Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vào một buổi sáng sớm tinh mơ, trên lá vẫn còn đọng những hạt sương đêm, đám người trong thôn lại bắt đầu một ngày săn bắn mới đầy háo hức.
Sâu thẳm bên trong là bạt ngàn cánh rừng xanh, tiếng suối róc rách, tiếng ầm thét của thác đổ bọt nước trắng tung tóe, tiếng chim rừng vượn hú, những con vật ăn thịt nguy hiểm, những kẻ đi săn tàng hình nhỏ bé; những tán cây rộng lớn che khuất của một vùng trời, những thảm thực vật xanh tươi , vách đá treo leo, hang động huyền bí... v v.. tất cả tạo nên một bức tranh sinh động đầy chân thực sống động ngay trước mắt, công việc của họ chỉ là bước vào và khám phá.
Như một thói quen, Hồ Phong và đồng bọn của hắn cùng nhau đi săn. Những người trong thôn khác thì họ cũng chia nhóm đi, không ai đi một mình vì rất nguy hiểm.
Hồ Phong:" Muội ở nhà ngoan nhé" hắn xoa đầu tiểu Điệp, liếc mắt nhìn về phía căn nhà Y Nhiên.
Y Nhiên cũng từ xa nhìn hắn trong đám người đi săn, không có nói gì, chỉ mỉm cười chúc hắn may mắn.
Hắn quay người bước chân vào rừng, đám người đi săn cũng nhanh chóng theo sau.
Tiểu Điệp và Y Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, đến khi mất hút trong rừng sâu. Đoàn người đi săn dừng lại ở mỏm đá sát bìa rừng rồi tách ra.
Hồ Mạnh:" lão đại, đi đâu đây" hắn đến gần Hồ Phong hỏi, ba huynh đệ họ Đổng cũng theo sau, trong lòng ba người cũng muốn biết.
Hồ Phong trầm ngâm một chút:" đi theo ta" hắn bước đi mà cũng không giải thích gì nhiều, bốn người còn lại nhìn nhau cũng không nói gì, rồi lẳng lặng theo sát phía sau.
Hôm nay Hồ Phong hắn muốn đi sâu vào trong rừng hơn mọi khi, hắn tin tưởng sẽ không phải tay trắng mà về. Không làm mất thời gian thêm nữa, mọi người nhanh chóng băng rừng lội suối, xuyên qua những khu vực bọn chúng từng đến, vì muốn nhanh nên trên đường những loại động vật nhỏ tự động bỏ qua.
Tinh thần bọn chúng khá tốt, lang thang trong rừng đã trở thành điều quá bình thường đối với chúng.
Cuối cùng cũng đến, nơi này cách bìa rừng khoảng nửa canh giờ đi bộ, được xác định bởi thác nước cao, cũng phải 7-8 trượng, phía sau thác nước là nơi chúng cần đi qua.
Mọi người đến gần thác nước đổ ầm ầm, bọt nước trắng tung tóe.
Hồ Phong :" mọi người lấy nước, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị đi săn" hắn nói xong, đi đến lấy nước đầy bình, lấy tay vục nước rửa mặt. Bốn người còn lại cũng vậy, chỉnh sửa lại hành trang, chúng nói cười vui vẻ.
Hồ Phong cảm thấy thời gian đã đến:" đi thôi, vòng qua thác nước" hắn đi trước về phía bên phải dễ đi hơn, sau hơn mười phút chúng đã lên đến nơi.
Nơi này khá cao, rừng cây không rậm rạp, thảm thực vật hơi khác so với bên dưới.
Hồ Phong:" mọi người chia nhau ra đi thẳng" hắn chỉ thẳng tay về phía cần đến. Đổng Thành:" lỡ nguy hiểm thì sao" lời hắn cũng là ý nghĩ của năm người. Hồ Phong:" nơi này cây thưa thớt dễ hành động, mọi người cách nhau không được quá xa, đủ khoảng cách nhìn thấy nhau" hắn vỗ vai mọi người.
Hồ Phong đi trước, mọi người tách ra tiến lên. Khu vực này sẽ có gì cho chúng không.
Được hơn hai mươi phút, Đổng Hứa phát hiện một con hoẵng khoảng 25 cân đang gặm cỏ, hắn ra hiệu cho mọi người:" có con mồi", năm người lặng lẽ tiếp cận dùng cung tên bắn hạ con hoẵng. Hồ Phong:" đệ vác con mồi đi" hắn nói với Đổng Hứa. Đổng Hứa:" được rồi lão đại" hắn gật gật đầu đồng ý. Năm người đã thành thói quen, nếu phát hiện con mồi là cả năm người săn cùng săn giết chia đều nên mọi người vui vẻ đồng ý. Vì đã có một con mồi nên Đổng Hứa đi chung với Hồ Mạnh.
Tiếp tục tiến lên, thú nhỏ thì bỏ gùi, thú lớn thì vác vai, đến gần trưa thì cũng được thêm một con hoẵng nữa, chừng 30 cân do tiểu Mạnh vác trên vai.
Hồ Phong:" dừng lại ăn cơm, nghỉ ngơi" hắn nói với bốn người, đi từ sáng đến giờ cũng cảm thấy đói bụng. Năm người ngồi dưới gốc cây to ăn cơm, chợp mắt đôi chút. Từ sáng đến giờ cũng được hơn 50 cân thịt tươi, chưa tính thú nhỏ, chúng cần săn thêm một con nữa.
Khi mặt trời còn treo cao, chúng mồ hôi nhễ nhại, hai người vác hoẵng cũng thở dồn tiếp tục đi săn, chúng phải mang theo con mồi, Hồ Phong cũng không giúp vì muốn rèn luyện chúng.
Khi mặt trời dịu bớt cái nóng thì chúng cũng phát hiện con mồi mới, con hươu trưởng thành có sừng gồ gề, chắc phải trên 60 cân, đang lang thang, thỉnh thoảng rúc đầu cọ cọ sừng vào gốc cây nằm trên mỏm dốc khá cao. Năm người im lặng tìm đối sách, do khoảng xa nên chưa thể bắn tên. Hồ Phong:" mọi người chuẩn bị tinh thần" hắn phân công. Hồ Phong:" tiểu Hứa ở lại đây trông chừng hai con hoẵng" hắn quay sang nói với 3 người còn lại:" đi thôi".
Đổng Hứa:" được lão đại" , Hồ Phong gật đầu tiến lên, ba người còn lại cầm cung sẵn sàng.
Bốn người hạ gục con hươu nhưng đột biến nảy sinh.....