Dạo gần đây Hồ Phong thường xuyên theo tiểu Điệp sang nhà Nhiên tỷ chơi.
Lúc đầu hắn cũng hơi ngại, tiểu Điệp có lý do là hai tỷ muội với nhau còn dễ nói, hắn thì không biết sử dụng lý do gì nữa, đành tự biên ra lý do là bảo hộ tiểu Điệp, chính hắn cũng không tin lý do của mình chứ nói người khác.
Lúc đầu Nhiên tỷ còn mời hắn ăn bánh uống trà, từ hôm qua đến giờ chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn gì cả, tỷ muội bọn họ mặc kệ hắn vui cười với nhau, còn ghé tai thì thầm to nhỏ, cười khúc khích. Hồ Phong tức điên, hắn giả vờ không nghe thấy, những câu nói chuẩn bị sẵn đã không cánh mà bay khỏi đầu hắn.
Nhiều thanh niên có tình ý với Y Nhiên cũng nhận ra tên này thường xuyên xuất hiện nên đề cao cảnh giác, nhưng do Hồ Phong mới 13 tuổi nên lòng cảnh giác giảm mạnh.
Hồ Phong cũng biết điều đó, hắn cũng khá lưu tâm đến tình địch của mình, ai cũng cao to từ 1m72 - 1m8, tuấn tú gầy gò mập mạp đủ cả. Quan trọng là ý kiến của Y Nhiên, hắn cũng không sợ, hắn còn thời gian.
Những thiếu nữ khác trong thôn cũng xinh xắn nhưng hắn chỉ vừa mắt Nhiên tỷ. Người vừa xinh xắn, ưu mỹ, thanh tú động lòng người, hiền lành dễ thương.
" Ôi" hắn thở dài, thực ra Y Nhiên cũng biết thừa là hắn có cảm tình với nàng, nhưng nàng không mấy thể hiện ra, nàng chỉ âm thầm quan sát hắn. Cũng có vài thanh niên khá tốt đạt tiêu chuẩn của nàng, nàng mới 15 tuổi nên không vội vàng.
Hồ Phong rất kiên nhẫn, hắn muốn tạo ấn tượng tốt với nàng, hắn chăm chỉ rèn luyện thể lực mỗi ngày, cả nhà đều nhận ra biến đổi bất ngờ của hắn.
Sau khi thu hoạch hoa màu trồng trọt trên nương rẫy, nửa năm qua hầu như hắn ngày nào cũng đi săn. Lúc đầu còn nhiều người, bây giờ chỉ có hắn, tiểu Mạnh và Đổng Phi, Đổng Hứa, Đổng Thành. Những hài tử ngây ngô ngày nào, bây giờ bản lãnh đi săn không còn kém cỏi.
Hồ Phong:" lão Mạnh, nghỉ ngơi ăn uống" hắn nhìn mặt trời đã trên đỉnh đầu bốn người, nói với Hồ Mạnh. Cả năm người ra suối rửa mặt ăn cơm, hắn vô hình làm thủ lĩnh của nhóm năm người. Hồ Phong rất khỏe, không ai bằng hắn, mọi người cũng chỉ cam bái hạ phong, hắn đã từng bước bộc lộ bản lãnh của mình. Năm người ăn uống xong xuôi, nghỉ ngơi đôi chút.
Đổng Phát:" lão đại, xem kìa" tên này làm dấu tay im lặng, gọi nhỏ Hồ Phong, bốn người nhìn theo ánh mắt hắn, một con nai chưa trưởng thành chừng 35 cân đang thản nhiên uống nước.
Hồ Phong vui mừng, hắn cầm cung nhẹ nhàng tiếp cận con mồi, do khoảng cách xa nên hắn ra hiệu bốn người theo sau, nhưng đến nơi Hồ Phong giương cung định bắn nhưng con nai uống nước xong quay đầu đi luôn.
Năm người hơi bất ngờ sốt ruột, Hồ Phong phất tay nói nhỏ " truy" họ biết ý gật đầu, tản ra năm hướng hình thành thế bao vây nhưng không kinh động con mồi ngon lành này. Họ biết chỉ cần nó phát hiện ra nguy hiểm nó sẽ ẩn núp hoặc chạy nhanh đi mất.
Con nai còn hồn nhiên đi dạo, ăn hạt quả thì nó đã nằm trong tầm ngắm của năm người. Không khí yên lặng một cách đáng sợ, Hồ Phong lắp tên giương cung, gật đầu cho bốn người còn lại chuẩn bị. " vút" " vút"...." vút" mũi tên như bay, " phập" " phập"... cắm vào cơ thể con mồi, con nai giãy dụa bất động.
Năm người thấy vậy nhìn nhau cười rồi cùng tiến lên.
Hồ Mạnh:" lão đại, thành công" hắn cầm cung giơ hai tay lên trời la lớn. Mọi người vui mừng quan sát con nai, nó bị năm mũi tên cắm vào năm chỗ khác nhau, một mũi ở đầu bốn mũi ở bụng, trông khá thê thảm. Năm người rút tên, Hồ Phong nắm lưng con nai xách lên nhẹ nhàng, bốn người bên cạnh thán phục hâm mộ sức khỏe của hắn. Hắn vác con nai trên vai hỏi ý kiến mọi người, năm người đồng ý trở về thôn.
Năm người chiến thắng về thôn, chia đều con nai xong năm người hẹn ra hồ tắm rửa bơi lội cho mát, Hồ Phong trở về nhà gặp tiểu Điệp đang quét dọn nhà cửa, hắn nói:" muội cho huynh chén nước" hắn vào bếp cất thịt và đồ dùng đi săn, tiểu Điệp rót nước đưa hắn:" nước của huynh đây" nàng nhu thuận hai tay bưng chén nước.
Hồ Phong đưa tay tiếp nhận chén nước, uống hơi cạn sạch, xoa đầu nàng nói:" tiểu Điệp ngoan a" .
Tiểu Điệp:" huynh về sớm vậy nha" nàng manh nha hỏi. Hắn cười hắc không trả lời, chỉ chỉ miếng thịt nai trong bếp hắn săn được( tim và chừng 5 cân thịt).
Hồ Phong:" muội ở nhà nhé, nói phụ mẫu ta ra hồ tắm" hắn tạm biệt tiểu Điệp, chạy đi tìm đám thằng Mạnh, ba huynh đệ họ Đổng.
Tiểu Điệp:" huynh đi đi, muội biết rồi" nàng hâm mộ đám nam hài tự do phóng túng, nàng không quan tâm nữa, tiếp tục công việc don dẹp của mình.
Ở trong thôn, thủy tính (trình độ bơi lội) của mọi người khá tốt, bơi lội cũng là cách tăng cường thể lực toàn diện.
Hồ nước này không rộng lắm, đường kính chừng 15 trượng( 1 trượng 4m), sâu chừng 2,5 trượng. Hồ nước rất trong, phía dưới đa phần đá sỏi. Mùa mưa thì diện tích hồ này sẽ lớn hơn, mùa khô thì như bây giờ.
Mò cua bắt ốc diễn ra thường xuyên, hắn thì chỉ ra đây bơi lội cùng mọi người.
Hồ Phong cao 1m66, thân hình rắn chắc 8 múi mờ mờ, khuôn mặt thanh tú, màu da trắng xám do đi nắng. Tiểu Mạnh cũng không kém 1m63, ba huynh đệ Đổng Phát ngang nhau. Hắn bơi lội đủ loại tư thế mà hắn học được, mọi người chơi đùa đến tận xế chiều, ai cũng đói bụng, năm người chia tay nhau về nhà.
Dưới mái hiên, Tô mẫu:" Phong nhi, tắm rửa rồi ăn cơm" nàng mặc y phục màu xanh kẻ nâu; lưng ong eo nhỏ, đường cong mê người; my dài cong vút; ánh mắt yêu thương nhìn hắn.
Hồ Phong vâng dạ đi tắm, " phụ thân thật có phúc nha" hắn mỉm cười lắc đầu thầm nghĩ.
Tiểu Điệp và mẫu thân bày sẵn đồ ăn, hắn cũng nhanh chóng ngồi ăn cơm, kể cho cả nhà nghe những điều hắn trải qua, cả nhà cùng nói chuyện rôm rả như xua tan những mệt mỏi trong lòng...
Hắn lại la cà dạo ngoài đường, nhà bọn thằng Mạnh, nán lại trước nhà Nhiên tỷ một lúc rồi ra về.
Hắn đan hai tay sau gáy, vừa đi vừa huýt sáo..........