Chương 79: Thiệp hồng

" Lộc cộc" xe ngựa lăn bánh rời đi " Hồ Gia ".

Hồ Phong mặc y phục màu xanh đậm, hắn lười biếng dựa lưng bên cửa sổ của xe ngựa, mở miệng nói:

-" Linh tiểu muội, muội có bao nhiêu năm, chưa đến thăm tỷ tỷ của mình rồi?"

Hà Linh mặc y phục màu hồng, ngồi đối diện Hồ Phong, nói:

-" Phong đại ca, muội không nhớ nữa nha! hình như hơn 3 năm rồi"

Hồ Phong gật đầu đã biết, trầm ngâm nói:

-" Linh muội, nếu có gì cần giúp đỡ, muội cứ đến tìm ta nhé ... ha ha"

Hà Linh gật gật đầu nhỏ, cảm kích nói:

-" Phong đại ca ... huynh thật tốt ... muội ... muội đa tạ huynh trước"

Hồ Phong cười nói:

-" Không có gì to tát ... muội thường xuyên đến chơi với tiểu Điệp cũng được mà"

Hà Linh mỉm cười, vui vẻ nói:

-" Vâng ... Phong đại ca ... muội biết rồi"

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh đi hướng nhà của tỷ tỷ Hà Linh.

Hồ Phong ăn nói không được hoa mỹ văn thơ, nhưng hắn cũng có thể chọc cười được một tiểu cô nương như Hà Linh.

Hà Linh luôn treo nụ cười trên miệng nhỏ, nàng không hiểu nhiều những điều hắn nói, nhưng nhìn vẻ mặt tự sướng của hắn cũng đủ làm nàng ôm bụng cười.

Không khí vui vẻ trong xe bị cắt đứt.

Gia đinh vén rèm nói vọng vào:

-" Công tử gia, phía trước có đám du côn chặn đường"

Hồ Phong nhìn qua cửa sổ, không vui nói:

-" Ban ngày ban mặt, đòi chặn đường cái gì chứ? cho chúng ít bạc rồi đi tiếp"

Gia đinh Tiểu Tam nói:

-" Vâng, công tử gia" hắn xuống xe ngựa, đi đưa chút bạc cho bọn du côn.

Hồ Phong nhận ra nơi này thuộc khu nghèo trong thành Giang Nam, tình hình trật tự sinh sống khá loạn.

Có một tên du côn kéo rèm ra, khuôn mặt cười đểu nhìn vào trong, hắn mỉa mai nói:

-" Chào ... không ngờ ăn mặc sang trọng đắt tiền, mà lại keo kiệt như vậy sao? muốn đuổi ăn mày hả"

-" Mịa kiếp ... còn không mau nôn bạc ra đây ... nhìn cái gì?"

Tiểu Tam bị đám du côn vây lại, đòi thêm bạc một cách vô lý.

Hà Linh khuôn mặt nhỏ tức giận, thở phì phì nói:

-" Ngươi là ai? tại sao ta phải đưa bạc cho ngươi chứ?"

Tên du côn khuôn mặt dữ tợn nói:

-" Bọn ta chính là lớn nhất trong khu vực này, còn không mau đưa bạc ra đây?"

Hồ Phong dựa lưng vào thành xe ngựa, đôi mắt híp lại nhìn tên du côn, cười nhe răng nói:

-" Được rồi ... để ta xuống xe ngựa đã ... bạc sẽ không thiếu"

-" À mà ... ta thích khuôn mặt của ngươi rồi đó ..."

Tên du côn cười càng dữ tợn, hung hăng nói:

-" Tên mặt trắng này cũng biết điều đó ... ha ha"

" Bịch" " hự" ...

Hồ Phong đang dùng chân giậm lên ngực tên du côn nằm dưới đường, bàn chân siết nhẹ thêm.

Tên du côn đau đớn vùng vẫy, khuôn mặt trắng xám, khóe miệng tràn ra máu tươi:

-" A a a cứu ... cứu ... mạng ..." khuôn mặt hắn dữ tợn, đôi mắt tràn đầy tia máu, hoảng sợ kêu lên.

Tiểu Tam thấy Hồ Phong ra ngoài, mừng rỡ hô to:

-" Công ... tử ... gia ..." hắn đẩy lui đám du côn, chạy đến chỗ Hồ Phong.

Hà Linh ngồi trên xe ngựa, mắt đẹp nhìn tên du côn không có chút thương hại, sùng bái nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong chắp tay sau lưng, chân giẫm tên du côn như con kiến, lắc đầu nói:

-" Đừng có trách ta nhé ... xem như ngươi xui xẻo đi" hắn dùng thêm lực.

" Rắc ... rắc" " phụt" tên du côn phun ngụm máu tươi, tay chỉ Hồ Phong, mắt mờ đi ngoẹo đầu chết tại chỗ.

Mấy tên đồng bọn thấy vậy, vừa giận vừa sợ, một tên can đảm cầm gậy xông lên.

-" Báo thù cho huynh đệ, giết ..."

Vài tên khác cũng nối đuôi theo, hô to:

-" Báo thù ... báo thù ..."

Tiểu Tam hoảng sợ trốn sau lưng Hồ Phong, lắp bắp nói:

-" Công tử gia, bọn chúng đông lắm a" hắn nhìn hơn hai chục tên như điên cuồng lao lên.

Hồ Phong chân rời tên du côn nằm dưới đất, đá tấm gỗ to ven đường về phía đám du côn kia.

" Vù" " vù" " vụt" " vụt" " vụt" ... tấm gỗ xoay tròn lao lên.

" Bịch" " bịch" ... " hự" " hự" " hự" ...

-" A u ... a a a" " a a a " " a ..."

Đám du côn nằm lăn ra đường, kêu rên đau đớn.

Hà Linh đôi mắt đẹp chớp động ánh sao, hai bàn tay nhỏ nắm lại trước ngực sùng bái.

-" Phong đại ca, huynh thật lợi hại nha, hi hi" nàng chỉ thiếu mỗi câu " muội thích huynh" nhưng không biết có phải không?

Không biết tên nào kinh hô, rồi bỏ chạy:

-" Chạy mau ..."

Những tên khác mặc dù căm tức, nhưng cũng không dám ở lại, bỏ chạy đi hết.

Hồ Phong trở lại xe ngựa, bình tĩnh nói:

-" Tiểu Tam ... đi thôi"

Tiểu Tam nói:

-" Vâng, công tử gia"

" Lộc cộc ..." xe ngựa rời đi vào sâu trong khu đường nhỏ hơn.

Hai tên võ công thuộc hàng nhất lưu đang đứng trên mái nhà, nhíu mày thật chặt nhìn xe ngựa của Hồ Phong rời đi.

Trong những tửu lâu, quán cơm ... đang bàn tán rất sôi nổi, tranh bá ngôi võ lâm minh chủ sắp diễn ra.

-" Võ lâm minh chủ lại sắp diễn ra nữa sao?"

-" Đúng vậy ... nghe nói lần này có cả người của triều đình tham gia luôn"

-" Triều đình muốn làm gì? tranh giành với giang hồ làm gì chứ?"

-" Ai biết mà biết được ... nghe nói có đại nhân vật trong cung xuất hiện"

-" Ta không quan tâm ... ta chỉ quan tâm đến mỹ nữ thôi a"

-" Ta cũng vậy ... nghe nói gần một nửa thập đại mỹ nhân sẽ xuất hiện ... không biết thật giả!"

-" ... ... ..."

-" Được rồi ... cạn chén ..."

-" Cạn"

Ngọc Diệp, Ngọc Liên cùng hai vị sư huynh đang hành tẩu trên đường, bọn họ nhận được tin tức của môn phái, cần phải trở về gấp để chuẩn bị cho đại hội võ lâm sắp tới.

Tào Chấn phong độ đường đường, miệng cười toe toét:

-" Diệp sư muội, muội có đói bụng không? sư huynh mua cho a"

Hoắc Kiệt cũng không kém, nhanh nhẩu nói:

-" Liên sư muội, nhìn sư muội sắc mặt có vẻ rất kém, muội khát nước phải không? chúng ta uống chút nước nha"

Ngọc Diệp nhíu mày liễu, không vui nói:

-" Chấn sư huynh, muội có phải tiểu nữ hài đâu mà huynh suốt ngày đi theo như vậy? hừ"

Ngọc Liên cũng tức giận, thở phì phì nói:

-" Đúng vậy, muội cũng không còn là tiểu nữ hài nữa!"

Tào Chấn cười cười nói:

-" Hai vị sư muội không biết rồi, ta cùng Kiệt sư đệ đã nhận ủy thác của sư mẫu, chăm lo cuộc sống của hai sư muội, bọn ta không thể tắc trách được a"

Hoắc Kiệt gật đầu nói:

-" Hai vị sư muội không thể phụ tấm lòng của bọn ta được a"

Ngọc Diệp hai tay nhỏ nắm chặt, nghiến răng ngà.

Ngọc Liên hô to:

-" Hồ Phong, sao ngươi lại ở đây?"

Ba người cũng nhìn theo hướng Ngọc Liên.

Ngọc Diệp mắt đẹp sáng lên, khuôn mặt vui mừng.

Hồ Phong ngạc nhiên nhìn hai nàng, mỉm cười đi tới:

-" Ta đi dạo một chút rồi sẽ trở về, còn hai nàng thì sao?"

Tào Chấn chặn trước người hai nàng, cười nói:

-" Xin lỗi vị tiểu ca này, chúng ta cần trở về môn phái ngay lập tức, không có thời gian tiếp chuyện đâu"

Hoắc Kiệt cũng đứng cùng Tào Chấn, chặn trước người hai nàng.

Hai nàng rất không thích sự can thiệp quá đáng của hai sư huynh.

Hồ Phong liếc mắt nhìn hai vị thanh niên này, hiểu được vấn đề ở đây, gật đầu nói:

-" Tiếc thật ... nếu vậy thì lần sau gặp cũng được"

Hoắc Kiệt cười nói:

-" Sợ là vị tiểu ca này thất vọng rồi, lần này trở về môn phái, chúng ta sẽ không xuống núi nữa"

Ngọc Diệp nói:

-" Kiệt sư huynh ..." nàng bị hai người ra hiệu dừng lại.

Hồ Phong híp mắt nhìn hai người, thở dài nói:

-" Nếu hai nàng xuống núi ... có thể đến nhà của ta"

-" Tại hạ xin cáo từ ... ài" hắn lắc đầu rồi đi khuất trong đám người.

Hai nàng muốn đuổi theo, nhưng đều bị hai vị sư huynh ngăn cản.

Tào Chấn, Hoắc Kiệt vô cùng đắc ý nhìn hai nàng.

Ngọc Diệp, Ngọc Liên sắc mặt tái xanh.

Thi Tình ngồi chống cằm thon trên bàn, mắt đẹp nhìn đôi cá quấn quýt bơi cùng nhau.

Thi Nguyệt ngón tay dừng đánh đàn, nàng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này:

-" Tình muội, muội có tâm sự sao?"

Thi Tình bừng tỉnh, miệng nhỏ thở nhẹ ra, lắc đầu:

-" Nguyệt tỷ, muội không có"

Hồ Phong núp trên mái nhà, thưởng thức tiếng đàn của Thi Nguyệt, hắn đột nhiên xuất hiện, vỗ vỗ tay:

-" Hay hay hay ... Nguyệt cô nương ... âm luật của nàng tinh tiến rất thần tốc"

-" Chúc mừng a" hắn đã ngồi trên ghế, uống cạn cốc trà trên bàn.

Thi Tình nổi giận, mắng to:

-" Hồ Phong ... ngươi dám ... cốc trà của ta" bộ ngực to của nàng phập phồng.

Thi Nguyệt mắt đẹp chớp động, khóe miệng vểnh lên:

-" Phong tiểu đệ, cơn gió nào đột nhiên thổi đệ đến đây vậy?"

Hồ Phong mũi hít hà cốc trà:

-" Thơm quá nha ... mùi vị rất đặc biệt"

-" Ài ... hai người có vẻ đang rất nhớ mong ta đến phải không?"

Thi Tình hừ lạnh, đứng dậy đi vào phòng đóng sầm cửa lại.

Thi Nguyệt hai tay nhỏ che miệng, cười khúc khích:

-" Ta nói này .. Phong tiểu đệ .. ngươi rất không được muội muội của ta chào đón đó nha"

Hồ Phong đứng dậy, đi đến gần Thi Nguyệt, nâng cằm của nàng lên:

-" Nguyệt cô nương, ta biết nàng xinh đẹp, nhưng nàng không được nghi ngờ sự cuốn hút của ta"

Hắn đứng lui lại vài bước, chân bắt chéo tạo dáng, tay vuốt tóc cười:

-" Nguyệt cô nương, nàng đã sẵn sàng chào đón vị công tử, anh tuấn cuốn hút như ta chưa?"

Thi Nguyệt mắt đẹp như đờ ra, miệng nhỏ há hốc.

" Ầm" nàng đóng sầm cửa lại.

Hồ Phong sắc mặt tối đen, người như quả bóng xẹp hơi, ủ rũ ra về.

Thi Tình lưng thon dựa vào vách tường, bĩu môi xì cười:

-" Đồ con rùa"

Trên bàn phu nhân Kim Hoa, có tấm thiệp hồng, mời dự thành thân của nhà phó đô đốc.

Cũng không phải tất cả quan viên, đều nhận được thiệp mời. Liên quan đến tranh đấu giữa các phe cánh trong triều đình rất phức tạp, không đơn giản như mặt ngoài bình yên như vậy.

Các vị hoàng tử đang lôi kéo thêm vây cánh, củng cố sức mạnh trong tương lai huy hoàng hơn.

Phó đô đốc Khắc Cường thuộc phe cánh nào không biết, nhưng đây chính là đại sự nhiều người chú ý. Gia thế bên nhà nữ không cần phải bàn cãi. Dường như đây chính kết hợp hoàn mỹ, môn đăng hộ đối.

Khả Như cũng được Kim Hoa phu nhân cho gọi, nàng giáo thuyết nữ nhi cần nhanh chóng đẩy mạnh quan hệ với Hồ Phong.

Khả Như khuôn mặt xinh đỏ bừng, liên tục gật đầu đồng ý, của hồi môn các kiểu cũng được nói sơ qua.

Trong đại sảnh phủ đô đốc, Hồ Phong ngồi đối diện với Chu Lương.

Chu Lương nhấp ngụm trà, nở nụ cười hòa ái:

-" Phong hiền điệt, ngươi và Như nhi thế nào rồi? ha ha"

Hồ Phong hiểu được vị ngồi đối diện muốn nói điều gì, hắn không giấu diếm:

-" Bá phụ, tiểu điệt cùng Như tiểu thư nói chuyện rất vui vẻ"

-" Nàng ấy thông minh xinh đẹp, tiểu điệt rất thích"

Chu Lương híp mắt nhìn Hồ Phong, cười cười:

-" Phong hiền điệt, ngươi thích là tốt rồi, chuyện gì cũng dễ tính"

Hồ Phon ôm quyền:

-" Đa tạ bá phụ vun trồng, tiểu điệt ghi nhớ"

Chu Lương hài lòng gật đầu:

-" Phong hiền điệt, không cần đa lễ như vậy"

-" Chúng ta nói chuyện chính thôi"

Hồ Phong:

-" Vâng, bá phụ"

Tiêu Nhược Đàm không có giả trang nam nhân nữa, nàng cầm kiếm xông pha giang hồ. Cuộc đời luôn lắm trái ngang, nàng lại tiếp tục bị bắt bởi hai tên nam nhân.

Một nam nhân tên A Sửu, cao 1m82, dáng người gầy nhom, khuôn mặt ngáo ngơ, tay cầm khúc xương to dài làm vũ khí.

Một nam nhân khác tên A Ngưu, cao 1m75, dáng người béo tròn, khuôn mặt chất phác, tay cầm chùy to làm vũ khí.

A Sửu cầm khúc xương gõ lên bàn tra hỏi Nhược Đàm:

-" Tiểu cô nương, ngươi nói mau, ngươi cùng Tiểu Đàm huynh đệ có quan hệ gì?"

A Ngưu gật gật đầu:

-" Đúng vậy .. bọn ta cần xác định rõ chuyện này"

Nhược Đàm mắt đẹp nhìn hai tên trước mặt, tay nhỏ chống cằm trên bàn:

-" Ài .. ta là tiểu muội của bằng hữu mà các vị đang tìm .. hai vị biết rồi chứ?"

A Sửu kinh ngạc:

-" Ồ .. thì ra là vậy"

A Ngưu tay vuốt đầu:

-" Nhưng ta chưa nghe nói Tiểu Đàm huynh đệ có tiểu muội a"

Nhược Đàm giải thích:

-" Hai vị .. Ta mới ra ngoài gần đây .. huynh trưởng của ta cũng không thích khoe khoang .. bản thân có một tiểu muội xinh đẹp như vậy!"

Hai người A Sửu, A Ngưu nhìn nàng một chút, cố gắng gật đầu đồng ý.

Nhược Đàm hỏi:

-" Hai vị đại ca .. hai người đang đi đâu vậy?"

A Ngưu gãi đầu nói:

-" Đàm tiểu muội .. bọn ta đang muốn tham gia đại hội võ lâm minh chủ"

Nhược Đàm vui vẻ:

-" Thật sao? .. muội cũng đang muốn đi xem náo nhiệt đây?"

A Sửu cười to:

-" Ha ha .. vậy thì tốt quá .. cùng nhau đi thôi"

-" Hi vọng có thể gặp lại Tiểu Đàm huynh đệ ở đại hội võ lâm minh chủ"

Nhược Đàm lẩm bẩm:

-" Hi vọng như vậy"

Ba người kết bạn lên đường.

Hoàng hậu nương nương sinh hạ được hai vị hoàng tử, các phi tần khác cũng có một hai vị. Ngôi báu chỉ có một, hoàng tử thì nhiều, tranh đấu trong hoàng tộc còn ác liệt đẫm máu hơn cả ngoài giang hồ.

Hoàng đế năm nay đã 50 tuổi, trông già khọm như 60 tuổi. Nhưng ít ra lão vẫn còn sức ngồi trên chiếc ghế kia thêm vài năm nữa.

Nhưng các vị hoàng tử, các phe phái vây cánh trong triều đã rục rịch, chuẩn bị cho những biến đổi trong tương lai.

Hoàng thái tử hiện nay chính là đại nhi tử của hoàng hậu nương nương.

Đường Minh 23 tuổi, văn thao võ luyện đều giỏi, hầu như mọi thứ tốt đều đến với hắn. Được xem trọng nhất cho ngôi báu trong tương lai, nhưng mọi thứ đều phải xem lão hoàng đế quyết định.

Nhị đệ của Đường Minh là Đường Tấn, 21 tuổi, hắn giỏi về mưu lược quân sự, được lão hoàng đế khá coi trọng.

Những hoàng tử tuổi còn nhỏ sẽ ở trong cung học tập, khi nào lớn lên sẽ rời đi đến đất phong.

Một số hoàng tử được phong vương, nhưng vẫn còn ở trong cung, hẳn là được giao cho nhiều trọng trách khác nhau.

Mạch nước ngầm luôn sôi động, bất cứ khi nào cũng có thể cuộn trào.

Giang hồ võ lâm là cỗ thế lực tuy rời rạc, nhưng không thể coi thường được, ai cũng muốn nắm trong tay cỗ thế lực này.

Nói thì dễ, bao đời các hoàng đế cũng không dám mạnh tay với đám giang hồ này. Chỉ có thể dùng chính sách mềm dẻo lôi kéo, nói đúng ra là kiềm chế sự bành trướng của các thế lực lớn.

Hoàng đế giao cho đám hoàng tử âm thầm cạnh tranh nhau, hắn muốn xem bọn chúng sẽ đấu đến mức nào, hơn 30 năm ngồi trên ngôi vị chí tôn, hắn đã thấy được nhiều thứ người khác chưa nhận ra.

Hồ Phong được Chu Lương bổ nhiệm làm chỉ huy trưởng đội tuần tra. Bên dưới còn có đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, binh lính.

Xuất phát điểm của hắn đã vượt khá nhiều cấp bậc trong quân binh, hắn cần làm tốt công việc của mình và học hỏi thêm kinh nghiệm.

Chu Lương rất muốn bổ nhiệm Hồ Phong làm đại tướng quân dưới trướng của hắn, nhưng không thể được, hắn sẽ bị đám quan ngự sử lôi ra cắn xé.

Hồ Phong mặt mũi ủ rũ trở về nhà, hắn thật sự không biết làm cái gì chỉ huy trưởng, nhưng không thể không làm, trừ khi hắn từ bỏ Khả Như.

Mặt mũi của đô đốc không phải đem ra làm trò đùa được, không giống như giang hồ tự do, trong quan trường đều phải có thân phận chức quyền.

Khả Như không thể gả cho một kẻ vô danh tiểu tốt, vì mặt mũi của nhạc phụ và tương lai sau này, hắn sẽ dấn thân vào con đường này.

Trong bữa cơm.

Y Nhiên thấy Hồ Phong nhai cơm như nhai mướp đắng, nàng quan tâm:

-" Tướng công, cơm nấu không được ngon sao? tiểu Điệp đích thân vào bếp đó"

Tiểu Điệp gật đầu nhỏ, ánh mắt trông mong nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong cười to:

-" Các nàng nghĩ đi đâu vậy chứ? cơm nấu rất ngon, chỉ là ..."

Tiểu Điệp khẩn trương, miệng nhỏ không nhịn được hỏi:

-" Ca ca, mau nói đi nha"

Tiểu Châu cũng gấp:

-" Tướng công, chàng nói đi mà"

Hồ Phong nhìn đám nữ nhân một lượt, mỉm cười:

-" Cơm ăn có ngon, nhưng cũng không bằng ăn các nàng a" hắn định nói ra chuyện làm quan, nhưng sợ làm không tốt, các nàng cười chê, không phải tự tìm mất mặt sao?

Đám nữ nhân mặt đỏ lên cúi đầu ăn cơm. Tiểu Điệp hừ lạnh, khuôn mặt căm tức nhìn đám người này.

Vì không để tiểu Điệp phải buồn, mỗi đêm các nàng sẽ thay nhau đến ngủ cùng tiểu Điệp. Mới đầu tiểu Điệp còn tưởng rằng các tẩu tẩu quan tâm đến mình, ngờ đâu ...

Các tẩu tẩu đến phòng của mình chỉ là đối phó:

-" Hừ hừ .. các người chờ xem!"

Hồ Phong mỉm cười gật đầu hài lòng, uống rượu càng thêm ngon lành, không biết rằng tiểu muội của hắn khóe miệng vểnh lên.

Như mọi khi sau khi cơm nước xong xuôi, ngồi uống trà hoặc đi ra ngoài dạo chơi một chút rồi về.

Hôm nay cũng vậy, ngồi uống trà tán gẫu giết thời gian rồi đi ngủ.

Y Nhiên hỏi mọi người:

-" Tiểu Điệp sao không thấy ngồi đây, đi đâu mất rồi?"

Tiểu Mạn:

-" Nhiên tỷ, có thể tiểu muội về phòng nghỉ ngơi trước rồi"

Nguyệt Phượng cùng đám nữ nhân còn lại đều gật đầu cho là như vậy.

Hôm nay đến lượt Hương Sam ngủ cùng tiểu Điệp, nàng chia tay mọi người bước đi hướng căn phòng của tiểu Điệp.

Tiểu Châu mở cửa phòng ngủ, nàng bắt đầu cởi bỏ áo ngoài, rồi chỉ còn áo yếm và tiết y, sau đó chui vào chăn chờ đợi Hồ Phong chinh phục cơ thể của nàng.

Đám nữ nhân cũng vậy, Nguyệt Phượng và tiểu Mạn cởi hết luôn rồi.

Nhưng ...

Hình như ...

Có thêm một người khác đang chùm chăn, không bị phát hiện.

Hương Sam đi đến phòng của tiểu Điệp, nhưng không thấy tiểu Điệp đâu cả, nàng đi tìm kiếm.

Hồ Phong sau khi dặn dò đám người hộ vệ canh phòng cẩn thận, hắn trở về phòng mở cửa đi vào.

Hắn nhíu mày nghĩ:

-" Hương Sam qua bên tiểu Điệp rồi, đáng lẽ ra chỉ có 5 thôi chứ, sao lại có sáu?"

Các nàng nghe tiếng mở cửa, biết hắn vào rồi, chùm chăn hồi hộp xem ai sẽ là người đầu tiên hắn chinh phạt.

Nhưng lại nghe được hắn nói:

-" Các nàng đều bỏ chăn ra đi"

Đám nữ nhân không hiểu, cứ nghĩ hắn sẽ chơi đùa theo kiểu mới, nên đều bỏ chăn ra.

Các nàng đều đang lõa thể đợi hắn, chùm chăn cũng là trò chơi nho nhỏ của hắn cùng các nương tử.

Nhưng lực chú ý của hắn lại là chiếc chăn phồng lên kia.

Hương Sam cũng mở cửa đi vào, nàng hốt hoảng:

-" Tướng công, thiếp không thấy tiểu Điệp ở trong phòng, thiếp ..."

Hồ Phong ra hiệu cho nàng ngừng lại, lắc đầu cười khổ nói:

-" Hương Sam, nàng không cần đi tìm nữa, ta đã biết tiểu muội ở đâu rồi .. ài ..."

Rất nhanh, đám nữ nhân đã chú ý đến sự khác thường của chiếc chăn kia.

Hồ Phong nghiêm nghị nói:

-" Tiểu Điệp, muội còn không mau đi ra"

Đám nữ nhân mắt đẹp mở to, không nghĩ ở trong chăn lại là tiểu Điệp.

Trong chăn có tiếng vọng ra:

-" Ca ca, huynh không được tức giận muội, muội mới đi ra" tiểu Điệp ấp úng.

Hồ Phong thở dài:

-" Ài .. muội nhanh ra ngoài đi .. ca ca không giận muội mà"

Tiểu Điệp:

-" Ca ca, huynh không được gạt muội"

-" Không sẽ biến thành con rùa nha"

Hồ Phong dở khóc dở cười:

-" Tiểu Điệp, muội nhanh đi, mọi người đang chờ đó"

Tiểu Điệp kéo chăn xuống, nức nở nước mắt chảy:

-" Ca ca ... muội ..."

Hồ Phong thở dài, đi đến ngồi cạnh tiểu Điệp, lau nước mắt cho nàng:

-" Tiểu muội, muội đừng khóc nữa"

Tiểu Điệp ngồi dậy, rúc đầu vào lòng Hồ Phong, khúc nức nở, miệng mếu:

-" Hu hu .. ca ca ..."

Hồ Phong vuốt đầu nhỏ của nàng, không nói gì.

Đám nữ nhân không biết nói gì cho phải, chỉ đành lặng im nhìn hai người.

Tiểu Điệp khóc mệt ngủ say, Hồ Phong đắp chăn cho nàng xong, nói nhỏ với đám nương tử:

-" Các nàng cũng ngủ sớm đi"

Hắn đóng cửa phòng, đi ra ngoài khuôn viên, nhìn ánh trăng mờ ảo sau đám mây.

-" Ài ... ta cho tiểu muội được vật chất, nhưng ta đã vô trách nhiệm, không để ý đến cảm xúc của muội"

-" Ta phải làm sao cho phải?" hắn cần tìm cho nàng một bằng hữu, cũng có thể là ... hắn không chắc những điều đó thật sự sẽ tốt cho tiểu muội.

Hắn cùng tiểu Điệp cũng đã lớn cả rồi, không còn vô tư như ngày xưa được nữa.

Bây giờ ngoài đường vắng vẻ hiu quạnh, chỉ còn lại những nơi ăn chơi còn mở cửa.

Những người không có nhiều bạc, họ sẽ ngủ sớm để ngày mai kiếm bạc. Còn người có nhiều bạc, họ sẽ cố gắng thức khuya để tiêu sài.

Hồ Phong không biết bản thân thuộc loại người gì nữa, hắn đi dọc theo con đường mà cũng không biết đang đi đâu.