Chương 74: Bị bắt cả 2

" Hồ Gia" của hắn cũng không thể thiếu người bảo vệ, vậy là hắn đi thuê được một đội hộ vệ tin cậy.

Kiếm được võ công thuộc hàng nhất lưu không dễ, người đạt đến nhất lưu họ sẽ không hạ mình làm hộ vệ. Cho nên hắn chỉ tìm được 5 người võ công đạt đến nhị lưu. Hắn cũng không muốn khi từ ngoài trở về, cả người lẫn của đều bay mất.

Hồ Phong đang trên thuyền lớn trên hồ Cầu Duyên, hắn dẫn các nàng đi ra ngoài cho thoải mái. Ở nhà nhiều quá sinh bệnh, không tốt cho sức khỏe.

Tư tưởng của đám nữ nhân, hắn cũng đoán ra một chút.

Các nàng đều muốn đi ra khỏi thành, việc này hắn cần sắp xếp thêm chút thời gian nữa mới được.

Trên thuyền lớn, đám người Hồ Phong chuẩn bị sẵn đồ ăn uống, ngắm cảnh mà không ăn uống thì có vẻ đơn điệu.

Tiểu Điệp rất quấn lấy hắn, nàng mặc y phục màu xanh dương, váy xòe nhẹ nhàng ngang đầu gối nhỏ.

Khi cười núm đồng tiền của nàng rất hấp dẫn mọi người, tình tình nàng hoạt bát cũng làm mọi người vui vẻ hơn nhiều.

Như Huyên trổ tài thổi sáo ngọc, tiếng sáo không được như Thi Nguyệt hòa tan trái tim, nhưng cũng đã chạm đến trái tim đám nữ nhân.

Hồ Phong đang nghĩ trong đầu, làm sao để thu Thi Nguyệt về đánh đàn phục vụ mọi người đây! Nàng mà biết ý nghĩ của hắn, chắc chắn tuyệt giao ngay lập tức.

Hương Sam váy dài chấm gót sen, nàng từ khi theo Hồ Phong đến giờ, đều không cảm thấy cô đơn, nàng khoác cánh tay của hắn một cách thân mật, mỉm cười nói:

-" Tướng công, chàng cũng nên biểu diễn cho đám tỷ muội bọn thiếp xem thứ gì chứ, hi hi"

Y Nhiên mặc y phục màu tím nhạt, ngực mông nảy nở, eo thon tinh tế, váy dài ngang đầu gối.

Nàng mở miệng nói:

-" Đúng vậy tướng công, bọn thiếp rất muốn xem nha, hi hi"

Tiểu Điệp lắc lắc cánh tay của hắn nói:

-" Ca ca, các tẩu tẩu nói đúng đó, Huyên tẩu thổi sáo làm muội buồn ngủ chảy nước mắt luôn á"

Như Huyên khuôn mặt đỏ lên:

-" Cái gì ... tiểu Điệp ... muội dám chê ta thổi sáo ... nhìn ta thu thập muội như thế nào?"

Tiểu Điệp chu miệng, trốn sau lưng Hồ Phong, làm mặt quỷ với Như Huyên.

Như Huyên tức điên, sắn tay áo truy đuổi tiểu Điệp vòng quanh người Hồ Phong.

-" A haha hihi ... ca ca ... cứu mạng a" tiểu Điệp bị Như Huyên chọc lét, nàng làm sao thoát được võ công thuộc hàng nhị lưu của Như Huyên chứ!

Hồ Phong bàn tay rờ cằm suy tư:

-" Các nàng nghĩ ta là ai? người múa hát kịch hay sao?"

-" Cũng không thể để các nàng mất hứng được a"

Hắn nhìn quanh đây không có thuyền khác, chỉ có thể dùng nội công biểu diễn vậy. Quanh đây không có gì ngoài nước, chỉ có thể dùng nước làm công cụ biểu diễn, lâu rồi chưa vận công luyện tập.

Hồ Phong kéo Hương Sam vào lòng, hôn đôi môi mềm mại của nàng một chút, lấy tinh thần biểu diễn.

Hương Sam cũng không ngại ngùng gì cả, vươn lưỡi thơm cùng hắn liếm mút. Có tiểu muội ở đây hắn không làm gì quá đà.

Một lúc sau, hai người rời môi của nhau, dịch thủy vẫn còn vương trên khóe miệng.

Hắn cười cười, tự tin nói:

-" Các nàng thấy ta biểu diễn thế nào? vỗ tay a"

Đám nữ nhân trừng mắt với hắn, làm gì có cái vỗ tay nào! hắn đành hít một hơi nhẹ, đứng ở mép thuyền lớn thầm vận nội công.

Các nàng biết hắn sắp biểu diễn, mắt đẹp chăm chú theo dõi.

Y phục thanh sam của hắn tung bay, từng luồng gió nhỏ như lốc xoáy đang thu hút về đây.

Trong phạm vi bán kính 20m, toàn bộ thuộc lĩnh vực hắn sơ bộ điều khiển, nước phía dưới cũng bắt đầu dao động.

Đám nữ nhân có thể cảm nhận được mình như đang đứng trong một tâm bão, chỉ cần sơ sảy là mất mạng.

Từng luồng gió " vù vù" cuốn tới rồi xoay vòng, không theo quy luật nhất định, con thuyền bắt đầu chao đảo.

Tiểu Điệp hô to:

-" Ca ca ..."

Hai tay hắn nắm chặt lại, bỗng dưng đưa lên.

-" Lên cho ta"

" Uỳnh" " rào" " rào" ... hàng chục cột nước to cao hơn cả thuyền xuất hiện.

Đám nữ nhân mắt đẹp sáng lên, ánh mắt lấp lóe sùng bái.

Tiểu Điệp vỗ hai tay, hưng phấn hô to:

-" Oa ... đẹp quá ... ca ca ... giỏi nhất"

" Đạp" " đạp" " xiu" "xiu" hắn phi thân, đạp chân chạy trên đầu những cột nước kia.

Như Huyên đứng cạnh tiểu Điệp, nhún nhảy hai chân nhỏ, vui mừng hô to:

-" Tướng công ... chàng giỏi quá ... hi hi"

Nguyệt Phượng, Hương Sam, Y Nhiên, Tử Mạn, Niệm Châu khuôn mặt cũng đỏ bừng lên vì hưng phấn, các nàng không nghĩ tới, tướng công của mình lại giỏi đến vậy.

Hồ Phong mỉm cười, vận nội công tăng thêm vài cột nước nữa.

Từ xa những người trên hồ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, vừa sợ vừa mừng.

Hồ Phong làm lần cuối cùng.

-" Các nàng nhìn cho kỹ"

-" Lên cho ta"

" Rào" " rào" " rào" một cột nước khổng lồ, có hình cá chép đang há miệng, từ dưới mặt nước phi thân lên cao.

Đám nữ nhân:

-" Oa .."

-" Đẹp quá"

-" Tướng công ..."

-" Thật thần kỳ"

-" Ta đang mơ ..."

" Rào" " rào" ... " uỳnh" con cá chép nước khổng lồ, từ trên cao lao đầu đâm xuống mặt nước, lượng nước lan tỏa ra làm thuyền lao đao dập dềnh.

Hồ Phong đã đứng trên thuyền, chắp tay sau lưng, y phục tung bay. Thực ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Các nàng không biết rằng, bản thân đã ôm nhau thành một đoàn từ lúc nào, chỉ biết hưng phấn khó nói lên lời.

Hồ Phong đang muốn vuốt tóc trang bức, bỗng nhiên cảm thấy có gì không đúng, hắn vội nói:

-" Không ổn rồi, các nàng đừng nói quen biết ta nhé, ta đi trước"

" Đạp" " đạp" " xiu" " xiu" ... hắn thi triển khinh công tâm pháp đạp nước, rời xa nơi này.

Đám nữ nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đằng xa đã có hai thân ảnh đạp nước bay tới, đứng trên thuyền.

Một lão mặc áo cà sa, đầu trọc lóc không có tóc, trên tay đeo một chuỗi vòng nhỏ màu đen.

Một lão giả râu dài, tóc cột cao, mặc thanh sam có hình bát quái, tay cầm quyền trượng.

Đám nữ nhân cảnh giác nhìn hai người, không biết người đến có ý tốt hay không?.

Nguyệt Phượng chắp tay ôm quyền nói:

-" Vãn bối Nguyệt Phượng ... xin ra mắt hai vị tiền bối"

Lão hòa thượng nở nụ cười hòa ái nói:

-" A di đà phật, lão nạp xin hỏi vị nữ thí chủ này, có thấy đệ tử của lão nạp đâu không?"

Nguyệt Phượng không hiểu đệ tử của lão là ai, nhưng có lẽ liên quan đến tướng công nhà mình.

Lão giả đứng bên cạnh, tay cầm quyền trượng xoa xoa, mỉm cười nói:

-" Vị tiểu cô nương này, ngươi có thấy một thiếu niên chừng ..." lão nói ra những đặc điểm giống hệt Hồ Phong.

Đám nữ nhân ôm nhau, đều mím môi không nói gì, chỉ sợ là kẻ thù tới tìm tướng công, nguy hiểm a. Các nàng đều nhớ lời dặn dò của Hồ Phong.

Nguyệt Phượng cắn răng ngà, mở miệng nói dối:

-" Hai vị tiền bối, xin thứ lỗi cho vãn bối, vãn bối không biết người mà hai vị nhắc đến" nàng thầm thở ra một hơi nhẹ.

Hồ Phong hiện đang trốn ở một gốc cây cạnh bờ hồ, hắn đang thầm tự trách bản thân trang bức không đúng lúc, miệng thì thào:

-" Hai lão già này tại sao lại bám dai như đỉa vậy chứ?"

-" May mắn ta nhanh trí, không thì cuộc đời khoái hoạt của ta phải ngừng ở đây rồi"

Lão hòa thượng chắp tay trước ngực:

-" A di đà phật, đã làm phiền các vị thí chủ rồi, lão nạp xin cáo từ" lão chắp tay với đám nữ nhân.

Lão giả tay vuốt râu dài, lắc đầu nói:

-" Các vị cô nương, lão làm phiền rồi, xin cáo từ"

" Đạp" " đạp" " đạp" " đạp" ...

Hai lão giả đạp trên mặt nước rời đi ...

Tiểu Điệp mím môi hồng, can đảm hỏi:

-" Phượng tẩu, tẩu có biết hai lão gia gia là ai không?"

Nguyệt Phượng lắc đầu, thở dài nói:

-" Tiểu Điệp, ta cũng không biết hai lão tiền bối này"

Hương Sam suy tư, mở miệng nhỏ nói:

-" Phượng tỷ, muội nghĩ tướng công biết hai lão tiền bối"

Y Nhiên cười khổ nói:

-" Tướng công rõ ràng là đang trốn tránh nha"

Như Huyên hình như có biết đôi chút, nhưng không dám xác định đúng hay không? nàng mỉm cười nói:

-" Các vị tỷ tỷ, suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì"

-" Đợi tướng công trở về rồi sẽ rõ thôi mà, hi hi"

Tiểu Mạn, tiểu Châu cũng gật đầu nhỏ với ý kiến của Như Huyên.

Thực ra các nàng đang rất lo lắng cho Hồ Phong, không biết bây giờ hắn đang ở nơi đâu.

Trong khi các nàng suy nghĩ lung tung, đã có rất nhiều thuyền áp sát thuyền của bọn họ. Đa phần là tò mò về các cột nước, cả con cá khổng lồ nữa. Nhưng cũng có những kẻ vì thứ khác, mắt sáng lên vì tư sắc của đám người Nguyệt Phượng.

Nhiều người thấy không có gì hứng thú nữa, quay thuyền rời đi ngay. Nhưng vẫn còn hai chiếc thuyền lớn ở lại, không biết ý đồ là gì?

Hồ Phong cũng rất sốt ruột muốn trở lại thuyền, nhưng thấy hai lão vẫn còn đi quanh hồ tìm kiếm, đành chờ đợi thêm một chút:

-" Hai lão già chết tiệt này, còn chưa chết tâm đây mà" hắn nghiến răng mắng thầm.

Trên thuyền, Nguyệt Phượng ánh mắt sắc bén nhìn đám người lạ mặt. Trong lúc thiếu vắng Hồ Phong, nàng là người quản lý đám nữ nhân yếu đuối này. Nàng đánh mắt cho Như Huyên và Hương Sam, hai nàng hiểu ý.

Như Huyên tay cầm sáo ngọc, đứng trước đội hình, phong thái cá tính xinh đẹp.

Hương Sam hai nắm đấm nhỏ sẵn sàng ra tay, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu.

Kể từ khi theo Hồ Phong, các nàng hầu như quên đi bản thân từng luyện võ công.

Đám người Y Nhiên không biết võ công, nhưng cũng không sợ hãi bọn người xấu.

Hai thuyền lớn bên cạnh áp sát thuyền của các nàng, khoảng ba tên thanh niên ăn mặc xộc xệch, người toàn mùi rượu nồng nặc đi lên thuyền của các nàng.

Nguyệt Phượng nhíu đôi mày liễu, quát to:

-" Các ngươi là ai, ai cho các ngươi lên thuyền"

-" Xin mời đi cho" nàng đang dùng lời lẽ, ý muốn đuổi bọn người xấu này đi.

Một trong ba tên thanh niên, khuôn mặt hốc hác, có lẽ ăn chơi thâu đêm thường xuyên, hắn cười nhạt nói:

-" Cô nương xinh đẹp mạnh miệng quá nhỉ? không biết trên giường có mạnh miệng được như vậy không? ha ha"

Hai tên bên cạnh cười ha ha, hưởng ứng lời đồng bọn nói.

" Bụp" Như Huyên ra tay, nàng không chịu nổi lời lẽ sỉ nhục như vậy.

-" A hự" tên thanh niên mặt hốc hác, bị Như Huyên đá một cú mạnh vào bụng, nằm lăn ra sàn ôm bụng kêu rên đau đớn.

-" Thiếu gia" hai tên hộ vệ võ công thuộc hàng nhị lưu kêu lên, bọn chúng nhanh chóng từ thuyền bên cạnh, nhảy sang đỡ thanh niên mặt hốc hác.

Hai tên thanh niên kia không ngờ, nàng ta lại ra tay nhanh như vậy, khuôn mặt hoảng sợ kêu lên.

-" Hộ ... hộ vệ mau tới đây"

Thanh niên mặt hốc hác, gào lên:

-" A ... đau quá ... tiện nữ thật ác độc"

-" Hai tên phế vật các ngươi ... còn không mau bắt tiện nữ này lại cho ta ... a a"

Hai tên hộ vệ tuy chán ghét vị thiếu gia này, nhưng vì tiền, bọn chúng chỉ có thể bán rẻ tôn nghiêm.

Nguyệt Phượng cùng Hương Sam đều thuộc hàng tam lưu, có một mình Như Huyên thuộc hàng nhị lưu, mà bên kia ít nhất cũng phải có 6 tên nhị lưu.

Một tên hộ vệ dùng nắm đấm xông tên tấn công Như Huyên, tên còn lại bắt đám người Nguyệt Phượng, một công việc bọn hắn làm thành thói quen.

Nguyệt Phượng cùng Hương Sam liên thủ đẩy lui được tên hộ vệ này, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.

Đám nữ nhân đã bị dồn vào một góc nhỏ trên thuyền, không còn đường lui, ngoài việc nhảy xuống hồ.

Tiểu Điệp khuôn mặt nhỏ tức giận, nỗi uất ức khó nhịn, nàng chảy nước mắt nói:

-" Những tên xấu xa ... ca ca của ta ... sẽ không tha cho các ngươi đâu"

Tên thanh niên mặt hốc hác, tay xoa bụng vẫn còn đau, tay khác hắn chỉ đám nữ nhân, cười đểu nói:

-" Các ngươi còn không mau theo thiếu gia ta ... đảm bảo dục tiên dục tử ... có khi cả đời này ... không muốn rời xa ta đấy chứ ... ha ha"

Tiểu Châu khuôn mặt nhỏ căm tức nhìn đám lưu manh kia, cười lạnh nói:

-" Tên ngu xuẩn, hi vọng ngươi sẽ có can đảm, đứng trước mặt tướng công của ta mà xàm ngôn"

Tên thanh niên nở nụ cười tràn đầy trêu tức:

-" Ồ ... nàng ta còn có tướng công làm chỗ dựa cơ đấy ... ha ha"

Tên hộ vệ vuốt mông ngựa nói:

-" Thiếu gia ... có khi tên tướng công của nàng ta ... đang tè ra quần rồi cũng nên a"

" Bịch" " hự" " ùm" tên hộ vệ vừa nói xong, đã bị đánh bay rơi xuống hồ.

-" Ca ca"

-" Tướng công"

Đám nữ nhân vui mừng như muốn khóc khi thấy Hồ Phong.

Hồ Phong thầm thở nhẹ một hơi:

-" May mà hai lão già kia đi rồi ..."

-" Các nàng không sao chứ?"

Tên thanh niên mặt hốc hác hốt hoảng nói:

-" A ... ngươi là ai? người đâu ... mau giết hắn cho ta ..." hắn nói như điên cuồng.

Mấy tên hộ vệ đang lưỡng lự, không biết có nên ra tay hay không?

Tiểu Điệp nhào vào lòng Hồ Phong khóc sướt mướt:

-" Ca ca ... muội sợ lắm ... hu hu"

Đám nữ nhân như tìm được thuốc an thần, mắt đẹp đã đỏ lên, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

Hồ Phong vỗ về lưng thon của tiểu Điệp, ánh mắt nhìn đám nữ nhân đầy áy náy, tự trách bản thân chủ quan, hắn hít sâu một hơi.

-" Các nàng yên tâm, ta sẽ cho bọn chúng nếm trải đau đớn gấp trăm ngàn lần"

Tên thanh niên mặt hốc hác cười lạnh:

-" Đây là tướng công phế vật của các nàng sao? đã vô tri, còn dám mạnh miệng, người đâu ..."

" Bịch"

-" Hự" " ùm"

Hồ Phong đá hắn bay rớt xuống nước, không biết chết sống ra sao!

-" Thiếu gia" một tên hộ vệ còn lại hốt hoảng hô to, đồng thời xuất quyền đánh tới Hồ Phong.

Hồ Phong chắn trước người tiểu Điệp, chỉ dùng quyền bình thường.

" Bịch" hự" tên hộ vệ nằm lăn ra sàn ôm bụng đau đớn run rẩy.

" Bịch" " bịch" ...

-" A ..."

-" Hự" "hự" ...

Hắn giải quyết nhanh chóng đám nam nhân ăn chơi cặn bã, cùng những tên hộ vệ biến chất.

Đám nữ nhân yếu đuối cũng chạy ra cho bọn chúng vài cước vào bụng, nhất là tiểu Châu chỉ nhằm vào mặt mà đạp, nhìn nàng rất hưng phấn.

Hồ Phong thầm rùng mình, hắn còn muốn hành hạ bọn chúng thêm một lúc nữa, tiểu Điệp tay nhỏ đã nắm cánh tay của hắn lắc lắc, nói:

-" Ca ca ... muội muốn về nhà ... muội không muốn ở đây nữa đâu"

Đã có lời của tiểu Điệp, Hồ Phong cũng chẳng muốn ở nơi này nữa, hắn cưng chiều xoa đầu nhỏ của nàng, nói:

-" Được rồi ... chúng ta về thôi"

Hắn đá văng toàn bộ những tên còn ở trên thuyền xuống nước, sống chết hắn không quan tâm.

Trên xe ngựa trở về nhà ...

Hồ Phong đang xoa nắn cánh tay nhỏ cho Như Huyên, hết sức thân mật:

-" Nương tử ... nàng còn đau nữa không?"

-" Để ta xoa tiếp cho nàng nhé!"

Như Huyên trong lòng ngọt ngào như nếm mật, cười duyên nói:

-" Tướng công, thiếp chỉ bị bong gân một chút, không đáng ngại nha, hì hì"

Đám nữ nhân đều đang nhìn hắn, hắn vội nói:

-" Ài ... các nàng đều là bảo bối của ta a"

Hắn không thể để các nàng cảm giác ấm ức trong lòng được, ai cũng được hắn hôn lên hai má nhằm xoa dịu tình hình hiện tại.

Tiểu Điệp mặt nhỏ không vui, chu miệng nói:

-" Ca ca ... còn muội nữa nha"

Hồ Phong thầm nghĩ:

-" Chuyện đó để tướng công sau này của nàng thực hiện, ta làm có vẻ không hợp lý"

Hắn ngập ngừng nói:

-" Chuyện này ..."

Bên ngoài xe ngựa, người dân đi đường đang bàn tán, xì xào:

-" Nghe nói vị hôn phu của tam tiểu thư phủ đô đốc mất tích"

-" Chuyện đó ta cũng biết"

-" Nghe nói ..."

-" Hình như nhị tiểu thư phủ đô đốc cũng mất tích luôn đó"

-" Không thể nào!"

-" Tên nào lớn mật như vậy?"

-" Ai mà biết được ... có khi nàng ta bỏ nhà theo nam nhân cũng nên"

-" Ai u ... ngươi đánh ta làm gì?"

-" Ta đánh ngươi còn tốt ... đừng để quan binh bắt ngươi mới khóc a"

-" Ta chỉ nói sự thật thôi mà!"

-" Suỵt! nói nhỏ thôi a ... ai cũng biết chuyện đó ... nhưng cũng không thể nói thẳng ra như vậy chứ!"

-" Ài ..."

Trong xe ngựa, tiểu Điệp tức giận ôm cổ Hồ Phong từ phía sau, ca ca của nàng dường như không quan tâm đến nàng.

Hồ Phong nhíu mày thầm nói:

-" Ta phải đi phủ đô đốc một chuyến mới được"

-" Nhưng ... các nàng làm sao bây giờ?"

Hắn không thể bỏ mặc đám nữ nhân được, nhưng Khả Như đang gặp nguy hiểm a.

Nguyệt Phượng thấy hắn nhíu mày suy tư, nàng gỡ tiểu Điệp trên người Hồ Phong xuống, nói với hắn:

-" Tướng công, chàng có tâm sự phải không?"

Nàng trừng mắt với tiểu Điệp, tiểu Điệp bĩu môi hồng, khuôn mặt xinh xụ xuống.

Hồ Phong hai tay nắn nắn má mềm của tiểu Điệp, nhìn đám nữ nhân, lắc đầu nói:

-" Khả Như mất tích rồi, các nàng nói ta phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Điệp nói như hét lên:

-" Ca ca ... nhanh cứu Như tỷ a" vì chiếc lắc tay, nàng khá quan tâm đến Khả Như.

Đám nữ nhân cũng lo lắng, gật đầu đồng ý cứu Khả Như.

Hồ Phong nói:

-" Các nàng không ăn dấm nữa sao? rất khó hiểu a"

Y Nhiên mắt đẹp lườm Hồ Phong, nghiêm túc nói:

-" Tướng công, chàng nghĩ bọn thiếp ai cũng hẹp hòi như vậy sao? hừ"

Nguyệt Phượng lo lắng nói:

-" Tướng công ... cứu người quan trọng hơn ... chàng nhanh đi đi a ... ở đây bọn thiếp có thể tự lo được mà"

Đám nữ nhân đều gật đầu biểu hiện sự mạnh mẽ của mình.

Hồ Phong đành hôn má các nàng thêm một lượt an ủi, cũng như là đa tạ các nàng đã hiểu cho hắn, lần này có thêm cả tiểu Điệp nữa.

Hắn thở dài một tiếng rồi rời đi, thực sự việc cứu Khả Như nguy cấp hơn.

-" Uy ... Hồ Phong tiểu tử" lão ăn mày gọi hắn.

Hồ Phong quay đầu vui mừng nói:

-" Tiền bối, may mắn quá ... người giúp vãn bối trông chừng các nàng a ... bọn họ đang ở trên xe ngựa đằng trước kia"

-" Tiền bối ... vãn bối xin nhờ cậy người ... vãn bối đi trước ... cáo từ"

Lão ăn mày vươn tay muốn nói, nhưng Hồ Phong đã không còn bóng dáng.

-" Uy ... tiểu tử ..."

-" Ài ... làm gì mà vội vàng như vậy chứ?"

-" Thôi kệ ... gặp Như nhi rồi tính tiếp" lão đã nhìn thấy xe ngựa kia rồi.

Khả Như đang bị trói vào một cây cột to, nơi này giống như một chỗ kho để hàng hóa vải vóc.

Hai chân hai tay đều bị trói bằng dây thừng, bộ ngực của nàng bị dây thừng ép vun cao lên, miệng nhỏ bị nhét một cục vải, nàng chỉ có thể kêu la ú ớ.

Tiểu Đàm đang cầm kiếm núp ở một cây cột gần đó, hắn cuối cùng cũng sắp thể hiện được sở thích hành hiệp trượng nghĩa của mình.

Nhưng điều quan trọng là, hắn muốn thể hiện bản thân mình không vô dụng, ta là người hữu ích a.

Khả Như hiện tại đang rất tuyệt vọng, nơi này bây giơ chẳng có gì ngoài tiếng ú ớ yếu ớt của nàng.

Hồ Phong cũng vậy, hắn cũng đang rất tuyệt vọng, rời khỏi phủ đô đốc được một lúc mà hắn còn chưa có biện pháp gì.

Thành Giang Nam này quá rộng lớn để tìm một người, có mười đại cao thủ như hắn cũng không tìm nổi trong thời gian ngắn.

Vì Khả Như lén lút gặp Giang Ân, hầu như không ai biết nàng đi đâu, có nhiều người còn nghĩ nàng bỏ trốn theo nam nhân.

Hồ Phong lông mày nhíu chặt, thì thào:

-" Khả Như ... nàng đang ở đâu" hắn thi triển khinh công cực hạn đi tìm.

Khả Như dường như cũng đang nhớ đến Hồ Phong, nước mắt không nhịn được lăn xuống gò má, trong lòng chua xót:

-" Hồ Phong, ngươi đang ở đâu ..." trong lúc tuyệt vọng, nàng nghĩ đến nam nhân nàng yêu thích.

Tiểu Đàm xuất hiện trước mặt Khả Như, đưa ngón tay ra hiệu im lặng:

-" Suỵt! ... cô nương đừng sợ ... ta đến cứu cô nương đây"

Khả Như mới đầu còn sợ hãi, nhưng nghe hắn nói thì ánh mắt nàng sáng lên như có hi vọng.

" Cạch" tiếng mở cửa.

Giang Ân cùng một vài tên thuộc ha bước vào trong, hắn nhìn nàng còn vương nước mắt, đưa tay lau đi, nhưng bị nàng kháng cự từ chối.

Hắn thở dài nói:

-" Tiểu Như, từ khi nào chúng ta xa cách như vậy chứ? nàng nói thử xem" khuôn mặt của hắn đau đớn vặn vẹo.

" A ... chuột" Tiểu Đàm hét lên thất thanh làm rớt cả kiếm.

Khả Như thầm kêu hỏng bét, tia hi vọng mới lóe lên đã bị vùi dập không thương tiếc.

Giang Ân cùng thuộc hạ nhìn về phía một cột gỗ.

Tên thuộc hạ nói:

-" Thiếu gia ... có người"

Giang Ân quát lớn:

-" Nói nhảm ... ta không có bị điếc ... nhanh bắt lại cho ta"

Thuộc hạ:

-" Vâng thiếu gia"

Tiểu Đàm hốt hoảng bỏ chạy ...

... ... ...

-" Các ngươi mau thả ta ra ... ú ớ" Tiểu Điềm bị trói vào cột to giống Khả Như, cũng bị nhét dẻ vào miệng. Chẳng lẽ hắn vẫn tiếp tục vô dụng như vậy sao?

Thuộc hạ:

-" Thiếu gia ... tên này hình như là nữ nhân"

Giang Ân quát lên:

-" Nói nhảm ... ta không có bị mù ..."

-" Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? tại sao lại có người bám đuôi vào đây?"

-" Các ngươi muốn chết sao? hừ"

Thuộc hạ ôm quyền nói:

-" Thiếu gia bớt giận ... thuộc hạ đi điều tra ngay"

Bọn thuộc hạ nhanh chóng ra ngoài, đóng cửa lại.

Giang Ân nhìn hai người đang bị trói kia, nở nụ cười tà tà.