Chương 72: Nhà mới

Đông Quách dẫn Hồ Phong lên lầu ba ngồi uống rượu, khuôn mặt tươi cười nói:

-" Phong đệ, ngươi cũng có mấy ngày không đến chơi rồi a, ha ha"

Hồ Phong đi theo Đông Quách ngồi ở một góc của lầu ba, có thể nhìn thấy vài người có tiền đến chơi.

-" Quách huynh, đệ mấy ngày nay công việc bận rộn quá"

-" Không có thời gian đến thăm huynh, mong huynh thứ lỗi cho" công việc đút no các nữ nhân của hắn.

Hắn chắp tay tỏ ra áy náy với Đông Quách.

Đông Quách vỗ vai hắn, cười mỉm nói:

-" Phong đệ, không phải ta trách đệ đâu, mà Nguyệt cô nương mong nhớ đệ a, khà khà" hắn rót rượu vào chén cùng nâng chén lên.

Hồ Phong cười cười, nhận chén rượu, nói:

-" Quách huynh, chê cười rồi"

Đông Quách nói:

-" Phong đệ, cạn chén"

Hồ Phong nói:

-" Cạn"

" Keng" " keng" " keng" ...

-" Hự"

-" A"

" Keng keng keng ..." " keng"

-" Hự hự"

-" A a a ... cứu mạng"

Một tên người hầu hốt hoảng chạy vào, lăn tròn hai vòng trên sàn nhà, nói:

-" Tam thiếu ... tam thiếu ... có người đến đánh lén chúng ta"

Đông Quách giật mình đứng dậy, mắt nhìn tên người hầu, nói to:

-" Cái gì? ..."

Hắn nói với Hồ Phong:

-" Phong đệ ... ngươi ở đây ... ta ra ngoài một chút ... sẽ trở lại uống rượu cùng đệ"

Hồ Phong đứng dậy nói:

-" Quách huynh ... đệ đi cùng huynh"

Đông Quách vỗ vai Hồ Phong, cười to:

-" Tốt" hắn dẫn đầu đi trước, có một cao thủ đi cùng càng thêm an tâm.

Hồ Phong bước đi sau Đông Quách, bình tĩnh suy nghĩ mọi thứ.

Đám người xuống phía dưới lầu 1, nơi này đã loạn thành một bầy.

Một số thi thể người nằm trên bàn, dưới nền nhà, đám người còn lại thì tranh nhau cướp bạc chạy trốn.

Người của sòng bạc đang dùng vũ lực áp chế đám người nổi loạn này.

Đông Quách gọi người quản lý lầu 1, hắn cần biết được nguyên nhân của những rắc rối này.

Hồ Phong đứng bên cạnh, cũng nghe được điều đó, hắn nói:

-" Quách huynh, những rắc rối này thường xuyên xảy ra sao?"

Đông Quách nhìn đám người đã dần ổn định kia, lắc đầu nói:

-" Phong đệ, các sòng bạc khác thì thường xuyên, nhưng sòng bạc của ta, đây là lần đầu tiên"

-" Làm mất hứng của đệ phải không?"

Hồ Phong hai tay chắp sau lưng, lắc đầu nói:

-" Quách huynh, sự việc xảy ra như vậy"

-" Người mất hứng phải là huynh, chứ đâu phải đệ"

-" Đệ nghĩ huynh cần xử lý nhiều việc, nên đệ sẽ không quấy rầy huynh nữa"

Đông Quách nhìn có đám quan binh đã tới đây, thở dài nói:

-" Phong đệ, vậy để khi khác hai ta uống thật đã, ha ha"

Hồ Phong cười nói:

-" Quách huynh, cáo từ" hắn đi ra cửa, biến mất trong màn đêm.

Đông Quách nhìn Hồ Phong không còn bóng dáng, hít sâu một hơi, thu lại tâm tình, hắn cần giải quyết sự việc rắc rối này.

Hồ Phong rất thích nghe tiếng đàn của Thi Nguyệt, hắn có cảm giác nàng trong sáng như bông sen trắng hồng, chìm nổi giữa lớp bùn hôi tanh.

Hắn để ý nàng nhiều lần, phong thái của nàng không phải dân nữ bình thường có thể có được, có lẽ hắn đã trở thành người hâm mộ của nàng từ lúc nào không biết.

Vẫn như mọi ngày, sau buổi biểu diễn, Thi Nguyệt từ " Hồng Lâu Mộng" đi ra, nàng lên xe ngựa đi thẳng một đoạn rồi cua đi mất.

Hồ Phong đi theo xe ngựa của nàng, nhưng không lộ diện ...

" Lộc cộc" " lộc cộc" ... xe ngựa chạy với tốc độ bình thường, vẫn chạy những chuyến xe như mọi ngày.

" Hí hí" " ầm" " rầm rầm" ...

Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng xe ngựa đã nằm lăn ra đường, bên trong bay ra một nữ nhân đeo khăn che mặt, tay ôm đàn.

Hồ Phong đứng từ rất xa, vẫn có thể nhận ra được người hắn hâm mộ, chính là Thi Nguyệt.

-" Trời đất ... nàng võ công thấp nhất cũng thuộc hàng cao thủ a" hắn thầm suy đoán.

Thi Nguyệt sau khi bay ra khỏi cỗ xe ngựa, nàng đã đứng ôm đàn ở giữa đường. Khu vực này rộng lớn nhưng vắng vẻ, nàng cảnh giác nhìn xung quanh, bàn tay đã đặt lên các dây đàn.

Bỗng nhiên, một tiếng cười to vang vọng giữa màn đêm xuất hiện.

-" Ha ha ... Nguyệt cô nương lâu rồi không gặp"

Thi Nguyệt mắt đẹp nhìn theo tiếng động vang lên, miệng nhỏ quát lên:

-" Ngươi là ai?"

Đứng đối diện một đoạn xa với nàng chính là một nam nhân chừng 38 tuổi, khuôn mặt cục cằn thô lỗ, tay cầm đao lớn vác trên vai, hắn cười nói:

-" Nguyệt cô nương, nàng không biết ta cũng không sao, nhưng ngươi biết tiểu đệ xấu số Hàn Tín của ta chứ?" mấy câu cuối hắn gằn từng chữ.

Thi Nguyệt nhíu mày liễu suy tư một chút, cười lạnh nói:

-" Ngươi chính là đại ca của tên ngu xuẩn đó sao? khanh khách"

Hàn Tùng nổi giận, quát to:

-" Câm miệng cho ta ... xú tiện nhân đáng chết ... trả mạng lại đây"

Đao khí của hắn đã hình thành, hai chân đạp mạnh xuống đất " rắc rắc" bật nhảy lên cao, tay cầm đao lớn " vù" bổ xuống chỗ Thi Nguyệt đang đứng.

" Keng" " rắc" "ầm" chỗ đứng của nàng đã bị bổ thành một cái rãnh sâu dài.

Thi Nguyệt đã di chuyển đứng cách xa một đoạn, tay cầm đàn xoay vài vòng nâng lên trước mặt, ngón tay thon dài lướt dây đàn.

" Tinh" " tinh" " roẹt" " roẹt" cầm khí màu ánh sáng trắng hình trăng khuyết, liên tiếp bắn về phía Hàn Tùng.

" Keng" " keng" " keng" ... Hàn Tùng cầm đao đỡ chém những cầm khí của Thi Nguyệt.

-" Xú tiện nhân ... ngươi chỉ có như vậy thôi sao? khà khà"

" Vù" đao khí của hắn nổi lên, hắn chạy nhanh tới tiếp cận nàng.

" Tinh" " tinh" ... " roẹt" " roẹt" ... nàng không cho hắn tiếp cận, từng ánh cầm khí tiến lên lao về phía Hàn Tùng đang di chuyển.

" Keng" " keng" " keng" ... Hàn Tùng vừa né tránh, vừa tiếp cận đã rất gần.

" Roẹt" " roẹt" ... ngón tay nàng càng nhanh hơn nữa, cầm khí cũng dày đặc bắn về phía trước nhiều hơn.

" Vù" Hàn Tùng hai tay cầm đao, muốn bổ vào người nàng.

-" Chết đi xú tiện nhân ... ha ha"

Thi Nguyệt không dại gì mà đỡ đao của hắn.

" Đạp" " đạp" nàng nhún chân đạp lên những sạp hàng, muốn nhảy lên mái nhà chạy thoát.

Hàn Tùng hô to:

-" Còn không mau đi ra" hắn cũng đạp chân lên mái nhà theo Thi Nguyệt.

" Vút" " vút" " vút" ... phi tiêu từ xa cản đường chạy của Thi Nguyệt.

Thi Nguyệt bật người lộn nhào về phía sau, có vài viên ngói rơi xuống đường " choang choang", nàng nhìn thấy ba tên cao thủ đồng thời xuất hiện.

Một tên cầm đao dáng người cao lớn, tên cầm kiếm và tên cầm song đao cao dỏng người.

Tên cầm kiếm giơ kiếm chỉ thẳng vào Thi Nguyệt, cười lạnh nói:

-" Nguyệt cô nương, chúng ta từ từ giao lưu, nàng cần gì đi vội vã như vậy chứ? ha ha"

Tên cầm đao cũng nói:

-" Nguyệt cô nương xinh đẹp ai cũng biết, ai trong chúng ta sẽ có hân hạnh kéo xuống khăn che mặt, chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng đây?"

Tên cầm song đao nói:

-" Đừng để nàng ta chạy, ta lâu rồi chưa động nữ nhân, đêm nay phải thức trắng cùng nàng rồi, khặc khặc"

Hàn Tùng nổi giận, quát to:

-" Câm miệng hết cho ta, nhanh chóng bắt ả lại, quan binh đang kéo đến"

Thi Nguyệt mắt đẹp lo lắng, nàng tìm ra một lối thoát.

" Đạp đạp đạp ..." nàng thi triển khinh công bỏ chạy.

Hàn Tùng quát to:

-" Mau cản ả ta lại"

Ba tên kia thấy vậy, nhanh chóng phi thân đuổi theo, cầm vũ khí tấn công Thi Nguyệt, không cho nàng phá vòng vây.

Hồ Phong hơi nhíu mày, hắn xé một mảnh vải trên y phục, buộc lên che mặt lại, phi thân tiến về phía đám người.

Quan binh đã tụ tập trên 200 binh, do hai đội trưởng chấp hành, vây công đám người gây mất trật tự nơi này. Nhưng do toàn những binh lính bình thường, còn chưa tìm được cách nào truy bắt bọn họ.

Thi Nguyệt chật vật ôm đàn, chạy trốn hướng những ngõ hẻm nhỏ.

" Vút" " vút" ... phi tiêu phóng ngăn trở nàng chạy trốn.

Hàn Tùng xông lên trước bổ một đao nhanh như chớp, nhưng nàng nhanh chân lẻn vào một ngõ hẻm.

-" Ả đâu ... mau đi tìm cho ta"

Ba người kia cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng chia nhau phong tỏa một ngõ hẻm, thắt chặt vòng vây.

Thi Nguyệt đứng núp ở một góc tường, nàng đang rất căng thẳng, mồ hôi thấm ướt đã trở lên mát lạnh. Ánh mắt nàng lóe lên tàn nhẫn, nàng cần đột phá một phía để chạy trốn.

Tên cầm đao hai chân nhẹ nhàng đi sát vách tường, hắn có thể cảm nhận được Thi Nguyệt ở ngay gần đây.

" Tinh" " roẹt" " roẹt" cầm khí từ đàn của Thi Nguyệt bắn ra, đồng thời nàng nhanh chóng phi thân lên.

" Keng" " keng" tên cầm đao chật vật đỡ cầm khí của nàng.

Hàn Tùng hô:

-" Ở kia ... nhanh đến"

Hai tên kia cũng phi thân đến chỗ gây ra tiếng động.

Tên cầm đao hô to:

-" Nàng ta ở đây" hắn vừa hô vừa truy đuổi Thi Nguyệt, tránh để mất dấu.

Bốn người đồng thời truy đuổi theo một hướng, không biết rằng cũng đang có một bóng người theo sau bọn họ.

Thi Nguyệt chạy thẳng đến một nơi không biết, chỉ biết nơi này rộng rãi, nàng không còn chỗ trú thân.

Nàng bị tên cầm đao ngăn lại, hắn cười nói:

-" Nguyệt cô nương, ngươi không thoát được đâu, ngoan ngoãn theo chúng ta khoái hoạt đi thôi, ha ha"

" Tinh" " roẹt" "roẹt"

" Keng" " keng"

Hắn đỡ hai tia cầm khí của nàng, cười nói:

-" Không được đâu, nàng làm gì cố chấp như vậy chứ?"

Hàn Tùng cũng đã tới cùng hai tên kia, hắn cười gằn nói:

-" Xú tiện nhân, còn không mau chịu trói, bớt được nỗi đau da thịt a"

Thi Nguyệt nàng cảm giác tuyệt vọng, cắn răng ngà, hừ lạnh nói:

-" Đám nam nhân thối tha, đừng nằm mơ"

Tiếng đàn vang lên " roẹt" "roẹt" ... cầm khí bay về phía Hàn Tùng.

" Keng" " keng" ...

-" Xú tiện nhân cứng đầu này, phế nàng rồi chơi cũng được mà, ha ha" hắn tiến đao khí chém liên tục.

Ba tên kia áp trận, không cho nàng chạy trốn, nàng có chắp cánh khó thoát a.

Thi Nguyệt nước mắt chảy dài xuống khăn che mặt, nàng quyết tuyệt muốn tự sát trước khi bị bọn chúng bắt.

Bỗng nhiên có một nam nhân bịp mặt, xuất hiện ngay bên cạnh Thi Nguyệt, may quá đó chính là Hồ Phong.

" Uỳnh" " Oanh" " long" "long" hắn đấm ra một quyền, khí kình bắn mạnh về phía Hàn Tùng.

-" A hự" Hàn Tùng bay xa vài chục mét, lăn lộn liên tục, khó khăn lắm mới chống đao xuống mặt đất thành một rãnh dài.

-" Phụt" hai chân hắn quỳ dưới đất, miệng phun máu tươi.

Ba tên kia kêu to:

-" Lão đại" sau đó cảnh giác nhìn nam nhân bịp mặt, chạy lại nâng đỡ Hàn Tùng.

-" Phụt" hắn phun thêm ngụm máu tươi nữa, cơ thể run lên, ngực phập phồng nhưng bị hắn nhanh tay điểm huyệt chặn lại.

Thi Nguyệt đứng im như pho tượng, tay ôm cây đàn nhưng quên gảy đàn, mắt đẹp không tin vào những gì đã xảy ra.

Hồ Phong thấy nàng lâu không có phản ứng, đại loại như kiểu sùng bái, lấy thân báo đáp, mời đi ăn cơm ...

-" Cô nương ... ta ..."

Thi Nguyệt dắt đàn ở sau lưng, chắp tay ôm quyền nói:

-" Vãn bối Thi Nguyệt, đa tạ tiền bối cứu mạng, ân này suốt đời không quên"

Hồ Phong rất muốn đánh vào mông của nàng, tự nhiên trở thành tiền bối của người hâm mộ, có gì đó sai sai.

Ba tên kia thấy Hàn Tùng không chịu nổi một kích, thầm kinh hãi, đơn giản chỉ có đại cao thủ mới có sức mạnh như vậy.

Tên cầm đao nói nhỏ:

-" Lão đại ... làm sao bây giờ?" hắn vứt cho Hàn Tùng lựa chọn.

Hàn Tùng sắc mặt trắng xám, khuôn mặt âm trầm như nước, hắn hít sâu một hơi, chắp tay với nam nhân bịp mặt, nói:

-" Tiền bối ... ta cùng với ả ta ..."

Hồ Phong giọng hơi ồm ồm, phất tay nói:

-" Không cần nói nhiều ... đi đi ... trước khi ta đổi ý" hắn chắp tay sau lưng, không nhìn bốn người Hàn Tùng.

Hàn Tùng mặc dù không biết vì sao vị tiền bối này che chở cho ả kia, nhưng hắn cũng hiểu được, đại cao thủ sẽ không nói chơi với ngươi.

Hắn nhìn Thi Nguyệt đầy căm phẫn, ôm quyền với vị tiền bối bịp mặt, nói:

-" Tiền bối ... cáo từ"

-" Đi" hắn nói với ba tên còn lại.

Gió nhẹ thổi vi vu, nơi này chỉ còn lại hai kẻ bịp mặt, nhưng không biết nói gì cho phải.

Hồ Phong nói:

-" Nguyệt cô nương, cô nương cùng bọn chúng có thù sao?" nói nhảm, không có thù thì làm sao người ta truy sát chứ?

Thi Nguyệt chắp tay ôm quyền nói:

-" Tiền bối ... vãn bối cùng đám bằng hữu tỷ muội ..." nàng kể cho Hồ Phong nghe hết câu chuyện đó.

Hồ Phong thở dài nói:

-" Nguyệt cô nương, cô nương giết tên đó là đúng, hắn làm hại nhiều tỷ muội của cô nương như vậy, không thể tha thứ a"

Thi Nguyệt không nghĩ ra, vị tiền bối võ công cao cường lại là người biết trái phải đạo lý như vậy, còn rất trân trọng tình cảm nữa, nàng có ấn tượng tốt về vị đại cao thủ này.

-" Tiền bối ... hình như vãn bối ... chưa nghe qua có người như tiền bối nha"

Hồ Phong thốt lên nói:

-" Không thể nào ... ta chính là người thông minh anh tuấn ..."

-" Hào hoa đức độ ... luôn giúp những vị cô nương yếu đuối làm niềm vui"

Thi Nguyệt muốn bịp hai tai lại, nhưng sợ làm mất hứng của tiền bối, nàng đành chịu khó bị tra tấn lỗ tai.

-" Đa tạ tiền bối, vãn bối muốn trở về nhà nha" nàng thật sự mệt mỏi rồi.

Hồ Phong cười nói:

-" Nguyệt cô nương, thực ra ta là người hâm mộ cô nương, ha ha"

Thi Nguyệt tay che miệng cười khúc khích, nói:

-" Vãn bối chỉ biết một chút cầm nghệ mà thôi, làm sao có thể lọt được pháp nhãn của tiền bối chứ, hi hi"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Về nhà cô nương rồi nói chuyện sau cũng được"

Thi Nguyệt ngập ngừng nói:

-" Tiền bối, bây giờ đã muộn như vậy, không tiện a"

Hồ Phong không vui nói:

-" Nguyệt cô nương, cô nương không tin ta sao?"

Thi Nguyệt vội nói:

-" Tiền bối, người hiểu lầm, chỉ là ..."

Hồ Phong phất tay nói:

-" Nguyệt cô nương, không cần nhưng nhị gì nữa, đi thôi" hắn đi thẳng phía trước.

Thi Nguyệt vội nói:

-" Tiền bối ..."

Hồ Phong nhíu mày, không vui nói:

-" Còn chuyện gì nữa?"

Thi Nguyệt nói:

-" Tiền bối, nhà vãn bối không phải hướng đó, mà ở hướng bên này a"

Hồ Phong trách mắng:

-" Nguyệt cô nương, sao ngươi không nói sớm?" hắn quay trở lại hướng Thi Nguyệt chỉ.

Thi Nguyệt vô tội nói:

-" Tiền bối, người không có hỏi nha"

Hồ Phong bực bội nói:

-" Còn không mau dẫn đường ... hừ"

Thi Nguyệt bĩu môi dẫn Hồ Phong đi, thầm ấm ức trong lòng:

-" Ta cũng không kêu ngươi đến nhà ta ... ngươi nổi giận cái gì chứ? ... hừ hừ"

Vài ngày sau ...

Bình thường trong các quán trà, tửu lâu ... đều có rất nhiều chuyện để nói.

Dạo gần đây, thường xuyên nghe được những tin tức liên quan đến giang hồ.

Có một số lượng lớn những vụ chém giết liên quan đến các môn phái, các thế lực ngầm nổi lên thường xuyên, quan phủ cũng phải xử lý nhiều công việc hơn.

Tình trạng bắt cóc thiếu nữ diễn ra như cơm bữa, lòng dân hoang mang, các thiên kim tiểu thư thường là mục tiêu của bọn chúng. Nếu chỉ để thỏa mãn niềm vui xác thịt, có thể đến thanh lâu là xong, nhưng bọn chúng thuộc dạng biến thái về tâm lý, muốn hành hạ những thiếu nữ con nhà quyền quý.

Hồ Phong không quan tâm được nhiều chuyện của thiên hạ, hắn đang ngồi xe ngựa cùng đám nữ nhân chuyển đến nhà mới, phía sau có thêm một chiếc xe ngựa chở gia đinh và nha hoàn mua từ chợ đen về.

Bản tính của nữ nhân luôn chưng diện và nói nhiều, Hồ Phong bị các nàng lườm nguýt đủ kiểu, hắn đành thưởng cho mỗi nàng một nụ hôn vào má làm dịu các nàng.

Như Huyên mới gia nhập đội ngũ nữ nhân của hắn, nàng có tính cách hoạt bát, dễ gần nên cũng nhanh hòa nhập được với đám người Nguyệt Phượng.

Hồ Phong xem như thở phào nhẹ nhõm, số lượng nữ nhân càng đông, hắn phải có đại bản doanh của bản thân.

Hôm nay chuyển đến nhà mới do chính hắn bỏ tiền ra mua, nhờ có quan hệ huynh đệ với Đông Quách, hắn dễ dàng mua được một khu nhà rộng lớn gần hồ Cầu Duyên, với giá cả chừng 10 vạn lượng, rất thuận tiện cho các nàng đi dạo ngắm cảnh, đi chùa cũng gần nữa.

Phu xe cho dừng ngựa, khách sáo nói:

-" Công tử ... đã tới nơi"

Hồ Phong xuống xe ngựa trước, dìu các nàng xuống xe.

Phu xe nhìn đội ngũ nữ nhân của Hồ Phong mà thầm ước ao:

-" Công tử thật sự phúc khí tề thiên, hưởng hết hạnh phúc của thế gian" hắn chỉ cảm khái một chút mà thôi.

Tiểu Điệp khuôn mặt nhỏ hưng phấn, hai chân nhỏ nhún nhảy chạy đến gần cánh cửa lớn, muốn nhìn vào trong nhưng rất tiếc cánh cửa đang bị khóa.

Hồ Phong không ngờ tiểu Điệp lại vui vẻ như vậy, đi đến nhéo mũi nhỏ của nàng, cưng chiều nói:

-" Nha đầu ngốc này, muội muốn vào trong, phải có chìa khóa a"

Tiểu Điệp tay xoa mũi nhỏ, lắc đầu nói:

-" Ca ca, muội không có chìa khóa, làm sao bây giờ?"

Y Nhiên đi tới, mắt đẹp lườm Hồ Phong, mỉm cười nói với tiểu Điệp:

-" Tiểu Điệp, muội xem cái gì đây?"

Tiểu Điệp mắt sáng lên, hô to:

-" A ... chìa khóa" nàng hưng phấn cầm lấy chìa khóa đi mở cửa.

Hồ Phong sờ người nhưng không thấy chìa khóa, thầm nghĩ:

-" Phải tra khảo Y Nhiên kỹ hơn mới được, khà khà"

Hắn thấy tiểu muội vui như vậy, mặc kệ nàng thích làm gì cũng được. Hắn giúp nàng mở cánh cửa to này ra.

Đám nữ nhân của hắn cũng chưa biết về nơi này, chỉ nghe hắn nói sẽ cho các nàng một bất ngờ, không nghĩ hắn có thể mua được cả nhà lớn như vậy.

Hồ Phong dẫn đầu mọi người đi vào bên trong.

Nơi này có một sân rộng, một khuôn viên nhỏ, một đại sảnh lớn, nhiều khu vực dãy nhà khác nhau, một hồ cá bên cạnh có một đình nghỉ mát, khu nhà bếp cùng khu vực vệ sinh ... hầu như rất đầy đủ cho một gia đình lớn.

Hồ Phong ra lệnh cho gia đinh và nha hoàn dọn dẹp một số phòng để ở trước, các phòng khác sẽ tính sau.

Hắn cùng đám nữ nhân, gia đinh, nha hoàn đi mua chăn mền các loại ...

Không biết tốn bao nhiêu bạc, chỉ cần các nàng thích là mua, hắn không tiếc bạc với nữ nhân của mình.

Hắn mua luôn hai cỗ xe ngựa cho gia đinh điều khiển, chất đầy những đồ sinh hoạt trên xe.

Trên đường gặp ngay đám người tài tử Mạnh Đạt, căn nhà mới của hắn ngày đầu tiên khai trương, đã có khách đến chơi rồi, thật vui vẻ.

Hồ Phong có nhiệm vụ tiếp khách, mà nước trà không có một giọt, mọi người chỉ nói chuyện suông một lúc, đi tham quan khu nhà ở.

Sau vài ngày, cuộc sống của hắn cùng các nàng dần ổn định.

Hồ Phong treo biển " Hồ Gia" trước cổng lớn, bây giờ mới chính thức có thứ thuộc về hắn, nơi này chính là nơi hắn bắt đầu sự nghiệp. Sự nghiệp gì chưa ai đoán được!

Mỗi nữ nhân đều có một nha hoàn và một gia đinh đi theo, mọi công việc tay chân đều có người làm giúp, công việc của các nàng là ăn chơi! Một tháng chi phí của " Hồ Gia" cũng gần ngàn lượng, thoải mái tiêu sài.

Tiền bạc hắn sẽ tìm cách kiếm, một đại cao thủ mà không kiếm được bạc, giang hồ mà biết, chắc chắn cười chết hắn. Cụ thể công việc là gì, từ từ sẽ tính, hắn đang còn việc quan trọng hơn.

Hồ Phong hẹn gặp Khả Như ở khuôn viên phủ đô đốc, hai người sánh vai cùng đi trong sự chứng kiến của hai đôi mắt đẹp.

Kim Hoa rất quan tâm đến mối lương duyên lần này, nàng rất lo lắng cho nữ nhi phóng khoáng của mình.

Thực ra Hồ Phong đã được Chu Lương, sắp xếp cho một chỗ dưới trướng của hắn, chỉ cần đính hôn là Hồ Phong sẽ có ngay một chức vụ cao. Nhiều người không phục hả? đánh cho hắn phục, ai bảo hắn sắp thành hiền tế của đô đốc chứ! đi mà ý kiến với Chu Lương.

Khả Ngân chẳng biết sao cũng theo đến, có lẽ là do tính tò mò, hoặc một lý do nào đó chưa ai biết.

Hồ Phong không quan tâm được tâm ý của hai người kia, hắn đang rất tập trung vào Khả Như.

Hôm nay nàng mặc y phục màu xanh da trời, tươi mát khỏe mạnh, váy xòe ngang đầu gối nhỏ, đôi hài màu trắng sữa.

Vì biết hắn đến, tóc nàng bện thành nhiều sợi nhỏ xõa ngang lưng, trang điểm kỹ càng tỷ mỷ, cơ thể thơm ngát.

Hồ Phong ăn mặc cũng chau chuốt đôi chút, khuôn mặt anh tuấn đầy tự tin.

Khả Như mắt đẹp liếc nhìn hắn, ấp úng nói:

-" Phong công tử, công tử làm gì mà nhìn tiểu nữ như vậy chứ?"

Hồ Phong gãi đầu nói:

-" Như tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, chỉ là nàng xinh đẹp đáng yêu như vậy ..."

Khả Như khuôn mặt đỏ lên, giận dỗi nói:

-" Phong công tử, tiểu nữ không nói chuyện với công tử nữa" nàng dậm dậm hai chân, bước đi nhanh hơn, trong lòng ngọt ngào gần chết!

Hồ Phong không nghĩ ra Khả Như càng ngày càng hấp dẫn như vậy, hắn vội đuổi theo nàng.

Kim Hoa mặt cười, gật gù hài lòng:

-" Như nhi quả nhiên có năng khiếu câu dẫn nam nhân"

-" À ... không phải ... câu dẫn ... mà là thu hút nam nhân"

Khả Ngân đôi mắt đẹp lấp lóe nhìn hai người, nàng cũng có hôn phu, nhưng rất ít khi gặp.

Khả Mai là đại tiểu thư phủ đô đốc, đã thành thân cùng nhi tử của một vị quan lớn ở kinh thành, hiện tại đã có hài tử bụ bẫm.

Số phận của Khả Như cũng sẽ giống đại tỷ, nếu như nàng ta ngoan ngoãn, nhưng nàng ta nổi tiếng ăn chơi đàn đúm, còn nghe nói đã từng ngủ với nam nhân, không biết thật giả!

Rất nhiều những người quyền quý đều tránh né Khả Như, cho dù nàng có đẹp đến đâu, bọn họ cũng không muốn rước nàng về.

Khả Ngân thì khác, nàng rất an phận thủ thường, không có điều tiếng gì, vụ nàng bị bắt cóc là nỗi nhục của phủ đô đốc.

Hồ Phong vì cứu được Khả Ngân nên Chu Lương rất hài lòng với hắn, chỉ tiếc Khả Ngân có hôn phu rồi, gả cho Hồ Phong cũng không phải không thể.

Giang Ân chờ đợi ngoài vách tường, mà vẫn chưa thấy Khả Như ra ngoài, hắn đang rất sốt ruột.

Nhưng chờ đợi hắn chỉ là một câu: Chưa thể ra được.

Giang Ân cho người điều tra, biết được nàng đang tiếp chuyện với Hồ Phong, hắn rất tức giận.

-" Tiểu Như ... vì sao?"

-" Không được ... ta phải gặp tiểu Như mới được"

-" Làm sao bây giờ?" hắn không dám khiêu khích phủ đô đốc, chỉ có thể chờ đợi tin tức của nàng.

Hồ Phong rời đi phủ đô đốc, trên mặt hiện rõ tươi cười.

Giang Ân thì âm trầm như muốn chảy ra nước, hắn cuối cùng cũng gặp được Khả Như.

Khả Như khuôn mặt xinh đẹp còn đang ửng hồng, miệng nhỏ cười vui vẻ, hai chân nhỏ nhún nhảy tung tăng.

Giang Ân khoanh tay trước ngực nói:

-" Tiểu Như ... vui quá nhỉ?"

Khả Như tắt nụ cười, không vui nói:

-" Tiểu Ân ... không có việc quan trọng ... ngươi tìm ta làm gì?"

Giang Ân quan sát nàng một lượt, nắm tay của nàng nói:

-" Tiểu Như ... ngươi như vậy là sao chứ? ... chúng ta sắp được bên nhau rồi a"

Khả Như rụt tay lại, khuôn mặt hơi mất tự nhiên, nói:

-" Tiểu Ân ... ngươi đừng nói bậy ... bên nhau gì chứ?"

Giang Ân cười ha ha nói:

-" Tiểu Như ... tam muội của ngươi sẽ không gả đi nữa đâu ... nàng cũng không cần phải gặp tên Hồ Phong đó nữa ... ha ha"

Khả Như nghi ngờ nói:

-" Tiểu Ân ... không thể nào ... ngươi đã làm gì?"

Giang Ân thần bí nói:

-" Tiểu Như ... theo ý của ngươi ... vì ngươi ... ta đã làm tên kia biến mất ... khà khà" hắn đưa tay làm động tác cắt cổ.

Khả Như hô hấp có chút khó khăn, nàng không thể tưởng tượng nổi, cách làm của Giang Ân lại tàn bạo như vậy.

-" Tiểu Ân ... ai bảo ngươi giết người chứ?"

Giang Ân nhe hàm răng trắng, tàn nhẫn nói:

-" Tiểu Như ... thực ra ta không muốn loại bỏ tên kia ... nhưng"

-" Tên Hồ Phong quá thần bí ... người ta phái đi đều bặt vô âm tín"

-" Ta cảm giác sợ hãi ... nhưng ta không thể mất ngươi ... ta đã ra tay với tên kia ... ha ha"

Khả Như không nhận ra tên đồng bọn cùng chơi với mình nữa, nàng thì thào:

-" Tiểu Ân ... ngươi đã thay đổi"

Trước khi đi, Giang Ân để lại một câu với Khả Như:

-" Tiểu Như ... nàng phải là của ta ... ha ha".