Chương 91: Trời sắp mưa

Thanh Nhàn đứng ở cửa, mắt đẹp lườm Hồ Phong một chút, sau đó nhìn tiểu muội.

Thanh Thanh nhào vào lòng Thanh Nhàn nức nở, dụi đầu vào hai quả núi cao.

-" Tỷ tỷ, muội sợ lắm hu hu"

Lúc này thân nhân của hai thiếu nữ kia cũng đã tới, dẫn họ trở về nhà.

Hai tỷ muội ôm nhau khóc một hồi, Thanh Thanh mệt quá ngủ thiếp đi trong lòng Thanh Nhàn.

Trên đường trở về nhà của hai nàng ...

Hồ Phong đi bộ, bế Thanh Thanh quấn trong tấm lụa mỏng.

-" Thanh Nhàn, nàng không thể như vậy được, đi xe ngựa nhanh hơn nhiều lắm"

Thanh Nhàn đi bên cạnh, mỉm cười:

-" Hồ Phong, ngươi được ôm mỹ nhân như vậy, còn muốn thế nào nữa?"

Hồ Phong đành thua, các nàng xinh đẹp, các nàng có quyền!!!

-" Thanh Nhàn, nàng nói đều đúng, là ta sai"

Thanh Nhàn nhìn Hồ Phong mặc quân phục, gật đầu:

-" Hồ Phong, nhìn ngươi cũng không tệ lắm nha"

Hồ Phong mỉm cười, tự tin nói:

-" Đương nhiên rồi, ta cảm thấy bản thân cũng rất anh tuấn phi phàm a"

Thanh Nhàn lườm hắn, bĩu môi:

-" Ba hoa"

Lúc này người đi lại vẫn còn nhiều, đèn treo hai bên đường sáng lung linh.

Hai người cuối cùng cũng dừng lại trước cổng lớn " Tịnh Gia".

Hồ Phong hỏi:

-" Thanh Nhàn, nhà nàng đây sao? rất đẹp nha"

Hai tên hộ tên tiến lên hô:

-" Tiểu thư, người đã về"

Thanh Nhàn gật đầu nói:

-" Các ngươi thông báo lão gia một tiếng, ta cùng nhị tiểu thư đã về"

Hai tên hộ vệ hô:

-" Vâng, tiểu thư" một tên chạy vào thông báo.

Thanh Nhàn nói với Hồ Phong:

-" Lần nào rảnh rỗi, ngươi có thể ghé qua đây chơi"

-" Nhà của Tuyết Kỳ cũng gần đây đó, thích không? hi hi"

Hồ Phong không biết trong đầu nhỏ của nàng nghĩ cái gì? hắn cười khan:

-" Ha ha ... nhất định ... nhất định ..."

Thanh Thanh tỉnh dậy, bàn tay chộp được thứ gì đó cưng cứng ...

-" Ừm ... một cuốn sách ... không biết ghi cái gì?"

Hồ Phong nói:

-" Thanh muội, muội tỉnh rồi? muội đang cầm đồ của ta đó!!!"

Thanh Nhàn hỏi:

-" Hồ Phong, ngươi cũng đọc sách sao? ta rất ngạc nhiên"

Hồ Phong còn đang suy nghĩ ... nên trả lời ra sao.

Thanh Thanh hét lên

-" A ... vô sỉ" nàng quăng cuốn sách xuống đất.

Thanh Nhàn nhíu mày liễu, nhặt cuốn sách lên, thầm nghĩ:

-" Một cuốn sách thôi mà, tiểu muội có làm quá lên không?"

Nàng nhanh chóng mở ra xem, đôi mắt chăm chăm muốn xem ...

-" A ... bại hoại ... vô sỉ" nàng làm rơi cuốn sách xuống đất.

Lúc này Thanh Thanh đã rời khỏi Hồ Phong, mắt đẹp trừng Hồ Phong, mặt đỏ bừng.

Hồ Phong nhíu mày, nhặt cuốn sách lên xem, mắt tròn to:

-" Chuyện này ... cái này không phải của ta"

Công việc đã giải quyết xong, hắn đang trên đường trở về nhà của mình. Một buổi tối mất nhiều thời gian, nhưng hắn cứu được người, lại còn biết được nhà của Thanh Nhàn, xem như không vô ích.

Hắn cầm trên tay cuốn sách, tâm trạng phiêu phiêu như gặp gió mát:

-" Hai nàng sẽ không hiểu lầm ta đấy chứ?" hình tượng đẹp của hắn bị vỡ toang, chỉ vì cuốn sách này.

Hồ Phong nhe răng cười lạnh:

-" Ngọc Thanh à, nàng sẽ phải bồi thường cho chuyện này, đêm hôm nay ..."

Ngọc Thanh đang quấn trong chăn, bỗng nhiên " hắt xì":

-" Hôm nay tắm hơi muộn, có lẽ bị cảm lạnh rồi" nàng rúc đầu trong chăn ngủ mất tiêu.

Trăng đã lên cao, gió mát thổi hiu hiu ...

Hồ Phong trở về nhưng không kinh động đám nương tử, các nàng đang say giấc mộng.

Hắn đi đến phòng của Ngọc Thanh, nhe răng cười thầm:

-" Ngọc Thanh, cuốn sách này khá hay, ta đến đây ..."

Ngọc Thanh nằm trong chăn, ngủ say như chết, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng.

Hồ Phong cởi bỏ y phục, chỉ còn lại quần áo ngủ, bò lên trên giường của Ngọc Thanh.

Hắn không biết bắt đầu từ đâu, đành luồn tay vào trong chăn ấm, tìm kiếm thân thể của nàng.

Ngọc Thanh nghiêng người, nằm đè lên tay của hắn, hai bầu vú to căng cũng vậy.

Hồ Phong cử động bàn tay bóp bóp, cười thầm:

-" Ngọc Thanh, nàng câu dẫn ta trước đấy nhé!!!" hắn tự cho mình một cái lý do chính đáng, về hành vi của mình.

Sau khi bóp thoải mái hai bầu vú của Ngọc Thanh, hắn bắt đầu chui vào trong chăn ấm, khoác tay lên ôm cơ thể của nàng.

-" Khà khà, nàng thơm thật đó!!!"

Ngọc Thanh mở mắt, la lên:

-" A ... dâm tặc ..." Hồ Phong nhanh tay bịp miệng nàng lại.

Hồ Phong vội nói:

-" Ngọc Thanh, tướng công của nàng đến đây! đừng la lên"

Ngọc Thanh có thể nghe ra tiếng của Hồ Phong, nằm im không hét nữa.

-" Hồ Phong, ngươi ... ngươi muốn làm gì?" nàng dùng tay đẩy hắn ra, nhưng không được.

Trong đêm tối, nhưng Hồ Phong vẫn tìm được đôi môi của Ngọc Thanh, miệng rộng của hắn ngoạm lên miệng nhỏ của nàng, hôn liếm ngấu nghiến, bàn tay vuốt ve lưng thon của nàng.

Ngọc Thanh chống hai tay nhỏ lên ngực hắn, yếu ớt kháng cự.

Hồ Phong đẩy chăn sang một bên, nằm đè hẳn trên người Ngọc Thanh, bàn tay xoa nắn bầu vú của nàng.

Ngọc Thanh hơi thở như lan, đưa tay nhỏ ngăn lại, hốt hoảng nói:

-" Hồ Phong, chúng ta ... ú ớ"

Hồ Phong nắm hai tay của nàng đẩy ngược qua đầu, miệng rộng ngoạm hôn đôi môi của nàng ngấu nghiến.

Ngọc Thanh chỉ có thể mặc kệ, lưỡi thơm quấn lấy lưỡi của hắn.

Sau một hồi ...

Hồ Phong đưa tay vạch áo ngủ của nàng lên, nàng không mặc áo yếm, hắn bóp hai bầu vú mát mẻ mềm mại. Miệng hắn hôn dần xuống cổ thon, rồi dừng lại ở bầu vú của nàng.

-" Ưm ... nhột quá ... ngươi từ từ thôi" nàng run run người, miệng rên rỉ.

Ngọc Thanh nắm tóc của hắn vò vò, miệng há hốc thở gấp ...

-" Ưm ... ưm ... đừng cắn núm của ta ... ưm hừ ... hừ ..."

Hồ Phong nhếch miệng cười, trườn người xuống dưới, bàn tay nhanh kéo chiếc quần ngủ của nàng.

Ngọc Thanh theo bản năng đưa tay nắm lấy, nhưng không kịp, mở miệng nói:

-" Hồ Phong, ta ... ta sợ ..."

Hồ Phong cười mỉm:

-" Ngọc Thanh, nương tử của ta, ta yêu nàng" hắn hôn lên mu âm đạo nhô cao, có nhúm lông quăn.

Ngọc Thanh chụm chặt hai chân thon, hai tay bấu chặt ga trải giường, nàng đang rất xấu hổ, nhưng lại kích thích, nàng yêu nam nhân đang tác quái trên người của mình.

Hồ Phong thuận tay kéo tuột luôn chiếc quần ngủ, tách hai chân thon ra, úp mặt vào giữa hai chân của nàng.

Ngọc Thanh ưỡn người, kẹp hai chân vào đầu hắn, miệng rên rỉ:

-" Không được ... bẩn lắm ... ưm ... ư ... khó chịu quá ... a ư ư ..."

Xoạt ... xoạt ... xoạt ... xoạt ...

Miệng hắn hôn lên các mép thịt no mọng, mềm mại. Vươn lưỡi liếm từ dưới âm hộ lên trên đến hột le. Hai tay tách rộng chân thon của nàng sang hai bên, âm đạo được mở rộng hết cỡ. Miệng hắn bú mút nước nhờn rỉ từ trong âm hộ, vươn đầu lưỡi tách hai mép thịt đi vào trong, ngoáy ngoáy âm hộ của nàng.

Trong khi đó, hai ba cái, hắn đã cởi sạch đồ ngủ của mình.

Chồm người lên, nằm áp trên người Ngọc Thanh, dương vật cương cứng cạ cạ lên hai mép thịt âm đạo ẩm ướt.

-" Ngọc Thanh, ta muốn nàng"

Ngọc Thanh ôm cổ hắn, cảnh cáo nói:

-" Hồ Phong, ta đã là của ngươi, ngươi nếu dám phụ ta, ta sẽ chết cho ngươi xem"

Hồ Phong hôn " chụt" trên trán của Ngọc Thanh, cười nói:

-" Ngọc Thanh, nàng đừng nói nặng lời như vậy, nàng sẽ không chết, mà còn hạnh phúc nữa"

Ngọc Thanh thì thào:

-" Hồ Phong, ta tạm tin ngươi"

-" Ta ... ta sợ đau" nàng nói lí nhí trong miệng.

Hồ Phong lại nghe rõ ràng, hôn trán nàng thêm một cái, an ủi:

-" Ngọc Thanh, nàng yên tâm, chuyện này nữ nhân đều phải trải qua một lần, nhanh rồi sẽ sướng thôi" tay hắn cầm dương vật, cạ sát đầu khấc lên hai mép thịt, tạo thêm khoái cảm cho Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh im lặng, tay nàng banh hai chân rộng ra, trong cuốn sách có vẽ như vậy!!!

-" Hồ Phong, đến đây đi ... ta chịu được" nàng cắn răng chuẩn bị cho thời khắc quan trọng.

Hồ Phong không dài dòng nữa, tay cầm dương vật cương cứng, đặt đầu khấc to phình ngay cửa âm hộ.

Hắn nhẹ đẩy mông, đầu khấc tách hai mép thịt sang hai bên, đi vào trong âm hộ chật hẹp ẩm ướt.

Ngọc Thanh hai tay nắm chặt ga trải giường, cơ thể cong lên khẩn trương, bộ ngực phập phồng.

-" Hồ Phong, nó đang ... ở trong ta ...!!!"

Hồ Phong có thể cảm nhận được, đầu khấc đã chạm trúng màng thịt mỏng, hắn nói:

-" Ngọc Thanh, nàng đừng khẩn trương quá, ta ..." hắn bất ngờ đẩy mạnh một cái.

-" A ... đau quá ..." Ngọc Thanh la lên thất thanh, nước mắt không nhịn được trào ra. Nàng có thể ngẩng cao đầu tự hào, ta đã là nữ nhân chân chính!!!

Đường Huệ nằm ở phòng kế bên, mắt đẹp mở ra:

-" Có tiếng hét của ai?"

Trương Sinh bàn tay đặt trên ngực Đường Huệ, bóp bóp hai cái, nói:

-" Nương tử, nàng lại muốn nữa sao? ta buồn ngủ lắm a"

Đường Huệ gạt tay hắn ra, gắt nói:

-" Tướng công, không phải chuyện đó, thiếp nghe có tiếng hét nha"

Trương Sinh khoác tay lên ngực nàng, ôm ngủ nói:

-" Nương tử, nàng ..." hắn hơi ngưng lời một chút.

-" Hình như là tiếng rên rỉ ..."

Hồ Phong sau khi an ủi cho Ngọc Thanh, hắn bắt đầu nhấp nhô trên người nàng.

Ngọc Thanh vừa mới thất thân, đau một chút, nhưng vẫn không áp chế nổi dục vọng khi bị dương vật đâm sâu vào trong âm hộ.

-" Ư ... ư ... ư ... Hồ Phong ... sướng quá ..."

-" Ta ... chết mất .. ư .. ư .. ư ..."

Hồ Phong vừa nhấp dương vật phía dưới, phía trên ngoạm bầu vú của nàng bú mút " chụt chụt"

Nhép ... nhép ... nhép ...

Ư ... ư ... ư ...

Hai bàn tay của Ngọc Thanh cố gắng che miệng, nhưng chỉ được lúc đầu, bây giờ nàng mặc kệ tất cả, chỉ muốn một lần say tình.

-" Hồ Phong, cái đó đang di chuyển trong ta, sướng quá"

Hồ Phong đẩy không mạnh bạo, hắn thương tiếc nàng mới thất thân, chỉ ra vào đều đều nhẹ nhàng, cũng đủ nàng rên la sung sướng.

Phòng kế bên ...

Trương Sinh không ngủ được, hắn leo lên người Đường Huệ, tụt quần ngủ của nàng xuống, tách hai chân thon ra, dương vật cương cứng đi vào âm hộ ẩm ướt.

Đường Huệ rên rỉ, gắt:

-" Tướng công, chàng từ từ thôi, thiếp đau rát"

Trương Sinh ngừng lại, nói:

-" Xin lỗi nàng, bên kia họ kích thích ta quá ..."

Đường Huệ uốn éo mông eo, chủ động hôn Trương Sinh, thay lời tha thứ.

Trương Sinh vui mừng, hôn ngấu nghiến đôi môi của nương tử, bắt đầu nhấp nhẹ nhàng dương vật.

Ngọc Thanh cơ thể lấm tấm mồ hôi, mông eo giật giật:

-" Ta ... ta ra" nàng tiết dâm thủy lên đầu khấc của Hồ Phong.

Hồ Phong ngừng đẩy dương vật, hôn trán nàng nói:

-" Ngọc Thanh, bây giờ nàng phải kêu ta là tướng công, biết chưa?"

Ngọc Thanh ngực phập phồng, miệng nhỏ thở phì phì, gắt nói:

-" Không"

" Đét"

-" Ai u ... đau ... sao lại đánh ta?" Ngọc Thanh hầm hừ hỏi.

Hồ Phong lật nàng nằm úp, dương vật vào từ phía sau.

-" Nàng đã là nương tử của ta, không cho phép ngang bướng nữa, hiểu chưa?"

Ngọc Thanh rên rỉ:

-" Ư ... ư ... ta mới ra ... ngươi lại đút vào ... ư ư ư"

-" Chết mất ..." hai khủy tay của nàng chống lên giường.

Hồ Phong hôn lướt trên lưng, gáy, vành tai của nàng một cách yêu thương.

Ngọc Thanh cơ thể run lên, thở phì phì:

-" Ta ... sắp ra nữa ... ưm ... ưm ..."

Bàn tay hắn luồn vào, nâng người nàng lên một chút, cong người đẩy dương vật mạnh hơn nữa.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ... ư ...

Ngọc Thanh cong mông to lên, Hồ Phong dập phạch phạch, mông của nàng rung rung.

-" A ... sướng quá ..."

Sau một lúc ...

Ngọc Thanh giật giật mông eo, thở phì phì, âm hộ tiết dâm thủy.

Hồ Phong lật người nàng nằm ngửa, tách hai chân đẩy lên cao, úp mặt vào âm đạo của nàng bú liếm.

Xoạt ... xoạt ... xoạt ...

-" Ưm ... ư ... ư ... sướng quá ... mạnh quá ..." hai chân của nàng gác lên cổ hắn.

Hồ Phong cố gắng bú liếm, tất cả nước nhờn dính trên âm đạo ẩm ướt.

Chụt ... chụt ... chụt ...

Xoạt ... xoạt ... xoạt ...

Hắn như muốn hút hết nước nhờn của nàng, âm đạo của nàng bị trùng kích liên tục.

Ngọc Thanh sung sướng đê mê, hết lần này tới lần khác, nàng uốn éo cơ thể theo từng hành động của Hồ Phong.

-" Ư ... ưm ... thiếp sướng quá ... chàng thật giỏi"

-" Hự ..."

Hồ Phong đã chồm người lên, cắm dương vật vào tiếp, hắn bắt đầu nhấp vào âm hộ mạnh mẽ.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ...

-" Tướng công ... ư ... ư ... chàng thật tuyệt ... ưm .. ư ..." nàng kẹp chặt hai chân lên eo của hắn.

Hai người ôm hôm nhau nồng nhiệt, hầu như bọn họ không còn khoảng cách, đã hòa làm một thể.

Buổi sáng hôm sau ...

Dương vật của Hồ Phong, vẫn nằm trong âm hộ của Ngọc Thanh. Hắn nằm ôm nàng từ phía sau, Ngọc Thanh nằm gọn trong lòng hắn ngủ mê mệt.

Hồ Phong khẽ đẩy dương vật cương cứng, Ngọc Thanh nhíu nhíu mày liễu, miệng nhỏ khẽ rên rỉ.

-" Ư ... ưm"

Hắn nâng một chân của nàng lên, đẩy dương vật vào sâu bên trong âm hộ.

Nhép ... nhép ... nhép ...

Ư ... ư ... ư ...

Ngọc Thanh lông mi cong run run, mắt đẹp mở ra, cơ thể nàng đang bị Hồ Phong ôm từ phía sau, dương vật của hắn trùng kích trong âm hộ của nàng.

-" Tướng công, chàng hư hỏng quá ... ư .. ư .. không cho người ta ngủ nữa hả?"

Hồ Phong thì thào:

-" Nương tử, chúng ta đang rèn luyện buổi sáng a, nàng không thấy rất tốt sao?"

Ngọc Thanh khẽ gắt:

-" Tướng công, đáng ghét, bại hoại"

Ư ... ư ... ư ...

Nhép ... nhép ... nhép ...

Hai người vật lộn thêm một lúc, Hồ Phong vuốt ve an ủi Ngọc Thanh, nói lời yêu thương vô hạn.

Ngọc Thanh như nếm mật ngọt, rúc đầu trong lòng hắn ỷ ôi:

-" Tướng công, thiếp yêu chàng nhiều lắm nha"

Hồ Phong ôm chặt nàng nói:

-" Nương tử, mau dậy đi, chúng ta đi thăm phụ mẫu của nàng nhé?"

Ngọc Thanh nở nụ cười hạnh phúc:

-" Tướng công, thiếp rất vui vẻ ... hì hì"

" Đét" Hồ Phong vỗ mông của nàng một cái, cười mắng:

-" Còn không mau dậy!"

Ngọc Thanh lăn lộn, chui trong chăn, thò đầu ra, chu miệng nói:

-" Tướng công bạo lực, hừ hừ" nàng rúc đầu vào trong chăn.

Hồ Phong cười khà khà:

-" Nương tử ngang bướng này, ta sẽ thu thập nàng ngay bây giờ" hắn nhào lên trên giường.

Lý Sương Sương vài ngày không gặp Quách Tấn Quân, nàng thì thào:

-" Tướng công, chàng vẫn không tin thiếp sao?" nàng thật sự thất vọng.

Quách Tấn Quân nằm trên giường, gác tay lên trán suy nghĩ, chỉ cần nghĩ đến nương tử cùng người khác, là hắn bực bội trong lòng.

Dạo gần đây, rất hay mưa vào buổi chiều, hôm nay cũng vậy ... bầu trời bắt đầu nhiều mây đen.

Lý Sương Sương gõ cửa phòng Quách Tấn Quân vài lần, nhưng không nghe câu trả lời, nàng thở dài một tiếng, rời quán trọ đi ra đường.

Quách Tấn Công mở cửa, nhưng nàng đã đi mất bóng dáng, hắn lầu bầu:

-" Nương tử, nàng đi đâu?"

-" Ta không làm sai?" hắn trở về phòng, đóng cửa lại.

Tiêu Nhược Đàm đi đến phòng trọ của Lý Sương Sương, gõ cửa:

-" Sương tỷ ... sương tỷ"

Đợi một lúc không nghe tiếng trả lời, nàng nghĩ:

-" Có lẽ ... Sương tỷ ... đang ở chung phòng với Quân đại ca" nàng phân vân có nên đi gặp hai người hay không?

" Cộc" " cộc"

-" Quân đại ca ... Sương tỷ tỷ ... muội ... Nhược Đàm đây"

Bên trong vang lên tiếng của Tần Quân:

-" Không cài cửa đâu ... muội vào đi"

Tiêu Nhược Đàm khẽ đẩy cửa, mím môi đỏ hồng, chân bước vào trong.

Lý Sương Sương đứng trước tửu lâu mấy ngày hôm trước, nàng từng uống rượu cùng Hồ Phong.

Tiểu nhị cười tươi nói:

-" Cô nương, lại đến uống rượu phải không? mau mau vào trong"

Lý Sương Sương không nhiều lời, nhẹ gật đầu, bước vào bên trong.

Tiểu nhị lau chùi bàn ghế sạch sẽ, sau đó xuống bưng rượu và thức ăn lên.

-" Chúc cô nương ngon miệng"

Lý Sương Sương gật đầu, rót rượu uống như muốn giải sầu, nàng đang rất thương tâm.

Có 2 tên thấy Sương Sương uống rượu đã lâu, tư sắc của nàng xinh đẹp, lại chỉ có một mình nữa. Bọn hắn nổi lòng dâm tà, muốn đến làm quen gạ gẫm, trêu đùa. Nhiều người ôm thái độ xem náo nhiệt, không dám gây chuyện thị phi.

Tên mặt sẹo nói:

-" Cô nương xinh đẹp, bọn ta muốn ngồi cùng nàng uống rượu được không?"

Lý Sương Sương khuôn mặt đã hồng hồng, nàng nhíu mày liễu, nói:

-" Ta không quen các ngươi, mời đi cho"

Tên to cao bên cạnh nói:

-" Cô nương, nàng đừng vội từ chối như vậy, trước lạ sau quen, đúng không mọi người?"

Tên to cao gật đầu, nói:

-" Đúng vậy, trước lạ sau quen"

Tiểu Nhị nói:

-" Hai vị khách quan, cô nương này đã không muốn rồi, hà cớ bắt ép người khác như vậy?"

Tên mặt sẹo quát:

-" Láo ... mịa kiếp, dám lên mặt dạy đời ta, tiểu tử ngươi muốn chết phải không?"

Tên to cao nắm cổ tiểu nhị nhấc lên, trừng mắt nói:

-" Tiểu tử ngu xuẩn, dám chĩa mũi vào chuyện của bọn ta, hôm nay ai xin cũng không cứu được ngươi"

Lão bản chạy ra, hầm hừ nói:

-" Hai vị khách quan, các ngươi muốn gây sự ở đây, thì nhầm chỗ rồi đó"

Tên to cao đẩy tiểu nhị ngã xuống đất, cười khà khà:

-" Ha ha ... xin lỗi lão bản ... chỉ là hiểu lầm nho nhỏ mà thôi"

Hai tên tự tiện ngồi xuống ghế, tên mặt sẹo còn cố tình ngồi gần Sương Sương nữa.

Lý Sương Sương đang buồn bực trong người, không chỗ phát tiết, gặp ngay hai tên chán sống này, nàng lạnh giọng nói:

-" Cút mau ... trước khi ta động thủ" tay nàng cầm kiếm trên bàn.

Tên mặt thẹo làm như không nghe thấy, càng ngồi dịch gần Sương Sương, hắn cảm thấy hứng thú với hoa hồng có gai.

-" Ôi sợ quá nhỉ? nàng chỉ được cái mạnh miệng thôi? ha ha"

Tên to cao cười đểu nhìn Sương Sương, hắn không tin nàng sẽ lật được sóng gió gì.

Điều gì đến rồi ... sẽ đến ...

... ... ...

Khoảng 10 quan binh, do một tiểu đội trưởng dẫn đầu xông vào trong tửu lâu.

-" Bắt kẻ gây rối lại"

10 quan binh hình thành vòng vây, vây chặt đám người trong tửu lâu.

Lý Sương Sương ra tay không quá nặng, nhưng gãy vài cái xương là không thể tránh khỏi.

Hai tên kia không ngờ còn có đồng bọn, nàng giải quyết mất khá nhiều thời gian.

Lão bản tửu lâu vội nói:

-" Quan gia, mấy tên này muốn gây sự trong quán của thảo dân ạ" lão chỉ đám người mặt sẹo, đang nằm dưới đất rên la đau đớn.

Tiểu đội trưởng nhìn đám người nằm dưới đất, dừng lại trên người Sương Sương xinh đẹp, nhíu mày nói:

-" Cô nương này cũng ẩu đả sao?"

Lão bản ấp úng nói:

-" Quan gia, nàng ấy chỉ là tự vệ, không phải chủ động gây rối ạ"

Tiểu đội trưởng cắn răng nói:

-" Không được, bắt hết về ... rồi tính sau"

Lý Sương Sương hừ lạnh:

-" Ta không đi với các ngươi" nàng thủ kiếm trước người.

Tiểu nhị trốn ở một góc, sợ hãi nói:

-" Cô nương, mau trốn a"

Tiểu đội trưởng không vui nói:

-" Bắt nàng ta lại ... dám chống đối quan binh ... không thể tha thứ?"

Đám binh lính xông lên, vây quanh Sương Sương.

Lão bản nói:

-" Quan gia, nàng ấy ..."

Tiểu đội trưởng giơ tay ngắt lời, nói:

-" Không cần nhiều lời"

Hắn quát binh lính:

-" Còn không mau bắt nàng ta lại"

Lại một cuộc ẩu đả diễn ra ...

Hồ Phong nhìn trời âm u muốn mưa, muốn trở về nhà cùng đám nương tử vui vầy, nhưng thấy các binh lính khác còn đang làm nhiệm vụ, hắn thầm thở dài cho qua.

Liên Kiệt ôm quyền nói:

-" Chỉ huy, phía trước có ẩu đả"

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Đi thôi"

Hồ Phong xuất hiện, Liên Kiệt hô to:

-" Tất cả dừng tay"

Đám binh lính dừng tay lại, nhưng không rời vị trí, chờ lệnh tiếp theo.

Tiểu đội trưởng người run lên, cố gắng trấn tĩnh, ôm quyền:

-" Thuộc hạ, xin chào chỉ huy, đội trưởng"

Liên Kiệt hỏi:

-" Chuyện gì xảy ra?"

Hồ Phong không quan tâm tên đội trưởng, mỉm cười đi đến chỗ Sương Sương.

Lý Sương Sương nhìn thấy Hồ Phong đi đến, nàng hừ lạnh, khoanh tay xoay người đi chỗ khác.

Đám binh lính rút lui ra xa đợi lệnh.

Hồ Phong đi vòng đến trước mặt Sương Sương, cười nói:

-" Sương muội, muội có sao không? ai làm muội không vui hả?"

Lý Sương Sương hầm hừ nói:

-" Phong đại ca, muội chưa chết được đâu"

Hồ Phong biết nàng đang còn oán khí, ra hiệu cho Liên Kiệt.

" Bốp" Liên Kiệt cho tên tiểu đội trưởng một cái tát vào mặt, quát lên:

-" Ngu xuẩn, dám động vào người của chỉ huy, còn không mau nhận lỗi"

Tên tiểu đội trưởng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, không dám cãi lời, ôm quyền nói:

-" Chỉ huy, thuộc hạ có mắt như mù, không biết thân phận của cô nương đây, xin chỉ huy thứ tội"

Hồ Phong phất tay, nói:

-" Lui hết ra đi, chuyện này tính sau"

Liên Kiệt ôm quyền:

-" Vâng, chỉ huy"

Đám quan binh nhanh chóng rút lui, mang theo cả tên mặt sẹo cùng đồng bọn của hắn.

Lý Sương Sương đi đến chỗ tiểu nhị, nói:

-" Đa tạ ngươi đã đứng về phía ta"

Tiểu nhị gãi đầu nói:

-" Cô nương khách khí, tiểu nhân chỉ là không quen nhìn bọn họ khi dễ người khác"

Hồ Phong thầm gật đầu, nhưng thở dài:

-" Người tốt thì vẫn nhiều, nhưng lại quá yếu so với kẻ xấu"

-" Nếu ta không phải chỉ huy, Sương Sương chỉ có kết cục bị bắt hoặc trốn"

Bên ngoài kia còn bao nhiêu bất công, hắn nghĩ rất nhiều, nhưng hắn quản không nổi, được đến đâu hay đến đó vậy!

Sau khi giải quyết chuyện ở tửu lâu, hai người đi bộ tán gẫu, Hồ Phong hỏi:

-" Sương muội, muội uống rượu một mình sao? tướng công của muội đâu?"

Lý Sương Sương trầm mặc không nói, đi một quãng đường khá xa, nàng nghẹn lời:

-" Phong đại ca, nếu chàng ấy biết lắng nghe, thấu hiểu như huynh thì tốt quá"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Sương muội, mỗi người một tính cách, có lẽ hắn đang rất hối hận về việc đã gây ra"

-" Muội nên trở về, cùng hắn nói chuyện thẳng thắn, đừng để kéo dài thêm nữa, hiểu lầm càng sâu, rất khó giải quyết"

Lý Sương Sương ôm chầm lấy Hồ Phong khóc sướt mướt, nức nở nói:

-" Phong đại ca, huynh thật tốt với muội, muội nghe huynh nói, trong lòng thoải mái rất nhiều"

-" Muội rất vui ... khi có một đại ca như huynh"

Hồ Phong nắm hai vai nhỏ của nàng, cười nói:

-" Sương muội, muội kêu ta một tiếng đai ca, ta đâu thể làm ngơ được chứ!!!"

-" Mau trở về đi thôi ... tướng công của muội có lẽ đang gào khóc vì muội đó"

Lý Sương Sương tay gạt nước mắt, sụt sịt nói:

-" Phong đại ca, muội biết rồi"

Hồ Phong nhìn nàng đi xa, thì thào:

-" Tên kia thật là! ... sao có thể? ... để nàng rơi lệ như vậy chứ?" hắn tiếp tục lang thang trên đường.

Trời sắp mưa ... nhanh thôi.