Chương 11: Bản lãnh

Bầu trời trong xanh, lơ lửng những gợn mây nhỏ màu trắng tà tà chậm rãi trôi.

Báo hiệu thời tiết hôm nay thích hợp để lên nương rẫy canh tác hoa màu.

Đằng xa đoàn người, già trẻ đều có, trên lưng ai cũng có cái gùi đựng thức ăn cho một ngày lao động vất vả, nhưng đáng giá. Khoảng thời gian này là những ngày cuối cho hoạt động thu hoạch hoa màu, thôn dân nơi đây canh tác trên những vùng đồi trống trải, kết hợp với săn bắt, cuộc sống vật chất không đến nỗi nào.

Không khí mát lành trong sạch, lành lạnh của buổi sáng trên đồi cũng có tư vị không tệ, những bài hát trên lưng mẹ hầu như là bản sắc tốt đẹp nơi đây.

Vùng đất đầy nắng rừng và gió trời như khuấy động âm vang của ý chí, sự bền bỉ, tình thương vô hạn của thiên nhiên ưu ái dành cho con người. Họ biết ơn và chăm chỉ lao động, họ sẽ được đền đáp xứng đáng.

Phụ thân Hồ Phong và hắn thường đi săn bắt vào những ngày này, mẫu thân và tiểu Điệp thì lên rẫy chăm nom hoa màu.

Đa phần các thôn dân đều như vậy, một góc bình yên nhưng cũng không kém phần sôi động.

Hồ Phong thì hắn thích đi săn hơn, hắn cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong các lần đi săn nhiều lần trước. Hắn là người có tính cách khá cẩn thận, thông minh, đặc biệt hắn khỏe hơn người, như thanh niên trưởng thành vậy. Hắn đã biết khá nhiều về một phần lớn, tạo hóa mà hắn không dễ dàng đạt được, hắn nhận được miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống ( ẩn dụ về chất lỏng màu bạc nhập cơ thể), nhưng đó vẫn chưa đủ, không thể một bước lên trời, hắn cần rèn luyện. Đi săn giúp hắn hoàn thiện bản thân mỗi ngày, cả về thể chất lẫn tinh thần và đơn giản đó cũng là mưu sinh của gia đình hắn.

Hôm nay chỉ có hai phụ tử, Hồ Phong:" phụ thân, phía hình như có tiếng động" hắn nói rồi chỉ tay về phía trước. Phụ thân hắn cũng nhìn ra, một con lợn rừng chừng 20 cân màu nâu xám, cặp nanh trắng nhỏ bằng đầu ngón cái, lấp ló bên dưới những bụi cây thấp, hai người rất khó phát hiện nếu nó không di chuyển, con lợn mải mê dũi dũi mõm tìm kiếm thức ăn, nó đang lật tung những cành lá khô kêu sột soạt, nó ngon lành đánh chén những hạt quả, có lẽ vì cảm thấy ngon nên nó kêu " ục.. ục".

Hồ Viễn ra hiệu Hồ Phong giữ im lặng, không nên di chuyển tránh gây tiếng ồn làm con lợn phát hiện bởi vì khoảng cách không quá xa 7-8 trượng. Hồ Phong biết cơ hội cho hắn thể hiện đây rồi. Hai người ngồi xuống, chậm rãi nhẹ nhàng đi đến núp sau gốc cây gần đó. Hồ Viễn ra ám hiệu cho hắn sử dụng cung tên hạ gục con mồi, hắn cũng khá hồi hộp, theo ánh mắt cổ vũ của phụ thân, Hồ Phong nhanh chóng lắp tên giương cung chỉ hướng con lợn rừng, hắn nheo mắt, thân người trầm ổn, hắn cố gắng bình tĩnh để tim không đập quá nhanh ảnh hưởng đến đường bay của mũi tên, lực tay của hắn bây giờ có thể sử dụng cung tên lớn, " phục... vút" mũi tên đã lao đi, hắn không để phụ thân thất vọng "phụt" tiếng mũi tên xuyên qua đầu con mồi, chỉ chờ có thế hai người lao lên, bị tập kích bất ngờ con lợn hoảng sợ bỏ trốn nhưng không được vài trượng nó đã bất động. Phụ tử hai người nở nụ cười chiến thắng, Hồ Phong thì vui mừng suýt khóc vì đây là con mồi to nhất của hắn, phụ thân hắn thì cười cho sự trưởng thành to lớn của con trai. Hắn nhanh chóng rút tên, vác trên vai, phụ thân hắn sẽ không giúp đỡ Hồ Phong nữa, hắn phải tự làm tất cả cho bây giờ và cả sau này, phụ thân hắn chỉ hướng dẫn, tương lai do chính bản thân hắn tự quyết. Có hơi khắc nghiệt nhưng lợi ích đem lại sẽ không nhỏ, muốn hơn người phải đánh mất thứ gì đó hơn người.

Hồ Viễn vỗ vỗ vai hắn :" làm tốt lắm" chứ không xoa đầu hắn như thể hiện rằng hắn đã không còn là hài tử vô dụng, hắn đã được sự công nhận bằng bản lĩnh của mình.

Hai người tiếp tục di chuyển tìm kiếm thảo dược hoặc tất cả những gì có thể sử dụng, những động vật nhỏ bây giờ hắn hứng thú giảm nhiều nhưng cũng không ít nằm gục dưới mũi tên của hắn.

Trong thôn cũng khoảng chừng 30 hộ dân, nhà nào cũng kiểu cha truyền con nối như phụ thân hắn hướng dẫn hắn như vậy, nhà nào đông huynh đệ thì càng sôi nổi. Rừng rộng bao la đủ để nhiều thế hệ tung hoành, rừng là tài nguyên vô giá trong sinh hoạt của họ.

Hồ Viễn:" Phong nhi, về sớm thôi", Hồ Phong " vâng" hắn vác đồ rồi đi theo.

Bởi vì săn được nhiều thịt nên hai người trở về thôn sớm, hôm nay hắn xem như bước đầu thành công, hắn cũng học được nhiều bản sự trong bốc thuốc chữa bệnh, hắn nghĩ cũng không quá khó khăn khi thầy lại là phụ thân của mình nữa.

Hầu hết mọi người trong thôn đều nể phục phụ thân hắn, Hồ Viễn nói ít làm nhiều và luôn hoàn thành tốt, hắn có lẽ cũng kế thừa ít nhiều từ phụ thân hắn.

Nhưng khuôn mặt lại hơi giống mẹ, tương lai cũng rất anh tuấn đây.

Phụ thân hắn do ăn uống kham khổ từ nhỏ nên chỉ cao được 1m78, về già lại thụt lùi tiếp.

Hồ Phong dùng con dao dắt ở thắt lưng sơ chế thịt, phụ thân hắn thì đi coi lại đám thảo dược phơi hôm qua.

Tối nay trong bữa cơm, hắn khua chân múa tay diễn giải hành trình săn bắt của mình, phụ mẫu hắn chỉ mỉm cười cũng không để ý hắn, tiểu Điệp thì hưng phấn muốn theo đại ca đi săn làm hắn hối hận khi kể ra vụ này. Mẫu thân hắn liếc mắt ra vẻ " đáng đời" sau đó khuyên giải tiểu Điệp mãi mới giải vây được cho hắn.

Người có bản lãnh thường tự tin, nhưng hắn vẫn làm cây si như mọi ngày. Hắn chưa có bản lãnh " tỏ tình" bây giờ, nhiều thanh niên khôi ngô cũng thường xuyên có tình ý với Y Nhiên, nàng cũng mỉm cười đáp lại. Hắn âm thầm ghi nhớ, lặng lẽ ra về.

Mối tình đầu của hắn sẽ không dễ dàng kết thúc một cách lặng lẽ như vậy.