Chương 81: Sóng gió " Hồ Gia"

Hồ Phong rời phủ đô đốc, hắn đi thẳng về nhà.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, đến giờ ăn cơm tối.

Hồ Phong ngồi ăn cơm như mọi bữa bình thường, hắn không uống nhiều rượu nữa, một bữa chỉ cần một vò nhỏ.

Tiểu Điệp miệng nhỏ nhai thức ăn, nhưng mắt đẹp lén lút nhìn ca ca của nàng. Thấy hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nàng thở ra nhẹ nhõm, chu miệng một mình.

Đám nữ nhân ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng tán gẫu một chút chuyện, tiểu Điệp hôm nay lại im lặng lạ thường.

Hồ Phong ăn uống gần nửa vò rượu mới lên tiếng:

-" Các nàng ở nhà không buồn chán chứ? có muốn làm công việc gì không?"

Tiểu Điệp miệng nhỏ hé mở muốn nói, vẫn nhịn được không nói.

Nguyệt Phượng suy nghĩ đôi chút, mỉm cười nói:

-" Tướng công, thiếp hiểu ý của chàng"

-" Ngồi một chỗ, thiếp cũng khó chịu trong người"

Hồ Phong hứng thú nói:

-" Ồ, nương tử, nàng có ý tưởng gì rồi phải không?"

Đám nữ nhân cũng muốn nghe Nguyệt Phượng sẽ nói gì?

Nguyệt Phượng hơi trầm ngâm một chút:

-" Tướng công, thiếp muốn luyện tập thêm võ công, lâu rồi chưa động võ nha"

Hương Sam giơ tay nói:

-" Tướng công, thiếp cũng muốn luyện võ"

Như Huyên cũng giơ tay:

-" Tướng công, thiếp cũng vậy, thiếp muốn luyện võ bảo vệ các tỷ muội"

Hồ Phong thấy đám người phản ứng náo nhiệt như vậy, hắn cười nói:

-" Các nàng yên tâm, chỉ cần các nàng thích, cho dù hái sao trên trời ta cũng được luôn, ha ha"

Tiểu Điệp không nhịn được nữa, giơ tay nhỏ lên, lí nhí nói:

-" Ca ca, muội .. muội cũng muốn luyện võ công nha"

Hồ Phong trêu nói:

-" Cái gì cơ? sao ta nghe như có tiếng muỗi kêu ở đâu vậy nhỉ? các nàng có biết không?"

Đám nữ nhân cúi đầu ăn cơm, mặc kệ hắn.

Tiểu Điệp tức giận phì phì, chu miệng nhỏ:

-" Ca ca, muội mới không phải muỗi kêu, ca ca xấu xa" nàng quay mặt đi hừ hừ.

Hồ Phong cười lắc đầu:

-" Ha ha, ăn cơm"

Đêm đã về khuya, mọi tiếng động chìm vào trong tĩnh lặng.

" Keng" " keng" " keng" ...

Bỗng có tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt gần khu ở của Hồ Phong, mọi người đã tỉnh dậy thắp đèn sáng lên.

-" Dâm tặc để mạng lại" tiếng kêu của một thiếu nữ vang lên trong đêm. Theo sau nàng có 3 tên hộ vệ.

Tên bịp mặt mặc áo đen võ công thuộc hàng nhất lưu, hắn đạp nhảy trên các nóc nhà, trốn chạy về hướng này.

-" Vị tiểu huynh đệ, đừng làm chuyện bao đồng, tránh ra đi"

Thiếu nữ hô to:

-" Bắt tên dâm tặc trọng thưởng 1 ngàn lạng bạc"

Nhiều người dân có chút bản lãnh, cũng liều mình kiếm chén canh, truy bắt tên bịp mặt.

Hồ Phong gật đầu, tên bịp mặt hài lòng vọt qua người Hồ Phong, chạy đi xa.

Người dân thấy tên bịp mặt chạy quá xa, thầm tiếc nuối. Nhiều người không cam tâm, tiếp tục truy đuổi.

Hồ Phong cảm khái:

-" Chim chết vì mồi, người chết vì tiền"

-" Hi vọng họ sẽ sớm nhận ra ... ài"

Trong khi hắn còn đang cảm khái, một thiếu nữ ăn mặc quái dị, chừng 15 tuổi, tay cầm ống trúc.

Nàng ta quát lên:

-" Tên kia, ngươi tại sao không ngăn tên dâm tặc kia lại?"

-" Có phải ngươi là đồng bọn của hắn phải không?"

Ba tên hộ vệ hừ một tiếng, nhanh chóng bao vây Hồ Phong lại.

Hồ Phong thở dài nói:

-" Cô nương, oan uổng tại hạ a, tay trói gà không chặt như tại hạ, có thể ngăn cản nổi tên hung dữ kia sao?"

Thiếu nữ không tin, đi xung quanh người Hồ Phong, chất vấn:

-" Đêm hôm thế này, ngươi leo lên nóc nhà làm gì? nói mau không ta cắt lưỡi ngươi, hừ"

Hồ Phong híp mắt nhìn thiếu nữ, nói:

-" Cô nương, nàng sẽ không phải quản quá rộng đi, đây là nhà của tại hạ, tại hạ thích làm sao thì làm, cần phải xin ý kiến của người khác nữa sao?"

Thiếu nữ tức giận, cầm ống trúc chỉ thẳng Hồ Phong:

-" Bổn cô nương thích như vậy đó, còn mạnh miệng với bổn cô nương nữa sao?"

-" Ba ngươi kéo tên này xuống, cắt lưỡi cho ta, hừ"

Ba tên hộ vệ:

-" Vâng, thiếu chủ"

Hồ Phong không biết thiếu nữ này thân phận gì, nhưng hành động giống người trong ma giáo, ra tay giết người vô cớ.

Ba tên hộ vệ nhe răng cười khà khà:

-" Tiểu tử, xem như ngươi không may, dám đắc tội thiếu chủ của bọn ta"

Hồ Phong vươn tay bóp cổ một tên hộ vệ nhấc lên, nở nụ cười lạnh:

-" Muốn động võ sao? ta chơi với các ngươi"

Tên hộ vệ bị bóp cổ, tay nắm cổ muốn gỡ tay Hồ Phong ra nhưng không được, hai chân muốn đạp Hồ Phong.

Hai tên hộ vệ kia quát lớn:

-" Tiểu tử, muốn chết"

" Bịch" Hồ Phong nâng chân, đạp tên hộ vệ đang bị bóp cổ rớt xuống mái nhà.

Hai tên hộ vệ xông lên cầm kiếm chém Hồ Phong.

Thiếu nữ nhíu mày liễu, hầm hừ:

-" Vậy mà dám nói dối bổn cô nương, giết hắn đi"

Hồ Phong ánh mắt lóe lên sắc lạnh, đấm một quyền vào mặt tên hộ vệ.

-" A" tên hộ vệ lăn quay vài vòng, ngã xuống đất.

Nguyệt Phượng, Hương Sam, Như Huyên lao lên quyền cước vào tên hộ vệ.

" Phụp" thiếu nữ phóng kim châm có độc về phía Hồ Phong.

Hắn thuận thế đạp chân vào tên hộ vệ, lộn người lui lại né tránh phi châm. Tên hộ vệ của nàng ta bị trúng phi châm.

-" A thiếu chủ ... cứu mạng" hắn lăn lộn rớt từ mái nhà xuống đất, nằm im bất động.

" Phụp" tiếp tục phi châm về phía Hồ Phong, thiếu nữ thầm hô " chết đi"

" Đạp" " đạp" ... Hồ Phong đạp mái nhà nhảy sang một bên, phi châm không trúng được hắn, đồng thời hắn xông lên muốn bắt thiếu nữ kia lại.

Thiếu nữ kia biết được ý đồ của Hồ Phong, rút kiếm bên hông sáng loáng, chém về phía hắn.

Hồ Phong nghiêng người theo hình xoắn ốc, chân đạp đạp mái mà làm lực, xoay người thẳng hướng thiếu nữ.

Thiếu nữ lui lại hai bước, nhảy sang mái nhà bên cạnh.

" Phụp" phi châm phóng tới.

Hồ Phong nghiêng người né tránh, tiếp tục tiếp cận thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy phi châm liên tiếp không thành công, phi thân bỏ chạy được một đoạn, đã bị Hồ Phong chặn đường.

Thiếu nữ hoảng sợ, nhưng cố trấn tĩnh nói:

-" Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? còn không mau tránh đường"

Hồ Phong cười lạnh, vươn tay cướp được ống trúc của nàng ta.

-" Chà chà, không phải cô nương muốn giết ta sao? hành động đi chứ"

Thiếu nữ bình tĩnh nói:

-" Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý quá sớm, người của ta đang đến đây, ngươi sẽ chết rất thảm"

Hồ Phong dắt ống trúc sau lưng, đi lên nhanh chóng khống chế được thiếu nữ.

Thiếu nữ phản kháng một chút, rồi cười lạnh nói:

-" Tiểu tử, ngươi mau thả ta ra, ta có thể xin thúc phụ của ta tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ..."

Hồ Phong tay bóp cổ nhỏ của thiếu nữ, nhíu mày nói:

-" Nếu không thì sao? cô nương đang trong tay ta đó"

" Đạp" " đạp" " đạp" ... tiếng bước chân nhanh tới gần, cầm đầu là một lão già chừng 50 tuổi, tay cầm đao ngắn, theo sau có gần 10 người.

Lão già nhìn thiếu nữ đang bị khống chế, bình tĩnh nói:

-" Tiểu tử, còn không mau thả người của Hắc Kình bang chúng ta"

Hồ Phong nhìn lão già trước mặt, thầm nghĩ:

-" Lão già này nhất cũng phải cao thủ, Hắc Kình bang là cái quái gì?"

Thiếu nữ hô lên:

-" Thúc phụ, người mau cứu tiểu điệt a"

Lão già ra hiệu cho thiếu nữ an tâm, lạnh giọng nói:

-" Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang làm gì không? chúng ta ..."

Hồ Phong cắt đứt lời lão nói:

-" Khoan đã, các ngươi không hỏi nguyên do sự việc sao? ta là người tốt a"

Lão giả cười to:

-" Tiểu tử, thật không may cho ngươi, Hắc Kình bang bọn ta, rất không thích người tốt như ngươi"

Hồ Phong cười cười:

-" Lão già, ngươi hình như quên nàng ta đang ở trong tay của ta, phải không cô nương" bàn tay hắn vuốt ve lưng eo của nàng.

Lão già bực bội, hắn sợ ném chuột vỡ bình, thái độ hòa hoãn chút ít:

-" Tiểu tử, ngươi muốn thế nào? đừng hành động ngu ngốc, không ngươi sẽ phải hối hận, hừ"

Thiếu nữ khuôn mặt nóng lên, tức giận nói nhỏ:

-" Tiểu tử, bỏ tay thối tha của ngươi ra, ngươi muốn chết sao?"

Hồ Phong sờ mó nàng không sai biệt lắm, nói nhỏ vào tai của thiếu nữ:

-" Cô nương, cảm xúc co giãn không tệ, ta phải xem Hắc Kình bang có gì hơn người mới được"

" Bụp" hắn điểm huyệt thiếu nữ từ phía sau, sau đó đi lên trước vài bước, cười nói:

-" Lão già, ta nhìn ngươi cũng không đến nỗi nào, tu luyện lại không dễ dàng, ta sẽ tha cho ngươi một mạng vậy"

Một tên phía sau lão già đi lên, cầm đao chỉ thẳng Hồ Phong:

-" Tiểu tử, ngươi chém gió không sợ đau đầu lưỡi sao? xem lão tử chém đầu chó của ngươi"

" Vù" hắn cầm đao xông lên chém Hồ Phong.

" Bịch" " hự" Hồ Phong tránh né đao, đồng thời cho tên kia một cước vào bụng, hắn nói:

-" Người muốn lấy đầu của ta không thiếu, nhưng ngươi còn kém xa lắm"

Lão già ánh mắt lấp lóe nhìn Hồ Phong, đao khí rung lên " leng keng" hô to:

-" Tiểu tử ngông cuồng, xem chiêu"

" Vù" " xoẹt" lão chém ra liên tiếp ba lần về phía Hồ Phong, đao mang ác liệt muốn dồn tiểu tử trước mặt vào chỗ chết.

Hồ Phong sử dụng thân pháp linh hoạt né tránh, đồng thời tung một quyền " uỳnh" " oanh" " long" " long" ... tiếng vang như sấm giữa trời đêm.

-" Hự" " phụt" lão già chịu một quyền mang theo khí kình cực mạnh vào cơ thể, lão không biết bị bay đi đâu nhưng nghe tiếng " rầm " từ phía xa.

Những tên đi theo lão vừa nãy không biết trốn đâu mất rồi, chỉ còn lại thiếu nữ bị điểm huyệt, nàng ta chứng kiến hết thảy mọi việc trước mắt.

Tiếng động cực lớn đã gây sự chú ý của quan binh tuần tra, khoảng 200 quan binh đã phong tỏa khu vực này, còn nhiều quan binh khác đang kéo đến nơi này.

Một đội trưởng tuần tra tên Trần Chân, đập cửa nhà " Hồ Gia", giọng gấp gáp:

-" Mở cửa ... mở cửa ... người trong nhà mau mở cửa"

Một gia đinh ra mở cửa, có khoảng 20 quan binh đã xông vào trong " Hồ Gia".

Trần Chân quát to:

-" Các ngươi phong tỏa khu vực này cho ta"

Những tên hộ vệ của trong nhà xông ra:

-" Ai dám xâm phạm?"

Quan binh đã vây quanh mười mấy tên hộ vệ, Trần Chân nói:

-" Bắt mấy tên này lại cho ta, dám phản kháng giết không tha"

Quan binh đồng thanh:

-" Vâng, đội trưởng" chỉ cần đám hộ vệ Hồ Gia manh động, sẽ xảy ra chém giết ngay lập tức. Tình thế căng thẳng khó đoán.

Hồ Phong xuất hiện, hắn đi thẳng hướng đám quan binh đang vây quanh hộ vệ.

Đám hộ vệ kinh hô:

-" Công tử gia"

Trần Chân thấy Hồ Phong đi tới, quát hỏi:

-" Ngươi là chủ nhân nơi này?"

Hồ Phong nhìn đám người Trần Chân:

-" Đúng vậy, ngươi tự tiện xông vào nhà của ta là có ý gì"

Trần Chân dửng dưng nói:

-" Nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, những kẻ gây rối đều phải bị bắt"

Hồ Phong mỉm cười:

-" Động tĩnh lớn thì đúng, nhưng không phải bọn ta làm a"

-" Ngươi phải đi tìm người khác mới đúng"

Trần Chân híp mắt nhìn Hồ Phong:

-" Ngươi rất can đảm, dám ngụy biện trước mặt ta"

-" Người đâu, bắt luôn cả tên này cho ta, xem ai còn dám chống đối quan binh"

Đám quan binh chia quân bao vây cả Hồ Phong, đao mang sáng loáng.

Từ trong nhà, đám nữ nhân cũng vội vã ra ngoài, ăn mặc chỉ có bộ đồ ngủ, kinh hô:

-" Tướng công"

Hồ Phong đưa tay ra hiệu an tâm, cười nói:

-" Các nàng vào trong trước đi, nơi này có ta xử lý"

Trần Chân mắt sáng lên, thầm nghĩ:

-" Tên công tử này diễm phúc không cạn a, chỉ cần ..." hắn nghĩ gì đó, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm.

Hồ Phong cũng phát hiện điều đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Chân.

Trần Chân rùng mình một chút, hô to:

-" Bắt tên này lại cho ta, dám mưu hại quan binh, chết chưa hết tội"

" Keng" " vù" ... đám quan binh giơ đao, hướng Hồ Phong phóng tới, Trần Chân nở nụ cười tự mãn.

Đám hộ vệ kinh hô:

-" Công tử gia" sau đó cũng cầm đao triển khai chém giết, nhằm bảo vệ chủ nhân.

" Bịch" " bịch" " bịch" ...

-" Hự" " hự" ...

Hồ Phong tay không dễ dàng hạ gục đám quan binh, hắn muốn bắt được tên đội trưởng kia.

Trần Chân cũng cầm đao xông lên, với võ công thuộc hàng đỉnh nhị lưu, hắn không tin sẽ thua Hồ Phong.

" Vù" " vù" ... hắn múa đao như những ngày thường chiến đấu, chỉ là ...

" Bịch" " hự" " phụt" hắn nằm phun máu tươi, như một tên chó chết.

Quanh cảnh trong đêm khá hỗn loạn, bên ngoài quan binh còn đang tràn vào, số lượng ngày càng đông.

Tư Kiên, đội trưởng ngang với Trần Chân, hắn xông vào quát to:

-" To gan, dám mưu hại mệnh quan triều đình, xông lên bắt hết cho ta"

Phó đô đốc Khắc Cường, mang theo quân binh xuất hiện ở khu vực nhà của Hồ Phong.

Tên hộ vệ của hắn xông lên quát to:

-" Tất cả dừng tay cho ta" tiếng quát như sấm vang lên.

Hai bên tạm ngừng cuộc chém giết, Hồ Phong nheo mắt nhìn đám người mới xuất hiện.

Tư Kiên ôm quyền với Khắc Cường:

-" Thuộc hạ Tư Kiên, xin ra mắt Khắc đại nhân"

Khắc Cường sắc mặt nghiêm nghị nói:

-" Ngươi có biết tội?"

Tư Kiên vội vàng, hoảng sợ nói:

-" Đại nhân, thuộc hạ không hiểu ý đại nhân"

Khắc Cường không quan tâm đến Tư Kiên nữa, cười nói với Hồ Phong:

-" Phong hiền điệt, ngươi sao lại ẩu đả cùng bọn họ vậy"

Hồ Phong nói ra mọi chuyện, trừ chuyện hắn chiến đấu cùng lão già của Hắc Kình bang.

Khắc Cường sau khi nghe xong, đi đến đối diện Hồ Phong, cười nói:

-" Phong hiền điệt, ngươi không sao chứ? có bị thương ở đâu không?"

Hồ Phong ôm quyền nói:

-" Khắc bá phụ, không ngờ người vẫn còn nhớ đến tiểu điệt a"

Khắc Cường vỗ vai Hồ Phong, cười to:

-" Phong hiền điệt, chuyện này dừng lại ở đây thôi, nhớ đến uống rượu mừng vào dịp sắp tới a"

Hồ Phong gật đầu, ôm quyền nói:

-" Khắc bá phụ yên tâm, tiểu điệt nhất định sẽ đến"

Khắc Cường gật đầu mỉm cười, quay sang ra hiệu cho hộ vệ của mình.

Hộ vệ của hắn quát đám quan binh:

-" Còn không mau rời đi, còn đợi đại nhân mời các ngươi nữa hay sao?"

Tư Kiên tâm tình không thoải mái cho lắm, ôm quyền nói:

-" Khắc đại nhân, Phong công tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, thuộc hạ xin cáo từ" hắn ra lệnh cho đám người mang Trần Chân đang bất tỉnh đi, rời khỏi " Hồ Gia".

Khắc Cường hài lòng với biểu hiện của Tư Kiên, hắn tán gẫu với Hồ Phong một chút rồi nghênh ngang rời đi.

Phải nói một chút: Người có chức quyền cao, nhất là võ quan, đều có khí chất ung dung tự tại hơn người.

Hồ Phong cảm thấy có quyền thế thật sướng, chỉ cần một câu nói, có thể đơn giản hóa giải sự việc. Nếu không có Khắc Cường xuất hiện, không biết sự việc này sẽ đi về đâu, có thể phức tạp hơn nữa.

Hắn đang cảm khái thì đám nữ nhân đã vây quanh hắn rồi.

Y Nhiên lo lắng nắm tay Hồ Phong:

-" Tướng công, chàng không bị thương ở đâu chứ?"

Tiểu Điệp hâm mộ, kéo áo hắn nói:

-" Ca ca, huynh thật giỏi nha, muội cũng muốn được như huynh"

Đám hộ vệ không dám làm phiền chủ nhân, chia nhau ra bảo vệ " Hồ Gia", người bị thương thì được đưa đi chữa trị.

Hồ Phong nhìn đám nữ nhân hỏi thăm hắn như bầy vịt, hắn nở nụ cười nói:

-" Được rồi, vào phòng rồi nói, ở ngoài sương gió không tốt cho các nàng đâu"

-" Đi thôi" hắn lôi kéo tay các nàng đi vào trong.

Tiểu Điệp nhảy lên ôm cổ hắn từ phía sau:

-" Ca ca, muội muốn huynh cõng cơ"

Hồ Phong cõng nàng, cười trêu nói:

-" Tiểu Điệp, muội ăn gì mà nặng quá nha, huynh sắp bị muội đè không đi được nè" bước chân của hắn trở nên khó khăn, hầu như không đi được nhiều bước.

Đám nương tử của hắn che miệng cười khúc khích.

Tiểu Điệp mặt nhỏ nóng bừng lên, tay nhỏ đập đập lưng hắn, hờn dỗi nói:

-" Ca ca, huynh xấu xa lắm, các tẩu tẩu cũng cười chê muội nữa, hừ"

Sắp đến đại hội võ lâm minh chủ, số lượng người trong các danh môn chính phái, ma giáo, thế lực ngầm ... đã xuất hiện rầm rộ.

Danh môn chính phái còn đỡ, ma giáo hoành hành ngang ngược bá đạo, các thế lực tranh giành quyền thống trị ngày càng nhiều. Khổ nhất chỉ có người dân thế lực đơn bạc.

Hồ Phong đang chăm sóc vị khách đặc biệt, thiếu nữ hôm qua sau một đêm bị trói trong nhà kho, hôm nay đã an phận nhiều hơn rồi.

Đám nương tử của hắn không biết điều này, không thì rắc rối của hắn sẽ ập tới.

Thiếu nữ bị trói ở cây cột trụ to giữa nhà kho rộng rãi, đôi mắt căm tức nhìn Hồ Phong, miệng nhỏ của nàng bị nhét dẻ.

Hồ Phong lười biếng nhìn thiếu nữ, tay vỗ vỗ má của của nàng, cười nói:

-" Cô nương xinh đẹp như vậy, hôm qua tối quá không nhìn rõ nha, khà khà"

Thiếu nữ " ư ư " lắc lắc đầu muốn nói gì đó.

Hắn ồ một tiếng, tay kéo dẻ bịp miệng của nàng ra.

Thiếu nữ miệng nhỏ chu ra, ho khan:

-" A dâm tặc chết tiệt .. ngươi mau thả .. khụ khụ"

Hồ Phong đánh giá vóc người của thiếu nữ : y phục xanh đen, đôi chân thon dài, ngực nở nang khá tốt ... khuôn mặt xinh trắng, lông mày liễu sắc xảo tinh nghịch ...

Thiếu nữ chụm hai chân thon, miệng nhỏ quát mắng:

-" Dâm tặc vô sỉ .. còn nhìn nữa ta móc mắt chó của ngươi"

Hồ Phong hai tay nắn nắn hai má, non mịn của nàng thật lâu, gật đầu đánh giá:

-" Cảm xúc không tệ"

Thiếu nữ hai má đỏ lên, hoảng sợ nói:

-" Dâm tặc .. ngươi muốn làm gì? đừng làm bậy, ngươi sẽ chết rất khó coi"

Hồ Phong không quan tâm lời đe dọa của nàng, khoanh hai tay dựa lưng vào cột, nói:

-" Cô nương, ngươi xinh đẹp như vậy, có lẽ tên cũng đẹp không kém a"

Thiếu nữ im lặng không nói, không khí trầm lặng khó tả.

Hồ Phong thở dài:

-" Đáng tiếc, ta chỉ cần biết tên của cô nương là ta sẽ tháo dây thừng ngay, nhưng nàng không chịu nói ... ài"

-" Đi về ngủ tiếp vậy"

Thiếu nữ thấy hắn dường như muốn đi, gấp gáp, chu miệng nói:

-" Bảo An"

Hồ Phong quay đầu nhìn nàng:

-" Cái gì? Bảo Bảo á"

Thiếu nữ tức điên, mắt đẹp trừng hắn, đính chính:

-" Bảo An ... không phải Bảo Bảo ... ngu ngốc"

Hồ Phong đầu gật gù, như theo ước hẹn, hắn tháo dây thừng cột ở chân cho nàng.

Thiếu nữ cảm giác tên này có thể tin tưởng được, nhưng ... tại sao chỉ cởi ở mỗi chân mà thôi.

-" Uy ... còn ở trên chưa cởi nữa"

Hồ Phong cười nói:

-" Ta nói cởi dây thừng, nhưng không nói cởi hết a"

-" Nếu nàng muốn cởi .. ta có thể cởi thứ khác nha" ánh mắt hắn nhìn chiếc quần dài của nàng.

Thiếu nữ mím môi, lắc đầu liên tục, thầm căm hận:

-" Tên dâm tặc vô sỉ ... đáng ghét này"

Hồ Phong cảm giác trêu chọc nàng không mấy thú vị nữa, nói thẳng vào chủ đề:

-" Bảo An cô nương, ngươi nói xem, ta sẽ đối xử với người muốn giết mình thế nào đây?"

-" Cởi sạch y phục ra, cởi quần ra, hay là ..."

Bảo An hét lên:

-" Đừng nói nữa ..."

-" Ngươi giết ta đi ..."

Hồ Phong nhìn một chút Bảo An, lắc đầu nói:

-" Cô nương, ngươi ở đây bình tâm suy nghĩ, ta đi có việc rồi" hắn bỏ đi ra ngoài.

Bảo An vội nói:

-" A dâm tặc .. ngươi quay lại đây .. a a a"

Hồ Phong đứng ngoài cửa, mặc kệ nàng la hét thoải mái, nói với hai nha hoàn:

-" Hai ngươi cho nàng ta ăn cơm, uống nước đầy đủ"

-" Buổi chiều ta sẽ trở lại"

Hai nha hoàn, cung kính nói:

-" Vâng, công tử gia"

Hồ Phong đi thẳng ra ngoài, hướng phủ đô đốc mà đi.

Hai nha hoàn thở nhẹ một hơi, một nha hoàn nói:

-" Công tử gia, càng ngày càng anh tuấn nha"

Nha hoàn còn lại, bịp miệng nàng kia:

-" Ngươi muốn chết hả, đừng để các phu nhân nghe được, không thì mất việc đó"

Hai nha hoàn nhìn xung quanh một chút, không thấy ai mới thở phào một hơi, nhanh chóng đi làm công việc Hồ Phong đã giao cho.

Sự việc Lưu Kiệt mất tích, vẫn chưa lắng xuống trong lòng đô úy Lưu Hà, hắn giận cá chém thớt đám người trên giang hồ.

Vũng nước trong thành Giang Nam đã rất đục, Lưu Hà còn chọc gậy quấy cho nó đục hơn nữa, võ lâm minh chủ chưa diễn ra, mà giang hồ đã như nồi thập cẩm, trực tiếp thành Giang Nam trở thành tâm bão sóng gió.

Người đau đầu không phải Hồ Phong, mà là nhạc phụ tương lai của hắn Chu đô đốc.

Chu Lương nhận được mật tín từ kinh thành, có thể điều động quân binh trực tiếp trấn áp, những thành phần có ý định dao động lòng dân, muốn làm phản.

Nghe có vẻ nhẹ nhõm, nhưng động đến dân không dễ như vậy, lão hoàng đế có thể hi sinh hắn bất cứ lúc nào để trấn an lòng dân. Không ai đoán nổi ý đồ của lão hoàng đế, chức đô đốc của hắn tồn tại hay không? cũng chỉ một cái thánh chỉ là xong.

Trong khi hắn còn đang đau đầu, gia đinh thông báo:

-" Bẩm lão gia, có Hồ Phong công tử cầu kiến ạ"

Chu Lương lông mày hơi giãn ra, nói:

-" Ngươi nói Phong công tử, đến khuôn viên gặp ta"

Gia đinh cung kính:

-" Vâng, lão gia"

Chu Lương nhìn gia đinh đi ra ngoài, suy tư một chút:

-" Ài ... ta cũng đang muốn gặp hắn đây!".