Chương 83: Tiểu Ái

Hồ Phong dựa lưng vào tường, mắt nhìn đám người đi xa, thầm nghĩ:

-" Ài ... ra ngoài từ sáng đến giờ ... đám nương cũng lo lắng cho mình lắm rồi nhỉ?" hắn đột nhiên cảm giác nhớ đám nương tử, không còn hứng thú với đám giang hồ quái dị nữa.

-" Khà khà ... phải dẫn các nàng đi ăn cái gì ngon ngon mới được" hắn nở nụ cười vui vẻ.

Để làm một tướng công tốt, hắn đã nhịn rất nhiều thứ cám dỗ.

Hồ Phong bước đi ra đường, quyết định mua một vài thứ mới lạ tặng các nàng:

-" Tiểu muội thích những viên đá có màu sắc, ta không thể quên tiểu muội được nha"

Bỗng nhiên có tiểu hài tử chừng 6 tuổi, ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem đáng thương.

Nó bám gấu quần Hồ Phong, bàn tay nhỏ bé lay lay, miệng van xin:

-" Thúc thúc, cho con xin vài đồng ạ, con xin đa tạ rất nhiều"

Vài người đi đường gần đó, cố gắng rời đi nhanh hơn, trong miệng còn lẩm bẩm:

-" Đồ dơ bẩn"

-" Ăn mày khốn kiếp .. thật bẩn thỉu"

-" Tránh xa nó ra, cẩn thận mắc bệnh đó"

-" Thật kinh tởm ..." ... ... ...

Hồ Phong cúi đầu nhìn tiểu hài tử này, tay sờ trong người lấy ra 10 lượng bạc đưa cho.

Có nhiều ánh mắt tham lam nhìn nén bạc lóe lên ...

Hồ Phong cảm giác được điều gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ tham lam kia.

Tiểu hài tử mặt nhỏ vui mừng, tay nhỏ nắm chặt nén bạc, quỳ xuống dưới chân Hồ Phong:

-" Đa tạ thúc thúc, đa tạ thúc thúc"

Nó ngẩng đầu như muốn nhớ kỹ khuôn mặt Hồ Phong đang mỉm cười, sau đó chạy về phía con đướng nhỏ.

Một vài tên lưu manh, nhanh chóng đuổi theo tiểu hài tử vào trong đường nhỏ.

Hồ Phong ánh mắt híp lại nhìn những tên kia, hắn bước đi theo.

Trong khu đường nhỏ, tiểu hài tử khóc mếu kêu lên:

-" Không được cướp bạc của thúc thúc, bạc là của thúc thúc"

Vài tên chặn đường tiểu hài tử, cười khẩy nói:

-" Tiểu tử này cứng miệng phết nhỉ? nhanh giao bạc ra đây, không ông mày cho nhừ xương bây giờ"

-" Mịa kiếp ... 10 lượng bạc mà cho tên oái con này làm gì? ... đưa bọn ta đi uống rượu có phải tốt hơn không? khặc khặc"

-" Lấy bạc nhanh còn đi uống rượu ..."

Tiểu hài tử sợ hãi, co rúc người dồn vào góc tường, hai tay nhỏ cầm nén bạc trước ngực, ánh mắt tuyệt vọng, miệng nhỏ thì thào:

-" Bạc của thúc thúc" nó chảy nước mắt nhớ lại khuôn mặt Hồ Phong.

Hồ Phong xuất hiện phía sau bọn chúng, lạnh lùng nói:

-" Các ngươi đang làm cái gì?"

Tiểu hài tử ánh mắt sáng lên, kinh hô:

-" Thúc thúc"

Mấy tên kia quay lại, sửng sốt một chút, cười vang:

-" Tên cho bạc vừa nãy đây mà"

-" Nhìn ăn mặc có tiền thế này, cướp của hắn không phải nhiều hơn sao?"

-" Đúng vậy ... hắn đã dẫn xác đến ... không làm thịt hắn ... thì làm thịt ai nữa?"

-" Ha ha"

Tiểu hài tử lo lắng hô to:

-" Thúc thúc chạy mau"

-" Ta không cần bạc nữa, các ngươi tha cho thúc thúc đi" nó cầm nén bạc vứt xuống chân đám người ăn cướp.

Một tên lưu manh nhặt nén bạc lên, cười lạnh:

-" Tiểu tử này tình nghĩa gớm nhỉ? ta sẽ thu thập oắt con này sau"

Hắn nhìn Hồ Phong cười đểu nói:

-" Các chiến hữu, con mồi ngon ngay trước mắt, làm thịt thôi"

Mấy tên lưu manh khác nở nụ cười đắc thắng nhìn Hồ Phong.

" Bịch" " bịch" " bịch" ... " hự" " hự" " hự" ...

Chỉ trong giây lát, chỉ còn những tên lưu manh nằm dưới đất, tiếng kêu rên đau đớn liên hồi.

Hồ Phong không muốn tạo sát nghiệp trước mặt tiểu hài tử, chỉ cho bọn chúng một bài học nhớ đời.

Tiểu hài tử ánh mắt sáng lên như sao trời, vỗ vỗ hai tay nhỏ:

-" Hoan hô, thúc thúc lợi hại quá luôn"

Hồ Phong chỉ mỉm cười, chân dẫm lên tay tên lưu manh đang cầm nén bạc, tên lưu manh đau đớn thả nén bạc rơi ra đất.

Tiểu hài tử nhanh nhẹn nhặt lấy bạc, hai tay nhỏ cầm bạc đưa cho Hồ Phong:

-" Thúc thúc, bạc của thúc thúc"

Hồ Phong lắc đầu, ngồi xổm xuống xoa đầu tiểu hài tử, cười nói:

-" Tiểu tử, bạc này ta đã cho ngươi rồi, không cần trả lại"

Tiểu hài tử hưng phấn:

-" Đa tạ thúc thúc rất nhiều" tiểu hài tử cầm nén bạc thật chặt trong tay, như sợ rơi mất.

Hồ Phong mỉm cười, nắm tay nhỏ của tiểu hài tử dẫn đi, trên đường hỏi rất nhiều thứ.

-" Tiểu Ái, nhà của ngươi sắp đến chưa a" hắn đang trên đường đến nơi ở của tiểu Ái.

Tiểu Ái đôi chân nhỏ nhảy nhót, chạy xung quanh Hồ Phong, rồi chạy lên đằng trước, hưng phấn nói:

-" Phong thúc thúc, sắp đến rồi nha"

Hồ Phong lắc đầu mỉm cười, hắn chậm rãi đi theo Tiểu Ái đến một quán trọ bình dân, nơi mà những người có thu nhập thấp sinh sống.

Hắn kinh ngạc đôi chút, thầm than:

-" Nếu phụ mẫu tiểu tử này có nhà riêng, cũng chẳng cần phải đi ăn xin như vậy"

Tiểu Ái chạy vào trong, đập cửa một căn phòng, hô to:

-" Phụ thân, nương thân, tiểu Ái về rồi nha"

" Cạch" cửa mở ra, một nữ phụ chừng 24 tuổi mặc y phục chắp vá, nhưng vẫn không che dấu được vẻ xinh đẹp, cơ thể nảy nở.

Hồ Phong có thể nghe được bên trong phòng, vang lên tiếng ho " khụ khụ" của nam nhân.

Tiểu Ái bám tay nữ phụ, cười tươi:

-" Nương thân, tiểu Ái có bạc cho phụ thân chữa bệnh rồi, hi hi" tiểu Ái đưa nén bạc cho mẫu thân của mình.

Nữ phụ không trả lời tiểu Ái, mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nghi hoặc nói:

-" Vị công tử này, bạc này là công tử cho tiểu Ái phải không?"

Hồ Phong chưa kịp trả lời, tiểu Ái đã nhanh nhẩu nói:

-" Nương thân, Phong thúc thúc rất tốt, cho tiểu Ái bạc, còn đánh người xấu nữa, hi hi"

Hồ Phong gật gật đầu đồng ý với tiểu Ái.

Bên trong phòng vang lên tiếng nam nhân:

-" Nương tử, có khách đến phải không?"

Nữ phụ xấu hổ nói:

-" Thất lễ quá, mời công tử vào trong"

Hồ Phong gật đầu, tiểu Ái nắm tay hắn dẫn vào ngồi trên ghế, sau đó chạy vào trong giường với phụ thân.

Hắn từ khi bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, một ấm sắc thuốc đang được đun sôi.

Nữ phụ rót trà mời Hồ Phong, nói:

-" Công tử, xin đừng chê cười, mời dùng trà"

Nam tử chừng 26 tuổi, mặc đồ thư sinh đã bạc màu, ho khụ khụ nói:

-" Nương tử, nàng đỡ ta dậy tiếp khách a"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Nằm yên đó đi, để ta kiểm tra xem sao" hắn đến bên giường, nắm tay nam tử bắt mạch.

Nam tử ngạc nhiên nói:

-" Công tử, ngươi là ..."

Tiểu Ái tay nhỏ giật giật ống quần của nữ phụ, nữ phụ ra hiệu im lặng, tiểu Ái gật gật đầu nhỏ theo dõi.

Hồ Phong vận dụng nội công thăm dò cơ thể nam tử, sau một hồi lâu, hắn lắc đầu thở dài:

-" Bệnh tình của ngươi khá phức tạp ... ài" nhìn đám người ăn mặc như vậy, lấy đâu ra tiền chữa trị chứ.

Thấy hắn thở dài, nữ phụ không biết suy nghĩ gì, nước mắt chảy dài.

Tiểu Ái tay nhỏ kéo áo Hồ Phong, nói:

-" Phong thúc thúc, cầu xin người cứu phụ thân tiểu Ái, hu hu"

Nữ phụ quát mắng:

-" Tiểu Ái, không được vô lễ với công tử, muốn bị đánh đòn hả"

Hồ Phong đưa tay xoa đầu tiểu Ái, mỉm cười nói:

-" Tiểu tử, ngươi yên tâm, phụ thân ngươi vẫn còn cứu được" hắn không nỡ tiểu Ái phải đau buồn. Cứu nam tử này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Tiểu Ái nhảy lên hưng phấn, chạy quanh nhà, hô to:

-" Hoan hô, Phong thúc thúc tốt nhất"

Hai phu thê cảm động nhìn Hồ Phong, ở thời buổi bây giờ, người tốt như vậy rất ít.

Đám người ngồi nói chuyện tâm sự khá lâu, đa phần là tên tuổi, quê quán ...

Hồ Phong đi ra ngoài thuê một cỗ xe ngựa, dẫn đám người tiểu Ái rời đi. Trên đường đi, hắn mua một vài món quà tặng đám nữ nhân ở nhà.

... ... ...

Hộ vệ canh cổng chạy vội vào nhà, thông báo:

-" Các vị phu nhân, công tử gia về rồi ạ"

Đám nữ nhân đang ngồi ăn bánh ngọt, tán gẫu vui vẻ, nghe hộ vệ chạy vào, các nàng vội vã đi ra ngoài.

Hồ Phong dẫn gia đình Trương Sinh vào trong sân, tiểu Điệp cùng đám nữ nhân nghi hoặc nhìn ba người Trương Sinh.

Tiểu Điệp nói:

-" Ca ca, bọn họ là ..."

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Chuyện này nói ra thì dài, vào nhà rồi nói tiếp"

Hồ Phong trước khi nhận chức chỉ huy trưởng đội tuần tra, hắn cần phải làm một việc quan trọng.

Một mình hắn trở lại tiêu cục Vân Kiêu, thời gian đi lại sẽ nhanh hơn đi xe ngựa.

Mọi việc ở " Hồ Gia" đều được hắn sắp xếp đâu vào đó, đám nữ nhân biết hắn trở về tiêu cục, nên đã cố gắng chiều lòng hắn cả một đêm!

Hồ Phong ngồi trên lưng ngựa, nhìn lại " Hồ Gia" một lần, thúc ngựa chạy ra khỏi thành.

Trương Sinh nhờ có Hồ Phong, dùng nội công điều trị thương tật trong người, mấy ngày đã có thể bắt đầu đi lại. Hắn là tú tài thi cử thất bại một lần, lần này hắn quyết tâm rất cao, không cô phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Đường Huệ, vui mừng chảy lệ khi tướng công bệnh tình thuyên giảm, nàng rất mang ơn Hồ Phong.

Tiểu Ái thực ra là nữ hài tử, nàng có thân phận khá đặc thù, nhiều hộ vệ đều gọi là tiểu thiếu gia, được mọi người trong nhà rất quan tâm.

Trong nhà bỗng nhiên có thêm một tiểu hài tử tinh nghịch, đám nữ nhân cảm giác vui vẻ hơn. Tiểu Điệp bình thường nhỏ nhất nhà, bây giờ có thêm một tiểu muội, nàng thường xuyên chơi đùa cùng tiểu Ái, rất ra dáng người lớn.

Hồ Phong đi thẳng một mạch trở lại tiêu cục Vân Kiêu.

Gặp Lam Uyên phu nhân trong đại sảnh, hắn ôm quyền:

-" Sư nương, lâu rồi không gặp, người ngày càng trẻ đẹp ra đó ạ"

Lam Uyên mặt cười tươi, lườm Hồ Phong nói:

-" Phong nhi, miệng của ngươi càng ngày càng dẻo, không biết đã câu dẫn bao nhiêu thiếu nữ rồi nha"

Hồ Phong cười khan một tiếng, chuyển chủ đề:

-" Sư nương, sự phụ có ở trong nhà không ạ"

Lam Uyên bỗng dưng mặt đỏ lên, mở miệng nói:

-" Phong nhi, sư phụ của ngươi, lão đi âm dương cốc có việc gấp rồi"

Hồ Phong tò mò:

-" Sư nương, sư phụ đi làm gì ạ"

Lam Uyên mở miệng lấp liếm cho qua:

-" Phong nhi, chuyện đó ... ta cũng không biết được"

Hồ Phong không tin sư nương không biết lý do, nhưng cũng chỉ gật đầu đã hiểu.

Lam Uyên hỏi:

-" Phong nhi, Phượng nhi thế nào rồi? có phải đang chịu ủy khuất gì không?"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Sư nương, làm gì có chuyện đó được, nàng ấy hiện tại đang sống rất hạnh phúc và vui vẻ a"

Lam Uyên nhìn thẳng vào mắt Hồ Phong, nghi ngờ nói:

-" Phong nhi, thật không?"

Hồ Phong nghiêm túc gật đầu:

-" Sư nương, sao người có thể nghi ngờ đệ tử được chứ? đệ tử luôn thương yêu nàng ấy hết mực a"

Lam Uyên nhấp ngụm trà, thở dài nói:

-" Phong nhi, nữ nhi của ta không thể cả đời sống không có danh phận gì chứ?"

Hồ Phong cảm thấy xấu hổ, hắn nghĩ quá đơn giản về những điều nữ nhân cần:

-" Sư nương, đệ tử đã hiểu"

Lam Uyên gật đầu hài lòng, hai người tiếp tục tán gẫu thêm một chút chuyện. Không gặp được đám người Tôn Hiên, tiểu Mạnh, ... hắn cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng biết được bọn họ đi kinh thành, Hồ Phong có thể sẽ đi kinh thành một chuyến cũng nên.

Hồ Phong ở lại ăn bữa cơm trưa cùng với sư nương, sau đó rời đi tìm phụ mẫu.

Hồ Viễn, Tô Hi Đình vẫn làm việc tại tiệm thuốc " Lam Gia", Hồ Phong đến tiệm thuốc không tốn bao nhiêu thời gian.

Đang gặp hai người đang ngồi ăn cơm, Hồ Phong ngồi xuống nói:

-" Phụ thân, mẫu thân"

Tô Hi Đình đi lấy thêm chén đũa cho Hồ Phong.

Hồ Viễn nhìn Hồ Phong, gật đầu nói:

-" Phong nhi về rồi đấy hả? tiểu muội ngươi đâu rồi?"

Hồ Phong cười cười:

-" Phụ thân, hài tử mới về rẽ qua thăm sư nương, sau đó chạy qua đây ạ"

-" Tiểu muội không về theo hài nhi, muội ấy ở lại Giang Nam cùng đám người Y Nhiên rồi phụ thân"

Mẫu thân của hắn cầm chén đũa đi tới, mỉm cười nói:

-" Phong nhi, ngươi lần này trở về một mình, có chuyện quan trọng phải không?"

Hồ Phong nhận chén đũa, mỉm cười bí mật nói:

-" Mẫu thân, hài tử đố hai người đoán được, chuyện quan trọng đó là gì nha"

Tô mẫu ngồi xuống, nhìn vẻ mặt của Hồ Phong, nàng mỉm cười nói:

-" Phong nhi, ta đoán không lầm, thì đó là chuyện thành thân của ngươi phải không?"

Hồ Viễn không ngờ phu nhân lại nói như vậy, hắn vuốt cằm suy tư.

Hồ Phong ngạc nhiên nói:

-" Mẫu thân, sao người lại đoán ra được vậy, hài tử khâm phục sát đất a"

Tô mẫu mắt đẹp lườm hai người một lượt, cười khanh khách:

-" Phong nhi, ngày xưa phụ thân ngươi, cũng có vẻ mặt hớn hở như ngươi bây giờ đấy"

Hồ Viễn mặt đỏ lên, lảng tránh nói:

-" Phong nhi, chuyện đó không quan trọng, ngươi thành thân với cô nương ở thành Giang Nam phải không?"

Hồ Phong gật đầu, cười khổ nói:

-" Phụ thân, mẫu thân, hai người nói đều đúng"

-" Lần này hài tử trở về để đón hai người đến Giang Nam, tiểu muội cũng nhớ hai người lắm a"

Hồ Viễn suy tư nói:

-" Đi luôn bây giờ sao? có cần chuẩn bị gì không?"

-" Trong thành Giang Nam nhiều người giàu lắm a, ta với mẫu thân của ngươi không có nhiều tiền bạc, sợ người ta sẽ chê cười đó"

Tô mẫu không nghĩ nhiều như vậy, mỉm cười nói:

-" Phu quân, ngươi lo nghĩ quá rồi"

-" Phong nhi sao có thể được tiểu thư nhà giàu để ý chứ! có lẽ là bình dân thôi"

Hồ Viễn thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ người ta chê gia cảnh nhà mình nghèo, không môn đăng hộ đối. Nếu là bình dân hắn có thể liều mạng già này, cũng không để nhi tử mất mặt với người ta.

Hồ Phong ngoác miệng đắng lòng, thầm nghĩ:

-" Phụ mẫu à, hai người có thể có chút niềm tin với hài tử của mình được không?"

Hắn rót rượu cho Hồ Viễn, sau đó nói:

-" Phụ thân, mẫu thân, người mà hài tử muốn thành thân ... là nữ nhi của đô đốc"

" Phụt" Hồ Viễn phun hết rượu vào người Hồ Phong, khó tin nói:

-" Cái gì? đô đốc"

-" Không đùa ta chứ?"

Tô mẫu cũng đặt chén cơm xuống, nàng có nghe nói qua đô đốc, không biết quan to cỡ nào? bọn họ với không nổi a.

Hồ Phong lấy vạt áo lau rượu trên người, buồn bực nói:

-" Phụ thân, mẫu thân, hai người làm gì mà kinh ngạc như vậy chứ? nhi tử của hai người cũng rất tài giỏi nha"

Hồ Viễn thở dài, nói:

-" Thôi được rồi, Phong nhi đã trưởng thành, có cơ duyên của hắn, chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi a"

Mẫu thân hắn cũng gật đầu, vừa mừng vừa lo lắng.

Hồ Phong bó tay, hai người không cần bi quan như vậy chứ? hắn nói:

-" Phụ thân, mẫu thân, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Giang Nam"

-" Hai người có gì cần sắp xếp nữa không?"

Tô mẫu mỉm cười nói:

-" Công việc ở đây cũng chẳng có gì, ngày mai lên đường rất hợp lý"

-" Ăn cơm thôi, nguội hết rồi"

Hồ Viễn gật đầu, cười nói:

-" Uống thêm một chút nữa, rồi đi bàn giao công việc cho chủ tiệm"

Sau khi bàn giao mọi công việc, sáng sớm hôm sau ba người lên đường đi thành Giang Nam.

Lam Uyên phu nhân viết cho Nguyệt Phượng một lá thư, dặn dò Hồ Phong tuyệt đối không được mở ra.

Bảo An có mấy ngày nay không vui, nàng đi dạo trên đường phố, theo sau là hai tên hộ vệ.

-" Tên khốn khiếp .. dám phá nhà của ta .. ta dẫm chết ngươi"

-" Cho ngươi chết này" nàng đang dùng chân dẫm chết những con kiến, hoảng hốt chạy trốn.

Bỗng nhiên có tiếng nam nhân cười nói:

-" Cô nương xinh đẹp, ai đang chọc giận nàng sao?"

Hai tên hộ vệ xông lên, cản trước mặt Bảo An:

-" Tiểu tử, ngươi là ai? muốn làm gì?"

Bảo An ngẩng đầu nhỏ, nhìn tên tú tài trước mặt:

-" Là ngươi?"

Tú tài cầm quạt đập đập cánh tay tên hộ vệ, ra hiệu bình tĩnh, hắn tiến lên nói:

-" Cô nương xinh đẹp, may mắn cô nương chưa quên tại hạ a"

Bảo An ra hiệu hai tên hộ vệ lui ra, hít nhẹ một hơi nói:

-" Ngựa ta sẽ trả lại cho ngươi bây giờ, ngươi có thể đi được rồi sao?" nàng không thích nhìn vẻ mặt tự đắc của tên này.

Tú tài tay xòe quạt trước ngực, cười nói:

-" Cô nương, nàng không thấy chúng ta rất có duyên sao?"

Bảo An khoanh hai tay nhỏ trước ngực, cười lạnh nói:

-" Ngươi đừng không biết điều, ta không cảm thấy có duyên phận gì với ngươi cả"

Tú tài không tỏ ra nản lòng, ôm quyền nói:

-" Cô nương, tại hạ tên Dương Hiển, nàng chỉ cần đi theo tại hạ, tương lai vinh hoa phú quý, hạnh phúc cả đời"

Bảo An hừ lạnh:

-" Ngươi bớt mơ tưởng hão huyền, chuyện tương lai ai mà biết được"

Dương Hiển cười cười, tự tin nói:

-" Công nương, nàng không biết rồi, tại hạ biết thuật bói toán, có thể bói được tương lai"

-" Ta cùng nàng có thể song túc song phi, cùng đi đến nhân sinh phú quý của cuộc đời"

Bảo An mắt đẹp chớp động, không tin nói:

-" Ngươi mau biến đi, đừng lừa gạt bổn cô nương, ta sẽ giết ngươi đó"

Dương Hiển cười tươi:

-" Nếu cô nương không tin, chúng ta có thể thử xem"

... ... ...

Sau khi làm nhiều lần thử, Bảo An nghi hoặc nói:

-" Ngươi làm sao có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy?"

Dương Hiển cười tươi:

-" Cô nương, tại hạ có cơ duyên biết một vị thuật sĩ ..."

-" Ài ... chuyện đó nói ra rất dài, cô nương tin tại hạ rồi chứ?"

Bảo An nhíu mày liễu:

-" Ta vẫn không thể nào tin nổi ngươi, ngươi tên gì nhỉ?"

Dương Hiển cười khổ nói:

-" Tại hạ Dương Hiển, ở trọ gần đây"

Bảo An hít nhẹ một hơi, nói:

-" Bổn cô nương Bảo An, ngươi có thể đến Hắc Kình bang tìm ta"

-" Nhưng ta cũng không đảm bảo, ngươi có gặp được ta" nàng cùng hai tên hộ vệ nhanh chóng rời đi.

Dương Hiển nhìn nàng đi xa, nở nụ cười.

Hồ Phong ba người sau vài ngày cưỡi ngựa, đã trở lại thành Giang Nam.

Hồ Viễn nhìn trên cổng lớn treo biển " Hồ Gia ", hắn nghi ngờ nói:

-" Phong nhi, nơi này là ..."

Hồ Phong xuống ngựa, mỉm cười nhìn hai người:

-" Phụ thân, mẫu thân, nơi này chính là nhà của chúng ta a"

Trong Hồ gia!

Tiểu Ái trốn sau một gốc cây to, miệng nhỏ cười khúc khích, ngó đầu nhỏ lấp ló nhìn tiểu Điệp.

Tiểu Điệp tức giận phì phì, hai tay nhỏ chống nạnh, nàng nhìn xung quanh tìm tiểu Ái:

-" Tiểu Ái, muội ở đâu vậy? mau ra đây nha, tỷ sẽ không đánh mông của muội đâu"

Tiểu Ái hai tay che miệng nhỏ cố nín cười, rón rén hai chân nhỏ chạy trốn.

Tiểu Điệp phát hiện tiểu Ái đang chạy trốn, nàng truy đuổi, hô to:

-" Tiểu Ái, mau đứng lại cho ta, hừ hừ"

Tiểu Ái làm sao có thể dừng lại chứ! nhanh chân chạy về phía sân, muốn chạy đến đình nghỉ mát ẩn nấp.

-" Ai ... u ..."

Hồ Phong đỡ tiểu Ái, mỉm cười nói:

-" Tiểu Ái, ngươi làm gì vội vàng như vậy? còn mặc y phục nữ hài thế này?"

Tiểu Ái chu miệng nói:

-" Phong thúc thúc, người đã trở về"

-" Người không biết tiểu Ái là nữ hài sao?"

Hồ Phong giật mình nói:

-" Cái gì? ngươi là nữ hài"

Tiểu Điệp từ xa chạy tới, hưng phấn hô lên:

-" Ca ca ... mẫu thân ... phụ thân"

Đám nữ nhân của Hồ Phong, cũng đã ra ngoài đón ba người, đồng thanh nói:

-" Bá phụ ... bá mẫu"

Hồ Phong ủy khuất nói:

-" Các nàng không chào hỏi ta sao?"

Đám nữ nhân xấu hổ, trước mặt phụ mẫu Hồ Phong, các nàng đang còn ngại ngùng đây mà.

Tiểu Điệp nhào vào lòng Tô mẫu, vui vẻ nói:

-" Mẫu thân, nữ nhi nhớ người lắm nha, hi hi"

Tô mẫu vuốt ve lưng của tiểu Điệp, mỉm cười nói:

-" Điệp nhi của ta, xinh đẹp thế này rồi sao?"

Tiểu Điệp rúc đầu nhỏ vào ngực mẫu thân, nũng nịu nói:

-" Mẫu thân ..."

Hồ Viễn cười ha ha, kéo tay Hồ Phong sang một bên nói:

-" Phong nhi, tốt tiểu tử a, các nàng đều là nương tử của ngươi sao?"

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Vâng, phụ thân"

Hồ Viễn cảm khái nói:

-" Phong nhi, các nàng đã theo ngươi rồi, đừng phụ tấm lòng của người ta biết chưa?"

Hồ Phong nghiêm túc nói:

-" Vâng, phụ thân, hài nhi biết ạ"

Hồ Viễn nhìn tiểu Ái, nghi hoặc nói:

-" Phong nhi, tiểu nữ hài này là hài tử nhà ai?"

Hồ Phong nói:

-" Phụ thân, chuyện này nói ra khá dài, để khi nào ăn cơm hài nhi kể chuyện luôn"

Hồ Viễn gật đầu, tiếp tục nói chuyện với Hồ Phong.

Đám nữ nhân lúc đầu còn ngại ngùng, dần dần nói chuyện rôm rả, vui vẻ.

Hồ Phong nói:

-" Phụ thân, mẫu thân đi đường mệt mỏi, cần nghỉ ngơi trước rồi trò chuyện sau"

Hồ Viễn gật đầu:

-" Phong nhi, ta cùng mẫu thân của ngươi ở chỗ nào?"

Hồ Phong cười tươi nói:

-" Tiểu Điệp, còn không mau dẫn phụ mẫu đi nghỉ ngơi"

Tiểu Điệp chu miệng với Hồ Phong, nắm tay hai người Hồ Viễn, Tô Hi Đình:

-" Phụ thân mẫu thân, hai người đi theo nữ nhi, hi hi" nàng kéo tay hai người đi về phía dãy phòng của mình.

Hồ Viễn, Tô Hi Đình cũng ngắm nhìn nơi này, thầm nghĩ giống như trong mơ.

Lúc này chỉ còn lại Hồ Phong cùng đám nữ nhân, Hồ Phong cười nói:

-" Các nàng về sau sẽ quen ngay thôi mà, bây giờ chuẩn bị cho bữa tiệc tối nha"

Đám nữ nhân gật đầu đồng ý, nhanh chóng tản đi.

Hồ Phong lấy từ trong người ra một phong thư đưa cho Nguyệt Phượng.

Bế tiểu Ái lên nói:

-" Tiểu Ái, mấy ngày nay ở nhà có ngoan không vậy?" hắn hôn chụt trên má của tiểu Ái.

Tiểu Ái đôi mắt chớp động, gật đầu nhỏ nói:

-" Phong thúc thúc, tiểu Ái ở nhà rất ngoan, rất nghe lời các tỷ tỷ nữa"

Hồ Phong không chút nghi ngờ, bế tiểu Ái đi tìm Trương Sinh, xem bệnh tình của hắn chuyển biến ra sao?