Chu Lương hiện nay là đô đốc tỉnh Giang Nam, hắn thuộc hàng quan võ nắm trong tay binh quyền rất lớn, nhưng nhân tài dưới trướng của hắn khá ít, hắn cần bổ nhiệm thêm một số người, nhưng phải tuyệt đối trung thành.
Hồ Phong chính là nhân tuyển hắn cần.
Trong một khu vườn rộng lớn, hoa thơm cỏ lạ đều có, tiếng chim hót quanh đây, giống như thế ngoại đào nguyên cảnh đẹp ý vui.
Ở dưới mái đình nhỏ, có hai người ngồi uống rượu rất sảng khoái, người ngoài không biết tưởng là huynh đệ bằng hữu.
Hồ Phong đang tiếp rượu Chu Lương, hắn không lạ khi được đô đốc mời đến phủ. Hai người đã chuyển cách xưng hô thân cận hơn.
Chu Lương nhìn Hồ Phong hài lòng gật đầu, cười to nói:
-" Phong hiền điệt, may mắn lần này có ngươi, nữ nhi của ta mới được an toàn trở về, ha ha"
Hồ Phong mỉm cười, khách khí nói:
-" Bá phụ không cần khách khí với tiểu điệt, chỉ là tiện tay cứu người, không đáng kể công như vậy a"
Chu Lương không nói nhảm nữa, hắn cụng chén với Hồ Phong, nốc cạn chén rượu, nghiêm túc nói:
-" Phong hiền điệt, ngươi có muốn rạng danh tổ tông, lưu danh sử sách hay không?"
Hồ Phong ánh mắt lóe lên ánh sáng, uống cạn chén rượu, cười nói:
-" Bá phụ, chuyện này ... tiểu điệt chưa từng nghĩ tới" hắn có phụ mẫu, mà phụ mẫu cũng chẳng có người thân khác trên đời nữa, tổ tông cũng không biết đang ở đâu?
Phía sau một bụi hoa, cách đình nghỉ mát một đoạn xa, Kim Hoa cùng Khả Như đang nhìn về phía Hồ Phong.
Kim Hoa nghiêm túc nói:
-" Như nhi, lần trước ngươi gây họa, phụ thân ngươi còn đang rất giận, ngươi biết không?"
Khả Như bĩu môi nói:
-" Mẫu thân, nữ nhi biết rồi mà, người đừng nhắc chuyện này nữa nha, nữ nhi mệt mỏi đau đầu lắm"
Kim Hoa ngón tay dí trán của Khả Như, tức giận nói:
-" Nữ nhi ngốc ạ, ngươi có lớn mà không có khôn, phụ thân ngươi mà đến chậm, có phải ngươi tàn đời tiểu nữ hài rồi không?"
-" May mắn là phụ thân ngươi chưa đuổi ngươi đi, may mắn cho ngươi rồi đó, đừng bướng bỉnh nữa a"
Khả Như mắt đẹp nhìn Hồ Phong đang nói cười trong đình, không hiểu nói:
-" Mẫu thân, người kêu nữ nhi ra đây để làm gì nha, nữ nhi còn đang bận chơi đó"
Kim Hoa bực bội trong lòng, thầm nghĩ:
-" Nếu không phải ngươi do chính ta sinh ra, ta nghĩ ngươi là giả mạo a, làm sao lại khác Mai nhi và Ngân nhi thế nhỉ?"
Nàng nói:
-" Như nhi, ngươi cảm thấy vị thiếu hiệp kia như thế nào?"
Khả Như mắt đẹp chớp chớp nói:
-" Mẫu thân, đừng nói với nữ nhi là, người muốn mai mối nữ nhi với hắn ta đó nha"
Kim Hoa cười nói:
-" Nữ nhi ngốc của ta, ngươi còn định muốn lêu lổng đến bao giờ, đừng để mẫu thân đau tim về ngươi nữa nha"
Bên trong đình, Hồ Phong cũng phát hiện ra mẫu nữ hai người, thầm suy tư:
-" Không biết bọn họ muốn chơi trò gì?"
Chu Lương thấy hắn trầm ngâm chưa trả lời, cười nói:
-" Phong hiền điệt, ngươi cảm thấy lời đề nghị của ta thế nào? nữ nhi của ta xinh đẹp như hoa, tính nết dịu dàng, bao nhiêu thanh niên tài tuấn yêu mến đó, ha ha" xinh đẹp thì có, tính nết dịu dàng cần phải bàn lại.
Hồ Phong thầm nghĩ:
-" Vì lôi kéo ta, các ngươi đưa đi cả nữ nhi của mình luôn sao? bỏ cả vốn gốc luôn a"
Hắn nói:
-" Bá phụ, người hỏi ý kiến của Khả Ngân tiểu thư chưa ạ"
Chu Lương lắc đầu nói:
-" Phong hiền điệt, Khả Ngân đã có vị hôn phu rồi, người ta muốn nói là nữ nhi khác của ta Khả Như"
Hồ Phong kinh ngạc nói:
-" Bá phụ, Khả Như tiểu thư, tiểu điệt chưa biết nàng ấy a"
Chu Lương híp mắt Hồ Phong, cười tươi nói:
-" Phong hiền điệt yên tâm, chuyện hai người gặp mặt đã được ta sắp xếp rồi, ngươi chỉ cần chờ chút thời gian là được, khà khà"
Hồ Phong có cảm giác rất cổ quái, Chu Lương giống như đang muốn gả nhanh Khả Như cho hắn thì phải.
Hắn cũng muốn gặp vị tiểu thư này một lần, không biết xinh đẹp dịu dàng ra sao?
Khả Như mắt đẹp nhìn Hồ Phong, từng cử chỉ đều được nàng xem ở trong mắt, miệng nhỏ làu bàu nói:
-" Mẫu thân, hắn nhìn ngoại hình cũng được, nghe nói mới chỉ 14 tuổi, còn ít hơn cả nữ nhi 3 tuổi nha"
Kim Hoa mỉm cười nói:
-" Như nhi, chuyện tuổi tác không quan trọng, quan trọng là ngươi cảm giác hắn thế nào?"
Khả Như khuôn mặt không biểu tình, lắc đầu nói:
-" Mẫu thân, hắn nhìn như tên nhà quê, nữ nhi không muốn hắn đâu nha, nữ nhi chỉ thích người anh tuấn hào hoa mà thôi"
Kim Hoa biết Hồ Phong xuất thân vùng quê nghèo, nhưng chỉ cần có bản lĩnh, lo gì không có đất dụng võ, nàng kiên quyết nói:
-" Như nhi, nghe mẫu thân một lần này, Phong thiếu hiệp này bây giờ còn chưa xuất danh tiếng, nhưng có phụ thân ngươi dìu dắt, tương lai phong hầu bái tước là chuyện nhỏ"
Khả Như mắt đẹp chớp chớp, bình thường nàng không nghe lời mẫu thân, nhưng nàng tin tưởng ánh mắt của mẫu thân sẽ không sai, nàng gật đầu nói:
-" Mẫu thân, nữ nhi sẽ thử một lần"
Kim Hoa hài lòng mỉm cười!
Hồ Phong rời phủ đô đốc, trong lòng cảm giác như đang làm mơ, chỉ cần hắn gật đầu, hắn sẽ là hiền tế của đô đốc tỉnh Giang Nam.
Điều quan trọng là hắn sẽ có một khu đất ở rộng lớn trong thành Giang Nam này, không cần ở nhà trọ nữa.
Còn việc kiến công lập nghiệp, nghe có vẻ ngon lành, nhưng thực ra là bán mạng cho triều đình.
-" Ta đâu phải kẻ thích chịu thiệt, khà khà"
Hồ Phong quyết định dẫn đám nữ nhân đi dạo một chuyến để ăn mừng, còn về nguyên nhân ăn mừng, hắn sẽ không dại gì mà nói ra.
Đám nữ nhân chưng diện một phen, ai cũng như hoa như ngọc, tiêu tốn của hắn gần vạn lượng mà không xinh đẹp thì lên núi ở cho rồi.
Xe ngựa cũng là loại đắt tiền nhất, vừa rộng thoáng mát, lại còn êm ái khi di chuyển. Đúng là có tiền khác hẳn.
Hồ Phong dang tay khoác vai tiểu Châu, cười nói:
-" Các nàng hôm nay ai cũng xinh đẹp như vậy, sợ sẽ hút mất hồn thanh niên tài tuấn nha"
Tiểu Châu mặc y phục váy đầm ngang đầu gối, mặt cười như hoa tựa đầu ngực Hồ Phong, nũng nịu nói:
-" Tướng công, thiếp và các vị tỷ tỷ"
-" Chỉ cần hút hồn chàng mà thôi, hi hi"
Đám nữ nhân đều nhìn Hồ Phong, các nàng là nữ nhân của hắn, đều mong muốn đẹp nhất trong mắt tướng công.
Hồ Phong hôn " chụt" vào má của tiểu Châu, cười ha ha nói:
-" Các vị nương tử, các nàng đương nhiên là xinh đẹp hút hồn của ta rồi"
-" Như Huyên cô nương, cô nương xinh đẹp, đáng yêu cũng không kém a"
-" Ha ha"
Như Huyên mỉm cười, trong lòng vui vẻ:
-" Xem như ngươi còn có lương tâm, hừ"
Đám nữ nhân mắt đẹp lườm Hồ Phong cảnh cáo, Hồ Phong gãi đầu cười cười.
Tiểu Điệp mặc y phục màu hồng, váy dài quá đầu gối nhỏ, đi đến trước mặt Hồ Phong, hai tay nhỏ chống eo thon, phồng má nói:
-" Ca ca ... huynh chưa khen muội nha ... không công bằng ... hừ"
Hồ Phong đứng dậy trước mặt tiểu Điệp, nhéo mũi nhỏ của nàng, cười nói:
-" Tiểu muội, ngươi xinh đẹp đáng yêu nhất, được chưa a?"
Tiểu Điệp lắc lắc cánh tay hắn, ngẩng đầu nhỏ hỏi:
-" Ca ca, Huyên tỷ cũng rất hút hồn ca ca phải không? tỷ ấy cười rất vui vẻ nha"
Như Huyên khuôn mặt đẹp cứng đơ, không được tự nhiên như trước, nàng cúi đầu nhìn hai tay nhỏ nắm váy dài.
-" Khụ" " khụ" Hồ Phong trở về chỗ cũ, nắm tay tiểu Châu nhắm mắt dưỡng thần.
Tiểu Điệp bực bội, tay nhỏ kẹp mũi của hắn trêu đùa.
-" Ca ca ... ca ca ... huynh nói gì đi mà"
Hồ Phong gỡ tay nàng, không chịu mở mắt nhìn, giả vờ ngủ say.
Tiểu Điệp tức giận " hừ hừ" mũi nhỏ như muốn phun lửa, ngồi cạnh cửa sổ vén rèm che, nhìn ra bên ngoài.
" Lộc cộc" " lộc cộc " ...
Xe ngựa từ từ di chuyển thêm một quãng đường, tiểu Điệp vẫy vẫy tay, hô to:
-" Oa ... mọi người ... muội ở đây a"
Xe ngựa đi khá chậm, không ảnh hưởng đến đám tài tử nhìn thấy tiểu Điệp.
Hồ Phong mặc dù không muốn gặp đám tài tử này, nhưng vẫn ra hiệu cho người lái xe ngựa:
-" Phu xe ... dừng lại một chút"
Phu xe " vâng" một tiếng.
-" Uy ... suy ... uy" hắn kéo dây cương, gìm hai con ngựa dừng lại.
... ... ...
Một lúc sau, trên xe ngựa đã có thêm những vị khách mới.
" Lộc cộc" " lộc cộc" ... xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
Trên đường đi có thêm đám tài tử văn chương, không khí trở nên huyên náo hẳn lên. Đám nữ nhân cũng không kém cạnh, như chim vỡ tổ, đám nam nhân ngồi nép ở một góc rất đáng thương. Tài văn chương có giỏi hơn nữa, cũng không đấu lại một bầy vịt trời đang tác quái.
Đám người đi được đoạn đường khá là xa, nhưng chưa chọn được địa điểm thích hợp đi chơi.
Bỗng nhiên bên ngoài huyên náo, tiếng la hét, vũ khí chạm nhau ...
" Keng" " keng" " keng" " keng keng" ...
-" Cứu mạng"
-" Hu hu"
" Vút vút"
-" A a a"
-" Hự hự"
-" Xoẹt" ...
Phu xe đã cho dừng ngựa, nói vọng vào:
-" Công tử, tiểu thư ... các người xem" hắn vạch rèm ra cho mọi người nhìn phía trước.
" Vút vù" một mũi tên từ đâu bay tới phu xe.
" Chụp" Hồ Phong đã đứng trước người phu xe, tay nắm chặt mũi tên, y phục tung bay.
Phu xe võ công chỉ thuộc hàng tam lưu, mắt nhìn Hồ Phong đứng chắn trước mặt hắn, tay cầm gọn mũi tên.
Sắc mặt phu xe trắng xám, thầm thở nhẹ ra một hơi:
-" May mắn có vị công tử này ứng phó kịp thời, không ta đã nguy hiểm rồi"
Ánh mắt Hồ Phong quan sát xung quanh, thầm vận nội công bảo vệ xe ngựa, nếu chỉ có một mình, hắn sẽ đi thăm dò, nhưng đám nữ nhân của hắn vẫn ở đây.
Ba vị tài tử và đám nữ nhân đã im thin thít, thông qua rèm cửa bọn hắn đã nhìn thấy cảnh tượng chết chóc bên ngoài.
Bên ngoài người đã chạy tản khắp nơi, người chết đa số là quan binh và người dân không chạy nhanh, nơi này trong thời gian ngắn không có người đến.
Nguyệt Phượng cùng Hương Sam cũng không dám ra ngoài, ở trong xe ngựa bảo vệ đám tỷ muội còn hơn.
Không khí nơi này im ắng lạ thường, bỗng nhiên.
" Vút" " vút" " vút ..." hơn chục mũi tên phóng tới chỗ xe ngựa.
-" Hừ ... vẫn chưa hết sao?" hắn hừ lạnh vận nội công, khí kình tản ra trong phạm vi bán kính chừng 5m.
" Uỳnh" " oanh long long" hắn đấm ra một quyền triệt tiêu toàn bộ mũi tên, thầm nghĩ:
-" Không thể ở đây lâu được nữa, địch nhân không biết mạnh yếu a" ở lại đây quá bị động.
Hồ Phong nói:
-" Phu xe ... cho xe quay đầu trở lại ... nhanh"
Phu xe sắc mặt không còn chút máu, bừng tỉnh lắp bắp nói vâng dạ, điểu khiển xe ngựa quay đầu.
" Hí ... hí ... " hai con ngựa hí dài quay đầu.
Đám quan binh khoảng 20-30 người chạy tới, do một đội trưởng cầm đầu, ra lệnh:
-" Một người đi báo tin, còn lại theo ta"
" Vút" " vút" " vút" ... những mũi tên bắn về phía đám quan binh.
" Keng" " keng" " keng" ... đám quan binh vung đao đỡ mũi tên.
-" Hự" " hự" " a" ...
Trong xe ngựa, đám người sắc mặt đều không được tốt.
Tuyết Kỳ khuôn mặt đẹp lo âu nói:
-" Ba vị đại ca, nhanh nghĩ cách gì đi, bọn muội sợ hãi nha"
Mạnh Đạt nhìn hai người Minh Dương và Lâm Danh, hắn quyết tâm nói:
-" Các vị cô nương, các ngươi ở trong này chờ đợi, bọn ta ra ngoài xem tình hình ra sao?"
Nguyệt Phượng tay nhỏ bám vào thành xe ngựa, nhíu mày nói:
-" Bên ngoài rất nguy hiểm, ba vị công tử nên ở trong xe, bên ngoài đã có tướng công của tiểu nữ lo rồi"
Tuyết Kỳ không cam lòng nói:
-" Phượng tỷ, tướng công của ngươi lợi hại như vậy sao? muội thấy không giống nha"
Tiểu Điệp chu miệng nhỏ, nói:
-" Kỳ tỷ, tỷ không biết đó thôi, ca ca của muội là giỏi nhất luôn á"
-" Huynh ấy rất mạnh mẽ, ở trên giường ..."
Y Nhiên đã bịp miệng nhỏ của tiểu Điệp, kéo sang một góc, thì thầm to nhỏ.
Tuyết Kỳ khuôn mặt đã đỏ bừng lên, mắt đẹp căm tức nhìn tiểu Điệp.
Tiểu Điệp bị nàng chọc lét trả thù.
-" A haha hihi ... Kỳ tỷ ... ngươi hihi ... dừng lại a"
Ba vị tài tử lắc đầu cười khổ, bọn họ thật sự xấu hổ bất lực, thời điểm này thơ ca văn chương đã vứt sau đầu từ lâu.
" Keng ... keng ... keng ..." " keng ..." bên ngoài đang hỗn chiến, quan binh kéo đến càng đông, đã lên đến hơn 100 binh.
" keng" " keng" ...
-" Hự hự" " a " " a " ...
" Hí" " hí" " ầm " " ầm " hai con ngựa kéo xe bị bổ trúng hai đao, xe ngựa chao đảo.
-" A ... chuyện gì xảy ra?"
-" Xe ngựa sắp ngã"
-" Bám vào chỗ nào đó?"
-" Mau buông tay"
-" A ui"
Hai con ngựa bị ngã đổ trên mặt đường nằm bất động.
Hồ Phong nhảy xuống nền đường, tay cầm cố xe ngựa, dụng lực gìm mạnh không cho lao về phía trước được nữa.
Bên trong xe ngựa, đám người có một chút chật vật, nhưng không bị thương gì.
Hồ Phong vén rèm hỏi thăm:
-" Mọi người không bị sao chứ? ... "
" Vút" " vút" " chụp" " chụp" hai mũi tên cản lời nói của hắn.
" Vù" " vù" hai tên bịp mặt cầm đao chém tới.
" Bịch" " bịch" " hự" " hự" Hồ Phong cho mỗi tên một cước chí mạng vào bụng, nằm lăn ra đường bất động.
" Vù ..." bất ngờ phía sau, lại xuất hiện năm tên bịp mặt cầm đao, ánh đao lóe lên.
" Đạp ... đạp ..." Hồ Phong tiến về trước một đoạn, tránh được những nhát chém chí mạng của năm tên bịp mặt, hắn nhanh chóng cầm được một cây đao trong tay.
Năm tên bịp mặt không cần bảo nhau, đồng loạt vung đao lên chém Hồ Phong, chúng cần nhanh chóng giải quyết đối phương, rời khỏi nơi này.
Quan binh mặc dù võ công tự thân không cao, nhưng lại có hợp kích giết địch. Cuộc chém giết càng ngày càng gay cấn, khi có thêm ba tên bịp mặt võ công cao cường xuất hiện.
" Keng" " keng" " keng" ...
-" A" " hự" " hự" ....
Hồ Phong vung đao, đao khí tung bay " xoẹt xoẹt ...."
-" Hự hự hự" năm tên bị chém ngang người đứt đôi, không nghĩ sẽ gặp phải đối thủ mạnh như vậy.
Hồ Phong nhanh chóng vén rèm kiểm tra xe ngựa, hắn nhìn vào bên trong, may mắn là không ai bị thương.
Tên phu xe cũng đã trốn trong xe ngựa từ lâu, tim hắn không đủ can đảm ngồi ở ngoài.
Hồ Phong cũng có thể dẫn mọi người ra ngoài, nhưng lúc đó mục tiêu công kích của bọn chúng sẽ là nữ nhân của hắn. Hắn cần bảo vệ cỗ xe này bằng mọi giá.
" Keng" " vù" " vù" ...
-" Hự" " a" " a" ...
Ba tên bịp mặt thuộc hàng nhất lưu, liên tục chém giết vài tên quan binh, chúng mở đường xông lên chém Hồ Phong.
Hồ Phong bình tĩnh nhìn ba tên này đang tiến tới, bọn chúng như nắm chắc tính mạng Hồ Phong trong tay. Bọn chúng phát ra tiếng cười quái dị.
" Xoẹt" " xoẹt" " xoẹt" ánh đao lóe lên, ba cơ thể nhanh chóng bị chém làm đôi, không chút lưu tình.
Tưởng hắn dễ ăn như vậy sao? sai lầm chết người của bọn chúng!
Quan binh thấy hắn dễ dàng hạ gục ba tên bịp mặt như vậy, thầm ghi nhớ khuôn mặt vị thiếu hiệp này. Bọn họ tiếp tục đàn áp những kẻ ngoan cố chống lại.
" Leng keng" Hồ Phong quăng đao xuống mặt đường, hắn biết ba tên bịp mặt mới bị chém chết là những kẻ cuối cùng.
Hắn mở miệng, nói:
-" Mọi người ra ngoài đi, nguy hiểm đã không còn"
Hắn thực sự không biết, ngày hôm nay là ngẫu nhiên hay là có kẻ đứng sau nhằm vào hắn.
Xông pha giang hồ càng lâu, tiếp xúc càng nhiều, các mối quan hệ sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Việc hắn phải làm chính là bảo vệ thân nhân của mình.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, mọi người từ trong cỗ xe ngựa đưa nhau ra ngoài.
Đám nữ nhân vây quanh Hồ Phong, ánh mắt quan tâm nhìn hắn.
Y Nhiên mặc y phục váy dài qua đầu gối, dáng người thướt tha, nắm tay Hồ Phong, nàng mở miệng nhỏ nói:
-" Tướng công, chàng không sao chứ? bọn thiếp rất lo lắng a"
Ba vị tài tử không còn phong độ tự tin như trước, bọn họ đã biết bản thân nhỏ bé như thế nào rồi.
Hồ Phong vuốt ve tay nhỏ mịn màng của Y Nhiên, mỉm cười nhìn đám nữ nhân, nói:
-" Các nàng yên tâm, ta không sao cả"
Lâm Danh cười khổ nói:
-" Phong huynh đệ, bọn ta không nhìn ra, ngươi thân thủ bất phàm như vậy a"
Minh Dương nhìn những thân thể không nguyên vẹn nằm dưới đất, ôm quyền nói:
-" Phong huynh đệ, bội phục a"
Mạnh Đạt cũng bội phục Hồ Phong sát đất, hắn giờ mới hiểu được bản thân, đã coi nhẹ những người luyện võ.
Tuyết Kỳ mím môi hồng, trong lòng rất là bối rối:
-" Hừ ... sao ta lại có thể quan tâm đến hắn chứ ... ngươi đừng có mơ" nàng lẩm bẩm trong miệng những từ không ai nghe rõ.
Nơi này không thể ở lâu, liên quan đến quan phủ rất là rắc rối phiền hà.
Sự việc không theo kịp biến hóa liên tục, hắn đành bỏ dở kế hoạch đi dạo ở xa, làm việc khác vậy.
Đám người rời đi trước, trên đường tán gẫu chuyện trò rất là cởi mở, có lẽ do cùng chung hoạn nạn mới như vậy.
Hồ Phong ở lại một chút, thanh toán bạc thuê xe.
-" Phu xe, đây là bạc cho ngươi mua lại hai con ngựa"
Phu xe cảm động rơi nước mắt, nắm tay Hồ Phong nói:
-" Đa tạ công tử hậu đãi, tiểu nhân xin ghi ơn của công tử"
Hồ Phong vỗ vai phu xe, thở dài nói:
-" Ài ... ta thuê xe của ngươi, giờ mất luôn cả ngựa"
-" Như hủy đi sinh kế của ngươi, ta cũng có phần trách nhiệm"
-" Số bạc này coi như đền bù lại, để ngươi không phải lo lắng nữa rồi"
-" Lần sau ta còn thuê nữa đó" ...
Phu xe dõi theo bóng lưng Hồ Phong nhanh chóng biến mất, tay cầm ngân phiếu, miệng thì thào:
-" Công tử, người tốt a!"
-" Tướng công, ngươi sao lại nắm tay Như Huyên cô nương?"
-" A ... ta nhầm ấy mà"
-" Tướng công, còn tay của Tuyết Kỳ cũng là nhầm sao?
-" A ... ta chỉ là thấy quen quen mà thôi"
-" Tướng công ... muốn ăn đòn sao?"
-" Nương tử ... tha cho ta đi mà! lần sau không dám nữa đâu"
-" Còn dám có lần sau?"
-" Hừ"
Một góc tường vắng vẻ bên trong Chu phủ.
Giang Ân cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có người trông thấy hắn, hắn mới thở ra một hơi:
-" Tiểu Như, ngươi làm sao giờ này vẫn chưa ra đây chứ?" hắn đi đi lại lại, ánh mắt dòm ngó vào phía trong.
-" A ... ai" hắn giật mình kêu la, khuôn mặt hơi tái mét khi có người vỗ vai của hắn.
-" Tiểu Như à ... ngươi định hù chết ta sao? tim ta sắp bắn ra ngoài rồi đó" hắn phàn nàn khi nhận ra đó là Khả Như.
Khả Như khuôn mặt đẹp không vui nói:
-" Tiểu Ân, ngươi có còn là nam nhân nữa không? nhát như chuột vậy a"
Giang Ân sắc mặt không được tự nhiên, cố gắng nở nụ cười nói:
-" Tiểu Như, ta đến thăm ngươi đó a, ngươi không thể nói ta tốt một chút sao?"
Khả Như mặc y phục màu nâu đen, váy dài ngang đầu gối nhỏ, tóc dài ngang lưng thon, ngũ quan tinh xảo, nở nụ cười tinh nghịch nói:
-" Tiểu Ân, ai cần ngươi đến thăm ta chứ, ta sắp gả phu quân rồi, hi hi"
Giang Ân như bị sét đánh ngang tai, người cứng đơ một lúc, khuôn mặt tái nhợt nói:
-" Không thể nào ... ngươi gạt ta đúng không?"
Khả Như ghé sát vào tai hắn thì thầm to nhỏ, một lúc sau nàng mới đem hết câu chuyện nói ra.
Giang Ân nhíu chặt lông mày, bước chân đi vòng vòng Khả Như, bỗng phá lên cười to.
Khả Như mắt đẹp nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ:
-" Tên này sẽ không bị phát điên đó chứ?"
Giang Ân cười một lúc, bỗng nhiên nắm tay Khả Như, vui mừng nói:
-" Tiểu Như, ta tìm ra cách rồi a"
Khả Như rụt tay nhỏ nói:
-" Tiểu Ân, ngươi đừng kiếm cớ chiếm tiện nghi của ta nha"
Giang Ân không thèm để ý, cười nói:
-" Tiểu Như, nếu như tam muội của ngươi không còn hôn ước nữa thì sao?" ánh mắt hắn nhìn Khả Như đầy ý cười.
Khả Như ánh mắt như lóe lên điều gì, mỉm cười:
-" Tiểu Ân, ta chưa biết a"
Giang Ân mất cả hứng, nói luôn ra:
-" Tiểu Như, chỉ cần tam muội của ngươi không có hôn ước"
-" Phụ mẫu của ngươi sẽ gả nàng ta cho Hồ Phong"
-" Ngươi sẽ không cần gả cho hắn nữa, mà là gả cho ta a, ha ha"
Khả Như nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, rất có xúc động muốn đánh hắn:
-" Tiểu Ân, ngươi có phải vui quá, hồ đồ rồi phải không?"
-" Ai bảo ta không gả cho Hồ Phong, thì sẽ gả cho ngươi chứ?"
-" Hừ hừ"
Giang Ân nắm tay nhỏ của nàng nói:
-" Tiểu Như, ngươi vẫn còn từ chối ta sao? chúng ta yêu nhau từ lâu rồi a"
Khả Như rụt tay nhỏ lại, mỉm cười:
-" Tiểu Ân, nếu ta không gả cho Hồ Phong"
-" Ta có thể suy nghĩ về ngươi đó, hi hi" nàng hai tay nhỏ nhéo má của Giang Ân, rồi đi vào trong phủ.
Giang Ân lấy tay sờ sờ má, thầm quyết tâm:
-" Huynh đệ, vì tiểu Như của ta"
-" Phải đành đắc tội ngươi rồi"
Hắn nhảy qua bờ tường, biến mất trong dòng người đi lại trên đường.