Ở trong thôn này số người biết chữ ít đến thương cảm, thường thì ai biết chữ chỉ cho người không biết.
Hồ Phong và tiểu muội cũng là trong số ít người biết chữ vì phụ thân hắn, phụ thân hắn là thầy thuốc nên biết nhiều hơn mọi người.
Ngày xưa phụ thân hắn cũng là người trong giang hồ, vì chán ghét cảnh tranh đấu vô nghĩa, hắn và phu nhân Hi Đình quyết định ở ẩn nơi đây.
Hồi còn trẻ hắn từng được lão giả lưng còng trong thôn cứu khi gặp giặc cướp, hắn cảm kích hỏi nơi ở thì lão chỉ ở đây, thôn này hắn từng đi qua nhờ xin nước nên lão nói là hắn biết ngay.
Khi trở lại giang hồ hắn có chút công phu, nhưng chủ yếu nghề thuốc của hắn nuôi sống bản thân, hắn khá thật thà chân chất. Trong một lần lên núi hái thảo dược hắn bị ngã trượt chân và quen biết phu nhân hắn bây giờ, hai người đồng cảm nên đến với nhau.
Mười hai năm trước Hồ Viễn bế Hồ Phong, tay dắt Hi Đình mang trong bụng tiểu Điệp đi vào thôn , những người biết chuyện này cũng không nhiều, hắn đến lúc đầu nhiều người không quen nhưng do hắn biết bốc thuốc chữa bệnh, nhanh chóng nhận được cảm tình từ nhiều người trong thôn, một phần cũng do quen biết trước với lão giả lưng còng.
Cuộc sống mới đầu cũng khá khó khăn do số bạc hắn mang đến đây không có chỗ để dùng, những hộ dân ở đây họ chuyên săn bắt, lượm nhặt nuôi sống gia đình. Mới đầu hắn thấy khá mới mẻ nhưng về sau cũng hiểu được tại họ rất ít khi cãi vã, rất đoàn kết. Những thứ họ làm ra cũng do chính họ sử dụng luôn, tuy đạm bạc nhưng bình dị, không tranh đấu mưu lừa, đúng như nguyện vọng ban đầu trước khi đến đây của cặp phu thê. Hồ Viễn lúc đó còn rất trẻ, chỉ 20 tuổi, hắn mồ côi từ nhỏ không biết phụ mẫu là ai, hình dáng ra sao.
Hắn chỉ biết khi hắn 6 tuổi, lúc ăn xin trên đường thì một gã lang băm nghèo thu nhận, cuộc sống sau này của hắn vẫn là những tháng ngày lang thang cùng gã lang băm, như dân du mục nhưng không chết đói.
Tuy gã lang băm y thuật chẳng ra sao nhưng những loại cảm sốt, băng hàn chỉ chuyện nhỏ, Hồ Viễn dụng tâm học tập nên cũng học được không ít bản sự từ gã, nhiều khi gặp người tốt họ cho ít bạc, cuộc sống tưởng đâu dễ chịu hơn, gã lang băm nướng hết bạc uống rượu, khi đó Hồ Viễn cũng được 10 tuổi, hắn hiểu gaã lang băm này cũng có tâm sự nhưng gã không nói ra mà thôi.
Cuộc sống trôi dạt cũng được thêm 3 năm, hai kẻ nghèo lôi kéo nhau đi lang bạt giang hồ, gặp nhân tình thế thái, ấm lạnh của nhân gian.
Nhiều khi bệnh nặng cũng không có tiền chữa, cắn răng chịu đựng cho qua ngày tháng( có lẽ bệnh nan y), hắn đã mồ côi tiếp lần thứ hai vào một ngày trời mây u ám trong ngôi miếu hoang tồi tàn, trời se lạnh của những ngày cuối xuân.
Gã lang băm mặt mày hốc hác, sắc mặt trắng xám, thân thể gầy gò trong bộ y phục đơn bạc nhưng gã không buồn mà còn cười, mặc dù nụ cười khó coi còn hơn khóc, nhưng dù sao gã vẫn cười.
Tay gã run run nắm tay Hồ Viễn, gã nói rất nhiều, có lẽ là thều thào, gã phải trả giá cho lỗi lầm trước kia, gã đã trút hơi thở cuối cùng.
Hồ Viễn quỳ gối trước cơ thể đã bất động từ bao giờ, hơn 7 năm qua hắn thường phàn nàn với gã lang băm nhưng bây giờ thì sao... hắn có phàn nàn nhưng gã kia cũng không nhìn hắn nữa rồi, đêm đó hắn ở lại với gã lang băm, chính hắn cũng chưa biết sẽ đi về đâu sau đêm nay, hôm sau hắn giúp gã lang băm an nghỉ bên miếu hoang, đóng xong cái cọc gỗ khắc tên gã, bái lạy xong hắn bỏ đi, tiếp tục những ngày lang thang đất khách quê người.
Lại tiếp tục 7 năm, hắn đã trưởng thành 1m78 hành thiện, trình độ y thuật của hắn khá cao, bệnh nhân của hắn là những người nghèo chủ yếu.
Hắn khá đẹp trai, tốt tính, lại biết y thuật đáng lẽ ra phải được sống khá giả, nhưng hắn đắc tội người không nên đắc tội.
Có thiếu nữ thích hắn, quan tâm hắn nhưng gặp công tử con nhà giàu, thiếu gia của nhà nọ, ăn chơi hiếp yếu hám gái. Công tử đó nhìn trúng cô gái thích Hồ Viễn thế là cô gái bị công tử nọ bỏ thuốc mê, bị giam dâm, vì uất ức đã nhảy sông chết.
Hồ Viễn phẫn nộ đánh chết công tử nọ, hắn bỏ trốn ngay sau khi giết người.
Trên đường hắn gặp giặc cướp nhưng một mình sao đấu nổi bọn chúng, may mắn hắn được lão giả khoảng 60 tuổi cứu, hắn tiếp tục đi về phía trước được hai tháng thì hắn cũng thấy chỗ có thảo dược, hắn trèo núi hái nhưng trượt chân, hắn tưởng mình chết chắc rồi nhưng có bàn tay nhỏ nắm lấy hắn.
Nàng là lưu dân của đế quốc khác đến đây, hai người nương tựa lẫn nhau và nên duyên phu thê, sinh ra Hồ Phong.
Giang hồ khốc liệt đầy nguy hiểm, không thể bảo vệ gia đình nên hắn quyết định ở ẩn, bây giờ hắn có gia đình, hắn đã làm cha, không còn một mình lang thang như trước kia, hắn phải có trách nhiệm với an toàn của họ.
Người trong giang hồ thân bất do kỷ, hắn không muốn mạo hiểm, hắn không muốn thảm cảnh diễn ra, hắn đã quen mắt lắm rồi.
Hắn rất vui vẻ hạnh phúc, nương tử xinh đẹp, hài tử mạnh khỏe, nhìn chúng lớn lên từng ngày hắn có thể đánh đổi tất cả.
Hắn từng hài tử mồ côi, hắn hiểu được tầm quan trọng của tình thương, hắn luôn trìu mến đối với hài tử của mình và những đứa trẻ trong thôn. Bọn chúng cũng rất nghe lời mặc dù nghịch ngợm.
Hắn kết nghĩa với phụ thân Hồ Mạnh, hắn làm đại ca, đều là những người hào sảng nên cũng không khó để hòa nhập cùng mọi người.
Hồ Viễn nhìn về phương xa:" vậy mà cũng hơn 10 năm rồi" hắn cảm khái đi vào nhà...