Chương 14: Vui vẻ

Tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng cú vọ kêu :" ò ò" trong đêm.

Hắn lăn qua lăn lại trên giường chưa ngủ được, Hồ Phong nằm ngửa vắt tay lên trán suy tư.

Kể từ ngày hắn tỏ tình với Y Nhiên, đến hôm nay cũng trôi qua được một tuần, hắn thường xuyên đến thăm Y Nhiên vào lúc rảnh rỗi, hắn không phải tình thánh, không biết thể hiện ra sao nhưng hắn muốn dùng biện pháp mưa dần thấm lâu để chinh phục mối tình đầu của mình.

Nhưng như vậy liệu có đủ điều kiện để đẩy ngã trái tim nàng hay không?, hắn sợ mình không làm chủ được bản thân sẽ dùng sức mạnh với nàng. Hồ Phong cũng chưa mù quáng cho rằng nàng không đá hắn sang một bên, tìm tình yêu mới, hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu mà thôi, chưa đến giai đoạn bồi dưỡng cam tình. Như tầng giấy mỏng có thể bị đâm thủng bất cứ khi nào, hắn cần tạo ra đột phá giữa hai người.

Trong đêm vắng lặng, hắn mơ giấc mơ đẹp của hắn và Y Nhiên.


Y Nhiên hôm nay mặc y phục màu hồng, tôn lên dáng vẻ ưu nhã của nàng, làn da như mỡ đông trắng sữa, mặt cười hồng hồng rất xinh đẹp, chân nhỏ thon dài, mông cong nẩy nở đầy dụ hoăc, eo nhỏ lưng thon. Nàng đứng trước cửa giơ tay nhấc chân đều mê người, Hồ Phong nuốt nước bọt, mắt nhìn như không chớp.

Nàng thấy hắn như vậy thì xấu hổ, mặt xinh ửng hồng, tóc đen dài thẳng ngang hông phiêu phiêu trong gió. Nàng gắt nhẹ hỏi:" đệ nhìn gì mà ghê vậy" nàng nhẹ nhàng bước đi ra mở cổng cho hắn vào, dáng đi thướt tha uyển chuyển.

Hồ Phong:" đệ không nhìn gì cả" hắn nói chậm chạp.

Y Nhiên nhíu nhíu mày liễu định đóng cửa không cho hắn vào thì hắn cười to nói:" đệ chỉ nhìn mỹ nữ mà thôi".

Nàng cười thầm trong lòng, mắng hắn " ba hoa" nàng đi trước mời hắn vào nhà.

Hắn cũng không nói nhiều, bước theo sau mông nàng, mũi hít thở tóc nàng thơm ngát, hắn nhanh tay cầm lọn tóc nàng hít hà " thơm quá", nàng quay người tức giận liếc hắn.

Hắn nghĩ phải mặt dày mới chiếm được nàng, hắn không thèm để ý ánh mắt của nàng mà cười hắc hắc vui mừng.

Nàng tức giận giơ chân vào nhà, chỉ mang bình trà ra đặt trên bàn mà không thèm rót nước mời hắn. Hắn cười hì hì cầm ấm trà rót nước cho nàng, hắn tự thưởng cho mình một cốc trà ngồi thưởng thức.

Hồ Phong:" tỷ hôm nay thật xinh đẹp" hắn nhìn nàng cười tươi

Nàng nhìn hắn cười cũng khá anh tuấn, mặc dù mặt hơi non nớt nhưng cũng rất cuốn hút với nụ cười tà tà, tim nàng đập thình thịch.

" Phong nhi đến chơi hả" từ trong bếp mẫu thân Nhiên tỷ bưng rổ khoai nóng hổi mỉm cười nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong đang ngồi, nhanh nhẹn đứng dậy đỡ rổ khoai giúp mẫu thân Y Nhiên.

Y Nhiên:" a" một tiếng cũng đứng dậy đỡ tay mẫu thân dìu nàng ngồi xuống ghế. Hắn đặt rổ khoai xuống bàn, rót trà mời Lan bá mẫu.

Lan bá mẫu năm nay khoảng 33 tuổi, cao ngang Y Nhiên, nàng tóc cột cao, lông mày lá liễu, y phục xanh lam trẻ trung, bộ ngực sữa vẫn còn cao vút đầy đặn hấp dẫn, lưng eo thon thả, đôi chân dài thon thả. Dưới khóe mắt tuy có chút ít nếp nhăn của thời gian, nhưng cũng không làm giảm sức hấp dẫn của nàng, sức hấp dẫn của phụ nhân hoài xuân có phong vị khác.

Lan bá mẫu liếc mắt hai người nói:" Phong nhi hôm nay lại rảnh rỗi đến chơi nhỉ" nghe ra ý vị trêu chọc trong lời nói.

Y Nhiên đỏ mặt cúi đầu, tay nắm chặt góc áo siết nhẹ không nói lời nào.

Hồ Phong tinh minh hiểu được, gãi đầu cười hắc hắc.

Lan bá mẫu lắc đầu cười đi ra ngoài, nàng thầm nghĩ " chuyện của bọn trẻ để chúng tự quyết định đi" .

Lan bá mẫu đi rồi, hai người nhẹ nhàng thở một hơi, tâm lý gánh nặng như được giải tỏa.

Hồ Phong mở miệng nói trước:" mẫu thân tỷ xinh đẹp a" hắn khen thật lòng, Y Nhiên khóe môi nâng lên đường cong, nở nụ cười đắc ý nói:" đương nhiên".

Hắn nói thêm:" tỷ cũng xinh đẹp lắm nha". Nàng :" nha" một tiếng, híp híp mắt thành một đường nhìn hắn. Hắn cười cười, bóc củ khoai mời nàng, nàng không dám nhận, hắn đành cắn ngấu nghiến củ khoai, uống trà như trâu hút nước.

Hai tay nhỏ che miệng, nàng cười khúc khích, má hồng dễ thương. Hai người tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất nhưng cũng đưa đột phá được điều gì rõ ràng lắm, hắn không dám làm phiền nàng thêm nữa, Hồ Phong cảm ơn vì được ăn khoai, sau đó hắn tạm biệt nàng và mẫu thân nàng.

Sau khi hắn đi, mẫu tử hai nàng bí mật nói chuyện, chẳng biết nói chuyện gì mà Y Nhiên thẹn thùng mặt đỏ bừng, nàng không thèm để ý mẫu thân mình nữa.

Hắn về nhà trong tâm trạng lâng lâng như đi trên mây, mặt cười ngây ngô. Hắn ngồi trên ghế, tay nâng chén trà chưa uống, tiểu Điệp thấy hắn về thì vui mừng giật giật áo hắn mà cũng tác dụng, đành sử dụng tuyệt chiêu xoắn thịt hông hắn.

Hồ Phong:" ai da... ai đánh lén ta" hắn giật mình bỏ chén trà xuống, nhói nhói hông, thấy khuôn mặt hưng phấn của nàng là biết, hắn đã sơ xuất để nàng tập kích thành công.

tiểu Điệp:" huynh làm gì mà mặt ngốc ra vậy" nàng trốn sau hắn làm mặt quỷ cười hi hi.

Hồ Phong:" ta đang nghĩ làm sao để trừng trị con tiểu quỷ như nàng đây" hắn làm bộ gằn từng chữ hù dọa nàng.

Tiểu Điệp bị hắn hù dọa cũng không kinh sợ, lêu lêu nói:" muội là tiểu quỷ thì huynh là đại quỷ" nàng chạy quanh bàn lẩn trốn.

"Sao có thể tha thứ được chứ" hắn vừa nghĩ rồi truy nàng, hắn bắt được nàng, nàng cầu xin tha thứ.

Bàn tay to vỗ vào đồn bộ của nàng kêu " bạch bạch" co giãn lắm nha, hắn nghĩ.

Tiểu Điệp bị hắn vỗ đồn bộ, mặt đỏ bừng xấu hổ; nàng ủy khuất kháng nghị nói:" không được đánh vào đây nữa", Hồ Phong thấy mặt nàng đỏ bừng gấc, hắn bừng tỉnh, nàng là thiếu nữ cũng đã 12 rồi nha, không còn như hài tử nữa rồi. Có những bộ phận nhạy cảm không thể chạm vào, hắn nói :" xin lỗi... ta..ta không nên đánh mông muội nha". Tiểu Điệp xấu hổ trừng hắn che mặt nóng bừng bừng gắt:" huynh còn nói nữa" . Hắn bào chữa:" ừ... không nói nữa" hắn mỉm cười. Tiểu Điệp cảm thấy ngứa ngứa khi hắn đánh vào nơi đó, nàng đỏ mặt trốn vào trong phòng của mình, đóng cửa không lên tiếng.

Hắn thở dài.... lưu luyến cảm giác non mềm, co giãn..........