Tạ Thanh Tuyền đến Giang Nam được một thời gian khá dài, nàng sẽ cùng quan binh trở về Tỉnh Triết Giang, chuẩn bị cho lễ thành hôn sắp tới.
Thiếp thân nha hoàn của nàng gõ cửa " cộc cộc", sau đó nói vọng vào:
-" Bẩm tiểu thư, mọi người đang chờ tiểu thư ở ngoài rồi ạ"
Thanh Tuyền mở cửa, khuôn mặt xinh đẹp nhưng có nét u buồn, nàng hít nhẹ một hơi thu dọn tâm tình, mỉm cười:
-" Đi thôi"
Khắc Kim Luận đi tận nơi tiễn nàng, hắn luyến tiếc nói:
-" Tuyền muội, muội lần này trở về nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, ta ở đây luôn ngóng trông hình bóng của muội đó"
Hắn nắm tay của nàng đặt trên má của hắn, cưng chiều nói:
-" Tuyền muội, muội đến nhanh đó nhé"
Nha hoàn đứng bên cạnh đã rời đi, nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Gió khẽ thổi tung bay mái tóc dài của Thanh Tuyền, nàng không biết bản thân đang nghĩ gì!
Thanh Tuyền để mặc hắn vuốt ve bàn tay nhỏ bé của mình, bất tri bất giác nàng rơi lệ.
Kim Luận bối rối nói:
-" Tuyền muội, muội sao vậy? có phải huynh làm muội không vui phải không?" hắn vươn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt ướt cho nàng.
Thanh Tuyền híp híp mũi cay cay, mở miệng nhỏ nói:
-" Luận huynh, huynh tại sao lại tốt với muội như vậy"
Kim Luận hơi bất ngờ với câu hỏi của nàng, hai tay hắn nắm hai bờ vai của nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn thâm tình nói:
-" Tuyền muội, muội sắp là nương tử của ta rồi, ta không tốt với muội thì tốt với ai nữa"
-" Ta rất yêu muội" hắn kéo nàng kéo vào lòng ôm chặt, như sợ biến mất.
Thanh Tuyền khóe mắt không nhịn được chảy thêm nước mắt, mặc cho hắn ôm trong lòng, mở miệng nhỏ nói:
-" Muội ... biết ... rồi ..."
Nha hoàn đưa vạt áo lau nước mắt, mũi sụt sịt, thì thào:
-" Mong cho hai người được thành đôi, sống bên nhau trọn đời, hic hic"
" Lộc cộc" xe ngựa lên đường, hai bên hai hàng hộ vệ đao sáng lóa, người đi đường cũng phải nhường chỗ, xì xào bàn tán.
Thanh Tuyền ngồi trong xe ngựa, hai bàn tay nhỏ nắm lại với nhau, khuôn mặt xinh đẹp của nàng thực sự đang rất đau khổ.
Nha hoàn ngồi bên cạnh, nước mắt cũng rơi theo, nàng ta an ủi:
-" Tiểu thư, người đừng buồn nữa mà, chỉ cần sang tháng là sẽ gặp lại cô gia thôi nha"
Thanh Tuyền dùng khăn tay lau nước mắt của mình, sụt sịt nói:
-" Tiểu Xuyến ... ta biết rồi"
-" Nhìn ta khóc ... có phải rất khó coi phải không?"
Tiểu Xuyến lắc đầu nhỏ nói:
-" Tiểu thư, người càng khóc càng đẹp nha"
Thanh Tuyền chọc lét của Tiểu Xuyến, cười mắng:
-" Nha đầu chết tiệt ... còn dám trêu đùa ta nữa ... hừ"
Tiểu Xuyến lắc cánh tay của Thanh Tuyền nói:
-" Hì hì ... tiểu thư ... người cười lên rất đẹp nha"
Thanh Tuyền lắc đầu nói:
-" Xinh đẹp để làm gì chứ ..."
Tiểu Xuyến khó hiểu hỏi:
-" Tiểu thư ..."
Thanh Tuyền cười trừ cho qua:
-" Không có gì ..."
Gần ba ngày ngồi xe ngựa, cuối cùng bọn người Hồ Phong cũng đến nơi cần đến, nơi mà nhiều người thường đến đi ngắm cảnh.
Sông Dương Hà vẫn nằm trong địa phận tỉnh Giang Nam, cảnh đẹp tuyệt luân, với những cánh rừng phủ xanh bạt ngàn, điều đặc biệt là hai bên bờ sông đều có những vách núi cheo leo, muôn hình đa dạng.
Con sông rộng lớn nhưng không chảy mạnh, dòng nước hài hòa, nhiều nơi được mở rộng cả kilomet, bên trên mặt nước có thảm thực vật rong rêu xanh mơn mởn, nhiều chỗ có thể bước đi ở trên.
Hồ Phong cùng đám nữ nhân đứng ở trên một nơi đất bồi cao, ngắm nhìn cửa vào dòng sông này.
Xung quanh đây đa phần là những thôn làng nhỏ, họ sinh sống bằng nghề đánh bắt cá và săn thú trên rừng.
Đám nữ nhân mở miệng hét to:
-" Oa ... đẹp quá ... "
-" Thật rộng lớn ... còn dài nữa!"
-" Núi thật là cao ... ta muốn lên núi"
-" Sông thật đẹp ... ta muốn bắt cá"
-" Không khí thật trong lành ... ta muốn bay ..."
-" Không ... ta muốn ăn thịt ..."
-" ... ... ... "
Mọi người như muốn giải tỏa tất cả những mỏi mệt vào trong thiên nhiên.
Thi Tình hừ lạnh, không vui nói:
-" Có gì vui chứ? chỉ là dòng sông thôi mà! hừ"
Hồ Phong đưa tay bóp mông của nàng, cười lạnh nói:
-" Có gì to chứ? chỉ là cái mông thôi mà! hừ"
Thi Tình giật bắn người, nàng đứng xa Hồ Phong một khoảng cách xa, cầm kiếm chỉ vào hắn, tức giận quát:
-" Hồ Phong, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi"
Hồ Phong đón được kiếm của nàng, cười nói:
-" Thi Tình, nàng đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, ta có mấy ngày chưa làm chuyện đó rồi"
Thi Tình mặt đỏ lên, quăng kiếm đi, ngồi trên đất vẽ vòng tròn:
-" Vô sỉ ... bại hoại ... xấu xa ..."
-" Đồ con rùa ... đồ con lừa ... đồ con heo ..."
-" ... ... ..."
Hồ Phong trán nổi hắc tuyến, hắn không nghĩ nàng còn có chiêu mắng chửi người như vậy. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tâm tình muốn đánh mông của nàng.
Bây giờ khoảng giữa buổi sáng, Hồ Phong dẫn đám người đi vào trong thôn gần đây nhất.
Sự việc những người lạ vào thôn đều rất bình thường, đôi khi có cả quan binh của triều đình cũng có vào ở.
Hồ Phong cũng xuất thân từ những thôn làng như vậy, hắn chỉ khác trước kia mỗi bộ y phục mà thôi.
Rất nhanh, hắn đã xin vào ở được trong một nhà nữ phụ trung niên, phu quân mất sớm trong một lần lên rừng bị hổ vồ mất xác. Trong nhà có hai tỷ muội, người tỷ gả cho phu quân ở trong thành Giang Nam, nghe đâu làm nghề bán đậu phụ ven đường. Còn một muội muội đi chơi bên hàng xóm chưa về.
Hồ Phong nói với gia đinh:
-" Tiểu Tam ... ngươi đi cho ngựa ăn, rồi tắm cho nó luôn"
Gia đinh nói:
-" Vâng, công tử gia"
Hồ Phong đi vào bên trong nhà, có một gian bỏ trống từ khi vị cô nương kia gả đi. Sau một thời gian chắp ghép, hắn cũng cho ra một chiếc giường lớn, đủ cho bọn hắn nghỉ ngơi.
Tiểu Điệp trèo lên giường nằm, cười nói:
-" Ca ca ... muội muốn ngủ ở đây ... hi hi"
Hồ Phong kéo tiểu Điệp dậy, nhéo mũi nhỏ của nàng, cười nói:
-" Tiểu Điệp, không được, chỗ này dành cho các tẩu tẩu của muội rồi"
-" Muội ở bên phòng khác nhé"
Tiểu Điệp ngồi trên giường, hai chân đung đưa, chu miệng nhỏ nói:
-" Ca ca, muội không chịu đâu, muội muốn ngủ ở đây cơ"
Tiểu Châu ngồi cạnh tiểu Điệp, mắt đẹp lườm Hồ Phong cười nói:
-" Tiểu Điệp, muội nghe lời ca ca của muội đi, muội cẩn thận hắn đánh mông của muội đó, phải không tướng công? hi hi"
Đám nữ nhân gật đầu đồng tình với tiểu Điệp.
Nhưng Y Nhiên thì lại khác, nàng chính là đồng minh tin cậy lâu năm của tiểu Điệp, nàng ngồi xuống chen giữa tiểu Điệp và Hồ Phong, nàng nói:
-" Tiểu Điệp, muội yên tâm, có ta ở đây, xem ai dám động đến muội"
Tiểu Châu cứng lưỡi, nàng có mấy ngày không làm chuyện đó, khó lắm mới có cơ hội, Nhiên tỷ lại làm rối tung lên.
Tiểu Điệp vỗ tay hoan hô, mặt nhỏ hưng phấn, ôm chặt Y Nhiên, cười nói:
-" Oa ... yêu tẩu tẩu nhất luôn"
-" Những người khác ... hừ hừ"
Hồ Phong và đám nữ nhân xấu hổ, tự nhiên trở thành kẻ xấu trong lòng tiểu Điệp.
Hồ Phong quyết định tìm phương pháp khác, hắn đi ra ngoài sân.
Thi Tình đi theo, nàng khoanh tay trước ngực, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm nói:
-" Hồ Phong, ta ở chỗ nào hả?"
Hồ Phong lắc đầu thở dài nói:
-" Thi Tình, nàng cũng đừng hỏi ta, ta còn không biết ngủ ở đâu đây!"
Thi Tình nhíu mày liễu nói:
-" Hồ Phong, ta không biết đâu, ngươi là nam nhân, ngươi phải lo cho ta, hừ"
Hồ Phong đi đến gần nàng, hai tay nắm hai vai nhỏ của nàng, cười tươi nói:
-" Thi Tình, hay là ... hai chúng ta tìm chỗ nào ngủ chung đi"
Thi Tình khuôn mặt đỏ tới mang tai, mắt đẹp như muốn giết người nhìn hắn, nàng gằn từng chữ:
-" Ngươi ... muốn ... c.h.ế.t ..." tay nhỏ của nàng thành nắm đấm, giơ lên muốn đánh hắn một trận tơi bời.
Nhưng đã bị Hồ Phong chụp được, hắn cười nói:
-" Thi Tình, nàng đừng vội động thủ như vậy, lại còn hay tức giận nữa, nhanh già lắm a"
Thi Tình hừ lạnh, nói:
-" Hồ Phong, còn không phải tại ngươi, ta có chết cũng tại ngươi hết" nàng cố vùng vẫy thoát khỏi tay của hắn, mắt đẹp đã đỏ lên rồi.
Hồ Phong trầm mặc một chút, dùng tay bất ngờ điểm huyệt trước ngực của nàng, thi triển khinh công ôm nàng rời khỏi thôn.
Thi Tình bị điểm huyệt, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn mọi vật phía trước, nàng thật sự bắt đầu lo sợ, sợ hắn sẽ làm gì mình.
Nhưng hình như nàng lo quá xa, hắn chỉ ôm nàng chạy lên một ngọn đồi trọc cao, có thể nhìn về phía dòng sông Dương Hà thơ mộng.
Hồ Phong vươn tay giải huyệt cho nàng, ở tư thế hắn bế nàng.
Thi Tình miệng nhỏ kêu lên một tiếng " đau ", giãy nảy nói:
-" Hồ Phong, ngươi muốn làm gì? còn không mau buông ta xuống"
Hồ Phong để nàng xuống, cười nói:
-" Thi Tình, nàng có cảm giác được nơi này rất đẹp không? xinh đẹp như tên của nàng vậy"
Trên đồi cao, gió mát "hiu hiu" thổi tóc dài, y phục của nàng tung bay như một bức tranh mặc thủy xinh đẹp.
Thi Tình đứng sát người Hồ Phong, nàng có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, hai nắm đấm nhỏ của nàng siết chặt, rồi nhẹ nhàng thả ra, nàng buồn bã nói:
-" Hồ Phong, ngươi đừng gạt ta nữa, những thứ ngươi làm đều có mục đích phải không?"
Hồ Phong hít sâu một hơi, thở dài nói:
-" Thi Tình, đúng vậy, mục đích của ta là ... muốn nàng quên đi những chuyện không vui trong lòng"
Hắn quay người bỏ đi xuống đồi, nói:
-" Nếu nàng không thích ... ta đi trước đây ... hi vọng nàng sẽ vui vẻ"
Làn gió mát thổi nhẹ qua người nàng, đôi mắt dõi theo bóng hình đang dần đi xa kia, nàng không nhịn được sống mũi cay cay, nước mắt tràn mi rơi thấm khăn che mặt.
Lúc mà bóng lưng hắn dần biến mất, miệng nhỏ của nàng khẽ hé mở, nhưng dường như rất khó khăn, như có một thứ gì đó chặn lời nói của nàng vậy.
-" Hồ ... Phong ..." nàng nói như muốn hét lên, con tim của nàng như nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng hình bóng kia đã không còn hiện trước mắt nàng.
Thi Tình như lặng người đi, hai chân nhỏ lung lay như sắp ngã, nàng không hiểu tại sao? nhưng nàng biết, nàng đang rất thương tâm.
Nàng ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn, miệng nhỏ lẩm bẩm:
-" Hồ dâm tặc ... đáng ghét ... xấu xa"
-" Hồ con lừa ... đồ con heo ..."
Hồ Phong khoanh tay đứng phía sau nàng, trán nổi gân xanh, khóe miệng co giật:
-" Thi Tình, nàng không thể nói tốt về ta một chút sao?"
Thi Tình tim đập hơi nhanh, nàng đứng dậy hít một hơi nhẹ, hừ lạnh quay người nhìn dòng sông, không nói gì.
Hồ Phong đi đến, bất ngờ ôm nàng từ phía sau.
Thi Tình giãy nảy, bàn tay nhỏ nắm tay của hắn muốn gỡ ra, miệng nàng quát lên:
-" Hồ Phong, tên dâm tặc này, ngươi muốn làm gì?"
-" Mau buông ta ra"
Hồ Phong xoay người nàng lại, cố tình gỡ khăn che mặt của nàng xuống.
Thi Tình mặt đẹp hoảng sợ kèm theo tức giận, sắc mặt khó coi, quát lên:
-" Ngươi ... ngươi muốn gì nữa? không được làm bậy ... ú ớ" đôi môi đỏ mọng của nàng, đã bị hắn bịp lại bằng miệng rộng của hắn.
Đôi mắt đẹp của nàng mở to, cơ thể như bị thôi miên trong giây lát, nàng không nghĩ hắn sẽ cướp nụ hôn đầu của mình. Bàn tay của nàng cũng quên hoạt động, vô thức chống hai tay trên ngực của hắn.
Hồ Phong bắt đầu thưởng thức đôi môi của nàng, hắn ngoạm miệng rộng mút, vươn đầu lưỡi tách răng ngà của nàng ra.
Thi Tình đầu óc trống rỗng, trong thâm tâm của nàng rất muốn kháng cự lại hắn, nhưng không hiểu sao cơ thể nàng như muốn nhũn ra trong lòng hắn, nàng nhắm nghiền đôi mắt, răng ngà khẽ mở.
Hồ Phong vui mừng, đầu lưỡi nhanh chóng đi vào trong, tìm kiếm lưỡi thơm của nàng.
Hai bàn tay to của hắn đang nâng cổ thon của nàng, miệng hôn mút " chùn chụt", hắn đang cố gắng kéo lưỡi thơm của nàng ra ngoài.
Thi Tình hơi thở như lan, mũi nhỏ híp híp phun nhiệt khí, nàng đang vươn đầu lưỡi theo tiết tấu của hắn.
Sau một hồi giao chiến, hai chiếc lưỡi đang quấn quýt vào nhau, miệng hắn hút " chụt chụt" tất cả dịch thủy của nàng ngon lành.
Hai tay của hắn đã ôm nàng siết chặt vào lòng, chỉ có miệng lưỡi hoạt động mà thôi. A ... còn thứ khác.
Dương vật của hắn đã tỉnh dậy, đâm đâm cấn vào bụng phẳng của nàng.
Thi Tình nhíu nhíu mày liễu, nàng cảm nhận được vật đó, nàng nghiêng đầu đi không cho hắn hôn nữa.
Hồ Phong khó hiểu nói:
-" Thi Tình, hai ta đang yêu nhau vậy mà, tiếp tục a"
Thi Tình mắt đẹp trừng hắn, nói:
-" Tiếp tục cái đầu ngươi ... ngươi ... cái đó ... muốn đâm chết ta sao?"
Hai người tách ra, Hồ Phong nhìn chiếc quần đã thành túp lều lớn, gãi đầu nói:
-" Thi Tình, đó chỉ là phản ứng bình thường mà thôi"
-" Chúng ta tiếp tục hôn a"
Lúc này Thi Tình đã quay người đi, nàng thật sự sợ phải nhìn cái đó của Hồ Phong. Nàng không nghe lọt lời hắn nói nữa, kéo khăn che mặt lên, bước đi xuống đồi.
Hồ Phong không cam tâm, vội hô to:
-" Thi Tình, hay là chúng ta làm luôn ở đây nhé, dù sao ..."
Thi Tình sắc mặt đỏ lên, giận dữ quát to:
-" Câm miệng ... ngươi đi mà làm với heo đó ... hừ hừ" hai chân nàng đi nhanh xuống đồi, không muốn phản ứng tới hắn nữa.
Hồ Phong hiu quạnh đứng một mình trên đồi, gió thổi " hiu hiu" lay lay y phục của hắn, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, thì thào:
-" Thi Tình, nàng cười rồi đúng không?" hắn cũng không truy đuổi nàng, chỉ lẳng lặng đi phía sau.
Thi Tình khuôn mặt đỏ bừng tới mang tai, miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch:
-" Dâm tặc ... đồ con rùa"
Sau khi có chỗ ăn chỗ ngủ, tâm lý muốn đi ngoài chơi đều được mọi người nhất trí ủng hộ.
Lần này đi vào sông Dương Hà, có thêm một thành viên mới.
Thôn nhỏ này nếu có xuất hiện mỹ nữ cũng khó mà thoát khỏi tuổi 14, ở đây tục lệ thành hôn sớm hơn cả thôn của Hồ Phong.
Hà Linh năm nay 13 tuổi, cao 1m55, nàng ấy thường mơ mộng về cuộc sống giàu sang ở thành Giang Nam. Điều đó không có sai, nhưng để một tiểu nữ hài như nàng thực hiện được, rất khó.
Trời cao luôn cho người cơ hội, Hồ Phong đến thôn này, như ánh sáng của một ngôi sao băng xoẹt qua, cũng đủ làm nàng ước mơ nhiều thứ.
Buổi sáng sớm luôn là niềm cảm hứng cho nhiều công việc, đám người Hồ Phong chọn công việc đi vào sông Dương Hà dạo chơi.
Đội ngũ của hắn chia làm hai thuyền đi sát nhau, hắn thuê là thuyền đánh cá.
Hà Linh khuôn mặt tuy không xinh đẹp trắng trẻo bằng đám người tiểu Điệp, nhưng nàng thắng ở nhanh nhẹn hoạt bát, tạo cho người khác một cảm giác tràn đầy năng lượng sống.
Tiểu Điệp rất nhanh đã thành một đôi với Hà Linh, hai nàng khá tương đồng về tính cách, độ tuổi ngang nhau nên rất dễ nói chuyện.
Thuyền nhẹ lướt theo mái chèo, Hồ Phong đứng trên mũi thuyền, chắp hai tay sau lưng, y phục tung bay theo gió.
Thi Tình ngoài việc ngắm cảnh, nghe đám nữ nhân xì xào bàn tán, nàng thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn Hồ Phong, miệng lẩm bẩm:
-" Đồ con rùa"
Như Huyên như gặp dịp trổ tài, nàng ngồi trên mũi thuyền thổi sáo, tiếng sáo du dương kết hợp cảnh thơ mộng nơi này quá tuyệt.
Hồ Phong chỉ tiếc ở đây không có rượu, hắn đã làm vài vò giải khát.
Tiểu Châu thích nhất xem cá, nàng cùng Hương Sam chỉ trỏ đàn cá bơi dưới nước.
Tiểu Mạn cùng Y Nhiên ngồi nghe tiếng sáo, có vẻ rất nhập tâm.
Nguyệt Phượng mày liễu nhíu nhíu nhìn vách núi cao, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Có thể nghe rõ nhất tiếng cười đùa của tiểu Điệp và Hà Linh, chuyện trên trời dưới đất đều được các nàng đưa ra bàn tán. Hà Linh cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hồ Phong, nàng đang nghĩ gì trong đầu? không ai biết được.
... ... ...
Một tuần sau ...
Đám người Hồ Phong đã trở lại " Hồ Gia ", có thêm một vị khách Hà Linh, nàng cùng tiểu Điệp như đôi bằng hữu thân mật.
Hồ Phong nhận được gia đinh thông báo, có hai vị cô nương đeo khăn che mặt đến tìm. Hắn rất vui mừng nhưng lại thất vọng là các nàng không xuất hiện nữa.
Thi Tình đã trở về chỗ ở của Thi Nguyệt, nhưng cũng không rõ có phải hay không!
Hồ Phong nhanh chóng đến phủ đô đốc, hơn mười ngày không gặp Khả Như rồi.
Khả Như ngồi một mình trong đình nghỉ mát, nàng hai tay chống cằm thon, mắt đẹp nhìn cốc trà, miệng nhỏ lẩm bẩm:
-" Hồ Phong đáng ghét ..."
-" Đồ vô lương tâm ... hừ hừ"
Có một đôi bàn tay to từ đằng sau che hai mắt của nàng, nói với giọng yêu thương.
-" Như tiểu thư, nàng đoán xem ta là ai nào?" Hồ Phong cố gắng giả vọng ồm ồm che giấu.
Khả Như hốt hoảng, hai tay nhỏ bám hai tay của Hồ Phong, bĩu môi hồng nói:
-" Không biết"
Hồ Phong cúi thấp đầu, miệng rộng hôn lên gáy của Khả Như, hắn có thể nhìn thấy bộ ngực của nàng đang căng phập phồng.
Khả Như nhột nhột, như muốn nổi da gà, rụt rụt cổ thon.
Miệng hắn hôn lên mang tai của nàng, vươn lưỡi liếm nhẹ, cười nói:
-" Như tiểu thư, nàng thật sự không biết ta sao? ta sẽ ..."
-" Hồ Phong ... mau buông nhị tỷ của ta ra" Khả Ngân từ xa đi tới, mặt đẹp không vui nói.
Hồ Phong buông tay cười nói:
-" Ngân tiểu thư, nàng không thấy ... ta cùng nhị tỷ của nàng đang chơi rất vui sao?"
Khả Như khuôn mặt đỏ lên, nhìn Khả Ngân ấp úng nói:
-" Tam ... muội ... ngươi đến đây làm gì? không thấy ta đang tiếp khách sao?"
Hồ Phong ngồi xuống cạnh Khả Như, cầm cốc trà nàng đang uống dở, nốc cạn rồi nói:
-" Ngân tiểu thư, mời ngồi uống trà a" hắn rót thêm hai cốc trà.
Tay nâng cốc trà mời Khả Như luôn:
-" Như tiểu thư, nàng cũng uống đi, chúng ta tiếp tục tâm sự a"
Khả Ngân hừ lạnh nói:
-" Ai cần ngươi mời trà chứ! hừ" nàng ngồi xuống ghế, mắt đẹp trừng hai người.
Khả Như tiếp nhận ly trà, mắt lườm Hồ Phong, không vui nói:
-" Phong công tử, tiểu nữ cứ nghĩ, công tử quên luôn nơi này rồi chứ?"
-" ... ... ... "
Hồ Phong phải dùng sức chín trâu hai hổ, miệng lưỡi khô queo mới làm dịu được hai vị tiểu thư.
Lúc này chỉ còn lại hai người, Hồ Phong cùng Khả Như tay trong tay, đang bước đi theo lối mòn trong khuôn viên.
Khả Như bị hắn dắt tay đi, trong lòng ấm áp, nàng ấp úng nói:
-" Phong công tử, chuyện ... chuyện của chúng ta ..."
Hồ Phong bước chân chậm lại rồi dừng hẳn, hắn trầm mặc một chút rồi nói:
-" Khả Như, nàng yên tâm đi, chúng ta sẽ hạnh phúc và có thật nhiều hài tử béo mập nữa, khà khà"
Khả Như rụt tay lại, quay người đi, cúi đầu lí nhí nói:
-" Phong công tử, ngươi nghĩ như vậy thật sao?"
Hồ Phong từ phía sau ôm nàng vào lòng, hít nhẹ mùi thơm trên tóc của nàng, thâm tình nói:
-" Khả Như, nàng thật thơm nha, ôm cũng rất sướng nữa"
-" Ta thật may mắn khi có nàng"
Khả Như cơ thể như run lên, tim đập mạnh hơn, đôi tai nóng đỏ lên:
-" Hồ Phong, chàng có phải đang rất đắc ý" nàng xoay người lại, nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Hồ Phong làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.
Khả Như hơi bất ngờ một chút, nhắm mắt đẹp đáp lại nụ hôn của hắn.
Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm, một lúc lâu mới tách rời, khóe môi còn vương dịch thủy lóng lánh.
Khả Như xấu hổ vùi đầu nhỏ vào ngực của hắn, đôi mắt đẹp nhắm nghiền.
Hồ Phong vuốt ve lưng thon của nàng, sau đó ôm siết nàng vào lòng, như không muốn rời.
-" Khả Như ... nương tử"
Khả Như tim đập rộn ràng, lí nhí nói:
-" Tướng công ..."
Hai người tình chàng ý thiếp, nhưng không để ý đến một người đang lặng lẽ rơi lệ ... ài.
Hồ Phong nghe kể mới biết Tiểu Đàm, tên thật Tiêu Nhược Đàm, nàng đã rời đi phủ đô đốc từ ngày thứ ba.
Nhược Đàm khá thú vị, hắn muốn trêu chọc nàng một chút, mà hành tung của nàng hắn không biết gì cả.
Hắn lắc đầu cười, thì thào:
-" Đàm đệ à ... hi vọng lần sau gặp lại ... hai ta có thể cùng ngồi uống rượu"
Hồ Phong trở về tìm nữ nhân của hắn, mới là chính đạo.