Chương 73: Bị bắt

Tiếng đàn rung động theo các ngón tay thon dài của Thi Nguyệt, du dương bay bổng trong gió trời đêm.

Bên mái đình nhỏ, hai thân ảnh ngồi đối diện trầm lặng không nói, xung quanh mặt hồ phẳng lặng, ánh trăng mờ ảo.

Thi Nguyệt dừng tiếng đàn, chỉ còn lại tiếng lá " xào xạc", tiếng cá quẫy nước " lọc lọc", nàng chỉ lẳng lặng nhìn người đối diện, không lên tiếng.

Hồ Phong trầm lặng một chút, mỉm cười nói:

-" Nguyệt cô nương, tiếng đàn của nàng có thể hòa tan mọi trái tim sắt đá a"

Thi Nguyệt ăn mặc y phục màu đen tuyền, phía sau khoác thêm tấm áo lụa màu nâu, nàng vẫn còn che mặt khi đối diện với Hồ Phong.

Hồ Phong cũng bịp mặt khi gặp nàng, có lẽ như vậy mới không làm nàng cảnh giác, nàng nghĩ hắn là một vị cao nhân tiền bối.

Nàng lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ thương cảm:

-" Tiền bối quá khen rồi!"

-" Tiền bối ... giọng nói của người ... vãn bối ... nghe như không được tự nhiên nha?"

Hồ Phong cứ đòi làm cái gì tiền bối, thần bí đủ loại, bây giờ đến cả giọng nói cũng bị khàn.

-" Nguyệt cô nương, thực ra ta không già như ngươi nghĩ"

-" Ta thật sự mệt mỏi khi phải giả trang lão già rồi ... ài"

Thi Nguyệt đôi mắt đẹp chớp động, nhẹ giọng cười nói:

-" Tiền bối ... người sẽ bỏ khăn che mặt xuống sao?"

-" Vãn bối thực sự rất tò mò đó nha" lời nói của nàng có vẻ thân cận hơn, nàng không còn cảnh giác như lúc đầu.

Hồ Phong đưa tay kéo tắm vải xuống, đôi môi nở nụ cười tươi như hoa, nói:

-" Nguyệt cô nương ... như thế nào?"

-" Nàng có cảm giác được sự anh tuấn, thông minh của ta không?"

Thi Nguyệt hai tay nhỏ che miệng, mắt đẹp mở to, phải đợi Hồ Phong xua xua tay trước mặt, nàng mới tỉnh lại.

Nàng không nghĩ ra tiền bối trong tưởng tượng của nàng, lại là một thiếu niên miệng còn hơi sữa. Sữa của nữ nhân hắn chưa có.

Hồ Phong thoải mái nhấp ngụm trà nóng hổi, lắc đầu nói:

-" Nguyệt cô nương, ta biết ta anh tuấn, nhưng cũng không cần nhìn chằm như vậy chứ? ta xấu hổ a"

Thi Nguyệt lắc đầu nhỏ nói:

-" Tiền bối ... vãn bối"

Hồ Phong giơ tay chặn nàng nói tiếp, hắn tuyên bố:

-" Nguyệt cô nương, tại hạ tên Hồ Phong, nàng có thể kêu một tiếng Phong đại ca cũng được a"

Thi Nguyệt cười khúc khích, đôi vai nhỏ gầy rung rung, nàng thật sự cảm thấy rất buồn cười:

-" Không được nha, kêu Phong tiểu đệ còn được, hi hi" nàng cảm giác rất vui vẻ, có một tiểu đệ là đại cao thủ, cũng không tồi đó chứ!

Hồ Phong sắc mặt đau khổ nói:

-" Không được, ta cảm giác nàng còn ít tuổi hơn ta"

-" Nàng phải kéo khăn che mặt đối chứng mới được"

-" Không thì ta sẽ không phục ... hừ hừ"

Thi Nguyệt nhìn thiếu niên như đòi ăn vạ với nàng, thật khó tưởng tượng hình ảnh cao nhân tiền bối trước đó. Thế giới thật điên cuồng, hay ta phát cuồng?!

Nàng cười khổ một tiếng, hai tay nhỏ kéo khăn che mặt xuống, để dưới bàn.

Ngọn đèn tuy không được sáng như ban ngày, nhưng cũng đủ để thấy rõ dung nhan kiều diễm của nàng.

Ngoài đôi mắt đẹp đã thấy ra, hắn thấy khuôn mặt nàng nhỏ trắng hồng, mũi nhỏ cao xinh xắn, đôi môi đỏ hồng mọng nước, cằm thon nhỏ tinh tế, đặc biệt là hai núm đồng tiền nhỏ xinh nhíu nhíu.

Đôi mắt Hồ Phong như bị cuốn hút bởi nụ cười của nàng, không nhịn được thốt lên rằng:

-" Thi Nguyệt ... nàng thật xinh đẹp"

Hai tay hắn ôm ngực, khuôn mặt đau khổ nói:

-" Thi Nguyệt ... nàng mau gọi đại phu giùm ta ... ta ... ta chết mất a" ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng.

Thi Nguyệt đeo lại khăn che mặt, mắt đẹp lườm hắn nói:

-" Phong tiểu đệ, ngươi có làm quá không vậy? ta buồn ngủ rồi nha"

Hồ Phong nhanh chóng ngồi thẳng lại, nghiêm túc nói:

-" Thi Nguyệt ... nàng nhỏ tuổi hơn ta ... phải gọi ta là đại ca chứ?"

Thi Nguyệt không thèm phân bua với hắn, mỉm cười nói:

-" Phong tiểu đệ, ta buồn ngủ rồi, ngươi trở về đi a"

Hồ Phong hớn hở nói:

-" Thi Nguyệt, ta ngủ cùng nàng được không? ta rất ngoan đó nha"

Thi Nguyệt sắc mặt tối sầm, tức giận nói:

-" Ngươi cút ngay ... ta không quan tâm ngươi nữa!"

Hồ Phong nắm hai tay của nàng nói:

-" Thi Nguyệt ... ta sai rồi ... ta sẽ cút đây"

-" Nhưng nàng phải bỏ khăn che mặt khi gặp ta được không?"

Thi Nguyệt giãy tay nhưng không ra được, nhìn vẻ mặt tội nghiệp của hắn, nàng không đành lòng nói:

-" Được rồi ... nhanh bỏ tay ra ... phiền chết đi được"

Hồ Phong đưa tay nhỏ của nàng lên, hôn một cái " chụt", biến mất không còn hình bóng, chỉ để lại vang vọng trong đêm câu nói:

-" Tay nàng rất thơm, ha ha"

Thi Nguyệt khuôn mặt đỏ lên, tức giận dậm chân:

-" Tên đánh ghét này ... dám chiếm tiện nghi của ta".

Hồ Phong không biết rằng, lúc hắn rời đi, có một vị khách đến nơi ở của Thi Nguyệt.

Hồ gia của hắn mới hình thành được bước đầu tiên, nhưng vẫn còn chưa ra dáng gì cả.

Hàng xóm của hắn cũng có vài người đến chơi, họ tò mò về chủ nhân mới của ngôi nhà và cũng muốn làm quen với nhau đôi chút.

Ở khu vực này, không người nào nghèo cả, việc tập trung ở những nơi có danh lam thắng cảnh nổi tiếng là chuyện bình thường.

Đám người Tuyết Kỳ, Thanh Nhàn, Diệu Loan, Ánh Nguyệt đều đến chơi thường xuyên. Các loại câu đố, tranh vẽ đều được các nàng sáng tác và treo đầy nhà của hắn.

Việc tiếp khách đa phần nữ nhân của hắn thực hiện, hắn không có thời gian cho những mối quan hệ về thơ văn. Tâm hồn hắn không lãng mạn sao? Có vẻ hơi thực dụng một chút, nhưng hắn sẽ lãng mạn ở lĩnh vực khác.

Hắn đang ở phủ đô đốc để thực hiện điều đó.

Hồ Phong gặp lại Khả Như với nụ cười tươi như hoa mới nở, hắn nhanh chóng đi đến nắm tay nhỏ của nàng.

Khả Như vẫn xinh đẹp như ngày thường, chỉ khác ở bộ y phục mà thôi, nếu không có y phục thì càng tốt!

Nàng không từ chối hắn nắm tay, việc đó đã trở thành thói quen ở những ngày gần đây, hai người cùng di dạo trong khuôn viên quen thuộc, nơi chỉ giành cho đôi tình nhân bọn họ.

Hôm nay không có người theo dõi, hắn có thể thi triển quyền cước với Khả Như được rồi, khà khà.

Khả Như mặc y phục màu nâu sẫm, tóc cài châm hình cánh chuồn chuồn, tóc bện sợi to vắt ngang vai, trông rất cá tính đáng yêu. Váy dài ngang đầu gối, phía dưới là đôi hài màu hồng nhỏ xinh, bước chầm chậm theo Hồ Phong.

Hai người đi đến đứng trên bờ hồ cá quen thuộc, Hồ Phong tay chỉ phía dưới hồ, mỉm cười nói:

-" Như tiểu thư, nàng nhìn xem kìa"

Khả Như mắt đẹp nhìn theo tay hắn chỉ, thấy hai con cá to màu hồng đang lặng lẽ kiếm ăn, nàng nghi ngờ nói:

-" Phong công tử, hai con cá cũng không có gì đặc biệt nha"

Hồ Phong kiên nhẫn nói:

-" Như tiểu thư, nàng để ý xem cử chỉ của bọn chúng"

Khả Như mắt đẹp chớp động, hai con cá to màu hồng đang quấn lấy nhau, như đôi uyên ương không rời, nàng lắc đầu nói:

-" Phong công tử, tiểu nữ không hiểu nha"

Hồ Phong trong lòng chửi thầm " nàng không thể giả nai như vậy chứ?", hắn hít sâu một hơi, vươn tay ôm thân thể mềm mại vào lòng.

-" Như tiểu thư ..."

Khả Như bị hắn ôm chặt vào lòng, tim nàng đập đập liên hồi, đầu nhỏ của nàng có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực rộng của hắn.

Bàn tay của hắn siết chặt lưng thon của nàng, mũi hít hà hương thơm trên mái tóc đen mượt.

Khả Như miệng nhỏ lí nhí:

-" Phong công tử"

Hồ Phong tay nâng cằm thon của nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại. Miệng hắn mút kéo đôi môi, vươn lưỡi tách răng ngà của nàng, cố gắng xâm nhập vào bên trong.

Khả Như mắt đẹp nhắm nghiền, hơi thở như lan, cánh mũi híp híp tỏa nhiệt khí, nàng vươn lưỡi thơm đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Bàn tay của Hồ Phong vuốt ve lưng thon mềm mại của nàng, cánh tay hắn như siết nàng chặt với hắn không rời.

Được một lúc hai đôi môi tách rời, dịch thể vẫn còn vương trên khóe môi. Hồ Phong đôi mắt nhìn nàng đầy thâm tình, tiếp tục tham lam hôn đôi môi của nàng, mắt đẹp của nàng nhắm lại chiều theo ý của hắn.

Khả Như hô hấp dồn dập, cánh mũi phập phồng tỏa nhiệt khí, có thể nghe được nàng đang thở phì phì.

Hồ Phong rời đôi môi mềm mại của nàng, cười nói:

-" Như tiểu thư, đôi môi của nàng thật hấp dẫn"

Khả Như khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu nhỏ, ngại ngùng nói:

-" Phong công tử, ngươi thật hư hỏng nha"

Hồ Phong trong lòng vui vẻ, hàm răng trắng cười tươi, hắn dắt tay nhỏ của nàng đi theo lối mòn.

Hồ Phong sau khi cùng Khả Như đi dạo trong khuôn viên, cảm tình của hai người đang dần thân thiết hơn, nói chuyện cởi mở tiến triển cực nhanh.

Khả Như chia tay hắn trở về phòng, khuôn mặt nàng đỏ hồng như táo chín mọng, nhưng đôi mày liễu của nàng vẫn còn nhíu lại, thâm tâm nàng dường như đang lo lắng điều gì đó.

Khả Ngân mặc y phục màu trắng hồng, váy dài ngang mắt cá chân, nàng chặn trước người Hồ Phong.

Hai tay nhỏ của nàng khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ phức tạp nhìn Hồ Phong, nàng mở miệng nói:

-" Hồ Phong, ta cảnh cáo ngươi, không được làm gì quá đáng với nhị tỷ của ta, ngươi biết không?"

Hồ Phong không thèm đôi co với Khả Ngân, đi đến trước mặt nàng, vươn tay véo véo hai má trắng hồng của nàng, cười cười nói:

-" Ngân tiểu thư, ta làm luôn cả nàng có được không? nàng làm gì được ta! ha ha"

Khả Ngân gạt tay hắn ra, hai bàn tay xoa xoa má hồng, tức giận nói:

-" Hồ Phong, ngươi vô lại, ngươi ... ư ư"

Hồ Phong hai tay nâng cằm thon của nàng, miệng rộng của hắn đã khóa chặt đôi môi hồng của nàng.

Khả Ngân mắt đẹp mở to như không dám tin, nàng đã mất đi nụ hôn đầu với tên vô lại này. Trong đầu nàng như trống rỗng, cơ thể như không phải do nàng điều khiển.

Hồ Phong đã đưa lưỡi tách răng ngà của nàng ra, tham lam mút lấy lưỡi nhỏ của nàng. Khả Ngân vô thức đưa lưỡi quấn với hắn, nàng như đang khát khao một nụ hôn như vậy.

Hai người hôn nhau say đắm, bị chấm dứt khi bàn tay hắn chạm vào bộ ngực của nàng. Khả Ngân bừng tỉnh, khuôn mặt đỏ hồng nóng bừng bừng, mắt đẹp trừng Hồ Phong, hai chân nhỏ chạy mất tiêu.

Hồ Phong vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, lưu luyến cảm giác vừa rồi, hắn lắc đầu cười tươi, đi ra khỏi phủ đô đốc.

Khả Ngân trốn ở một góc tường, hai tay nhỏ ôm ngực, tim của nàng đang tăng tốc độ rất nhanh, nàng có thể cảm giác được bản thân đang rất hồi hộp.

-" A ... ai?" nàng bị một bàn tay nhỏ vỗ lên vai gầy.

Khả Như nghi ngờ nhìn Khả Ngân, mở miệng nói:

-" Tam muội, ngươi đang làm gì ở đây? mặt còn đỏ lên như vậy nữa?"

Khả Ngân như giẫm phải đuôi mèo, hai chân nhảy lên, mắt đẹp trừng nhị tỷ của mình, hai tay ôm ngực chạy mất tiêu.

Khả Như nhìn bóng lưng của tam muội, lắc đầu nhỏ thì thào:

-" Tam muội ... ngươi đang yêu sao?"

Hồ Phong trở về nhà nhưng không kinh động một ai, hắn muốn xem các nàng ở nhà đang làm cái gì?

Bây giờ đã gần buổi trưa, ánh nắng đã gay gắt nóng bức khó chịu, hắn cố gắng không gây ra tiếng động.

-" Hình như nhà có khách, không biết ai nhỉ?" hắn đi vòng xuống nhà bếp.

Trong đại sảnh, tiếng nói cười vui vẻ như đi chợ của đám nữ nhân, không biết nói những gì, nhưng đều là những chuyện của nữ nhân mới hiểu được.

Hồ Phong đi vào nhà bếp, thấy bóng lưng quen thuộc kia, hắn lại gần ôm chặt vào lòng.

-" A ... tướng công?"

Tiểu Mạn cảm nhận được cái ôm quen thuộc của Hồ Phong, nàng hơi bối rối.

Hồ Phong hai tay siết chặt nàng vào lòng, hít hà mái tóc thơm của nàng, cười nói:

-" Nương tử, chỉ có mình nàng ở đây sao?" bàn tay hắn đã không an phận, vuốt ve bờ mu âm đạo của nàng.

Tiểu Mạn uốn éo mông, hơi thở gấp rút, xấu hổ nói:

-" Tướng công, chàng đừng như vậy nữa, còn có người ở đây nha"

Hồ Phong bị Khả Như và Khả Ngân kích thích, hắn đang rất hứng tình, làm sao có thể bỏ qua tiểu Mạn được chứ!

Dương vật của hắn đã cương cứng, đâm đâm vào bờ mông của nàng, bàn tay hắn miết khe rãnh âm đạo càng mạnh hơn.

Tiểu Mạn nước nhờn đã rỉ ra ướt nhẹp, miệng nhỏ hé mở thở dốc liên hồi.

-" Ư ... ư ... tướng công ... thiếp muốn chàng"

Hồ Phong ôm nàng vào một góc khuất, kéo váy của nàng lên, kéo tiết y xuống dưới nền. Bờ mông căng tròn hiện ra, hai mép thịt âm đạo béo múp đang khép lại mời gọi.

Hắn lôi dương vật cương cứng ra, cạ cạ đầu khấc vào hai mép đã ướt nhẹp, đẩy mạnh một cái.

-" Ọp"

-" Hự ... ư ... sướng quá" hai bàn tay nhỏ của nàng bám vào vách tường, mông cong vểnh lên tiếp nhận dương vật của hắn.

Dương vật gân guốc đi vào trong nơi ẩm ướt, nó bắt đầu hoạt động.

-" Ư ... ư ... ư ..." tiểu Mạn cố gắng mím chặt môi, không muốn phát ra tiếng động.

Nhẹp ... nhẹp ... nhẹp ...

Hồ Phong đẩy dương vật không mạnh nhưng lại đều đặn, hai tay xoa nắn bộ ngực của nàng. Hắn lần mò ngón tay xuống dưới, đùa nghịch hột le đã cưng cứng.

Tiểu Mạn đưa bàn tay che miệng nhỏ, nàng sợ mình sẽ hét lên mất.

-" Ư ... ư ... ư ... đừng nghịch nó nữa ... ư .. ư ... tướng công"

Hồ Phong cười cười vui vẻ, tay nâng một chân của nàng lên cao, bắt đầu thúc mạnh dương vật.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ... ư ... ư ...

Tiểu Mạn đã thất thủ, nàng không thể nhịn nổi nữa, tướng công của nàng không cho nàng cơ hội thở dốc.

-" A ... ư ... ư ... đâm thiếp mạnh quá ... a"

Hồ Phong không ngờ nàng hét to như vậy, cũng không thể bịp miệng nương tử được.

-" Thôi mặc kệ ... đây là nhà của ta ... ta thích chơi thế nào cũng được a ... khà khà"

Bên ngoài phòng bếp, Tuyết Kỳ đang truy đuổi tiểu Điệp đùa giỡn, bỗng nhiên hai người ngừng lại, ánh mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Tuyết Kỳ nhíu nhíu mày liễu nói:

-" Điệp muội, hình như có tiếng hét của Tử Mạn"

Tiểu Điệp gật gật đầu nhỏ nói:

-" Kỳ tỷ, chúng ta mau đi xem nha"

Hai người chạy nhanh tới thì tiếng hét của tiểu Mạn càng lớn, đồng thời nhìn thấy một nha hoàn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài. Tiểu Điệp và Tuyết Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bên trong đã vang vọng tiếng của tiểu Mạn.

-" Tướng công a a a thiếp ra" tiểu Mạn mông eo giật giật liên hồi, hai tay nhỏ nắm chặt vách tường.

Phạch phạch phạch ...

Hồ Phong nhấp thêm vài cái thật mạnh, dương vật cũng phóng tinh nguyên nóng hổi vào người nàng.

Tiểu Mạn miệng nhỏ thở dốc, hai chân bủn rủn như muốn khụy xuống nền.

Hồ Phong rút dương vật ỉu xìu ra, kéo theo tinh nguyên trắng đục như sữa bò.

Hắn đỡ nàng, đặt nàng dựa lưng thon sát vào vách tường, miệng rộng của hắn ngoạm đôi môi của nàng ngấu nghiến.

Tiểu Điệp hét to:

-" Ca ca ... huynh ..."

Tuyết Kỳ mặt đẹp đã đỏ bừng lên, nhanh chân chạy trốn ra ngoài, tiểu Điệp cũng bị nàng kéo theo.

Tiểu Mạn bừng tỉnh mở mắt đẹp, nàng nghe được tiếng của tiểu Điệp, không nhịn được khuôn mặt đỏ bừng đến mang tai.

Hồ Phong hơi bối rối, đành dừng lại, cười nói:

-" Nương tử, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục nhé, khà khà"

" Bụp bụp ..." nắm đấm nhỏ của nàng đánh lên ngực rộng của hắn.

-" Tướng công ... tại chàng hết đó ... các tỷ muội sẽ cười chê thiếp cho mà xem ... hic hic" khuôn mặt nhỏ của nàng đang lo lắng.

Hồ Phong nắn nắn hai má của nàng, lắc đầu nói:

-" Nương tử ... không sợ ... ai cười chê nàng ... ta đánh mông người đó ... khà khà"

Tiểu Mạn bất lực nhìn hắn cười, nhưng lại thích cảm giác được hắn che chở, nàng dụi dụi đầu nhỏ vào ngực hắn hạnh phúc.

Hôm nay bữa cơm có thêm khách đến chơi, tính ra cũng phải vui vẻ một chút, nhưng sao không khí rất kìm nén.

Hồ Phong nốc ngụm rượu lớn, cười ha ha nói:

-" Các nàng cứ tự nhiên đi chứ ... ha ha ... đừng ngại"

Tuyết Kỳ mắt đẹp len lén nhìn Hồ Phong, nàng thở phào một tiếng, nghĩ thầm:

-" Phù ... may mà hắn không nhìn ta"

Tiểu Mạn chỉ cúi đầu ăn cơm, nàng không dám nhìn mọi người.

Đám người Nguyệt Phượng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười mời khách ăn cơm.

Mọi người dùng bữa được một lúc, tiểu Điệp nhìn Hồ Phong ấp úng nói:

-" Ca ca ..."

Hồ Phong mắt đang híp lại nhìn Tuyết Kỳ, nghe được tiểu Điệp nói, hắn mỉm cười hỏi:

-" Tiểu muội, muội muốn nói gì?"

Tiểu Điệp tỏ ra hưng phấn nói:

-" Ca ca ... muội muốn ra ngoài thành chơi"

Hồ Phong hơi ngưng người một chút, ngạc nhiên nói:

-" Ồ ... tại sao?"

Hắn nhìn đám nữ nhân một chút, có lẽ chủ ý này không phải của tiểu Điệp, nàng chỉ đại diện nói ra mà thôi.

Tiểu Điệp cười hi hi nói:

-" Ca ca ... muội nghe nói ... bên ngoài có nhiều cảnh đẹp hơn trong thành ... cho nên ..."

Hồ Phong không chú ý về cảnh đẹp, điều hắn quan tâm là an toàn của các nàng, hắn nhíu mày nói:

-" Các ngươi không biết ... ra ngoài rất nguy hiểm sao?"

Tiểu Điệp chu miệng nói:

-" Ca ca ... muội muốn đi"

Nguyệt Phượng nhìn Hồ Phong không vui, mỉm cười nói:

-" Tướng công ... chuyện ra ngoài thành ... từ từ nói sau ... ăn cơm xong rồi tính"

Y Nhiên cũng nói:

-" Tướng công ... ăn cơm thôi" nàng gắp thức ăn vào chén của hắn.

Hồ Phong thở dài nói:

-" Chuyện ra ngoài thành ta sẽ tính sau ... đợi thêm vài ngày nữa đi"

Tiểu Điệp không cam tâm nói:

-" Ca ca ... huynh không được quên đâu đó"

Hồ Phong vươn tay nhéo mũi nhỏ của nàng, cười mắng:

-" Nha đầu ngốc này ... lại còn trả treo với ca ca nữa hả"

-" Có phải lâu rồi ... ngứa mông phải không?"

-" Ha ha"

Tiểu Điệp như nghĩ ra điều gì, mím môi không dám nói, cúi đầu ăn cơm.

Thanh Nhàn, Diệu Loan, Ánh Nguyệt đều khinh bỉ thầm nghĩ:

-" Tên thô tục"

Hiện nay trong các tửu lâu, quán trà ... đều đang bàn tán về chuyện, nhi tử của đô úy Lưu Hà bỗng dưng mất tích.

Cuộc sống gần đây của Lưu Kiệt khá ẩn dật, hắn rất ít giao lưu với bằng hữu, chỉ ở nhà tập trung đọc sách viết chữ, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

Chỉ cần thi đỗ thủ khoa lần này, sau đó kết hôn cùng tam tiểu thư của phủ đô đốc, có thể nói là song hỷ lâm môn.

Trong một lần ra ngoài uống rượu cùng đám bằng hữu, mục đích giảm bớt căng thẳng, nhưng khi họ tìm kiếm thì không thấy Lưu Kiệt đâu cả.

Cả phủ đô úy đều hoảng loạn đi tìm, nhưng vẫn chưa có kết quả.

Phủ đô đốc điều 1 ngàn binh tìm kiếm, dù sao cũng sắp là hiền tế của Chu Lương, không thể đứng nhìn được.

Giang Ân biết trong thời gian này, mọi sự chú ý đều tập trung vào Khả Ngân, hắn có thể dễ dàng gặp được Khả Như.

Trong một góc tường vắng vẻ, hai người gặp mặt nhau.

Giang Ân khuôn mặt vui vẻ, nắm tay Khả Như, hắn nói:

-" Tiểu Như, nàng có nhớ ta không? ta rất nhớ nàng a"

Khả Như rụt tay lại, không vui nói:

-" Tiểu Ân ... ngươi gặp ta ... đừng có động chân động tay được không?"

Giang Ân bị thái độ của nàng làm cho khó chịu, hắn không phục nói:

-" Tiểu Như ... ngươi bị làm sao vậy? trước kia chúng ta đều vui vẻ như vậy mà"

Khả Như khoanh hai tay nhỏ trước ngực, mắt đẹp nhìn hắn nói:

-" Tiểu Ân ... ta cùng ngươi sẽ không có kết quả ... phụ thân của ta sẽ không đồng ý ngươi đâu"

Giang Ân không cam tâm nói:

-'" Tiểu Như ... ta phải có được ngươi a" hắn chồm lấy ôm Khả Như vào lòng.

" Bốp" Khả Như cho hắn một cái tát, nàng tức giận nói:

-" Tiểu Ân ... ngươi điên rồi phải không? ngươi mau cút đi"

Giang Ân hai mắt đỏ ngầu, hắn thực sự không tin được, nàng ta sẽ đánh hắn.

-" Tiểu Như ... chúng ta cùng trốn đi được không? đến một nơi chỉ có hai ta ... cùng sống một cuộc sống hạnh phúc a"

Khả Như không nghe lọt lời hắn nói, lắc đầu nói:

-" Tiểu Ân ... ngươi đi đi ... ta muốn trở về rồi"

Giang Ân hít một hơi nhẹ, cười gằn:

-" Tiểu Như ... không phải ngươi muốn gả cho tên Hồ Phong đó chứ?"

Khả Như khuôn mặt đỏ lên, lạnh giọng nói:

-" Tiểu Ân ... chuyện đó không liên quan đến ngươi ... ta đi trước"

Giang Ân sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt, nghiến răng nói:

-" Tiểu Như ... chỉ cần gạo nấu thành cơm ... mọi chuyện sẽ dễ nói mà ... khà khà"

-" Đắc tội nàng rồi ... bắt nàng cho ta"

Khả Như khuôn mặt sợ hãi:

-" Ngươi ... a ... cứu mạng".