Chương 75: Trốn tìm

Trên một con đường gần đến thành Giang Nam ...

Hai thiếu nữ đeo khăn che mặt, cưỡi hai con ngựa màu đen tuyền, phi nhanh chạy đi.

Ngọc Liên mặc y phục màu xanh nhạt, tung bay trong gió, nàng nói:

-" Sư tỷ ... chúng ta trốn ra ngoài như vậy?"

-" Muội cảm thấy ... không ổn nha!"

Ngọc Diệp mặc y phục màu trắng hồng, kiếm nhỏ dắt bên hông, nàng cưỡi ngựa chạy bên cạnh Ngọc Liên.

Đôi mắt đẹp của nàng chớp động, mở miệng nói:

-" Sư muội ... chúng ta về môn phái cũng được một thời gian rồi ... ta muốn dẫn muội ra ngoài lịch luyện thêm một chút"

Ngọc Liên nở nụ cười khúc khích, trêu nói:

-" Sư tỷ à ... sư tỷ có phải lịch luyện trên giường của Hồ Phong phải không? hi hi"

Ngọc Diệp đã chót dại, kể cho Ngọc Liên nghe về lần bị Hồ Phong ôm ngủ một đêm, nàng thường xuyên bị sư muội đem ra trêu đùa.

Ngọc Liên dường như rất thích trêu đùa vị sư tỷ, có bề ngoài băng lãnh xinh đẹp này.

Ngọc Diệp hừ lạnh một tiếng, mặt đỏ bừng tới mang tai, nghiêng đầu đi. Tôn nghiêm của sư tỷ còn đâu nữa!

Ngọc Liên nhíu mày liễu nói:

-" Sư tỷ, Chấn sư huynh rất thích sư tỷ đó"

-" Sư tỷ bỏ đi như vậy, muội nghĩ Chấn sư huynh sẽ rất thương tâm lắm luôn"

Ngọc Diệp miệng nhỏ thở dài nói:

-" Sư muội, thực ra Chấn sư huynh là người tốt, nhưng ta cảm giác không được tự nhiên khi đứng bên cạnh huynh ấy"

-" Ta rất khó diễn tả cảm giác đó ... ài"

Ngọc Liên cười trêu:

-" Sư tỷ, có phải ở bên cạnh Hồ Phong rất ấm áp?"

Ngọc Diệp mắt đẹp mông lung như nhớ lại, nói:

-" Có một chút ..."

-" A không phải ... sư muội ... ngươi ngứa da đúng không?" nàng nổi giận nói.

-" Xem ta làm sao thu thập ngươi"

Ngọc Liên hô to:

-" A không muốn ... sư tỷ bạo lực a" Ngọc Liên thúc ngựa chạy nhanh, trốn tránh khỏi móng vuốt của Ngọc Diệp.

Ngọc Diệp hừ lạnh:

-" Sư muội, ngươi đầu hàng còn kịp" nàng thúc ngựa đuổi theo.

Ngọc Liên hô to:

-" Không muốn a" nàng thúc ngựa chạy trốn nhanh hơn.

Hai người hai ngựa truy đuổi hướng thành Giang Nam.

Phía sau gốc cây lớn, hai nam nhân cưỡi ngựa nhìn bóng lưng hai nàng rời đi.

Hoắc Kiệt 21 tuổi lo lắng nói:

-" Sư huynh, huynh không sợ Diệp sư muội bị người khác cướp đi sao?"

Tào Chấn 23 tuổi không quan trọng, tự tin nói:

-" Kiệt sư đệ, ngươi không hiểu Diệp sư muội rồi"

-" Nàng ấy như một con ngựa hoang chưa thuần phục, rất khó có nam nhân nào lọt được mắt của nàng"

-" Ta tin ... ta sẽ chinh phục nàng ấy bằng chính con tim cháy bỏng của ta!"

-" Ha ha ..." tiếng cười của hắn vang vọng khắp cả núi rừng.

Trở lại với phủ đô đốc, Chu Lương đã rời đi làm nhiệm vụ của triều đình giao cho, chỉ có Kim Hoa phu nhân ở nhà quản lý mọi việc.

Khả Như mất tích, lúc đầu nàng còn tưởng rằng nữ nhi tật xấu lại tái phát, nàng vô cùng tức giận sai người đi tìm, sẽ dùng gia quy với nữ nhi.

Khi bình tĩnh lại, nàng nghĩ nữ nhi của nàng đã bị bắt cóc, người khả nghi nhất chính là Giang Ân, nàng cũng nói điều này với Hồ Phong.

Dạo gần đây, nàng thật sự khổ tâm với hai nữ nhi của mình, liên tục chuyện không vui ập xuống phủ đô đốc.

Hồ Phong đứng trên mái nhà của một tửu lâu, lắng nghe đôi chút xem bọn họ nói gì, biết đâu sẽ có có manh mối. Rất tiếc cho hắn là không có thông tin gì hữu ích, hắn đành rời đi nơi khác tìm kiếm.

Công việc tìm kiếm không phải một mình hắn làm, lão hòa thượng cùng lão giả cũng đang làm. Hai lão đang tìm cái gì? không ai biết rõ!

Lão hòa thượng như vớ được vàng trong đống cát, hắn đạp khinh công phi thân về một hướng, miệng lẩm bẩm:

-" A di đà phật ... đồ nhi của ta ..."

Lão giả cũng không kém cạnh, phi thân theo sát hưng phấn hỏi:

-" Lão hữu, ngươi tìm thấy hắn rồi phải không?"

Lão hòa thượng lắc đầu nói:

-" A di đà phật ... lão nạp không chắc chắn a"

Lão giả cười nói:

-" Tin ngươi mới lạ" hắn chỉ cần theo sát lão hòa thượng, không sợ lão hòa thượng độc chiếm một mình.

Hồ Phong núp ở một chỗ gần khu vực hai lão đang dừng lại, trong lòng hắn thầm mắng chửi:

-" Hai lão già này, muốn ám ta đến bao giờ đây?"

Hồi còn nhỏ tuổi, hắn thường chơi trốn tìm với tiểu Điệp, và đám người tiểu Mạnh nữa, rất là vui vẻ. Nhưng bây giờ hắn đang chơi trốn tìm với hai lão già, không vui chút nào a, còn nổi da gà nữa.

Trong khi hắn còn miên man suy nghĩ, đã nghe được được tiếng quát từ đằng xa.

-" Đồ nhi ... đứng lại" lão giả hô to.

Lão hòa thượng không vui nói:

-" A di đà phật ... đồ nhi là của ..."

-" Chạy đâu mất rồi?"

Lão giả hô lên:

-" Bên kia"

Hai người truy đuổi theo hướng Hồ Phong chạy trốn, vậy là cuộc truy đuổi lại dấy lên một phen sóng gió.

Hai đại cao thủ ẩn dật bỗng nhiên hiện thế, còn truy đuổi một thiếu niên nữa, điều quan trọng là hai đại cao thủ đến nay vẫn chưa thành công!

Thiếu niên này là ai?

Tại sao bị truy đuổi?

Quan hệ của họ là gì?

Rất nhiều vấn đề được bàn tán nơi đông người, có thể trở thành tin tức sốt dẻo hiện nay, át chế tất cả những câu chuyện khác.

Nhân vật chính thì đang chật vật núp ở một khu nhà trọ, không phải hắn thuê, mà hắn tạm trốn ở đây.

Bên trong phòng, hai người đang ngồi uống rượu, vui vẻ nói chuyện, một người nói:

-" Ngươi xem, thanh kiếm này nhìn có giá đấy chứ"

Người đối diện nói:

-" Ai mà biết được, phải mang ra tiệm cầm đồ mới biết được chứ"

-" Thôi uống đi ... chuyện thanh kiếm tính sau"

Người kia nói:

-" Đúng vậy ... cạn"

Hồ Phong xuất hiện ở trong phòng, cầm thanh kiếm nói:

-" Các ngươi lấy thanh kiếm này từ đâu? trông rất là quen a"

Hai người kinh hô, người kia cảnh giác nói:

-" Ngươi là ai? dám động vào đồ của ta sao? muốn chết hả?"

Hồ Phong nắm cổ tay một tên, chỉ cần bẻ nhẹ là gãy, hắn nói:

-" Ngươi có thể không nói, nhưng cánh tay này sẽ không phải của ngươi nữa"

Tên đồng bọn đe dọa nói:

-" Tiểu tử ... ngươi dám động hắn thử xem ... cả nhà ngươi sẽ chết không yên lành với bọn ta"

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Ồ ... thật không? ngươi không nói thật sao? ta không có thời gian đâu?" ánh mắt hắn lạnh lẽo.

Tên bị hắn cầm tay, thầm rùng mình, lắp bắp nói:

-" Ta ... ta ... ta nói"

-" Chuyện là thế này ..." hắn kể ra hết mọi chuyện.

Hồ Phong sờ cằm suy tư, mỉm cười nói:

-" Ý của ngươi là ... ngươi vô tình nhặt được ở trên đường lớn, vui quá chạy về đây uống rượu"

Tên mới kể chuyện, thầm lau mồ hôi nói:

-" Đúng ... đúng là như vậy"

" Xiu" " hự" tên đồng bọn của hắn bị một chỉ xuyên trán, nằm lăn ra đất, chết không nhắm mắt.

Tên kể chuyện kinh hô:

-" Ngươi ... ngươi giết hắn rồi?"

Hồ Phong không quan trọng nói:

-" Ngươi may mắn là hắn chết thay đó, nói dối quá tệ hại như ngươi, định lừa ai hả?"

-" Hậu quả của nói dối ta là vậy đó, ngươi cứ theo đó mà làm"

Hắn ngồi xuống nâng vò rượu uống một hơi, chờ đợi kết quả.

Tên kể chuyện ngồi bệt xuống ghế, nhìn nụ cười của Hồ Phong như nhìn ác ma, hắn thở dài nói:

-" Ta sẽ nói thật mà ... nhưng ngươi không được giết ta"

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Không có lần thứ hai cho ngươi nói dối đâu"

Tên kia kể lại một lần nữa, không biết cụ thể ra sao, Hồ Phong cùng hắn ra khỏi phòng, để lại một thi thể lạnh lẽo không nhắm mắt.

Giang Ân là nhi tử của một phú ông trong thành Giang Nam, nhà hắn không có ai làm trong quan trường, việc làm ăn càng lớn, càng phải có chỗ dựa vững chắc hơn. Phủ đô đốc có ba nữ nhi xinh đẹp, đại tiểu thư Khả Mai đã gả đi không nói, tam tiểu thư Khả Ngân xinh đẹp dịu dàng ít khi ra ngoài phủ nên không có cách làm quen. Chỉ có nhị tiểu thư là tính tình phóng khoáng, thường xuyên ra ngoài, từ đó Giang Ân bắt đầu theo đuổi nàng. Những người có chức quan trong người rất sợ điều tiếng, ảnh hưởng đến thăng quan tiến chức, nhưng Giang Ân hắn không sợ, hắn thích Khả Như ở tính cách vui vẻ phóng khoáng của nàng.

Khả Như trước kia đã từng không thích phụ mẫu sắp đặt chuyện hôn sự, nàng không phá phách, nhưng nàng làm tổn hại danh tiết của mình. Nàng từng nghĩ bản thân sẽ thích Giang Ân, nhưng thực ra không phải như vậy, hai người làm bằng hữu sẽ thích hợp hơn.

Giang Ân đứng trước mặt Khả Như, bình tĩnh nói:

-" Tiểu Như ... nàng không được la lên ... ta sẽ cho ngươi nói chuyện"

Khả Như gật gật đầu, đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm.

Giang Ân từ từ lôi miếng dẻ khỏi miệng Khả Như, hắn cần hỏi nàng một vài điều quan trọng.

Khả Như miệng nhỏ ho khan " khụ khụ", nói:

-" Tiểu Ân ... ngươi thả ta ra đi ... ta sẽ coi chuyện này như chưa hề xảy ra ... chúng ta vẫn có thể là bằng hữu tốt"

Tiểu Đàm kêu ú ớ nhìn hai người, nhưng không ai để ý đến.

Giang Ân nghe Khả Như nói, hắn đau thương cười nói:

-" Tiểu Như ... ngươi vẫn chỉ coi ta là bằng hữu thôi sao?"

-" Ngươi đã phải lòng tên khốn nào rồi hả tiểu Như?" hắn nhìn chằm chằm vào mắt đẹp của Khả Như, muốn tìm đáp án trong đó.

Khả Như bối rối không mở miệng, nghiêng đầu sang một bên trầm mặc.

Giang Ân cười ha ha, tay bóp cằm xinh đẹp của nàng:

-" Hồ Phong ..."

-" Chính là hắn phải không? ngươi nói gì đi chứ?"

Khả Như mím môi hồng, thừa nhận nói:

-" Tiểu Ân ... đúng vậy ... ta đã yêu hắn rồi"

-" Ngươi có thể yêu một nữ nhân khác mà ... ta không xứng đáng với tình yêu của ngươi đâu"

Giang Ân trên trán nổi từng gân xanh, khuôn mặt vặn vẹo, thì thào:

-" Bao nhiêu năm qua ... ta lại thua một tên vô danh mới đến"

-" Ha ha ... thật không thể tin được ... ông trời thật bất công"

-" Ta không cam lòng a" hai tay hắn ôm đầu gào rú.

Khả Như quát to:

-" Tiểu Ân ... ngươi điên rồi phải không?"

-" Mau thả ta ra"

Giang Ân miệng thở dốc gào gừ, cười lạnh nói:

-" Tiểu Như ... chúng ta còn nhiều thời gian chơi đùa"

-" Ta sẽ hỏi thăm vị khách không mời mà tới này đã"

Hắn nhét dẻ trở lại miệng nhỏ của nàng, sau đó đi thẳng đến chỗ Tiểu Đàm, hắn tháo dẻ bịp miệng ra cho Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm mắng to:

-" Tên khốn khiếp, ngươi mau thả ta ra"

Giang Ân bàn tay bóp miệng của nàng, lắc đầu nói:

-" Cô nương, ngươi giả trang nam nhân quá kém đi, không có ai nói cho ngươi biết sao?"

Tiểu Đàm mạnh miệng nói:

-" Tên khốn khiếp, ngươi sẽ phải hối hận vì việc làm hôm nay"

Giang Ân nở nụ cười nghiền ngẫm, hai bàn tay vạch áo của Tiểu Điềm ra:

-" Thì ra là bó ngực sao? tại sao phải khổ như vậy chứ? để ta giải thoát cho nó" hắn vươn tay tháo tấm vải to màu trắng bó ngực.

Tiểu Đàm giãy dụa la to:

-" Không được ... không được ... mau dừng tay ... tên khốn khiếp"

Giang Ân dường như không nghe lời nàng nói, phải mất một lúc hắn mới gỡ bỏ ra được, lộ ra hai bầu vú trắng tròn với núm vú hồng hồng.

Hắn đưa tay xoa bóp cảm nhận sự mềm mại.

Tiểu Đàm nước mắt chảy xuống, căm tức nhìn hắn:

-" Tên dâm tặc khốn khiếp, ngươi sẽ phải chết"

-" Ư ... ưm ... ngươi ... ư ư" miệng nhỏ của nàng không nhịn được rên rỉ.

Giang Ân đang mở miệng mút núm vú hồng của nàng, bàn tay xoa bóp bầu vú bên cạnh.

Khả Như dường như không còn giãy dụa kêu ú ớ, nàng chỉ nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tiểu Đàm đã bất lực, nàng nghĩ đời mình đến đây là hết thật rồi, nàng cảm thấy mình thật ngu xuẩn, không nghe lời sư phụ và sư mẫu bỏ trốn ra ngoài.

Bàn tay của Giang Ân đang tác quái trên người nàng, y phục của nàng đã thiếu đi rất nhiều, lộ ra từng mảnh da thịt trắng bóc như trứng gà. Ngón tay hắn đang muốn luồn vào trong tiết y của Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm lắc lắc đầu nhỏ:

-" Không muốn ... không muốn"

" Ầm" " rầm" ... cánh cửa bị đá văng.

Giang Ân bị làm phiền, tức giận đi ra gần cửa quát to:

-" Đám phế vật các ngươi ... định làm phản hả"

-" A Hồ Phong ..."

" Bịch" " hự" " ầm" hắn bị Hồ Phong đá văng bay vào đống hàng hóa bên trong, không biết ra sao nữa! nhưng ít ra trong thời gian ngắn không còn tác quái được nữa.

Khả Như bừng tỉnh, đôi mắt đẹp nhìn Hồ Phong chằm chằm, nước mắt nóng hổi tự động tràn ra.

Hồ Phong nhìn Khả Như đang bị trói chặt ở cây cột, miệng nhỏ bị nhét dẻ, trong lòng thầm may mắn:

-" Nàng cũng ở đây sao? ông trời đối xử với ta không tệ a"

Hắn nhanh chóng lôi dẻ ra khỏi miệng nhỏ của nàng, định hỏi thăm nàng, nhưng Khả Như đã cướp lời.

Khả Như nói:

-" Hồ Phong ... còn một người nữa ... nhanh"

Hồ Phong biết là Tiểu Đàm rồi, chỉ là ...

Hắn đứng ngây người trước mặt Tiểu Đàm, đây là Tiểu Đàm sao? hắn không tin vào mắt mình nữa.

-" Đàm đệ, là ngươi sao?"

Tiểu Đàm khuôn mặt đỏ bừng, miệng nhỏ tức giận quát to:

-" Ngươi nhìn cái gì? còn không mau cởi trói cho ta"

-" Ta móc mắt ngươi bây giờ"

Hồ Phong ngại ngùng tháo dây thừng, nuốt nước miếng " ực" thì thào:

-" Thật trắng tròn"

Tiểu Đàm trừng mắt với hắn, tức giận nói:

-" Ngươi nói cái gì? ... tay ngươi đang chạm vào đâu đó? ngươi muốn chết phải không?" nàng bị hắn đụng chạm bầu vú đang vểnh lên.

Hồ Phong kêu oan:

-" Đàm đệ, ngươi không thể trách ta a"

-" Chỗ đó cũng bị cột ... ta chỉ ..."

Tiểu Đàm giơ nắm đấm nhỏ với hắn, hai tay kéo y phục rách tơm che đậy, nhưng vẫn không che được những mảng da thịt trắng bóc.

Hồ Phong nhìn xung quanh một chút, rút tấm vải trong kho, quấn vào người của nàng như con sâu.

Hắn quay lại tháo dây thừng cho Khả Như, hắn âm thầm chiếm chút tiện nghi của nàng, nhưng làm sao qua mắt được nàng, nàng trừng mắt đẹp với hắn.

Hồ Phong cười hắc hắc tỏ vẻ vô tội. Giang Ân nếu nhìn thấy hai người tình tứ như vậy, có lẽ sẽ phún huyết mà ngất lần nữa.

Khả Như nhìn thấy Tiểu Đàm, không nhịn được hai tay nhỏ che miệng cười khúc khích, mắt đẹp lườm hắn nói:

-" Phong công tử, ngươi có phải quá tay rồi không? không cần bịp kín như vậy nha"

Hồ Phong gãi đầu nói:

-" Như tiểu thư, nàng đừng chê cười ta vậy chứ, ta thực ra cũng không nhịn được muốn cười a"

Tiểu Đàm chật vật đi đến nói:

-" Hồ Phong, ngươi có phải cố tình chơi xấu ta phải không? hừ"

Hồ Phong khuôn mặt tỏ ra vô tội nói:

-" Đàm đệ a, ngươi cũng đừng nghĩ oan cho ta chứ!"

-" Lúc đó ngươi cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi a"

Tiểu Đàm bàn tay nhỏ gỡ bớt mấy tấm vải trên người, thở phì phì nói:

-" Hồ Phong, ngươi cũng không cần quấn vải quanh mũi của ta chứ?"

-" Ngươi muốn ta ngạt chết sao hả? ý đồ của ngươi là gì đây?" ngón tay nhỏ của nàng chỉ Hồ Phong.

Hồ Phong bắt được tay của nàng, chính khí nói:

-" Đàm đệ, ta mà có ý đồ với ngươi, ta sẽ ..."

-" Ta sẽ ... a đúng ... nó sẽ bị nhỏ đi"

-" Không tin ... ngươi có thể xem" hắn đưa tay chuẩn bị kéo quần.

Tiểu Đàm hai tay nhỏ bịp tai, chạy đi ra ngoài:

-" A a a ... biến thái ... cứu mạng"

Hồ Phong nắm tay Khả Như, truy đuổi Tiểu Đàm, hô to:

-" Đàm đệ, ta còn chưa cho ngươi xem mà!"

-" Quay lại đây a"

Khả Như bị hắn nắm tay mặt đỏ bừng, nhưng cũng không từ chối, vui vẻ chạy theo bước chân của hắn.

Hình như quên thứ gì đó!

Phủ đô đốc hiện nay đang rất khẩn trương, mọi thứ đều căng như dây đàn, sự việc Khả Như mất tích đã truyền khắp cả thành.

Có một cỗ xe ngựa dừng trước cổng lớn của Chu phủ, trong xe chính là ba người Hồ Phong, Khả Như, Tiểu Đàm.

Kim Hoa phu nhân nhận được tin tức, chạy vội ra đón nữ nhi:

-" Như nhi ..."

-" May quá ... ngươi đã trở về"

-" Ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi như thế nào đâu?"

Khả Như nắm tay Kim Hoa, nước mắt không nhịn được tràn ra, miệng nhỏ noi:

-" Mẫu thân ..."

Sau một hồi, tâm tình hai mẫu nữ mới bình tĩnh lại, Kim Hoa dẫn mọi người vào trong phủ.

Bên trong đại sảnh ...

Hồ Phong thêm mắm thêm muối, ca ngợi bản thân dùng sức chín trâu hai hổ, mới cứu được Khả Như.

Kim Hoa cảm động rơi nước mắt, khen hắn không dứt miệng.

Khả Như dùng mắt đẹp lườm hắn liên tục, thầm nghĩ:

-" Hồ Phong, giờ ta mới biết bộ mặt thật của ngươi a"

Tiểu Đàm không biết khóc cười ra sao? nhưng sắc mặt không được tốt.

Được một lúc, Khả Như dẫn Tiểu Đàm rời đi tắm rửa nghỉ ngơi, mọi chuyện để ngày mai tính sau.

Hồ Phong tán gẫu cùng nhạc mẫu tương lai đôi chút, sau đó khách sáo cáo từ rời đi.

Khả Ngân chặn đường hắn, nàng ấp úng nói:

-" Hồ Phong ... đa ... tạ ngươi đã cứu nhị tỷ của ta"

Hồ Phong bàn tay vuốt tóc, tự tin nói:

-" Ngân tiểu thư, đương nhiên rồi"

-" Ta là ai chứ ... ra tay chỉ có thành công ... khà khà"

Khả Ngân mím đôi môi hồng, mắt đẹp nhìn hắn đầy phức tạp, không nhịn được nói:

-" Hồ Phong, nhìn ngươi bây giờ ... rất giống tiểu nhân đắc chí a"

Hồ Phong khuôn mặt tỏ vẻ ủ rũ nói:

-" Ngân tiểu thư, nàng sao có thể nghĩ về ân nhân của mình như vậy chứ?"

-" Ta rất thương tâm a"

-" Nàng sờ thử mà coi, nó đang rất đau đớn đó" hắn đi đến gần Khả Ngân, tay vạch áo chỗ tim đang đập, muốn cho nàng đụng chạm vào.

Khả Ngân khuôn mặt hồng lên, hai chân nhỏ bỏ chạy đi xa.

Hồ Phong lắc đầu cười:

-" Khả Ngân, nàng cũng dễ thương lắm đó"

Hắn trở về nhà thì trời đã sẩm tối, đèn đóm được thắp lên hết rồi, nhìn ngôi nhà này hắn có cảm giác nhớ phụ mẫu.

-" Đợi thêm chút thời gian, đón hai người đến đây mới được"

-" Tiểu Điệp chắc cũng nhớ hai người lắm rồi a"

Từ xa vang lên tiếng gọi của tiểu Điệp:

-" Ca ca ... huynh mau vào nhà a"

Hồ Phong hít sâu một hơi, thu dọn tâm tình, cười to nói:

-" Tiểu muội ngoan ..."

-" Ha ha ..."

-" Ta biết rồi ..."

Lão ăn mày dù sao cũng là gia gia của Như Huyên, không thể lãnh đạm được.

Đêm đó Hồ Phong tiếp rượu lão ăn mày, đến tận khuya mới cho lão đi nghỉ ngơi, mà thực ra lão đã ngủ say trên bàn từ khi nào rồi.

Hồ Phong kêu gia đinh đưa lão ăn mày về nghỉ ngơi ở một khu ở khác.

Nơi ở của hắn và đám nương tử cùng một khu dãy phòng.

Tiểu Điệp cũng được đưa đi ngủ ở khu vực khác, mặc dù nàng không vui nhưng cũng không dám ở lại nơi ồn ào này.

Hồ Phong bị đám nữ nhân của hắn lôi vào phòng, đủ các loại tư thế đều được triển khai, các loại tiếng rên rỉ đều xuất hiện vang vọng trong đêm. Đến tận sáng mới ngừng nghỉ, thật sự vất vả mà.

Hồ Phong cũng có vài ngày chưa đi tìm Thi Nguyệt, hắn muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp và nghe nàng đánh đàn.

Nàng như tiên tử trong lòng hắn, thân phận của nàng hắn không biết, hắn không quan tâm nhiều như vậy, đến một lúc nào đó nàng sẽ tự động nói cho hắn biết thôi.

Bây giờ cũng mới sáng sớm, hắn bật tường đi vào theo thói quen thường ngày, nở nụ cười:

-" Thi Nguyệt à, nàng chắc đang nhớ ta lắm phải không? khà khà"

Hồ Phong đi đến phòng khách ngồi uống trà một lúc, nhưng không thấy nàng đâu cả.

-" Nàng đi đâu rồi nhỉ? có khi nào ..."

Hắn đi xuống nhà bếp cũng không thấy nàng đâu cả, đến cả một con chuột cũng không có. Tâm trạng của hắn đang rất mất hứng, thất vọng tràn trề.

-" Có lẽ nàng sẽ trở về nhanh thôi" hắn đi dạo trong khu vực nhà của Thi Nguyệt, giống như nhà của hắn vậy.

Các loại tranh vẽ, câu đối ... đều được hắn ngắm qua một lượt, chỉ thiếu mỗi phòng của nàng là hắn chưa đi.

Và thế là ...

-" Có tiếng quẫy nước"

-" Thì ra nàng đang ở bên trong, có nên làm vậy hay không?"

Sau một phen cân nhắc, hắn quyết định chỉ nhìn một chút, không có ý mạo phạm.

Khinh công thân pháp tuyệt học được tung ra hoàn mỹ, hắn đã tìm được một chỗ thích hợp để quan sát, chính là mái nhà.

Bên trong phòng khá rộng và đầy đủ ánh sáng để thấy rõ mọi thứ, một nữ nhân chừng 20 tuổi, mái tóc dài đen mượt xõa trên thùng gỗ, thân thể không mảnh mải che thân.

Hồ Phong mắt mở to như mắt trâu, hắn cố gắng nhìn từng chi tiết trên người nàng.

-" Không phải Thi Nguyệt ... nhưng nàng ta là ai?"

Trong khi hắn còn đang suy nghĩ, nàng ta đã chuyển thân nằm ngửa, hai mắt đẹp nhắm nghiền, bàn tay xoa nắn hai bầu vú trắng tròn, núm vú đỏ hồng vểnh lên.

Hắn đang nằm úp trên mái nhà, dương vật đã tỉnh dậy trong quần, khá là khó chịu.

Bên dưới nàng ta đang đưa tay nhỏ dài xuống phía vùng tam giác đen đen, không biết sẽ làm gì?

" Ực" Hồ Phong nuốt nhẹ nước miếng, đôi mắt đang dán vào hai chân thon dài của nàng. Âm đạo có chỏm lông đen ẩn hiện giữa hai chân, hắn chỉ muốn nhảy xuống đâm nàng thoải mái, nhưng vẫn nhịn được.

Sắc đẹp của nàng thua Thi Nguyệt một chút, nhưng không kém bao nhiêu, có lẽ một 9 một 10.

Miệng nhỏ môi đỏ, răng ngà trắng đều, chiếc lưỡi thơm thỉnh thoảng còn liếm đôi môi, như đang khiêu gợi hắn vậy.

Hồ Phong thầm nghĩ:

-" Làm sao bây giờ?"