Những ngày mùa thu đã đến gần, lá cây bắt đầu rụng lưa thưa dưới gốc.
Đám người Hồ Phong đang ngồi trên một xe ngựa lớn, đi đâu chưa rõ, nhưng đã ra khỏi thành Giang Nam.
Nguyệt Phượng ngồi cạnh Hồ Phong, nàng mặc y phục màu xanh nhạt, tay nhỏ của nàng khoác tay hắn, đôi mắt đẹp nhìn hắn chăm chú, nói:
-" Tướng công, chàng nói thật đi"
-" Chàng cùng cô nương Thi Tình đó có quan hệ gì? người ta đến tận cửa đòi chịu trách nhiệm hả?"
Hương Sam mặc y phục màu trắng hồng, cánh tay nhỏ ôm cổ của hắn nói:
-" Tướng công, chàng mà không khai thật, bọn thiếp sẽ không để cho chàng yên đâu, hư hừ" đôi mắt đẹp của nàng nhìn thẳng vào hắn, miệng nhỏ dẩu lên.
Đám nữ nhân cũng tâm trạng như vậy, cô nương kia cứ đến quấy rối cuộc sống của bọn họ, mà tướng công của các nàng luôn tìm cách chạy mất tiêu.
Hồ Phong kéo ôm Hương Sam hôn " chụt" đôi môi của nàng, rồi lại hôn " chụt" đôi môi của Nguyệt Phượng, hắn cười khổ nói:
-" Ài ... các nàng cũng biết rồi đó"
-" Một con người tài hoa hơn người, đức độ cũng chẳng kém như ta ... ai mà không thèm nhỏ dãi ra chứ!"
-" Ài ... ưu tú quá cũng không phải chuyện gì tốt a" vẻ mặt sầu khổ của hắn đang được diễn khá tốt.
-" Hư ..." đám nữ nhân quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, quay đầu đi chỗ khác.
Y Nhiên mặc y phục màu đen, ngồi phía đối diện Hồ Phong, mở miệng thở dài nói:
-" Ài ... một cô nương tốt sắp bị chàng câu dẫn đi a"
Hồ Phong đứng dậy đi đến chỗ Y Nhiên, khoác vai Y Nhiên và tiểu Mạn, cười nói:
-" Sai ... nương tử nàng dùng sai từ ... chính xác phải là ..."
-" Cuốn hút"
Nói rồi hắn hôn " chụt chụt" vào đôi môi của nàng xem như trừng phạt. Tiểu Mạn hình như có ý kiến thì phải, hắn lại hôn đôi môi của nàng an ủi. Bàn tay của hắn đặt lên hai đùi thon của hai nàng xoa nắn.
Y Nhiên mắt đẹp lườm hắn, nàng không tin lời ma quỷ của tướng công, tiếng công miệng càng ngày càng dẻo rồi.
Tiểu Điệp không biết lúc nào đã đứng chống nạnh trước mặt Hồ Phong, nàng mặc y phục màu cam, váy dài ngang đầu gối nhỏ.
Khuôn mặt của nàng không vui nói:
-" Ca ca ... huynh khi nào mới đón Tình tẩu tẩu về đây?" đối với nàng mà nói, bao nhiêu tẩu tẩu cũng vậy thôi, chỉ cần ca ca luôn cưng chiều nàng là được.
Hồ Phong khuôn mặt cứng đơ, hắn lắc đầu nói:
-" Tiểu Điệp, muội nghe ai nói bậy bạ như vậy? ta đảm bảo đánh toét mông kẻ đó"
Tiểu Điệp dường như mỏi chân, ngồi chen vào lòng của hắn nói:
-" Hì hì ..."
-" Ca ca ... thật ra là muội nói đó ... Tình tẩu tẩu rất đáng thương nha"
Hồ Phong thầm kêu xui xẻo, nàng ta mà đáng thương á, muốn ăn thịt ta thì có.
Bỗng nhiên, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói của nữ nhân.
-" Hồ dâm tặc, mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Gia đinh cho dừng xe ngựa, kéo rèm phía sau, nói vọng vào:
-" Công tử gia, có một vị cô nương bịp mặt chặn xe ạ"
Hồ Phong hai tay ôm đầu, nhanh chóng nhảy xuống trước mặt vị cô nương đeo khăn che mặt, cười nói:
-" Cô nương ... ta ..."
" Vù" nàng ta xuất kiếm đâm thẳng hướng Hồ Phong.
-" Hồ dâm tặc ... nhận lấy cái chết"
Cả đám nữ nhân trên xe cũng không tức giận, mà thương cảm cho nàng ta, sắp bị tướng công thu phục dưới tay.
Để rồi xem!!!
Hồ Phong nghiêng người né tránh, thoát được đường kiếm hiểm muốn lấy mạng hắn.
Thi Tình mặc y phục màu trắng xanh, đôi chân thon dài, váy ngang đầu gối nhỏ, nàng cao chừng 1m65. Bộ ngực lớn phập phồng tức giận, nàng ra tay hơn mười chiêu, vẫn chưa chạm được góc áo của Hồ Phong.
Nàng thở phì phì nói:
-" Hồ dâm tặc ... hôm nay ngươi không chết ... chính là ta vong" nàng tiếp tục xuất kiếm đâm Hồ Phong.
" Vù" " chụp" mũi kiếm của nàng bị Hồ Phong bắt gọn trong tay, không nhúc nhích được nữa.
Thi Tình dùng sức mà vẫn không lôi kéo được, tức giận quát to:
-" Hồ dâm tặc ... mau buông tay ... phì phì" nàng thở mạnh.
Hồ Phong thở dài, nói:
-" Tình cô nương, ta buông kiếm ... ngươi sẽ không động thủ nữa chứ?"
Thi Tình cười lạnh nói:
-" Dâm tặc ... đừng có mơ"
Hồ Phong chắp một tay sau lưng nói:
-" Tình cô nương, ta sẽ không buông kiếm đâu"
Thi Tình bối rối nói:
-" Dâm tặc ... chỉ cần ngươi tự phế một mắt ... ta sẽ không truy cứu nữa"
Hồ Phong dĩ nhiên không đồng ý, hắn không muốn trên giang hồ có một đại cao thủ có biệt danh Phong chột a.
Đám nữ nhân tức giận với lời của Thi Tình vừa nói.
Hương Sam cười lạnh nói:
-" Tướng công, chàng không cần để ý đến nàng ta nữa"
-" Chàng khống chế nàng ta rồi khoái hoạt ... sau đó giết cũng không muộn nha ... hì hì" dám động đến tướng công của nàng, xa đâu cũng giết.
Nguyệt Phượng càng cay nghiệt hơn:
-" Tướng công, ném nàng ta cho sói xé xác ... không phải vui hơn sao?"
-" Cho bánh xe lăn qua ..."
-" Đá đè ..."
-" Dìm nước ..."
-" Nhổ lông ..."
-" Kiến cắn ..."
-" Muỗi chích ..."
... ... ...
Thi Tình thầm rùng mình với lời nói của đám nữ nhân, nhưng cũng hiểu được nàng đang thách thức giới hạn của bọn họ.
Gia đinh lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
-" Đừng nên đắc tội các vị phu nhân của công tử gia, nếu còn muốn sống tốt"
Hồ Phong thầm tán thưởng:
-" Không uổng công ta thương yêu các nàng"
Thi Tình run giọng nói:
-" Các ngươi ... các ngươi ... quá đáng lắm"
Hồ Phong nhân cơ hội nàng không chú ý, triển khai thân pháp tiếp cận ôm chặt lấy nàng, cười lạnh nói:
-" Tình cô nương, nàng muốn ta ... làm sao đối với nàng đây?"
" Leng keng" Thi Tình vùng vẫy làm rớt kiếm xuống đất, hốt hoảng nói:
-" Dâm tặc ... mau buông ta ra ... a a a ..."
Hồ Phong mặc kệ nàng la hét chán chê, hắn mới nói:
-" Tình cô nương, ngươi cùng ta đi khoái hoạt thôi" hắn ôm nàng đi về hướng rừng cây.
Thi Tình tay chân đạp đập lung tung, hoảng sợ la to:
-" A a a không được ... nhanh bỏ ta ra ... tên khốn khiếp"
Hồ Phong ngồi trên một khúc cây to, đặt nàng nằm sấp trên đùi, bàn tay vỗ xuống.
" Bép" " bép" " bép" ... hắn liên tục đánh mông của nàng.
Thi Tình khuôn mặt đã đỏ đến mang tai, miệng không ngừng kêu gào:
-" A a a đau quá ... đau quá ... hu hu ... tên khốn khiếp ... đừng đánh chỗ đó nữa"
Hồ Phong dừng tay lại nói:
-" Tình cô nương, ngươi nói ta ... đừng đánh chỗ nào nhỉ?"
Thi Tình câm nín, khóc càng to:
-" Tên dâm tặc khốn khiếp ... ngươi muốn khi dễ ta đến khi nào?"
" Bép" " bép" " bép" ...
Hồ Phong càng ra tay mạnh bạo hơn nữa.
Thi Tình khóc sướt mướt, miệng nhỏ mếu nói:
-" Đừng đánh nữa ... ta chịu thua rồi a"
Hồ Phong bàn tay xoa xoa mông của nàng, không tin nói:
-" Tình cô nương, ta không tin nàng được, trừ khi nàng ..."
Thi Tình giãy nảy nói:
-" Hồ Phong ... ngươi dừng tay lại được chưa? đừng xoa nó nữa"
Hồ Phong tay bóp bóp hai cái rồi dừng lại, cười nói:
-" Trừ khi nàng phải hôn ta một cái ... mới thể hiện được thành ý của nàng" bàn tay của hắn bắt đầu xoa xoa mông căng của nàng.
Thi Tình nổi giận, kiên quyết nói:
-" Không thể nào ... ngươi nằm mơ"
-" Ngươi ... ngươi ... ngươi mau dừng tay ... không được làm bậy" ngón tay của Hồ Phong đã đi vào khe mông của nàng.
Hồ Phong cười nói:
-" Tình cô nương, làm sao? không phải ai cũng dễ dàng được hôn ta đâu a"
" Phi" Thi Tình xì cười khinh thường, trong đầu nhỏ của nàng đang xoay chuyển suy nghĩ.
Nàng cắn răng ngà, nói:
-" Hồ Phong, chỉ được chạm môi thôi, không được lâu dài"
Hồ Phong thầm sung sướng trong lòng, vội đồng ý:
-" Được ... Tình cô nương ... bắt đầu đi" hắn lật người của nàng lại chờ đợi.
Thi Tình đôi mắt căm tức nhìn Hồ Phong, tay nàng kéo xuống khăn che mặt, hiện ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng câu hồn, nàng nhắm mắt đẹp, nước mắt tràn ra từ khóe mi cong vút.
Hồ Phong không đành lòng, bàn tay vuốt ve gò má xinh đẹp của nàng, thở dài nói:
-" Tình cô nương, nàng đi đi, hãy quên chuyện này, đừng tìm đến kẻ dâm tặc như ta nữa ... ài"
Thi Tình mở mắt đẹp ra, nàng đã nằm trên khúc cây to, không thấy bóng dáng của Hồ Phong đâu. Nàng ngồi dậy nhìn xung quanh một lúc, sống mũi cay cay, nước mắt không nhịn được chảy ra, miệng nhỏ mếu máo.
" Lộc cộc" tiếng xe ngựa lăn bánh ...
Hồ Phong nằm dựa đầu vào đùi thon của Y Nhiên, mắt nhắm như ngủ say, hắn như nằm mộng một giấc mơ dài. Trong mơ, hắn cùng Thi Tình nắm tay dạo chơi trên đồng cỏ xanh, bất ngờ nàng bị một mũi tên bắn trúng ngực, nàng nằm xuống không tiếng động, hắn gào khóc thảm thiết trong sự bất lực.
Nguyệt Phượng mắt đẹp lo lắng, bàn tay nhỏ lay lay người Hồ Phong:
-" Tướng công ... tướng công ... "
Đám nữ nhân đều nhíu mày liễu nhìn Hồ Phong ...
-" A ... không được ... không ..." Hồ Phong bừng tỉnh, tay chân khua loạn, mồ hôi trên trán đã lấm tấm từng hột.
" Lộc cộc" tiếng xe ngựa vẫn còn lăn bánh ...
Tiểu Điệp lau mồ hôi trên trán cho hắn, nhỏ giọng nói:
-" Ca ca ... huynh mơ thấy ác mộng hả?"
Hồ Phong nhìn đám nữ nhân vẻ mặt sầu lo, hắn ngồi dậy, tay vuốt trán vẫn còn đau đầu, mỉm cười nói:
-" Các nàng không cần lo lắng, ta chỉ suy nghĩ nhiều một chút nên mới như vậy, không có gì đáng lo ngại đâu"
Sau khi bình ổn đám người, hắn thò đầu ra cửa sổ nhìn cảnh sắc xung quanh.
Nơi này đã khá xa thành Giang Nam, không phải đường trở về tiêu cục Vân Kiêu, mà theo một hướng hoàn toàn khác.
Những cánh đồng lúa, hoa màu của người dân trải dài hoặc lưa thưa hai bên đường, từ xa có thể nhìn thấy những đàn cò trắng vỗ cánh bay.
Ngựa đi với tốc độ khá chậm, đơn giản là bọn hắn cũng không cần phải vội.
Tiểu Điệp ra ngồi chung cả với gia đinh, nàng có thể cảm nhận được mùi hương đặc biệt từ những cánh đồng lúa.
Như Huyên từng đi nhiều nơi như vậy, nàng cũng từng canh tác trên những cánh đồng lúa, nàng mỉm cười nói:
-" Tướng công, thiếp sẽ thổi một khúc sáo trợ hứng nha" nói vậy thôi chứ nàng đã thổi luôn rồi.
Mọi người yên lặng lắng nghe, tiếng sáo du dương vang lên, cộng thêm cảnh sắc bạt ngàn của đồng lúa, tạo nên một bức tranh thơ mộng như vẽ.
Bất tri bất giác bọn họ đã ngồi xe ngựa cả ngày trời, bây giờ cần kiếm chỗ nghỉ ngơi qua đêm. Đám nữ nhân không ai tỏ ra yếu đuối, các nàng tuy mệt mỏi nhưng không hề than vãn về điều đó.
Tiểu Điệp ngoài lúc quấn lấy Hồ Phong ra, nàng cũng tỏ ra mạnh mẽ hơn nhiều, nàng có thể tự lo sinh hoạt cho bản thân.
Sau một đêm ở nhờ nhà người dân tốt bụng, hắn đưa cho họ chút bạc vụn, đám người Hồ Phong tiếp tục lên đường đi đến một thị trấn nhỏ.
Hồ Phong bất ngờ nhận ra người quen Hạ Thành và tiểu muội của hắn Hạ Khinh Lan. Dường như hai người bọn họ chưa phát hiện ra sự có mặt của Hồ Phong.
Xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn, người đi đường nhìn nhiều thêm vài lần, bởi vì cỗ xe ngựa quá bắt mắt nên đã thu hút những tên du côn.
Hai người Hạ Thành cùng đang đối mặt những tên du côn này, bọn chúng đòi bạc một cách vô lý, may mắn là thương đội của họ không phải những kẻ dễ nắn bóp như vậy.
Họ làm ăn nên muốn hòa khí nói chuyện, nhưng không có nghĩa sẽ mềm yếu. Tình thế giằng co trở lên giảm bớt khi cỗ xe ngựa của Hồ Phong xuất hiện, bọn chúng nghĩ đã gặp được con dê béo ngon lành.
Khi mà bọn chúng đang vui mừng tiếp cận thì ...
-" Cút mau" " Uỳnh" " hự hự hự ..." " phụt ..." hắn ra tay có chừng mực.
Cách đơn giản mà hắn thường dùng cho những tên ý đồ xấu, hắn đặc biệt ghét những kẻ tụ tập ỷ thế ức hiếp người, cần thể hiện sức chấn nhiếp nhất định.
-" A ... chạy mau" những tên du côn sợ chạy mất tích, có lẽ bọn chúng sẽ thu liễm lại, nếu không ...
Đám thương buôn đều vui mừng cảm kích Hồ Phong, nhưng cũng không dám nói gì nhiều, ai mà biết được vị này tính tình ra sao?!
Hạ Thành nhíu mày nhìn Hồ Phong, hắn có cảm giác đã từng gặp người này ở đâu rồi, nhất thời hắn vẫn chưa nhớ ra.
Hạ Khinh Lan thì khác, đêm hôm đó mặc dù trời tối nhập nhèm, nhưng nàng làm sao có thể quên được thần tượng trong lòng chứ! nàng kéo tay áo Hạ Thành, hưng phấn nói:
-" Ca ca, ân nhân xuất hiện rồi nha" nói rồi nàng nhanh đi hướng Hồ Phong.
Xe ngựa đã dừng lại, đám nữ nhân ngó đầu từ trong xe nhìn ra, nghi hoặc nhìn tiểu cô nương đang đứng cạnh xe.
Tiểu Điệp mắt đẹp chớp động, nở nụ cười với Hạ Khinh Lan, nói:
-" Tiểu muội muội, ngươi muốn gì nha" nàng cảm giác bản thân mình đã lớn rồi.
Hồ Phong mỉm cười với Khinh Lan, tay nhéo mũi xinh của tiểu Điệp, cười mắng:
-" Tiểu muội, ngươi đừng loạn kêu người khác tiểu muội"
-" Nàng ấy còn hơn tuổi của muội đó"
Tiểu Điệp tay nhỏ xoa mũi, miệng nhỏ dẩu lên, không phục nói:
-" Ca ca, huynh nhìn ngực nàng ấy xem, nhỏ hơn của muội nữa, muội lớn hơn nàng ấy nha"
Đám nữ nhân của hắn, không nhịn được nhìn xuống ngực của mình, rồi lại nhìn ngực của tỷ muội khác, có vẻ như các nàng đang so sánh ai sẽ là lão đại ở đây.
Hồ Phong dở khóc dở cười với cách tính tuổi của tiểu muội, mắt nhìn Khinh Lan, áy náy nói:
-" Tiểu cô nương, nàng đừng trách tiểu muội ta, muội ấy ngốc lắm, không có ý gì đâu"
Tiểu Điệp phản bác ngay, chu miệng nói:
-" Ca ca, muội không ngốc ... huynh mới ngốc"
Hồ Phong nổi giận:
-" Tiểu Điệp, dám chê ta ngốc, muội mới ngốc"
-" Huynh ngốc"
-" Muội ngốc"
Hạ Khinh Lan khóe miệng co giật nhìn hai người.
... ... ...
Đám người Hồ Phong ăn cơm trưa, cùng hai huynh muội Hạ Thành. Sau đó hai huynh muội Hạ Thành, tạm biệt đám người Hồ Phong cùng thương đội trở về thành Giang Nam.
Thông qua nói chuyện, hắn cũng biết hai người thuộc thương hội Hạ gia, hai huynh muội bọn họ đều là hài tử thê thiếp của Hạ lão gia, bọn họ cũng được giao cho một chút sản nghiệp để làm ăn.
Đám người Hồ Phong rời thị trấn, tiếp tục lên đường.
Hai sư tỷ muội Ngọc Diệp, Ngọc Liên đến quán trọ cũ của Hồ Phong, thì được lão bản đưa địa chỉ nhà mới của hắn.
Hai nàng tìm tới nhà " Hồ Gia" gần hồ Cầu Duyên, đáng tiếc chỉ có đám người làm ở nhà. Có thể một tuần bọn hắn mới trở về được.
-" Sư muội ... hai ngươi đang tìm ai sao?" bỗng nhiên vang lên tiếng nói của nam nhân.
Ngọc Diệp và Ngọc Liên đều hành lễ với hai vị sư huynh.
Ngọc Diệp bối rối nói:
-" Hai vị sư huynh, hai người tại sao lại ở đây?"
Ngọc Liên không nói gì, chỉ cúi đầu nhỏ, để cho sư tỷ ứng phó.
Tào Chấn mỉm cười nói:
-" Diệp sư muội, muội cùng Liên sư muội ra ngoài, sao không nói với bọn ta một tiếng, sư huynh rất thương tâm a"
Ngọc Diệp cảm giác rất phiền não:
-" Chấn sư huynh, muội cảm thấy huynh không nên xuống núi, muội không muốn huynh lao tâm vì muội"
Hoắc Kiệt cũng lại gần Ngọc Liên, ân cần nói:
-" Liên sư muội, ta rất quan tâm đến nàng, nàng không biết điều đó sao?"
Ngọc Liên mắt đẹp nhìn hắn, ấp úng nói:
-" Kiệt sư huynh, muội ... muội còn nhỏ a ... muội chưa nghĩ đến điều đó"
... ... ...
Hai sư tỷ muội Ngọc Diệp, Ngọc Liên mỗi người đều có thêm một cái đuôi bám theo, không dứt ra được.
Hai vị sư huynh thì âm thầm đắc ý về chiến thuật mới này.
Tào Chấn thầm nghĩ:
-" Ta không tin ... nàng sẽ không cảm động trước tấm lòng của ta"
Ngọc Diệp bực bội trong người, nàng bất đắc dĩ thầm chán ghét:
-" Các ngươi không phải sư huynh của ta, ta đã đá ngươi ra khỏi đây rồi"
Ngọc Liên làm lơ Hoắc Kiệt, nàng đang nghĩ trên đầu có những đám mây đen:
-" Đến bao giờ mới dừng lại đây?"
Hai vị sư huynh của nàng tâm trạng không tồi, ở cùng người mình thích, cảm giác sẽ khác hẳn.
Khả Như đang ngồi ở đình nghỉ mát, hai tay nhỏ của nàng chống cằm trên bàn, mặt đẹp xụ xuống, miệng nhỏ dẩu lên.
Tiểu Đàm cũng chính là Tiêu Nhược Đàm, nàng chính là đệ tử của phái Mộc Hoa Tiên. Có hai vị đứng đầu cao thủ tọa trấn, Mộc Tiên và Hoa Hùng là phu thê đã ngoài năm mươi tuổi, thành lập môn phái sau đó ở ẩn đến bây giờ.
Nhược Đàm tuổi chừng 15, cao 1m60, mặc y phục nữ nhân màu vàng, quần dài, eo thon. Khuôn mặt xinh đẹp ngang ngửa Khả Như, nàng chỉ mạnh miệng, nhưng thực ra rất yếu đuối.
Nàng ngồi đối diện Khả Như, miệng nhỏ nhấp ngụm trà thơm, nhíu mày liễu nói:
-" Như tỷ, tỷ đang nghĩ gì nha?"
Khả Như thở nhẹ một hơi, lắc đầu nói:
-" Đàm muội, muội nói xem, ta cùng hắn có thể trở thành một đôi được không? phù ..."
Nhược Đàm buồn bực nói:
-" Như tỷ, tỷ tại sao lại thích tên vô sỉ mặt dày như hắn chứ? phì"
Khả Như nghe Nhược Đàm nói, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong, cười trêu nói:
-" Đàm muội à, đêm qua ngươi ngủ mớ, còn gọi tên hắn đó nha, hi hi"
Nhược Đàm tay nhỏ vỗ bàn, mặt nhỏ đỏ lên, tức giận nói:
-" Như tỷ, tỷ gạt muội, muội làm sao có thể gọi tên Hồ Phong mặt dày đó chứ! hừ"
Khả Như mỉm cười:
-" Đàm muội, ta đâu có nói hắn là Hồ Phong! sao muội lại biết được chứ? hì hì"
Nhược Đàm mặt đẹp cứng đơ, ấp úng nói:
-" Như tỷ ..."
-" Ta ... chỉ đoán vậy thôi ... ta rất thông minh nha"
Khả Như nở nụ cười tươi như hoa, lắc đầu nói:
-" Đàm muội ..."
-" A ... chuột kìa" nàng chỉ dưới chân Nhược Đàm.
-" A ... cứu mạng" Nhược Đàm giật bắn người, khuôn mặt hốt hoảng, chân nhỏ bỏ chạy đi xa. Nàng đã nhanh chóng núp sau một bụi hoa lớn.
-" A ha ha hi hi ... hi hi ..." Khả Như tay nhỏ ôm bụng, gập người cười to.
Nhược Đàm xụ mặt đẹp, tay nhỏ chỉ Khả Như, hờn dỗi nói:
-" Như tỷ ... tỷ ... tỷ ... quá đáng lắm ... hừ hừ" mặt đẹp không vui.
Khả Như bỗng nhiên che miệng, ấp úng nói:
-" Chuột ... chuột"
Nhược Đàm tức giận, nói:
-" Như tỷ, muội không tin tỷ nữa đâu ..."
" Chít chít" tiếng chuột kêu
-" A ... trời ơi"
-" Cứu mạng" Nhược Đàm bị một con chuột con bám vào ống quần, nàng chạy lung tung hô to.
Khả Như lắc đầu nói:
-" Đàm muội, muội thật ngốc"
Nói ra thì dài dòng, nhưng trên xe ngựa của Hồ Phong hiện nay đã thêm một vị khách cũ mà mới.
Thi Tình khoanh hai tay nhỏ trên ngực lớn, ngồi trên xe ngựa, mắt đẹp của nàng đang trừng mắt cùng Hồ Phong.
Thực ra ...
Tính cách của hai người khá ngang bướng, không ai chịu ai, mới có một màn như vậy.
Tiểu Điệp khá thích thú với điều này, nàng quyết định làm trọng tài cho hai người.
" Cạch" bánh xe vấp phải một hố lớn trên đường, và thế là ...
Tiểu Điệp trợn tròn mắt đẹp nhìn hai người, họ đang chạm môi nhau ở khoảng cách gần như vậy. Tuy cách một lớp vải che mặt, nhưng cảm giác không tệ chút nào!
Hai người rời môi!
Chỉ ngắn ngủi vài phút ... a nhầm ... ngắn ngủi vài giây, cũng đủ làm tâm hồn của ai đó xao xuyến, mong là theo hướng tích cực.
Hồ Phong nhanh trí, tỏ vẻ mặt đau khổ trước mặt đám nữ nhân của hắn:
-" Ài ... các nàng cũng thấy rồi đó ... ta bị cưỡng hôn a"
-" Các nàng phải làm chủ cho ta ... ta phải cưỡng hôn lại ... mới phải đạo a"
Tiểu Điệp tay nhỏ vuốt vuốt lưng của hắn an ủi:
-" Ca ca ... huynh đừng buồn nữa mà ... muội sẽ đứng về phía huynh vụ này nha"
Hồ Phong cảm động suýt rơi nước mắt, xoa đầu tiểu Điệp, chân thành nói:
-" Tiểu muội, muội thật ..."
-" Đ Ủ R Ồ I " Thi Tình quát to.
Tiếng nói cười im bặt một lúc, rồi lại vang lên lần nữa.
Thi Tình tức điên, bực bội trong người:
-" Các ngươi ..." nàng đấu kiếm cũng không lại, đấu khẩu càng không phải đối thủ.
Bên trong xe ngựa luôn ồn ào náo nhiệt, bên ngoài xe ngựa đã bị hơn mười tên cướp cầm đao chặn đường.
Gia đinh vội bẩm báo:
-" Công tử gia, có ... có cướp"
Hồ Phong chưa kịp trả lời, Thi Tình đã cầm kiếm phi thân ra ngoài.
Tên đầu lĩnh thấy có cô nương dáng người uyển chuyển xuất hiện, mắt sáng lên, miệng suýt rớt nước miếng, cười nói:
-" Cô nương xinh đẹp, nàng có thể ..."
" Bịch" " a ..." hắn đã bị Thi Tình đạp một cước vào ngực lăn lộn mấy vòng trên đất.
" Phụt" miệng hắn thổ huyết, đôi mắt mờ đi, nằm bất tỉnh dưới đất.
Đám nữ nhân kinh hô, không ngờ Thi Tình bạo lực như vậy.
Hồ Phong nghĩ võ công của nàng thuộc hàng đỉnh nhất lưu. Còn muốn biết thêm chi tiết, chỉ có cởi y phục mới biết được!
" Bịch" " bịch ..." nàng liên tiếp hạ những tên còn lại dễ dàng, tay cầm kiếm gác lên cổ một tên đang quỳ dưới đất.
Tên cướp khuôn mặt xám ngắt, chắp tay van xin:
-" Nữ hiệp tha mạng ... xin nữ hiệp tha mạng"
-" A ..." tên này bị nàng đâm một lỗ máu trên người, gục xuống đường ngất đi.
Hồ Phong đã kéo rèm không cho đám nữ nhân xem tiếp.
Gia đinh khuôn mặt đã chết lặng, trong lòng gào thét:
-" Tuyệt đối không thể đắc tội vị thiếu phu nhân này" nếu Thi Tình biết suy nghĩ của hắn, nhất định đâm hắn vài lỗ máu không trượt phát nào.
Hồ Phong híp mắt nhìn nàng, cụ thể là mông căng của nàng, tay hắn đang bóp mông Hương Sam không trượt cái nào!
" Lộc cộc" xe ngựa tiếp tục lên đường ...
Thi Tình khoanh tay trước ngực, ý vị sâu xa nhìn Hồ Phong:
-" Đắc tội ta ... hậu quả sẽ rất thê thảm"
Hồ Phong cũng không kém:
-" Bị ta để ý ... hậu quả sẽ sướng thê thảm"
Mỗi người đều có những ý nghĩ nguy hiểm không giống nhau, tiếp tục lên đường.