Chương 86: Ma giáo

Hồ Phong nhìn bóng lưng uyển chuyển của Khả Như rời đi, thì thào:

-" Khả Như, thời gian sẽ chứng minh hết thảy ..."

Tiểu Điệp sau khi trò chuyện vui vẻ cùng Khả Ngân, nàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói:

-" Ca ca, muội lâu rồi chưa gặp Hà Linh nha"

-" Không biết nàng ấy, sống cùng tỷ tỷ ra sao rồi?"

Hồ Phong đột nhiên đưa tay xoa xoa trán, nhíu mày nói:

-" Tiểu muội, tự nhiên ta quên mất, nhà tỷ tỷ của Hà Linh ở đâu rồi"

-" A ... sao đầu đau quá vậy nhỉ?"

Tiểu Điệp mắt đẹp lườm Hồ Phong không tin, lắc lắc cánh tay của hắn, chu miệng nói:

-" Ca ca xấu tính, thật đáng ghét mà"

-" Muội phải làm sao? huynh mới chịu nói đây! hừ" nàng khoanh tay trước ngực, quay người đi.

Hồ Phong xoay người tiểu Điệp lại, nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, cười nói:

-" Tiểu Điệp, ta chỉ cần muội nói cho ta biết, muội cùng Khả Ngân đã nói những gì? là được"

Tiểu Điệp mặt đỏ bừng lên, tức giận nói:

-" Ca ca bại hoại, huynh muốn biết chuyện của nữ nhân làm gì? ... huynh thật biến thái! hừ hừ"

Hồ Phong vẻ mặt không được tự nhiên, hắn nói nhỏ:

-" Tiểu muội, không được nói huynh như vậy nữa!"

-" Ta chỉ hỏi muội ... Khả Ngân có nhắc đến ta hay không?"

Tiểu Điệp phồng má, ấp úng nói:

-" Ca ca, muội không nói đâu, Ngân tỷ sẽ giận muội đó"

Hồ Phong nhíu mày, thở dài:

-" Ài ... thôi bỏ đi!!!

Tiểu Điệp ánh mắt nhìn Hồ Phong đầy vẻ khó hiểu, nàng lẽo đẽo theo sau hắn, đi ra ngoài xe ngựa.

Phụ thân hắn đã nằm trên xe ngủ say, đang được mẫu thân chăm sóc.

-" Phong nhi, phụ thân ngươi uống say quá rồi"

Hồ Phong lên xe, đến cạnh Hồ Viễn kiểm tra một chút:

-" Mẫu thân, hai người về nhà nghỉ ngơi trước, hài nhi cùng tiểu muội sẽ trở về sau ạ"

Mẫu thân nói:

-" Được rồi ... hai người các ngươi chú ý về sớm"

Tiểu Điệp hưng phấn gật gật đầu nhỏ:

-" Vâng, mẫu thân yên tâm"

" Lộc cộc" xe ngựa lăn bánh rời đi.

Hồ Phong dẫn theo tiểu muội đi bộ đến chỗ Hà Linh, tiện đường đi dạo phố luôn.

Giang Ân thương thế đã giảm bớt, hắn muốn đi tìm Khả Như nhưng không dám.

Tìm Hồ Phong thì càng không có gan đó, Giang Ân cảm giác đô úy Lưu Hà, đã nghi ngờ việc mất tích của Lưu Kiệt có liên quan đến hắn.

Bây giờ có nhà cũng không dám về, Giang Ân cảm thấy cuộc đời thật tăm tối mù mịt.

-" Ngươi có nghe nói gì không? bang Bàn Long đang tuyển người đó!"

-" Ồ ... nghe nói bang Bàn Long toàn người võ nghệ cao cường ... họ tuyển đệ tử rồi sao?"

-" Có thông báo rồi đó ... hỏi một chút là biết thôi"

... ... ...

Giang Ân đã biến mất sau cuộc nói chuyện đó, hắn đi đâu chưa ai biết.

Đại hội võ lâm minh chủ sắp diễn ra ...

Ngọc Diệp ngồi chống cằm trên bàn, đôi mắt đẹp chớp động mơ màng, nàng đang rất bối rối:

-" Ta sẽ nghe theo lời sư nương nói hay sao?" nàng thực sự chưa nghĩ đến chuyện thành thân.

Nhưng ... nữ nhân đến tuổi cần có một nam nhân che trở, không thể để lỡ tuổi thanh xuân.

Tào Chấn ngồi đối diện, nở nụ cười anh tuấn, quan tâm hỏi:

-" Diệp sư muội, muội có phải đang ngắm nhìn ta phải không?"

" Phì" Ngọc Liên ngồi bên cạnh phì cười, nàng cười khúc khích, hai tay nhỏ che ngực phập phồng.

-" Chấn sư huynh, muội cảm thấy ... hi hi" nàng thực sự không thể nhịn được cười.

Tào Chấn buồn bực, thầm nghĩ:

-" Ta nói có buồn cười như vậy sao?"

Hoắc Kiệt thì mỉm cười, mắt híp lại nhìn Ngọc Liên đắm đuối, thì thào:

-" Liên sư muội, muội thật hấp dẫn"

Ngọc Liên xấu hổ bỏ tay nhỏ ra khỏi bộ ngực, nghiêng đầu đi chỗ khác.

Ngọc Diệp nhắm mắt lại rồi mở ra, nàng mở miệng:

-" Chấn sư huynh, muội muốn nói chuyện riêng với huynh một chút" nàng đứng dậy đi ra ngoài đường.

Tào Chấn gật đầu với Hoắc Kiệt rồi cầm kiếm đi theo.

Hoắc Kiệt nở nụ cười vui mừng, hắn híp mắt nhìn Ngọc Liên:

-" Liên sư muội, muội không có gì muốn nói với huynh sao?"

Ngọc Liên nhíu mày liễu rồi giãn ra, nàng nhìn thẳng Hoắc Kiệt, nói:

-" Sư huynh, huynh có thể đừng để ý đến muội nữa được không?"

Hoắc Kiệt nhíu mày nói:

-" Sư muội, muội làm huynh thương tâm lắm, muội biết không?"

Ngọc Liên hé miệng muốn nói, nhưng nàng bảo trì trầm mặc.

Tào Chấn theo sau mông Ngọc Diệp, thầm nghĩ:

-" Sư muội, muốn nói chuyện gì? có khi nào là tỏ tình với ta?!!!"

Ngọc Diệp đi chậm lại, ngang với Tào Chấn, nàng nói:

-" Sư huynh, muội muốn nói với huynh một chuyện"

Tào Chấn yên lặng, ý bảo nàng hãy nói tiếp.

Ngọc Diệp hít nhẹ một hơi, nói:

-" Sư huynh, muội ... muội chưa muốn gả phu quân" nàng trầm mặc đi tiếp.

Tào Chấn trái tim thất vọng, lững thững sánh vai Ngọc Diệp, nói:

-" Sư muội, huynh có thể chờ đợi muội được mà, điều đó không vấn đề, ha ha" hắn cố gắng nở nụ cười, xua tan cảm giác tiêu cực trong lòng.

Ngọc Diệp dừng lại nói:

-" Nhưng ... sư huynh ..."

-" Muội ... muội không muốn cùng huynh ...!!!"

Tào Chấn hai chân lảo đảo như sắp ngã, tim đau đớn, miệng nghẹn lời nói:

-" Sư ... sư muội, muội đang lừa ta đúng không?"

-" Chúng ta đã cùng nhau vui vẻ biết bao ..."

-" Cùng luyện kiếm, hái thuốc, cùng chịu phạt ... tại sao bây giờ? ... muội có thể quên được những chuyện đó?"

Ngọc Diệp hai tay nhỏ, nắm cánh tay của Tào Chấn, giọng áy náy nói:

-" Sư huynh, mọi chuyện đó muội đều không quên ..."

-" Muội xin lỗi ..."

Tào Chấn không tin nói:

-" Sư muội à, tất cả những gì huynh làm cho muội, muội không cảm giác được chân tình của ta sao?"

Ngọc Diệp buông tay, lắc đầu nói:

-" Sư huynh, muội đều biết ..."

Tào Chấn đưa tay ngắt lời Ngọc Diệp, hít sâu một hơi nói:

-" Sư muội, sao muội có thể nói ra những lời, làm huynh thương tâm như vậy được chứ?"

Ngọc Diệp cắn răng ngà, nói:

-" Sư huynh, tại sao huynh phải khổ vậy chứ? huynh anh tuấn bất phàm như vậy! cần gì phải theo đuổi một người như muội?"

Tào Chấn lắc đầu:

-" Sư muội, ta chỉ cần muội mà thôi, sư muội cẩn thận ..." hắn đứng chắn trước người Ngọc Diệp, rút kiếm ra.

" Vút" một mũi tên từ xa bắn thẳng đến chỗ hai người.

" Keng" Tào Chấn chém gạt mũi tên rơi xuống đường, khuôn mặt giận dữ, quát lên:

-" Bọn chuột nhắt phương nào? mau ra đây chịu chết!"

Ngọc Diệp mở miệng nói:

-" Sư huynh, đa tạ"

Tào Chấn cầm kiếm cảnh giác nhìn xung quanh, thâm tình nói:

-" Sư muội, muội không cần đa tạ ta, chỉ cần muội biết được tình cảm huynh giành cho muội là được"

Ngọc Diệp không biết suy nhĩ gì? nàng bảo trì trầm mặc không nói.

Bỗng nhiên xuất hiện ba nam hai nữ, đứng ở một khoảng cách khá xa.

Nam tử tên Khâm Nham mặc y phục thanh sam, chừng 23 tuổi, kiếm dắt sau lưng, vỗ tay bộp bộp dẫn đầu đi tới.

-" Khá lắm ... một đôi sư huynh muội tình thâm ..."

-" Chấn huynh ... lâu ngày không gặp ... phong thái quả nhiên bất phàm ..."

-" Câu dẫn được cả sư muội cơ à ... ha ha ha ha ..."

Những kẻ theo sau đều cười khà khà quái dị vui vẻ.

Tào Chấn kiếm chỉ bọn họ:

-" Ma giáo đáng chết ... còn dám xuất hiện trước mặt ta ..."

-" Còn không mau chịu chết ..."

Hắn nói nhỏ với Ngọc Diệp:

-" Sư muội, muội mau gọi thêm Kiệt sư đệ và Liên sư muội"

-" Đi mau ..."

Hai nam tử đi cùng Khâm Nham, xông lên chặn đường Ngọc Diệp:

Một người tên Đinh Tài, chừng 20 tuổi, khoanh tay trước ngực cười nói:

-" Ấy ấy ... tiểu mỹ nhân ... đi đâu vội vàng như vậy?"

Người bên cạnh tên Bặt Vân, chừng 22 tuổi, ngón tay vuốt ve dọc theo mũi kiếm, cười đểu nhìn Ngọc Diệp hai người:

-" Ông trời thật không tệ với bọn ta, gặp ngay cừu non bị lạc ... chuyến đi này không tệ"

Tào Chấn tựa lưng với Ngọc Diệp, nhíu mày nói nhỏ:

-" Sư muội, muội cố gắng chạy đi ... sư huynh không sợ bọn chúng ... g rừ"

Ngọc Diệp rút kiếm nhỏ ra, mắt đẹp cảnh giác nhìn đám người Ma giáo, bây giờ tình hình rất bất lợi cho hai người.

-" Sư huynh ... muội biết rồi!" nàng thở ra một hơi.

Những người đi đường nghe thấy Ma giáo, đã chạy hết từ lâu, quán thì đóng cửa, người thì chạy đi báo đội tuần tra ... cơ bản thì không ai dám ở lại đây.

Nữ nhân tên Lăng Yên chân dài uyển chuyển đi đến, cánh tay nhỏ khoác lên vai Khâm Nham, cười khanh khách:

-" Tào Chấn huynh à, ngươi chỉ cần giao ả tiện nhân kia cho tiểu muội, muội sẽ cầu tình tha mạng cho huynh đó, khanh khách"

Tào Chấn nở nụ cười lạnh:

-" Nữ nhân vô sỉ, bẩn thỉu, ác độc như ngươi ... mà cũng đòi sánh cùng sư muội của ta sao? ..."

-" Phi ... ta nhổ vào" hắn nhổ nước miếng xuống đất, khinh thường nhìn Lăng Yên.

Lăng Yên nghiến răng, hai tay nhỏ nắm chặt có gân xanh:

-" Tốt ... tốt ... đã ngươi không biết điều như vậy! ... ta sẽ cho ngươi chôn cùng ả tiện nhân kia"

Ngọc Diệp ngực phập phồng tức giận, mắt nhìn Lăng Yên như muốn giết người, nói nhỏ:

-" Sư huynh, chúng ta mau rời khỏi đây, lần sau trả thù bọn chúng"

Tào Chấn nhẹ gật đầu, quan sát đường lui cho cả hai.

Khâm Nham gật đầu cười với Lăng Yên:

-" Yên muội, muội cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? chỉ có ta mới là nam nhân ưu tú muội cần, ha ha"

Nữ nhân chừng 18 tuổi, tên Xuân Hương đứng cạnh Lăng Yên, an ủi nói:

-" Yên muội, Nhâm huynh nói đúng đó, đừng trông mong gì đến loại nam nhân như hắn nữa, hừ hừ"

Lăng Yên liếm liếm môi đỏ mọng, gật đầu nói:

-" Hương tỷ nói phải, muội muốn chính tay mình kết liễu hắn, khanh khách"

"Vù" " keng" " keng" ...

Tào Chấn cùng Ngọc Diệp xuất kiếm xông lên đột phá chỗ Đinh Tài, Bặt Vân.

Khâm Nham xông lên, đồng thời quát to:

-" Ngăn bọn chúng lại"

Đinh Tài cầm kiếm liên tục chém về phía Ngọc Diệp, Bặt Vân thì đấu với Tào Chấn, muốn tách hai người xa nhau.

" Vút" " vút"

" Keng" " keng" ...

Đinh Tài, Bặt Vân đỡ phi tiêu của Tào Chấn.

Tào Chấn nắm tay Ngọc Diệp kéo chạy:

-" Sư muội, mau chạy trước ..."

" Keng" " keng" ... hắn quay lại đỡ hai lượt kiếm phản hồi của Đinh Tài, Bặt Vân.

-" Sư muội ... chạy mau ... đừng lo cho ta ..."

Ngọc Diệp hơi lưỡng lự, cắn răng ngà phi thân chạy đi.

Bặt Vân phi thân đuổi theo.

" Vút" Tào Chấn phi tiêu Bặt Vân.

" Keng" Bặt Vân đỡ phi tiêu, tiếp tục truy đuổi Ngọc Diệp.

" Keng" Tào Chấn đỡ kiếm của Đinh Tài, đồng thời lui lại phía sau.

Hắn nhìn thấy Ngọc Diệp chạy thoát được, cũng không muốn ở lại đây nữa, hắn phi thân qua một cửa sổ bỏ chạy.

Nói ra thì chậm, nhưng chỉ diễn ra vài giây mà thôi.

" Rầm" Khâm Nham vung kiếm chém nát cửa sổ, phi thân theo Tào Chấn.

Đinh Tài ra hiệu cho Lăng Yên cùng Xuân Hương, phi thân theo đường khác chặn đường Tào Chấn.

Lăng Yên truy theo Bặt Vân, Xuân Hương theo Đinh Tài.

Ngọc Diệp võ công thuộc hàng nhất lưu, vẫn kém xa Bặt Vân, nàng chỉ có thể chạy trốn, bất ngờ vung kiếm tăng thời gian thoát thân.

Chuyển sang Hồ Phong, tay hắn đang xách rất nhiều túi đồ, đủ các loại từ trang sức cho đến thức ăn nhanh.

-" Tiểu muội à, ta có phải ngựa đâu! ... mà muội treo hết lên người ta như vậy?"

Tiểu Điệp dừng lại, khoanh tay trước ngực, trừng mắt với hắn:

-" Ca ca, huynh có phải ca ca của muội không vậy? giúp đỡ tiểu muội một chút xíu ... mà cũng kêu ca, phàn nàn ... hừ hừ"

-" Thôi được rồi ... muội đúng là khắc tinh của ta mà ... phù" hắn thở dài.

Tiểu Điệp vẫn còn không hài lòng, treo thêm trên người hắn vài cái cho bõ tức.

Hồ Phong cảm thấy thật đau đầu, tạo hình anh tuấn thu hút thiếu nữ của hắn đã không còn.

Người đi đường lại được một phen túm tụm chỉ trỏ, Hồ Phong chỉ có thể nháy mắt cười duyên với họ.

-" Mọi người tốt ..."

-" Mọi người khỏe ..."

-" Cả nhà cùng vui ..."

-" ... ... ..." Chỉ kém là hát lên nữa thôi.

Ngọc Diệp chạy về đến quán trọ, hội họp cùng hai người Hoắc Kiệt, Ngọc Liên. Truy sát ngược lại Bặt Vân, mục tiêu chủ yếu vẫn là ứng cứu Tào Chấn.

Bặt Vân đối phó không nổi 3 người, bỏ chạy trở lại chỗ cũ, trên đường gặp Lăng Yên hỗ trợ.

Nhưng vẫn không địch lại, tiếp tục rút chạy trở lại tìm kiếm viện binh.

Tào Chấn chỉ còn một mình, nhưng hắn không sợ Khâm Nham, Xuân Hương.

-" Ha ha ... lũ Ma giáo các ngươi ... chỉ có bản lãnh như vậy sao?"

Bằng tuổi bọn họ rất khó có người đạt được cấp bậc cao thủ, trừ những người có cơ duyên.

Khâm Nham cười lạnh:

-" Vì Yên muội, ngươi có thể chết được rồi"

Tào Chấn khinh thường hừ lạnh:

-" Tà ma ngoại đạo, có ngon thì đến đây, ha ha"

Xuân Hương mỉm cười:

-" Không hổ danh là đại đệ tử Thiên Kiếm phái, khẩu khí không nhỏ"

-" Tiểu nữ bất tài, xin chỉ giáo cho, hì hì"

Tào Chấn cầm kiếm chỉ thẳng hai người, quát lên:

-" Bớt xàm ngôn, mau tới đây chịu chết"

Khâm Nham không nói nhảm, gật đầu cùng Xuân Hương xông lên.

" Keng" " keng" " keng" ...

" Vù" " vù" " vù" ...

Hai bên toàn lực xuất chiêu, muốn lấy mạng đối phương.

Người thì chưa sao, nhưng các sạp hàng buôn bán thì đã xong. Mỗi khi đánh nhau giữa các môn phái, gà bay vịt chạy là chuyện không thể tránh khỏi.

" Rầm" " rắc" ... các sạp hàng gãy đổ liên tục.

Quan binh tuần tra ở ngay gần đây, đội trưởng Tư Kiên ra lệnh cho khoảng 50 tên binh lính tụ tập:

-" Các ngươi bắt ba tên này lại cho ta"

Đám binh lính mặc dù võ nghệ kém một chút, nhưng thắng ở số đông.

-" Vâng, đội trưởng"

Các tổ trưởng chỉ huy tổ của mình xông lên, muốn trấn áp ba người Tào Chấn đang đánh nhau.

" Keng" " keng" " keng" ...

" Hự" " hự" " hự" ...

Ba người ra tay chém giết quan binh, đồng thời cũng chém giết nhau.

Quan binh kéo đến càng đông, khoảng 100 binh.

Tào Chấn xoay người bỏ chạy, hắn không muốn đấu với quan binh. Khâm Nham, Xuân Hương truy sát phía sau.

Tư Kiên ra lệnh:

-" Không được để bọn chúng thoát" hắn cầm đao dẫn đầu, vọt lên phía trước.

Quan binh không phải không có người tài, chỉ là họ đã được bổ nhiệm lên chức cao hơn, những người không lên được vẫn ở lại đây, hoặc chuyển sang làm trong quân binh dưới trướng tướng quân.

Chỉ những vụ nghiêm trọng mới có người tài tham gia, dân chúng chết vài người là chuyện bình thường.

Hồ Phong nhìn thấy quan binh đang kéo về một hướng, không khí cũng khẩn trương lên nhiều.

Tiểu Điệp nhìn đám quan binh, nói:

-" Ca ca, bọn họ làm gì vội vàng như vậy nha?"

Hồ Phong cười khổ:

-" Tiểu muội, muội nên lo cho ca ca của mình, thì mới đúng hơn đó"

Tiểu Điệp nói:

-" Ca ca, Hà Linh nàng ấy thích mấy món này, muội mới mua chứ bộ, hì hì"

Hồ Phong không thèm đôi co với tiểu Điệp nữa, tiếp tục nháy mắt, nở nụ cười thân thiện với các thiếu nữ trên đường.

Tiểu Điệp hừ lạnh nhìn các thiếu nữ ...

Ba người Hoắc Kiệt truy đuổi Bặt Vân, Lăng Yên đến tận chỗ cũ, bọn họ lại đối đầu với quan binh.

Quan binh không phân biệt chính tà, chỉ cần gây rối trật tự trong thành là bắt ngay.

Lại một phen rượt đuổi giữa chính - tà - quan binh.

Đinh Tín không chặn đầu được Tào Chấn, quay trở về đường cũ, gặp Bặt Vân, Lăng Yên đang bị truy sát, hắn nhảy vào hỗ trợ.

Lúc này họ đã bỏ xa được đám quan binh, Bặt Vân cười nói:

-" Lần này để xem ai cứu được các ngươi?" hắn có thêm Đinh Tín, lòng tin cao hơn.

Lăng Yên bị truy sát ngược, uất ức mắng chửi:

-" Hai tiện nhân đáng chết, lần này ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi"

Ngọc Liên hừ lạnh:

-" Ma nữ miệng thối, ai thèm sợ ngươi"

Ngọc Diệp không nhịn được " phì" cười, Hoắc Kiệt ôm bụng cũng cười không kém.

Lăng Yên tay chỉ đám người Hoắc Kiệt, tức giận:

-" Hai huynh, muội muốn cắt lưỡi bọn chúng, mới hả được giận này, hừ hừ" nàng tức điên như muốn xì khói.

Đinh Tín, Bặt Vân gật đầu, cầm kiếm xông lên trước, Lăng Yên theo sau.

Hoắc Kiệt nói:

-" Hai sư muội cẩn thận, đừng để bị thương"

" Keng" " keng" " keng" ...

" Keng keng" " keng" " keng keng keng ..." ...

Hai bên triển khai chém giết, phá nát cả một khu vực bừa bãi, tạm thời quan binh chưa kịp chạy tới.

Ngọc Diệp, Ngọc Liên am hiểu hợp kích, giúp đỡ được rất nhiều cho Hoắc Kiệt.

Bặt Vân, Đinh Tín, Lăng Yên cũng không chiếm được ưu thế gì.

Hai bên không biết triển khai chém giết bao nhiêu lần, tách ra đứng nhìn nhau.

Tào Chấn chạy tới nói:

-" Các ngươi không sao chứ?"

Khâm Nham, Xuân Hương cũng chạy sang bên chỗ đám người Đinh Tín.

Hồ Phong ngáp dài nói:

-" Tiểu muội, muội đi nhanh một chút a"

Tiểu Điệp ngồi xuống, tay nhỏ nắn nắn chân, chu miệng nói:

-" Ca ca, huynh cõng muội cơ, muội đau chân lắm rồi"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Tiểu Điệp, ta mặc kệ muội đó, ta đi trước đây"

Tiểu Điệp thấy Hồ Phong không quan tâm mình nữa, bỏ đi thật, nàng đứng dậy nước mắt chảy ra, miệng mếu nói:

-" Ca ca xấu xa, ca ca đáng ghét"

" Keng" " keng" " keng" ...

" Keng keng keng ..." ...

Hồ Phong nhíu mày, nói:

-" Tiểu muội, đi nhanh lên chút, có nguy hiểm tới gần"

Tiểu Điệp đi bên cạnh, miệng nhỏ hầm hừ, chân dậm dậm biểu thị đang rất tức giận với Hồ Phong.

Hồ Phong lắc đầu cười cười, hắn không thể suốt ngày, cuốn theo tiểu hài tử như nàng được.

-" Tiểu muội, sắp đến nơi rồi, lúc trở về ta sẽ cõng muội được chưa?"

Tiểu Điệp hưng phấn, đòi ngoắc tay với Hồ Phong:

-" Ca ca, huynh phải giữ lời hứa đó nhen"

Hồ Phong gật đầu, hắn thật sự bất đắc dĩ, ai bảo nàng là tiểu muội duy nhất của hắn chứ!

Bang Bàn Long hoạt động trong khu vực gần đây, những thành viên trong bang luôn theo dõi mọi hành động trên giang hồ.

Sự xuất hiện của Ma giáo cùng Thiên Kiếm phái, làm bọn họ phải cảnh giác.

Trong khi đám người Tào Chấn còn đang đối phó với Khâm Nham, bỗng nhiên xuất hiện năm tên. Hai tên cầm cung, hai tên cầm đao, một tên cầm quạt dẫn đầu.

Thiếu chủ của Môn giáo Tôn Vô Thiên, chừng 20 tuổi, võ công thuộc hàng nhất lưu, luôn có 4 tên hộ vệ đi theo, rất nổi tiếng.

-" Khụ khụ" Vô Thiên cầm quạt che miệng ho khan.

-" Các vị ... có thể nể mặt tại hạ một chút ..."

Đám người đang đánh nhau dừng tay, tách thành hai bên, ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn tóe lửa.

Tào Chấn nhắc nhở:

-" Các ngươi cẩn thận, kẻ đến là người trong Môn giáo, ra tay rất tàn nhẫn"

Hoắc Kiệt đứng chắn trước Ngọc Diệp, Ngọc Liên, nói:

-" Nếu có gì nguy hiểm, hai sư muội chạy trước, đừng lo cho ta cùng Chấn sư huynh"

Khâm Nham híp mắt nhìn Vô Thiên, cười nói:

-" Thiếu chủ Môn giáo, tại sao ngươi lại có thời gian, dạo chơi như vậy?"

Vô Thiên cười cười:

-" Nham huynh, thực ra ta chỉ muốn gặp Lăng Yên mà thôi"

-" Lăng Yên, lâu rồi không gặp, nàng còn nhớ ta chứ? ha ha" hắn còn nháy mắt với Lăng Yên.

Khâm Nham nghiến răng, dám ở trước mặt hắn, có lời lẽ thân mật với nữ nhân của hắn.

-" Ha ha, Vô Thiên thiếu chủ, Yên muội chẳng còn nhớ đến ai khác, ngoài tại hạ nữa rồi" hắn quay sang nhìn Lăng Yên mỉm cười.

Lăng Yên bình tĩnh nói:

-" Thiên thiếu chủ, chúng ta chỉ gặp một lần, sao ngươi có thể nói bậy được chứ?"

Vô Thiên không cho là vậy, cười nói:

-" Lăng Yên, chỉ cần nàng theo ta, tương lai chắc chắn hơn theo hắn a"

Đinh Tài đi lên, đứng trước Vô Thiên một khoảng cách, cười lạnh:

-" Vô Thiên, đừng tưởng rằng huynh đệ ta dễ bắt nạt, ngươi giỏi thì động vào ta đây, hừ"

Bặt Vân khoanh tay đứng nhìn, gật đầu nói:

-" Vô Thiên, Yên muội không phải ngươi có thể nhúng tràm, hừ"

Vô Thiên híp mắt nhìn đám người Khâm Nham, cười to:

-" Ha ha ... được lắm ... Lăng Yên ... nàng không thoát được tay ta đâu"

Khâm Nham nghiến răng:

-" Vô Thiên, ngươi đừng không biết điều ... Ma giáo sẽ không tha cho ngươi"

Đám người Tào Chấn lùi về phía sau muốn rời khỏi nơi này, toàn người trong tà giáo ở đây, tình hình rất bất lợi.

Bốn tên hộ vệ của Vô Thiên chặn đường đám người Tào Chấn, một tên cầm đao nói:

-" Chưa có lệnh của thiếu chủ, các ngươi sao dám rời đi?"

Tào Chấn cầm kiếm chỉ đám hộ vệ:

-" Các ngươi là cái thá gì? dám ra lệnh cho bọn ta"

Vô Thiên xòe quạt trước ngực, ánh mắt đảo trên người Ngọc Diệp, Ngọc Liên, tặc lưỡi:

-" Chậc chậc ... hai vị tiên tử của chính phái đây mà ... hân hạnh gặp mặt"

Lăng Yên xì cười khinh thường, bĩu môi nói:

-" Hai ả tiện nhân thì có ... cái gì mà tiên tử chứ? phi"

Ngọc Liên hừ lạnh:

-" Câm miệng lại, ả miệng thối"

Lăng Yên xanh mặt, lắc cánh tay Khâm Nham, nũng nịu nói:

-" Nham huynh, huynh phải làm chủ cho muội, ả tiện nhân kia dám sỉ nhục muội"

Vô Thiên ánh mắt lóe lên, cười nói:

-" Lăng Yên, chỉ cần muội theo ta, hộ vệ của ta chính là của muội, thế nào?"

Khâm Nham đang định bão nổi.

-" Ca ca, muội nói huynh không tin, muội thấy Diệp tỷ cùng Liên tỷ mà" tiểu Điệp hưng phấn dẫn đường cho Hồ Phong.

Hồ Phong chật vật xách mớ đồ đi đằng sau.