Thanh Tuyền bị bọn cướp khống chế, trói hai tay ngược ra sau trong xe ngựa, nàng bị nhét dẻ vào miệng nhỏ, không thể nói chuyện.
Một tên bịp mặt nhìn phía sau xe ngựa, quan binh cưỡi ngựa sắp đuổi kịp, hắn nói với giọng lo lắng:
-" Thủ lĩnh ... ra ngoài thành, xe ngựa chạy không nhanh được, chúng ta làm sao bây giờ?"
Mấy tên đồng bọn cũng gật đầu đồng ý, chạy xe ngựa rất bất tiện, dễ bị đuổi kịp.
Thủ lĩnh nhìn Thanh Tuyền xinh đẹp trong y phục tân nương, hắn đã nổi lòng dâm tà từ lâu.
-" Ta cưỡi ngựa đưa nàng đi trước, các ngươi chia ra trốn"
Xung quanh đây đã cách thành Giang Nam một đoạn khá xa, rừng cây, đồi núi rất nhiều, thuận tiện cho việc trốn chạy.
Một đội trưởng cưỡi ngựa bám sát phía sau hô to:
-" Mau dừng xe ... mau dừng xe ..." đồng thời, hắn quay lại đằng sau xem có bao nhiêu binh lính cưỡi ngựa đuổi theo. Rất may mắn có khoảng 10 binh lính, rải rác theo sau. Phía sau binh lính chạy bộ rất đông.
Chuẩn bị cho một đợt chạm trán tiếp theo ...
... ... ...
Một quan binh chạy thẳng vào trong Khắc phủ, hô to:
-" Đại nhân ... đại nhân ..." vẫn chưa có nhiều người chú ý đến hắn, mọi người chỉ hơi nhíu mày với thái độ vô lễ của binh lính.
-" Tân ... nương ... bị ... cướp ... rồi ...!!!" tiếng nói của hắn như tảng đá lớn, dội thẳng xuống mặt hồ phẳng lặng.
Không khí trong Khắc phủ tĩnh lặng lạ thường.
-" Cái gì ...?"
-" Chuyện này ...?"
Tin tức nặng ký sôi trào như gợn sóng đập thẳng vách đá, lan tràn khắp cả khu lễ tân hôn.
Người phản ứng nhanh nhất chính là Hồ Phong, hắn vọt tới hỏi:
-" Lâu chưa?"
Quan binh vội nói:
-" Phong chỉ huy ... thuộc hạ chạy thẳng về đây báo tin, khoảng 15 phút trước ạ"
Hồ Phong đã biến mất không còn tung tích, hắn lo lắng cho an nguy của Thanh Tuyền.
Kim Luân, hắn như bị sét đánh ngang tai, đứng hình tại chỗ. Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng đau, tâm trạng như bị rơi xuống đáy vực.
Thuộc hạ của Khắc Cường ôm quyền:
-" Đại nhân ... thuộc hạ xin đi giải cứu tân nương"
Khắc Cường nhìn đám thuộc hạ, gật đầu nói:
-" Các ngươi mau lên đường, bằng mọi giá, phải cứu được Tuyền nhi về đây"
Đám thuộc hạ ôm quyền:
-" Vâng, đại nhân" bọn hắn nhanh chóng rời Khắc phủ.
Chu Lương không nói nhảm, hắn nói với Triệu Bân:
-" Triệu Bân, ngươi dẫn 500 quân, san bằng ổ cướp cho ta"
-" Nhớ là an toàn cho tân nương, không được sai sót"
Triệu Bân ôm quyền:
-" Vâng, đại nhân xin yên tâm" hắn nhanh chóng rời đi.
Khắc Cường cảm động, ôm quyền nói:
-" Chu huynh, đa tạ huynh, cho dù kết quả thế nào, ân tình này tiểu đệ ghi nhớ"
Chu Lương vỗ vai Khắc Cường, lắc đầu nói:
-" Khắc lão đệ, ngươi nói gì vậy? Luận hiền điệt ta coi như hài tử trong nhà, thấy hắn như vậy! ta cũng chẳng vui vẻ gì! ài ...!!!"
Khắc Cường nhìn nhi tử như người mất hồn, hắn nắm chặt bàn tay, ôm quyền nói:
-" Chu huynh, tiểu đệ phải đi một chuyến mới được, cáo từ" hắn đắng chát rời đi.
Nếu Thanh Tuyền có mệnh hệ gì? hắn không biết ăn nói ra sao với Tạ Khẩn cùng Tư Duệ.
Mẫu thân của Thanh Tuyền tên Tư Duệ, cả người nàng như muốn ngã đổ, Thanh Long phải dìu tay mẫu thân mới được.
-" Tuyền nhi của ta, ô ô ô ..." Tư Duệ ôm mặt khóc sướt mướt.
Khách nhân nhanh chóng cáo từ rời đi, bọn hắn cũng muốn cứu được tân nương, biết đâu nhận được ân tình của phó đô đốc.
Tin tức tân nương bị cướp, nhanh chóng lan truyền khắp thành Giang Nam, mỗi người một suy nghĩ, nhưng đa phần đều mong quan phủ cứu được tân nương trở về.
... ... ...
Thanh Tuyền không biết bọn cướp này tại sao bắt nàng? nàng có thể khẳng định, kết cục của bản thân chẳng tốt đẹp gì!
Tâm trí nàng khá bình tĩnh, trong thâm tâm luôn muốn một điều kỳ diệu xảy ra, thời gian sẽ chứng minh cho nàng biết!
Thủ lĩnh nói:
-" Dừng xe"
Tên đánh ngựa cho dừng xe, nhanh chóng tháo một con ngựa ra khỏi xe.
Những tên còn lại nhảy xuống xe, cầm đao nhìn chằm chằm đội trưởng tuần tra đang đến gần.
-" Thủ lĩnh ... ngươi đi trước đi ... bọn ta sẽ ngăn tên này lại"
Thủ lĩnh ôm Thanh Tuyền đặt lên lưng ngựa, hắn cũng trèo lên, quay đầu nói:
-" Ta đi trước, các ngươi cản trở quan binh một chút, rồi trốn đi" hắn thúc ngựa chạy thẳng về phía trước.
Đội trưởng từ xa thấy vậy, cầm đao chỉ thẳng, hô lớn:
-" Không được chạy, để lại tân nương"
Bọn cướp nhe răng cười lạnh:
-" Muốn thủ lĩnh dừng lại, kiếp sau đi ..."
Bọn chúng cầm đao, lao lên chặt chém đội trưởng.
Đội trưởng nhíu chặt lông mày, hắn biết bọn cướp đang kéo dài thời gian:
-" Không được, tân nương sẽ nguy hiểm mất" một mình hắn không thể đấu lại chục tên cướp, chờ đợi một chút người phía sau.
... ... ...
Thủ lĩnh phóng ngựa phi nước đại, cười to:
-" Tân nương, nàng là của ta, ha ha ..." bàn tay hắn vuốt ve tấm lưng thon của Thanh Tuyền, dần chuyển xuống eo và ...
Thanh Tuyền chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng!
... ... ...
Thuộc hạ của Khắc Cường cũng không nhiều, khoảng 10 người, nhưng toàn tinh nhuệ thiện chiến, bọn hắn cưỡi ngựa thẳng hướng bọn cướp.
Triệu Bân dẫn 500 binh lính ra khỏi thành, rầm rộ như vậy, chứng minh cho những kẻ coi thường quan phủ, phải trả giá thê thảm, ngoài ra cũng muốn giết gà dọa khỉ.
-" Giết không tha (x3)" tiếng hô vang vọng cả một vùng, thể hiện sức mạnh hùng tráng của quân đội.
Người dân thầm kinh hãi, lau mồ hôi lạnh thay bọn cướp, lần này hang ổ chắc cũng chẳng còn.
Hang ổ của bọn cướp thường ở trên núi cao, địa hình hiểm trở, dễ phòng khó công. Triều đình muốn tiêu diệt bọn chúng, có thể thương vong rất nhiều.
... ... ...
Hồ Phong xuất phát sớm nhất, hắn trực tiếp thi triển khinh công cực hạn, nhanh chóng rời khỏi thành, trên đường hắn gặp rất nhiều quan binh rải rác đi về một hướng.
Đội trưởng sau khi hội họp cùng mười tên thuộc hạ, hai bên triển khai ác chiến.
" Keng" " keng" " keng" ...
" Keng keng keng ..."
Bọn cướp không ham chiến, chủ yếu kéo dài thời gian, chúng vừa đánh vừa lui, quan binh nhiều như vậy, giết cũng chẳng được lợi ích gì.
Đội trưởng thì khác, giết được một tên, lời một tên, hắn sốt ruột cưỡi ngựa, chạy theo hướng tên thủ lĩnh.
Hồ Phong nếu không có sức khỏe phi thường, hắn không đến nổi nơi này. Nhìn bọn cướp đang chém giết với quan binh, nhưng không thấy Thanh Tuyền đâu cả.
" Bịch" " bịch" " bịch" ...
-" Hự" " hự" " hự" ...
Bọn cướp nhanh chóng bị Hồ Phong hạ gục, có vài tên chạy thoát.
Hồ Phong hỏi:
-" Tân nương đâu?"
Một binh lính ôm quyền nói:
-" Phong chỉ huy, tân nương bị bắt, thẳng hướng phía trước"
Hồ Phong gật đầu, không quan tâm chuyện ở đây nữa, nhảy lên lưng một con ngựa tiếp tục truy đuổi.
... ... ...
Ra khỏi thành Giang Nam, bên ngoài đa phần là rừng núi, thôn làng của những bộ tộc ít người.
Thủ lĩnh phi ngựa băng băng trên đường, trong lòng hắn suy nghĩ đủ kiểu:
-" Có nên trở về núi hay không?" hắn biết quan phủ sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.
-" Cứ đi tiếp rồi tính" hắn đã có một số chỗ để đi, chỉ cần vượt qua được lần này, hắn sẽ trở lại.
Thanh Tuyền do sốc nảy trên lưng ngựa một thời gian dài, sắc mặt nàng tái nhợt, hận không thể đạp chết tên thủ lĩnh.
Đội trưởng phi ngựa một mình, tốc độ nhanh hơn tên thủ lĩnh, trời mưa nên rất dễ nhận ra đường hướng ngựa chạy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thủ lĩnh.
" Vù" đường đao sắc bén chém thẳng lưng tên thủ lĩnh.
" Keng" thủ lĩnh bắt buộc phải dùng đao đón đỡ.
Đội trưởng không nói nhiều, không nương tay, hắn chỉ muốn tập trung giết chết tên thủ lĩnh nhanh nhất có thể.
Thủ lĩnh nổi giận:
-" Muốn chết ..." hắn vung đao tấn công lại đội trưởng.
" Keng" " keng" " keng" ...
-" Keng keng ..."
Hai người giao đấu hơn hai mươi chiêu, vẫn chưa làm gì được nhau.
Đội trưởng thì vui mừng, chỉ cần kéo dài thời gian, quan binh phía sau tiếp ứng, cứu được tân nương rất khả quan.
Thủ lĩnh cũng hiểu được ý đồ của đội trưởng, hắn nhíu chặt lông mày:
-" Không ổn, phải nhanh rời khỏi đây!" nhưng hắn không thể dứt tên đội trưởng này ra được.
Đội trưởng bắt buộc phải cứu được tân nương, không thể xảy ra sơ xuất.
Thủ lĩnh bỗng quất mạnh mông ngựa " chaa ..."
" hí hí hí ..." ngựa chạy nhanh.
Đội trưởng vội phi ngựa đuổi theo, truy đuổi gắt gao tên thủ lĩnh càng xa, thỉnh thoảng còn đối chiến rất ác liệt.
Thanh Tuyền sắc mặt tái nhợt như muốn ngất, nàng sao có thể chịu đựng sự giày vò như vậy?
Hồ Phong nhìn thấy nhiều vết chân ngựa giày xéo một chỗ, thì thào:
-" Chỗ này có giao chiến qua một lần" hắn phi ngựa tiếp tục truy đuổi.
... ... ...
Phía trước là vực sâu, không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan.
Đội trưởng sốt ruột, hô:
-" Ác tặc, ngươi muốn làm gì?"
Thủ lĩnh cười to, khinh thường nói:
-" Ha ha, làm gì? ngươi muốn ta làm gì?"
Đội trưởng híp mắt nói:
-" Ác tặc, chỉ cần ngươi để tân nương lại, ngươi có thể tự do rời đi"
Thủ lĩnh ngạc nhiên một chút, cười to:
-" Miếng thịt ngon đến miệng, còn muốn ta nhả ra sao? nằm mơ đi"
Bỗng nhiên có một đám người, từ phía sau lùm cây xuất hiện.
Một nam tử chừng 23 tuổi, cơ thể cao gầy, giống như một thư sinh, hắn âm trầm nói:
-" Thủ lĩnh, ngươi đã hứa cướp nàng cho ta rồi, tại sao lại ...???"
Đội trưởng thầm hô không ổn, đám người này lại là một bọn, hắn cảnh giác nhìn đám người mới tới.
-" Ài ... trời tuyệt đường người thật sao?!!!" tay hắn nắm chặt đao, quyết một trận tử chiến.
Thủ lĩnh kéo khăn bịp mặt, liếc nhìn nam tử, khóe miệng nhếch lên, cười nói:
-" Tường Văn, ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo nàng xinh đẹp như vậy?!!!"
-" Ta mượn nàng ít ngày, sau đó trả lại ngươi, chúng ta là huynh đệ tốt mà, khà khà"
Tường Văn hai tay nắm chặt, khuôn mặt vặn vẹo, run run nói:
-" Thủ lĩnh, ngươi thật muốn như vậy sao?"
-" Ta gọi ngươi một tiếng thủ lĩnh, là đang rất tôn trọng ngươi, động vào nữ nhân của ta, ngươi làm ta thật thất vọng" hắn lắc đầu liên tục, như đang thương tiếc điều gì đó.
Thủ lĩnh nhìn đám người Tường Văn sắc mặt bất thiện, hắn híp mắt lại nói:
-" Tường Văn, ngươi muốn làm phản sao? chúng huynh đệ sẽ không tha cho ngươi đâu, ha ha"
Thanh Tuyền vẫn im lặng, nàng không động đậy, dường như đang xem một vở kịch hay.
Đội trưởng thầm vui mừng:
-" Ha ha, thì ra bọn chúng không đoàn kết, đánh nhau to lên" hắn muốn ngư ông đắc lợi, dễ dàng cứu tân nương hơn.
Tường Văn cười lạnh, nói với mấy người đứng cạnh hắn:
-" Các ngươi thấy rồi đấy, một tên thủ lĩnh, chỉ biết thỏa mãn sở thích của hắn, thật khó coi mà"
Mấy tên đứng cạnh Tường Văn, âm thầm gật đầu, nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh.
Thủ lĩnh sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói:
-" Tường Văn, khá lắm, ta đã coi thường ngươi"
-" Nhưng muốn có được nàng, thì đừng hòng"
-" Ha ha ..." hắn nắm eo Thanh Tuyền, ném người nàng xuống vực sâu.
Tường Văn ánh mắt co rụt, không nghĩ tên thủ lĩnh lại ác độc như vậy!!!
-" Không ... ngươi đáng chết ... a a a" hắn cầm đao xông lên, muốn chém rụng đầu tên thủ lĩnh.
Mấy tên đứng cạnh càng có lý do, muốn giết chết tên thủ lĩnh này.
" Keng" " keng" " keng" ...
Liên tiếp những pha đâm chém nảy lửa của hai người diễn ra.
Đội trưởng đứng im như pho tượng, nhìn Thanh Tuyền rơi xuống, miệng lẩm bẩm:
-" Hết thật rồi ... trời ơi!!!"
-" Ta x mịa nó ... thằng trời đánh, thánh vật này" hắn nổi điên, cầm đao xông lên chém tên thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đã rời ngựa, liên tục lùi bước, đỡ đao của đám người.
Đội trưởng gia nhập, càng thêm mãnh liệt điên cuồng, hắn không băm tên thủ lĩnh này ra ngàn mảnh, không xả được nỗi hận trong lòng.
... ... ...
Hồ Phong đã bỏ con ngựa ở giữa đường, hắn thi triển khinh công còn nhanh hơn, bởi vì nơi này có thể phi thân đi tắt, ngựa thì không thể.
Dù hắn có nhanh đến đâu, cũng không kịp nữa rồi ...
Vực sâu vạn trượng, thăm thẳm như u minh không thấy đáy.
Hồ Phong đứng cạnh vách núi, những viên đá rơi xuống, như lạc vào tĩnh lặng, hiểu được độ sâu của nó.
Hắn đang muốn phát tác giết người, bỗng nhiên nghe thoáng được tiếng động phía dưới, mặc dù rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể biết được.
-" Thanh Tuyền, nàng có ở đó phải không? ta đến ngay đây" hắn thì thào, sau đó lao xuống.
Đội trưởng hốt hoảng, vội hô to:
-" Chỉ huy ..." hắn khóc không ra nước mắt, sao chỉ huy lại nhảy xuống chứ?
Hắn đổ lỗi hết cho tên thủ lĩnh, càng thêm ra sức vung đao.
Thủ lĩnh bị vây công, y phục rách mướp, máu tươi chảy nhỏ giọt, sắc mặt tái nhợt.
... ... ...
Khắc Kim Luận lòng nóng như lửa đốt, đi cùng đám binh sĩ của Triệu Bân, thẳng hướng hang ổ của bọn cướp.
Triệu Bân theo ủy thác của Chu Lương, hắn không có lý do để bọn cướp tồn tại.
-" Các ngươi nhanh chóng tổ chức đội hình, thâm nhập hang ổ của chúng, giết sạch không tha, đi"
Nói là làm, sau khi có được địa hình khu vực đồi núi nơi này, Triệu Bân tổ chức quét sạch bọn cướp, cứu tân nương.
Kim Luận võ công thuộc hàng nhị lưu, hắn khá giỏi bên binh pháp, được chỉ huy khoảng 200 binh lính, quyết tâm tru diệt ác tặc, cứu nương tử.
Bọn cướp trên núi, đã phát hiện ra có quan binh đánh lên, kiên quyết chống trả ác liệt.
Kết quả ... sau rồi sẽ rõ!
... ... ...
Hồ Phong không dám trực tiếp nhảy xuống, hắn bám men theo vách bờ vực.
-" Thanh Tuyền, nàng có ở đó không?" tiếng hắn hô, vang vọng cả vực sâu.
Vẫn không có tiếng của Thanh Tuyền trả lời, nhưng hắn vẫn cảm giác nàng chưa rơi xuống, hi vọng như vậy!!!
Hồ Phong tiếp tục đi sâu xuống dưới, trời mưa rong rêu ẩm ướt, vách vực rất trơn trượt. Một đại cao thủ như hắn, cũng không dám mạo hiểm.
... ... ...
Bọn cướp khoảng 200 - 300, ít hơn quan binh gần một nửa, nhưng chúng có lợi thế về địa hình, nhất là đá lăn từ trên xuống, rất nhiều quan binh đã bị thương.
Triệu Bân sắc mặt âm trầm, nói:
-" Không ổn, bọn cướp này rất liều mạng, còn chiếm ưu thế lớn nữa, khó khăn thật"
-" Kim Luận, đệ có đối sách nào chưa?"
Kim Luận cùng đám thuộc hạ của Khắc Cường, đã bàn sơ qua chuyện này, hắn ôm quyền nói:
-" Triệu Bân huynh, bọn cướp chủ yếu dựa vào địa thế hiểm trở, cùng với lăn đá quấy nhiễu bên ta"
Triệu Bân gật gù đồng ý, im lặng lắng nghe tiếp.
Những gì hắn học từ phụ thân, hôm nay sẽ trổ tài một phen.
Kim Luận lòng nóng như lửa đốt, lo lắng từng giây cho Thanh Tuyền, nhưng không thể loạn tâm lúc này được.
-" Triệu Bân huynh, chúng ta có thể dùng kế giương đông kích tây, sau đó cử vài người giỏi khinh công, chọc thủng một chỗ phòng tuyến của bọn cướp"
-" Đệ nghĩ sẽ thành công cao hơn, nếu chúng ta làm bất ngờ, nhanh gọn"
Triệu Bân tay vuốt cằm suy tư, nhìn đám người nói:
-" Được ... hay lắm ... chúng ta cứ thế mà làm" hắn còn bàn bạc thêm về rất nhiều thứ, đảm bảo cho một chiến thắng ít thương vong nhất.
Kim Luận quyết tâm phải nhổ cỏ tận gốc bọn cướp này!!!
Sau thời gian ngắn nghỉ ngơi, quan binh tiếp tục công phá lên trên núi, nhưng theo chiến thuật khác.
... ... ...
Hồ Phong đứng dựa lưng vào vách đá, trước mặt có một cành cây đã khô, phía đầu cành có một người.
Thanh Tuyền bị mắc y phục vào một nhánh nhỏ, y phục xé rách một mảng lớn, lộ da thịt trắng ngần. Nàng bị trói hai tay ngược ra sau, miệng nhét giẻ, không thể trả lời Hồ Phong.
Hồ Phong nói:
-" Thanh Tuyền, nàng cố gắng chịu đựng, ta sẽ cứu nàng ngay đây"
Thanh Tuyền bị treo lơ lửng, nàng nở nụ cười mãn nguyện, trước khi chết có thể nhìn thấy người nàng thích.
" R ă n g ... r ắ c ..." cành cây khô bị gãy ở đoạn giữa.
Hồ Phong ánh mắt co rụt, mở miệng:
-" K h ô n g ... đ ư ợ c ..." hắn cắn răng nhảy theo.
Thanh Tuyền nhắm mắt lại, nàng đã chuẩn bị tâm lý phải chết.
Hồ Phong cuối cùng cũng ôm được nàng, hai người đang rơi rất nhanh, gió thổi phà phà tung bay, vực thẳm phía dưới chưa thấy đáy, mây mù lượn lờ.
Thanh Tuyền cảm nhận được hơi ấm, nàng mở mắt ra, trong lòng phức tạp:
-" Hồ Phong, sao ngươi ngốc như vậy?" nàng muốn nhìn cho rõ nam nhân này lần cuối.
Hồ Phong vận nội công, nhưng hắn ôm thêm nàng, tốc độ rơi lại quá nhanh, hắn thở dài trong lòng.
... ... ...
Tư Duệ đã ngủ thiếp đi trong lòng Thanh Long, nàng đã mệt mỏi vì khóc quá nhiều.
Gia đình Khắc Cương cũng chẳng vui vẻ gì, không khí như chết lặng.
Đây cũng là thời gian diễn ra đại hội võ lâm minh chủ, xuất hiện hầu hết các trưởng môn, cao tăng, ...
Mục đích tìm ra người lãnh đạo mới của chính đạo, hợp sức tiêu diệt phe đối lập là tà giáo.
Cần một người đức cao vọng trọng, đứng ra làm trọng tài. Bọn họ cử Không Minh đại sư.
Không Minh đại sự chắp hai tay trước ngực, nở nụ cười hòa ái, nói:
-" Các vị thí chủ, bần tăng xin nhận trọng trách này vậy, a di đà phật"
Xung quanh đài luận võ, mọi người im lặng như tờ, chờ đợi các trưởng giáo luận bàn võ công.
Ngọc Diệp, Ngọc Liên đứng bên cạnh Tào Chấn, Hoắc Kiệt, trong đội hình của phái Thiên Kiếm.
Bất ngờ là, Thi Nguyệt, Thi Tình cũng có mặt.
Sự phụ, sư nương của Nhược Đàm có lẽ đến xem náo nhiệt, rất nhiều năm qua, môn phái không tham gia đại hội võ lâm.
Tăng ni phật tử đều rất đông đảo.
Thập đại mỹ nữ còn có một số, nhưng đều đeo khăn che mặt.
Ngũ đại công tử gồm những ai? về sau sẽ rõ!
... ... ...
Hai người nằm trên một bãi cát sỏi, một bên có dòng suối chảy, một bên lại là hồ nước nhỏ.
Thanh Tuyền nằm bất động trên người Hồ Phong.
Hồ Phong cử động, mở mắt ra, nói:
-" Ài ... vẫn còn sống"
Nói ra thì dài, nhưng diễn ra rất nhanh, Hồ Phong phải tìm cách tiếp đất an toàn. May mắn có cây to mọc thành rừng phía dưới, hắn vận công cố gắng xoải theo những cây to, tránh rơi thẳng xuống.
Cuối cùng tiếp đất một cách an toàn.
Hắn đưa tay, cởi trói cho Thanh Tuyền, lôi miếng giẻ ra khỏi miệng nàng, nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hồ Phong cười khổ nói:
-" Thanh Tuyền, sao tim nàng đập nhanh quá vậy?" hắn có thể nghe được nhịp tim của nàng ở khoảng cách gần như vậy.
Thanh Tuyền mặt đỏ lên, mở mắt đẹp trừng hắn, nàng đứng dậy xoa xoa cánh tay có vết trói, tay che y phục bị rách.
-" Nhìn gì chứ? chưa thấy nữ nhân xinh đẹp bao giờ sao?"
Hồ Phong ngoác miệng, tay ôm trán, cười tươi nói:
-" Thanh Tuyền, nàng mặc y phục tân nương, thật xinh đẹp, không thể sai được" hắn đứng dậy giãn gân cốt.
Thanh Tuyền nhìn xuống dòng suối, phản chiếu hình bóng xinh đẹp của nàng, nàng lắc đầu nói:
-" Xinh đẹp thì sao chứ? vẫn không làm được những điều mình thích" hai mắt nàng chớp chớp như muốn khóc.
Hồ Phong đứng tại chỗ, thở dài nói:
-" Thanh Tuyền, nàng vẫn còn chưa hết hứng thú về ta sao? thật tồi tệ mà"
Thanh Tuyền hai tay nhỏ nắm chặt, hét lên:
-" Câm miệng, tên khốn khiếp, ngươi vẫn còn cái giọng điệu đáng ghét như vậy sao? hu hu" nàng ngồi xuống, hai tay ôm mặt khóc lớn.
Hồ Phong nhíu mày nói:
-" Thanh Tuyền ... ta chỉ ..."
Thanh Tuyền bỗng ngồi dậy, phi thẳng đến muốn ôm hắn.
Hồ Phong phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh.
" Ùm" Thanh Tuyền rơi xuống nước!
Hai tay hắn ôm trán, trố mắt nhìn Thanh Tuyền, sau đó nhảy theo!
... ... ...
Hai người ngồi quanh một đống lửa.
Hồ Phong chỉ còn lại một chiếc quần cộc, y phục đang bị hắn hong khô cạnh đống lửa.
Thanh Tuyền chỉ còn lại áo yếm và tiết y, nàng ngồi quay lưng lại với Hồ Phong, bực tức nói:
-" Tên đáng ghét, đã không muốn người ta, còn nhìn làm gì chứ? đồ vô sỉ, hừ hừ"
Hồ Phong nói:
-" Thanh Tuyền, ta chỉ thưởng thức cái đẹp mà thôi, không có ý gì khác"
Thanh Tuyền cắn răng nói:
-" Được lắm Hồ Phong, ngươi hãy để ta ở đây một mình chết đi, ngươi rời đi đi, đừng quan tâm đến ta nữa, ngươi đi đi"
Hồ Phong nói:
-" Không được, như vậy Kim Luận huynh sẽ rất đau lòng, ta cũng không thể thấy chết không cứu"
Thanh Tuyền như chết lặng.
" Ùm" nàng tiếp tục nhảy hồ. Có lẽ trời đang nóng, nàng tắm một lần vẫn chưa đã!!!
Hồ Phong không nghĩ nhiều, nhanh chóng nhảy theo.
Lần này nàng cố gắng đẩy Hồ Phong ra xa, không muốn hắn cứu. Hồ Phong bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh với nàng.
... ... ...
Ở trên bờ ...
Thanh Tuyền ho khụ khụ, không quan tâm có mặc gì hay không, nàng vùng vẫy:
-" Tên khốn khiếp, ngươi để ta chết đi cho rồi, còn cứu ta làm gì? Ahhh ...."
Hồ Phong ôm chặt nàng vào lòng, nhắm mắt lại nói:
-" Thanh Tuyền, là ta sai, nàng đừng như vậy nữa, ta rất đau lòng"
Thanh Tuyền vùng vẫy, nhưng không thoát ra được, nàng vùi đầu vào ngực hắn khóc như mưa. Nàng thật sự tuyệt vọng trước tình cảnh hiện tại, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát tất cả.
Thời gian khá lâu sau đó, khi mà Thanh Tuyền đã bình tĩnh trở lại, Hồ Phong nói:
-" Thanh Tuyền, chúng ta trở về thôi"
Thanh Tuyền không phản ứng hắn, nàng đưa tay kéo tuột áo yếm và tiết y rơi xuống đất.