Hồ Phong chỉ mặc cái quần đùi ngắn, người đắp thuốc băng bó chằng chịt lưng và cánh tay, hắn nằm trên giường như một bệnh nhân thực thụ.
Hắn biết cơ thể mình không đáng ngại nhưng người khác lại không nghĩ vậy, nhìn cái dáng vẻ tue tua xơ mướp thì mọi người cho rằng hắn bị thương rất nặng, có người còn hiểu lầm hắn đêm qua không qua khỏi, hắn chỉ có thể nằm nhìn trần nhà dở khóc dở cười.
Hắn muốn cựa quậy, nhìn lại cơ thể hắn chỉ cười khổ.
Tiểu Điệp:" đại ca tỉnh rồi" nàng hét to vui sướng nhảy dựng lên, như muốn cả làng này biết vậy.
Tiểu Điệp nhanh chân vào bếp bưng lên bát cháo thịt nóng hổi, vừa đi vừa thổi thổi, rất là chăm chú chuyên tâm, trông nhỏ nhắn mà cũng biết quan tâm người ghê gớm. Hắn được tiểu Điệp giúp cho ăn hết bát cháo, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, tuân theo sự bài bố của nàng. Mặc dù hắn có thể tự làm, hắn không yếu đuối đến vậy, nhưng từ chối nàng thì không hay.
Ăn xong, tiểu Điệp cho hắn uống nước, rồi đi rửa bát tô sau đó quay lại.
Nàng quan tâm hỏi-" huynh còn đau không" nàng nói mếu mếu như kiểu người bị đau là nàng chứ không phải hắn.
Hồ Phong ngồi dậy:" huynh không sao đâu, mà mọi người đâu hết cả rồi" hắn muốn biết phụ mẫu có ở nhà hay không.
-" không có nha" tiểu Điệp vội nói, nàng đỡ hắn nằm xuống.
-" không cần đâu, huynh khỏe rồi mà" hắn nắm tay tiểu Điệp cản hành động quan tâm của nàng.
-" còn nói không sao, cả người băng bó" nàng chu mỏ mắng hắn
Hắn đành thở dài, không đua miệng lưỡi với nàng nữa.
-" muội ở nhà có ngoan không" hắn quan tâm tiểu muội của mình, dù sao thì nó cũng là người hắn thân cận nhất, phụ mẫu cũng không bằng.
-" muội rất ngoan nha, không làm cả nhà lo lắng như huynh đâu" nàng chảy nước mắt, mũi nhỏ híp híp, cắn nhẹ môi dưới trông đáng yêu vô cùng.
Hắn xúc động suýt rơi lệ, hắn cố kìm nén không khóc, thì thào-" thật xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi" .
Hắn cưng chiều vuốt má gạt nước mắt cho nàng, nàng ôm hắn khóc " hu...hu" làm băng vải quấn người hắn cũng ướt một mảng lớn.
-" Đàn bà con gái đúng là làm bằng nước mà" hắn nghiệm ra triết lý mới từ tiểu Điệp.
-" muội đừng khóc nữa" hắn an ủi nàng
-" người phải khóc là đại ca nàng đây này" hắn cười khổ nghĩ.
-" Ai lại bắt nạt Điệp muội của chúng ta vậy" tiếng nói của tiểu Mạnh ở sau lưng tiểu Điệp.
Đám người huynh đệ của hắn cười to đi vào.
-" người ta mới không khóc đâu, chỉ là bụi bay vào mắt thôi đó" tiểu Điệp rời Hồ Phong, cố nín khóc mỉm cười, trong mũi vẫn còn " sụt sụt".
-" ái chà, không phải khóc sao, hạt bụi nào mà làm Điệp muội chảy nước mắt thế" hắn lấy tay banh banh mắt mình ra làm phụ họa, mọi người lớn tiếng cười đùa.
-" hứ, không thèm quan tâm các huynh nữa" nàng tức giận dậm chân, bộ ngực phập phồng như lại muốn khóc. Nàng trừng mắt đám người tiểu Mạnh, nàng đi khỏi phòng Hồ Phong chạy nhanh ra ngoài, có lẽ là đi lên án hành vi tội ác của đám người tiểu Mạnh, bắt nạt một cô nương yếu như nàng.
Nàng gặp mẫu thân nói chuyện, Tô mẫu yêu thương vuốt đầu nàng, nàng dụi dụi đầu vào bộ ngực sữa ỷ ôi trong lòng mẫu thân.
-" Thôi để mấy huynh đệ hắn nói chuyện đi" Tô mẫu vuốt tóc tiểu Điệp nói nhỏ.
-" mẫu thân" tiểu Điệp nói nhỏ
-"hửm, gì vậy Điệp nhi" Tô mẫu cưng chiều nói.
-" ta... ta... muốn như mẫu thân nha" nàng đỏ mặt ấp úng
-" Điệp nhi ngoan bé bỏng của ta muốn gì nào" Tô mẫu không hiểu nhìn nàng
-" ta... muốn ngực lớn như mẫu thân nha" nàng không dám ngẩng đầu nhìn mẫu thân, tiếp tục dụi dụi đầu vào ngực mẫu thân như ra hiệu cho người biết.
-" nữ nhi ngoan, con nói bậy bạ gì đó" Tô mẫu đỏ mặt, gắt nhẹ nàng ta
-" nữ nhi không nói bậy, Nhiên tỷ cũng ngực to hơn nữ nhi" nàng ngẩng đầu, dẩu môi nói ra điều nàng suy nghĩ bấy lâu.
Tô mẫu mặt đỏ bừng, đẩy tiểu Điệp khỏi ngực mình, hai tay đập đập má.
-" mẫu thân nói đi, nữ nhi muốn biết nha" nàng lại dụi dụi đầu vào bộ ngực sữa nảy nở, co giãn của mẫu thân mà hâm mộ.
Tô mẫu cũng rất giật mình nhận ra, ngoài đứa con trai còn đứa con gái đang lớn lên này. Nàng cưng chiều, tỉ mỉ dạy thêm cho Điệp nhi một khóa mới về phụ nữ mà nàng biết được. Tiểu Điệp nghe như say như mê, vô cùng hứng thú.
Đám người tiểu Mạnh, ba anh em họ Đổng cũng không lấy làm lạ với sức hồi phục của lão đại.
-" Yên tâm đi, lão đại ta là ai chứ" Hồ Phong vỗ ngực biểu thị cho đám tiểu Đệ biết sức mạnh sắp vô địch của hắn.
-" vậy thì bọn đệ yên tâm rồi" tiểu Mạnh vỗ nhẹ vai hắn an ủi
-" Đi săn mà không có huynh là mất vui đấy nhé" tiểu Hứa chen lời.
Mỗi người một câu, thời gian cũng gần trưa.
Bọn huynh đệ tạm biệt ra về, nhắc nhở hắn nhanh khỏe mạnh.
Thực ra hắn cũng thấy -" làm người bệnh cũng được quan tâm đấy chứ" hắn thầm nghĩ, rồi lắc đầu, hắn không muốn mọi người phải thương tâm vì hắn nữa.
Đến trưa thì phụ thân hắn cũng về, hắn hơi khẩn trương trong lòng, hắn biết bản thân liều mạng đánh hổ làm phụ mẫu hắn lo lắng.
Tô mẫu:" hài nhi đáng thương của ta" nàng nhìn bộ dạng thê thảm của hắn mà đau lòng, tối hôm qua nàng cũng khóc rất nhiều vì hắn. Nàng tự tắm rửa chăm sóc cho hắn đến tận khuya mới về ngủ. Phụ thân hắn phải dùng cách đặc biệt nàng mới chịu nghỉ ngơi.
-" tốt rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được" Hồ Viễn thăm khám cho hắn xong, cũng rất bất ngờ về tốc độ khôi phục của con trai.
-" cảm ơn phụ thân" hắn ngượng ngùng nói như đứa trẻ hư vi phạm lỗi lầm.
-" không được liều như vậy nữa" Hồ Viễn cũng bất đắc dĩ với đứa con này, vừa tự hào nhưng cũng xót xa.thay hắn. Bậc làm phụ mẫu cũng chỉ hy vọng con cái khỏe mạnh, nhưng cũng không thể bảo vệ hắn cả đời, hắn lớn rồi không cần người phụ thân như hắn chỉ dạy thêm gì nữa.
-" Vâng, con sẽ chú ý" hắn gật gật đầu đồng ý.
Phụ mẫu hắn cũng không nói tiếp nữa, ra ngoài ăn cơm.
Tiểu Điệp vì không để hắn buồn, bưng cháo cho hắn cùng với cơm của nàng, hai người ngồi ăn chung.
Hắn trong lòng ấm áp. Tiểu muội hắn dễ thương, xinh đẹp, hiền lành, lại còn tình cảm nữa chứ. " không biết kẻ nào may mắn lọt vào mắt nàng nữa" hắn thầm nghĩ và hâm mộ.
Hắn được tiểu muội ở nhà chăm sóc, không có việc gì làm, đành nhàm chán nhìn nàng khâu vá.
Đầu giờ chiều, Y Nhiên tỷ sang thăm, hắn vui mừng muốn ôm chầm lấy cơ thể nảy nở, thân hình xinh đẹp của nàng mà âu yếm, nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Nàng mặc y phục màu xanh biếc hôm trước hắn đã gặp qua. Nàng vẫn luôn điềm đạm ưu nhã đáng yêu như vậy, Nhiên tỷ như hoa lan tĩnh lặng nhưng luôn xinh xắn tươi vui.
-" mời tỷ ngồi" hắn cười vui nói với nàng, tiểu Điệp bưng trà rót nước cho hai người.
-" đệ không sao chứ" nàng quan tâm nhìn hắn
-" cảm ơn tỷ, đệ vẫn ổn mà" hắn hồ hởi cười hắc hắc
Hai người uống trà tán gẫu khá lâu, ngồi bên nàng mà cảm giác như muốn bị thêm bệnh đau thắt tim....