Chương 70: Xứng đôi?

Tiêu cục Vân Kiêu!

Đám người Cao Hùng đã trở về được một lúc, đang ngồi uống trà ở đại sảnh.

Phu nhân Lam Uyên xuất hiện, nàng ngồi ở chủ vị, mỉm cười nói:

-" Mọi người vất vả rồi!"

Đám người Cao Hùng đứng dậy, khách khí ôm quyền:

-" Phu nhân hữu lễ"

Phu nhân Lam Uyên hỏi thăm mọi người một chút, Phương Lục dẫn đám người Tôn Hiên rời đi.

Cao Hùng báo cáo sổ sách chi tiêu, tình hình cụ thể cho phu nhân.

Trước kia tiêu cục thường nhận bảo tiêu cho các thương đội, bây giờ chuyển dần sang tự làm ăn buôn bán, thu nhập cũng nhiều hơn.

Vân Long phân phó người chuẩn bị cơm rượu tẩy trần cho mọi người.

Tôn Hiên có đi tìm Tử Mạn, nghe nha hoàn nói nàng đã rời đi tiêu cục cả tháng trời rồi, hắn thất vọng đi tham gia tiệc tẩy trần.

Đám người tiểu Mạnh cũng biết việc đó, nhưng không nói gì nhiều, chỉ tiếc là không gặp được Hồ Phong mà thôi.

Lần này ra ngoài, trải qua rất nhiều chuyện trên đường, đám người Tôn Hiên trưởng thành rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Những người hiện đang làm chấp sự, cũng phải trải qua thời gian như bọn họ bây giờ.

Vân Long cũng không kể nhiều về Hồ Phong, hắn chỉ động viên khích lệ đám người là chủ yếu.

Còn về tiền thưởng, đi lần nào tính gọn lần đó, đám người Tôn Hiên cũng chỉ đi theo học hỏi kinh nghiệm, chưa giúp được gì nhiều, nhưng vẫn được Vân Long thưởng cho ngang bằng với những người khác, xem như khích lệ tinh thần.

Vân Long nhìn những thế hệ trẻ này đang dần đảm nhiệm nhiều trọng trách, hắn thầm vui mừng:

-" Tuy không thay đổi gì nhiều, nhưng cũng đã cứng cỏi rất nhiều a" khác hẳn thời gian bọn họ mới gia nhập.

Đám người Cao Hùng ở lại tiêu cục một tuần, giải quyết việc riêng của bản thân và luyện tập đao pháp.

Phu nhân Lam Uyên giao nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ, đi kinh thành một chuyến xa, lần này đi thêm khoảng 100 người và vài chấp sự võ công thuộc hàng nhất lưu.

Đám người Tôn Hiên võ công thuộc hàng tam lưu.

Đi đến kinh thành đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, khó khăn là không thể tránh nổi, cần rất nhiều quyết tâm và lòng can đảm.

Cuộc sống đơn giản là tranh đấu với mọi thứ, để giành lấy cho bản thân sử dụng.

Bọn họ cũng vậy.

Sau vài ngày im hơi lặng tiếng, Hồ Phong cũng được gặp nhị tiểu thư của Chu phủ.

Hai người sánh vai cùng nhau đi dạo trong khuôn viên rộng lớn, hoa thơm bướm bay rập dờn.

Khả Như mặc y phục màu trắng hồng, váy dài ngang mắt cá chân, đôi hài màu hồng nho nhỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đẹp có nét tinh nghịch, tóc bện sợi nhỏ xõa ngang lưng, miệng nhỏ của nàng nở nụ cười, khoe răng ngọc trắng đều.

Hồ Phong cũng không kém, mặc bộ y phục màu xanh đậm sang trọng, toàn bộ đều là đồ mới đắt tiền. Trước khi đến đây, hắn đã tắm rửa sạch sẽ, tóc vuốt kỹ càng. Nhìn sơ bộ thì hắn khá là anh tuấn, nụ cười tà thay đổi thành nụ cười thân thiện dễ gần.

Hắn đã từng là kẻ quê mùa chưa hiểu sự đời, nhưng thời gian đã thay đổi nhiều thứ, hắn đang tiếp xúc với những điều mà trước kia chưa từng nghĩ.

Hồ Phong đi bên cạnh Khả Như, hắn chưa từng căng thẳng như bây giờ, có lẽ cảm giác mới lạ mang đến.

Hai người chưa nói chuyện được câu gì nên hồn, chỉ mới chào hỏi đôi chút.

Khả Như cũng không kém hồi hộp, nàng thầm nghĩ:

-" Tên này hôm nay có vẻ anh tuấn phong độ hơn lần trước nhiều nha" ánh mắt của nàng lén nhìn Hồ Phong.

Hồ Phong hít nhẹ một hơi, mở miệng nói:

-" Khả Như tiểu thư, nàng hôm nay ... rất là xinh đẹp"

Hai người thả chậm bước chân, không còn đi nhanh như trước.

Khả Như khuôn mặt hơi hồng lên, hai tay nhỏ nắm nhẹ, mắt đẹp không dám nhìn hắn, miệng nhỏ lí nhí:

-" Hồ Phong công tử, ngươi nói là thật sao?"

Hồ Phong nở nụ cười tươi nói:

-" Khả Như tiểu thư, lời tại hạ nói là sự thật, nàng xinh đẹp như hoa lan trắng đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát khắp bầu trời a"

Khả Như hai tay che miệng nhỏ, cười khúc khích nói:

-" Hồ Phong công tử, công tử thật biết nói ngọt dỗ nữ nhân nha"

Hồ Phong dừng lại, nghiêm túc nói:

-" Khả Như tiểu thư, nàng cảm giác về tại hạ như thế nào?" hắn nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng.

Khả Như mắt đẹp nhìn khuôn mặt Hồ Phong, mỉm cười nói:

-" Hồ Phong công tử, công tử cũng rất anh tuấn, phong thái đường hoàng chính chính nha"

Hồ Phong nở nụ cười tươi, gật đầu nói:

-" Đa tạ Khả Như tiểu thư đã có lời khen, tại hạ cảm giác như đang trong mơ vậy, ha ha"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đến được đình nghỉ mát, mỉm cười cùng nhau đi vào.

Kim Hoa phu nhân cùng Khả Ngân, hai người bí mật núp sau bụi cây, theo dõi đôi tình nhân kia.

Kim Hoa lay lay cánh tay của Khả Ngân, nghi ngờ nói:

-" Ngân nhi, ngươi làm gì mà thất thần như vậy chứ? ta kêu ngươi được một lúc rồi đó!"

Khả Ngân khuôn mặt đỏ hồng, lắc lắc đầu nhỏ, đôi mắt đẹp hơi bối rối nói:

-" Mẫu thân ... hì hì ... nữ nhi chỉ là mừng cho nhị tỷ thôi mà ... hi hi"

Kim Hoa đặt tay lên trán đẹp của Khả Ngân, miệng lẩm bẩm:

-" Không nóng a ... hôm nay còn nói tốt cho Như nhi nữa chứ?" bình thường hai tỷ muội rất không hợp nhau, gặp nhau là cãi vã đủ chuyện.

Khả Ngân gỡ tay Kim Hoa xuống, chu miệng nhỏ nói:

-" Mẫu thân, người nghĩ nữ nhi lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? người làm nữ nhi thương tâm lắm nha" nàng lắc lắc cánh tay Kim Hoa làm nũng.

Kim Hoa xiêu lòng, dí ngón tay vào trán Khả Ngân, cười mắng:

-" Ngân nhi ngoan, sắp gả cho người ta rồi, còn làm nũng mẫu thân nữa"

-" Sang bên nhà người ta, cố gắng chiều lòng phu quân nha nữ nhi"

Khả Ngân như nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đỏ bừng thêm, cúi đầu nói lí nhí trong miệng:

-" Mẫu thân, người đừng trêu nữ nhi nữa mà"

-" Nhị tỷ hình như rất vui vẻ nha"

Kim Hoa nghe vậy, chuyển sang chú ý quan sát hai người trong đình, thầm gật đầu hài lòng:

-" Thật xứng đôi vừa lứa nha" trong đầu nàng đã nghĩ xa hơn, có thể là đính hôn, cũng có thể xa hơn nữa.

Khả Ngân thực ra không để ý đến nhị tỷ của mình, mà để ý đến từng cử chỉ của Hồ Phong, thì thào:

-" Hôm nay hắn thật khác, không còn đùa cợt như đêm đó, mà rất nghiêm túc chỉnh chu, ..." nàng còn nghĩ đến nhiều điều nữa.

Bên trong đình nhỏ.

Hồ Phong ngồi đối diện với Khả Như, hắn nâng cốc trà nhấp một ngụm, mỉm cười nói:

-" Như tiểu thư, nàng bình thường thích làm gì a? tại hạ rất tò mò về chuyện này"

Khả Như hai tay nhỏ vuốt ve lọn tóc dài, mắt đẹp nhìn khuôn mặt Hồ Phong, nàng hơi bối rối nói:

-" Phong công tử, tiểu nữ chỉ thích ở nhà nấu cơm, thêu thùa may vá, rất ít đi ra ngoài phủ nha"

Hồ Phong ánh mắt ngạc nhiên một chút, cười tươi nói:

-" Như tiểu thư, tại hạ không ngờ nàng lại đảm đang như vậy"

-" Ai mà hỏi cưới được nàng, đúng là có phúc ba đời đó a"

Khả Như hai tay nhỏ che miệng, cười duyên nói:

-" Phong công tử, công tử thật biết đùa, tiểu nữ chỉ làm những công việc bình thường thôi mà?"

... ... ...

Hai người nói chuyện với nhau, dường như rất hợp ý nhau, tiếng nói cười có thể từ xa đã nghe được.

Kim Hoa khuôn mặt tràn đầy ý cười, thầm hài lòng:

-" Như nhi ngoan, không ngờ những gì ta dạy, ngươi đều phát huy tốt như vậy" nàng nở nụ cười thỏa mãn.

Khả Ngân không ngờ, nhị tỷ của mình lại giống như lột xác, thay đổi hình tượng chóng mặt.

-" Nhị tỷ, ngươi thực sự thích hắn hay sao?" nàng thì thầm trong lòng.

Trong khuôn viên rộng lớn đã xuất hiện những tia nắng ấm áp.

Hồ Phong sánh vai cùng Khả Như, hai người bước chầm chậm trên lối mòn nhỏ, hai bên được sắp đặt những khóm hoa hồng đang nở nụ nhỏ.

Hai người đã trầm tĩnh khá lâu, chỉ lẳng lặng bước đi, dường như quên đi đối phương ngay bên cạnh.

Bất ngờ ... nhưng nhẹ nhàng, có một bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.

Khả Như thân thể như run lên, cả người thầm căng thẳng, tim bắt đầu loạn nhịp.

Nàng không dám nhìn hắn, khẽ mở miệng nhỏ:

-" Phong công tử ..."

Hồ Phong vẫn nắm bàn tay nhỏ của nàng, hắn kéo nhẹ nhàng như muốn dắt nàng đi dạo chơi, không phải kiểu sánh vai nữa.

Khả Như cảm nhận được hơi ấm truyền từ bàn tay to của hắn, nàng như có cảm giác muốn đổ mồ hôi tay. Nhìn khuôn mặt hưng phấn của hắn, nàng không nỡ lòng rụt tay lại, mặc kệ hắn kéo đi.

Hồ Phong rất vui vẻ, hắn còn nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay mềm mại của nàng nữa.

Khả Như xấu hổ, muốn rụt tay về nhưng không được, nàng chỉ có thể dùng mắt đẹp lườm hắn, gò má đỏ hồng phơi phới trong nắng ban mai.

Kim Hoa nhìn hai người tay trong tay, thân mật như vậy, ánh mắt đã sáng rực rỡ:

-" Thật xứng đôi vừa lứa nha" một khi đã thích rồi, thì trong mắt nàng chỉ có ý nghĩ tốt đẹp mà thôi.

Khả Ngân không hiểu sao, từ khi hai người kia nắm tay nhau, nàng đã bỏ đi đâu mất, để lại một mình mẫu thân đang cười híp híp mắt.

Sau đó Kim Hoa cũng trở về quản lý sự vụ, mặc kệ đôi tình nhân kia.

Hồ Phong cùng Khả Như đều nói những chuyện vui vẻ, đi đến thêm một đoạn, tới bên hồ cá nhỏ.

Khả Như mắt đẹp mải mê nhìn bờ hồ trong vắt, có đàn cá con đang bơi sát chân bờ.

Hồ Phong nâng tay nhỏ của nàng, đặt đôi môi của hắn lên mu bàn tay trắng ngần.

-" Như tiểu thư, bàn tay của nàng thật thơm nha"

Khả Như không ngờ hắn lại lớn mật hôn tay của nàng như vậy, nàng rụt tay nhỏ lại, ấp úng nói:

-" Phong công tử, công tử xin tự trọng a, tiểu nữ ..."

Nàng chưa kịp nói hết câu, đã bị hắn nắm bàn tay trở lại, hắn khẽ hôn hít, mỉm cười nói:

-" Như tiểu thư, nàng không thích ta sao? ta rất thích nàng a"

-" Bàn tay của nàng thật thơm, mềm mại nữa chứ"

Khả Như khuôn mặt đỏ bừng lên, bối rối nói:

-" Phong công tử, tiểu nữ chỉ là không quá quen, người khác đụng chạm vào cơ thể như vậy"

Hai người lúng túng đôi chút, tiếp tục đi dạo chơi trong khuôn viên.

Khả Như dẫn hắn đi đến phòng của mình, kêu gọi nha hoàn bưng đồ ăn, hoa quả trái cây, cùng một bình rượu nhỏ. Cái này là do mẫu thân của nàng dạy như vậy.

Trong khi các nàng đang bận rộn, hắn quan sát căn phòng ngủ của nàng một chút.

Căn phòng của nàng rất rộng lớn, mọi thứ đều tiện nghi sang trọng, hắn nhìn Khả Như thầm nghĩ:

-" Khả Như xinh đẹp đáng yêu, lại còn đảm đang như vậy, không thu nàng đúng là không có thiên lý a" hắn nở nụ cười tươi như hoa.

Khả Như dường như thấy hắn chăm chú nhìn mình mỉm cười, nàng hơi cúi đầu nhỏ, ánh mắt của nàng không dám đối diện với hắn.

Nha hoàn sau khi xong việc, nhẹ nhàng thi lễ với hai người, khép cửa đi ra ngoài.

Khả Như ngồi đối diện Hồ Phong, tay nhỏ cầm bình rượu rót vào hai ly, nàng mỉm cười nói:

-" Phong công tử, tiểu nữ xin kính công tử một ly"

Hồ Phong bình thường toàn uống rượu bằng chén, bằng vò. Bây giờ kêu hắn uống cái ly nhỏ xíu này sao? đương nhiên là uống rồi!

Hắn nâng ly cụng với nàng " tách" nhẹ một tiếng, rồi uống cạn, nói nhỏ:

-" Như tiểu thư, rượu này của nàng có vẻ khác với bên ngoài nha"

Khả Như hai tay nhẹ nâng ly, mở miệng nhấp ngụm rượu nhỏ.

Nghe hắn nói như vậy, nàng đặt ly xuống bàn, nhoẻn miệng cười nói:

-" Phong công tử, công tử không biết đó thôi"

-" Thực ra, rượu này là do chính Chu phủ của tiểu nữ sản xuất ra"

-" Rượu này không có bán bên ngoài, có mùi thơm rất đặc biệt nha, hi hi"

Hồ Phong gật đầu, đưa ly rượu lên mũi ngửi ngửi mùi thơm, vươn tay nắm bàn tay nhỏ của nàng, nói:

-" Như tiểu thư, rượu có thơm hơn nữa cũng không thơm bằng nàng a"

Khả Như bối rối rụt tay nhỏ lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, miệng nói nhỏ:

-" Phong công tử, người đừng như vậy nữa, tiểu nữ không quen a"

Hồ Phong cười vui vẻ, nói:

-" Như tiểu thư, là ta đường đột rồi, xin tiểu thư thứ lỗi cho" hắn nâng ly rượu rồi uống cạn, xem như thứ lỗi.

Khả Như gật gật đầu nhỏ, nâng ly nhấp ngụm rượu nhỏ.

Hai người ăn uống nói cười thời gian khá lâu, hai người đều cảm giác được vui vẻ không tệ.

Khả Như khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, mắt đẹp của nàng hơi díu lại, giọng nói cũng có chút khác lúc bình thường.

Hồ Phong thì chẳng có việc gì xảy ra, bằng đó rượu không đủ nhét kẽ răng của hắn. Hắn đi đến ngồi bên cạnh nàng, lay nhẹ cánh tay của nàng, quan tâm hỏi:

-" Như tiểu thư, nàng không sao chứ?"

Không thấy nàng trả lời, chỉ thấy đầu nàng đã gục trên bàn, miệng nhỏ lẩm bẩm:

-" Uống ... uống ... rượu"

-" Phong ... công ... tử"

-" Ừm ... uống"

Hồ Phong bàn tay vỗ vỗ vai thơm của nàng, hắn lắc đầu cười nói:

-" Như tiểu thư, không ngờ nàng say mà vẫn đáng yêu như vậy"

Hắn ôm bế nàng đi hướng giường ngủ lớn, vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm trên giường lan tỏa:

-" Khả Như, không ngờ nàng lại thích hương thơm này"

Đặt nàng nằm ngửa trên giường êm, hắn tháo đôi hài nhỏ màu hồng cho nàng, đôi mắt hắn nhìn bộ ngực lớn đang nhấp nhô.

Chết người là váy của nàng bị kéo cao lên một đoạn, lộ ra đôi chân thon dài hấp dẫn, chỉ cần kéo lên thêm một đoạn là thấy nơi bí ẩn của nàng.

Hồ Phong chuyển mắt lên nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn thầm nuốt ngụm nước miếng, không nhịn được cúi đầu hôn đôi môi của nàng.

Khả Như bất ngờ vươn tay nhỏ, ôm cổ của hắn, hai đôi môi dính chặt, hắn đã nằm đè trên cơ thể mềm mại của nàng.

-" Hồ Phong, ngươi đang làm gì nhị tỷ của ta hả?" từ bên ngoài xông vào một thân ảnh khá quen thuộc.

Hồ Phong gỡ tay nhỏ của Khả Như ra, hắn tiếc nuối rời môi của nàng, thầm bực bội:

-" Sớm không đến, muộn không đến ... lúc quan trọng lại đến!"

Hắn đứng thẳng trước giường, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của nàng.

-" Khả Ngân tiểu thư, nàng không phải cố ý rình trộm bọn ta đó chứ?"

Khả Ngân khuôn mặt hơi đỏ lên, mạnh miệng nói:

-" Hồ Phong, ngươi nói năng bậy bạ gì đó, ai mà thèm rình trộm ngươi"

Bộ ngực nàng phập phồng tức giận, nói tiếp:

-" Ngươi còn không mau rời khỏi đây, còn để ta mời ngươi nữa sao? hừ"

Hồ Phong đi sát gần trước mặt Khả Ngân, bàn tay nâng cằm đẹp của nàng lên, cười nói:

-" Ngân tiểu thư, nàng tại sao lại biết bọn ta ở đây chứ?"

Khả Ngân gạt tay của hắn, mắt đẹp nhìn thẳng Hồ Phong, căm tức nói:

-" Hồ Phong, ta đi thăm nhị tỷ của ta không được sao?"

-" May mắn bắt gặp được ngươi, đang muốn giở trò đồi bại với nhị tỷ của ta"

-" Ngươi còn muốn chối sao? hừ"

Hồ Phong nhe hàm răng trắng, cười nói:

-" Ngân tiểu thư, sao nàng không đợi ta cùng nhị tỷ của nàng đang làm chuyện đó trên giường, rồi mới đến bắt"

-" Chứng cứ càng thêm xác thực a, khà khà"

Khả Ngân khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ hắn nói:

-" Hồ Phong ... ngươi ... ngươi ... vô sỉ ... hạ lưu ..."

Hồ Phong nắm tay nhỏ của nàng, đặt lên nụ hôn, hít hà mùi thơm, giả vờ nhíu mày nói:

-" Ngân tiểu thư, tay của ngươi có mùi rất lạ nha"

Khả Ngân mặt đỏ bừng lên, rụt tay nhỏ lại, tức giận mắng:

-" Hồ Phong, ngươi ... ăn nói bậy bạ ... tay ta làm sao có mùi lạ được chứ?"

Hồ Phong cười nói:

-" Ngân tiểu thư, nếu nàng không tin, nàng ngửi thử mà xem"

Khả Ngân tức điên, nàng giơ nắm đấm nhỏ đánh về phía Hồ Phong.

-" Hồ Phong ... ngươi ... muốn ... ăn ... đòn ..."

Hồ Phong né tránh trốn sau bàn thức ăn, mỉm cười nói:

-" Ngân tiểu thư, nàng nhanh kiểm tra tay của mình đi, có mùi ..."

Khả Ngân đã ném bình rượu về phía hắn, nàng thật sự không muốn nghe hắn nhắc đến chuyện này nữa.

-" Hồ Phong ... ngươi câm miệng cho ta"

Hồ Phong chụp được chiếc bình, hắn biết nàng đang thực sự tức giận, chạy vội ra ngoài, nói vọng trở lại:

-" Ngân tiểu thư, ta sẽ còn trở lại thăm hai nàng, ha ha"

-" Phù" Khả Ngân nhìn hắn đi xa, miệng nhỏ thở hắt ra một hơi, hắn mà ở đây thêm một lúc nữa, có lẽ nàng phát điên lên mất.

-" Tên vô sỉ bại hoại ... xấu xa ... tức chết ta rồi!" nàng dậm dậm hai chân nhỏ, phát tiết bực dọc trong người.

Khả Ngân mắt đẹp chớp chớp nhìn hai tay nhỏ của mình, thầm nghĩ:

-" Ta đã rửa tay sạch sẽ rồi mà?"

-" Tên đáng ghét này!"

Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, hừ lạnh một tiếng, rồi tiến vào bên trong phía giường ngủ.

Hồ Phong vừa trở về quán trọ, đã bị đám nương tử dùng ánh mắt tra khảo liên tục.

Như Huyên chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, cũng đủ làm cho hắn não lòng rồi!

Đám người ngồi ăn cơm chung ở trong phòng, nhưng không khí ... có vẻ ... không được tự nhiên cho lắm.

Hồ Phong cười tươi nói:

-" Các nàng hôm nay thật xinh đẹp nha, còn đáng yêu nữa chứ, ha ha"

Hình như chẳng có ai phản ứng hắn, tiểu Điệp chu miệng nói:

-" Ca ca, huynh có phải trốn đi đến phủ đô đốc hay không?"

Hồ Phong biến sắc mặt, thầm nghĩ:

-" Tại sao các nàng biết được nhỉ? không ổn nha!"

Hắn cười gượng nói:

-" Tiểu Điệp, muội nói bậy bạ gì đó, ta đường hoàng chính đi đến phủ đô đốc gặp Chu đại nhân"

-" Không phải lén lút a"

Tiểu Điệp vuốt ve lắc tay, muốn nói gì nhưng thôi, thầm nghĩ:

-" Không thể nói xấu Như tỷ được nha"

Nguyệt Phượng khóe miệng đẹp vểnh lên, mỉm cười nói:

-" Tướng công, chàng không phải đi gặp Khả Như tiểu thư sao?"

-" Về sớm quá nha"

Hồ Phong thầm rùng mình, khuôn mặt hơi đổi, cười nói:

-" Nương tử, thực ra ta và nàng ấy chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi a, ha ha"

Y Nhiên mỉm cười:

-" Tướng công ... chỉ là bằng hữu thôi sao? rất khó tưởng tượng nha, hi hi"

Như Huyên mắt đẹp chớp chớp nhìn Hồ Phong, nàng thực sự đang rất mờ mịt về tương lai sau này.

Trên đường lớn, Hồ Phong sánh vai cùng Như Huyên.

Như Huyên mặc y phục màu tím kẻ sọc đen, váy dài ngang đầu gối nhỏ, hai tay nhỏ cầm sáo ngọc, nàng cúi đầu nhỏ không dám nhìn Hồ Phong.

Từ khi gặp Hồ Phong nàng ăn mặc chưng diện hơn, nhìn nữ tính hơn một chút, nàng không còn cột tóc đuôi gà nữa, nàng xõa tóc đẹp ngang lưng.

Hồ Phong hít nhẹ một hơi, mắt nhìn Như Huyên cười nói:

-" Như Huyên ..."

Như Huyên mắt đẹp lén nhìn Hồ Phong, miệng nhỏ lí nhí:

-" Hồ ... Phong ... chuyện ... chuyện ... gì? ..." hai tay nhỏ của nàng nắm chặt sáo ngọc.

Hồ Phong khoanh hai trước ngực, nói:

-" Như Huyên ... nàng hôm nay rất xinh đẹp a"

Như Huyên hít nhẹ một hơi, bộ ngực phập phồng, mím chặt đôi môi hồng, can đảm nói:

-" Hồ Phong, thật không? ... ta ăn mặc xinh đẹp như vậy sao?" nàng diện toàn đồ đẹp phải khác chứ.

Hắn nhẹ nhàng khoác tay lên bờ vai thơm của nàng.

Như Huyên cơ thể như run lên, miệng nhỏ khẽ " a", tim đập mạnh, cúi đầu càng thấp hơn.

Bàn tay hắn khẽ mơn trớn, xoa bóp vai nhỏ gầy của nàng, mỉm cười nói nhỏ vào tai của nàng:

-" Như Huyên, nếu nàng không mặc gì ... càng xinh đẹp hơn a" hắn khoanh tay nhìn phản ứng của nàng.

Như Huyên khuôn mặt nhỏ đỏ đến tận mang tai, nàng bước chân nhanh hơn.

-" Ai da ... không có mắt nhìn hay sao ... muốn chết hả" một tên béo mập bị đầu nhỏ của Như Huyên đụng trúng người.

Như Huyên bối rối, mở miệng:

-" Ta ..."

-" Cút" Hồ Phong ngăn trước người Như Huyên, quát tên béo mập.

-" Ngươi ..." tên béo mập muốn phản bác, nhưng nhìn ánh mắt của Hồ Phong, hắn sợ hãi bỏ chạy.

Hồ Phong nhẹ nhàng ôm vai thon của nàng, quan tâm nói:

-" Như Huyên ... nàng không sao chứ? có bị thương ở đâu không?" bàn tay hắn sờ mó eo thon và mông căng của nàng.

Như Huyên xấu hổ:

-" Hư ..." hai chân nhỏ bỏ chạy về phía trước.

Hồ Phong cười khà khà, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người tay trong tay đi dạo, hắn dẫn nàng đi khắp nơi, nàng cầm sáo ngọc thổi cho hắn nghe.

Hồ Phong vỗ tay khen hay, thưởng cho nàng một cái hôn vào má hồng.

Như Huyên tức giận mắt đẹp lườm hắn, nhưng trong lòng thì ngọt ngào như nếm mật.

Hai người đi chơi rất vui, nàng mỏi chân thì hắn cõng đi, rất là xấu hổ nha.

Trong một quán ăn!

-" Khách quan cần dùng gì ạ" tiểu nhị mỉm cười, nhìn vị tiểu công tử anh tuấn lạ thường.

Vị tiểu công tử đặt ngang thanh kiếm lên bàn, cười nói:

-" Tiểu nhị, ngươi mang vài món ăn ngon cùng rượu lên đây"

Tiểu nhị gật đầu vâng dạ, nhanh chóng xuống bưng bê đồ ăn với rượu lên.

Vị tiểu công tử nhấm nháp chút rượu, nói nhỏ:

-" Ra ngoài thật là sảng khoái, tự do thích làm gì thì làm, ha ha"

-" Ồ ... ban ngày ban mặt ôm bế nữ nhân, tên này không được nha" máu anh hùng của vị tiểu công tử nổi lên, âm thầm quan sát hai người rồi đi theo.

Hồ Phong thuê một phòng trọ, tiểu nhị bưng đồ ăn lên xong, ra ngoài khép cửa lại.

Như Huyên tức giận, mắt đẹp lườm hắn nói:

-" Hồ Phong, ngươi làm ta xấu hổ muốn chết, bao nhiêu người nhìn ta đó nha" nàng hai tay nhỏ vỗ vỗ má hồng xấu hổ.

Hồ Phong ánh mắt lóe lên khác thường, hắn đặt ngón tay chặn đôi môi mềm của nàng, ra hiệu giữ im lặng.

Như Huyên mắt đẹp nghi ngờ, theo dõi xem hắn sẽ làm gì?

Hồ Phong đi về phía cửa chính.

-" Ai u ... ai đánh đầu ta? ... đau quá a" vị tiểu công tử bàn tay xoa xoa trán kêu lên.

Hồ Phong khoanh tay đứng nhìn vị tiểu công tử nghe trộm này, nghiêm nghị nói:

-" Ngươi là ai? đến đây làm gì? tại sao lại thập thò ngoài cửa phòng của bọn ta?"

Vị tiểu công tử đã tự tiện đi vào trong phòng, ánh mắt quan sát Như Huyên.

Như Huyên mặt đỏ lên nói:

-" Vị công tử này, trên mặt tiểu nữ có dính cái gì sao? sao công tử nhìn chăm chú như vậy chứ?"

Hồ Phong ánh mắt dò xét trên cơ thể vị tiểu công tử này, ánh mắt lóe lên vệt sáng, khóe miệng vểnh lên.