Chương 85: Thông gia

Lão béo mập nhấp nhô, hì hục trên người Ngọc Thanh, mãi mà không đút dương vật vào được.

Ngọc Thanh làm đủ mọi cách không cho lão thực hiện được ý đồ.

Thời gian dần trôi, nàng đang muốn buông xuôi cho cuộc đời, ra sao thì ra!!!

Lão béo mập rối quá thành loạn, lão không phát hiện ra Hồ Phong đã ở trong phòng, đầu khấc dương vật của lão chỉ muốn chui vào cái âm hộ nhỏ xíu kia.

-" Ngọc Thanh, nàng phải là của ta"

Ngọc Thanh bỗng nhiên nhận ra, bóng hình quen thuộc trong tâm trí của nàng, nàng không nhịn được nước mắt lăn dài, miệng nhỏ thì thào:

-" C.ứ.u ..."

Lão béo mập còn đang loay hoay, đã bị Hồ Phong nắm đầu lôi xuống giường, quỳ hai chân xuống đất.

-" A a a ngươi là ai? ...!!!"

-" Mau buông ta ra ..." lão hét to, vùng vẫy muốn thoát.

" Bịch" " rầm" Hồ Phong đạp chân lên người lão béo mập, lão bay người đụng nát chiếc bàn, đâm thẳng vào vách tường.

" Phụt" lão liên tục phun máu tươi, bất tỉnh tại chỗ.

Hồ Phong hừ lạnh một tiếng, không quan tâm lão béo mập nữa, hắn đau lòng nhìn lên trên giường ...

Ngọc Thanh cơ thể trần truồng, không mảnh vải che thân, khuôn mặt xinh đẹp sưng sưng, có dấu vết đánh đập, khóe miệng vẫn còn máu tươi chưa khô.

Nàng nằm co ro run rẩy, quay lưng vào phía trong, nàng khóc sụt sịt bờ vai gầy run run.

Hồ Phong dùng chiếc chăn mỏng đắp lên người Ngọc Thanh, hắn không biết nói gì để an ủi nàng lúc này.

Ngọc Thanh đang trải qua cơn sốc về tâm lý, nàng cần thời gian để bình tĩnh lại.

Hồ Phong nhớ ra mẫu thân Ngọc Thanh còn ở bên ngoài, liền chạy ra ngoài bế vào trong nhà, đặt lên giường cạnh Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh đôi mắt đẹp mở ra, nhưng vì xấu hổ tủi nhục, không dám đối diện Hồ Phong, nàng chỉ lén lút lắng nghe, cầu mong mẫu thân không có nguy hiểm gì cả. Nữ nhân da mặt mỏng cần thông cảm.

Hồ Phong không để ý Ngọc Thanh, lúc này hắn thi triển toàn bộ kiến thức về y thuật và nội công, giúp mẫu thân Ngọc Thanh tỉnh lại.

Sau một lúc khá lâu, hắn toát mồ hôi hột, mới cảm nhận được mẫu thân Ngọc Thanh có dấu hiệu tỉnh lại.

-" Bá mẫu, người tỉnh rồi sao?"

Mẫu thân Ngọc Thanh đôi mắt mờ mờ chớp động, miệng ho " khụ khụ", thì thào:

-" T.h.a.n.h n.h.i ...!!!"

-" Khụ khụ ... nữ nhi của ta đâu rồi?"

Hồ Phong nhắm mắt lại, hít một hơi nhẹ, mở mắt ra nói:

-" Bá mẫu ... bá mẫu ..."

-" Nữ nhi của người không sao cả ..."

Ngọc Thanh không nhịn được nữa, chùm chăn trên người, quỳ gối trên giường, mũi sụt sịt nói:

-" Mẫu thân ... mẫu thân, Thanh nhi của người đây" nàng nói giong mếu máo.

Mẫu thân Ngọc Thanh sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô khốc, run run đưa tay lên, thì thào:

-" Thanh nhi của ta"

Ngọc Thanh nắm tay khô gầy của mẫu thân, khẩn trương nói:

-" Mẫu thân ... mẫu thân ... là nữ nhi của người đây" nàng cúi đầu nằm trên ngực của mẫu thân, nước mắt không ngừng rơi.

Hồ Phong hàm răng cắn chặt, thở nhẹ một hơi, hắn biết mẫu thân của Ngọc Thanh, ngày giờ không nhiều.

Hắn hận không thể băm lão béo mập ra thành muôn mảnh ngay bây giờ, nhưng hắn vẫn nhịn được.

Mẫu thân Ngọc Thanh bàn tay khô gầy, khẽ nắm bàn tay nhỏ của Ngọc Thanh và bàn tay to của Hồ Phong.

Ngọc Thanh nói:

-" Mẫu thân ..."

Hồ Phong nói:

-" Bá mẫu ..."

Mẫu thân Ngọc Thanh nở nụ cười hiền từ, đôi mắt mờ mờ nhìn hai người, nói:

-" Mẫu thân tự biết quả báo đã đến, ngày giờ không còn bao nhiêu, khụ khụ"

-" Hai ngươi nhớ chăm sóc lẫn nhau, đến đầu bạc răng long, hiểu chưa?"

Hồ Phong mà không hiểu ý của bá mẫu nói, thì đúng là quá ngu, hắn liếc nhìn Ngọc Thanh một chút rồi nói:

-" Bá mẫu ... chuyện này ..."

Ngọc Thanh đôi mắt ảm đạm, thầm chua sót trong lòng:

-" Ta không xứng với hắn ... ta là đồ bỏ đi ..."

Nàng hít nhẹ một hơi, đau đớn cự tuyệt nói:

-" Mẫu thân ... nữ nhi còn chưa muốn gả phu quân ... cho nên ..."

Mẫu thân Ngọc Thanh thở dài:

-" Nữ nhi ngốc của ta ..."

-" Thật đáng tiếc ... đáng tiếc ..."

Hồ Phong nắm tay mẫu thân Ngọc Thanh, nghiêm túc nói:

-" Bá mẫu, xin người yên tâm, tiểu điệt sẽ chăm sóc Ngọc Thanh suốt đời"

Ngọc Thanh nước mắt chảy dài, thầm đau đớn trong lòng:

-" Hắn chỉ là đang thương hại ta mà thôi ... Ngọc Thanh ... ngươi đừng mơ tưởng xa vời"

Nàng im lặng không nói, nàng hiểu được bản thân không xứng đáng. Nàng tự cho là như vậy!

Mẫu thân Ngọc Thanh cố gắng mở đôi mắt mờ mờ, nhìn hai hài tử lần cuối nhưng không được, khóe mắt tràn ra giọt lệ.

-" Hạnh phúc" hơi thở yếu dần, bàn tay khô gầy không còn cử động.

Hồ Phong nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa.

Ngọc Thanh đang suy nghĩ lung tung, tim bỗng nhiên nhót đau, khuôn mặt hốt hoảng nhìn mẫu thân.

Một lúc sau nàng òa lên, tựa đầu lên ngực mẫu thân khóc thê lương, lay lay cánh tay mẫu thân:

-" Mẫu thân ... mẫu thân ... người tỉnh lại đi ... người đừng bỏ nữ nhi ... hu hu ..."

Hồ Phong vươn tay vuốt lưng của nàng, an ủi:

-" Ngọc Thanh, người mất rồi không thể sống lại, nàng bớt đau buồn"

-" Mẫu thân của nàng, cũng không muốn nàng thương tâm như vậy"

-" Ài ..."

Ngọc Thanh không nghe, khóc rống lên, nước mắt đầm đìa:

-" Hu hu ... mẫu thân ... mẫu thân ... người đừng xa nữ nhi mà ... hu hu"

-" Nữ nhi biết sống như thế nào đây ... hu hu"

Hồ Phong thở dài đi ra ngoài cửa nhìn bầu trời, cảnh chia ly như vậy ở đâu cũng có, hắn có võ công cái thế hơn nữa, cũng không ngăn được quy luật sinh tử của tự nhiên.

-" Con người thật nhỏ bé biết bao ... ài ... thật phiền não ..."

Hắn không biết cần phải làm gì mới đúng, nhưng ít ra hắn vẫn biết, hắn sẽ cho những kẻ gây ra việc này, phải trả giá đắt.

Tang lễ của mẫu thân Ngọc Thanh, diễn ra trong yên lặng, chỉ có nén nhang cùng tiếng khóc của Ngọc Thanh.

Hồ Phong hoàn toàn là chỗ dựa tinh thần cho Ngọc Thanh bây giờ, hắn chăm lo toàn bộ miếng ăn giấc ngủ của nàng.

Ba ngày thời gian tuyệt đối không dài, nhưng cũng đủ để Ngọc Thanh bình tâm trở lại, nàng đã khóc quá nhiều, thương tâm cũng đã đủ sâu. Nữ nhân cho dù mạnh mẽ đến đâu, cũng vẫn là nữ nhân mà thôi, trái tim đều yếu đuối, rất cần sự che chở của một vòng tay ấm áp.

Đứng trước mộ phần của phụ mẫu Ngọc Thanh, Hồ Phong kéo tay Ngọc Thanh cùng quỳ xuống, hắn mở miệng:

-" Bá phụ ... bá mẫu ... hai người có thể yên tâm ..."

-" Hồ Phong tiểu điệt, quyết chăm lo cho Ngọc Thanh cả đời ... không hối tiếc" hắn vái lạy ba vái.

Ngọc Thanh đôi mắt đẹp ánh lên tia vui mừng, nhưng nàng còn đang băn khoăn rất nhiều thứ.

Ba ngày không phải ngắn đối với Ngọc Thanh, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn đối với mình. Nhưng ... nàng sợ điều đó chỉ là một giấc mơ, nàng sợ phải tỉnh lại.

Trong khi nàng còn không biết phải làm sao! bàn tay nhỏ của nàng bị một bàn tay nắm lấy, nó ấm áp, thực sự không cần nói nhiều, nhưng cũng đủ để nói lên tất cả.

Ngọc Thanh khuôn mặt đỏ bừng lên, ấp úng nói:

-" Phong công tử, ngươi chỉ là đang nói đùa phải không?"

-" Ta ... ta sẽ không giận công tử đâu ..." nàng nói như nghẹn lời, khóe mắt lệ tuôn rơi.

Hồ Phong đỡ nàng đứng dậy, nắm hai bàn tay nhỏ mềm của nàng, chân thành nói:

-" Ngọc Thanh, nàng coi Hồ Phong ta là hạng người gì?"

-" Chuyện quan trọng như vậy ... ta có thể đem ra chơi đùa được sao?" hắn tỏ ra không vui nói.

Ngọc Thanh thấy hắn xụ mặt, nàng bĩu môi đỏ mọng, nói:

-" Biết rồi ... biết rồi ... xin lỗi được chưa?!!!" nàng rụt tay lại, khoanh tay trước ngực, quay người đi.

Hồ Phong tiến lại gần, ôm thân thể mềm mại vào lòng, thì thào bên tai:

-" Ngọc Thanh, nàng đang giận ta đấy hả?"

Ngọc Thanh giãy nảy như không muốn hắn ôm, miệng nhỏ nói:

-" Hừ ... ai mà dám giận Phong công tử ... cơ chứ?!!!" tràn đầy sự giận dỗi đây mà.

Hồ Phong hai tay chọc lét của nàng, cười nói:

-" Còn dám ngoan cố phải không? ... xem ta trừng phạt nàng ..."

Ngọc Thanh bị hắn chọc lét, miệng nhỏ cười liên tục:

-" A ha ha hi hi ... mau dừng lại đi ... ngươi chơi xấu ..."

-" A ha ha hi hi ... không thèm chơi với ngươi nữa ..." nàng mỉm cười bỏ chạy xuống núi, tạm quên đi những đau thương từng gánh chịu.

Hồ Phong chạy phía sau, vẫy tay hô to:

-" Ngọc Thanh ... nàng mau đứng lại ... ta còn chưa tung ra hết chiêu ..."

Ngọc Thanh nào dám đứng lại, không biết hắn còn tuyệt chiêu gì nữa, nàng trêu tức:

-" Ngươi giỏi thì bắt ta đi ... hi hi"

Hồ Phong thở hổn hển nói:

-" Ngọc Thanh, đợi tướng công với, mệt chết ta rồi ..."

Ngọc Thanh ngoái nhìn Hồ Phong, phì cười:

-" Phì ... không để ý ngươi nữa ... hi hi"

Tạm bỏ qua những màu hồng của tình ái, Hồ Phong đang ở trong một nhà kho.

Ba ngày thời gian bị hành hạ, tên Kim tài chủ cùng hai tên hộ vệ của hắn, cũng chỉ còn nửa cái mạng.

" Vút" " vút" " vút" ...

" A" " a" " a" ... Hộ vệ của Hồ Phong đang cầm roi da, quất lên người ba tên bị cột ở trụ nhà.

Hồ Phong khoanh tay đứng nhìn, hài lòng gật đầu:

-" Ngươi làm rất tốt"

Hộ vệ nói:

-" Công tử gia quá khen, đối phó loại cặn bã thế này, tiểu nhân đánh rất đã tay a"

Hồ Phong nhìn ba tên vết thương chồng chất, tóc tai bù xù, chỉ có ánh mắt oán hận nhìn hai người Hồ Phong.

Hắn cười lạnh nói:

-" Ngươi hành hạ bọn chúng, thêm một hai ngày nữa, rồi đem xử lý đi"

-" Ta nhìn đám cặn bã này ... càng thêm phiền"

Hộ vệ cười cười nói:

-" Công tử gia, người yên tâm, tiểu nhân hiểu được"

Kim tài chủ giương đôi mắt hoảng sợ nhìn hai người, thì thào nói:

-" Cứu mạng ... ta không muốn chết ..."

-" Đúng rồi ... ta có rất nhiều ngân phiếu ... ta rất giàu"

-" Đừng giết ta ... ta cho ngươi hết ... a a a"

Hai tên bị trói bên cạnh cũng rên la:

-" Công tử tha mạng ..."

-" Ta không biết gì cả ... tất cả là do lão già kia ..."

-" Bọn ta cũng bị hại ... ta không muốn chết ..."

Kim tài chủ cố gắng quát lên:

-" Câm miệng ... hai tên chó chết ... muốn làm phản sao?"

-" Ta giết các ngươi ..." lão gầm gừ như điên cuồng.

Hai tên kia cũng không kém:

-" Lão già chết bầm ... tại ngươi hết"

-" Ngươi đi chết ... bọn ta muốn sống ..."

Hồ Phong lắc đầu, quay người rời đi ...

-" A a a ngươi đứng lại ..."

-" Không được đi ..."

-" Quay lại đây ... a a a"

" Vút" " vút" " vút" tiếp tục những cái quất roi lên người bọn chúng.

-" Câm miệng hết cho ta ... lũ cặn bã ... ngu xuẩn ... g rừ ... g rừ ..."

Hồ Phong đã rời đi thật xa, thời gian của hắn không thể lãng phí trên người đám cặn bã đó được, hắn cũng có vài ngày lãnh đạm với đám nữ nhân, thật có lỗi!

Thời gian vài ngày trôi qua, cũng đủ để hắn thuyết phục đám nữ nhân đồng ý, cho Ngọc Thanh ở vào trong Hồ Gia.

Ngọc Thanh hiện nay chỉ có một mình, rất nguy hiểm, nếu có nhiều người trò chuyện chia sẻ, tâm trạng đang chất chứa u buồn của nàng sẽ vơi bớt dần.

Đám nương tử ánh mắt u oán nhìn hắn, các nàng đều biết hắn chuẩn bị đi đâu.

Hồ Phong chỉ có thể cười gượng, quay sang nhìn phụ mẫu, cười cười.

-" Phụ thân, mẫu thân"

-" Hai người lên xe đi ạ"

Hồ Viễn cùng Tô Hi Đình mặc y phục sang trọng, hai người gật đầu bước lên xe ngựa lớn.

" Lộc cộc" xe ngựa lăn bánh rời đi ...

Trong xe đã có tiểu Điệp ngồi sẵn ở trên, nàng hưng phấn nói:

-" Ca ca, muội rất hồi hộp"

Hồ Phong chỉ cười cười, thầm nghĩ:

-" Tiểu muội, ta mới là người hồi hộp đó a"

Tô Hi Đình ngồi bên cạnh tiểu Điệp, mỉm cười nói:

-" Điệp nhi, ngươi hôm nay xinh đẹp lắm nha, mẫu thân thật ghen tỵ đó"

Tiểu Điệp mặt xinh đỏ bừng lên, nắm tay mẫu thân, nũng nịu nói:

-" Mẫu thân, người lại trêu nữ nhi nữa rồi ..."

-" Người cũng rất xinh đẹp luôn á, hi hi"

Tô Hi Đình mỉm cười lắc đầu:

-" Điệp nhi, thật sao? mẫu thân già rồi a"

Tiểu Điệp nhìn mẫu thân, lắc đầu nói:

-" Mẫu thân, người vẫn còn xinh đẹp như thiếu nữ á"

Hồ Viễn ngồi một chỗ nhíu mày, lo lắng nói:

-" Phong nhi, ngươi thấy ta ăn mặc như vậy được chưa? có ổn lắm không?"

Tô Hi Đình mỉm cười, mắt đẹp lườm Hồ Viễn nói:

-" Phu quân, thiếp thấy y phục thì ổn định rồi"

-" Chính phu quân mới không ổn đó, hi hi"

Nàng cùng tiểu Điệp che miệng cười khúc khích.

Hồ Phong cười khổ nói:

-" Phụ thân, người cũng đừng khẩn trương quá"

-" Chỉ là gặp mặt thông thường thôi mà ... bá phụ, bá mẫu cũng rất dễ gần a"

Hồ Viễn hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, hắn dù sao cũng đại diện bộ mặt của Hồ Gia, không thể sơ xuất.

-" Ài ... hi vọng như vậy đi"

Trong khu sống bình dân, Hà Linh đến chơi ở nhà tỷ phu, cũng được một thời gian.

Nàng đang chăm sóc tiểu hài tử 2 tuổi của tỷ tỷ Hà Lan và tỷ phu Qua Dân.

-" Bảo bảo ... đừng chạy loạn nữa ... a di đau hết cả đầu rồi nha" nàng mắng yêu tiểu Bảo.

Tiểu Bảo bỗng nhiên bật khóc " a a a ...", trốn sau lưng Hà Linh, cúi gằm đầu nhỏ không dám nhìn nữa.

Hà Linh cũng nhận ra có đám lưu manh đang thập thò ngoài cửa, đập cửa rầm rầm:

-" Người trong nhà mau mở cửa, mau lên ..."

Hà Linh không biết làm sao nữa, mở miệng quát mắng:

-" Tỷ phu của ta không có nhà, buổi tối mới trở về"

Vài tên lưu manh đạp mạnh cửa, cánh cửa bị gãy chốt bung ra.

Tiểu Bảo sợ hãi, khóc ré lên " a a a ..."

Hà Linh ôm bế tiểu Bảo vào ngực, quát bọn lưu manh:

-" Các ngươi muốn làm gì? ban ngày ban mặt ... muốn ăn cướp sao?"

Đám lưu manh vào được trong nhà, nhìn ngó xung quanh cười ngả ngớn, một tên nhìn Hà Linh nói:

-" Tiểu cô nương, đừng trách bọn đây không nói trước, nợ của hắn đã nhiều lắm rồi, bà chủ của bọn ta không có thời gian giây dưa với hắn nữa đâu"

Hà Linh căm tức nói:

-" Các ngươi nói bậy, tỷ phu của ta sao có thể nợ các ngươi được? các ngươi nhầm người rồi"

Một tên lưu manh cười khẩy, từ trong người lấy ra một tờ giấy đưa cho Hà Linh.

Hà Linh nghi hoặc, cầm tờ giấy đọc, thốt lên nói:

-" Không thể nào? 3 ngàn lượng bạc, tỷ phu của ta chỉ buôn bán đậu phụ bình thường, làm sao có thể nợ nhiều như vậy? ta không tin"

Tên lưu manh cầm lại giấy nợ, khinh thường nói:

-" Tiểu cô nương, giấy nợ ở ngay đây, bọn đây cũng không thèm ăn quỵt làm gì!"

Tên lưu manh bên cạnh nói:

-" Tiểu cô nương, có vẻ ngươi còn chưa biết, hắn đánh bạc đó a"

-" Hắn chơi thua, mượn của bọn ta 2 ngàn lượng, vài tháng lãi lên 3 ngàn lượng, hợp lý rồi chứ?"

Hà Linh vỗ vỗ lưng tiểu Bảo, dỗ dành:

-" U u u thương ... tiểu Bảo ngoan ... đừng khóc nữa ..."

Tiểu Bảo vẫn khóc ré lên " a a a ..." không chịu ngừng.

Tên lưu manh bực bội, hầm hừ:

-" Mịa kiếp ... đau hết cả đầu ..."

-" Nhớ lấy ... ngày mai bọn ta lại đến ... hừ"

Bọn lưu manh nhanh chóng bỏ đi, thái độ hết sức ngông nghênh.

Tiểu Bảo bông dưng hết khóc, đôi mắt chớp động nhìn Hà Linh.

Hà Linh mỉm cười, khen:

-" Ái chà ... tiểu Bảo ngoan ... tiểu Bảo không khóc nhè"

Tiểu Bảo cười khanh khách, hai tay bụ bẫm bám cổ Hà Linh.

Hà Linh mắt đẹp nhìn ra ngoài, nhíu mày liễu nói thầm:

-" Sao lại ra nông nỗi thế này cơ chứ ... ài ..."

Hồ Phong đám người được đích thân Chu Lương ra ngoài đón tiếp, dù sao cũng sắp là thông gia với nhau, không thể nguội lạnh trái tim được.

Sau một hồi khách khí trao đổi, Kim Hoa phu nhân phụ trách dẫn mọi người đến phòng ăn lớn.

Y phục ăn mặc đều sang trọng, đắt tiền, không có gì bàn cãi.

Hai gia đình ngồi đối diện nhau, theo thứ tự:

Chu Lương - Hồ Viễn

Kim Hoa - Tô Hi Đình

Khả Như - Hồ Phong

Khả Ngân - Hồ Điệp

Khi mọi người đã ngồi đâu vào đó, Chu Lương làm chủ nhà nên sẽ nói trước:

-" Hai ông bà cảm thấy thoải mái chứ?"

Hồ Viễn cười khan một tiếng, gật đầu nghiêm chỉnh nói:

-" Đa tạ ông bà đã tiếp đón chu đáo như vậy, rất thoải mái a"

-" ... ... ..."

Trong khi những phụ mẫu đối thoại, Hồ Phong mắt nháy nháy với Khả Như.

Khả Như thấy mẫu thân Hồ Phong, đang nhìn mình đánh giá, nàng cúi gằm đầu nhỏ, không dám đối diện mọi người.

Tô Hi Đình mỉm cười gật đầu, rất là hài lòng về Khả Như, nàng nói nhỏ với Hồ Phong:

-" Phong nhi, cô nương này xinh đẹp, lại dịu dàng ngoan hiền như vậy"

-" Mẫu thân rất thích nha"

Kim Hoa phu nhân cũng nghe được lời mẫu thân Hồ Phong nói, nở nụ cười tươi như hoa.

Khả Như mặt xinh đã đỏ bừng bừng lên, trong lòng thầm vui mừng như được ăn mật ngọt.

Khả Ngân nói chuyện với tiểu Điệp:

-" Điệp muội, ngươi hôm nay xinh đẹp quá nhen"

Tiểu Điệp đỏ mặt nói:

-" Ngân tỷ, tỷ mới xinh đẹp đó, ai cũng muốn cưới được tỷ hết đó"

Khả Ngân mặt đỏ liếc nhìn Hồ Phong, chỉ tiếc là hắn đang nháy mắt với Khả Như.

Khả Như mắt đẹp lườm Hồ Phong, không thèm để ý hắn nữa, chuyển sang hỏi Khả Ngân:

-" Tam muội, hai người nói chuyện gì vui vẻ như vậy?"

Khả Ngân thấy Hồ Phong cũng đang nhìn mình, ấp úng nói:

-" Nhị tỷ ... cũng không có gì cả ... chỉ là chuyện bình thường ..." nàng nhìn thấy Hồ Phong mỉm cười với mình, mặt đỏ cúi đầu.

-" ... ... ..."

Chu Lương gặp Hồ Viễn, như gặp bằng hữu lâu năm, mời rượu liên tục:

-" Mời ông một chén ... cạn ..."

Hồ Viễn khuôn mặt đỏ bừng, nâng chén rượu mà ánh mắt như hoa hoa, cố gắng nói:

-" Mời ông ... cạn ..."

Kim Hoa phu nhân nhắc nhở Chu Lương:

-" Lão gia, ông uống ít thôi nha, ăn thêm đồ ăn đi"

Tô Hi Đình cũng khuyên bảo:

-" Phu quân, người cũng ăn chút gì đi"

Hồ Viễn cười nói:

-" Đúng đấy ông ... ăn chút gì mới được ... ha ha"

-" ... ... ..."

Bữa tiệc ăn uống đến quá buổi trưa mới dừng hẳn, kết quả đôi bên đều rất vui vẻ viên mãn. Tạm thời là như vậy.

Hồ Phong cũng có uống, nhưng không nhiều, hắn chủ yếu nói chuyện giao lưu.

Tiểu Điệp quấn lấy Khả Ngân, hai nàng thủ thỉ cười khúc khích.

Khả Như kéo tay Hồ Phong, bí mật đến một căn phòng, khép cửa lại.

Hồ Phong hai tay ôm ngực, cảnh giác nhìn Khả Như:

-" Khả Như ... nàng muốn làm gì? ... ta không phải nam nhân tùy tiện đâu a!"

Khả Như tức giận, hai tay nhỏ đập đập trên người Hồ Phong, mắt đẹp trừng hắn nói:

-" Hồ Phong, chàng đáng ghét này, ăn nói bậy bạ gì đó"

-" Ta muốn hỏi chàng một chuyện"

Hồ Phong thấy nàng tỏ ra nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn không nhịn được cười nói:

-" Ha ha ... Khả Như ... trời có sập thì có ta đây ..."

-" Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?"

Khả Như khoanh hai tay trước ngực to, nghiêm mặt nói:

-" Hồ Phong, chàng khai thật cho ta"

-" Tam muội có gì đó với chàng phải không? giác quan nữ nhân sẽ không sai ... hừ hừ"

Hồ Phong nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:

-" Khả Như, nàng bị sao vậy? ta với tam muội của nàng, giống như huynh muội mà thôi a"

Khả Như mắt đẹp theo dõi cử chỉ của Hồ Phong, nhưng rất tiếc, nàng không phát hiện được điều gì khả nghi, vẫn cố gắng hỏi:

-" Hồ Phong, chàng thật không lừa gạt ta?"

Hồ Phong cười khổ một tiếng, hai tay nắm vai nhỏ của nàng, nghiêm túc nói:

-" Khả Như, nàng sao có thể nghi ngờ ta được chứ? ta thật thương tâm a" hắn giả vờ đưa hai tay ôm ngực, khuôn mặt đau khổ.

Khả Như nhíu nhíu mày liễu:

-" Thật?"

Hồ Phong nắm hai tay nhỏ của nàng, đặt lên nụ hôn, mỉm cười nói:

-" Khả Như, thật như ta đang làm với nàng đây nè" hắn tiếp tục hôn tay nàng để chứng minh.

Khả Như khuôn mặt đỏ lên, rụt tay lại nói:

-" Hồ Phong, chàng chỉ biết dỗ ngọt ta thôi"

-" Ta chưa tin chàng được ... hừ hừ ..."

Hồ Phong bỗng nhiên nâng cằm của nàng, miệng rộng ngoạm lên đôi môi đỏ mọng mà hôn.

-" Chụt ... chụt ..."

-" Ưm ... ưm ..."

Bàn tay hắn vòng ra sau lưng của nàng, siết nhẹ nàng vào lòng hắn, hai người ôm hôn nhau đắm đuối.

Khả Như cánh mũi nhỏ phập phồng, nhiệt khí như lan, hàng lông mi cong vút run run. Bàn tay nhỏ của nàng chống lên ngực hắn, hai chân nhún mũi hài lên.

Sau một lúc, hai người rời môi, dịch thủy óng ánh còn đọng trên khóe môi.

Hồ Phong nở nụ cười, khoe hàm răng trắng, nhìn thẳng vào nàng nói:

-" Khả Như, nàng cảm giác đôi môi của ta ... sẽ nói dối sao?"

Khả Như mặt đỏ tới mang tai, áp đầu vào ngực của hắn, nói:

-" Hồ Phong, tim của chàng đập rất nhanh nha"

Hồ Phong thầm bực bội:

-" Sao đang hỏi môi, nàng đã chuyển sang tim rồi? có nhanh quá không vậy?"

Hắn nói:

-" Khả Như, dạo này ta hay nhớ về nàng, nên tim đập nhanh cũng là chuyện bình thường a"

Khả Như rời khỏi vòng tay của hắn, hừ lạnh một tiếng, mở cửa chạy mất tiêu.

Để lại Hồ Phong bơ vơ một mình, hắn thì thào:

-" ... "