Tịnh gia ...
Trong phòng sách của Thanh Nhàn, nàng đang vẽ một bức tranh, trong tranh có vẽ một nam nhân mặc quân phục, ánh mắt hữu thần, chỉ là ... nụ cười có vẻ tà dị, không đứng đắn.
Thanh Thanh tay chống cằm, đầu nhỏ lắc lắc nghiêng ngả, đôi môi bĩu ra:
-" Tỷ tỷ ... tỷ đang vẽ hắn phải không?"
Nàng chu chu miệng nhìn bức tranh, ngồi cứ nhấp nhổm không yên.
Thanh Nhàn chỉ mỉm cười, tay cầm bút chăm chú vẽ những nét cuối cùng.
Thanh Thanh khen:
-" Ờ ... ừm ... tỷ tỷ ... tỷ thật khéo tay ... muội tập mãi mà không được ... hừm" nàng đi quanh bàn, nghiêng đầu nhìn.
Thanh Nhàn hoàn thành bức tranh, cười mắng:
-" Muội muội ... vẽ tranh cần kiên nhẫn rất cao, dục tốc bất đạt nha"
Nàng hiểu tính của tiểu muội, luôn hiếu động, khó ngồi lâu một chỗ, muội ấy không thích hợp vẽ tranh.
Thanh Thanh không tin tà, hầm hừ nói:
-" Tỷ tỷ, muội sẽ cho tỷ xem, trình độ vẽ của muội như thế nào?" nàng cầm bút, vẽ lên một tờ giấy khác.
Kết quả là ...
Thanh Thanh đặt bút xuống, xoa xoa tay, đầu nhỏ gật gù, hài lòng về tác phẩm của mình.
Thanh Nhàn mày liễu nhíu nhíu, không nhịn được che miệng cười, muốn phun ra:
-" Hi hi ... muội muội của ta ... muội đang vẽ con heo sao? có chút giống con mèo nữa"
Thanh Thanh khuôn mặt đỏ bừng lên nói:
-" Tỷ tỷ ... không được chê muội ... tỷ đi mà ngắm nhìn ... người tình trong mộng của tỷ đi" nàng cầm bức tranh chạy ra ngoài.
Thanh Nhàn động tác cười ngưng lại, khóe miệng co giật:
-" Muội muội ... muội cầm bức tranh của ta ... đi đâu?"
Nàng thở dài một tiếng, đặt bút vẽ một bức tranh khác.
Trong một căn phòng khác ...
Thanh Thanh nằm trên giường, hai tay cầm bức tranh, chu miệng nói:
-" Đồ vô sỉ ... không đứng đắn ... hừ hừ"
Trong phòng vang lên những tiếng nói cười, không hiểu nội dung ra sao?!!!
Tiêu Nhược Đàm bước vào phòng, mắt đẹp nhìn xung quanh, khuôn mặt đỏ lên nói:
-" Quân đại ca! Sương tỷ không có ở đây sao?"
Quách Tấn Quân nằm trên giường, không biết suy nghĩ gì? hắn nghiêng người nhìn Nhược Đàm, nói:
-" Đàm muội, muội đến thăm ta phải không?" hắn nhìn chăm chú lên cơ thể của nàng.
Tiêu Nhược Đàm khẽ khép cửa lại, quay lưng thấy hắn nhìn mình, nàng tránh ánh mắt của hắn, ấp úng nói:
-" Quân đại ca ... muội không có! ... muội chỉ ghé qua một chút!" nàng bước lại gần chiếc giường.
Quách Tấn Quân thở dài, nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nhược Đàm, nói:
-" Đàm muội, muội không nhớ ta sao?"
Tiêu Nhược Đàm bối rối nói:
-" Quân đại ca, có một chút!"
Tấn Quân nắm tay nhỏ của nàng, kéo nàng nằm xuống giường, hắn ôm nàng trong lòng nói:
-" Đàm muội, ở lại với ta nhé?" hắn hít hà mùi thơm trên tóc của Nhược Đàm.
" Ầm" " ầm" " xoẹt" ...
Tiếng sấm đì đùng bên ngoài, cùng tia sét sáng choang, báo hiệu trời sắp có trận mưa to.
Nhược Đàm cảm nhận được hơi ấm, vòng tay rộng lớn của hắn, khuôn mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói:
-" Quân đại ca ... muội ... muội sợ"
Tấn Quân chồm người lên, đặt nàng ở dưới thân, nhìn thẳng vào mắt của Nhược Đàm nói:
-" Đàm muội, ta sẽ che chở cho muội suốt đời, ta hứa" nói rồi hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng của nàng.
Nhược Đàm khuôn mặt như ráng hồng, nàng nhắm mắt đẹp lại, động tình hé miệng nhỏ hôn lại hắn.
Nàng cảm giác hồi hộp nhưng vui sướng, được ở bên cạnh người nàng yêu mến.
Tấn Quân nắm hai bầu vú to mềm của Nhược Đàm xoa bóp, thầm khen đã tay, qua một lớp vải vẫn không làm giảm được cảm xúc mềm mại.
Nhược Đàm ngại ngùng không dám mở mắt, trong miệng khẽ rên rỉ ư ử.
Tấn Quân hôn vành tai của nàng, chuyển dần xuống cổ trắng ngần, sau đó dừng lại ở bộ ngực đang phập phồng.
Hắn kéo dây thắt lưng của nàng, gỡ bỏ áo của nàng và áo yếm, lộ ra hai bầu vú to tròn, núm vú nhỏ hồng hồng.
Nhược Đàm hai tay nhỏ che hai bầu vú, nhưng lại kích thích Tấn Quân hơn. Hắn gỡ tay của nàng ra, miệng ngoạm lên núm vú bú mút " chùn chụt".
Nàng ưỡn người rên rỉ:
-" Ưm ... ư ... ư ... nhột nhột!!!" miệng nàng thở dốc.
Bên ngoài trời, đã bắt đầu rơi " lộp độp" từng hạt mưa to.
Lý Sương Sương chạy vội trên đường, nàng không quan tâm đến những hạt mưa rơi trên người.
-" Tướng công, Phong đại ca nói đúng, chúng ta không thể im lặng mãi được, thiếp cần nói chuyện với chàng"
-" Đợi thiếp ..."
Tấn Quân tháo từng mảnh vải trên người Nhược Đàm, nàng đã không còn mảnh vải che thân, cơ thể trắng nõn nà mịn màng hiện ra trước mắt.
-" Đàm muội, muội thật xinh đẹp"
Nhược Đàm lí nhí trong miệng:
-" Quân đại ca, thật vậy sao?"
Tần Quân gật đầu nói:
-" Đàm muội, muội thật hấp dẫn, ta yêu nàng mất rồi!!!"
Nhược Đàm cười ngượng ngùng, hai tay nhỏ che vùng tam giác giữa hai chân, mắt đẹp nhắm nghiền, không dám nhìn hắn.
Tấn Quân nở nụ cười tà, nhanh chóng thoát sạch y phục trên người, hiện ra cơ thể khỏe mạnh, các múi cơ bắp rõ ràng.
-" Đàm muội, muội xem này, ta sẽ làm cho muội sung sướng nhất trên đời, ha ha"
Nhược Đàm tò mò mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nam nhân cường tráng, đặc biệt là dương vật to dài. Khuôn mặt nàng đỏ bừng lên tận mang tai, hờn dỗi nói:
-" Quân đại ca, huynh xấu lắm, đáng ghét" hai tay nhỏ của nàng che mặt.
Tần Quân cười cười, nằm đè trên người Nhược Đàm, tham lam hôn liếm cơ thể của nàng.
Miệng hắn mút " chùn chụt" bầu vú to mềm, bàn tay xoa bầu vú bên cạnh thành nhiều hình dạng.
Nhược Đàm rên rỉ:
-" Ư ... ư ... ư ... khó chịu quá" ...
Tần Quân hôn dần xuống bụng phẳng của nàng, lưỡi liếm quanh cái rốn nhỏ sâu. Khiến nàng một phen uốn éo, rên rỉ.
Hắn tách hai chân thon của nàng ra, mắt nhìn chăm chăm vùng âm đạo bí ẩn, khẽ liếm môi thèm thuồng.
-" Đàm muội, ta yêu muội"
Âm đạo của nàng có một chùm lông ngắn thưa thớt trên mu, mu âm đạo nhô cao, phía dưới là hột le cưng cứng, hai mép thịt căng mọng che đậy âm hộ nhỏ xíu đỏ hồng. Cuối cùng là lỗ hậu nhỏ hồng co lại.
Nhược Đàm đưa tay che âm đạo vì xấu hổ:
-" Quân đại ca, đừng nhìn muội như vậy!"
Tần Quân cười tà, cúi đầu úp mặt vào âm đạo của nàng.
Nhược Đàm ngại ngùng nói:
-" Quân đại ca, không nên, nó bẩn lắm nha"
Tần Quân không quan tâm lời nàng nói, miệng hôn " chụt chụt" lên các mép thịt ẩm ướt, lưỡi đánh liên tục lên hột le.
Xoạt ... xoạt ... xoạt ...
Ư ... ư ... ư ...
-" Ư ... ưm ... Quân đại ca ... mút mạnh quá ... muội ... muội ra"
Nhược Đàm tiết dâm thủy đầy mặt Tần Quân, nàng vội nói:
-" Quân đại ca, muội xin lỗi, muội không cố ý như vậy"
Tần Quân liếm hết nước nhờn, lấy tạm chiếc áo lau mặt, cười nói:
-" Đàm muội, không sao đâu, ta thích điều đó mà"
Tay hắn vuốt vuốt dương vật cương cứng đầy gân xanh dài 20cm, đầu khấc màu tím to phình.
Hắn cầm hai chân của nàng kéo lại gần, tách rộng hai chân thon sang hai bên. Tay cầm dương vật, cạ cạ đầu khấc to phình lên hai mép thịt căng mọng.
" Rầm" " xoẹt" ...
Bên ngoài trời mưa đã nặng hạt, ánh chớp chóe sáng vào cả căn phòng.
Nhược Đàm run run, nói:
-" Quân đại ca, muội sợ lắm ..." hai tay nàng nắm chặt ga trải giường.
Tần Quân nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nhược Đàm, an ủi nói:
-" Đàm muội, muội yên tâm, ta sẽ yêu thương nàng suốt đời này" hắn chồm người lên, hôn trán của nàng một cách yêu thương.
Dương vật của hắn đã cương cứng khó nhịn, đầu khấc dính đầy nước nhờn, đặt ngay tại cửa âm hộ ẩm ướt.
" Ầm" " xoẹt" " xoẹt" ... ánh sét chớp giật sáng rõ căn phòng.
Lý Sương Sương người ướt nhẹp nước mưa, nhưng nàng không quan tâm, nàng đẩy cửa phòng của Tấn Quân, đi vào.
Tán Quân đang nở nụ cười tà, muốn đâm dương vật vào âm hộ nhỏ xíu của Nhược Đàm.
Nhược Đàm hai tay nắm chặt ga trải giường, mím môi, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, cảm nhận được cây thịt gân dài kia đang tách hai mép thịt, muốn đi vào.
Lý Sương Sương đang vui sướng chạy vào, khựng người tại chỗ:
-" Tướng công? ... hai người? ..." nước mắt của nàng chảy dài trên má, lùi lại ba bước, sắc mặt tái nhợt.
Tần Quân đâm dương vật, nhưng nghe tiếng của Sương Sương, người run lên, hắn đâm trượt âm hộ của Nhược Đàm.
Hắn quay người, vội hô:
-" Nương tử ... không phải như nàng nghĩ"
-" Nương tử ... đợi ta ..." hắn xuống giường mặc vội y phục, mắt gấp rút nhìn hướng cửa.
Nhược Đàm mở mắt đẹp, kéo tay Tần Quân, nói:
-" Quân đại ca, chúng ta ..."
Tần Quân gạt tay Nhược Đàm ra, chạy vội ra ngoài:
-" Nương tử ... nương tử ..."
" Ầm" " ầm" " xoẹt" ... ánh chớp lóe sáng căn phòng.
Nhược Đàm thân thể lõa lồ, ánh mắt thất thần ngồi trên giường, hai bàn tay bấu chặt ga trải giường.
Nước mắt của nàng tự động chảy xuống, miệng nhỏ thì thào:
-" Quân đại ca ... muội là gì của huynh?"
Lý Sương Sương chạy thẳng trong trời mưa tầm tã, nước mắt của nàng hòa cùng nước mưa.
Tần Quân vội vàng đuổi theo, kinh hô:
-" Sương Sương ... nương tử ... nương tử ..."
-" Không phải như nàng nghĩ" hắn cố gắng gọi to trong mưa.
Lý Sương Sương nghe tiếng của hắn, đôi chân chạy càng nhanh, nàng đang rất thương tâm, bây giờ nàng không muốn nhìn thấy Tần Quân nữa.
Mưa tầm tã, gió thổi mạnh như những cơn sóng dạt dào.
Tần Quân thét gào trong mưa:
-" Nương tử ..." hắn vô lực quỳ hai chân xuống đường, ngửa mặt lên trời hứng chịu cơn mưa đổ xuống.
Lý Sương Sương chạy thẳng một mạch trên đường, nàng không biết chạy bao lâu, đôi chân như muốn giã rời.
Nàng ngồi xổm xuống đường, hai tay ôm mặt khóc sướt mướt:
-" Hu hu ... tướng công ... tại sao? chàng đối xử với thiếp như vậy?"
-" A a a ..."
" Ầm" " xoẹt" ... ánh chớp sáng lên.
Bốn người đứng cầm ô, vây quanh chỗ Sương Sương đang ngồi.
Trời mưa tầm tã như trút nước ...
Lý Sương Sương ngừng khóc lóc, nàng cảm nhận được sát ý, tay cầm kiếm đứng dậy nói:
-" Các ngươi là ai?"
" Keng" " keng" " keng" nàng cầm kiếm phòng thủ.
Bốn chiếc ô xoay tròn, bung toạc ra, thành bốn thanh kiếm dài đâm thẳng hướng Sương Sương.
Sương Sương chống kiếm xuống đường, bật người lên cao, né được bốn mũi kiếm cùng đâm.
Bốn tên bịp mặt không cần nhiều lời, cùng vung kiếm đâm lên.
" Keng" " keng" Sương Sương đá hai mũi kiếm sang hai bên, đồng thời đạp chân lên ngực một tên, nàng bỏ chạy.
Ba tên đuổi theo, tên bị đạp ngực nhặt kiếm theo sau.
" Keng" " keng" " keng" ...
Trời mưa tầm tã, nhưng không giảm được tiếng vũ khí va chạm liên hồi.
Sương Sương dù sao cũng là nữ nhi, dầm trong mưa lâu như vậy, rất dễ ăn thiệt thòi trước bốn tên bịp mặt. Nếu có tướng công nàng ở đây, nàng không cần chật vật chạy trốn như bây giờ.
Một trong bốn tên nói to:
-" Đừng để ả chạy thoát" cơ hội truy sát tốt như thế này, rất khó xảy ra lần nữa.
Sương Sương chỉ có thể, lợi dụng những chướng ngại vật làm tấm chắn, không có cơ hội hạ từng tên.
" Keng" " keng" " keng" ...
Dưới trời mưa tầm tã như vậy, nhưng Sương Sương đã toát mồ hôi, hơi thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt.
Sương Sương không dám lơ là, chỉ cần nàng bị thương, mọi thứ sẽ kết thúc ngay sau đó.
" Keng" " keng" " rầm" " rầm" ...
Bốn tên bịp mặt khá nóng nảy, phá hỏng mọi đồ vật ngăn cản bọn hắn.
Trong một tửu lâu, Hồ Phong ngồi uống rượu cùng Tư Kiên, Liên Kiệt, hắn cười nói:
-" Hai người các ngươi uống đi, làm gì lề mề như nữ nhân vậy?"
Liên Kiệt cười khổ nói:
-" Chỉ huy, thuộc hạ thực sự uống không nổi nữa a"
Tư Kiên hai tay xoa thái dương nói:
-" Chỉ huy, bọn thuộc hạ chịu thua, tâm phục khẩu phục"
Hồ Phong rót chén rượu uống cạn, không vui nói:
-" Trời mưa to thế này, cũng chẳng có nhiệm vụ gì nhiều, uống cho đã rồi về, ha ha"
Liên Kiệt sùng bái Hồ Phong, thời gian hắn tiếp xúc vị chỉ huy này không nhiều, nhưng hắn thấy được, không có gì làm khó được chỉ huy.
Hồ Phong giải quyết mọi việc luôn bình tĩnh, từ tốn. Liên Kiệt có cảm giác cổ quái, chỉ cần ở cạnh Hồ Phong, rất an toàn và thoải mái.
-" Chỉ huy, thuộc hạ có một biểu muội xinh đẹp như hoa, nếu người thích, thuộc hạ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen"
Tư Kiên trong thâm tâm mới đầu còn chưa phục Hồ Phong, hắn đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài quen rồi. Nhưng tiếp xúc dần với Hồ Phong, hắn mới hiểu, bản thân mình đã quá sai!
-" Kiệt đội trưởng, chỉ huy còn cần ngươi mai mối sao?"
Liên Kiệt không cho là như vậy, nói:
-" Ngươi biết cái gì? biểu muội của ta xinh đẹp dễ thương, biết đâu chỉ huy lại lên mối lương duyên truyền kỳ thì sao? hừ"
Tư Kiên khinh thường:
-" Bớt xàm ngôn, truyền kỳ con khỉ, chỉ huy mà thèm để ý biểu muội của ngươi sao?"
Liên Kiệt không vui nói:
-" Hừ ... ngươi bớt ghen ghét ... có giỏi thì ngươi cũng giới thiệu biểu muội cho chỉ huy thử xem"
Tư Kiên:
-" Ngươi ..."
Hồ Phong cười khổ, hắn bây giờ nữ nhân đã rất nhiều, không thể nào làm hại thiếu nữ khác được.
-" Trật tự, hai ngươi muốn phá quán luôn sao?"
Tư Kiên, Liên Kiệt cùng nhau im lặng, hai người đã khá say, rượu vào lời ra là chuyện bình thường.
Một tiểu đội trưởng chạy vào nói:
-" Chỉ huy, bên ngoài có người gây rối trên đường"
Tư Kiên, Liên Kiệt đứng dậy, ôm quyền nói:
-" Chỉ huy, xin để thuộc hạ đi"
Hồ Phong nhíu mày nói:
-" Trời mưa gió thế này, không ở nhà ôm nương tử ngủ, ra ngoài gây rối gì chứ?!!!"
Liên Kiệt, Tư Kiên khóe miệng co giật.
Tiểu đội trưởng lúng túng nói:
-" Chỉ huy, chuyện này ... thuộc hạ không biết"
Hồ Phong nói:
-" Đi thôi"
Quách Tấn Quân lững thững trở về phòng, hắn bây giờ mới nghĩ đến Nhược Đàm.
-" Đàm muội, muội bỏ ta đi nữa sao?"
Trong phòng đã không còn ai, Nhược Đàm đã bỏ đi từ khi nào không biết? chỉ còn lại Tấn Quân, với y phục ướt nhẹp.
Hắn dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt thất thần.
Bốn tên bịp mặt thấy có quan binh đến, mắng chửi một tiếng:
-" Mịa kiếp ... không ổn" bọn hắn nhanh chóng bỏ chạy vào ngõ hẻm.
Sương Sương thở ra một hơi, tay chống kiếm xuống đường, như muốn gục ngã.
Hồ Phong đỡ lưng của nàng, bế lên nói:
-" Sương muội, muội không ở phòng trọ, chạy ra đây tắm mưa làm gì?"
Sương Sương nhìn thấy Hồ Phong, nhắm mắt ngất đi.
... ... ...
Không biết qua bao lâu ...
Sương Sương mí mắt run run, nàng mở mắt đẹp, không nhận ra được nơi này là nơi nào?
Nàng thấy bản thân đang nằm trên giường ngủ ấm áp, quần áo được thay mới toàn bộ. Khoan đã ...
Sương Sương ngồi dậy, hai tay xoa huyệt thái dương, mới nhận ra bản thân đang mặc y phục mới. Có nghĩa là ...
-" A a a ..." nàng hét lên.
Hồ Phong mở cửa bước vào trong, khuôn mặt tươi cười nói:
-" Sương muội, muội tỉnh rồi sao?" hắn đi đến ngồi bên mép giường.
Sương Sương lui sát vào góc giường, hai tay nhỏ kéo chăn ngang cổ, cảnh giác nhìn Hồ Phong:
-" Phong đại ca, huynh đã làm gì muội?"
Hồ Phong tay vuốt cằm, nhíu mày nói:
-" Sương muội, hình như là ..." Nhược Đàm nhìn chằm chằm hắn.
-" À đúng rồi ... bế ... thay quần áo ..."
Nhược Đàm hét lên:
-" A a a ... vô sỉ ... bại hoại"
Một thiếu nữ chừng 16 tuổi bước vào, trên tay bưng tô cháo hành nóng hổi:
-" Tỷ tỷ xinh đẹp tỉnh rồi sao? mau ăn cháo nha" nàng đặt tô cháo xuống bàn.
Sương Sương nước mắt lăn dài nói:
-" Ta không cần, các ngươi đều khi dễ ta, đi hết đi"
Hồ Phong nói:
-" Sương muội, muội nghe ta nói hết đã"
Sương Sương miệng mếu, mắt nhìn chằm chằm Hồ Phong.
Hồ Phong ho khan nói:
-" Thực ra, người thay y phục cho muội ... là nàng ấy" hắn chỉ thiếu nữ 16 tuổi.
Sương Sương chu miệng, nhìn thiếu nữ, ghi ngờ hỏi:
-" Thật?"
Thiếu nữ mỉm cười:
-" Đúng vậy" nàng lắc đầu nhỏ, rồi rời đi.
Sương Sương vẫn không tin nói:
-" Sao nàng ta lại lắc đầu?"
Hồ Phong bưng tô cháo, thổi thổi, cười nói:
-" Sương muội, nàng ấy lắc đầu bởi vì muội rất ngốc"
Sương Sương mũi sụt sịt, quay đầu đi nói:
-" Muội không ngốc"
Hồ Phong nhìn nàng một chút, thở dài nói:
-" Còn nói không ngốc ..."
-" Ta dặn muội trở về với tướng công, tại sao lại chạy tới đây tắm mưa hả? còn bị truy sát nữa?"
Sương Sương muốn nói, nhưng nghẹn lời, nàng chỉ chảy nước mắt mà thôi.
Hồ Phong đưa tay gạt nước mắt cho nàng, an ủi nói:
-" Sương muội, muội ăn hết tô cháo này ... chuyện đó nói sau nhé" hắn múc một thìa nhỏ cháo, thổi thổi, rồi đưa đến trước miệng của nàng.
Sương Sương ngập ngừng một chút, mặt đỏ lên, há miệng nhỏ.
Hồ Phong đút cho nàng ăn, hài lòng gật đầu:
-" Sương muội, vậy mới ngoan chứ! ăn hết tô cháo luôn nhé?"
Sương Sương mím môi, lắc đầu không chịu.
Hồ Phong cau mày nói:
-" Sương muội, muội không ăn hết, ta không cho muội về, hừ"
Sương Sương thấy hắn quyết tâm như vậy, bĩu môi một cái, rồi há miệng nhỏ.
Khá lâu thời gian, nàng mới ăn hết tô cháo, Hồ Phong dùng khăn lau miệng cho Sương Sương, cười nói:
-" Sương muội, muội vậy mới ngoan chứ! ... chúng ta trở về đi ... cũng khá muộn rồi"
Sương Sương nhìn Hồ Phong, mở miệng:
-" Phong đại ca, đa tạ huynh, huynh thật tốt với muội"
Hồ Phong đưa tay nhéo mũi của Sương Sương, cười nói:
-" Sương muội, muội cũng đã có tướng công rồi, còn bỏ đi như vậy, thật giống tiểu hài tử ngốc mà"
Sương Sương phình má, nói:
-" Phong đại ca, huynh mới ngốc, muội không để ý huynh nữa" nàng chùm chăn, cuộn lại.
... ... ...
Trời đã tạnh mưa từ lâu ...
Sương Sương đi cạnh Hồ Phong, nàng trầm mặc không nói.
Hồ Phong trầm giọng nói:
-" Sương muội, muội còn chưa nói với ta, tại sao muội lại bỏ đi như vậy?"
... ... ...
Sương Sương kể hết cho hắn nghe, nàng nói như muốn nghẹn lời.
Hồ Phong đưa tay ôm vai gầy của Sương Sương, thở dài:
-" Nam nhân ... năm thê bảy thiếp, là chuyện bình thường ... muội có gì phải khóc như vậy?"
Sương Sương lắc đầu, phản bác:
-" Phong đại ca, muội không muốn như vậy"
Hồ Phong nhíu mày nói:
-" Sương muội, chỉ cần trong lòng hắn có muội, muội lo gì không hạnh phúc"
Sương Sương trầm mặc suy nghĩ, nàng rất khó chấp nhận sự thật như vậy!
... ... ...
Gần đến quán trọ của Sương Sương ...
Hồ Phong hai tay nhéo nhéo má của nàng, cười an ủi:
-" Sương muội, muội đừng buồn nữa mà! tướng công của muội đang rất đau khổ đó"
-" Tạm biệt" hắn bước đi, biến mất trong màn đêm.
Sương Sương vội nói:
-" Phong đại ca, đa tạ huynh" nàng nhìn hộp son phấn trên tay, mỉm cười vui vẻ.
Tấn Quân vội chạy ra, vui mừng nói:
-" Nương tử của ta ... là nàng phải không?"
Sương Sương cất hộp son phấn trong người, hừ lạnh với Tần Quân, trở về phòng đóng sầm cửa lại.
Tấn Quân khuôn mặt cứng đơ, sau một lát, hắn mới bình tĩnh lại, thì thào:
-" Nương tử, ta biết nàng đang rất giận, không sao ... nàng trở về đây, ta rất vui".
Hồ Phong vừa trở về nhà, đã bị đám nữ nhân vây quanh.
Nguyệt Phượng mũi nhỏ hít hít, chất vấn:
-" Tướng công, chàng đi đâu giờ mới về? trên người còn có mùi thơm nữa! hừ hừ"
Như Huyên bàn tay mò trong người Hồ Phong, mắt sáng lên nói:
-" Các tỷ muội, có cả son phấn nữa này"
Y Nhiên nhíu mày liễu, nắm eo của hắn nói:
-" Tướng công, chàng còn không mau ... khai sự thật"
Hồ Phong lấy từ trong người ra đống son phấn, cười nói:
-" Các nàng hiểu lầm, đây là ta mua tặng cho các nương tử xinh đẹp, ha ha"
Tiểu Ái chen vào nói:
-" Phong thúc thúc, tiểu Ái cũng muốn xinh đẹp"
Tiểu Điệp kéo tay tiểu Ái, đi ra ngoài:
-" Tiểu Ái, muội còn nhỏ tuổi, biết cái gì chứ? muốn ăn đòn hay nhận sư phụ?"
Tiểu Ái thoát khỏi bàn tay của tiểu Điệp, trốn vào trong đám người:
-" Điệp tỷ xấu tính, tiểu Ái có Phong thúc thúc, không sợ ai hết"
Hồ Phong bế tiểu Ái lên, nhéo mũi nhỏ, trêu nói:
-" Tiểu Ái, ở nhà rất hư phải không? Điệp tỷ đang rất không vui kìa?"
Tiểu Ái chu miệng, không phục nói:
-" Phong thúc thúc, tiểu Ái rất ngoan nha"
... ... ...
Sau khi đám nương tử có son phấn, các nàng bỏ rơi hắn một mình.
Hồ Phong đi đến phòng của Ngọc Thanh, hắn đẩy cửa đi vào:
-" Nương tử, tướng công đến thăm nàng đây"
Ngọc Thanh đang ngâm mình trong thùng nước ấm, nàng mở miệng:
-" Tướng công, chàng không được qua đây!"
Hồ Phong ngó đầu vào trong, thấy nàng đang tắm, hắn cười nhe răng đi tới:
-" Nương tử, ta có quà cho nàng đây" hắn cầm trong tay hộp son phấn, khoe trước mặt nàng. Đồng thời, ánh mắt không quên nhìn nàng đang lõa thể tắm rửa.
Ngọc Thanh đưa tay che hai bầu vú, tay che phía dưới.
-" Không được nhìn!!!"
Hồ Phong ngoác miệng, cười khổ:
-" Nương tử, nàng còn ngại ngùng gì nữa? chúng ta đã ..."
Ngọc Thanh mặt đỏ lên nói:
-" Thiếp thích!"
Hồ Phong nắm được tay nàng, không quan tâm tính ngang bướng của nàng, nhíu mày nói:
-" Nương tử, nàng sao lại tắm muộn thế này? không tốt cho sức khỏe a"
Ngọc Thanh mắt đẹp lườm hắn, bĩu môi:
-" Còn không phải tại chàng! chỗ đó ..." khó nói lắm!!!
Hồ Phong đưa mắt nhìn vùng kín của nàng, cười tà nói:
-" Nương tử, để tướng công kiểm tra cho nhé" hắn cởi y phục, bước vào thùng nước.
Ngọc Thanh la lên:
-" A a a ... không muốn!"
Phòng bên cạnh, Trương Sinh đang đọc sách, hắn gấp sách lại, đè Đường Huệ xuống giường!!!