Chương 16: Đả hổ

Hồ Phong và đám người chưa kịp vui mừng thì dị biến nảy sinh.

Con hươu đã bị gục bất động, đằng xa con hổ dữ bất ngờ xuất hiện. Nó có bộ lông màu đỏ cam với các sọc đen dọc theo sườn và vai có khác nhau về kích thước, khoảng cách và chiều dài. Nó dài khoảng 1m7, nặng 150 cân, bụng và chân sau có màu trắng kéo dài lên mắt và má. Đôi mắt đen dữ tợn, trên vành tai có đều có đốm trắng, nhe 4 răng nhọn bằng ngón tay vàng khè. Nó muốn ăn cướp con mồi của đám người, nó quắp cổ con hươu tha đi.

Đám người khiếp sợ, run rẩy.

Hồ Phong:" bắn tên" hắn hô lớn, hắn cầm cung chạy theo. Tiểu Mạnh:" đi theo đại ca, truy". Con hổ vì tha miếng mồi nên chạy không nhanh, mọi người không dám sơ xuất.

Hồ Phong:" đằng trước" hắn nhanh chóng lắp tên cầm cung bắn mạnh" vút". Con hổ không kém, nó nhích người né được mũi tên, nhe răng gầm gừ" grừ...gừ" nhìn hướng Hồ Phong, nó tiếp tục tha con mồi.

ba người còn lại cũng bắn tên" vút..vút...vút" một mũi tên trúng mông con hổ, nó đau đớn gầm lên dậm dữ, nó chưa muốn từ bỏ miếng mồi.

Hồ Phong:" huynh đệ cẩn thân" hắn lên tiếng nhắc nhở mọi người, lúc này Đổng Hứa bỏ lại 2 con hoẵng, cầm cung chạy lên tiếp ứng 4 người.

Năm huynh đệ không dám tiếp cận con hổ, đứng xa một khoảng cách an toàn. Hồ Phong:" tiếp tục bắn tên" con hổ bị dính thêm một mũi tên của Hồ Phong, nó đau đớn đành bỏ chạy tập tễnh về phía đám cây rậm rạp.

Hồ Phong:" truy" hắn muốn dạy con hổ một bài học nhớ đời.

truy đuổi một lúc không thấy con hổ đâu, hắn nói:" mọi người cẩn thận" năm người tụ lại một chỗ cầm dao ngắn cảnh giác tứ phía.

tiểu Mạnh hưng phấn hô:" lão đại, huynh xem" hắn chỉ chỉ vết máu dưới đất. Hồ Phong ngồi xuống dùng tay kiểm tra vết máu, một giọt máu rơi trước mặt hắn, hắn hô lớn:" không tốt, tản ra".

Con hổ núp trên cây nhảy chồm mạnh vào người hắn, móng vuốt sắc nhọn muốn xé rách cơ thể hắn ra. Hồ Phong nhanh chóng nghiêng người cúi đầu, cuồn mình nhích sang một bên nhưng vẫn bị móng vuốt con hổ xé toạc y phục sau lưng. Sau lưng hắn rách tia tua, máu chảy hiện ra vết cào sâu của con hổ. Hắn không có thời gian để đau đớn mặc dù hắn đang rất đau, hắn lo cho huynh đệ của hắn hơn, Hồ Phong nói:" lui hết lại" hắn lăn người đến gần gốc cây cầm dao găm chắn trước người phòng thủ. bọn tiểu Mạnh không dám dùng tên vì sợ tổn thương Hồ Phong, đang định tiến lên trợ giúp thì Hồ Phong hô:" đừng đến đây, mọi người cẩn thận". Con hổ vồ hụt, tức giận xù lông, thấp người nhún mạnh muốn vồ Hồ Phong.

Hắn cuộn mình sang bên trái, con hổ vồ lên, hắn vung dao găm vào chân con hổ đồng thời lăn người đi tránh móng vuốt, con hổ vồ hụt vào gốc cây, nó tuy đau đớn nhưng nó đã mất lý trí, muốn ăn thua đủ với Hồ Phong, nó nhanh chóng quay đầu vươn miệng đầy răng nanh cắn Hồ Phong.

Hồ Phong thấp người né tránh, nhưng cũng bị nó cào móng chân làm tay áo rách tơm, Hồ Phong nhíu mày, con hổ hung tính đại phát, nó vươn mình nhảy chồm lên người Hồ Phong, hắn nằm ngửa xuống đất, hai chân đạp chuẩn vào bụng con hổ, hất người nó ra sau, con hổ mất thăng bằng ngã xuống. Nói ra thì nhanh nhưng chỉ diễn ra trong vài giây. Hắn thở hổn hển vì mệt và mất máu, máu rỉ từ cánh tay xuống con dao, nếu cứ tiếp tục hắn sẽ làm món ngon của con hổ này mất.

Đám người tiểu Mạnh thầm lau mồ hôi lạnh dùm Hồ Phong, nếu gặp bọn chúng thì chắc đi đời nhà ma lâu rồi.

Con hổ ngã oằn người, đứng dậy gầm gừ nhẹ, tiến lại gần Hồ Phong xoay quanh hắn một vòng, như kiểu đánh giá lại đối thủ của mình hoặc nó muốn tìm ra điểm yếu của kẻ đáng ghét trước mặt.

Hồ Phong cũng cảnh giác nhìn con hổ, mắt hắn híp lại lạnh lẽo. Nói về sức mạnh và tốc độ hắn không bằng con hổ trước mắt, nhưng hắn có vũ khí và lợi dụng quán tính mất đà để kết liễu đối thủ.

Hắn có lợi thế khi con hổ bị thương chân trước và phía chân sau của nó cũng không còn linh hoạt, hắn cần nhanh hơn.

Nghĩ là làm, hắn tiến lên muốn đâm vào bụng nó. Con hổ cũng không phải dạng vừa, nó lấy đà chồm lên, tiếng sỏi đá" lào xào" , nó tiếp cận càng gần giơ móng quạt tới. Hồ Phong nghiêng qua bên trái, cúi người. Con hổ nghiêng người vươn theo nhưng hơi mất đà, cố gắng hạ gục hắn. Hồ Phong dùng lực đâm mạnh con dao vào bụng nó, rồi lăn lộn ra xa, tiếp cận con hổ thì hắn càng phải cảnh giác, không dám ở gần lâu bởi vì hai trước của hổ rất linh hoạt. Con hổ bị đâm, gầm lên đâu đớn, muốn ăn miếng trả miếng, nó nhịn đau gồng hết sức cúi đầu mở miệng lớn táp mạnh. Hồ Phong đâu phải ngu, bị nó táp trúng chỉ có nhận mệnh, hắn vung dao chém mạnh vào mắt con hổ, đồng thời nằm lăn vài vòng lớn. Con hổ trúng chiêu, khóe mắt như muốn nứt ra, máu chảy đầm đìa, giờ nó chỉ còn một mắt, coi như bị thương nặng, nó lao vào Hồ Phong cắn xé túi bụi. Làm sao có thể để nó như nguyện được, muốn cá chết lưới rách với hắn là điều không thể, hắn hô to :" bắn tên con hổ" đồng thời chạy nhanh bỏ lại con hổ một khoảng khá xa. Đám người tiểu Mạnh bừng tỉnh, lắp tên giương cung, chỉ chờ có thế " vút..vút....". Con hồ đang trong tư thế chồm người lên cao. "phập...phập..phập..." 4 mũi tên xinh đẹp nằm gọn vào mình con hổ, con hổ rơi ập xuống đất, giãy dụa gầm rú vang cả khu rừng. Hồ Phong nhanh chóng cầm cung, ban thưởng kẻ to mồm nhất trong ngày bằng một mũi tên vào đầu.

Sau cùng nó cũng đuối sức và bỏ mạng trong lãnh thổ của mình, cũng coi như là may mắn không phải chết nơi đất khách quê người( an ủi ghê). Cuộc chiến diễn ra chừng 20 phút, dưới sự chứng kiến của 4 khán giả( vỗ tay).

Hồ Phong:" mọi người không sao chứ...khụ khụ" hắn khá là đuối sức, chống dao xuống đất ngồi bệt.

Bốn người hô to:" lão đại" nhanh chóng dìu hắn, lấy nước cho hắn uống. Hắn cảm động, không uổng đại ca ta liều mạng này.

Bốn người quan tâm hắn:" huynh có sao không" nhìn hắn đầy lo lắng.

Hắn uống một hơi dài nước, ho khù khụ vì sặc.

Đổng Thành vuốt vuốt lưng hắn:" từ từ thôi lão đại", Hồ Phong đau nhếc mép:" đệ muốn giết ta à" bị chạm vào vết cào sau lưng hắn đau đớn rên lớn. Đổng Hứa trừng Đổng Thành, Đổng Thành xấu hổ gãi gãi đầu:" đệ vô ý". Hồ Phong cả người dơ bẩn, tóc tai bù xù, y phục rách nát không chịu nổi, còn bị cào nữa chứ, nhưng hắn phát hiện máu tuy còn đọng nhưng sức hồi phục kinh người, giờ mà đấu một con nữa hắn cũng không sợ( xạo đó). Giờ còn nữa chắc...xin mời anh xơi.

Cũng không phải lần đầu tiên thấy hổ, không đủ ngạc nhiên, mà là lần đầu tiên săn được hổ.

Hồ Phong thì hắn có cảm giác tự hào, nhưng không mất trí cho rằng hắn thực sự không coi hổ ra gì, rất nhiều yếu tố may mắn đứng về phía hắn.

Còn 4 khán giả thì vui vẻ xem trận đánh miễn phí, cũng khâm phục bản lãnh kinh người của lão đại, hắn mà trưởng thành không biết sẽ ra sao nữa.

Bốn người hưng phấn phân công vác chiến lợi phẩm, Đổng Hứa và tiểu Mạnh vác hoẵng, Đổng Thành và Đổng Phát làm đòn gánh khiêng hổ, nhưng còn thừa một con làm sao giờ ( cho tui đj).

Hồ Phong tuy bị thương nhưng sau khi xuống khe suối rửa lại sạch vết thương thì vẫn còn ổn, hắn không có yếu đuối như vậy, hắn nâng con hươu lên đặt lên vai( đã cướp lại từ con hổ xấu số đang thẳng cẳng trên đòn khiêng).

Mọi người lại chỗ Hồ Phong quần ẩu con hổ, không biết nghĩ gì...