặt lên vai của nàng, cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, một nỗi lòng chán chường.

-" Khả Ngân ... nàng ..." hắn chưa nói hết câu, nàng đã chui vào trong lòng hắn khóc sướt mướt.

Hồ Phong ngồi im chịu trận, cuối cùng đưa tay nhẹ vuốt ve lưng thon của nàng, như đang an ủi, vỗ về.

Bên ngoài, Kim Hoa phu nhân cùng Chu Lương nấp sau một gốc cây to, hai người ngạc nhiên khi nghe tiếng khóc của nữ nhi.

Kim Hoa vui mừng nói:

-" Lão gia, Phong hiền điệt quả nhiên cao nhân bất lộ tướng, nữ nhi khó tính đã chịu mở lòng tâm sự rồi ... hi hi"

Chu Lương không cho là như vậy, hắn chau mày, suy tư rất sâu.

Hồ Phong ngồi lặng yên chịu trận, nàng khóc nức nở trong lòng hắn khá lâu, hắn nói:

-" Khả Ngân, nàng khóc đủ chưa? áo của ta ... muốn ướt nhẹp rồi a" hắn rất chán nản khi nữ nhân khóc, tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì.

Khả Ngân nghe hắn nói, khóc càng to hơn, hai bàn tay bấu chặt y phục của hắn không rời.

Hồ Phong bực bội, gỡ nàng ra, nói:

-" Khả Ngân, nếu nàng muốn khóc, cứ tự nhiên" hắn đứng dậy nắm hai vai gầy của nàng.

-" Ta còn có việc ... ta đi trước" hắn quay lưng muốn đi.

Khả Ngân quát lên:

-" Đứng lại ...!!!"

Nhưng ... Hồ Phong vẫn đi, hắn không muốn người khác hiểu lầm bản thân, đang khi dễ nàng. Quan trọng là hắn không muốn Khả Như thương tâm.

Khả Ngân thất thần nhìn hắn bước đi, nàng đuổi theo đến cửa, ôm chầm lấy hắn từ phía sau, giọng nghẹn lời:

-" Đừng đi ...!!!"

Hồ Phong không nghĩ nàng lớn mật như vậy! khựng người lại, không nói thành lời.

Kim Hoa phu nhân mắt tròn to nhìn hai người Hồ Phong, Khả Ngân.

Chu Lương đắng chát trong lòng, hắn đã suy nghĩ đến khả năng này rất cao, bây giờ không còn phải bàn cãi nữa.

-" Thế đạo này ... thật khó lường a" hắn quay người bỏ đi một mình.

Kim Hoa phu nhân hai tay xoa huyệt thái dương, nàng muốn ngất xỉu tại đây, bàn tay muốn bám Chu Lương.

-" Lão già chết tiệt ... nữ nhi của ngươi như vậy! ... ngươi lại bỏ đi một mình được sao?" nàng phức tạp nhìn hai người Hồ Phong, hầm hừ bỏ đi, tìm Chu Lương phát tiết!

Lý Sương Sương ngồi trang điểm, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, nàng không quan tâm Quách Tấn Quân đang đứng chờ ở ngoài.

-" Hừ ..." nàng không muốn nghe, những lời ngon ngọt của Tấn Quân.

Tấn Quân đắng chát trong lòng, hắn cố gắng bỏ qua lòng tự tôn của nam nhân, hạ thấp bản thân cầu cạnh Sương Sương. Nhưng ... nàng vẫn không chịu tha thứ.

-" Nương tử, nàng muốn ta phải làm như thế nào? nàng mới hết giận ta!" hắn nói với giọng ôn nhu.

Sương Sương không biết trả lời ra sao, đành nói:

-" Tướng công, chàng trở về đi ... thiếp chưa muốn gặp chàng bây giờ" nàng như muốn kéo dài thời gian.

Sương Sương đột nhiên nhớ đến Hồ Phong, nàng cảm nhận được Hồ Phong, chỉ coi nàng làm tiểu muội đối đãi.

Tướng công của nàng, tướng mạo anh tuấn dễ nhìn, lời lẽ cũng rất ong bướm ngọt ngào, nhưng vẫn còn thiếu điều gì đó làm nàng tin cậy.

Tấn Quân chau mày, ủ rũ, hít sâu một hơi, thở ra nói:

-" Được rồi ... nương tử ... ta biết nàng đang còn giận ... ta sẽ chờ" hắn chán nản, rời quán trọ, đi ra ngoài đường.

Sương Sương nhẹ thở ra một hơi, nàng không biết phải đối mặt Tần Quân ra sao, nàng chọn giải pháp trốn tránh.

Nhược Đàm ngồi uống rượu trong một tửu lâu, nàng đã say mềm, gục đầu trên bàn, miệng lẩm bẩm:

-" Uống nữa ... uống ..."

Tiểu nhị đi đến nói:

-" Cô nương, cô nương"

Nhược Đàm khua tay nói:

-" Phù ... uống ... uống"

Tiểu nhị cười khổ nói:

-" Cô nương, nhà cô nương ở đâu? tại hạ thuê xe ngựa cho cô nương về nhà"

Nhược Đàm miệng lẩm bẩm gì đó không hiểu, nàng chỉ muốn ngủ bây giờ.

Ba tên ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt liên tục trao đổi, nhìn về phía Nhược Đàm đang ngồi.

Một tên cao gầy đứng dậy, đánh mắt với hai tên còn lại, hắn bước lại gần chỗ Nhược Đàm.

Tiểu nhị nghi ngờ nói:

-" Khách quan, ngươi cần gì?"

Tên cao gầy cười nói:

-" Tiểu nhị, nơi này không còn việc của ngươi, ngươi đừng làm phiền tiểu muội của ta"

Tiểu nhị không có ngu, hắn lắc đầu nói:

-" Khách quan, cô nương này chỉ có một mình, nàng không phải tiểu muội của ngươi" hắn nhận rõ bộ mặt thật của vị khách nhân này.

Tên cao gầy sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn tiểu nhị đe dọa:

-" Hừ ... ngươi đừng không biết điều, quán này còn muốn mở nữa không?"

Tiểu nhị cắn răng nói:

-" Cô nương này là khách nhân của tửu lâu, không thể xảy ra sơ xuất được" hắn không ưa nhìn những tên như vậy, tửu lâu phải bảo vệ khách nhân của mình.

Tên cao gầy híp mắt nhìn tiểu nhị, hừ lạnh một tiếng, quay trở về chỗ ngồi, thì thầm to nhỏ với hai tên còn lại.

Đám khách nhân uống rượu ở đây, đều biết 3 tên kia không dễ trêu, không ai dám lên tiếng chuốc vạ vào thân.

Tiểu nhị vỗ vỗ vai Nhược Đàm, lo lắng nói:

-" Cô nương, mau tỉnh dậy, nhà cô nương ở đâu? tại hạ đưa cô nương về" hắn sợ mấy tên kia sẽ làm liều.

Nhược Đàm miệng nhỏ thở phì phì, không nói gì.

Tiểu nhị thật hối hận, không ngăn cản nàng ta uống nhiều như vậy, nhưng nàng là khách nhân, hắn không quản nổi, chỉ có thể thở dài, tìm cách ứng phó.

Ba tên kia vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ, tên cao gầy cười lạnh nhìn tiểu nhị nói:

-" Tiểu nhị, mau xuống lấy thêm 2 vò rượu lên đây" hắn đánh mắt cho hai đồng bọn.

Tiểu nhị nhíu chặt lông mày, hắn thở dài một tiếng, đi xuống bưng vò rượu.

Tên cao gầy nhếch mép cười đểu, hai tên đồng bọn liếm liếm môi, đi đến chỗ Nhược Đàm.

Nhược Đàm gạt tay tên cao gầy ra nói:

-" Để ta yên ... ưm ưm" nàng chép chép miệng, muốn ngủ.

Tên cao gầy cười tà, nói:

-" Cô nương, theo chúng ta đi thôi"

Một thiếu niên chừng 14 tuổi, 1m7, ăn mặc giống đệ tử của một môn phái nào đó, tay hắn cầm chuôi kiếm, chặn bàn tay của tên cao gầy lại, một chân gác lên ghế.

-" Ế ... các vị ... xin dừng tay ... tiểu đệ có lời muốn nói"

Tên cao gầy xoa tay bị đau, trợn mắt nhìn thiếu niên, nói:

-" Tiểu tử, mau cút, miệng còn hơi sữa mà đòi xen vào chuyện của ta, muốn chết sớm phải không?"

Tên đồng bọn đe dọa:

-" Tiểu tử, biết điều thì mau rời đi, ta lâu rồi chưa động thủ, một khi động thủ, chỉ có thấy máu mới dừng, khặc khặc"

Tên còn lại cũng không kém, liếm liếm môi, ánh mắt đầy tà dị.

Tiểu nhị bưng hai vò rượu đi lên, cắn răng nói:

-" Các vị khách quan, rượu của các ngươi đây"

Ba tên không thèm nể mặt gì nữa, khinh thường nhìn tiểu nhị.

Thiếu niên thở dài, cười gằn nói:

-" Tiểu đệ ta mới xông pha giang hồ, bản lĩnh chưa cao, nhưng cũng đủ làm thịt mấy tên chó má các ngươi" hắn bất ngờ dùng chân, đạp vào bụng tên cao gầy.

Tên cao gầy ngã nhào vào mấy người ở bàn bên cạnh, làm đổ gãy cả bàn ghế. Hai tên đồng bọn thấy vậy, đấm về phía thiếu niên, trả thù cho bằng hữu.

Tiểu nhị vội để hai bình rượu xuống bàn, hô to:

-" Lão bản, đánh nhau to rồi"

Lão bản từ trong chạy ra, quát:

-" Các ngươi dừng tay"

Thiếu niên lùi lại, chân đạp vào cái ghế, cái ghế bay vào người hai tên kia.

Hai tên kia đạp lại cái ghế gãy làm nhiều phần, tức giận xông lên tấn công thiếu niên.

Nhược Đàm đã được tiểu nhị dìu đến một chỗ an toàn, hắn nói:

-" Cô nương, cô nương, mau tỉnh dậy a"

Nhược Đàm thở phì phì, nấc lên nói:

-" Phù ... nấc ... uống ..." nàng vòng tay ôm cây cột ngủ.

Tiểu nhị bó tay ...

Tên cao gầy đứng dậy từ trong đống chén đũa, nghiến răng rút kiếm xông lên.

Đám người kinh hô:

-" Cẩn thận" nhiều người lo lắng cho vị thiếu hiệp kia, niềm tin chính nghĩa luôn tồn tại trong mỗi con người.

Thiếu niên cũng không rút kiếm, chỉ dùng vỏ kiếm, gạt bỏ đường kiếm tấn công của tên cao gầy.

Ba tên vây công đánh một thiếu niên, tình cảnh thật sự khá nguy hiểm.

" Vút" " vút"

-" Hự" thiếu niên rên một tiếng đau đớn, hắn trúng một phi tiêu vào cánh tay cầm kiếm, rớt kiếm.

Đám người kinh hô:

-" Vô sỉ"

-" Đánh lén"

-" Hèn hạ" ... những lời thóa mạ giành cho ba tên không ngớt.

Ba tên trừng mắt nhìn xung quanh, nhếch mép cười đểu, còn coi đó là vinh dự nữa!

Đám người giận dữ mà không dám trêu chọc, cầu mong thiếu niên thoát được kiếp này, anh hùng thường được mọi người tung hô ngưỡng mộ.

Thiếu niên xé một mảnh vải trên áo, băng bó tạm thời vết thương đang chảy máu, hắn không sợ ba tên trước mặt, cùng lắm thì chạy trốn, anh hùng trả thù mười năm chưa muộn.

Hồ Phong xuất hiện, ra lệnh:

-" Phong tỏa nơi này"

Đám quan binh khoảng 20 binh lính, cầm đao sáng lóe, vây quanh những người trong tửu lâu.

Lão bản hốt hoảng chạy tới, cười nói:

-" Quan gia, may mắn quá, người tới kịp"

Hồ phong nhìn một vòng, thấy Nhược Đàm đang ôm cột nhà ngủ, thầm nghĩ:

-" Đàm muội ... là ngươi sao? ... ta có phải đang hoa mắt?!!!"

Tên cao gầy ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn xông lên muốn bắt Nhược Đàm làm con tin, rời khỏi đây.

Thiếu niên ôm cánh tay đau, hô lên:

-" Ngăn cản bọn chúng" thiếu niên hiểu được ý đồ của mấy tên xấu xa này.

Nhưng có vẻ không kịp ...

Không phải!

" Bịch" " rầm" tên cao gầy bay thẳng vào vách tường, đập mạnh một cái rơi xuống nền, ngất tại chỗ.

Hai tên đồng bọn vung quyền đấm Hồ Phong, nhưng ...

" Bịch" " bịch" " rầm" " rầm" hai tên đâm thẳng vào bàn ăn, phun ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.

Nói ra thì dài, nhưng chỉ trong thời gian vài hơi thở.

Hồ Phong đứng chắp tay, nhìn xung quanh, xem còn tên nào chán sống nữa không? rất tiếc ... tửu lâu im lặng như ve mùa đông.

Đám đông vỡ òa:

-" Oa ... thật tuyệt"

-" Đánh hay lắm ..."

-" Quan gia thật giỏi ..."

-" Thật uy vũ ..."

-" Ta yêu ngươi ...!!!" ...

Thiếu niên đứng gần ngay đó, ánh mắt co rụt, miệng há to có thể nhét quả trứng gà. Tiếng reo hò dường như không đánh thức được hắn.

Hồ Phong vỗ vỗ vai thiếu niên, giơ ngón cái nói:

-" Thiếu niên ... can đảm lắm"

Lão bản đau lòng nhìn bàn ghế bị đập phá, tức giận chạy tới đạp cho tên cao gầy và đồng bọn vài cái bõ tức.

Tiểu nhị không biết xử lý Nhược Đàm sao đây? nàng ta ngủ say, hình như khóe miệng còn có nước miếng đang chảy!

Hồ Phong ra lệnh:

-" Bắt ba tên này, giao cho Kiệt đội trưởng"

Đám quan binh vâng dạ, nhanh chóng áp giải ba tên kia đi.

Hắn ngồi xuống, lay lay vai nhỏ của Nhược Đàm:

-" Đàm muội, muội tỉnh lại đi"

Tiểu nhị nhìn chằm chằm Hồ Phong, hắn sợ Hồ Phong giở trò đồi bại với vị cô nương này.

Hồ Phong nói:

-" Đây là tiểu muội của ta" hắn nói rồi gỡ tay Nhược Đàm ra khỏi cây cột, bế nàng lên, đi ra khỏi tửu lâu.

Tiểu nhị thì thào:

-" Hình như, cô nương này ... có rất nhiều đại ca" tên cao gầy cũng nhận, giờ đến lượt Hồ Phong.

Thiếu niên nhặt thanh kiếm, nhanh chóng đuổi theo Hồ Phong, hô to:

-" Sư phụ ... sư phụ ...!!!" giọng rất tha thiết.

Hồ Phong đang suy tư:

-" Đàm muội chắc phải rất thương tâm, mới đi uống rượu, say mềm như vậy nữa"

-" Làm sao bây giờ?" hắn đang làm nhiệm vụ, Nhược Đàm cần chỗ nghỉ ngơi, ở chỗ xa lạ hắn không an tâm, thật đau đầu.

Hắn bỗng ngưng lại:

-" Hình như ... thiếu niên kia nói chuyện với ta?"

Thiếu niên tưởng Hồ Phong không nghe thấy, hô to hơn:

-" Sư phụ ... sư phụ ... xin người nhận của đệ tử một lạy" hắn muốn quỳ xuống bái Hồ Phong, nhưng không được.

Hồ Phong đưa chân đỡ hai đầu gối của thiếu niên, hắn chau mày nói:

-" Thiếu niên ... ta không có điếc ... ngươi không cần kêu to như vậy"

-" Ta cũng không phải sư phụ của ngươi"

Thiếu niên ôm quyền nói:

-" Sư phụ ... xin nhận của đệ tử một lạy" hắn muốn quỳ xuống.

Hồ Phong chân đỡ hai đầu gối của thiếu niên, cắn răng nói:

-" Thiếu niên ... ta không nhận đệ tử ... ta sẽ không nói nhiều nữa đâu" hắn quay người bước đi.

" Bịch" thiếu niên quỳ hai đầu gối xuống đường, hô to:

-" Sư ... phụ"

Hồ Phong nghiến răng, hừ lạnh.

" Ầm" " ầm" " rắc" " rắc" .... " choang" ...

Toàn bộ đá lát đường chỗ hai người đứng, vỡ nát, khí kình tỏa ra.

Thiếu niên bị áp lực đẩy lăn lộn vài vòng mới dừng lại, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

Hồ Phong cứ nghĩ hù dọa được thiếu niên kia, không ngờ ...

Thiếu niên ho " khụ khụ" thổ huyết, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn Hồ Phong, tiếp tục quỳ nói:

-" Sư ... phụ"

Hồ Phong nghiến răng:

-" Ngươi ...!!!"