Hồ Phong đi lang thang trong đêm, cuối cùng rẽ vào một sòng bạc gần hồ Cầu Duyên, hắn nhìn những người chơi bên trong, có cả nữ nhân tham gia.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một người, rồi tự lắc đầu cười một mình:
-" Nàng ta chắc gì còn nhớ đến ta nữa chứ, ha ha"
Đám người trong sòng bạc nhìn Hồ Phong khó hiểu:
-" Sẽ không phải bị điên chứ?"
-" Ai biết .. có thể hắn cười chúng ta thì sao?"
-" Mịa kiếp .. để ta cho hắn một bài học .. hừ"
-" Ngươi muốn chết hả .. nơi này không được động võ a"
-" Hừ .. được rồi .. tạm tha cho hắn lần này"
Hồ Phong không nhìn đám người như du côn này, hắn nhấc chân có thể dậm chết một đám.
Sòng bạc ở đây có vẻ lớn hơn chỗ Đông Quách, nhưng không biết bạc chơi có lớn được như vậy không?
Một nữ nhân xinh đẹp đi tới, mỉm cười với Hồ Phong:
-" Công tử lần đầu đến chơi phải không?" nàng nhìn Hồ Phong rất lạ mặt.
Hồ Phong nhìn nàng, gật đầu:
-" Đúng vậy cô nương, tại hạ mới đến lần đầu"
Nữ nhân xinh đẹp tự giới thiệu:
-" Công tử, tiểu nữ tên Ngọc Thanh, người quản lý lầu 1 này nha"
Hồ Phong nhìn nữ nhân chừng 25 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc khá mát mẻ, uyển chuyển nhanh nhẹn. Ấn tượng đầu tiên của hắn như vậy, đặc biệt cái tên có chữ Ngọc giống Ngọc Diệp.
Hắn gật đầu, nở nụ cười:
-" Tại hạ Hồ Phong, xin chào Ngọc Thanh cô nương"
Ngọc Thanh che miệng cười:
-" Phong công tử khách khí, xin mời công tử vào"
Hồ Phong đi theo nàng vào trong.
Đám người nhìn Hồ Phong có vẻ được bà chủ xinh đẹp tiếp đãi chu đáo, bàn tán:
-" Hừ .. tại sao nàng lại không quan tâm đến ta như vậy chứ"
-" Ngươi bớt xàm ngôn .. nàng ta không đánh ngươi là ngon rồi"
-" Mịa kiếp .. các ngươi có đánh nữa không thì cút .. om sòm"
-" Dạ dạ ..."
-" ... ... ..."
Hồ Phong được nàng dẫn đi giới thiệu nhiều nơi, nhưng hắn dường như chỉ để ý đến nàng mà thôi.
Ngọc Thanh hơi nhíu mày không vui, nhưng nàng nói tránh đi:
-" Phong công tử, công tử muốn chơi một chút chứ?"
Hồ Phong hỏi:
-" Ngọc Thanh cô nương, cô nương tại sao lại chọn nghề này chứ?"
Ngọc Thanh khuôn mặt xinh đẹp khó coi, nhíu mày liễu:
-" Phong công tử, công tử hình như đến nhầm chỗ thì phải, tiểu nữ không thể phụng bồi" nàng muốn quay người bước đi.
Hồ Phong vội nói:
-" Ngọc Thanh cô nương, cô nương hiểu lầm rồi"
-" Tại hạ chỉ tò mò đôi chút, vô tình đắc tội cô nương, mong cô nương lượng thứ cho"
Ngọc Thanh thấy hắn thành khẩn như vậy, hơi mềm lòng:
-" Phong công tử xin cứ tự nhiên, tiểu nữ đi trước" nàng bỏ đi thật rồi.
Hồ Phong thầm thở dài:
-" Nhanh mồm miệng cũng không phải chuyện tốt a"
Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm tình, đi hướng những người đang chơi.
Nguyệt Phượng các nàng ở nhà vẫn chưa ngủ nổi, các nàng thật sự lo cho tướng công của mình.
Tiểu Châu:
-" Các tỷ tỷ, muội cảm giác tướng công đang rất buồn nha"
Y Nhiên cười khẽ:
-" Ta lại nghĩ .. chàng ra ngoài tìm cho chúng ta thêm vài tỷ muội thì vui, hi hi"
Hương Sam lo lắng:
-" Nhiên tỷ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? ra ngoài lôi chàng về nha"
Nguyệt Phượng thở dài:
-" Ngươi bị ngốc sao? tìm chàng ở đâu bây giờ?"
Như Huyên, tiểu Mạn cũng không vui vẻ gì, các nàng cũng không muốn chia sẻ tướng công thêm nữa.
Đêm đã khuya lạnh lẽo, Hồ Phong đang ở trên lầu 3 đánh bạc, hắn uống thêm một vò rượu giải khát.
Công nhận đánh bạc là con đường kiếm bạc nhanh nhất, chỉ trong vòng ít canh giờ hắn đã kiếm được hơn 10 vạn lượng.
Những người chơi ở đây đều chơi rất giỏi, mánh khóe cũng nhiều, nhưng không qua mắt được giác quan đại cao thủ như hắn.
Chơi lắc xí ngầu, hắn rất tự tin vào giác quan hơn người của mình. Cuộc sát phạt lại bắt đầu.
Hắn cầm sấp ngân phiếu bỏ vào trong người, cáo từ đi xuống lầu 1.
Bên dưới lầu 1 vẫn còn người chơi, nhưng số lượng đã giảm rất nhiều.
Ngọc Thanh không biết Hồ Phong thắng hay thua, nhưng nhìn hắn với ánh mắt đã khác đi nhiều.
-" Phong công tử, công tử về rồi sao?"
Hồ Phong gật đầu, mỉm cười nói:
-" Ngọc Thanh cô nương, tại hạ muốn kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm, không biết cô nương có thể chỉ dùm cho"
Ngọc Thanh nhíu nhíu mày liễu, nàng gật đầu:
-" Phong công tử, xin công tử chờ tiểu nữ một chút" nàng đi nói chuyện với người trong sòng bạc, một lúc sau nàng quay lại nói:
-" Phong công tử, xin đi theo tiểu nữ" nàng dẫn đầu đi ra ngoài sòng bạc.
Hồ Phong thở ra một hơi nhẹ, bước chân đi theo nàng ra ngoài đường, bây giờ sương đã nặng hạt, thấm trên mái tóc của hai người.
Ngọc Thanh dẫn hắn đi một đoạn đường khá xa, hai người dừng lại ở một quán trọ, sau đó nàng dùng chìa khóa mở cửa một căn phòng.
Nàng thắp sáng đèn lên, rồi nói:
-" Phong công tử, đây là chìa khóa phòng của tiểu nữ, công tử sử dụng xong khóa cửa lại, rồi gửi cho sòng bạc giùm tiểu nữ, tiểu nữ xin đi trước"
Hồ Phong đi ra cài cửa lại, cười nói:
-" Ngọc Thanh cô nương, đã đến đây rồi còn đi làm gì chứ?"
Ngọc Thanh hoảng sợ, lui lại vài bước, không vui nói:
-" Phong công tử, ngươi đối xử với người giúp mình như vậy sao?"
Hồ Phong không quan tâm điều nàng nói, hắn nhanh chóng ôm được nàng, đi hướng giường ngủ.
Ngọc Thanh miệng nhỏ la lên, tay chân giãy dụa phản kháng, nhưng không thành công.
-" A dâm tặc .. cứu mạng .. cứu .."
Hồ Phong đã cởi đôi hài của nàng ra rơi xuống nền, hắn cởi giầy leo lên giường, ôm chặt Ngọc Thanh, cười nói:
-" Ngọc Thanh cô nương, nàng hét lên làm gì? để mọi người đến xem chúng ta đang làm chuyện đó hay sao?
Ngọc Thanh nước mắt chảy ra, khóc mếu nói:
-" Dâm tặc .. ta không ngờ ngươi là người như vậy"
Hồ Phong hít hà hương thơm của nàng, khen:
-" Ngọc Thanh cô nương, nàng thơm quá nha, ta cởi y phục của nàng nha"
Ngọc Thanh hoảng sợ, cơ thể run lên, giãy dụa:
-" Dâm tặc .. không .. không được ..."
Hồ Phong ngáp dài, búng ngón tay tắt ngọn đèn:
-" Ngủ thôi, ngày mai nói tiếp"
Ngọc Thanh thấy đèn tắt, hắn còn nói ngủ, là sẽ hành động cởi y phục của nàng, giở trò đồi bại với mình.
Nàng im thin thít chấp nhận số phận, nhưng vẫn không thấy hắn hành động gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Hồ Phong, nàng không hiểu ra sao?
-" Tên dâm tặc này định làm gì đây?"
Nhưng nàng sợ gây ra tiếng động làm hắn tỉnh giấc, sẽ giở trò đồi bại với nàng, nàng cuối cùng mệt quá cũng ngủ thiếp đi.
Buổi sáng hôm sau, Hồ Phong vẫn đang nằm ôm Ngọc Thanh ngủ ngon lành.
Ngọc Thanh đã tỉnh được một lúc, nhưng không sao thoát ra khỏi vòng tay của hắn được, nàng căm tức bịp mũi của hắn.
Hồ Phong đưa tay gạt ra, miệng phàn nàn nói:
-" Cô nương đừng làm rộn, ta mà tỉnh dậy sẽ cởi y phục của cô nương đó"
Ngọc Thanh hừ lạnh:
-" Dâm tặc .. ngươi muốn thế nào?"
Hồ Phong hít hà mùi thơm trên tóc của nàng:
-" Không tệ"
Ngọc Thanh tức điên, nàng không thể chịu nổi sự giày vò thấp thỏm này nữa, nghiến răng ngà:
-" Dâm tặc .. ngươi muốn làm gì .. thì làm nhanh lên .. rồi biến đi" nàng chấp nhận bỏ đi sự trong sạch của mình, để thoát khỏi hắn.
Hồ Phong cảm giác hứng thú, cười nói:
-" Cô nương, ta không làm gì nàng đấy, nàng làm gì được ta nào?"
Ngọc Thanh giận dữ:
-" Ngươi .. ngươi nhanh làm ta đi a"
Hồ Phong thở dài:
-" Ài .. cô nương .. đây là nàng nói đó"
-" Ta định tha cho nàng .. nhưng nàng đã nói vậy thì .. ta sẽ ..."
Ngọc Thanh co rúm người lại sợ hãi:
-" Ngươi .. ngươi không được"
Hồ Phong thả nàng ra, ngồi ở mép giường, nhéo hai má của nàng, chìa tay ra nói:
-" Cô nương, đưa bạc a"
Ngọc Thanh được hắn thả ra vừa mừng vừa sợ, nghe hắn nói câu tiếp theo nàng chẳng hiểu gì?:
-" Đưa bạc gì chứ? tại sao ta phải đưa bạc cho ngươi?"
Hồ Phong kiên nhẫn giải thích:
-" Cô nương nhanh quên vậy sao? để ta nhắc lại cho nàng nhớ a"
-" Ta ôm cô nương, giúp nàng sưởi ấm cả đêm có phải không?"
Ngọc Thanh ấp úng, gật đầu nhỏ nói:
-" Chuyện đó .. có chút ấm"
Hồ Phong vỗ tay cái đét, hưng phấn nói:
-" Vậy là đúng rồi .. còn chưa nói đến .."
-" Ngủ một mình rất buồn .. có ta ngủ chung .. vui hơn nhiều đúng không?"
Ngọc Thanh hiểu ý của hắn, hừ lạnh:
-" Dâm tặc .. vô sỉ .. hừ"
Hồ Phong không quan trọng nói:
-" Cô nương, tổng cộng là 1 vạn lượng bạc, mau đưa cho ta còn về"
Ngọc Thanh tức giận như muốn phun lửa, mắt đẹp trừng hắn:
-" Cái gì .. 1 vạn lượng .. ngươi đi ăn cướp hả?"
Hồ Phong đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, nói vọng vào:
-" Cô nương, còn không mau rời giường, đi ăn sáng a"
Ngọc Thanh bối rối:
-" Không biết tên này muốn giở trò gì?" nàng nhanh chóng mang hài vào, đi ra ngoài.
Bên ngoài quầy hàng ven đường, Hồ Phong cùng nàng ăn sáng.
Ngọc Thanh chỉ ăn được nửa tô mỳ đã no bụng rồi, Hồ Phong nói:
-" Cô nương, ăn hết đi a, ngon lắm đó"
Ngọc Thanh trừng mắt với hắn:
-" Ngươi muốn ta mập thành heo sao?"
Hồ Phong vươn tay, ăn luôn tô mỳ của nàng:
-" Thật là phí a, để ta ăn hết"
Ngọc Thanh thật sự bó tay với hắn, nàng nói:
-" Ngươi ở đây mà ăn, ta đi làm đây"
Hồ Phong nắm tay nàng nói:
-" Cô nương, đừng đi mà" hắn ăn hết tô mỳ, thanh toán bạc, hai người sánh vai bước đi.
Ngọc Thanh mặt đẹp ưu sầu:
-" Ngươi theo ta làm gì?"
Hồ Phong cười hí hửng nói:
-" Cô nương, nàng muốn nhanh chóng đi làm, để trả nợ bạc cho ta phải không?"
Ngọc Thanh mắt đẹp lườm hắn:
-" Bạc không có .. chỉ có cái mạng này thôi .. hừ"
... ... ...
Hồ Phong tò mò hỏi:
-" Cô nương, nhà nàng ở đây sao? có vẻ lụp sụp quá a"
Ngọc Thanh mắt đẹp ươn ướt, như hồi ức lại:
-" Ngươi biết không? .. trước kia nhà ta rất giàu có" nàng từng là tiểu thư của một phú ông.
Hồ Phong yên lặng lắng nghe.
Ngọc Thanh kể tiếp:
-" Phụ thân ta không biết đắc tội ai .. bị người ám toán .. dùng bạc mua thuốc thang đủ thứ vẫn không khỏi được"
-" Kinh tế bắt đầu sa sút .. các cửa hàng đều bị đóng cửa .. những bằng hữu của phụ thân đều xa lánh chúng ta"
-" Cuối cùng phụ thân không chịu nổi giày vò .. nhắm mắt xuôi tay" nàng nói với giọng nức nở.
Hồ Phong vươn tay ôm vai của nàng an ủi:
-" Người chết không thể sống lại .. mong cô nương bớt đau buồn a"
Ngọc Thanh sụt sịt, lấy vạt áo của hắn lau nước mũi:
-" Đa tạ"
-" Mẫu thân của ta vì chuyện đó mà chán nản .. sa ngã vào cờ bạc .. hu hu" nàng rúc đầu nhỏ vào ngực của hắn khóc sướt mướt.
Hồ Phong đưa tay vuốt lưng thon của nàng, mắt nhìn ngôi nhà tàn tạ trước mặt là hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo.
-" Nếu ta thua hết bạc, nữ nhân của ta sẽ ra sao?" hắn không dám nghĩ nữa.
-" Thanh nhi .. ngươi về rồi đó sao?" một nữ phụ già nua, không ai nghĩ đây là một phụ nữ 40 tuổi.
Ngọc Thanh cảm giác xấu hổ, rời người Hồ Phong, đi vào nắm tay mẫu thân của nàng, nói:
-" Mẫu thân, người vẫn còn yếu như vậy, đừng nên ra ngoài a"
Hồ Phong đi đến ôm quyền nói:
-" Xin chào bá mẫu"
Mẫu thân Ngọc Thanh nhìn Hồ Phong, gật đầu nói:
-" Thanh nhi .. đây là nam nhân của nữ nhi sao? hai đứa cố gắng yêu thương nhau nhé, mẫu thân nhắm mắt cũng xuôi tay a"
Ngọc Thanh khuôn mặt đỏ lên, hờn dỗi kéo tay mẫu thân vào trong, thì thầm:
-" Mẫu thân, người đừng nói lung tung, hắn chỉ là kẻ xấu xa mà thôi"
Mẫu thân mỉm cười, lắc đầu nói:
-" Thanh nhi à .. trước kia ta cũng nói phụ thân ngươi như vậy đó .. kết quả là có ngươi bây giờ a"
Ngọc Thanh tức giận mẫu thân của nàng, không thèm nói chuyện nữa.
Hồ Phong đang định nói gì, bên ngoài đã có tiếng nói của nam nhân vọng vào.
-" Người ở trong nhà mau ra đây"
Hồ Phong đi ra ngoài, Ngọc Thanh dìu mẫu thân nằm trên giường, rồi ra theo.
Một trung niên béo mập, râu ria như cá trê, ăn mặc trang sức đắt tiền, nhìn thấy Hồ Phong ra ngoài, hắn nổi giận nói:
-" Tiểu tử, ngươi là ai? tại sao ở nhà Ngọc Thanh nương tử của ta"
Ngọc Thanh tức giận quát:
-" Lão già chết tiệt, mau ngậm miệng thối của ngươi lại"
Hồ Phong khoanh tay nhìn tên mập và hai tên hộ vệ.
Lão béo mập khuôn mặt nóng lên, cười lạnh nói:
-" Ngọc Thanh, nàng đừng không biết điều, tiền bạc sinh hoạt thuốc thang cho mẫu thân của nàng, ai thanh toán"
-" Bây giờ nàng có tiểu tình nhân rồi, muốn hất cẳng ta ra ngoài sao? đừng có mơ, khà khà"
Tên hộ vệ ngón tay chỉ thẳng Hồ Phong:
-" Tiểu tử, còn không mau cút khỏi đây, Ngọc Thanh tiểu thư không phải thứ như ngươi có thể nhúng tràm"
Lão béo mập cười đắc ý nhìn hai người Ngọc Thanh.
Tên hộ vệ khác nói thêm:
-" Tiểu tử, còn không mau cút ngay, đánh gãy chân chó của ngươi"
Ngọc Thanh mặt đẹp đỏ bừng tức giận, chỉ bọn chúng nói:
-" Các ngươi quá đáng lắm, bạc ta sẽ trả, làm thiếp của ngươi thì đừng mơ"
Mẫu thân của Ngọc Thanh lom khom đi ra, Ngọc Thanh thấy vậy, dìu đỡ mẫu thân nói:
-" Mẫu thân, người cứ ở trong nhà nghỉ ngơi, nữ nhi giải quyết được chuyện này a"
Mẫu thân nàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ tay Ngọc Thanh trấn an, nhìn lão béo mập nói:
-" Kim tài chủ, đa tạ ngươi đã cho chúng ta vay số bạc đó, bạc chúng ta sẽ trả, Thanh nhi không thể gả cho ngươi được"
Lão béo mập cười lạnh:
-" Bạc ngươi sẽ trả .. bằng vào công việc ở sòng bạc đó sao? kiếp sau đi"
Hồ Phong không có thời gian nhảm nhí với bọn họ, hỏi mẫu thân của Ngọc Thanh:
-" Bá mẫu, các người nợ hắn bao nhiêu bạc vậy?"
Ngọc Thanh không vui, nhíu mày liễu:
-" Ngươi định làm gì? chuyện này ta giải quyết được, không cần ngươi bận tâm"
Tên hộ vệ cười khà khà:
-" Tiểu tử, nghe Ngọc Thanh tiểu thư nói gì chưa, còn không mau cút đi"
Tên hộ vệ khác:
-" Đúng vậy, mau mau cút đi ... a a a"
" Bịch" Hồ Phong cho tên hộ vệ một cước vào ngực.
" Hự" " ầm" tên hộ vệ bay thẳng vào vách tường trên đường.
Lão béo mập kinh hô:
-" A a a đánh người rồi"
" Bịch" " a" lão béo mập lăn lộn trên đường.
Ngọc Thanh cùng mẫu thân của nàng mắt mở to, nhìn đám người Kim tài chủ bị đánh gục.
Hồ Phong đã chịu đủ bọn này rồi, cười lạnh không thèm nhìn bọn chúng.
Lão béo mập được tên hộ vệ lôi kéo chạy trốn, hắn còn đe dọa Hồ Phong:
-" Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta"
-" A đau quá .. chạy mau"
Ngọc Thanh nhíu mày liễu:
-" Ngươi làm như vậy .. bọn chúng còn quay trở lại a"
Hồ Phong cười lắc đầu:
-" Chuyện này .. vào nhà rồi nói tiếp".
Trong ngự hoa viên, lão hoàng đế ngồi uống trà, ngón tay gõ bàn, trầm ngâm nói:
-" Tiểu Lâm Tử, các hoàng tử học tập sao rồi?"
Tiểu Lâm Tử cung kính đáp:
-" Dạ bẩm thánh thượng, các vị hoàng tử học tập rất chăm chỉ ạ"
-" Lưu tiên sinh cũng có lời khen nữa ạ"
Lão hoàng đế hứng thú:
-" Ồ .. đúng là chuyện hiếm gặp, Lưu tiên sinh cũng không phải người dễ giãi, hay khen ngợi"
-" Lưu tiên sinh dạy học, ta rất yên tâm .. ài"
Tiểu Lâm Tử vuốt mông ngựa:
-" Bẩm thánh thượng, là do người anh minh thần võ, tìm được ngọc sáng trong cát vàng ạ"
Lão hoàng đế phất tay:
-" Ngươi lui ra đi, cho gọi Cao tể tướng vào"
Tiểu Lâm Tử vâng dạ lui ra ngoài, một lúc sau Cao tể tướng vào trong cung.
Khả Như đi dạo trong khuôn viên một mình, nàng thẩn thơ ngắm nhìn đôi cá quấn quýt bơi lội. Từ khi nàng gặp Hồ Phong, nhân sinh thay đổi theo hướng tích cực hơn, nàng không còn bất cần đời như trước nữa.
Khả Ngân đứng phía sau, mắt đẹp nhìn đôi cá, mở miệng:
-" Nhị tỷ, tỷ đang nhớ đến hắn sao?"
Khả Như giật mình như muốn nhảy dựng lên, tay nhỏ vuốt vuốt ngực:
-" Tam muội, ngươi làm ta muốn hết hồn luôn á"
Khả Ngân đi đến đứng bên cạnh Khả Khư, khuôn mặt đẹp u sầu:
-" Nhị tỷ, tỷ thích tên đó lắm phải không?"
Khả Như nhíu mày liễu, không vui nói:
-" Tam muội, hắn sắp làm tỷ phu của muội đó, đừng xưng hô loạn lên như vậy nữa"
Khả Ngân khuôn mặt cứng đờ:
-" Hắn là tỷ phu của ta sao?" nàng không biết bản thân bị làm sao? đáng lẽ ra nàng phải vui cho nhị tỷ mới đúng! nhưng sao nàng chỉ cảm giác tim như nhói đau.
Khả Như khuôn mặt vui mừng, nhưng nhìn tam muội không đúng lắm, nghi ngờ:
-" Tam muội, muội không vui khi hắn làm tỷ phu của muội sao?
Khả Ngân cố gắng nở nụ cười:
-" Không phải .. nhị tỷ .. muội chỉ cảm thấy hơi bất ngờ chút thôi"
Khả Như nhìn mặt nước trong veo, cười tươi như hoa:
-" Tam muội, mẫu thân nói sẽ cùng ta đi chùa, coi ngày thành thân, ngại chết mất thôi"
Khả Ngân như không nghe thấy lời nhị tỷ nói, nàng bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Hồ Phong từ xa đi tới, mỉm cười nói:
-" Khả Như, hai tỷ muội nàng đang nói chuyện sao? ta đến không phải lúc thì phải"
Khả Như thấy Hồ Phong đến, nhanh tay chỉnh sửa tóc tai y phục, nở nụ cười nói:
-" Hồ Phong, chàng đừng để ý đến muội ấy, muội ấy bận công việc rồi nha"
Hồ Phong nhìn bóng lưng Khả Ngân, hơi thất thần tự nhủ:
-" Nàng ấy có vẻ đang có tâm sự a" hắn lắc đầu không nghĩ nữa, cũng có thể do hắn suy nghĩ nhiều.
Khả Như thấy hắn không trả lời, lay lay cánh tay của hắn, quan tâm nói:
-" Hồ Phong, chàng đang nghĩ gì nha?" nàng nhìn theo hướng Khả Ngân đi xa, mắt đẹp nghi hoặc nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong bừng tỉnh, xấu hổ gãi đầu nói phét:
-" A .. xin lỗi nàng .. ta không ngờ nàng lại xinh đẹp như vậy .. ta cứ nghĩ gặp nhầm tiên nữ trong mơ a"
-" Cho nên .. ta mới ..."
Khả Như hai tay nhỏ nắm chặt góc áo, mặt xinh đỏ bừng cúi gằm:
-" Hồ Phong, chàng đừng nói nữa mà"
-" Ta biết ta xinh đẹp, nhưng cũng, không như chàng nghĩ nha"
Hồ Phong ngoác mồm, thầm nghĩ:
-" Nàng không cần thừa nhận thẳng thừng như vậy chứ?"
Hắn nắm tay Khả Như, vuốt ve bàn tay nhỏ mềm của nàng, cười nói:
-" Khả Như, nàng có nhớ đến ta không?"
Khả Như cúi đầu nhỏ, gật gật không nói gì.
Hồ Phong vươn tay ôm nàng vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng thon của nàng, mũi hít hà hương thơm trên mái tóc, vui vẻ nói:
-" Khả Như, ta thích nàng thật nhiều"
Khả Như rúc đầu vào ngực của hắn, tai nhỏ nghe tim đập đều đều.
... ... ...
-" Khả Như, nàng thật chu đáo a, ta rất thích" Hồ Phong mở hộp gỗ trên bàn ra.
Khả Như ngồi bên cạnh, mỉm cười nói:
-" Hồ Phong, đây là nhân sâm ngàn năm, bồi bổ sức khỏe rất hữu ích đó, chàng có thích không?"
Hồ Phong đậy hộp gỗ lại, tay khoác eo thon của nàng, cười nói:
-" Khả Như, chỉ cần là đồ vật của nàng ta đều thích" bàn tay của hắn đã trượt xuống mông căng của nàng rồi.
Khả Như hơi uốn éo thân người, ấp úng nói:
-" Hồ Phong, bàn tay của chàng rất không thành thật đó nha"
Hồ Phong cười hắc hắc:
-" Khả Như, nàng thật hấp dẫn ta" bàn tay của hắn đang bóp bóp mông của nàng, cảm giác đàn hồi thật tốt.
Hắn tin rằng nàng sẽ không phản đối việc này, còn đi được bao xa thì phải xem tay nghề của hắn nữa.
Nàng như bị hắn kích thích, vừa xấu hổ vừa hờn trách hắn, dù sao nàng cũng là tiểu thư con nhà lành.
Hồ Phong nâng cằm của nàng vuốt ve, khen ngợi:
-" Khả Như, nàng thật xinh đẹp"
Nàng không trả lời, chỉ nhắm mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng mời gọi.
Như nước chảy thành sông, hắn kéo nàng lại gần, miệng rộng ngoạm đôi môi của nàng.
" Chụt" " chụt" " chụt" ...
Hai tay hắn cố định đầu nhỏ của nàng, miệng hắn như đang xâm chiếm đôi môi mềm mại kia, hai đầu lưỡi quấn với nhau như không thể tách rời.
Dịch thủy óng ánh bên khóe miệng đều được hắn liếm mút sạch sẽ, miệng hắn cố gắng mút lưỡi thơm của nàng ra ngoài.
Hắn như đang thưởng thức món ăn ngon lành, yêu thích không rời.
Hai người vừa hôn vừa đứng dậy, dần dần đi hướng giường ngủ của nàng, dừng lại ở mép giường.
Hồ Phong miệng hôn nàng say đắm, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng eo của nàng. Khả Như đáp trả khá mãnh liệt, hai tay nhỏ vòng trên cổ của hắn.
Được một lúc, hắn ngả người nàng xuống giường êm, bàn tay đưa lên bóp bộ ngực to mềm của nàng.
Khả Như tay nhỏ nắm tay hắn cản lại, ngực phập phồng:
-" Hồ Phong, chúng ta chưa thành thân"
Hồ Phong nói ngọt:
-" Khả Như, ta yêu nàng, nàng không tin ta sao?" hắn đã đưa tay xoa nắn bộ ngực cao vút của nàng.
Khả Như mắt đẹp nhìn hắn đầy yêu thương, nhẹ gật đầu.