Chương 10: Đơn phương

Hồ Phong ngồi bên cạnh nhìn tiểu Điệp khâu vá hỏi:" Hôm nay sao không thấy Nhiên tỷ sang đây chơi vậy" hắn ngó lơ nói.

Tiểu Điệp:" Không có nha, nhớ người ta hả" nàng tay nhỏ vừa khâu vừa nghiêng đầu nhỏ nói. Hồ Phong không nghẹn lời.

Hồ Phong:" làm gì có" hắn bối rối nói.

Tiểu Điệp hứng thú nhìn hắn, cũng không trêu chọc hắn ngay.

Nàng bỏ kim khâu xuống, ngồi trên ghế rót cho hắn cốc trà nóng hổi, nàng cũng nhấp ngụm nhỏ, thở hơi dài :" không nhớ người ta mà đêm nào cũng nói mớ".

Hồ Phong:" đó là đại ca ta lo cho tiểu muội không có người tâm sự sẽ buồn" hắn vỗ bộ ngực, một chân đặt lên ghế ra vẻ thuần khiết chính là ta.

Tiểu Điệp:" muội biết huynh thích Nhiên tỷ phải không" mông nàng ngồi mép ghế, hai chân nhỏ chụm lại, hai khủy tay đặt lên bàn, bàn tay xòe chống cằm nhỏ, hai mắt híp híp, dẩu miệng hồng.

Hồ Phong uống ngụm lớn nước trà, "khà" một hơi, hắn không nghĩ tiểu Điệp tinh minh như vậy, trầm mặc giây lát

Tiểu Điệp tiếp tục:" ai tối nào cũng như si như say nhìn lén lút Nhiên tỷ vậy" nàng tuy còn nhỏ nhưng rất tinh ranh, không qua được mắt nàng.

" muội thấy huynh nấp sau gốc cây gần nhà tỷ tỷ" tiểu Điệp nêu thêm bằng chứng cho luận điểm của mình.

Hồ Phong:" đúng vậy, huynh thích Nhiên tỷ" hắn nhớ lại lần đầu có cảm tình với cô nàng xinh xắn trong ngày thành nhân của đại ca Từ Ninh.

Tiểu Điệp chu mỏ dỗi:" vậy huynh không quan tâm đến muội nữa sao" nàng mặt đỏ, mắt long lanh như sắp khóc.

Hồ Phong lại gần dùng tay xoa đầu nàng, liên tục an ủi :" làm sao có thể, muội luôn là số một trong lòng đại ca này" hắn dùng ngón cái đảm bảo.

Tiểu Điệp nín cười:" muội biết rồi, muội cũng thích Nhiên tỷ lắm nha".

" muội thì ngon rồi, ta đây thích nhưng thích ngủ với Nhiên tỷ đó nha" hắn nghĩ thầm.

Hồ Phong:" phù... không biết Nhiên tỷ có thích ta không nữa" Nhiên tỷ quả là xinh đẹp ngon lành ta rất thèm nhỏ dãi, hắn nghĩ.

Tiểu Điệp:" muội nói với tỷ tỷ huynh thích nàng nha" cô bé giả vờ từ từ đứng dậy đi ra cửa.

Hồ Phong giật mình kéo tay tiểu muội lại " trời ơi, bà cô của tôi ơi" hắn nói:" muội làm gì vậy" .

Tiểu Điệp xoay người tránh thoát hắn:" muội chỉ đi khâu vá thôi mà huynh nghĩ gì vậy" nàng tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

Hồ Phong bực bội cắn răng:" muội dám trêu đùa huynh, muốn tét mông hay sao" hắn truy đuổi tiểu Điệp giả vờ muốn động thủ.

Tiểu Điệp cũng không chậm, mặt nhỏ hì hì né tránh.

Trong phòng kẻ truy người chạy nô đùa ầm ĩ, hắn chọc lét tiểu Điệp, nàng bị hắn đùa mặt cười đỏ bừng.

Hắn ra đường đi dạo, mục tiêu không xác định, vô ý thức đi xuống gốc cây si già, có lẽ hắn sắp thành cây si thứ hai. Bình thường hắn hay ở đây khi nhà Nhiên tỷ đã lên đèn, hôm nay hắn lại vô tình đứng ở đây.

Hắn chọn gốc cây này bởi vì hắn có thể quan sát Nhiên tỷ nhiều hơn.

Từ Ninh:" muội làm gì đó tiểu Nhiên" Từ Ninh gõ cửa phòng nàng.

Tiểu Nhiên:" huynh vào đi, muội không cài cửa" nàng nhoẻn miệng cười nói.

Từ Ninh đẩy cửa phòng đi vào, quay lại khép cửa xong ngồi đối diện tiểu muội, nhìn xấp y phục đang khâu vá dở dang, hắn hỏi:" muội còn khâu vá giờ này sao" .

Tiểu Nhiên:" muội chỉ làm lúc rảnh rỗi thôi, huynh có gì nói với muội vậy" nàng tò mò.

Từ Ninh:" cũng không có gì, lâu rồi huynh không nói chuyện với muội đó" hắn ha ha cười to.

Bên cửa sổ, Y Nhiên cười duyên khúc khích nói chuyện với đại ca...

Dưới gốc cây, Hồ Phong nhìn Y Nhiên từ đằng xa, nàng cười thật đẹp, bộ ngực lớn rung rinh sau lớp y phục đáng ghét kia. Tuy không được bằng mẫu thân hắn nhưng cũng số một trong đám thiếu nữ trong thôn, hắn sốt ruột suy nghĩ đối sách làm sao Y Nhiên nằm trong lòng hắn, hắn nở nụ cười tà tà dâm đãng.

Hồ Phong thất vọng, hắn chưa có biện pháp gì cả. Thực ra thì hắn đã nghĩ ra một số giải pháp cho bài toán đau đầu này " thuốc mê, sức mạnh, tỏ tình" .

Giải pháp" thuốc mê, sức mạnh" thì hắn có nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn không ổn. " thuốc mê" hắn đủ liều để mê cả đàn trâu, " sức mạnh" hắn đủ sức liều mạng với mười người như Nhiên tỷ. "tỏ tình" hắn nghĩ không thực tế vì chênh lệch tuổi hơi nhiều, mà không biết người ta có chấp nhận hay không đây, hắn chưa nếm mùi bị từ chối lần nào, tư vị đó hắn nghĩ chắc không ngọt hơn xoài xanh là mấy.

" Y Nhiên.... Y Nhiên" hắn trong lòng gầm thét, hắn giật mình khi biết mình đang yêu đơn phương Nhiên tỷ, có lẽ còn nhiều thanh niên khác cũng như hắn.

Bông hoa đẹp như vậy, hắn không ăn, người khác cũng hái. Hắn đã quyết tâm, tay đấm mạnh vào gốc tay si, lá rụng tơi tả như chứng minh quyết tâm của hắn.

Hồ phong rời khỏi, lững thững bước đi về nhà, bóng lưng có chút cô đơn, ánh sao đêm nay sáng lấp lánh, như nháy mắt với hắn, gọi hắn khuya rồi nhanh về nhà đắp chăn nằm mơ đi thôi!!!