Y Nhiên:" tiểu Phong, mời uống trà" nàng rót nước trà đầy cốc, tay nhỏ đẩy nhẹ gần hắn, mỉm cười ngồi đối diện nhìn.
Hồ Phong :" cảm ơn tỷ" rồi cũng không khách khí, đưa tay cầm cốc trà nhẹ xoay, nước trà còn nóng hổi, hắn thổi thổi vài hơi, miệng nhấp ngụm trà thưởng thức.
Nước trà rất thơm, khá giống với cách pha của tiểu Điệp, hắn ngập ngừng nói:" Nhiên tỷ, nước trà này là" .
Nàng mỉm cười hiểu ý hắn, nàng dùng ngón tay khẽ vuốt lọn tóc dài đen nhánh nói:" ta với tiểu Điệp cùng nghĩ ra cách pha chế này".
Hăm hở khen:" trà này thơm ngon quá nha" nhưng trong lòng lại khen người nàng mới thơm ngon hơn, nếu nàng biết ý nghĩ của hắn chắc ngại ngùng đuổi hắn ra khỏi cửa.
Ở nhà tiểu Điệp cũng pha như vậy, mà sao uống của nàng pha cảm giác ngọt hơn nhỉ? Có tình ái vào nó khác à.
Nàng cũng không có thời gian chuyện phiếm với hắn, nàng môi đỏ khẽ nhấp ngụm trà hỏi hắn:" tiểu Phong tìm ta có chuyện gì không".
" ta thích tỷ đương nhiên muốn gặp ngươi rồi" hắn thằm nghĩ, nhưng không dám nói thẳng, quan hệ tình cảm hai người chưa tốt đến mức độ đó. Hắn hơi do dự nói:" đệ không thấy tiểu Điệp đâu nên sang đây tìm" trong lòng hắn ngàn lần xin lỗi tiểu muội vì đã lấy nàng ra làm tấm mộc, thực ra vừa nãy hắn mới trêu chọc tiểu muội ở nhà xong.
Y Nhiên nhíu mày liễu:" không có nha, ta cũng định sang thăm tiểu Điệp đây" nàng hơi lo lắng cho tiểu Điệp, hai tỷ muội như hình với bóng, còn thiếu mỗi cái là mặc chung quần nữa thôi; nàng định đứng dậy sang nhà hắn tìm.
Nàng cúi đầu thì thào" muội ấy có thể đi đâu". Hồ Phong thầm hô trong lòng" vẫn ở nhà chứ đi đâu được", hắn ngây ngốc nhìn nàng.
Nàng vẫn suy tư, bộ dáng hết sức mê người, từng cái nhấc tay nhíu mày đều rất ưu mỹ, má hồng môi đỏ, răng ngà trắng sữa, mắt to my cong, da trắng như sữa, làn da như mỡ đông. Mặc y phục màu rằn ri xanh biếc, phong vị tươi tắn, ngón tay nhỏ xinh thon dài búp măng chống cằm nhỏ suy tư, bộ ngực sữa đầy đặn vút cao như muốn thoát khỏi y phục. Lần đầu tiên hắn nhìn nàng với khoảng cách gần như vậy, hắn nuốt nước miếng " ừng ực" miệng há cổ họng khô khốc, không tránh khỏi có lúc thất thần.
Y Nhiên ho nhẹ "khụ khụ" đưa hắn từ trong thất thần về hiện tại, hắn nhìn nàng khen:" tỷ xinh đẹp thật". Hắn đột khen mình, làm nàng mặt đỏ bừng rối bời như hươu chạy loạn, người con gái nào được khen mà chẳng thích chứ.
Y Nhiên mặt đỏ bừng nói nhỏ:" đệ... đệ nói bậy" nghiêng mặt không dám nhìn hắn. Nàng đang xấu hổ thì bàn tay to của hắn đột ngột nắm tay nhỏ của nàng nói:" tỷ, đệ thích tỷ" hắn nắm chặt tay nàng, mắt nhìn nàng như si như say.
Bị tập kích bất ngờ, nàng theo bản năng rụt tay lại nhưng sao đấu được với sức mạnh của hắn chứ.
Nàng mặt đỏ bừng, hơi tức giận gắt:" đệ làm gì thế... mau buông ra" nàng ra sức giằng co lần nữa nhưng không hiệu quả. Hắn làm sao có thể từ bỏ cơ hội này được, hắn vừa nắm vừa vuốt tay nhỏ của nàng hơi lớn tiếng nói:" đệ không buông... đệ thật sự thích tỷ" rồi hắn nhìn vào mắt nàng như tìm kiếm câu trả lời.
Hôm nay là một ngày gì vậy trời, nàng nghĩ trong lòng. Đột nhiên có người tỏ tình làm nàng bối rối, mờ mịt; từ trước tới nay nàng cũng chưa định nghĩa được tình yêu là gì, khi đối mặt nó sẽ ra sao. Nửa năm nay nàng cũng nhận thấy sự thay đổi khá lớn của tên đệ đệ này, nhưng dù sao hắn vẫn còn nhỏ, nàng cũng sắp 16 rồi, chênh lệch nhau 3 tuổi. Nàng nhìn ánh mắt trân thành, giọng điệu khẩn thiết của hắn thì nàng biết hắn không phải trêu chọc nàng, mà là tình cảm thật sự.
Nàng thở dài muốn giãy tay nhỏ đã toát mồ hôi ra, dù sao thì bị một người khác giới nắm tay lâu như vậy cũng hơi không thích ứng.
Nàng nhỏ giọng khuyên hắn:" đệ bỏ tay ra trước đi", hắn nói giọng đầy cố chấp:" không được... tỷ phải nói ra đáp án của tỷ trước" . Thấy hắn cố chấp như vậy nàng "phì" cười, hắn khó hiểu:" tỷ sao lại cười chứ", nàng đáp:" ngươi đó... mới nhỏ đã bày đặt yêu đương" , hắn biết mình đuối lý nhưng hắn không từ bỏ:" ta đã lớn rồi, có chính kiến của mình, ta không còn là hài tử vô dụng nữa".
Nàng cũng bó tay với sự cố chấp của hắn, nàng đành thở dài nói:" nhưng đệ nhỏ hơn ta mà".
Nàng ngực to hơn ta thì ta thua nhưng ta có cái khác dài hơn nàng nha, hắn thầm so sánh. Nếu Y Nhiên biết hắn đang nghĩ gì chắc phải dùng bộ ngực sữa đè chết ngạt hắn ngay bay giờ.
Hồ Phong:" đệ không quan tâm, đệ thích tỷ" hắn giở trò vô lại
Y Nhiên:" được rồi, cũng có chút thích đệ nhưng mà còn chưa đến mức ái tình" nàng cũng nói thật, nàng cảm thấy Hồ Phong rồi sẽ không tầm thường, nhưng nàng không biết phải diễn đạt ra sao, có lẽ giác quan thứ 6 của nàng phát huy công dụng.
Hồ Phong:" tại sao chứ" hắn tuyệt vọng, nàng nói:" đệ muốn được ta chú ý ít ra cũng phải trưởng thành mới được phải không".
Có hi vọng, hắn cười to.
Nàng mỉm cười liếc hắn gắt giọng:" đệ hài lòng rồi, bỏ tay ta ra được chưa".
Hắn đành lưu luyến rời tay nàng, trước khi rời hắn còn vuốt vuốt làm nàng nhột nhột đỏ mặt trừng hắn, hắn cười hắc hắc làm như không biết.
" Nhiên tỷ... Nhiên tỷ" tiếng hô của tiểu Điệp hô văng vẳng ngoài cổng.
Không khí trở lại yên tĩnh lạ thường, hai người trầm mặc thì tiếng tiểu Điệp làm Y Nhiên hơi bối rối, nhanh chóng đứng dậy ra cửa chính.
Hắn nhìn nàng mông to lắc lư qua lại, lưng ong dụ người, eo thon tinh tế đường cong hấp dẫn, chân dài thon đầy mị hoặc. Hắn nuốt nước miếng theo sau, hắn nghĩ " Hồ Phong ta phải có được nàng".
Y Nhiên muốn nắm tay tiểu Điệp mời vào nhà nhưng nàng từ chối nói:" Nhiên tỷ, cho muội hỏi đại ca muội có ghé qua đây không?"
Nàng chuẩn bị mở miệng nói thì đằng sau Hồ Phong hô to:" đại ca ở đây, muội tìm huynh làm gì" .
Tiểu Điệp tức giận gắt:" không có việc gì không thể tìm huynh sao". Hắn cười :" sao có thể" hắn đi lên xoa đầu nàng tỏ vẻ thân thiện. Sau đó quay sang nói:" xin lỗi đã làm phiền tỷ rồi", Y Nhiên trắng mắt trừng hắn:" bây giờ mới xin lỗi ta sao" , hắn cứng họng gãi đầu:" ờ.. thì" không biết phải nói sao nữa.
Tiểu Điệp chen vào giữa hai người khoanh tay nhỏ lên ngực, mắt liếc đại ca và Nhiên tỷ hồ nghi hỏi:" hai người làm sao vậy, có gì giấu tiểu Điệp đúng không?".
Hai người đồng thanh:" không có" không khí trở nên ngưng đọng một lúc, Y Nhiên liếc hắn trầm mặc, hắn đành ho khan chuyển chủ đề:" muội sao lại ở đây".
Tiểu Điệp " phì" cười nói:" huynh bị ngốc a, muội tìm huynh mới ở đây chứ", hắn xấu hổ cười hắc hắc tiếp tục:" muội tìm huynh có việc gì không" .
Y Nhiên và Tiểu Điệp "phì" ôm bụng cười khúc khích, hắn gãi đầu ra vẻ vô tội.
Lúc sau hai người tạm biệt Y Nhiên, trên đường hắn hỏi tiểu Điệp có chuyện gì gấp không, tiểu Điệp nói:" không có a, muội thấy huynh lâu không về nên đi tìm".
Hắn nghiêm mặt, tỏ ra nguy hiểm:" ái chà, dám cười nhạo đại ca", tiểu Điệp vẻ mặt vô tội ủy khuất nói:" không có nha".
Hắn dùng tay to chọc lét tiểu Điệp, nàng tránh thoát hắn làm mặt quỷ, hắn nổi giận truy đuổi quyết tâm chọc cười nàng, nàng nhanh chân chạy hô:
" Không muốn aaaaaa....."