Chương 71: Đàm đệ

Trên bàn ăn của Hồ Phong và Như Huyên, có thêm sự xuất hiện của một vị khách không mời.

Vị tiểu công tử anh tuấn lạ thường này, không biết từ đâu tới? có lẽ ở trên mặt trăng mới xuống!

Như Huyên mắt đẹp chớp động, quan sát từng cử chỉ của vị khách này.

Hồ Phong tự mình rót đầy 2 chén rượu, nâng chén mời vị tiểu công tử kia, cười nói:

-" Tại hạ Hồ Phong, không biết quý tính đại danh của công tử là gì?"

Vị tiểu công tử kia khuôn mặt hơi đổi, cũng nâng chén rượu lên nói:

-" Ha ha ... thì ra là Hồ Phong huynh, tiểu đệ đi không đổi họ ngồi không đổi tên, tiểu đệ chính là Tiểu Đàm"

Hồ Phong gật đầu cười nói:

-" Thì ra là Tiểu Đàm huynh đệ, thất lễ rồi"

-" Cạn chén" hắn cụng chén với Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm nói:

-" Cạn" hắn nhấp ngụm rượu nhỏ, rồi đặt chén xuống bàn.

Hồ Phong mặt tỏ vẻ không vui, đi sang ngồi sát bên cạnh, cầm chén rượu uống dở của Tiểu Đàm lên, nói:

-" Đàm đệ, ngươi như vậy là không được rồi"

-" Huynh đệ là phải uống cạn mới phải đạo chứ?"

-" Trừ khi đệ không phải nam nhân!"

Tiểu Đàm khuôn mặt có vẻ mất tự nhiên, hơi dịch chuyển mông ra xa một chút, ấp úng nói:

-" Phong huynh, ta chính là nam nhân, ta có thể từ từ uống được mà, không vội a"

Hồ Phong không chịu nghe, cầm chén rượu đưa lên miệng Tiểu Đàm, không vui nói:

-" Đàm đệ, chén đầu tiên không thể không thấy đáy, đệ khinh thường ta sao? hừ"

Như Huyên tay nâng chén rượu, nhấp ngụm nhỏ rồi đặt chén xuống bàn, vỗ hai tay nói:

-" Đàm công tử ... cố lên ... cố lên nha"

Tiểu Đàm đôi mắt nhìn hai người đang trông mong nhìn mình, trong lòng khóc không ra nước mắt, đành gật đầu nói:

-" Phong huynh ... ta ... ta uống ngay đây" hắn nhắm mắt, hai tay nâng chén rượu uống từng ngụm nhỏ, cuối cùng cũng cạn chén.

-" Ho ... khụ ... khụ ..." hắn cúi đầu ho sặc sụa.

Hồ Phong vươn tay to vuốt vuốt lưng cho Tiểu Đàm, mở miệng quan tâm nói:

-" Đàm đệ, ngươi tửu lượng khá lắm, chúng ta làm chén thứ hai chứ?" bàn tay của hắn vuốt ve lưng của Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm hơi uốn éo lưng, cười gượng nói:

-" Phong huynh, ngươi có thể mặc kệ ta được mà, tiểu đệ đâu có yếu đuối như vậy chứ"

Hồ Phong nói:

-" Tốt" hắn trở về ngồi đối diện với Tiểu Đàm, tiếp tục rót đầy hai chén rượu, cười nói:

-" Đàm đệ, tiếp tục cạn chén này, chúng ta sẽ nói chuyện càng vui vẻ hơn a"

Tiểu Đàm khuôn mặt đã trắng xám, xua xua tay nói:

-" Phong huynh, uống rượu liên tục như vậy không tốt, ăn thức ăn rồi uống sẽ tốt hơn a"

Hồ Phong trầm ngâm suy tư, đặt chén rượu xuống bàn, gật đầu cười nói:

-" Đàm đệ quả nhiên là người học rộng hiểu nhiều, tại hạ bái phục" hắn gắp thức ăn vào chén cho Tiểu Đàm, rồi mới đến Như Huyên. Thể hiện là không vì sắc mà quên bằng hữu.

Tiểu Đàm thở ra một hơi nhẹ, uống thêm chén nữa chắc gục luôn quá.

Như Huyên được Hồ Phong gắp thức ăn vào chén, nhoẻn miệng cười xinh, nói:

-" Hồ Phong ... đa tạ ngươi nha ..."

Hồ Phong xua tay mỉm cười, nốc cạn chén rượu, rót thêm rượu vào chén, nâng chén mời Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm xua tay nói:

-" Phong huynh, tiểu đệ cần ăn thêm chút thức ăn nữa"

Hồ Phong hơi thất vọng, nốc cạn chén rượu, cười nói:

-" Như Huyên, nàng có cảm giác được"

-" Giọng nói của Đàm đệ có gì đó, không đúng hay không?"

Như Huyên tay nhỏ vuốt cằm, nhíu mày liễu nói:

-" Hồ Phong ... hình như là ..."

Tiểu Đàm đang cắm đầu ăn uống, vội nói:

-" Phong huynh, không phải như hai người nghĩ đâu"

-" Ta từ nhỏ mắc căn bệnh kỳ lạ, lớn lên thân hình nhỏ bé hơn người thường, giọng nói cũng trong trẻo là do vậy"

Hồ Phong kinh ngạc nói:

-" Ồ ... Đàm đệ ... ngươi tại sao không chữa bệnh đi?"

Như Huyên mắt đẹp ngấn lệ:

-" Đàm công tử thật đáng thương nha"

Hồ Phong dùng khăn thơm, lau nước mắt cho nàng.

Tiểu Đàm cười khổ nói:

-" Phong huynh, hai người không biết đó thôi, ta đã đi khắp nơi tìm thầy y, lang trung nhiều lần nhưng không tìm ra nguyên nhân"

Hồ Phong tay vỗ nhẹ bàn nói:

-" Đàm đệ, ta cũng biết y thuật một chút, để ta kiểm tra thân thể ngươi cho, rồi mới biết được hướng điều trị"

Tiểu Đàm sắc mặt hơi tái, xua tay lắc đầu nói:

-" Phong huynh, đa tạ ý tốt của huynh, bệnh của ta không nên làm phiền đến huynh thì hơn a"

Hồ Phong cương quyết, sắc mặt nghiêm túc nói:

-" Đàm đệ, đệ nói gì vậy chứ?"

-" Chúng ta mới gặp nhau chưa lâu đã như huynh đệ thân thiết"

-" Làm sao lại có thể phân biệt như vậy được chứ! để ta xem thử nào?"

Tiểu Đàm khuôn mặt đã hồng hồng lên, nâng chén rượu, lảng tránh chủ đề này, nói:

-" Phong huynh, đệ mời huynh môt chén nha" hắn đã có ý muốn rời khỏi nơi này rồi.

Hồ Phong cạn chén cùng Tiểu Đàm, hắn uống cạn chén rượu cười nói:

-" Tốt ... sảng khoái ... ha ha"

Tiểu Đàm hai tay bưng chén rượu, nhấp từng ngụm nhỏ, cố gắng uống hết chén rượu này.

Như Huyên cũng nhấp ngụm rượu nhỏ, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng lên.

-" Hồ Phong, chỉ cần có ngươi ... là ta đã rất vui vẻ rồi" nàng có vẻ hơi say.

Hồ Phong giơ ngón cái với Tiểu Đàm, quay sang nhìn Như Huyên nói:

-" Như Huyên ... nàng thật xinh đẹp"

Hắn nhìn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, bàn tay nâng cằm của nàng lên, miệng rộng ngoạm lên đôi môi này.

Như Huyên mắt đẹp hơi mở nhìn hắn.

-" Ư ... ư" nhưng bị hắn bá đạo hôn ngấu nghiến, nàng nhắm mắt đẹp đáp lại.

Hồ Phong thấy nàng không phản đối, vươn lưỡi tách răng ngà của nàng ra, đầu lưỡi đi vào bên trong.

Như Huyên vươn lưỡi thơm quấn với lưỡi của hắn, nàng cũng cảm giác được xúc cảm kỳ diệu, khi hai đôi môi tiếp xúc.

Hồ Phong vươn lưỡi khuấy động khắp nơi trong miệng nhỏ của nàng, mút chiếc lưỡi thơm tho mềm mại.

Hơi thở của nàng như lan, nóng ấm của cả men say, kích thích Hồ Phong vươn bàn tay chạm vào ngực của nàng.

Như Huyên cơ thể run lên, nàng rời môi của hắn, mắt đẹp lườm Hồ Phong nói:

-" Hồ Phong, đừng như vậy, còn có người ở đây"

Hồ Phong liếc nhìn Tiểu Đàm nằm gục đầu trên bàn, hắn thở nhẹ một hơi, cười nói:

-" Như Huyên, nàng không phải cần để ý nhiều, chúng ta còn nhiều việc chưa làm a" bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt đẹp của nàng.

Như Huyên mặt đẹp đỏ bừng, cúi đầu nhỏ nói:

-" Hồ Phong, ngươi có yêu ta không?"

Hồ Phong gật đầu, nghiêm túc nói:

-" Như Huyên, ta yêu nàng" hắn đã khóa miệng nhỏ của nàng lại, bằng miệng rộng của hắn.

Như Huyên không còn gì băn khoăn nữa, cảm nhận được tình yêu của hắn, hai tay nhỏ của nàng ôm cổ hắn.

Hai người ôm hôn nhau đắm đuối, Hồ Phong hai bàn tay vuốt ve lưng thon, hai bầu vú của nàng áp trên ngực hắn, hắn dùng sức ôm nàng đi đến bên giường.

Hồ Phong ôm eo thon của Như Huyên, hai người ngồi bên mép giường, bàn tay to của hắn rà xoát mông to eo nhỏ của nàng.

Như Huyên tựa đầu nhỏ vào ngực rộng của Hồ Phong, áp tai nghe tiếng tim đập đều đều. Nhưng hơi thở của nàng đã không đều đặn, nàng nũng nịu nói:

-" Hồ Phong, ta cảm giác nhột quá nha, bàn tay của ngươi thật hư quá mà".

Hồ Phong không biết nàng đã động tình hay chưa? hắn để nàng nằm xuống giường, gỡ bỏ đôi hài rơi xuống nền.

Như Huyên cơ thể có chút nóng rần, nhịp thở của nàng hơi dồn dập, bộ ngực phập phồng sau lớp y phục.

Bàn tay hắn khẽ vuốt ve đôi chân của nàng, từ từ đi lên phía trên đùi thon một chút rồi ngừng lại. Hai chân ngọc của nàng khép lại, động đậy liên tục vì nhột.

-" Hồ Phong, nhột lắm nha" tay nàng cầm váy chặn bàn tay của hắn tiến lên trên.

Hồ Phong vẫn đứng cạnh mép giường, hắn tháo đôi giầy ra, người bò lên giường nằm cạnh Như Huyên.

Như Huyên tim đập mạnh, khuôn mặt đỏ tới mang tai, nàng đặt hai tay nhỏ trên bộ ngực phập phồng, hai chân thon của nàng duỗi thẳng bắt chéo vào nhau, nàng đang rất khẩn trương.

Hồ Phong không vội vàng chiếm hữu nàng, hắn nằm nghiêng bên cạnh, nắm tay nhỏ của nàng, miệng hôn lên, mỉm cười nói:

-" Như Huyên, nàng cứ thả lỏng tinh thần đi, ta không muốn nàng quá lo lắng về chuyện này"

Như Huyên nghiêng người, mắt đẹp nhìn thẳng khuôn mặt hắn nói:

-" Hồ Phong, ta tin tưởng ngươi"

Như Huyên nhắm mắt đẹp lại, chờ đợi một điều tốt đẹp sẽ đến với nàng.

Hồ Phong vươn người lên, nằm đè trên cơ thể mềm mại của nàng, miệng rộng ngoạm lên đôi môi đỏ mọng ngấu nghiến, bàn tay xoa bóp hai bầu ngực to mềm.

Như Huyên cánh mũi híp híp thở dồn dập, hàng lông mi cong vút run run. Hai bàn tay chống trên ngực rộng của hắn, đôi chân thon dài khép chặt lại.

-" ư ... ư ... "

Trong miệng nhỏ của nàng khẽ rên rỉ, nàng cảm nhận có một thứ gì đó cấn vào chân của nàng.

Đúng vậy, dương vật của Hồ Phong đã cương cứng, ép trên chân thon của nàng.

Hồ Phong mạnh bạo hơn nữa, hắn đưa tay vạch mở áo của nàng ra, kéo tuột cả áo yếm ra ngoài. Miệng rời đôi môi của nàng, hôn xuống cổ thon, rồi dừng lại ở hai bầu vú của nàng.

Lúc này thực sự nàng không biết làm gì cả, hai bàn tay chỉ biết bám nắm ga trải giường.

-" Ưm ... ư ... nhột quá" nàng ưỡn người, miệng nhỏ rên rỉ, cơ thể nàng như run lên vì Hồ Phong đã ngậm núm vú của mình.

Hồ Phong vươn lưỡi liếm nhẹ nhàng quanh núm vú nhỏ màu hồng, sau đó ngậm núm vú mút " chùn chụt", mở miệng rộng ngoạm cả bầu vú mềm mại. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, xoa bóp bầu vú thỏa thích.

Như Huyên mắt đẹp nhắm nghiền, miệng nhỏ rên rỉ hừ hừ, cơ thể uốn éo chịu đựng miệng của hắn hôn mút.

Được một lúc, hắn tháo gỡ từng mảnh vải trên người nàng ra, chỉ còn lại chiếc tiết y màu hồng nhạt.

Hồ Phong nói:

-" Như Huyên, nàng thật đẹp nha"

Như Huyên dùng hai tay nhỏ che vùng tam giác, xấu hổ không dám mở mắt đẹp, nàng chỉ có thể yếu ớt che chắn, mặc dù không có hiệu quả gì.

Hồ Phong mắt sáng lên, càng kích thích hắn muốn xem.

Hắn gỡ hai tay nhỏ của nàng ra, nhẹ nhàng kéo dây tiết y, vùng tam giác bí ẩn của nàng hiện ra. Mu âm đạo nhô cao, đám lông đen mượt mọc xuống cả vùng mép thịt đang khép lại.

Như Huyên nói:

-" Hồ Phong, đừng nhìn ta chăm chú như vậy nha, ta xấu hổ lắm"

Hồ Phong cười nói:

-" Như Huyên, nàng thật hấp dẫn ta, khà khà" hắn nhanh chóng tháo gỡ sạch y phục của bản thân, dương vật cương cứng to dài, đầy gân xanh với đầu khấc màu đỏ tím to phình hiện ra.

Như Huyên hai tay nhỏ che miệng, mắt đẹp hơi mở to, nhìn một chút cái khúc thịt chĩa thẳng lên trời kia rồi quay đầu đi, nàng xấu hổ nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp.

Hồ Phong khóe miệng vểnh lên, cười tươi như hoa, hắn cúi đầu hôn lên mu âm đạo của nàng, hôn cả đám lông quăn đen.

Như Huyên kẹp chặt hai chân thon, hai đầu gối nhỏ co lên, nàng cảm giác lưỡi của Hồ Phong đã liếm khe rãnh thần bí của mình.

-" Ư ... ưm ... cảm giác thịt khó chịu a" hai chân thon của nàng duỗi duỗi liên tục.

Hồ Phong ngừng lại một chút, lưỡi liếm liếm môi nhìn nàng như một con cừu non. Miệng của hắn hôn khắp phía trên hai bầu vú to tròn, lên đôi môi mềm mại, lại chuyển xuống cái rốn nhỏ xinh của nàng.

Như Huyên được hắn chăm sóc những nơi nhạy cảm như vậy, cơ thể run rẩy uốn éo, miệng nhỏ phát ra tiếng rên khẽ ư ư.

Hồ Phong dần di chuyển xuống phía dưới của nàng, hắn vẫn hôn liếm mơn trớn làn da mềm mịn của nàng, đồng thời bàn tay tách đôi chân thon của nàng ra, đẩy hai đùi của nàng lên cao, hắn nhìn chăm chú vùng âm đạo tuyệt vời này.

Như Huyên không thấy động tĩnh gì, mở mắt đẹp mới để ý thấy hắn, đang đẩy cao hai đùi của mình, và ánh mắt như si mê nhìn nơi đó.

-" Hồ Phong ... không cho ngươi nhìn nữa" nàng đưa tay nhỏ che lại.

Hồ Phong gỡ tay nàng ra, ánh mắt nhìn chăm chú hơn, lưỡi liếm môi thèm khát. Như Huyên bất lực, xấu hổ nhắm mắt nghiêng đầu đi, nàng mặc kệ hắn rồi.

Âm đạo của nàng có khá nhiều lông mọc hai bên mép lớn, nhưng mọc đều đặn mượt mà, hai mép thịt nhỏ đỏ mọng có chút nước nhờn ươn ướt rỉ ra, hột le nho nhỏ nằm dưới mu nhô cao. Âm hộ hồng hồng ẩn hiện, dưới một chút là lỗ hậu nhỏ hồng đang nhíu nhíu lại.

Không cần chờ đợi nữa, hắn úp mặt vào âm đạo có vị đạo tuyệt vời này.

Như Huyên giãy nảy nói:

-" Hồ Phong ... không được đâu ... chỗ đó ta ... đi tiểu a" nàng trước khi ra ngoài cùng Hồ Phong, có đi tiểu một lần.

Hắn không quan tâm nhiều như vậy, miệng hôn " chụt chụt" các mép thịt mềm ẩm ướt của nàng. Lưỡi của hắn tách hai mép nhỏ ra, đầu lưỡi cố gắng đi vào trong sâu hơn quét nước nhờn.

Như Huyên rên rỉ, mông eo uốn éo:

-" Hừ hừ ... a a a ... đừng mút ... mạnh quá ... a a a ..." hột le của nàng bị hắn cắn nhẹ và mút.

" Xoạt ... xoạt ... xoạt ... xoạt ..."

Hồ Phong chuyển sang bú liếm cả âm đạo của nàng, hôn hít đám lông đã ướt nhẹp.

-" Ư ... ư ... ư ..." nàng rên rỉ.

Một lúc sau...

" Bép" hắn lật người nàng lại, bàn tay vỗ bờ mông căng tròn nảy nở, cúi đầu hôn cặp mông trắng mềm này.

Như Huyên cong mông lên cho hắn hôn, miệng nhỏ thở dốc hư hư.

Hồ Phong tay banh cặp mông ra, vươn lưỡi liếm hai mép khe âm đạo béo múp, miệng hắn chuyển dần lên lưng thon của nàng. Hắn nằm đè trên người của nàng, vén tóc thơm sang một bên, miệng hôn lên gáy và vành tai của nàng.

Như Huyên run bắn người, bị hắn ôm đè phía trên, nàng có cảm giác đang bị chinh phục.

Hồ Phong đưa dương vật vào khe mông của nàng, cọ cọ đầu khấc lên hai mép thịt âm đạo béo múp.

Như Huyên cảm nhận được đầu khấc của hắn đang đâm đâm vào nơi ẩm ướt, nàng ưỡn hai bờ mông lên cao, nước nhờn cũng rỉ ra nhiều hơn vì sự tiếp xúc đó.

Dương vật của hắn đã cương cứng khó nhịn, hắn lật người nàng nằm ngửa, ôm hôn đôi môi mềm mại, khẽ tách hai chân của nàng ra đẩy lên cao, đầu khấc dương vật nằm ngay cửa âm đạo.

Như Huyên tim đập rộn ràng, bộ ngực phập phồng, rời môi của hắn, lo lắng nói:

-" Hồ Phong ... ta sợ đau lắm ... có thể dừng lại ở đây không?"

Hồ Phong vuốt tóc, đặt nụ hôn lên trán của nàng, an ủi:

-" Như Huyên ... nàng chảy nước nhiều như vậy rồi ... của ta rất dễ đi vào ... sẽ không đau lắm đâu ... chịu khó một chút ... rồi sướng ngay thôi a"

Như Huyên " ừm" đồng ý, nàng cũng không muốn bỏ dở chuyện này, sự quyết tâm của nàng đang được nâng cao.

Hồ Phong lùi người xuống dưới hạ thân của nàng, cạ cạ đầu khấc to phình lên hai mép thịt nhỏ ướt át. Sau đó đầu khấc tách hai mép nhỏ sang hai bên đi vào trong.

Như Huyên khẽ rên:

-" Ư ... hãy nhẹ nhàng với thiếp nha"

Hồ Phong tiếp tục đẩy nhẹ đi đến, gặp cản trở bởi một lớp màng mỏng, hắn nói:

-" Như Huyên ..."

Như Huyên trả lời:

-" Hồ Phong ... chuyện ...?"

-" A a a ... đau quá ... hự ... ư ..." nàng kêu lên đau đớn một tiếng, nước mắt tự động tràn ra từ khóe mắt.

Dương vật của hắn đã vượt qua bước khó khăn nhất, hắn dừng lại không đẩy thêm nữa, vươn người lên hôn hút nước mắt của nàng một cách yêu thương.

Hắn nói:

-" Như Huyên, nàng đã trở thành nương tử của ta rồi, từ nay không được rời ta được không?"

Như Huyên mắt đẹp lệ nhòe, tay ôm cổ hắn nói:

-" Tướng công, thiếp sẽ theo chàng suốt đời, hi hi" nàng cố gắng nở nụ cười tươi.

Hồ Phong hôn trán của nàng, thâm tình nói:

-" Nương tử, nàng thật xinh đẹp nha, ta yêu nàng"

Như Huyên mỉm cười rạng rỡ:

-" Tướng công, chàng tiếp tục đi, thiếp muốn được chàng làm cho sung sướng"

Hồ Phong tiếp tục hôn trán của nàng, gật đầu nói:

-" Nương tử, nàng yên tâm ở ta"

Nói rồi hắn đẩy mông nhẹ nhàng tiến vào thêm được một nửa dương vật.

Hồ Phong thấy nàng hơi nhíu mày liễu, môi hồng mím chặt, hắn nhẹ nhàng hôn môi và xoa bóp hai bầu vú to mềm của nàng.

Như Huyên đã vượt qua cảm giác đau đớn, bắt đầu rên rỉ trở lại.

-" Ư ... ư ... ưm ... "

Hồ Phong tiện thể đẩy mông đi vào sâu hơn, cho đến khi lút cán cán dương vật bên trong nàng.

Như Huyên cảm giác bên trong như được nới rộng ra, có một vật to dài đã chui vào trong nằm im bất động.

Hồ Phong bắt đầu di chuyển dương vật, dương vật nhẹ nhàng ra vào nơi ẩm ướt chật hẹp này.

Nàng cảm giác được khoái cảm mang đến, không nhịn được rên rỉ thành tiếng:

-" Ư ... ư ... cảm giác thật khó tả ... ư ... ư ... đây là sướng sao?" nàng ưỡn mông eo theo nhịp đưa đẩy của Hồ Phong.

Nước nhờn cùng máu tươi theo thân dương vật tràn ra ngoài, chảy xuống cả lỗ hậu nhỏ xinh của nàng.

Hồ Phong lúc đầu còn nhấp nhẹ nhàng, về sau hắn đã dùng sức thêm.

-" Ư ... ư ... ư ... "

Phạch ... phạch ... phạch ...

Như Huyên miệng nhỏ rên rỉ, tay chân ôm chặt chặt Hồ Phong, mồ hôi đã lấm tấm ướt ga trải giường.

Phạch ... phạch ... phạch ...

Từng tiếng nhịp dương vật trùng kích vào âm hộ ướt đẫm của nàng, hai người như hòa cùng một thể với nhau.

Như Huyên không nghĩ hai người quan hệ lại sướng như vậy, nàng rên la theo bản năng:

-" Ư ư ư ... sướng quá ... ư ư ư ... chàng mạnh mẽ quá ... ư ư ư" nàng đã từng chê đám nữ nhân dâm đãng vô liêm sỉ, nhưng bây giờ thì ...

-" Ư ... ư ... ư ..."

Phạch ... phạch ... phạch ...

Hồ Phong luôn chủ động đâm dương vật vào âm hộ mạnh mẽ, nàng cũng ưỡn lắc mông eo thoải mái tiếp nhận.

ư ... ư ... ư ... ư ...

Phạch .. phạch .. phạch ...

Một lúc sau ...

Như Huyên miệng nhỏ thở dốc, mông eo giật giật liên hồi.

-" A a a ... tướng công ... thiếp sướng ... a a a" dâm thủy của nàng tưới lên đầu khấc to phình, cơ thể nàng sung sướng nhưng lại rã rời như hết sức lực.

Hồ Phong cũng rất sung sướng, đâm mạnh thêm vài cái, cũng phóng dòng tinh nguyên nóng hổi vào trong tử cung của nàng.

Như Huyên run rẩy, miệng nhỏ rên rỉ:

-" Tướng công ... nóng ... nóng ... có thứ gì đó trong người thiếp ... rất nóng" cả cơ thể nàng như run lên vì sướng càng thêm sướng.

Hồ Phong hôn liếm cơ thể nàng một chút, rồi rút dương vật ra, kéo theo dòng chất lỏng màu trắng đục như sữa bò, chảy dài xuống cả ga trải giường.

Hai người nghỉ ngơi một chút ...

Như Huyên nằm bên cạnh hắn, nước mắt chảy dài nói:

-" Tướng công, chàng ... chàng không được bỏ thiếp nha ... không thiếp sẽ chết mất"

" Bép"

-" A ... đau"

-" Chàng làm gì vậy chứ?"

-" Sao lại đánh mông thiếp?"

" Bép" hắn tiếp tục đánh mông của nàng.

Như Huyên hai tay nhỏ che mông, hờn dỗi nhìn hắn nói:

-" Tướng công ... không cho chàng đánh mông thiếp nữa"

Hồ Phong nói:

-" Nương tử ... lần sau không được phép nói lời như vậy nữa"

-" Chỉ có nàng bỏ ta ... không có chuyện ta bỏ nàng"

-" Nương tử ... nàng hiểu chưa hả?"

Như Huyên cảm động, ôm trầm lấy hắn ỷ ôi:

-" Tướng công, thiếp sai rồi nha, chàng đừng giận nữa mà, hì hì"

Hồ Phong nâng cằm của nàng lên, hôn nhẹ nhàng một lúc, hai người rời môi, hắn nói:

-" Nương tử, ta nên trừng trị lỗi lầm của nàng như thế nào đây? khà khà" hắn đã bóp hai bầu vú của nàng.

Như Huyên gạt tay hắn, lăn lộn vào trong góc chùm chăn lại, thò đầu nhỏ ra nói:

-" Tướng công, thiếp không cho chàng trừng trị thiếp đó, hi hi"

Hồ Phong khóe miệng vểnh lên, nhe hàm răng trắng, nhào lên.

-" A a a ... không muốn ... cứu mạng nha"

Hai người vật lộn nhau thật lâu, Hồ Phong đưa nàng lên đỉnh mây cao vút, nàng đã đê mê không muốn xuống.

Hồ Phong cẩn thận lau chùi, mặc lại y phục cho Như Huyên.

Hắn cũng mặc y phục cho mình, rồi đi đến ngồi bên cạnh Tiểu Đàm, vỗ vai Tiểu Đàm nói:

-" Đàm đệ ... Đàm đệ ... ngươi tỉnh chưa vây?"

Chờ đợi một lúc nhưng không thấy trả lời, Hồ Phong thở dài nói:

-" Đàm đệ ... vậy cũng tốt ... ta sẽ cởi y phục của đệ ... rồi chữa bệnh cho đệ"

Tiểu Đàm tỉnh giấc, tay cầm kiếm thủ trước người, cảnh giác nói:

-" Ai ... ai muốn cởi y phục của ta?"

-" A ... Phong huynh ... sao huynh lại ở đây?"

Hồ Phong mỉm cười nói:

-" Đàm đệ, chúng ta uống rượu vui vẻ như vậy ... mà đệ không nhớ sao?"

Tiểu Đàm đặt kiếm xuống bàn, gãi đầu nói:

-" Phong huynh ... đệ chỉ nhớ là cùng huynh uống rượu ... sau đó"

-" Hình như ... ta tỉnh dậy đã thấy huynh rồi a"

Hồ Phong vươn tay dài, khoác vai Tiểu Đàm, giật mình nói:

-" Đàm đệ, sao đệ thơm quá vậy, không lẽ là ..." mũi hắn hít hà trên y phục của Tiểu Đàm.

Tiểu Đàm gỡ tay của Hồ Phong ra, cười gượng nói:

-" Phong huynh, đệ chỉ là có ôm qua vài vị cô nương ... nên mới thơm như vậy đó a"

Hồ Phong gật đầu suy tư nói:

-" Đàm đệ, nhà đệ ở đâu, chúng ta đến nhà đệ chơi được không?" lúc này Như Huyên đã tỉnh dậy, đứng cạnh Hồ Phong.

Như Huyên khuôn mặt đỏ hồng phơn phớt, mắt đẹp chớp động nhìn hai người.

Hồ Phong nâng cằm nàng lên, đặt thêm nụ hôn lên môi mềm mại của nàng.

Như Huyên xấu hổ liếc mắt nhìn Tiểu Đàm, Tiểu Đàm đã quay mặt đi rồi.

Một lúc sau, hai người rời môi, Hồ Phong nắm tay của nàng, cười nói:

-" Cô nương xinh đẹp, có thể cùng tại hạ đi chơi được không?"

Như Huyên che miệng cười khúc khích, lườm hắn nói:

-" Ta đã là người của ngươi rồi, còn bày trò trêu chọc người ta nữa nha, hi hi"

Hồ Phong nâng bàn tay của nàng lên hôn, hít hà mùi thơm, nói:

-" Cô nương xinh đẹp, ta nguyện ý trêu chọc nàng cả đời này a"

Tiểu Đàm đã cầm kiếm mở cửa đi ra ngoài...

Như Huyên mắt đẹp trừng Hồ Phong, nàng hết cách với tên mặt dày này rồi!

Hồ Phong cười cười, nắm tay nhỏ của nàng dắt đi, nói to:

-" Đàm đệ ... chờ huynh với a"