Chương 89: Lý Sương Sương

Cuộc sống mưu sinh không dễ dàng, nhất là những người đèn sách như Trương Sinh. Hắn sinh ra trong một gia đình tiểu thương, cũng chỉ khá giả hơn mọi người một chút, có điều kiện mua sách bút học hành.

Trong một lần biến cố xảy ra, Trương Sinh mất cả phụ mẫu, cuối cùng hắn lưu lạc nhiều nơi, kết duyên cùng Đường Huệ và có tiểu Ái bây giờ.

Trương Sinh mặc dù thành thân, nhưng hắn vẫn luôn nuôi trí lớn làm quan, muốn giúp đỡ những người nghèo khổ lang thang.

Đường Huệ ngồi bên cạnh, thấy tướng công thất thần suy nghĩ, nàng lay nhẹ hắn, nói:

-" Tướng công, chàng đang lo nghĩ đến chuyện thi cử phải không?"

Trương Sinh đặt bút xuống, lắc đầu nói:

-" Nương tử, bao năm qua ta luôn làm khổ nàng và nữ nhi, ta thật có lỗi a" bàn tay hắn nắm chặt đặt lên bàn, khuôn mặt méo mó như đang tự trách bản thân vô dụng.

Đường Huệ nhíu mày liễu, nắm cánh tay của Trương Sinh, chất vấn:

-" Tướng công, hôm nay sao chàng lại trở nên yếu đuối như vậy?"

-" Thiếp cùng tiểu Ái, chưa bao giờ oán trách chàng mà"

Trương Sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Huệ, nàng vì hắn mà đã hao mòn đi rất nhiều so với tuổi thực sự.

-" Nương tử, con đường ta đi, sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng sao?"

Đường Huệ tựa đầu vào vai Trương Sinh, nói:

-" Tướng công, đó là ước mơ của chàng, thiếp và tiểu Ái hạnh phúc khi thấy chàng theo đuổi ước mơ đó"

Trương Sinh vòng tay ôm vai nhỏ của Đường Huệ, thì thào:

-" Nương tử, ta hiểu rồi"

Tiểu Ái bình thường hay tinh nghịch, nhưng khi nhìn đám người tiểu Điệp tập luyện võ công, đôi mắt rất chăm chú theo dõi.

-" Hay quá ... giỏi quá nha" tiểu Ái hưng phấn vỗ tay cổ vũ.

Tiểu Điệp tay nhỏ lau trên trán lấm tấm mồ hôi, thở nhẹ một hơi, đi hướng tiểu Ái cười nói:

-" Tiểu Ái, muội cũng muốn luyện tập lắm phải không?"

Tiểu Ái gật đầu nhỏ, ánh mắt trông mong nhìn tiểu Điệp:

-" Điệp tỷ, tiểu Ái rất muốn ... nằm mơ cũng muốn ..."

Tiểu Điệp nhéo nhéo mũi nhỏ của tiểu Ái, cười tươi nói:

-" Tiểu Ái, muội có muốn nhận tỷ làm sư phụ không? tỷ rất lợi hại đó nha!!!"

Tiểu Ái lắc đầu nhỏ, nói:

-" Điệp tỷ, muội chỉ muốn bái Phong thúc thúc làm sư phụ thôi"

-" Phong thúc thúc nói ... võ công của tỷ như mèo cào, yếu xìu"

Tiểu Điệp mặt đen lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn tiểu Ái:

-" Tiểu Ái, cho muội cơ hội lần cuối bái tỷ làm sư phụ"

-" Không thì ... hậu quả rất nghiêm trọng đó" nàng chống nạnh nhìn tiểu xuống tiểu Ái.

Tiểu Ái mặt nhỏ nhìn chằm chằm tiểu Điệp, bất ngờ hai chân nhỏ bỏ chạy, làm mặt quỷ với tiểu Điệp:

-" Điệp tỷ, muội không bái tỷ làm sư phụ đâu ... lêu lêu"

Tiểu Điệp hai nắm đấm nhỏ giơ lên, truy đuổi tiểu Ái:

-" Tiểu Ái, ngứa mông đúng không? đứng lại cho ta"

Hồ Phong trở về đến nhà, tò mò hỏi:

-" Tiểu muội, muội đang tìm gì đó?"

Tiểu Điệp khuôn mặt nhỏ hầm hừ đi tới, lắc cánh tay của Hồ Phong, nũng nịu nói:

-" Ca ca, muội có chuyện cần huynh giúp đây"

Hồ Phong xoa đầu tiểu Điệp, ngạc nhiên cười nói:

-" Ồ ... tiểu muội cứ nói đi ... có liên quan đến luyện võ phải không?"

Tiểu Điệp chu miệng nói:

-" Ca ca, huynh đoán gần đúng rồi, muội muốn nhận tiểu Ái làm đệ tử"

-" Huynh thấy sao?"

Hồ Phong đứng hình, tiểu Ái còn nhỏ như vậy mà luyện võ, chưa chắc đã tốt. Hắn không biết tiểu Ái sẽ ra sao nếu theo tiểu Điệp? chuyện này cần suy nghĩ cẩn thận hơn mới được.

-" Tiểu muội, chuyện này để sau đi, ta phải đi tắm trước đã, trời nóng quá nha" hắn nhanh chóng bỏ lại tiểu Điệp một mình.

Tiểu Điệp lời nói đến cổ họng thì ngừng lại, nàng tức giận dậm dậm chân:

-" Ca ca ... huynh mau quay lại đây ... muội còn chưa nói hết ... hừ hừ"

Tiểu Ái núp sau một gốc cây to, che miệng cười trộm.

Hương Sam thân thể không mảnh vải che thân, nàng ngồi trong thùng nước ấm, bàn tay thon nhỏ vuốt ve cơ thể trắng mịn.

" Cạch" tiếng cửa khẽ mở.

Hồ Phong bước vào trong phòng của Hương Sam, tiến tới chỗ Hương Sam đang tắm.

Hương Sam nói nhỏ:

-" Tướng công, chàng về rồi sao?" nàng đã quen thuộc với kiểu xuất hiện của hắn.

Hồ Phong nhẹ nhàng đi tới, tay nắm vai thon gầy của nàng xoa bóp, mắt nhìn đôi chân thon dài đang gác lên thành gỗ:

-" Nương tử, nàng thật xinh đẹp, hấp dẫn ta nha"

Hương Sam nhắm mắt cảm thụ sự dễ chịu, từ bàn tay điêu luyện của Hồ Phong.

-" Tướng công, chàng thật giỏi, hi hi" nàng cười vui vẻ, khi được tướng công quan tâm chăm sóc.

Hồ Phong vài động tác đã cởi bỏ toàn bộ y phục rớt xuống đất, lộ ra cơ bắp đều đẹp khỏe mạnh, quan trọng nhất là dương vật to dài đã cương cứng.

Miệng hắn hôn mái tóc thơm của nàng, chuyển xuống cổ thon trắng ngần, sau đó hôn đôi môi hồng mềm mại.

Hương Sam vươn lưỡi thơm, cùng lưỡi của hắn quấn lại với nhau, hai người hôn nhau đắm đuối.

Được một lúc, Hồ Phong đỡ nàng ra khỏi thùng nước, tay nhấc một chân của nàng lên, đầu khấc dương vật cạ cạ lên hai mép thịt âm đạo.

Hương Sam miệng nhỏ rên rỉ " ư ư", đôi mắt khép hờ, hai tay ôm cổ của hắn.

Dương vật đã cương cứng khó nhịn, đầu khấc nhanh chóng tìm được cửa âm hộ.

-" Hự ... ư ư ... sướng quá ..." Hương Sam ưỡn mông tiếp nhận dương vật.

Hồ Phong đẩy nhẹ nhàng dương vật, làm cho âm hộ rỉ thêm nước nhờn, bên trên miệng rộng của hắn ngoạm bầu vú rung ring trước mặt.

-" Nương tử ..." hắn mút núm vú đỏ hồng ngon lành.

Hương Sam rên rỉ, miệng thở dốc liên hồi:

-" Ư ... ư ... tướng công ..."

Ư ... ư ... ư ...

Nhép nhép nhép nhép ...

Tiếng dương vật gân guốc đang ra vào âm hộ ướt nhẹp của Hương Sam, tiếng rên rỉ vui sướng của nàng liên hồi.

Được một lúc lâu ...

Hồ Phong xoay người Hương Sam lại, tay nàng bám vào thùng gỗ, bờ mông to căng chổng lên.

Hắn nâng thương đâm vào, đầu khấc tách hai mép thịt sang hai bên.

-" Nương tử, âm hộ của nàng thật ẩm ướt"

Hương Sam uốn éo mông, tay chống đỡ thùng gỗ, theo nhịp nhấp dương vật của Hồ Phong.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ... ư ... ư ...

Hồ Phong tay nắm eo thon của nàng, cố gắng nhấp những đợt mạnh mẽ vào trong âm hộ.

Hương Sam miệng hé mở rên la:

-" Ưm ... ư ... ư ... tướng công ... thiếp sắp ra ..."

Hồ Phong hăng say đâm dương vật vào, tay nhấc một chân của nàng lên cao, muốn cho dương vật đâm sâu vào âm hộ hơn.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ... ư ... ư ...

Tiếng va chạm xác thịt, cùng tiếng rên la của Hương Sam, làm sao có thể qua tai của đám nương tử được.

Y Nhiên cho đám nha hoàn mặt đỏ bừng tạm thời rời đi, nàng cùng đám nữ nhân cũng không vào góp vui. Đôi khi, phải biết tôn trọng không gian riêng của người khác, các nàng cũng không muốn người khác làm phiền chuyện đó.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ... ư ... ư ...

Hồ Phong vẫn đang tiếp tục, thúc mạnh dương vật vào sâu âm hộ từ phía sau. Lần này hắn vòng tay ôm, đồng thời bóp hai bầu vú của nàng.

Hương Sam thích thú khi được hắn chăm sóc nhiều chỗ nhạy cảm:

-" Tướng công ... ư ... ư ... chơi thiếp mạnh nữa ... thiếp ra ..."

Phạch phạch phạch ...

Hồ Phong đâm mạnh nhanh hơn một chút ...

-" Thiếp ... thiếp ... ra ..."

-" Sướng ... quá ..."

Hương Sam giật giật mông eo, tiết dâm thủy lên đầu khấc của Hồ Phong.

Hồ Phong nhấp thêm vài cái, phóng mạnh tinh nguyên ấm nóng vào sâu trong âm hộ.

Hương Sam uốn éo cơ thể, vui sướng đê mê.

-" Nương tử, nàng thật tuyệt"

Bàn tay hắn vuốt ve cơ thể Hương Sam thêm một chút, rút dương vật kéo theo dòng tinh nguyên trắng đục ra ngoài.

Hương Sam đưa tay vuốt vuốt hai mép thịt âm đạo, đưa lên nhìn dòng tinh nguyên của Hồ Phong, nàng bĩu môi hồng nói:

-" Tướng công, tại chàng đó, thiếp phải đi tắm lại nữa rồi"

Hồ Phong đưa tay nhéo nhéo hai núm vú của nàng, cười nói:

-" Nương tử, nàng rên la không phải nhỏ đâu a"

-" Nàng còn trách ta nữa ... hic hic"

Hương Sam mắt đẹp lườm Hồ Phong một cái, không để ý hắn nữa, bước chân vào trong thùng gỗ tắm tiếp.

Hồ Phong cười khà khà, cũng theo nàng vào trong thùng gỗ, nước nôi bắn tung tóe ...

Sáng hôm sau, Hồ Phong rời giường đi làm nhiệm vụ trong quân binh.

Đám nương tử của hắn chùm chăn ngủ say mê mệt, tối hôm qua các nàng vẫn phải đầu hàng Hồ Phong, mặc kệ hắn xâm chiếm thân thể nõn nà.

Tiểu Điệp có tiểu Ái sang ngủ chung, nàng dụ dỗ tiểu Ái bái nàng làm sư phụ.

Tiểu Ái nhất quyết không theo, cả hai lại một phen nô đùa ầm ĩ, mệt quá ngủ say. Chuyện bái sư vẫn chưa có kết quả!

Bảo An chống cằm nhìn Dương Hiển diễn trò, nàng ngáp dài nói:

-" Dương Hiển, trò này của ngươi, ta xem nhiều lần đã chán lắm rồi nha"

Dương Hiển hơi bối rối, hít nhẹ một hơi, nói:

-" Bảo An, nàng gặp ta chỉ vì trò chơi này thôi sao? không còn gì khác nữa à?"

Bảo An chớp chớp mắt buồn ngủ, bĩu môi nói:

-" Dương Hiển, ngươi muốn theo đuổi ta, không có khả năng"

Dương Hiển cắn răng nói:

-" Bảo An, nàng vẫn không tin năng lực của ta sao?"

Bảo An lắc đầu nói:

-" Dương Hiển, ta không muốn nói nhiều nữa, tạm biệt" nàng dứt khoát đứng dậy bỏ đi.

Dương Hiển ánh mắt nhìn Bảo An rời đi, thở dài:

-" Bảo An à, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, Dương Hiển ta không phải kẻ vô dụng như nàng nghĩ"

Hắn đứng dậy rời đi, trong lòng mang ý chí quyết tâm rất cao.

Một tuần sau ...

Thời gian trôi qua không chậm chút nào, Tạ Thanh Tuyền cũng đã lên xe hoa, xuất phát đến Giang Nam, kịp ngày thành thân cùng Khắc Kim Luận. Đi lần này có thể rất lâu sẽ trở về, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, tâm trạng ...

Tạ Thanh Tuyền chợt nhận ra, bản thân mình cũng đã lớn rồi. Nàng sắp làm nương tử người ta, làm con dâu, về sau sẽ làm mẫu thân của tiểu hài tử, ... tâm trạng của nàng thật sự rối bời.

-" Đây là số mệnh của ta sao?" câu hỏi mà nàng luôn tự hỏi, trước khi quá muộn.

-" Ta phải làm sao? tim ta rất cô đơn" nàng đang rất chán bản thân, một nữ nhân luôn không thể dứt khoát, luôn chần chờ mọi thứ ... thực ra nàng đang đợi điều gì?

Trong khi nàng còn đang suy nghĩ miên man, xe ngựa đã thẳng hướng Giang Nam mà đi. Nhanh thôi, tiệc mừng thành thân của nàng sắp tới, nàng còn muốn gì nữa?!!!

Quách Tấn Quân thương thế đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cần điều dưỡng thêm một vài ngày, có thể rời giường đi lại tự do.

Lý Sương Sương ngồi canh ấm thuốc, gục đầu trên bàn ngủ mê mệt.

Tiêu Nhược Đàm khẽ mở cửa, thấy Sương Sương ngủ say, nàng chuyển sang thăm Quách Tấn Quân.

Quách Tấn Quân nằm nghiêng người vào trong, giống như đã ngủ rồi.

Tiêu Nhược Đàm đi đến gần ngồi xuống mép giường, thì thào:

-" Quân đại ca, huynh ngủ rồi sao?"

Bỗng nhiên Quách Tấn Quân nắm bàn tay của nàng, nói:

-" Đàm muội, muội đến thăm ta sao? ta rất vui"

Tiêu Nhược Đàm mặt đỏ lên, rụt tay lại nhưng không được, ấp úng nói:

-" Quân đại ca, huynh đừng làm vậy, Sương tỷ sẽ trông thấy mất"

Quách Tấn Quân kéo nhẹ tay, Nhược Đàm ngã nhào lên người hắn:

-" Đàm muội, muội không thích ta sao? ta biết muội thích ta mà"

Tiêu Nhược Đàm cảm nhận được mùi cơ thể nam nhân, khuôn mặt đỏ bừng lên tận mang tai, giãy dụa nói:

-" Quân đại ca, muội ... muội không có!!!" nàng cúi đầu không dám nhìn Tấn Quân.

Quách Tấn Quân vươn tay to, xoa lưng thon rồi xuống cả eo của Nhược Đàm, mũi hít hà mùi thơm trên người nàng, khen:

-" Đàm muội, muội thật thơm"

Nhược Đàm bối rối nói:

-" Quân đại ca, huynh ... ưm ư ..." nàng chưa nói hết câu, đã bị Tấn Quân ngoạm đôi môi của nàng.

Tấn Quân vòng tay ôm siết người Nhược Đàm càng thêm chặt, ép bộ ngực của nàng lên người hắn.

Nhược Đàm trừng đôi mắt, không ngờ Tấn Quân lại to gan như vậy, nhưng nàng lại cảm nhận được xúc cảm mới lạ, nàng nhắm mắt lại.

Tấn Quân hôn ngấu nghiến đôi môi của Nhược Đàm, đồng thời hai bàn tay vuốt ve xuống hai bờ mông to căng của nàng, bàn tay nắn bóp đủ kiểu vui thích.

Nhược Đàm cảm giác đê mê mới lạ, nàng thích Tấn Quân đại hiệp trượng nghĩa, nàng không ngần ngại mạo hiểm ...

Lý Sương Sương mở mắt đẹp, nhìn ấm thuốc đang sôi, miệng thì thào:

-" Thêm một chút nữa" nàng tựa đầu lên hai tay ngủ tiếp.

Trên giường, hai người đã ôm hôn được một lúc, Tấn Quân rời môi Nhược Đàm, thâm tình nói:

-" Đàm muội, ta sẽ thương yêu muội suốt đời, muội đồng ý nha"

Dương vật của hắn đã cương cứng, nằm trong quần khó chịu.

Nhược Đàm mắt nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, ngập ngừng nói:

-" Quân đại ca, muội sợ ..." nàng không xác định được, bản thân làm sai hay đúng bây giờ.

Tấn Quân nở nụ cười tà, siết chặt Nhược Đàm vào lòng, an ủi:

-" Đàm muội, muội đừng sợ ... có ta ở đây mà"

Nhược Đàm nằm lặng im trên ngực của hắn, trong lòng đang khá bối rối.

Tấn Quân lật người Nhược Đàm nằm xuống giường, hôn đôi môi của nàng, bàn tay rà xoát trên bộ ngực to mềm.

Nhược Đàm hai tay nhỏ ôm cổ của hắn, cánh mũi híp híp tỏa nhiệt khí, cơ thể nàng đang nóng ran.

Tần Quân hôn dần xuống cổ thon, tay vạch cổ áo của nàng ra, hôn lên hai bầu vú nằm sau áo yếm.

Nhược Đàm rên rỉ khẽ trong miệng, hai mắt nhắm nghiền xấu hổ.

-" A ư ư ... nhột quá ..."

Tần Quân kéo áo yếm ra, lộ hai bầu vú to tròn, núm vú đỏ hồng của Nhược Đàm.

-" Khà khà ... đẹp quá" hắn không nhịn được, mở miệng ngoạm lên núm vú của nàng.

Nhược Đàm ưỡn người lên, miệng rên rỉ:

-" Ư ... khó chịu quá" cả người nàng như run lên.

Tần Quân vội nói:

-" Có người đến ... mau xuống giường"

Nhược Đàm bừng tỉnh, tất cả cảm xúc đều tan biến, nhanh chóng xuống giường, vội chỉnh sửa y phục.

" Cạch" cửa phòng khẽ mở ra, Lý Sương Sương hai tay bưng chén thuốc còn nóng hổi đi vào, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa.

-" Đàm muội? ..." nàng nghi hoặc nhìn Nhược Đàm.

Tiêu Nhược Đàm sắc mặt lấm lét, ấp úng:

-" Sương tỷ ... muội ...!!!"

Tần Quân nằm trên giường, ho " khụ khụ" nói:

-" Nương tử, Đàm muội mới đến đây thăm ta, ta vừa tỉnh là thấy muội ấy rồi, khụ khụ"

Lý Sương Sương thấy Tần Quân ho nhiều, đặt chén thuốc xuống bàn, nhanh chân đi tới, đỡ dậy vuốt vuốt lưng cho hắn, quan tâm nói:

-" Tướng công, chàng không khỏe ở đâu phải không? nói cho thiếp nghe đi"

Tần Quân nắm tay nhỏ của nàng, nhu tình nói:

-" Nương tử, ta không sao đâu, chỉ là ho thông thường mà thôi, nàng đừng lo quá nhé"

Lý Sương Sương tin tưởng, gật đầu nhỏ.

Tiêu Nhược Đàm đứng yên lặng nhìn hai người thân mật, trong lòng đủ mọi cảm xúc chua chát.

-" Tần đại ca, Sương tỷ ... muội có việc cần đi gấp, xin cáo từ" nàng áp chế giọng run run, bước nhanh rời đi, khép cửa lại.

Lý Sương Sương đưa tay muốn nói, nhưng bị Tần Quân cản lại, hắn nói:

-" Nương tử, mặc kệ muội ấy đi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn đây" bàn tay hắn đã đặt lên đùi thon của Sương Sương xoa nắn.

Lý Sương Sương mặt đỏ bừng lên xinh đẹp, trừng mắt với Tần Quân, nàng gạt bàn tay của hắn ra, gắt nói:

-" Tướng công, chàng lại hư hỏng nữa rồi, uống thuốc nha" nàng đứng dậy, đi bưng chén thuốc tới.

Tần Quân cảm thấy đáng tiếc, nhu tình nhìn Lý Sương Sương.

Tiêu Nhược Đàm lững thững bước đi trên đường, tâm trí của nàng vẫn còn hình ảnh Tần Quân nhu tình với Lý Sương Sương.

-" A ... u ... không có mắt hả?" một tên công tử bột tức giận la lên.

Nhược Đàm bừng tỉnh, mở miệng:

-" Xin lỗi" nàng tiếp tục bước đi.

Tên công tử bột vươn tay, nắm lấy vai của Nhược Đàm kéo lại:

-" Dám động đến ta ... dễ dàng bỏ đi như vậy sao?"

Nhược Đàm đứng lai, bình tĩnh nhìn tên công tử bột, nói:

-" Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào?"

Tên công tử bột ánh mắt tham lam nhìn Nhược Đàm, chỉ kém chảy nước miếng nữa thôi!

-" Ái chà ... cô nương xinh đẹp như vậy ... theo ta một đêm ... ta sẽ bỏ qua cho nàng"

-" Thế nào?"

" Bịch" " hự" Nhược Đàm dùng chân đạp mạnh vào bụng tên công tử bột, miệng hầm hừ:

-" Ngu ngốc" nàng tức giận bỏ đi.

Tên công tử bột nằm lăn dưới đất, tay ôm bụng kêu rên:

-" A ... chết ta mất ... đánh người rồi ... bắt nàng ta lại"

Người dân đi đường khinh thường nhìn tên công tử bột, xì xào:

-" Đáng đời ..."

-" Vậy vẫn còn nhẹ ..."

-" Thôi bỏ đi ... cẩn thận hắn để ý đến ..."

-" Nhanh rời khỏi đây ... kẻo vạ lây"

-" Ừ ... đi thôi" ...

Một tổ trưởng quan binh chạy tới, hỏi:

-" Có chuyện gì?"

Tên công tử bột vội ôm bụng la lên:

-" Quan gia, người phải làm chủ cho ta a"

Tổ trưởng hỏi:

-" Ai đánh ngươi hả?"

Tên công tử bột giơ ngón tay chỉ lung tung, người xem tản ra, bỏ đi hết.

-" Quan gia, là một cô nương nhìn yếu đuối, xinh đẹp"

-" Nàng ta đánh thảo dân ạ"

Tổ trưởng quan binh nhíu mày:

-" Xinh đẹp, yếu đuối ở đây không có 100, cũng phải vài chục, kiếm đâu bây giờ?" hắn không quan tâm tên công tử bột nữa, rời đi mất tiêu.

Tên công tử bột đau mà không biết kêu ai, tay ôm bụng đau khập khiễng bỏ đi.

Công việc của Hồ Phong, chủ yếu là ra lệnh cho thuộc hạ đi làm, những nơi tuần tra đều đã được phân công cho từng đội trưởng.

Hồ Phong ghé thăm Lý Sương Sương.

Bây giờ cũng là buổi chiều, trên trời khá nhiều mây trôi.

Lý Sương Sương cùng Hồ Phong ra đường đi dạo, nàng cũng có vài ngày chưa ra khỏi phòng trọ.

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Sương cô nương, nàng cứ gọi ta Phong đại ca là được, đừng gọi quan gia, nghe có vẻ rất khách khí a"

Lý Sương Sương nhìn Hồ Phong cười đùa vui vẻ, gật đầu nói:

-" Vậy ... ... tiểu nữ sẽ gọi ... Phong đại ca" nàng có vẻ không nguyện ý cho lắm.

Hồ Phong cười cười nói:

-" Sương muội ... muội thật xinh đẹp"

Lý Sương Sương hơi ngưng lại, không vui nói:

-" Phong đại ca ... tiểu muội đã có tướng công ... mong huynh đừng trêu đùa kiểu đó nữa" hảo cảm của nàng với Hồ Phong giảm mạnh.

Hồ Phong cười khan, nói:

-" Sương muội hiểu lầm, ta không phải tán tỉnh muội đâu"

-" Ta cũng quen biết vài cô nương, dung mạo xinh đẹp không kém Sương muội"

-" Ta chỉ đang thưởng thức dung mạo xinh đẹp của muội mà thôi, ha ha"

Lý Sương Sương còn bán tín bán nghi, nàng cũng từng trong thập đại mỹ nhân, nàng hỏi:

-" Phong đại ca, huynh có thể nói cho muội biết, bọn họ là ai được không?" nàng nhìn chăm chăm Hồ Phong.

Hồ Phong cười khổ một tiếng, nói:

-" Sương muội, chắc muội cũng nghe tên những người này rồi?"

-" Ngọc Diệp, Thi Nguyệt, ..."

Lý Sương Sương không tin nói:

-" Phong đại ca, huynh đừng lừa muội"

-" Bọn họ đều là những người có thân phận cao, huynh làm sao có thể làm quen được? hừ"

Hồ Phong ngoác miệng, nàng đang khinh thường hắn sao? hắn tức giận nói:

-" Sương muội, muội không tin cũng được, ta dẫn muội đi gặp là được chứ gì? hừ hừ"

Lý Sương Sương khuôn mặt xinh nhíu mày liễu, nghiêm túc nhìn Hồ Phong:

-" Phong đại ca, huynh đừng gạt muội nữa, ý đồ của huynh là gì?"

Hồ Phong cứng lưỡi, hắn chán nản nói:

-" Sương muội, muội không tin cũng được, để khi nào các nàng gặp nhau sẽ rõ"

Lý Sương Sương cũng đành tạm tin tưởng hắn, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn. Hai người đi đường mà trầm mặc không nói lời nào.

Hồ Phong đành chịu thôi, hắn chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, trên trời dưới đất đều có. Không biết qua bao lâu, khi mà những đám mây thêm dày đặc, bầu trời có dấu hiệu tối sầm lại.

Lý Sương Sương che miệng cười nói:

-" Phong đại ca, huynh làm sao mà biết được nhiều truyện vui như vậy? muội không ngờ luôn đó"

Hồ Phong cười cười nói:

-" Sương muội, chuyện đó cũng không có gì lạ, chỉ cần để ý một chút sẽ biết thôi mà"

Lý Sương Sương thấy trời không còn sớm:

-" Phong đại ca, muội cùng huynh nói chuyện mà quên cả thời gian, thật khó tin"

Hồ Phong ngẩng đầu nhìn trời có dấu hiệu mưa, hắn thở dài nói:

-" Sương muội, giờ này trở về chắc không kịp, muội không trách ta chứ?"

Lý Sương Sương lắc đầu nói:

-" Phong đại ca, nói chuyện với huynh thật vui vẻ, tâm trạng của muội cũng thoải mái rất nhiều"

-" Muội cảm tạ huynh còn không kịp, tại sao lại trách huynh được chứ!"

Hồ Phong hít nhẹ một hơi, lắc đầu nói:

-" Sương muội, ta còn tưởng muội, sẽ nghĩ xấu về ta chứ? ài"

Lý Sương Sương mắt đẹp lườm Hồ Phong, tức giận bỏ đi một mình.

" Ầm ... ầm ... xoẹt ..." tiếng sấm nổ đì đùng, cùng ánh chớp sáng chóe trên không trung.

Người đi đường vội vã tìm chỗ ẩn nấp, những chủ sạp hàng cũng gấp rút thu dọn, che đậy hàng hóa.

Hồ Phong ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Sương Sương đi xa ...

Bầu trời càng tối sầm hơn, những cơn gió cuốn càng ác liệt, y phục của Hồ Phong tung bay trong gió, hắn nhẹ nhàng bước đi, biến mất sau những cơn gió bụi.