Chương 90: Làm nhiệm vụ

Người xưa thường nói: "một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng"

Hồ Phong bị sét đánh một lần, nhờ đó mà sức mạnh cơ thể được tăng cường, nhưng hắn không thích cảm giác đó chút nào!

Lý Sương Sương chạy được một đoạn, thì mưa bắt đầu nặng hạt, kèm theo những cơn gió phà phà, nàng buộc phải rẽ vào một tửu lâu trú mưa.

Đôi mắt nàng trông mong nhìn ra ngoài, muốn biết Hồ Phong có theo sau nàng hay không? nhưng rất tiếc! không thấy bóng dáng của hắn đâu cả.

Tiểu nhị nhìn có khách vào, nói:

-" Cô nương, xin mời vào bên trong ạ"

Lý Sương Sương lắc đầu nói:

-" Thật xin lỗi, ta chỉ trú mưa tạm thời, không có ý định ở đây lâu"

Tiểu nhị không buồn không vui, nhìn mưa bên ngoài, nói:

-" Cô nương, bên ngoài trời mưa có thể rất lâu, đứng đây dễ bị cảm lạnh"

-" Vào trong ấm áp, lại có rượu làm ấm người, không phải tốt hơn sao?"

Lý Sương Sương nhìn trời mưa to càng nặng hạt, hai tay nhỏ ôm hai vai lành lạnh, nhìn tiểu nhị nói:

-" Ngươi rất dẻo miệng, cũng không phải thứ tốt gì, hừ" nàng bước qua tiểu nhị, đi vào trong.

Tiểu nhị khóe miệng giật giật, thì thào:

-" Cô nương, ta là người tốt nha" hắn không suy nghĩ nữa, nhanh chóng tươi cười đi vào.

Hồ Phong nhìn thấy nàng bước vào một tửu lâu, hắn đứng phía ngoài mà không có hạt mưa nào chạm được vào người. Một cơn lốc xoáy liên tục di động quanh người, bắn văng toàn bộ những hạt mưa.

Tiểu nhị nhìn Hồ Phong đi vào trong, nuốt " ực" nước miếng sợ hãi, hắn không dám khẳng định Hồ Phong là người.

Thực ra, đại cao thủ cũng có thể làm được, nhưng rất tốn nội lực duy trì. Hồ Phong là trường hợp đặc biệt trâu bò.

Lý Sương Sương đang nhấp ngụm rượu, ăn chút hột đậu phộng rang, thầm nghĩ:

-" Phong đại ca, ngươi đi đâu?" thay vì lo lắng cho tướng công đang ở phòng trọ, nàng lại quan tâm đến Hồ Phong. Nàng lắc đầu tự giễu bản thân buồn cười.

Hồ Phong ngồi xuống ghế đối diện Sương Sương, nói:

-" Tiểu nhị, cho hai vò rượu ngon, thức nhắm lên đây"

Tiểu nhị bừng tỉnh, hô to:

-" Vâng ... có ngay đây ạ"

Lý Sương Sương không thèm để ý Hồ Phong, coi như không quen biết hắn vậy!!!

Quán rượu này khá sang trọng, đèn đốt sáng chưng như ban ngày, không sợ trời tối ảnh hưởng đến khách nhân.

Lão bản hoảng sợ đi đến, khúm núm nói:

-" Quan gia, tiểu nhân xin chào"

Hồ Phong chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt bên cạnh, nói:

-" Các ngươi cứ bình thường hoạt động, đừng chú ý tới ta ... hiểu chưa?"

Lão bản chắp tay khúm núm:

-" Vâng, vâng ... quan gia"

Đám người ngồi nhậu bên cạnh, mồm mép tự nhiên ít đi rất nhiều, không may lỡ lời bị Hồ Phong nghe được, coi như xong đời.

Lý Sương Sương bàn tay chống cằm, mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nói:

-" Phong đại ca ..."

Hồ Phong nhìn Lý Sương Sương, không hiểu nói:

-" Sương muội, muội muốn nói gì?"

Tiểu nhị ôm vò rượu lên trước, cười tươi nói:

-" Quan gia, xin mời dùng trước ạ" hắn nhanh chóng lui xuống, tiếp tục bưng thức ăn.

Hồ Phong tự rót rượu rồi uống cạn một chén, chờ đợi câu trả lời của Sương Sương.

Ngoài trời đổ mưa, nhấm nháp chút rượu, ngồi ngắm mỹ nhân cũng không tệ!

Lý Sương Sương nhìn vẻ mặt tự đắc của hắn, nàng bình tĩnh nói:

-" Phong đại ca, huynh luôn vui vẻ như vậy sao? muội không thấy huynh sầu khổ chút nào"

Hồ Phong ngoác miệng, hai tay ôm ngực nói:

-" Sương muội, thực ra ... tâm hồn của ta rất mong manh dễ tổn thương"

-" Ta cũng đáng thương lắm đó!!!"

Lý Sương Sương lườm Hồ Phong, phì cười:

-" Phì ... Phong đại ca, huynh lại bắt đầu không đứng đắn nữa rồi!!!"

Tiểu nhị bưng thức ăn lên, không dám quấy rầy hai người Hồ Phong:

-" Chúc hai vị ngon miệng"

Hồ Phong nhẹ gật đầu, gắp chút thức ăn, uống cạn chén rượu, khen:

-" Không tệ ..."

-" Sương muội, muội ăn thử một chút đi, rất ngon đó"

" Ầm" " ầm" " xoẹt" ... tiếng chớp đì đùng bên ngoài, sáng cả một vùng.

Quách Tấn Quân ở phòng trọ, nhíu mày lo lắng cho Lý Sương Sương:

-" Trời mưa to thế này! không biết nàng đi đâu?"

Lý Sương Sương cũng biết, tướng công ở nhà sẽ lo lắng cho mình, nhưng trời mưa to không có dấu hiệu ngừng lại.

Hồ Phong cùng Sương Sương, uống rượu tâm sự rất nhiều chuyện, biết được nàng là đệ tử của môn phái Thanh Thành, thành thân với Quách Tấn Quân được hơn một năm, hai người hành hiệp trượng nghĩa rất có tiếng trên giang hồ.

Quá khứ của Sương Sương khá bết bát.

Lúc 10 tuổi, người trong tà phái đã giết hại phụ mẫu của nàng một cách dã man, nàng còn bị đám người đó bắt về, phục vụ sở thích biến thái của chúng nữa. May mắn phái Thanh Thành cũng đang theo dõi bọn chúng, cứu được nàng trong gang tấc, từ đó Sương Sương theo phái Thanh Thành chống những kẻ trong tà phái.

Còn nhiều nỗi khổ khác mà nàng không muốn nói ra, có lẽ nàng còn nhiều điều khổ tâm giấu trong lòng.

Hồ Phong biết vậy là đủ rồi, hắn chuyển sang nói những chuyện vui vẻ, chọc cười Sương Sương.

Lý Sương Sương trên miệng nở nụ cười tươi, tâm trạng như được giải tỏa rất nhiều, nàng uống rượu cũng nhiều thêm một chút.

-" Phong đại ca ... muội rất vui nha ... hi hi"

Hồ Phong gật đầu, nốc cạn chén rượu, cười nói:

-" Sương muội, muội vui vẻ là tốt rồi, không uổng một phen tâm ý của ta" hắn nháy nháy mắt với nàng.

Lý Sương Sương bĩu môi, xì cười:

-" Xì ... mới đó lại không đứng đắn nữa rồi"

Hồ Phong chỉ trêu đùa nàng một chút mà thôi, hắn không thiếu mỹ nữ như Sương Sương. Hắn chỉ coi nàng làm bằng hữu tâm sự, không hơn không kém.

Ngoài trời đã bắt đầu hết mưa to, chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ không đáng kể.

Mọi người bắt đầu kéo nhau ra về, cuộc sống nhộn nhịp lại bắt đầu trở lại.

Hồ Phong nói:

-" Sương muội, chúng ta trở về thôi, chắc tướng công của muội đang lo lắng lắm đó"

Lý Sương Sương nhìn nụ cười của Hồ Phong, nàng hít một hơi nhẹ, gật nhẹ đầu:

-" Phong đại ca, cảm tạ huynh"

Hồ Phong biết nàng nói đến điều gì, đứng dậy nói:

-" Sương muội, trở về thôi" hắn nhẹ mỉm cười, đi ra ngoài cửa tửu lâu.

Lão bản cười nịnh nói:

-" Quan gia, lần sau ..."

Hồ Phong đưa tay ngăn lại, nói:

-" Được rồi ... không cần phải vậy ... lần sau ta sẽ ghé qua"

Lão bản cười:

-" Vâng ... vâng ... quan gia"

Sau cơn mưa, không khí thoáng đãng, mát lạnh hơn nhiều.

Lý Sương Sương lặng lẽ đi theo sau Hồ Phong, nàng không biết nói gì mở đầu câu chuyện.

Hồ Phong thả chậm bước chân, sánh vai cùng Sương Sương, cười nói:

-" Sương muội, muội uống rượu vào, trông rất xinh đẹp"

Lý Sương Sương im lặng, nàng đã quen với lời khen tặng của Hồ Phong:

-" Phong đại ca ... huynh phải đi rồi sao?"

Hồ Phong không nghĩ nhiều, gật đầu nói:

-" Sương muội, muội yên tâm, ta dù sao cũng nghe muội nói một tiếng đại ca"

-" Tiểu muội có việc gì khó giải quyết, cứ thông báo cho đại ca một tiếng, đảm bảo giúp không lấy nhiều bạc" hắn đưa tay vỗ ngực cam đoan.

Lý Sương Sương bĩu môi, xì cười:

-" Phong đại ca, huynh còn muốn lấy bạc của muội nữa sao? vậy mà huynh cũng nói được!!!"

Hồ Phong cười bí hiểm:

-" Sương muội, thực ra có loại miễn phí không cần bạc"

Lý Sương Sương nhíu mày liễu, hầm hừ nói:

-" Phong đại ca, huynh lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ phải không?"

Hồ Phong tỏ ra vô tội nói:

-" Sương muội, muội nghĩ đi đâu vậy? đầu óc muội đen tối quá rồi đó"

-" Ta chỉ cần muội cười là được mà, thật hết nói nổi với muội rồi" hắn hầm hừ bỏ đi trước.

Lý Sương Sương nghiến răng ngà, truy đuổi:

-" Phong đại ca, huynh đứng lại đó cho muội, muội không đen tối" nói ra ai mà tin.

Hồ Phong không tin, cười trêu:

-" Sương muội, muội đen tối"

Lý Sương Sương vội hô:

-" Muội không phải"

Hai người truy đuổi cũng đến gần quán trọ, Hồ Phong cười nói:

-" Sương muội, muội mau vào đi, tướng công của muội chắc đang lo lắng, bủn rủn tay chân rồi đó"

Lý Sương Sương nói nhỏ:

-" Phong đại ca, muội biết rồi"

Hồ Phong nói:

-" Vậy muội vào đi, ta đi trước đây, tạm biệt" hắn cười cười rồi bỏ đi.

Lý Sương Sương nhìn bóng lưng Hồ Phong đi xa, tâm tình không hiểu sao hụt hẫng.

Quách Tấn Quân xuất hiện nói:

-" Nương tử, muội đi cùng người đó sao?"

Lý Sương Sương không phản bác, nói nhỏ:

-" Tướng công, chỉ là trùng hợp mà thôi"

Quách Tấn Quân nhíu mày nói:

-" Nương tử, nàng uống rượu nữa đúng không? hai người đã làm gì rồi?"

Lý Sương Sương nhìn Quách Tấn Quân, giải thích:

-" Tướng công, thiếp chỉ ngồi uống chút rượu rồi trở về, không có làm gì hết"

Quách Tấn Quân nghiến răng hừ lạnh, trở về phòng trọ, đóng cửa lại.

Lý Sương Sương nhìn tướng công tức giận, nước mắt nàng chảy dài, đau đớn:

-" Tướng công ..."

Nàng đưa tay muốn đập cửa giải thích, nhưng chợt khựng lại, quay trở về phòng của mình:

-" Thiếp không làm gì sai!" nàng ngồi trên bàn thì thào.

Hồ Phong không biết điều đó, không thì hắn sẽ cảm giác có lỗi với Sương Sương.

Hắn ghé qua phủ nha, hỏi han đám đội trưởng về tình hình tuần tra, sau đó trở về nhà.

Từ khi chuyển đến ở nhà Hồ Phong, Ngọc Thanh rất biết chiếm được cảm tình của mọi người, cuộc sống không đến nỗi nào.

Hồ Phong bước vào trong phòng riêng của Ngọc Thanh, thấy nàng đang đọc sách, hắn tò mò hỏi:

-" Ngọc Thanh, nàng đang đọc gì đó?" cuốn sách mỏng, phía ngoài không có ghi chữ nào.

Ngọc Thanh đang chuyên tâm đọc, nghe tiếng Hồ Phong, nàng giật mình gấp nhanh cuốn sách lại, ấp úng nói:

-" Hồ Phong, ngươi vào phòng ta mà không gõ cửa sao? thật bất lịch sự"

Hồ Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:

-" Ngọc Thanh, nàng có đóng cửa đâu, ta không cần gõ cửa nha"

Ngọc Thanh ngồi cách hắn ra một khoảng, hầm hừ nói:

-" Vậy thì ... ngươi cũng không được xuất hiện bất ngờ như vậy chứ!"

Hồ Phong vươn tay ôm eo của nàng, cười nói:

-" Ngọc Thanh, nàng đang đọc cái gì đó? cho ta xem cùng được không?"

Ngọc Thanh muốn giãy dụa, nhưng không được, nàng cầm cuốn sách đặt dưới mông ngồi lên.

-" Hồ Phong, ngươi nói cái gì? ta không hiểu!!!" nàng thật sự lộ liễu chối bỏ.

Hồ Phong nhìn chằm chằm Ngọc Thanh, làm cho Ngọc Thanh ngại ngùng, nàng trừng mắt tức giận:

-" Ngươi ... ngươi nhìn gì chứ? ... ta không cho ngươi nhìn" nàng đập đập hai tay nhỏ lên ngực hắn.

Hắn nhếch mép cười nói:

-" Ngọc Thanh, nàng đừng có đánh lạc hướng của ta, mau giao cuốn sách kia ra đây"

Ngọc Thanh ngồi cố thủ trên ghế, nhất quyết không giao ra:

-" Không"

Hồ Phong luồn tay, ôm bế nàng lên, đứng dậy đi hướng giường ngủ:

-" Ngọc Thanh, nàng đang chống lại tướng công của nàng sao?"

Ngọc Thanh mặt đỏ bừng lên, giãy nảy nói:

-" Ngươi ... ngươi muốn làm gì? ... mau buông ta xuống"

Hồ Phong đặt nàng xuống giường ngủ, nằm bên cạnh, cười nói:

-" Ngọc Thanh, nàng không nhớ ta sao?"

Ngọc Thanh phản bác ngay:

-" Không nhớ"

Hồ Phong thở dài, nói:

-" Vậy ta phải kiểm tra cuốn sách kia có gì nào?" hắn muốn ngồi dậy rời đi.

Ngọc Thanh tay nhỏ giữ hắn lại:

-" Không được"

Hồ Phong bất ngờ hôn " chụt" đôi môi nàng một cái, cười nói:

-" Ngọc Thanh, nàng thích như vậy phải không? hắc hắc"

Ngọc Thanh mắt đẹp lườm Hồ Phong, cắn răng nói:

-" Hồ Phong, ngươi không được động vào cuốn sách, ngươi muốn ta thế nào cũng được" nàng lí nhí trong miệng câu cuối.

Hồ Phong mắt sáng lên, cúi đầu ngoạm miệng rộng lên đôi môi của nàng.

-" Ư .. ưm ..." Ngọc Thanh ú ớ.

Hắn vươn lưỡi, tách răng ngà của nàng trườn vào trong, quấn lấy lưỡi thơm ẩm ướt.

Ngọc Thanh rụt rè vươn lưỡi, cùng hắn quấn lấy nhau.

Hai người hôn nhau đắm đuối, Hồ Phong cố gắng hôn mút hết dịch thủy của nàng, kéo liếm đôi môi mềm mại.

Ngọc Thanh cảm giác khó thở, rời môi nói:

-" Hồ Phong, ngươi muốn hút ngạt ta sao ... ú ớ" nàng tiếp tục bị hắn ngoạm miệng rộng hôn lên.

Bàn tay hắn nắm hai bầu vú của nàng xoa nắn, Ngọc Thanh giãy nảy nói:

-" Không được, chúng ta chưa thành thân"

Hồ Phong cố gắng bóp thêm hai cái, khen:

-" Ngọc Thanh, của nàng thật to, mềm nữa chứ"

Ngọc Thanh đưa tay nắm mũi của hắn, kéo kéo:

-" Đồ vô lại ... chỉ biết khi dễ ta ... hừ hừ"

Hồ Phong gỡ tay nàng ra, lăn người sang một bên, nói:

-" Ngọc Thanh, nàng muốn mưu sát tướng công của mình sao?"

Ngọc Thanh phì cười:

-" Phì ... tướng công con khỉ khô ... ngươi chỉ khi dễ ta là giỏi thôi"

Hồ Phong lăn trở lại, đặt tay nàng lên ngực của hắn, nói:

-" Ngọc Thanh, nàng khi dễ tướng công của nàng đi, ta sẽ không dám nhíu mày một cái"

Ngọc Thanh nhíu mày liễu, mặt đỏ bừng nói:

-" Hồ Phong, tay ngươi đang đặt ở đâu vậy?" còn không mau buông ra" nàng co hai chân lại.

Hồ Phong xấu hổ nói:

-" Xin lỗi nàng, chỉ là thói quen, khà khà"

Ngọc Thanh mắt đẹp lườm hắn, tức giận:

-" Hồ Phong, ngươi muốn khi dễ ta đến khi nào? ngươi mới chịu"

Hồ Phong ngồi dậy, đi cầm cuốn sách trên tay, mỉm cười:

-" Ngọc Thanh, nếu muốn lấy lại nó, tối nay ta sẽ đến phòng nàng" hắn nhanh chóng chuồn mất.

Ngọc Thanh nghiến răng, sau đó là hồi hộp và lo lắng:

-" Hắn đến chỗ ta làm gì? có khi nào hắn muốn ..." nàng cảm thấy tim đập mạnh liên hồi, đầu óc như muốn choáng ngất đi.

-" Ta phải mặc đồ gì?"

-" A ... không phải ... tại sao ta lại có cảm giác vui sướng chờ đợi"

-" Không được ... chưa thành thân ..."

-" Xấu hổ chết mất ..." nàng chui đầu vào trong chăn, mặt đỏ bừng.

Tiểu Điệp truy tiểu Ái vào trong phòng Ngọc Thanh, tiểu Ái nói:

-" Thanh a di, người đang làm gì ... vậy?" tiểu Ái đứng dưới giường nhìn Ngọc Thanh lăn lộn trong chăn.

Tiểu Điệp đứng hình nhìn Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh mặt càng đỏ hơn nữa, nàng ngồi dậy ấp úng nói:

-" Tiểu Ái ... thực ra ... ta đang bị đau đầu"

-" À mà ... ta có việc phải trở về phòng của mình ... tạm biệt" nàng nhanh chóng rời đi.

Tiểu Ái hỏi tiểu Điệp:

-" Điệp tỷ, đây là phòng của Thanh a di mà"

Tiểu Điệp há miệng nhỏ, chưa khép lại được.

Ngọc Thanh núp sau một gốc cây, hai tay ôm đầu, miệng nhỏ gằn từng chữ:

-" H . ồ . P . h . o . n . g "

Hồ Phong đang tắm rửa, bỗng nhiên " hắt xì":

-" Chắc do trời mưa ... cảm lạnh mất rồi!!!"

Đang ăn cơm dở dang, hắn đã bị gọi đi giải quyết công việc quan trọng. Đám nương tử thương hắn, mỗi người một lời:

-" Tướng công, chàng mau về sớm nha"

-" Tướng công, thức ăn thiếp sẽ hâm nóng lại"

-" Tướng công, đừng để bị cảm lạnh"

-" ... ... ... "

Hồ Phong cười khổ một tiếng, nhanh chóng rời đi làm nhiệm vụ.

-" Không biết đô đốc còn bận rộn công việc tới mức nào?" chắc chắn phải đau đầu hơn hắn nhiều.

Tư Kiên đã chờ sẵn Hồ Phong từ lâu, thấy Hồ Phong đến, hắn ôm quyền nói:

-" Chỉ huy, chúng ta gặp phải đám người võ công cao cường, thường xuyên bắt cóc dân nữ nhà lành"

-" Chúng ta đang giằng co với bọn chúng, chỉ sợ làm hại đến con tin, mong chỉ huy ra đối sách"

Hồ Phong gật đầu, vỗ vai Tư Kiên khen:

-" Kiên đội trưởng, ngươi làm rất tốt, tính mạng con người quan trọng, không thể chậm trễ được nữa, mau dẫn đường"

Tư Kiên được khen, vui mừng ôm quyền:

-" Vâng, chỉ huy"

Tên đội trưởng Trần Chân đã bị giáng chức làm tiểu đội trưởng, thay thế vào đó là Liên Kiệt. Hắn đang ra lệnh cho 300 quan binh, phong tỏa khu vực có bọn bắt cóc.

Hồ Phong nhanh chóng xuất hiện, Liên Kiệt vội ôm quyền nói:

-" Thuộc hạ Liên Kiệt, ra mắt chỉ huy"

Lúc này quan binh đang siết chặt vòng vây, nhằm thu gọn phạm vi, dễ dàng bắt bọn tội phạm hơn.

Sau màn chào hỏi vài câu, Liên Kiệt nói về số lượng tội phạm và con tin ra sao.

Hồ Phong gật gù nói:

-" Liên Kiệt, ngươi làm rất đúng, chỉ vây không đánh"

Hắn quay sang nói với Tư Kiên:

-" Kiên đội trưởng, ngươi ra lệnh cho những người khác, tuần tra bình thường, tránh cho một số kẻ khác lợi dụng làm loạn"

Tư Kiên ôm quyền:

-" Vâng, chỉ huy"

Người dân sống trong khu vực này, đang rất hoang mang lo sợ, Hồ Phong đưa ra biện pháp trấn an lòng dân, sử dụng thám báo dò la tình hình bọn bắt cóc.

Trong một căn phòng trống, rộng rãi ...

Bọn bắt cóc có 6 tên, một tên đã đi thám báo tình hình chưa về.

Ba thiếu nữ chừng 15 - 17, bị trói bằng dây thừng, miệng cột giẻ không nói được, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi căm thù. Số phận khi bị bọn chúng bắt, chẳng tốt đẹp gì cả!

Thám báo bên Hồ Phong cũng đã trở về, hắn đã xác định được vị trí bọn bắt cóc ẩn nấp.

Hồ Phong đăm chiêu suy nghĩ một chút, nói nhỏ vào tai Liên Kiệt.

Liên Kiệt mắt sáng lên, cáo từ đi xuống chuẩn bị.

Tư Kiên không biết Hồ Phong muốn làm gì? chỉ có thể huy động quan binh canh giữ vòng vây, không để cá lọt lưới.

Bên bọn bắt cóc, thám báo của chúng đã trở về:

-" Lão đại, bên quan binh mới đến một tên chỉ huy"

Tên cầm đầu la lên:

-" Cái gì? kinh động cả chỉ huy luôn sao? lần này khó thoát lắm a" hắn nhíu chặt lông mày.

Tên thám báo cười khan nói:

-" Lão đại, đừng vội sợ hãi, chỉ mình hắn đến mà thôi, lại còn trẻ tuổi nữa"

Bốn tên còn lại thở nhẹ ra một hơi, nở nụ cười tàn nhẫn:

-" Lão đại, ta còn chưa từng giết tên chỉ huy nào đâu, hôm nay có cơ hội rồi, ha ha"

Tên cầm đầu lông mày nhíu chặt, thận trọng hỏi:

-" Bản lĩnh của tên chỉ huy đó ra sao?" hắn quan tâm nhất là điều này.

Tên thám báo hơi nhíu mày, nói:

-" Lão đại, tên chỉ huy đó là một thiếu niên, lợi hại đi nơi nào chứ?"

Cả đám gật gù cho là như vậy, tên thám báo nhìn ba thiếu nữ, liếm môi nói:

-" Lão đại, chúng ta nếm thử các nàng một chút a"

Tên cầm đầu nhìn ánh mắt dâm đãng của đồng bọn, hắn nói:

-" Cũng được ... làm nhanh một chút ..."

Đám bắt cóc nhe răng cười khà khà, tham lam nhìn ba thiếu nữa nằm dưới sàn.

Ba thiếu nữ sợ hãi, co rúc vào một chỗ, cố gắng tránh xa đám người xấu.

-" Thôi mà ... lại đây với ta ... cùng vui vẻ nào"

-" Đúng vậy ... các nàng sẽ nhanh được sung sướng ... khặc khặc"

Ba tên tiến lên, lôi kéo các nàng chia ra, bàn tay nhanh chóng thao tác trên người ba thiếu nữ.

Ba thiếu nữ cố gắng giãy dụa, nhưng đều bị ba tên kia tuột chiếc quần quăng xuống sàn, chỉ còn lại tiết y che đậy.

Ba tên kia cũng kéo quần xuống, lộ ra dương vật cương cứng, sau đó nằm lên trên người ba thiếu nữ, tay kéo tiết y của các nàng sang một bên, chuẩn bị thực hiện hành vi tiếp theo.

Tên cầm đầu che mũi, hô:

-" Cẩn thận ... có độc"

Những cục tỏa khói trắng từ ngoài bắn thẳng vào trong phòng, trong căn phòng bắt đầu mờ ảo.

Ba tên kia vội kéo quần, cầm vũ khí nhảy ra ngoài theo tên cầm đầu.

" Vút" " vút" " vút" ...

Những mũi tên bắn về phía đám người bắt cóc.

" Keng" " keng" " keng" ...

Tên cầm đầu cùng 5 tên dùng đao chống lại, nhưng vẫn bị mũi tên bắn trúng cơ thể.

" Phập" " phập" ...

-" Hự" " a" " hự" ...

Từng tên bị ngã xuống, chưa biết sống chết.

Bên trong phòng, ba thiếu nữ đã được cởi trói, mặc lại quần tử tế. Nhưng không làm vơi đi được cảm xúc sợ hãi đó, các nàng khóc rống lên.

Hồ Phong sai người đi thông báo cho thân nhân của các nàng đến đón, có lẽ, chỉ có tình thân mới có thể giải quyết được điều này. Ba thiếu nữ đều được đưa đi khỏi nơi thị phi này.

Tên cầm đầu khá bản lĩnh, trốn được những mũi tên, hắn muốn phá vòng vây chạy đi.

" Keng" " keng" " keng" ...

-" Đừng để hắn thoát"

Liên Kiệt cầm đao xông lên đối chiến tên cầm đầu, muốn chém gục tên này lập công, cũng như thị uy với đám binh lính. Một công đôi việc, cớ gì không làm.

Hồ Phong khá nhàn nhã, hắn chỉ cần ra lệnh có người đi làm, cảm giác không tệ.

-" Người đâu, bắt hết những tên này lại, chờ xử lý"

Đám binh lính xông lên, nhanh chóng bắt trói những tên tội phạm.

Liên Kiệt đấu quá 50 chiêu, vẫn chưa hạ gục được tên cầm đầu, bắt đầu nóng nảy dùng toàn bộ bản lĩnh.

Tên cầm đầu không ham chiến, đây không phải cuộc thi đấu võ, hắn muốn an toàn rời khỏi đây.

Mục tiêu là ... tên chỉ huy ... mà hắn cho là yếu nhất ở đây.

Hồ Phong nhìn lại, đã thấy tên cầm đầu phóng tới.

Liên Kiệt vội hô:

-" Chỉ huy ... cẩn thận"

Đám binh lính đứng gần Hồ Phong, nhanh chóng bảo vệ hắn.

" Keng" " keng" " xoẹt" ... tên cầm đầu đánh bay phòng tuyến trước mặt Hồ Phong, hắn muốn bắt được cây cỏ cứu mạng.

Hầu như không ai biết võ công của vị chỉ huy mới đến này, chỉ biết hắn rất lười đi tuần tra, khi nào bắt buộc hắn mới chịu đi.

Tên cầm đầu nở nụ cười, như cầm được thẻ tái sinh.

Đời không như là mơ ...

-" Bịch" " hự" tên cầm đầu bi một đạp văng vào đám binh lính, bị khống chế ngay tại chỗ, miệng phun máu tươi.

Hồ Phong cảm giác không thú vị, phất tay nói:

-" Liên Kiệt, nghe lệnh"

Liên Kiệt đi tới, ôm quyền nói:

-" Có thuộc hạ"

Hồ Phong nhìn xung quanh một lượt, nói:

-" Kiệt đội trưởng, mọi chuyện ở đây giao cho ngươi xử lý, ngươi thấy thế nào?"

Liên Kiệt ôm quyền:

-" Chỉ huy, thuộc hạ xin tận lực" hắn khâm phục tài trí và võ công của Hồ Phong.

Hồ Phong vỗ vỗ vai Liên Kiệt, sau đó gặp Tư kiên nói:

-" Kiên đội trưởng, ngươi nói làm sao xử lý những dân nữ này" hắn muốn nghe thuộc hạ có ý kiến gì?

Tư Kiên nhíu mày một chút, nói:

-" Chỉ huy, những dân nữ này đa phần đều hoảng sợ, lâu dần sẽ có cảm giác không an toàn, luôn ám ảnh trong đầu về chuyện này"

Hắn thấy Hồ Phong suy tư, nói tiếp:

-" Chỉ huy, chúng ta chỉ làm nhiệm vụ giải cứu, không có thời gian đi giúp được bọn họ"

Hồ Phong gật đầu đồng ý, thở dài nói:

-" Kiên đội trưởng, ngươi làm việc của mình đi"

Tư Kiên ôm quyền:

-" Vâng, chỉ huy"

Hồ Phong ra lệnh cho đám binh lính rời đi, hắn mở cửa đi vào, ngồi đối diện ba thiếu nữ.

Sau năm ba câu làm quen, hắn cười nói bình thường với ba thiếu nữ, trêu nói:

-" Các nàng cười lên, xinh đẹp hơn nhiều a, xụ mặt lại trông xấu xí lắm"

Ba nàng lại tiếp tục nhíu mày liễu, xụ mặt.

Hồ Phong vội nói:

-" Ta nói nhầm, các nàng xụ mặt lại mới xinh đẹp, cười lên cũng xinh đẹp không kém a"

Ba thiếu nữ bĩu môi, xì cười:

-" Quan gia, nhìn mặt ngươi thật buồn cười, hi hi"

Hồ Phong thầm thở phào một hơi, khuôn mặt ủ rũ nói:

-" Các nàng sao có thể như vậy được chứ? ta cũng rất anh tuấn đó nha" hắn nháy nháy mắt với ba thiếu nữ.

Ba thiếu nữ mặt đỏ lên nói:

-" Quan gia, ngươi thật không đứng đắn nha, hì hì"

Hồ Phong đang muốn nói gì đó, có binh lính hô lên:

-" Chỉ huy, thân nhân của bọn họ đến rồi ạ"

Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ bước vào.

Hồ Phong kinh ngạc nói:

-" Sao nàng lại ở đây?"