Chương 87: Thiếu chủ Môn giáo

Sự xuất hiện của Hồ Phong, giống như một liều thuốc an thần.

Ngọc Diệp, Ngọc Liên nhìn hắn đến, hai nàng vui vẻ nở nụ cười.

Lăng Yên nhíu mày liễu nói:

-" Tiểu tử kia là ai vậy? muốn chết sao?"

Bốn tên hộ vệ của Vô Thiên ánh mắt như đao, nhìn chằm chằm hai người Hồ Phong.

Vô Thiên hứng thú nhìn tiểu Điệp, cười nói:

-" Ồ ... vị tiểu muội xinh đẹp này ... nụ cười rất xinh đó nha"

Tiểu Điệp chống nạnh nhìn Vô Thiên, bĩu môi nói:

-" Mắc mớ gì đến ngươi ... hừ hừ" nàng đi nhanh đến chỗ đám người Ngọc Diệp, hưng phấn nói:

-" Diệp tỷ, Liên tỷ ... hai người đúng là ở đây rồi? muội nói mà ca ca không chịu tin"

-" Muội giỏi không? hì hì" nàng khoe với Ngọc Liên.

Ngọc Liên nắm tay tiểu Điệp kéo qua một bên, thì thầm vào tai:

-" Điệp muội, muội rất giỏi luôn, nhưng muội phải cẩn thận, bọn chúng không phải người tốt đâu đó"

Tiểu Điệp nhíu mày liễu, đưa tay nhỏ vỗ vỗ ngực, tự tin nói:

-" Liên tỷ .. tỷ cứ yên tâm ở muội, có ca ca muội ở đây .. không ai dám chạm một sợi lông của tỷ .. hì hì ..."

Hồ Phong lật đật kéo tay tiểu Điệp, mở miệng:

-" Các vị .. thật ngại quá .. ở nhà còn bao nhiêu việc chưa làm ..."

-" Tiểu muội .. còn không mau trở về rửa chén cho ta .. muốn ăn đòn hả?" hắn kéo tay tiểu Điệp muốn rời đi.

Ngọc Liên, Ngọc Diệp mắt đẹp trừng Hồ Phong, đứng hình.

Lăng Yên xì cười khinh thường.

-" Xì ... tên nhát gan ..."

Một trong bốn tên hộ vệ của Vô Thiên, cầm đao chặn đường Hồ Phong:

-" Tiểu tử, chưa có lệnh của thiếu chủ, ai cho ngươi rời đi"

Tiểu Điệp kéo tay Hồ Phong, không vui nói:

-" Ca ca .. bọn chúng là người xấu .. ca ca đánh bọn chúng đi nha ..."

Vô Thiên ra hiệu cho hộ vệ của mình tránh ra, mỉm cười nói:

-" Ài .. vị tiểu cô nương xinh đẹp này .. ta không phải người xấu .. nàng hiểu lầm ta rồi" hắn cầm quạt xòe trước ngực, phong độ nhẹ nhàng.

Tiểu Điệp khoanh tay trước ngực, hầm hừ:

-" Ta không tin ngươi" nàng nhớ đến Trịnh Khanh cũng cầm quạt như vậy.

Tào Chấn nhíu mày nói:

-" Sư muội, có phải muội vì hắn ... mới không chịu .. đón nhận tình cảm của ta?"

Ngọc Diệp mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nàng chỉ biết ở bên cạnh hắn rất an toàn, ấm áp. Còn về tình yêu? ...

-" Sư huynh, muội không biết nữa!"

Tào Chấn nhíu mày quan sát Hồ Phong, hắn chưa hài lòng về câu trả lời của Ngọc Diệp.

Hồ Phong híp mắt nhìn Vô Thiên, mỉm cười:

-" Đây là tiểu muội của ta, ngươi có vẻ rất quan tâm đến nó?"

Vô Thiên gấp quạt, đập đập trên tay, gật đầu nói:

-" Đương nhiên rồi .. mỹ nữ xinh đẹp như vậy, ta đều không chê thiếu"

Khâm Nham nóng nảy nói:

-" Vô Thiên, trước tiên bắt bọn chính phái này, rồi đó nói chuyện sau"

Vô Thiên mỉm cười, lắc đầu:

-" Ta không quan tâm chính tà, ta chỉ để ý mỹ nhân mà thôi"

Khâm Nham nghiến răng:

-" Động thủ" hắn cầm kiếm xông lên.

Bốn tên hộ vệ nhìn Vô Thiên xin nghe lệnh. Vô Thiên lắc đầu.

Tào Chấn, Hoắc Kiệt đứng chặn thế công của Khâm Nham, hai bên lao vào triển khai ác chiến kịch liệt.

" Keng" " keng" " keng" ...

-" Hây da" ... " chết đi" " tiện nhân" " miệng thối" ...

" Keng keng keng ..."

Tiểu Điệp lắc cánh tay của Hồ Phong, chu miệng nói:

-" Ca ca, huynh mau giúp đánh người xấu đi nha" nàng lo lắng cho Diệp tỷ, Liên tỷ.

Hồ Phong vỗ vỗ tay tiểu Điệp, an ủi:

-" Tiểu muội, không cần lo lắng như vậy, bọn họ không có việc gì đâu!"

Vô Thiên vỗ vỗ vai Hồ Phong, mỉm cười:

-" Vị tiểu huynh đệ này .. không sợ bọn ta giết ngươi sao?"

Bốn tên hộ vệ hầm hừ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hồ Phong.

-" Hự" " phụt" Tào Chấn bị đánh bay khoảng 20m, chống kiếm xuống đất, phun ngụm máu tươi.

Hoắc Kiệt bị đánh bay, lùi gần chục bước, khóe miệng rỉ ra dòng máu tươi.

Ngọc Diệp, Ngọc Liên nhanh chóng lui về phía sau, kinh hô:

-" Sư huynh ..."

Đám người Khâm Nham thì vui mừng, ôm quyền:

-" Hoa trưởng lão" một lão giả tầm 50 tuổi, ăn mặc hoa hoét, miệng cười chúm chím.

Lão nói:

-" Không cần đa lễ"

-" Thiếu chủ Môn giáo, cũng ở đây sao?"

Vô Thiên ôm quyền:

-" Hoa tiền bối, vãn bối chỉ ghé ngang qua xem chút náo nhiệt" hắn cũng không muốn đắc tội một vị cao thủ.

Lão chuyển sang nhìn Lăng Yên, mỉm cười:

-" Yên nữ điệt, ai làm ngươi không vui phải không?"

Lăng Yên ôm quyền:

-" Hoa thúc thúc, chính là hai ả tiện nhân kia, dám sỉ nhục tiểu điệt"

Lão nhìn Ngọc Diệp, Ngọc Liên ánh mắt lóe sáng, gật gù:

-" Nữ điệt yên tâm, chuyện nhỏ đối với ta, ha ha"

Lăng Yên khóe miệng vểnh lên, hầm hừ:

-" Lần này để xem ai cứu được các ngươi?" nàng ta đang nghĩ các trả thù Ngọc Diệp, Ngọc Liên.

Tào Chấn áp chế thổ huyết, hô to:

-" Hai sư muội .. chạy mau"

Ngọc Diệp, Ngọc Liên cầm kiếm quyết liều với lão già kia một trận, cùng lắm là chết.

-" Khoan đã .. chúng ta từ từ thương lượng .. không nên động võ như vậy!" Hồ Phong cười cười, giơ tay nói.

Hoa lão nổi giận, mở miệng quát:

-" Mao đầu tiểu tử .. cút mau ..."

" Vút" " bịch" " hự" ... lão bị một hòn đá bắn trúng người, lăn ra đất.

" Phụt" thổ huyết.

Hồ Phong thổi thổi ngón tay, thì thào:

-" Không ngờ ta búng ngón tay chuẩn như vậy? luyện tập thêm mới được" hắn nhặt nhiều hòn sỏi lên, tiếp tục búng.

" Vút" " vút" " vút" ...

Hoa lão hoảng sợ, đập tay xuống đất, bật người lên né tránh.

" Bịch" " bịch" " bịch" vẫn bị bắn trúng người, may cho lão không phải là đầu.

Tiểu Điệp hai chân nhún nhảy, hưng phấn:

-" Hoan hô, ca ca, chơi vui quá nha"

-" Muội cũng muốn chơi ..." nàng nhặt một cục đá to bằng nắm tay lên.

Vô Thiên ánh mắt co rụt, sống lưng toát mồ hôi lạnh, nhìn Hoa lão đầy thương cảm.

-" Ây da ... không trúng được" nàng tiếp tục nhặt lên một cục đá.

-" Ca ca ... muội ném không trúng nha ..."

Hồ Phong nắm tay nhỏ của nàng, cười nói:

-" Tiểu Điệp, để ta dạy muội nhé" hắn vận nội công, truyền lên cánh tay tiểu Điệp.

" Vút" " bịch" " hự" ...

-" Hoan hô ... ca ca ... muội ném trúng rồi ... hì hì" tiểu Điệp cười tươi, núm đồng tiền nhíu xinh đẹp.

Thực ra thì ...

Đám người đứng ở đây đã chết lặng nhìn Hoa lão, thầm nuốt nước miếng " ực ực" nhưng miệng đã khô khốc.

Hồ Phong mỉm cười gật đầu, khen:

-" Tiểu Điệp, muội giỏi thật đó, ta dạy muội tiếp nhé?"

Tiểu Điệp hưng phấn gật đầu nhỏ.

Đám người toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

-" Hai huynh muội ác ma a ..."

Hoa lão miệng phun máu tươi, y phục xộc xệch bẩn thỉu, tóc tai bù xù. Nghe hai người còn muốn chơi tiếp, lão quỳ xuống dập đầu van xin:

-" Xin hai vị tiểu tổ tông ... tha cho mạng già này của lão a ... khụ khụ"

Tiểu Điệp bĩu môi nói:

-" Ca ca .. lão già này .. vừa nãy mắng ca ca .. còn hung dữ với muội nữa .. hừ hừ"

Hồ Phong an ủi:

-" Tiểu muội, lại đây ta dạy muội tiếp nhé! lần này phải ngắm trúng đầu nghe chưa?"

Tiểu Điệp gật gật đầu nhỏ:

-" Ca ca ... muội biết rồi"

Khâm Nham liếc nhìn Lăng Yên, không nhịn được cắn răng làm liều, đứng ra nói:

-" Tiểu tử ... ngươi đừng khinh người quá đáng ..."

" Vút" " bịch" " hự" ...

-" Oa ... trúng rồi" tiểu Điệp vui mừng khi ném trúng ngực Khâm Nham.

Khâm Nham ôm ngực nằm trên đất, phun ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Hoa lão dập đầu cầu xin nói:

-" Đại nhân có đại lượng, xin tha cho tiểu nhân lần này!"

Tào Chấn há hốc miệng:

-" Cao thủ mà còn phải cầu xin tha thứ, vậy ta là cái gì?" hắn cảm thấy nhân sinh đang bị đảo lộn.

Bốn tên hộ vệ của Vô Thiên, tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thầm may mắn chưa động thủ với Hồ Phong.

Khâm Nham thầm kêu mình ngu ngốc, muốn chứng minh bản lãnh trước mặt Lăng Yên.

Ngọc Diệp, Ngọc Liên thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng không sợ đám tà giáo này nữa.

Trong khi mọi người còn đang khiếp sợ, Hồ Phong đã treo hết những túi đồ lên người Vô Thiên, vỗ vỗ vai nghiêm mặt:

-" Ngươi cẩn thận đó, không được làm hỏng những túi xách này, nghe chưa?"

Vô Thiên khuôn mặt trắng xám tái nhợt, gật đầu lia lịa:

-" A ... vâng vâng ... lão đại yên tâm ... tiểu đệ rất giỏi công việc này đó"

Hồ Phong suy tư, gật đầu nói:

-" Vậy thì tốt, ta đang thiếu một tên tiểu đệ, đã có tâm mà còn có tầm như ngươi, ha ha"

Tiểu Điệp chạy lại chỗ Ngọc Diệp, Ngọc Liên, quan tâm nói:

-" Diệp tỷ, Liên tỷ, hai tỷ có bị sao không?"

Ngọc Diệp mỉm cười nói:

-" Điệp muội, bọn tỷ không bị sao, sao muội biết chúng ta đang ở đây?"

Tiểu Điệp thì thầm vào tai của Ngọc Diệp ...

Ngọc Liên muốn ghé tai nghe, nhưng không nghe được gì!

Hồ Phong xoa xoa bụi bẩn trên tay, cười nói:

-" Ngọc Diệp, Ngọc Liên, hai nàng làm sao báo đáp ta đây? khà khà"

Tiểu Điệp bĩu môi nói:

-" Ca ca, huynh cười khó nghe chết đi được .. nghe giống mấy tên xấu xa hay cười!!! hì hì"

Hồ Phong cứng lưỡi, không muốn để ý tiểu muội nữa, sẽ không thấy phiền não. Hắn đến gần chỗ Hoa lão, ho khan một tiếng:

-" Các vị giang hồ đồng đạo, tại hạ từ khi xuất sinh đến giờ, luôn giúp đỡ người làm niềm vui"

-" Các vị cho xin vài vạn lượng bạc làm lộ phí đi đường nha"

Lăng Yên thốt lên:

-" Cái gì? vài vạn lượng bạc? đi ăn cướp cũng không có!"

Đám người bên tà giáo, ai cũng đồng tình ý kiến của Lăng Yên, chỉ là sợ Hồ Phong nên không dám hé răng nửa lời.

Sau một hồi đấu tranh miệng lưỡi, uy bức lợi dụ, Hồ Phong cầm sấp ngân phiếu gần 1 vạn lượng, Vô Thiên cũng không thoát được 2 ngàn lượng.

-" Các vị đi mạnh khỏe, hi vọng lần sau cầm nhiều thêm chút ngân phiếu a"

Hoa lão được Bặt Vân dìu đi, hai chân lảo đảo sắp ngã, không dám quay lại nữa.

Khâm Nham ôm ngực ho " khụ khụ" nói:

-" Hoa trưởng lão, không có bạc, chúng ta làm sao lôi kéo thêm người phát triển thế lực"

Hoa lão mắng to:

-" Bạc không có còn kiếm được, người không còn, phát triển thế lực làm cái rắm à" hắn cảm giác được, người kia như một con sói đói, có thể vồ xé xác hắn bất cứ khi nào!!! hắn muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Xuân Hương đi bên cạnh, nàng bình thường ít nói, không có nghĩa nàng không biết gì, thầm nghĩ:

-" Lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực trước một người ... ài" nàng có cảm giác không thể chiến thắng thiếu niên kia, một loại áp lực vô hình.

Đó cũng chính là áp lực chung, cho những người từng đối đầu với Hồ Phong.

Hoa lão nghiêm túc nói:

-" Các ngươi nên tránh xa người đó ra, nếu không muốn chết, còn liên lụy Ma giáo nữa ... ài".

Lăng Yên muốn nói gì đó, nhưng đến miệng lại thôi, nàng vẫn không cam lòng:

-" Ta phải về mách gia gia, hừ" nàng thầm nghĩ.

Tào Chấn vẫn chưa nói một lời, từ khi xông pha giang hồ, hắn chưa từng sợ một ai trong đám thanh niên cùng lứa. Nhưng ... hôm nay hắn mới hiểu được sự chênh lệch như lạch trời giữa hắn và người đó.

Nhưng ... hắn có thể từ bỏ tình yêu đầu được sao?

Hoắc Kiệt, Tào Chấn thương thế không nghiêm trọng lắm, hai người đa tạ Hồ Phong, cáo từ trở về quán trọ trước.

Hồ Phong hiểu được câu chuyện giữa bọn họ, nhưng hắn không phải người tốt, hắn sẽ không thương hại kẻ khác.

Hắn mỉm cười nói:

-" Hai nàng còn chưa hôn cảm tạ ta đó, khà khà"

Vô Thiên cùng đám hộ vệ rời đi một khoảng cách, nhíu chặt lông mày:

-" Không thể hiểu nổi" hắn quan sát Hồ Phong một lúc lâu, như một thiếu niên bề ngoài vô hại, nhưng cực kỳ khủng bố, muốn giết cao thủ như giết gà.

Một tên hộ vệ cầm cung, nói:

-" Thiếu chủ, xin nghe thiếu chủ ra lệnh"

Vô Thiên nói:

-" Ta biết các ngươi nghĩ gì ..."

-" Được rồi ... các ngươi trở về quán trọ trước đi ... ta sẽ trở lại sau"

Đám hộ vệ hô lên:

-" Thiếu chủ, như vậy quá nguy hiểm"

Vô Thiên tỏ vẻ không vui, khoát tay nói:

-" Không nhiều lời nữa ... trở về đi"

Đám hộ vệ:

-" Vâng, thiếu chủ".

Tiểu Điệp cười khúc khích nhìn hai người Ngọc Diệp, Ngọc Liên, vỗ hai tay nhỏ nói:

-" Hôn đi ... hôn đi ... hì hì"

Ngọc Diệp mặt đỏ tới mang tai, tức giận chọc lét tiểu Điệp:

-" Tiểu nha đầu chết tiệt, dám trêu chọc bọn ta, xem ta trừng trị ngươi"

Tiểu Điệp trốn sau lưng Hồ Phong, làm mặt quỷ với hai người Ngọc Diệp, Ngọc Liên:

-" Hi hi ... lêu lêu ..."

-" Ca ca ... bọn họ khi dễ muội ..."

Ngọc Diệp nhào tới bắt tiểu Điệp, Hồ Phong bắt được tay Ngọc Diệp.

Nàng xấu hổ gắt:

-" Ngươi ... ngươi mau buông ... a ..." nàng bị hắn nắn vuốt bàn tay.

Hồ Phong buông nàng ra, lắc đầu nói:

-" Các nàng nên trở về ... xem thương thế của sư huynh các nàng"

-" Ta với tiểu muội phải đi có việc rồi"

Ngọc Diệp rời tay Hồ Phong, nói:

-" Hồ Phong, bọn ta trở về đây, hẹn gặp lại"

Hai nàng mặc dù nói cười, nhưng vẫn rất lo lắng cho hai vị sư huynh.

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Cáo từ ... ta đi trước"

Tiểu Điệp được Hồ Phong cõng trên lưng, nàng vẫy vẫy tay với hai nàng:

-" Tạm biệt ...!!!"

-" Ca ca ... huynh không giữ hai người họ lại sao?"

Hồ Phong lắc đầu không nói, đi thẳng hướng khu dân nghèo.

" Lộc cộc" ...

" Lộc cộc" ... xe ngựa lăn bánh chở những thùng hàng trở lại thành Giang Nam.

Hạ Thành đi cạnh xe ngựa chở hàng, cười nói:

-" Tiểu muội, lần này ra ngoài muội trưởng thành không ít a, không còn khóc nhè như trước nữa, ha ha"

Hạ Khinh Lan ngồi trên xe, tay nhỏ bóp bóp chân, mắt đẹp lườm Hạ Thành:

-" Ca ca, huynh còn chê cười muội, muội năm nay sắp 14 rồi nha, hừ hừ"

Hạ Thành cảm khái, đi vận thương vài chuyến là hết năm, hắn còn chưa có mảnh tình vắt vai, thật là tội nghiệp khi so sánh với Hồ Phong.

-" Tiểu muội, lần này trở về chúng ta đến nhà Phong huynh đệ, ngồi chơi một chuyến"

Hạ Khinh Lan ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:

-" Ca ca ... thật sao? ... hay quá nha"

Hạ Thành gật đầu:

-" Không sai ... chúng ta cũng muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, muội thấy thế nào?"

Hạ Khinh Lan chu miệng, suy nghĩ một chút:

-" Ca ca ... chúng ta nghỉ như vậy, ai sẽ dẫn thương đội"

Hạ Thành lắc đầu cười:

-" Muội muội yên tâm, ta đã sắp xếp người cả rồi, muội chỉ cần nghe theo ta là được"

Hạ Khinh Lan gật đầu, hưng phấn nói:

-" Vâng, ca ca"

Ngọc Diệp tay nhỏ dìu đỡ Tào Chấn nằm xuống giường, quan tâm nói:

-" Sư huynh, huynh nằm nghỉ ngơi"

-" Muội đi sắc thuốc cho huynh" nàng muốn đứng dậy rời đi.

Tào Chấn ho " khụ khụ", Ngọc Diệp vuốt nhẹ ngực cho hắn, lo lắng nói:

-" Sư huynh, huynh đang rất khó chịu phải không?"

Tào Chấn nắm tay Ngọc Diệp, nhìn nàng nói:

-" Sư muội, muội không thể ở lại với ta, lâu hơn được sao?"

Ngọc Diệp rụt tay lại, nhíu mày liễu:

-" Sư huynh, huynh đừng như vậy nữa, muội không vui đâu!!!" nàng đứng dậy đi ra ngoài.

-" Muội đi sắc thuốc ..."

Tào Chấn nhìn bóng lưng uyển chuyển của nàng rời đi, mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc xoay chuyển:

-" Nhất cự ly ... nhì tốc độ"

-" Ta cùng sư muội sớm chiều bên nhau, ta không tin không có cơ hội cảm động nàng"

Hắn đang có lợi thế rất lớn, phải nói là lớn nhất, hắn có sự ủng hộ của sư nương, sư phụ và môn phái.

Ngọc Diệp rất lớn khả năng, sẽ thuộc về Tào Chấn. Về phần Ngọc Liên cũng không khá hơn bao nhiêu.

" Cốc cốc" tiểu Điệp gõ cửa một căn nhà.

Hà Linh đang chơi đùa cùng tiểu Bảo, nghe tiếng gõ cửa, nàng cảnh giác nói:

-" Ai ở ngoài đó?"

Tiểu Điệp hô lên:

-" Hà Linh, bọn ta đến thăm ngươi đây"

Hà Linh nghe tiếng của tiểu Điệp, vui mừng ra mở cửa:

-" Tiểu Điệp ... Phong đại ca"

-" Và ai kia? ..." nàng đang nhìn Vô Thiên.

Hồ Phong cười nói:

-" Linh muội, đừng quan tâm đến hắn, vào nhà rồi nói"

Ba người vào trong nhà ...

Tiểu Điệp mắt sáng lên, tiến lên ôm bế tiểu Bảo.

Tiểu Bảo khóc ré lên " a a a ..." hai tay nhỏ mũm mĩm đưa tay đòi Hà Linh bế.

Hà Linh bế tiểu Bảo, cười nói:

-" Tiểu Điệp, tiểu Bảo sợ người lạ lắm, lúc đầu ta mới đến nó cũng không cho bế đâu nha"

-" Hư hư ... tiểu Bảo của a di ... ngoan ngoan ... không khóc nhè ... hư hư" nàng dỗ dành tiểu Bảo.

Tiểu Bảo tay nhỏ mũm mĩm ôm cổ Hà Linh, ngừng khóc, cười khanh khách.

Tiểu Điệp buồn bực, vẫn không buông tha tiểu Bảo, dỗ dành:

-" Chu choa ... tiểu Bảo ngoan ... sang đây a di bế ... a di cho kẹo nào ..."

Tiểu Bảo vẫn không thèm quan tâm tiểu Điệp, lười biếng gối đầu nhỏ lên vai Hà Linh.

Tiểu Điệp tức giận phì phì. Tại sao tiểu Bảo không chơi với nàng giống như tiểu Ái!!!

Vô Thiên đã để hết các túi đồ lên bàn, rất nhiều thứ.

Hồ Phong ngồi ghế hỏi:

-" Linh muội, muội sống ở đây có ổn không?"

Hà Linh vừa bế tiểu Bảo, vừa pha trà:

-" Phong đại ca, muội ở đây vẫn khỏe như thường, số bạc huynh cho muội, muội còn chưa động đến luôn"

-" Mà huynh đến đây chơi, sao mua nhiều đồ như vậy, muội ngại lắm đó!!!"

-" Đa tạ huynh"

Tiểu Điệp lên tiếng:

-" Hà Linh, tất cả là ta mua cho ngươi đó, ngươi cứ thoải mái sử dụng nha"

Hà Linh mỉm cười:

-" Ồ vậy sao? đa tạ tiểu Điệp nha, hi hi"

Tiểu Điệp yêu thích, ngón tay chọt chọt lét tiểu Bảo, rất là vui vẻ.

Vô Thiên ngồi một chỗ nhíu mày, hắn không lên tiếng nói gì cả, có lẽ đang muốn quan sát thứ gì đó.

Hồ Phong ngồi quan sát ngôi nhà, chỉ bằng một gian phòng của nhà hắn, lắc đầu nói:

-" Linh muội, tỷ phu của muội làm nghề bán đậu phụ à?" hắn nhìn rất nhiều đồ dùng chứa đậu phụ ở trong bếp.

Hà Linh thở dài nói:

-" Phong đại ca, huynh nói đúng rồi, làm nghề này chỉ đủ sống mà thôi, nuôi thêm tiểu Bảo nữa đã là quá giới hạn"

Tiểu Bảo nghe thấy nói tên mình, miệng nhỏ lại cười khanh khách.

Tiểu Điệp càng muốn bế tiểu Bảo hơn, nhưng chỉ dám nghịch nghịch cơ thể mũm mĩm của nó thôi.

Hồ Phong chỉ hỏi vậy thôi, hắn không thể nào quản hết chuyện của thiên hạ, mỗi người đều có số mạng của họ, hắn chỉ giúp được trong khả năng của mình.

Hà Linh nhìn căn nhà này tuy chán ngán, nhưng cũng không thể phàn nàn với ai được.

Nàng sẽ không bao giờ giống tỷ tỷ của mình khổ như vậy, thà rằng ở trong làng, còn thoải mái hơn ở nơi bon chen này.

Vô Thiên nhìn căn nhà chặt hẹp này, hắn không thể tưởng tượng được, nếu mình không phải thiếu chủ của Môn giáo, hắn sẽ phải chật vật sống như vậy không?

Gạt bỏ cảm xúc tiêu cực sang một bên, đám người nhanh chóng gỡ những túi xách ra.

Hà Linh mắt đẹp sáng lên, cười tươi:

-" Tiểu Điệp, ngươi thật tốt với ta đó nha, toàn những thứ ta thích" nàng đang chỉ những hộp trang sức và hộp trang điểm.

Tiểu Bảo cũng được đưa cho một món vòng tay nhỏ chơi đùa.

Hồ Phong bế tiểu Bảo đùa cười khanh khách, tiểu Điệp nhìn hai người mà thèm thuồng, tức giận phì phì.

... ... ...

Thời gian trôi qua thật nhanh, tỷ phu và tỷ tỷ của Hà Linh cũng trở về, hai người đẩy xe đậu hũ vào nhà.

Phát hiện có khách đến thăm, hai phu thê nhanh chóng rửa tay sạch sẽ, Qua Dân tiếp khách, Hà Lan thì chuẩn bị cơm nước.

Nhìn trên bàn cơm nhiều món ngon lành, nhưng Thanh Tuyền chỉ động đũa một chút rồi ngừng.

Tạ Khẩn nhíu mày nói:

-" Nữ nhi ngoan, ngươi chỉ ăn chút xíu như vậy? về nhà người ta rồi, làm sao mà sống được đây?"

Thanh Tuyền mím môi, gượng cười nói:

-" Phụ thân, nữ nhi thật sự ăn no rồi mà!"

Tạ Khẩn tự rót chén rượu nhỏ, uống một ngụm, thở dài nói:

-" Ngươi sang bên đó, cố gắng ăn uống cho nhiều vào, còn có sức mà nuôi tiểu hài tử nữa"

Thanh Tuyền cúi đầu nói:

-" Phụ thân ..."

Tạ Khẩn nói:

-" Mẫu thân ngươi cũng thật là! giận dỗi ta thì thôi, còn đưa đi cả Liêm nhi nữa"

Thanh Tuyền an ủi:

-" Phụ thân, người đừng buồn nữa, Liêm đệ nghe nói rất chăm chỉ học hành, quyết tâm rất cao, hì hì"

Tạ Khẩn gật đầu hài lòng, nói:

-" Tuyền nhi, ngươi sang bên Khắc gia, cố gắng sinh một nhi tử béo mập, ta rất mong có tôn nhi đây, ha ha"

Thanh Tuyền mắt đẹp bối rối, xấu hổ nói:

-" Phụ thân, người lại nói chuyện đó nữa rồi!!!"

-" Nữ nhi không để ý người nữa"

Nàng rời mâm cơm, trở về phòng.

Tạ Khẩn lắc đầu cười cười, tiếp tục rót rượu uống.

Thanh Tuyền ngồi một mình uống trà, thiếp thân nha hoàn đi vào:

-" Tiểu thư, người đang có tâm sự phải không?"

Nàng nhìn ánh trăng tròn qua cửa sổ, thì thào:

-" Thật đẹp ...!!!"