Chương 88: Phong quan gia

Lão hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn xuống văn võ bá quan, mỉm cười nói:

-" Các ái khanh, hôm nay có gì muốn tấu không?"

Nhìn từ ngoài vào, quan văn đứng hàng bên trái, quan võ đứng hàng bên phải.

Tể tướng đứng phía trước nhất, cho đến quan ngũ phẩm cuối cùng, người chức quan càng cao, được vinh dự đứng càng gần hoàng đế.

Đám quan lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Quan bên lễ bộ ra khỏi hàng, hành lễ:

-" Muôn tâu thánh thượng, thần có điều muốn tấu"

Lão hoàng đế nói:

-" Chuẩn tấu"

Quan lễ bộ bẩm tấu:

-" Bẩm thánh thượng, ..." hắn nói ra tất cả những điều có liên quan đến kỳ thi Hương lần này.

Lão hoàng đế gật gù lắng nghe, cười nói:

-" Khanh nói rất đúng, nhân tài của đế quốc ta không thể bị mai mọt được, cứ làm theo lời khanh nói đi"

Quan lễ bộ hành lễ:

-" Thánh thượng anh minh" hắn trở về hàng.

Sau đó từng quan tấu với lão hoàng đế, đều được lão giải quyết gọn gàng.

Hoàng thái tử Đường Minh luôn dự thính triều chính, học hỏi kinh nghiệm.

... ... ...

-" Bãi triều" tiếng hét the thé của Chu công công.

Lão hoàng đế trở về tẩm cung, muốn sủng hạnh đám phi tần lâu ngày chờ đợi.

Hồ Phong được bổ nhiệm làm chỉ huy trưởng, hôm nay hắn ăn mặc quân phục chỉnh tề, đi theo thuộc hạ của Chu Lương đến phủ nha nhận chức.

Triệu Bân vừa đi vừa giới thiệu sơ qua cho Hồ Phong, biết những gì hắn sẽ phải làm sắp tới.

-" Phong chỉ huy, ngươi đã nhớ hết chưa?"

Hồ Phong gật gù một chút, cười nói:

-" Đa tạ Bân đại ca nói cho, tiểu đệ nhớ rồi!"

Triệu Bân gật đầu cười nói:

-" Vậy thì tốt, chúng ta vào thôi"

Hồ Phong bước theo Triệu Bân đi vào trong.

Tiêu Nhược Đàm tay chống cằm trên bàn, khuôn mặt phớt hồng:

-" Hai vị đại ca, tiểu muội chỉ uống được một chút thôi nha"

A Sửu nốc cạn chén rượu, cười sang sảng:

-" Nhược Đàm, muội tửu lượng cũng khá đấy!" hắn giơ ngón cái với nàng.

A Ngưu tay bốc hột đậu phộng nhai " rộp rộp", rót chén rượu uống sảng khoái:

-" Nhược Đàm, muội xinh đẹp như vậy! có nam nhân nào lọt vào mắt xanh của muội chưa? ha ha"

Tiêu Nhược Đàm miệng nhỏ thở phì phì, khuôn mặt càng đỏ đến mang tai:

-" Ngưu đại ca, ngươi nói bậy bạ gì đó!!! tiểu muội vẫn còn nhỏ nha, hừ hừ"

A Sửu hứng thú nói:

-" Nhược Đàm, bằng tuổi của muội, nhiều người đã có tiểu hài tử rồi đó!!!"

A Ngưu gật đầu, nói:

-" Nhược Đàm, chúng ta quen biết rộng rãi, có thể giới thiệu cho muội một nam nhân xuất chúng"

-" Thế nào? cảm thấy hứng thú không?"

Tiêu Nhược Đàm:

-" Đa tạ hai vị đại ca quan tâm, bây giờ muội chưa nghĩ đến chuyện nhi nữ nha"

A Sửu cụng chén với A Ngưu, cười nói:

-" Chuyện đó để sau ... uống rượu trước rồi nói"

A Ngưu gật đầu:

-" Đúng vậy ... cạn"

Một cặp nam thanh nữ tú, từ ngoài bước vào trong tửu lâu, nhìn xung quanh một chút, chọn một cái bàn trống gần cửa sổ đi tới.

Nam mặc y phục màu đen sọc trắng rất bắt mắt, cao trên 1m8, anh tuấn khí độ, kiếm màu đen dắt sau lưng.

Nữ mặc y phục kiểu giống nam, cao trên 1m6, khuôn mặt xinh đẹp, chân dài bước đi uyển chuyển, đôi mắt đẹp như biết nói chuyện, chỉ cần liếc nhìn có thể say đắm con tim.

Tiêu Nhược Đàm thuộc dạng tiểu mỹ nhân, nữ nhân kia lại là mỹ nhân thành thục câu hồn.

A Ngưu nói nhỏ:

-" Đôi phu thê bọn họ thường hành tẩu giang hồ, võ công rất cao cường, đã từng liên thủ giết chết một cao thủ trong tà phái"

A Sửu nhìn bờ mông to căng, đang lắc lư của nữ nhân kia, cười nói:

-" Một trong thập đại mỹ nhân nổi tiếng, thật đáng tiếc, đã thành thân vào năm ngoái cùng tên kia rồi, ài"

Tiêu Nhược Đàm cũng có nghe nói, hôm nay mới ngẫu nhiên gặp được, thật khó diễn tả cảm xúc hưng phấn bây giờ của nàng.

Lý Sương Sương, Quách Tấn Quân của phái Thanh Thành, thuộc chính phái, rất ghét người trong tà phái.

Hai người đặt kiếm xuống bàn, ngồi xuống gọi món ăn.

Quách Tấn Quân cưng chiều gắp thức ăn cho Lý Sương Sương, mỉm cười nói:

-" Nương tử, nàng ăn nhiều một chút, đừng kiêng ăn quá"

Lý Sương Sương gắp thức ăn vào miệng nhỏ, nhai ngon lành, gật gù nói:

-" Tướng công, chàng cũng ăn đi, thức ăn ở đây cũng không tệ"

Quách Tấn Quân gật đầu ăn thử, khen:

-" Nương tử, nàng nói đúng thật, lần sau trở lại đây ăn tiếp, ha ha"

Hắn rót rượu tự thưởng cho mình một chén, nhu tình nhìn Sương Sương.

Sương Sương thản nhiên mỉm cười:

-" Tướng công, chàng thật tốt với thiếp, hì hì"

Tấn Quân ngây ngô cười, say đắm nhìn nương tử của mình.

" Keng" " keng" " keng" ...

-" Bắt bọn chúng lại cho ta"

-" A ..."

-" Hự ..."

" Keng ... rầm ... keng ... vút ..."

Cuộc hỗn chiến giữa quan binh và người trong giang hồ lại diễn ra.

Tư Kiên dẫn theo 100 quan binh, điên cuồng truy bắt ba tên võ công thuộc hàng nhất lưu.

Hồ Phong mặc quân phục, chắp tay sau lưng, lười biếng đi theo đám quan binh, hắn cũng muốn ra tay nhanh gọn, nhưng ...

Làm chỉ huy trưởng đội tuần tra, không thể lúc nào cũng sẽ ra tay, cần phải biết ra lệnh cho thuộc hạ đi làm việc.

-" Thật nhàm chán, nhưng cảm giác giá trị của bản thân được nâng cao hơn" thuộc kiểu oai phong hơn.

Tư Kiên thấy Hồ Phong cau mày:

-" Chỉ huy, cảm giác không khỏe trong người sao? có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Hồ Phong nghiêm mặt nói:

-" Các ngươi bắt cướp cũng nên chú ý đến dân chúng, không được làm tổn thương người vô tội"

Tư Kiên nở nụ cười, nịnh bợ:

-" Chỉ huy, người yên tâm"

Hắn quay sang nhìn đám binh lính, ra lệnh:

-" Các ngươi mau chóng bắt 3 tên kia quy án, không được tổn thương dân chúng, biết chưa?"

Quan binh đồng thanh hô:

-" Vâng, đội trưởng"

Hồ Phong hài lòng gật đầu, thầm nghĩ:

-" Thì ra có chức quyền, oai phong như vậy!!!"

-" Làm lên đến đô đốc thì sao nhỉ?" hắn vuốt cằm suy tư, khóe miệng óng ánh vệt nước miếng.

Lý Sương Sương, Quách Tấn Quân đều cầm kiếm đi ra ngoài.

Ba người Tiêu Nhược Đàm, A Ngưu, A Sửu cũng bước nhanh theo xem náo nhiệt, hoặc ý đồ gì đó ...

" Keng" " keng" " keng" ...

" Xoẹt" " hự" " a " ...

Một trong ba tên cướp, bị Quách Tấn Quân xuất kiếm chém bị thương ở cánh tay.

Tên cầm đầu tức giận, quát lên:

-" Hai người các ngươi là ai? vì sao giúp đám quan phủ chết tiệt kia?"

Tiêu Nhược Đàm cầm kiếm muốn xông lên, nhưng bị A Ngưu, A Sửu cản lại:

-" Nhược Đàm, bình tĩnh lại, bọn họ có thể đối phó được mà"

Nàng nhìn Quách Tấn Quân mắt đẹp chớp động, không biết đang suy nghĩ gì?!!!

A Ngưu, A Sửu cũng không muốn Nhược Đàm liều lĩnh, nguy hiểm tính mạng.

Lý Sương Sương rất muốn ra tay, nói nhỏ:

-" Tướng công, để thiếp xử lý bọn chúng, thiếp ..." Tấn Quân ngắt lời nàng, hắn nói:

-" Nương tử, nàng đứng xem là được, tướng công của nàng sẽ xử lý nhanh ba tên này"

Lý Sương Sương mắt đẹp nhìn Tấn Quân, thấy hắn tự tin như vậy, nàng tự nhiên không có gì để nói.

Quan binh cũng đã vây quanh khu vực này, Tư Kiên ra lệnh:

-" Chưa có lệnh của ta, không ai được động thủ"

Hắn quát ba tên cướp:

-" Còn không mau chịu trói nhận tội, các ngươi đã bị bao vây"

Tên cầm đầu khinh thường nhìn Tư Kiên:

-" Hừ ... chỉ bằng đám tôm tép các ngươi"

Tấn Quân không có thời gian đôi co cùng bọn họ, hắn xuất kiếm.

-" Các ngươi không may gặp phải ta, chịu thua đi"

Tên cướp bị thương, căm tức nhìn Tấn Quân:

-" Nằm mơ đi ... tên không biết sống chết này" hắn cũng áp chế thương thế, xuất kiếm cùng hai đồng bọn.

" Keng" " keng" " keng" ...

-" Chết đi"

-" Xem kiếm"

-" Các ngươi chỉ như vậy thôi sao?"

-" Bớt khinh thường người ... đi chết"

" Keng" " keng" ... " keng keng" " keng" ... " keng ..." ...

Tiêu Nhược Đàm nói nhỏ:

-" Hai vị đại ca, vị kia võ công cao cường nhỉ? đấu 3 mà vẫn không ở thế hạ phong"

A Sửu nhìn Tấn Quân võ công cao cường, bản thân tự nhận không bằng:

-" Ài ... hắn từ nhỏ luyện kiếm si mê, hành hiệp trượng nghĩa, đường kiếm luôn biến hóa khôn lường, rất giỏi a ..."

A Ngưu đồng tình với A Sửu, phức tạp nói:

-" Vậy mới xứng đôi với Sương Sương cô nương chứ!!!"

Tiêu Nhược Đàm đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên có một bàn tay nắm trên vai của nàng:

-" Đàm đệ, lâu rồi không gặp"

Ba người giật mình, hô:

-" Ai?" đồng thời rút vũ khí, quay đầu nhìn.

A Ngưu, A Sửu lạnh sống lưng, thầm hô bất cẩn, nếu người ta muốn đánh lén mình quá dễ dàng.

Nhược Đàm vừa vui mừng, vừa lo lắng, ấp úng nói:

-" Phong đại ca, muội thân là nữ nhi, huynh hiểu lầm rồi?" nàng nháy nháy mắt đẹp với Hồ Phong.

Hồ Phong híp mắt nhìn Nhược Đàm đánh giá, nói:

-" Phải không? Đàm đệ ... ta biết ..." nàng đã kéo hắn sang một bên, thì thầm:

-" Phong đại ca, huynh cứ gọi muội là Nhược Đàm đi, họ không biết muội đã từng giả trang nam nhân, cho nên ..."

A Ngưu, A Sửu còn chưa biết Hồ Phong là ai? nhưng thấy Nhược Đàm không tỏ ra sợ hãi, mà còn thân mật như vậy, hai người yên tâm đôi chút.

Hồ Phong hiểu ra câu chuyện, gật đầu cười nói:

-" Đàm muội, nhìn ngươi thất thần như vậy? có phải đang để ý đến nam nhân ưu tú nào phải không?"

-" Không lẽ ... không phải chứ?!!! ... đừng nói là ta chứ?!!!" vẻ mặt hắn hoảng hốt.

Tiêu Nhược Đàm bĩu môi hồng, phì cười:

-" Phì ... Phong đại ca"

-" Huynh thật sự rất ưu tú ... nhưng ... muội chỉ coi huynh là đại ca mà thôi ... hi hi"

Hồ Phong tỏ vẻ đau đớn, ôm ngực nói:

-" Đàm muội, tim ta muốn xé nát ra rồi nè, hic hic"

Tiêu Nhược Đàm xì cười:

-" Xì ... huynh chỉ giỏi diễn trò ... đi mà nát tim với Như tỷ của huynh đi ... hì hì"

Hồ Phong cảm thấy không thú vị nữa, tò mò nói:

-" Đàm muội, khai thật với ta đi, muội thích nam nhân nào? ta đi bắt trói hắn về cho muội"

Tiêu Nhược Đàm giờ mới chú ý hắn mặc quân phục, bĩu môi hồng nói:

-" Phong đại ca, huynh làm như bắt tội phạm không bằng, muội không nói cho huynh biết đâu, muội rất khó tin huynh, hì hì"

Hồ Phong tiếp tục tan nát cõi lòng, tay ôm ngực nói:

-" Ài ... Đàm muội, ta dù sao cũng là ân nhân của muội, còn có thể hại muội nữa sao? ta thất vọng quá a ... đau tim khó thở quá"

Tiêu Nhược Đàm biết hắn đang diễn trò, nàng không thèm để ý, kéo tay hắn giới thiệu A Ngưu, A Sửu.

" Keng" " keng" " keng" ...

" keng ..." ....

-" Đi chết đi ..."

-" Hợp sức ..."

-" Trò mèo ... kết thúc ..."

Tư Kiên nhìn bốn người đại chiến, nhớ lời Hồ Phong dặn dò, hắn cho tản hết dân chúng khỏi khu vực nguy hiểm này.

Cuộc đại chiến đang về hồi kết thúc ...

Tấn Quân vì không để mất mặt trước nương tử, hắn hầu như sử dụng tất cả tuyệt chiêu.

Ba tên cướp cũng chẳng kém, muốn cá chết lưới rách với Tấn Quân.

Lý Sương Sương nhíu nhíu mày liễu, nàng rất muốn ra tay hỗ trợ, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự tôn của tướng công. Nàng mày liễu giãn ra, thở ra một hơi:

-" Hi vọng tướng công không bị thương ... ài"

... ... ...

Tư Kiên dẫn ba tên cướp bị thương nặng đi, đám quan binh cũng tản ra, tiếp tục làm nhiệm vụ tuần tra.

Hồ Phong nói:

-" Cô nương, để ta xem thử" hắn nói với Lý Sương Sương.

Lý Sương Sương mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nhíu mày một chút rồi tránh sang một bên.

Hồ Phong ngồi xuống, ngón tay điểm huyệt " bụp bụp" trên người Quách Tần Quân, hắn chăm chú sơ cứu cho tướng công của Sương Sương.

Tiêu Nhược Đàm khẩn trương nhìn Hồ Phong giải cứu, khuôn mặt của nàng lo lắng ưu sầu.

Sau một ít thời gian, Hồ Phong nói:

-" Cần phải đưa hắn trở về phòng trọ, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng"

Lý Sương Sương nhìn Hồ Phong, nói:

-" Quan gia, thật cảm tạ ngươi quá, tiểu nữ ..."

Hồ Phong nói:

-" Cô nương, mau đưa hắn đi, cứu người trước rồi nói sau"

... ... ...

Quách Tấn Quân nằm trên giường, phía trên bị cởi sạch sẽ.

Hồ Phong ngồi trước mép giường, hai tay sử dụng công lực, cách một khoảng trống rà soát trên ngực của Tần Quân, hai hắn mắt nhắm lại, tinh tế cảm thụ dòng kinh mạch đang bị tổn thương.

Sau một thời gian khá lâu điều trị, Hồ Phong bước ra khỏi phòng, trên trán toát mồ hôi hột.

Lý Sương Sương khuôn mặt ưu sầu đi đến, lo lắng hỏi:

-" Quan gia ... tướng công của tiểu nữ?"

Hồ Phong đưa tay lên ra hiệu yên tâm:

-" Cô nương bình tĩnh, tướng công của cô nương không nguy hiểm tính mạng"

-" Chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp"

Lý Sương Sương mày liễu giãn ra, ánh mắt nhìn về phía căn phòng một chút, gật đầu đi ra ngoài.

Tiêu Nhược Đàm cũng đi theo, nàng muốn biết tình hình của Tần Quân ra sao?

Dưới lầu 1 ...

Hồ Phong nhấp ngụm trà nóng hổi, thở dài nói:

-" Ài ... đâu cần phải liều mạng như vậy chứ?!!!"

Lý Sương Sương nhìn Hồ Phong, hiểu được hắn đang nói đến điều gì, im lặng không nói.

Tiêu Nhược Đàm ngồi bên cạnh Hồ Phong, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao? nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng không nói gì!

Hồ Phong thấy không khí trầm lặng, hắn cười nói:

-" Sương cô nương yên tâm, Hồ Phong ta ra tay, làm sao có thể không may được chứ!!!"

Lý Sương Sương mắt đẹp sáng lên, nói:

-" Quan gia, thật sao?"

Tiêu Nhược Đàm mày liễu cũng giãn ra, lẳng lặng lắng nghe.

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Đương nhiên là thật, ta cần gì phải lừa cô nương?"

-" Hắn chỉ cần uống thuốc, tĩnh dưỡng khoảng 1 tuần sẽ mạnh khỏe trở lại"

-" Tuyệt đối không được động võ trong thời gian này, hiểu chưa?"

Lý Sương Sương rời ghế, muốn quỳ xuống tạ ơn Hồ Phong, nhưng bị Hồ Phong đưa tay ngăn cản:

-" Sương cô nương, không cần như vậy, các ngươi vì trừ gian diệt ác mà bị thương, ta cứu hắn cũng như hắn cứu những người khác mà thôi"

-" Ta chỉ làm một việc hết sức bình thường"

Tiêu Nhược Đàm ngồi bên cạnh, mắt sáng lên, cười nói:

-" Phong đại ca, huynh thật vĩ đại, thật là ngầu lắm luôn á"

Lý Sương Sương đánh giá nhân cách của Hồ Phong cao hơn một bậc.

Hồ Phong ngồi trở lại ghế, nhấp ngụm trà, híp mắt nhìn Nhược Đàm:

-" Bởi vậy ..."

-" Nam nhân ưu tú như ta ... muội mau hốt luôn đi ... chậm chân là không còn chỗ đâu đó ... khà khà"

Tiêu Nhược Đàm phun ngụm trà:

-" Phì ... mới khen huynh một câu, tâm hồn đã lại không đứng đắn rồi"

-" Thật hết nói nổi luôn mà ... hừ hừ"

Lý Sương Sương nhìn hai người cãi cọ qua lại, không nhịn được lắc đầu mỉm cười, thầm nghĩ:

-" Vị quan gia trẻ tuổi này vui tính, gần gũi" nàng thường phản cảm với quan binh, nhưng gặp Hồ Phong nàng đã dần thay đổi suy nghĩ.

Hồ Phong bực bội:

-" Không nói nữa là được chứ gì? muội làm gì mà căng thế hả? hừ hừ"

Tiêu Nhược Đàm trắng mắt với Hồ Phong một chút, quay đầu đi, không thèm để ý hắn nữa.

Quách Tấn Quân mê man mở mắt ra, miệng ho " khụ khụ":

-" Nước ... nước ..."

Lý Sương Sương vui mừng, vội chạy đi lấy nước ...

Tiêu Nhược Đàm ngồi cạnh mép giường, nói:

-" Quân công tử, ngươi tỉnh rồi?" bỗng nhiên nàng bị Tấn Quân nắm tay, nàng hoảng hốt muốn rụt tay lại, nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn tái nhợt kia, nàng không nỡ làm như vậy.

Hồ Phong thấy Lý Sương Sương lấy nước uống, hắn biết Tần Quân đã tỉnh lại rồi.

Quách Tần Quân mơ màng nói:

-" Nước ... nước ... nương tử ..." hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của Nhược Đàm không rời.

Tiêu Nhược Đàm khuôn mặt đỏ lên như táo chín, ấp úng nói:

-" Quân .. công .. tử ..."

Tần Quân áp bàn tay Nhược Đàm lên ngực, thều thào:

-" Nương tử ..."

Tiêu Nhược Đàm rút vội tay lại, nhanh chóng đứng dậy, cúi gằm mặt nhỏ.

Lý Sương Sương cầm chén nước đi vào phòng, nghi hoặc nhìn Nhược Đàm một chút, lắc đầu không nghĩ nữa, đi tới ngồi lên mép giường.

Hồ Phong theo sau Sương Sương đi vào phòng, hắn quan sát Tần Quân đang được Lý Sương Sương nâng đầu lên cho uống nước.

Hắn gật gù hài lòng, chuyển mắt sang Nhược Đàm, nghi hoặc nói:

-" Đàm muội, làm sao mặt lại đỏ lên như vậy? muội bị bệnh gì phải không? ta khám luôn cho"

Tiêu Nhược Đàm không nói gì, trừng mắt nhìn Hồ Phong, nhanh chóng đi như chạy ra khỏi phòng.

Hồ Phong nhìn hai phu thê kia một chút, lắc đầu rồi đuổi theo Nhược Đàm.

-" Quái lạ, cô nương ngốc này!!! lại muốn chơi trò gì nữa đây?"

Hắn phải rời đi làm nhiệm vụ, không biết Nhược Đàm chạy đâu mất tiêu, hắn lắc đầu rời đi.

Từ khi Quách Tấn Quân bị thương, Lý Sương Sương thuê một căn phòng khác để ở.

Tiêu Nhược Đàm thường xuyên ghé thăm hai người một chút.

Lý Sương Sương rất vui mừng khi có Nhược Đàm đến tâm sự, quan hệ tỷ muội của hai người rất thân thiết.

-" Đàm muội, muội ngồi xuống đây" nàng rót trà cho Nhược Đàm.

Tiêu Nhược Đàm ngồi xuống, mỉm cười nói:

-" Sương tỷ, tỷ mặc kệ muội đi, đừng khách sáo với muội như vậy nữa nha!"

Lý Sương Sương mặt đẹp rạng rỡ, miệng nhỏ nở nụ cười tươi:

-" Đàm muội, muội cùng Phong quan gia, vì sao quen biết nhau được vậy?"

Tiêu Nhược Đàm xấu hổ, mặt đỏ lên nói:

-" Chuyện đó, như thế này ..." nàng kể hết ra cho Sương Sương nghe, trừ chuyện giả trang nam nhân.

Lý Sương Sương uống hết một cốc trà, nàng nghe mới kết thúc được câu chuyện của Nhược Đàm.

-" Ừ ... Đàm muội, muội thật may mắn khi được Phong quan gia cứu" nàng cảm thán.

Tiêu Nhược Đàm nhấp ngụm trà, khuôn mặt hầm hầm:

-" Sương tỷ, Phong đại ca thật đáng ghét ... huynh ấy chỉ muốn trêu chọc muội thôi ... hừ hừ"

Lý Sương Sương lắc đầu cười không nói.

" Cạch" tiếng mở cửa ...

-" Ai dám nói xấu ta ... bước ra đây ... hừ hừ" Hồ Phong bước vào phòng, ngồi xuống cạnh Nhược Đàm rót trà uống.

Nhược Đàm trừng mắt nhìn Hồ Phong, đang uống cốc trà của mình:

-" Phong đại ca ... huynh không gõ cửa mà vào ... thật bất lịch sự đó" nàng liếc ánh mắt nhìn Sương Sương.

Hồ Phong uống cạn cốc trà, trừng mắt nhìn Nhược Đàm:

-" Bất lịch sự sao? vậy mới bắt được muội nói xấu sau lưng ta đó ... hừ hừ"

Lý Sương Sương không thèm để ý câu chuyện của bọn họ, nói:

-" Phong quan gia, ngươi có việc đi ngang qua đây phải không?"

Hồ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, ngang tầm với Ngọc Diệp, Ngọc Liên, Thi Nguyệt, Thi Tình. Hắn gật đầu nói:

-" Sương cô nương, ta ghé qua xem tên kia một chút rồi đi" hắn đứng dậy nhìn hai người cười cười, bước ra khỏi phòng khép cửa lại.

Tiêu Nhược Đàm muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại thôi, chỉ hầm hừ uống nước trà.

Lý Sương Sương trầm mặc không nói gì, miệng nàng nhấp ngụm trà thơm, trong đầu suy nghĩ lung tung rất nhiều thứ.

Hồ Phong sau khi xác định bệnh nhân của mình, đang có dấu hiệu hồi phục nhanh chóng, hắn yên tâm rời đi.

Dù sao giúp người cũng giúp cho chót, không thể để mặc sống chết được.

Khả Như bây giờ khác xưa, nàng cùng Hồ Phong chuẩn bị đính hôn, hai nhà đã xem ngày lành tháng tốt hết rồi.

Đám người Nguyệt Phượng, Y Nhiên, Hương Sam, Như Huyên, Niệm Châu, Tử Mạn như dân chúng bình thường, chuyện cưới hỏi chưa quan trọng cho lắm.

Khả Như thì khác, nàng là bộ mặt của phủ đô đốc, mà quan thì rất coi trọng bộ mặt của mình. Nhập gia tùy tục, Hồ Phong không thể giữ vẻ bất cần đời như trước kia, hắn cần nghiêm túc hơn trong các mối quan hệ trong quan trường.

Khả Ngân từ sau khi Lưu Kiệt mất tích, nàng vẫn sống như vậy, hầu như không có gì thay đổi quá lớn. Nhưng nhiều người không biết, nàng thường xuyên ngồi một mình thất thần, không còn vẻ vui tươi như trước kia, duyên cớ vì sao như vậy?

Đúng theo lời hứa của Hồ Phong, hắn cho xây dựng thêm một chỗ luyện tập võ nghệ cho các nàng.

Tập luyện ra sao hắn không biết, chỉ biết các nàng rất vui vẻ, khỏe mạnh. Hắn dạy các nàng khinh công, nhưng vẫn chưa đạt được kết quả như ý, cần thêm nhiều thời gian hơn nữa.

Thi Tình đang ngồi đánh đàn ở đình nghỉ mát, bên cạnh hồ nước trong veo.

Hồ Phong ngồi bên cạnh chống tay nhìn chằm chằm vào nàng, khen:

-" Thi Tình, nàng thật ngon"

Thi Tình hai tay nhỏ run lên, muốn cầm đàn đập Hồ Phong đều có, mắt đẹp lườm hắn, hừ lạnh:

-" Bớt nói nhăng cuội, ngươi lại muốn gì ở ta? hừ"

Tiếng đàn vẫn tiếp tục bay bổng, có chút ai oán của nữ phụ xen lấn.

Hồ Phong cũng nghe ra, nàng đang trách mình, còn trách cái gì? hắn cũng không biết!

-" Thi Tình, lần trước ta có hôn nàng, thật hấp dẫn!!!"

-" Chúng ta thử lại nhé ..." hắn chu mỏ với nàng.

Thi Tình dừng đàn, đưa tay muốn tát bay cái mặt đáng ghét đi.

-" Tên vô sỉ ... ta ..."

Hồ Phong bắt được tay nhỏ của nàng vuốt ve, cười nói:

-" Tay của nàng thật mềm, cho ta sờ thử nhé?"

Thi Tình muốn rụt tay lại nhưng không được, mắt đẹp lườm hắn, hừ lạnh:

-" Hồ Phong, ngươi ..." nàng bất lực với độ mặt dày của hắn, cũng có thể là ý khác ...

Hồ Phong hôn nhẹ lên tay của nàng, rồi buông ra cười nói:

-" Thi Tình, tỷ tỷ của nàng đâu rồi?" hắn vừa nói, vừa đi đến ngồi bên cạnh nàng.

Thi Tình nghiến răng ngà, hừ lạnh:

-" Không biết"

Hồ Phong ngồi sát vào gần nàng, cười nói:

-" Thi Tình, vậy càng tốt a, chúng ta có thể thoải mái ..." bàn tay của hắn vươn ra, muốn nắm được eo thon của nàng.

Thi Tình dịch người đứng dậy, mắt đẹp trừng hắn nói:

-" Hồ Phong, ngươi muốn làm gì? không được làm bậy"

Hồ Phong ngồi vào chỗ nàng vừa ngồi, lắc lắc mông, cười nói:

-" Thi Tình, sao chỗ này ấm thế nhỉ? ta sẽ ..."

Thi Tình tức giận nghiến răng ngà, ngón tay thon của nàng chỉ hắn:

-" Ngươi ... đồ đáng ghét ..." nàng ngồi xuống phía ghế bên kia, căm tức nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong biết nàng tức giận thật rồi, cười cười làm lành nói:

-" Thi Tình ... ta chỉ đùa nàng một chút, nàng sẽ không phải coi là thật chứ? ha ha"

Bỗng nhiên Thi Nguyệt xuất hiện:

-" Hồ Phong, ngươi bắt nạt muội muội của ta, vui lắm phải không? hừ"

Hồ Phong ngồi dậy, chạy tới bất chấp nắm tay của Thi Nguyệt, ủy khuất nói:

-" Thi Nguyệt, nàng về đúng lúc lắm, nàng phải làm chủ cho ta a"

Thi Nguyệt rụt tay lại, không thèm để ý hắn, bước chân uyển chuyển đi hướng đình nghỉ mát.

-" Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn muốn kêu oan gì nữa?"

Hồ Phong nhanh chân ngồi xuống cạnh Thi Tình, rót trà vào cốc nói:

-" Thi Nguyệt à, xin mời nàng uống trà" hắn nháy nháy mắt với nàng.

Thi Tình xê dịch mông ngồi cách xa hắn, miệng nhỏ kêu tên các loài côn trùng.

Thi Nguyệt phì cười:

-" Tên hỗn đản nhà ngươi, chẳng đứng đắn chút nào! hi hi" nàng ngồi xuống, tay nhận cốc trà nhấp ngụm nhỏ.

Hồ Phong khuôn mặt rầu rĩ, ngồi gần lại chỗ Thi Tình, kể khổ:

-" Các nàng cũng thấy rồi đấy, ta bây giờ khác xưa rồi"

-" Một ngày trăm công ngàn việc, thời gian rảnh là đến thăm các nàng liền"

-" Cảm động chưa?!!!"

Thi Tình ngồi sát ở mép ghế, nhíu mày liễu nói:

-" Hồ Phong, cảm động ta chưa thấy, chỉ thấy ngươi đang rất vô lại"

-" Ngươi có thể ngồi im một chỗ được không?"

Thi Nguyệt cũng trừng mắt đẹp, cảnh cáo Hồ Phong không được quá phận.

Hồ Phong cười nói:

-" Thi Tình, vậy ta có thể ngồi im trên đùi nàng được hay không?

Thi Tình mặt đỏ lên tức giận, ra tay đánh người:

-" Ngươi hỗn đản này, đứng một chỗ cho ta"

Hồ Phong chạy quanh chiếc bàn, cố gắng nói:

-" Thi Tình, ta đứng lại cũng được, nhưng ... ta muốn đứng trong tim của nàng nha, hắc hắc"

Thi Tình mặt càng đỏ lên, truy đuổi hắn ra tận khuôn viên.

Hắn hô to:

-" Bớ người ta ... ở đây có nương tử ... muốn mưu sát thân phu ... mau tới đây mà coi ... a a a"

Thi Tình cơ thể run lên xấu hổ, vội hô:

-" Câm miệng ... ngươi ... tên hỗn đản ... nói bậy còn nói to nữa"

Hồ Phong đã chạy trở lại chỗ Thi Nguyệt, hoảng sợ nói:

-" Nương tử, mau cứu ta a ..."

Thi Nguyệt tức giận vỗ bàn, truy đuổi Hồ Phong.