Khuôn viên tràn đầy hoa thơm cỏ lạ, không khí mát lành trong sạch, rất thích hợp để ngồi trò chuyện tình ái.
Nhưng không ... hai nam nhân đang chậm rãi đi dạo nói chuyện với nhau.
Hai người nói chuyện được một thời gian, Chu Lương hỏi:
-" Phong hiền điệt, ngươi cảm thấy thế đạo này như thế nào?"
Hồ Phong không hiểu nhiều, chỉ đóng góp ý kiến:
-" Bá phụ, thế đạo này sao? hiện tại khá là loạn a"
Chu Lương thấy hắn trả lời hợp ý của mình, cười nói:
-" Phong hiền điệt, vậy nó là tốt hay xấu?"
Hồ Phong không biết vị nhạc phụ tương lai này, ăn nhầm phải thuốc gì, toàn hỏi những câu đánh đố hắn.
Hắn nhíu mày, đứng trên địa vị của Chu Lương mà suy nghĩ, rất khó trả lời:
-" Bá phụ, loạn thế tốt hay xấu phải tùy từng người, quan trọng là vận dụng ra sao?"
Chu Lương cứ nghĩ Hồ Phong sẽ nói là xấu, không ngờ lại có kiến giải riêng của mình như vậy! hắn hỏi dò:
-" Phong hiền điệt, vậy chúng ta nên vận dụng như thế nào?"
Hồ Phong mệt mỏi với cách truy vấn của Chu Lương, hắn thật sự cảm giác khá là đau đầu. Một tên tôm tép như hắn, sẽ có kiến giải gì ngon lành chứ?
Hắn cười khổ nói:
-" Bá phụ, tiểu điệt không dám nói lung tung a"
Chu Lương cười cười:
-" Phong hiền điệt, ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi cứ thoải mái nói ra đi"
Hồ Phong hít một hơi nhẹ, nói:
-" Bá phụ, giang hồ thực ra như một khối bánh ngọt, nhưng nó có độc, ai ăn nó sẽ phải bị độc mà thương tổn"
-" Đơn giản là chẳng có kết cục gì tốt"
Chu Lương hơi nheo mắt nhìn Hồ Phong, trầm ngâm nói:
-" Vậy theo ý của Phong hiền điệt, chúng ta nên đối xử thế nào với cái bánh này bây giờ?"
Hồ Phong nói luôn:
-" Bá phụ, không thể ăn nó, nhưng có thể bán nó a"
Chu Lương như hiểu ra điều gì, cười tươi nói:
-" Được rồi, Phong hiền điệt, ngươi đi gặp Như nhi đi, ha ha"
Hồ Phong gãi gãi đầu, cười hắc hắc rời đi.
Chu Lương nhanh chóng rời đi phủ đô đốc.
Khả Như mặc y phục màu xanh dương, eo thon tinh tế, váy xòe ngang đầu gối nhỏ, tóc xõa ngang lưng, dáng đi thướt tha uyển chuyển.
Bỗng nhiên có một bàn tay ôm nàng từ phía sau, nàng giật bắn người, nhưng rất nhanh nàng nhận ra được cái ôm quen thuộc.
-" Hồ Phong, có nhiều người ở đây lắm, chàng nhanh bỏ ta ra à" mặt của nàng xấu hổ đỏ bừng, mắt đẹp ngó chừng đám người xung quanh.
Hồ Phong hai tay siết thân thể mềm mại vào lòng, hít hà mùi thơm trên mái tóc của nàng, cười cười nói:
-" Khả Như, kẻ nào dám phá đám chúng ta chứ? chán sống rồi sao? hừ hừ"
Khả Như hai tay nhỏ che miệng cười khúc khích, cơ thể như muốn rung lên, cười nói:
-" Hồ Phong, vậy tam muội của ta cũng đang chán sống phải không?"
Hồ Phong cứng lưỡi:
-" Khả Như, chuyện này ..." lần trước hai người suýt thành chuyện tốt, lại bị Khả Ngân phá đám. Thật sự không biết nói gì cho phải.
Khả Như rời vòng tay của hắn, mỉm cười nói:
-" Hồ Phong, chàng có phải làm chuyện gì đó, đắc tội tam muội của ta đúng không?"
Hồ Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, không nhịn được muốn hôn lên.
Khả Như nhanh chóng lùi lại, mỉm cười nói:
-" Hồ Phong, chàng còn chưa trả lời câu hỏi đó nha, hi hi"
Hồ Phong luyến tiếc nhìn nàng, cười khổ nói:
-" Khả Như, chuyện đó ta không nhớ nha, ta chỉ biết nàng bây giờ thôi, khà khà"
Khả Như thấy nụ cười của Hồ Phong, rùng mình, hai chân nhỏ chạy trốn.
Hồ Phong cười khà khà truy đuổi.
Có một đôi mắt theo dõi hai người, phùng má nói:
-" Ta muốn xem hai người sẽ làm gì? hừ" nàng nhanh chóng đi theo.
Hồ Phong được mời ở lại phủ đô đốc ăn cơm, hắn không có lý do gì không ở lại.
Từ khi Khả Mai gả đi, chỉ còn lại mấy mẫu nữ ăn cơm cùng nhau, Chu Lương lại thường xuyên ra ngoài.
Đợt trước có Lưu Kiệt sang ăn cơm, nhưng cũng không nhiều, uống rượu tửu lượng quá kém nên Chu Lương cũng không hứng thú với hắn lắm.
Bữa cơm có Hồ Phong nên đã chuẩn bị khá nhiều rượu, Kim Loan phu nhân trừng mắt với Chu Lương.
-" Lão gia, ngươi không thể uống nhiều như vậy được nha"
Chu Lương cười cười xua xua tay:
-" Phu nhân, nàng cũng đừng làm mất hứng của ta, có cả Phong hiền điệt uống rượu nữa mà, không nhiều(x2)"
Kim Hoa phu nhân ra hiệu cho Khả Như, Khả Ngân cùng can ngăn.
Khả Như bĩu môi đỏ mọng với mẫu thân, nhưng có Hồ Phong ở đây, nàng nhẹ nhàng khuyên:
-" Phụ thân à, mẫu thân vì tốt cho người mà thôi, người ..."
Chu Lương phất tay ngắt lời Khả Như, hắn nói với Hồ Phong:
-" Được rồi, Phong hiền điệt đừng để ý đến đám nữ nhân rắc rối này nữa"
-" Uống rượu thôi"
Hồ Phong khách sáo:
-" Bá phụ, để tiểu điệt rót rượu cho người" nói rồi hắn rót vào chén rượu cho Chu Lương.
Chu Lương hài lòng, cười sang sảng nói:
-" Phong hiền điệt, ta đã chấm ngươi làm hiền tế của ta rồi đó, ha ha"
Kim Hoa phu nhân gật đầu mỉm cười nhìn Hồ Phong.
Khả Như mặt xinh không uống rượu mà đã đỏ bừng lên, nàng nũng nịu nói:
-" Phụ thân, nữ nhi ..." nàng xấu hổ không nói nữa, mắt đẹp lén lút nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong cũng không hành động gì nhiều, tự rót vào chén rượu của mình, nâng chén lên cười nói:
-" Bá phụ, bá mẫu, hai vị tiểu thư, tiểu điệt xin tự uống một chén gặp mặt" nói rồi hắn uống cạn chén rượu.
Chu Lương cười to:
-" Tốt .. tốt ... cạn chén"
Hồ Phong tự rót thêm, khách khí cụng chén với Chu Lương:
-" Tiểu điệt, xin mời bá phụ một chén"
Hai người cùng uống cạn chén rượu, rất sảng khoái tinh thần.
Ba nữ nhân chỉ ăn, không uống rượu, lý do chắc ai cũng biết.
Sau một vò rượu, Chu Lương cảm khái nói:
-" Hiền điệt, ta cảm thấy tửu lượng của ngươi rất khá, rất hợp ý ta, ha ha"
Hồ Phong khách khí nói:
-" Bá phụ, tửu lượng của tiểu điệt không thể so với người được a"
Chu Lương gật gù, nhìn Hồ Phong:
-" Hiền điệt, phụ mẫu của ngươi vẫn ở Triết Giang sao?"
Khả Như nghe đến phụ mẫu Hồ Phong, mặt đỏ lên cúi đầu ăn cơm.
Khả Ngân hơi thất thần, đũa không muốn động.
Kim Hoa phu nhân cũng tò mò, nói:
-" Đúng vậy, Phong hiền điệt, ngươi cũng nên dẫn phụ mẫu đến đây, gặp mặt chúng ta một lần nha"
Hồ Phong mỉm cười:
-" Bá phụ, bá mẫu, nhất định sẽ sớm gặp ạ"
Chu Lương gật đầu, thở dài:
-" Hiền điệt, nữ nhi của ta sau này trông cậy vào ngươi rồi"
Hồ Phong vui mừng, chắp tay nói:
-" Bá phụ, bá mẫu, xin hai người yên tâm ở tiểu điệt, Như tiểu thư sẽ không phải chịu ủy khuất"
Khả Như mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Chu Lương cười nói:
-" Hiền điệt, ngươi tuy ít học chữ, nhưng được cái lời nói đường hoàng, ta cảm thấy rất tin tưởng khi giao nữ nhi cho ngươi đó, ha ha"
Hồ Phong cười nói:
-" Bá phụ quá khen, tiểu điệt hổ thẹn a"
Kim Hoa mỉm cười:
-" Các ngươi cứ nói đi nói lại, ăn chút gì đi chứ? Như nhi đang rất chuyên tâm ăn uống nha"
Khả Như đặt đũa xuống, hờn dỗi nói:
-" Mẫu thân, người lại trêu chọc nữ nhi nữa rồi"
Khả Ngân đứng dậy nói:
-" Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi ăn cơm no rồi, xin phép trở về phòng nghỉ trước ạ" nàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hồ Phong nhìn nàng rời đi, trong lòng không biết tư vị gì?
Chu Lương:
-" Hiền điệt, uống rượu tiếp nào, cạn"
Hồ Phong:
-" Vâng, bá phụ"
Hồ Phong trở về nhà đã quá buổi trưa, hắn xuống nhà kho thăm Bảo An.
" Cạch" hắn mở cửa nhà kho, đi vào trong, nhìn nàng ngủ gật chảy nước miếng, hắn nghĩ thầm:
-" Ta đối xử có quá đáng với nàng ta rồi?"
-" A tên khốn khiếp .. mau thả ta ra" Bảo An tỉnh lại la lên như điên cuồng, nàng chưa từng bị đối xử như vậy. Chỉ có nàng đối xử với người khác như vậy mà thôi.
Hồ Phong cười lạnh nói:
-" An cô nương làm sao vậy? không muốn chết nữa hả?"
Bảo An hừ lạnh:
-" Tên khốn ... kiếp ... ngươi ... muốn gì ... mới chịu thả ta ..."
Hồ Phong tay vuốt cằm suy tư một lúc, ánh mắt đánh giá khuôn mặt xinh, cơ thể lồi lõm của Bảo An.
Bảo An cả người khó chịu, như bị lột trần cơ thể trước mặt Hồ Phong, nàng không nhịn được nói:
-" Uy ... tên kia ... ngươi muốn nhìn đến khi nào hả? ta rất không thích ánh mắt của ngươi"
Hồ Phong lắc đầu cảm thán:
-" An cô nương, ta thấy cô nương chỉ có thể làm ấm giường cho ta, mới hợp lý nhất a"
Bảo An cự tuyệt:
-" Ngươi đừng nằm mơ, ta cho dù chết cũng không đồng ý"
Hồ Phong cười ha ha:
-" An cô nương, nếu ta cứ làm cô nương thì sao? khà khà" hai bàn tay của hắn khua khua trước ngực của nàng, nhe hàm răng trắng, ánh mắt thèm thuồng.
Bảo An hét lên:
-" A ... ngươi không được qua đây ... ta chết cho ngươi xem"
Hồ Phong nhe răng cười:
-" An cô nương .. cái đó của ngươi còn không vậy?" ánh mắt của hắn nhìn xuống giữa hai chân thon dài của nàng.
Bảo An ánh mắt như muốn phun lửa giết người, nghiến răng ngà kèn kẹt:
-" Ngươi ... tên dâm tặc ... đáng chết ngàn đao này ..."
-" A a a ..."
Hồ Phong đã nắm hai bầu vú của Bảo An, bàn tay bóp bóp cảm nhận:
-" An cô nương, rất mềm mại ... to nữa ..."
Bảo An vùng vẫy, miệng chửi mắng:
-" Dâm tặc ... mau buông tay thối của ngươi ... ta giết ngươi"
Hồ Phong lắc lắc hai bầu vú của nàng, ngón tay véo nhẹ núm vú của nàng.
Bảo An rên rỉ khẽ:
-" Ưm ư ... dâm tặc ... ngươi ... dừng lại mau"
Hồ Phong dừng lại, tay bóp cằm Bảo An, nhìn thẳng đôi mắt của nàng nói:
-" An cô nương, Hắc Kình bang của ngươi ở đâu?"
Bảo An thấy hắn không đùa bỡn nàng nữa, đột nhiên hỏi Hắc Kình bang, nàng cảnh giác nói:
-" Ngươi .. ngươi .. tìm bang của ta làm gì?"
... ... ...
Trên đường lớn, Hồ Phong tay cầm một đoạn dây thừng dẫn Bảo An đi, nàng bị cột hai tay.
Bảo An chật vật dùng miệng nhỏ cắn dây thừng, nhưng vẫn không ra được, căm tức nói:
-" Uy .. ngươi không thể đối xử với ta như vậy được .. ta sẽ ngoan ngoãn không trốn đâu"
Người đi đường xì xào bàn tán, chỉ trỏ:
-" Tiểu tử này sao có thể ngược đãi mỹ nữ như vậy chứ!"
-" Ngươi không đoán ra sao?"
-" Đoán gì?"
-" Ài ... nương tử bỏ nhà ra đi ... bị tướng công bắt lại chứ sao nữa"
-" Thôi kệ đi ... chuyện của nhà người ta a"
-" Đúng vậy"
-" ... ... ..."
Hồ Phong nhíu mày nói:
-" An cô nương, nhanh chân lên a, mới đi được một đoạn thôi"
Bảo An đột nhiên ngồi xuống đường, miệng nhỏ như mếu nói:
-" A ... không được rồi ... ta ..."
Hồ Phong đã bế nàng lên, cười nói:
-" Có phải cô nương nói mỏi chân phải không? ta bế đi được a"
Bảo An vùng vẫy, miệng nhỏ kêu lên:
-" Cho ta xuống ... ta đột nhiên đau đầu quá ... không nhớ đường gì nữa ..."
-" A a a đau đầu quá nha ..."
Hồ Phong nghe nàng kêu oai oái, đầu cũng muốn đau theo, hắn bỏ nàng xuống, không vui nói:
-" An cô nương, ngươi đừng để ta, phải dùng biện pháp mạnh, hừ"
Bảo An bĩu môi đỏ nói:
-" Ngươi võ công cao như vậy .. còn trói ta làm gì .. mau cởi ra nha"
Hồ Phong đang muốn nói, bỗng nhiên xuất hiện hai tên cao to cầm kiếm to đùng vác trên vai.
-" Tiểu tử, ban ngày ban mặt bắt nạt một tiểu cô nương yếu đuối, ngươi còn xứng đáng một nam nhân hay không?"
Bảo An mắt đẹp đảo một vòng, miệng nhỏ kêu rên:
-" A đau quá ... hai vị đại hiệp cứu mạng ... tiểu nữ bị bức hiếp nha"
Một trong hai tên cầm kiếm to đùng, tức giận quát lên:
-" Cái gì? tiểu tử này không ngờ lại đốn mạt như vậy?"
Tên bên cạnh cười lạnh nói:
-" Gặp huynh đệ ta, ngươi tới số rồi, khà khà"
" Bịch" "bịch" " rầm" "rầm" ...
Hồ Phong cầm dây thừng kéo Bảo An đi, không quan tâm đến đám người đang trợn tròn mắt kia.
Bảo An nhìn hai tên to xác mà yếu như bún kia, thì thào:
-" Xì ... hai tên phế vật mà ..." nàng hi vọng hai tên kia đánh nhau với Hồ Phong, nàng có thể nhân cơ hội bỏ trốn, nào ngờ ...
Đi được một đoạn, Bảo An la lên:
-" Ai ... u ... ta mót quá nha" nàng ngồi bệt xuống đường, mặt xinh tỏ ra nhăn nhó khó chịu.
Hồ Phong bực bội, không kiên nhẫn nói:
-" Chuyện gì nữa đây? ta phải giải quyết Hắc cái gì bang? trong hôm nay"
-" Ta phải nhanh ..."
Bảo An ôm bụng kêu dữ dội hơn nữa:
-" Ta ... ta ... mót quá rồi a a a"
Trong một góc vắng nhỏ, Hồ Phong khoanh tay nhìn Bảo An đang ngồi, nhíu mày nói:
-" An cô nương, ngươi làm nhanh đi, chúng ta còn lên đường nữa" hắn thật sự hết kiên nhẫn với nàng ta rồi.
Bảo An chu miệng nói:
-" Ngươi phải đi chỗ khác ... ta mới ... được chứ?"
Hồ Phong đi ra xa, khoanh tay nhìn nàng.
Bảo An tức giận nói:
-" Ngươi phải quay mặt đi, ta mới ... được chứ?"
Hồ Phong quay người đi chỗ khác, nói:
-" An cô nương, ngươi đừng giở trò, không thì ngươi sẽ thảm lắm đó"
Bảo An thầm nghĩ:
-" Ta phải nhanh chóng trở về báo cho phụ thân, tên này quá nguy hiểm nha"
Nàng vừa nhìn Hồ Phong, vừa nhún nhún chân nhỏ, lén lút bỏ trốn.
Hồ Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh:
-" Nàng muốn trốn về báo tin sao? ta cũng muốn đi theo nàng đây, khà khà". Hắn giả vờ chạy theo nhưng để mất dấu nàng ta, chửi ầm lên:
-" An cô nương, mau ra đây, ta không bắt cô nương nữa đâu" hắn nhanh chóng biến mất theo hướng khác.
Bảo An núp ở một góc nhà, khóe miệng vểnh lên, bĩu môi coi thường:
-" Tin ngươi mới lạ, ta đâu có ngốc, hừ" nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, trộm một con ngựa chạy thẳng hướng Hắc Kình bang.
Nàng quá khinh thường Hồ Phong rồi, chơi mưu kế với hắn, nàng còn kém một bậc.
Đất Giang Nam được xem như một trong những nơi nổi tiếng, hội tụ thiên địa linh kiệt, sinh ra nhiều anh hùng tài tuấn của để quốc.
Sắp đến kỳ thi tỉnh, các thí sinh tú tài nô nức đổ xô về thành Giang Nam để dự thi. Nhưng trong trong thành Giang Nam đã rất loạn rồi, tú tài đến ở trọ nữa thì ...
So tài võ lâm minh chủ không phải trong thành Giang Nam, nhưng những môn phái xuất sơn vào thành rất nhiều.
May mắn hội thi võ tuyển quan võ sẽ cử hành vào nửa năm sau.
" Chaa .. chaa" Bảo An quất mông ngựa chạy vội trên đường, nàng đang rất khẩn cấp.
-" A mau tránh đường ... tên ngu ngốc kia" nàng đã tránh chiếc xe ngựa, không may vẫn còn một người khác.
" Hí hí" " ầm" ngựa đụng trúng một tú tài, nàng giật dây cương gìm ngựa lại nhưng vẫn không kịp, ngựa loạng choạng chạy đâm vào một sạp hàng.
Vị tú tài kia cao ráo anh tuấn, phong thái hơn người, tuy có chút vật vật nhưng không bị thương.
Hắn vươn tay muốn giúp đỡ Bảo An đứng dậy, nở nụ cười dễ gần.
Bảo An gạt phắt tay của hắn đi, tay nhỏ ôm hông đứng dậy, mắt đẹp hừ lạnh nhìn tú tài, miệng phàn nàn:
-" A .. ai .. u ... ngươi không thấy bổn cô nương hét lên rồi sao? muốn chết hả" nàng tay nhỏ xoa xoa hông bị đau.
Tú tài không tỏ ra buồn phiền, hắn cười cười nói:
-" Cô nương có vẻ đang rất vội phải không? tiểu sinh mới tới đây nên có một con ngựa ..."
Bảo An vui mừng nói:
-" Nhanh .. nhanh .. ngựa đang ở đâu?"
Tú tài nhìn xung quanh nói:
-" Cô nương, ngươi phá hỏng quán của người ta, cô nương nên ..."
Bảo An bực mình, trừng hắn:
-" Còn không mau dẫn đường, ta quản nhiều như vậy làm gì, nam nhân gì mà lắm chuyện thế hả?"
Tú tài cười khổ dẫn đường đến quán trọ, Bảo An sốt ruột nhìn ngó xung quanh, không thấy bóng dáng Hồ Phong, nàng đưa tay vuốt ngực phập phồng.
Trong bang Hắc Kình, lão già cao thủ nằm trên giường bị băng bó, ngồi ở mép giường chính là bang chủ Chiêu Thao.
-" Lão đệ, ngươi đỡ hơn rồi sao?"
Chiêu Phan ho khan, ánh mắt nhìn Chiêu Thao, thì thào:
-" Lão ca .. khụ khụ .. đệ .. khụ khụ ..."
Chiêu Thao đỡ lưng Chiêu Phan dậy, vuốt lưng lão đệ, lo lắng nói:
-" Lão đệ, đừng nói nữa, ta sẽ báo thù cho ngươi"
Chiêu Phan nắm tay Chiêu Thao, cố gắng nói:
-" Đừng, lão ca .. khụ .. khụ ..."
Bảo An chạy từ ngoài vào trong phòng, nói:
-" Phụ thân ... thúc phụ ... nữ nhi đã trở về"
Chiêu Thao vui mừng nói:
-" An nhi ... may mắn quá ... ngươi đã trở về ... ha ha"
Bảo An nở nụ cười như hoa:
-" Phụ thân ... nữ nhi của ngươi rất thông minh đó nha, hi hi"
Chiêu Phan nhìn Bảo An một chút, nhíu chặt lông mày.
Chiêu Thao cười cười nhìn Chiêu Phan, nói:
-" Lão đệ, đệ phải vui lên chứ? sao lại ... không đúng" sắc mặt của hắn hơi khó coi.
Bảo An thấy hai người có vẻ ngưng trọng, nàng nói:
-" Phụ thân .. thúc phụ .. có lẽ nào? ... hắn đã tới đây!"
" Bộp bộp" tiếng vỗ tay vang lên phía sau Bảo An:
-" An cô nương, cô nương mót quá, mà phải chạy đến tận đây ... mới ... được sao? tại hạ bội phục"
Bảo An nhảy dựng lên, bước dần đến cạnh phụ thân của nàng, mặt xinh đỏ bừng lên nói:
-" Ngươi ... ngươi dám lừa gạt ta"
Chiêu Thao để Chiêu Phan dựa lưng vào thành giường, đứng dậy nhìn chằm Hồ Phong nói:
-" Tiểu tử, ngươi chính là người đả thương lão đệ của ta?"
Hồ Phong ngồi xuống ghế ở bên cạnh, lưng tựa vào bàn, ngáp dài nói:
-" Ài ... An cô nương, chuyện đó không quan trọng nữa"
-" Hắc Kình bang đối xử với khách từ xa đến như vậy sao?" hắn lắc lắc ấm trà không còn giọt nước.
Chiêu Thao híp mắt nhìn Hồ Phong, cười gằn:
-" Tiểu tử, ngươi rất ngông cuồng, không sợ chôn thân ở địa bàn của ta sao?"
Hồ Phong từ người tỏa khí kình " rắc" cốc trà vỡ tan.
" Bùng" " rắc" " rắc" cây cột nhà bốn phía có tiếng gãy đổ.
Phía dưới chân trong phạm vi 20m, toàn bộ nứt ra thành rãnh nhỏ dài, lấy Hồ Phong làm trung tâm.
Ba người ánh mắt co rụt, Chiêu Thao ôm hai người vọt ra ngoài.
Hồ Phong hai tay bóp chặt, đấm về trước một quyền ...
" Uỳnh" " oang" " long " " long" ...
Toàn bộ những thứ vụn vặt cũng như ngôi nhà bị xẻ đôi, ngôi nhà này cùng những ngôi nhà khác nhanh chóng sập đổ.
Chiêu Thao sau cơn địa chấn bị bắn bay xa, sụp đổ một bức tường, trong đầu hắn chửi mắng:
-" Các ngươi trêu chọc ở đâu ra một quái vật như vậy?"
Bang chúng Hắc Kình bang vứt đao, ôm đầu sợ hãi.
Hồ Phong đứng ở trên một nóc nhà cao, y phục tung bay trong gió, nhìn những ngôi nhà sụp đổ phía dưới, cười vui vẻ:
-" Ha ha ... sức mạnh của ta đã tăng thêm một bậc nữa rồi" không biết vài năm nữa hắn sẽ mạnh cỡ nào? hắn đã không cần đao nữa rồi.
Phía dưới là một mảnh nhốn nháo hỗn độn, quan binh kéo đến điều tra.
Hồ Phong xuống dưới, chắp tay nhìn Chiêu Thao:
-" Đây là cảnh cáo, lần sau không còn nhẹ nhàng như vậy nữa đâu"
Chiêu Phan, Bảo An đã bất tỉnh, chỉ còn Chiêu Thao ngồi bệt khóe miệng rỉ máu tươi, thầm run rẩy:
-" Đại cao thủ cũng không đáng sợ như tên này! không biết thế đạo này sẽ ra sao nữa?" hắn nhìn phế tích mà ruột đau như cắt tiếc bạc.
Bây giờ người trong giang hồ tràn ngập, động tĩnh ở đây làm sao qua mắt được bọn họ.
Đội trưởng Hải Thông dẫn theo 30 quan binh xông vào, chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn quát lên:
-" Phong tỏa nơi này, không ai được rời đi"
Một binh lính thông báo:
-" Đội tưởng, có một tên đã bỏ chạy khỏi đây"
Đội trưởng mắng to:
-" Còn không mau truy đuổi, tên đó có khả năng là thủ phạm"
Binh lính lĩnh mệnh rời đi, thầm chửi rủa:
-" Ngươi sao không đi mà bắt tên đó, chết người đó a" hắn dẫn người truy đuổi một chút làm dáng, rồi kéo quân trở về.
Hồ Phong rời đi tốc độ không cao, hắn trở thành mục tiêu sống của đám người quái dị trong giang hồ.
" Vút" một mũi tên bắn thẳng về phía sau lưng Hồ Phong, đường bắn rất xinh đẹp, cắm vào thì khỏi chê!
" Chụp" Hồ Phong vươn tay bắt mũi tên.
" Vụt" " vụt" hai mũi tên cùng bắn về phía hắn, đồng thời xuất hiện một đám người gồm 5 tên.
Hai tên cầm cung, hai tên cầm đao, một tên cầm quạt dẫn đầu đám người.
Phía xa xa còn hai đám người nữa, cũng đang đạp mái nhà chạy tới.
Hồ Phong cảm giác thật phiền phức, hắn tăng tốc khinh công, đi xuống đường lớn, lẫn vào trong dòng người đi lại.
Nhưng hắn đã bí mật núp ở một góc tường, khóe miệng cười lạnh:
-" Vô duyên vô cớ động đến ta, các ngươi cũng chẳng tốt lành gì"
Hắn muốn chơi đùa với đám người này một chút.