Trong Chu phủ, ở khuôn viên!
Khả Như kéo riêng tiểu Điệp sang một bên thì thầm to nhỏ.
Tiểu Điệp mặt nhỏ không được tự nhiên, nàng ấp úng nói:
-" Như tỷ ... tỷ ... tỷ muốn làm gì?" nàng hơi sợ hãi vị tỷ tỷ mới quen này.
Khả Như khóe miệng vểnh lên, từ trong người lấy ra một chiếc lắc tay bằng ngọc thạch.
Tiểu Điệp mắt đẹp sáng lên, tim đập rộn ràng:
-" Như tỷ ... đây là cái gì ... rất đẹp mắt nha"
Khả Như nâng tay tiểu Điệp lên, đặt vào lòng bàn tay của tiểu Điệp chiếc lắc tay, mỉm cười nói:
-" Điệp tiểu muội, muội chỉ cần dẫn ta đi gặp ca ca của muội, vật này sẽ là của muội"
Tiểu Điệp nở nụ cười má núm đồng tiền, chu miệng nói:
-" Như tỷ, tỷ không biết đó thôi, ca ca của muội mà gặp tỷ xinh đẹp như vậy, chắc chắn thèm nhỏ dãi cho mà xem" nàng làm động tác chảy nước miếng rất buồn cười.
Khả Như mỉm cười nói:
-" Điệp tiểu muội, đa tạ muội đã khen tỷ như vậy"
-" Bây giờ tỷ có việc rồi, lần sau nhớ dẫn tỷ đi gặp ca ca muội đó nhé, hi hi"
Tiểu Điệp nắm chiếc lắc tay bằng ngọc thạch, mắt đẹp nhìn Khả Như vội vã rời đi cùng một thiếu niên, thầm nghĩ:
-" Như tỷ thật tốt nha, mới gặp lần đầu đã tặng quà rồi, đẹp thật đó, hi hi" nàng đeo nó vào cổ tay nhỏ, giơ lên cao khoe với đám nữ nhân.
Tiểu Châu mặc y phục màu nâu sẫm, váy dài qua đầu gối, hai đôi hài màu xanh nhạt, nàng mỉm cười đi đến nói:
-" Tiểu Điệp, muội thật xinh đẹp nha, tỷ thật ghen tỵ đó" nàng bước đi quanh người tiểu Điệp vài vòng.
Tiểu Mạn cũng đi đến, nàng mặc y phục màu hồng, váy dài ngang đầu gối, đôi hài màu cam nổi bật.
Tiểu Điệp nghe được lời khen, khuôn mặt nhỏ hồng lên một chút, yếu ớt nói:
-" Châu tỷ, thật sao?"
Tiểu Mạn nắm hai tay tiểu Điệp, mắt đẹp nhìn thẳng vào nàng, nói:
-" Tiểu Điệp, muội chỉ thua bọn tỷ một tuổi, năm sau là có thể gả phu quân rồi, hi hi"
Tiểu Điệp khuôn mặt đỏ bừng, bối rối nói:
-" Mạn tỷ, muội sẽ không đâu ... muội vẫn còn nhỏ lắm nha"
Hương Sam y phục váy xanh có chấm hồng nhỏ, eo nhỏ thắt nơ hình con bướm, lanh lẹ đi tới nói:
-" Các muội thì thầm to nhỏ gì đó? tỷ cũng muốn biết nha, hi hi"
Tiểu Điệp khuôn mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống đất, vân vê chiếc lắc tay.
Khả Như đi cùng một thiếu niên tên Giang Ân, hắn cùng tuổi với nàng. Hai người thường xuyên tụ tập, cùng những thanh niên thiếu nữ khác ăn chơi nhậu nhẹt.
Bọn họ thường xuyên đi chơi thâu đêm suốt sáng, dạo gần đây nàng bị quản chặt nên giảm dần đi nhiều. Vì chuyện của Khả Ngân nên mọi người ít chú ý đến nàng, đi trên đường nàng hai tay bắt chéo sau gáy thon nói:
-" Tiểu Ân, ngươi gọi ta ra có chuyện gì thế? không nói rõ ta đi về đó nha"
Giang Ân cao chừng 1m78, khuôn mặt thanh tú, nụ cười tươi rạng rỡ lôi cuốn phái nữ. Hắn ăn mặc sang trọng như một công tử ca, nhiều nữ nhân đi đường đều nhìn nhiều hắn vài lần.
-" Tiểu Như, ngươi đi cùng ta sẽ biết thôi mà" hắn dẫn đường đi đến một tửu lâu khá lớn, hai người đi lên phòng trên lầu hai.
Khả Như nhìn bàn thức ăn mỹ vị cùng vò rượu thượng hạng, mắt đẹp sáng lên, bĩu môi hồng nói:
-" Tiểu Ân, ngươi lại muốn đấu rượu với bổn tiểu thư nữa sao? ngươi chịu thua đi a ngươi" nàng sắn ống tay, ngồi xuống gắp miếng thức ăn vào miệng nhỏ.
Giang Ân lắc đầu nói:
-" Tiểu Như, ta cùng ngươi tâm sự đi, nếu ngươi thích thì, hai ta không say không về"
Khả Như hơi ngập ngừng nói:
-" Ngươi cũng thấy đó, phụ mẫu ta bây giờ quản lý rất chặt, chỉ sợ sẽ cho người tìm ta đó nha"
Giang Ân cười nói:
-" Ngươi yên tâm, ta đã quan sát kỹ rồi, bọn họ không có thời gian đến quản ngươi đâu"
Hắn đã rót rượu vào hai chén.
Khả Như hơi do dự một chút, cắn nhẹ răng ngà nói:
-" Thật sao? vậy thì thoải mái đi" nàng cầm chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
Giang Ân gật đầu, bắt đầu uống rượu của mình.
-" Cạn ..."
-" Cạn ... cạn ... cạn ..."
Hồ Phong nhìn những người ngồi uống cùng hắn, đã say xỉn nằm lăn ra bàn. Hắn liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, nghĩ thầm:
-" Sao nàng lại ở đây chứ? có lẽ chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi"
Hồ Phong uống thêm một chút, đứng dậy đi lên lầu.
Nàng gọi hắn, thanh âm có chút run rẩy:
-" Hồ Phong ... đứng lại cho ta"
Hồ Phong không quay đầu lại, lắc đầu thì thào:
-" Ài ... có lẽ do ảo giác đi"
Nước mắt của nàng rơm rớm chảy dài, thấm ướt khăn che mặt mỏng manh, hét lên:
-" Hồ Phong ... ngươi còn là nam nhân nữa không?"
Phía dưới lầu, đám người tò mò nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đeo khăn che mặt.
-" Nàng này là ai?"
-" Nàng gọi Phong huynh đệ làm gì?"
-" Ai biết được, có khi là ..."
-" Là gì? nói mau"
-" Phong huynh đệ phong lưu với người ta xong rồi, giờ người ta đến tận nơi đòi trách nhiệm nha"
-" Không thể nào! Phong huynh đệ làm sao có thể là loại người khi vậy được chứ!"
-" Ai mà biết được, không thấy bụng của nàng nhô cao lên rồi sao! không trốn được nha!"
-" Có sao, không giống a, ngực nhô thì có, bụng nhô không có a"
-" Ừm nhỉ! có lẽ ta nhầm"
Nàng tức giận hét to:
-" Câm miệng hết cho ta ... a a a"
Đám người yên lặng trong chốc lát, lại bắt đầu xì xào:
-" Ngươi thấy chưa?"
-" Thấy gì?"
-" Ngươi không biết sao?"
-" Biết gì?"
-" Ngươi đúng là ngốc a, nữ nhân mang thai thường hay cáu gắt và hét to lắm ... ngươi hiểu rồi chứ?"
-" Thì ra là vậy, tại hạ cam bái hạ phong, ánh mắt thần sầu của các hạ, bội phục"
-" Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, ở nhà ta cũng thường bị nương tử la hét lắm, nhìn là ta nhận ra ngay"
-" Bội phục, bội phục ... "
Nàng mà nghe mấy người ở đây nói thêm vài câu nữa, chắc điên mất, nàng trầm giọng nói:
-" Hồ Phong ... nếu ngươi không muốn hối hận, thì đi theo ta" mắt đẹp của nàng lườm đám người trong tửu lâu, ánh mắt như muốn giết người, sau đó nàng đi ra đường lớn.
Đám người trong tửu lâu thầm run lên một chút, xì xào nói:
-" Phong huynh đệ bản lĩnh như vậy, ta không tin không chế ngự được nữ nhân đang mang thai"
-" Đúng vậy, làm sao có thể chịu thua được chứ"
-" Phong huynh đệ cố lên"
-" Cố lên"
Hồ Phong nhanh chóng bước ra ngoài cửa tửu lâu, bỏ lại đằng sau những tiếng xì xào kia.
Hắn lững thững bước đi sau mông to của nàng, hai người đi được một đoạn khá xa, đến chỗ ngõ hẻm vắng người.
Nàng quay người lại, hiện ra trước mặt hắn là một thiếu nữ xinh đẹp đeo khăn che mặt, chỉ nhìn rõ đôi mắt đẹp đang lệ nhòa. Nàng ăn mặc như một tiểu thư quyền quý, y phục màu nâu sẫm, váy dài ngang mắt cá chân, ẩn hiện đôi hài màu hồng nhỏ xinh.
Hồ Phong hít sâu một hơi, tâm trạng khá bình tĩnh, nói:
-" Thanh Tuyền cô nương, cô nương đeo khăn che mặt như vậy, tại hạ rất khó nhận ra"
Thanh Tuyền mắt đẹp nhìn hắn, hai tay nhỏ nắm chặt, ngực phập phồng đôi chút, nói:
-" Hồ Phong, ngươi biết không?" nàng nói như muốn nấc lên.
-" Ta đã đính hôn"
-" Cùng với nhi tử của phó đô đốc Giang Nam" mắt đẹp của nàng quan sát biểu hiện của Hồ Phong, nhưng rất tiếc hắn vẫn tỏ ra bình thường.
Nàng đã bắt đầu hoài nghi quyết định của mình, khi muốn gặp lại hắn trong thời gian hiện tại.
Hồ Phong nắm chặt hai nắm đấm một chút, sau đó buông lỏng ra, mỉm cười nói:
-" Thanh Tuyền cô nương, tại hạ xin chúc mừng cô nương, tìm được phu quân như ý"
-" Tại hạ xin chúc mừng a ..."
" Bốp" khuôn mặt của Hồ Phong, in hình dấu bàn tay nhỏ của nàng.
Hồ Phong đứng như chết lặng, hắn không hành động gì cả.
Thanh Tuyền nước mắt chảy dài, thân thể mềm mại lao vào trong lòng hắn, hai tay nhỏ của nàng ôm chặt hắn, nàng khóc lóc như mưa.
-" Hồ Phong ... tên xấu xa ... tên đáng ghét ... ngươi muốn ta thương tâm đến bao giờ đây ... hu hu".
Hồ Phong nhìn thân thể mềm mại đang khóc rưng rưng trong lòng, thở dài một tiếng, hai bàn tay hắn cũng từ từ nhẹ ôm lưng eo của nàng, siết nhẹ nàng vào lòng.
Người đi đường qua lại, chỉ trỏ xì xào một chút, rồi cũng tản đi.
Hai người ôm nhau một lúc lâu, Thanh Tuyền cũng đã khóc ướt đẫm vùng ngực của hắn. Nàng dụi dụi đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm, hai tay nhỏ ôm chặt lưng rộng của hắn, như không muốn tách rời.
Thanh Tuyền sau khi thỏa mãn ôm hắn, nàng ngẩng đầu nhỏ, mắt đẹp nhìn khuôn mặt Hồ Phong, miệng nhỏ nói:
-" Hồ Phong ... ngươi đang nghĩ gì?" đây là câu hỏi nàng thường xuyên muốn hỏi hắn.
Hồ Phong không nhìn khuôn mặt của nàng, hít một hơi nhẹ, nói:
-" Thanh Tuyền ... ta ... ta đang nghĩ ... sẽ tặng quà gì ... trong lễ thành thân của nàng"
Thanh Tuyền sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài:
-" Hồ Phong ... ngươi nhẫn tâm ... nhìn ta thương tâm đến chết ... ngươi mới hài lòng hay sao? ... hu hu"
Hồ Phong đau lòng một chút, hắn thở dài nói:
-" Thanh Tuyền, nàng bình tĩnh lại đã, nghe ta nói"
-" Ta chỉ là một người không có việc gì làm, suốt ngày chỉ biết chơi bời"
-" Lại còn có nhiều nương tử nữa chứ, nàng chịu nổi những thứ này sao?"
Thanh Tuyền nói:
-" Hồ Phong ... ta ..."
Hồ Phong thấy nàng ngập ngừng, hắn nói:
-" Thanh Tuyền, nàng nên suy nghĩ cho kỹ, ta mặc dù không phải người tốt"
-" Nhưng cũng không muốn vì ta mà đem lại đau khổ cho nàng"
-" Nàng có tương lai tươi sáng đang chờ đón, đừng vì ta mà bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy"
Hắn nhìn nàng đang suy tư, ôm bế nàng lên, nhún chân nhảy lên nóc nhà, thi triển khinh công đưa nàng đi những nơi có cảnh đẹp.
-" Xem như một lần kỷ niệm đẹp với nàng đi"
Thanh Tuyền mắt đẹp mở rộng, quan sát những cảnh đẹp, những nơi hắn dẫn nàng đi đều hùng tráng nổi tiếng. Những nơi mà hắn nghĩ có thể giúp nàng thoải mái hơn.
Giang Ân nốc cạn chén rượu, đặt chén rượu xuống bàn, không vui nói:
-" Tiểu Như, ngươi chơi xấu a, mỗi lần ngươi đều uống có chút xíu như vậy, mà dám thách thức tửu lượng với ta, chuyện cười a" hắn cũng đã ngà ngà say, khuôn mặt đỏ bừng.
Khả Như khuôn mặt đỏ hồng, giọng nói có chút không được như bình thường, nàng phản bác hắn.
-" Tiểu Ân, ngươi là nam nhân, ngươi phải nhường cho nữ nhân chứ, nam nhân chân chính không thể so đo với nữ nhân nha"
Giang Ân nghe hợp lý, " nấc" một tiếng, gật đầu nói:
-" Tiểu Như, ngươi nói đúng, cạn chén ..."
Khả Ngân chống khủy tay lên bàn, mắt đẹp hơi đê mê:
-" Tiểu ... Ân ..."
-" Cạn"
Giang Ân nốc cạn chén rượu, hắn uống khá nhiều rượu, bây giờ vẫn còn tỉnh táo chút ít. Hắn chống cằm nói:
-" Tiểu Như, ngươi uống hết đi a?"
Khả Như nằm gục đầu nhỏ trên bàn, miệng nhỏ thì thào:
-" Tiểu Ân ... ta ... mệt mỏi quá ... ta muốn ngủ ..."
Giang Ân nói:
-" Tiểu Như, để ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi"
Hai chân hắn bước đi xiêu vẹo, bước lại phía sau lưng thon của Khả Như, hắn vòng tay ôm eo của nàng, nói:
-" Tiểu Như, đứng dậy đi thôi nào?"
Khả Như gạt bàn tay của hắn ra, lầu bầu:
-" Để yên cho ta ngủ ... " nàng gối đầu nhỏ lên cánh tay nhỏ, nghiêng đầu ngủ.
Giang Ân cố gắng mãi mới bế nàng lên được, hai chân xiêu vẹo như muốn đổ, hắn phàn nàn:
-" Tiểu Như à, ngươi ăn gì mà nặng vậy chứ?"
Khả Như khua chân múa tay, miệng nhỏ thì thào:
-" Không nặng đâu ... hư ... hư ..."
Giang Ân hai tay xốc người nàng lên thêm một lần, bế nàng đi hướng giường ngủ.
Khả Như tay nhỏ yếu ớt nắm cổ áo của hắn, miệng nhỏ lầm bầm:
-" Tiểu ... Ân ... ta ..."
Giang Ân đã đặt nàng nằm ngửa xuống giường, hắn gỡ đôi hài của nàng xuống chân giường.
Khả Như mắt đẹp mở một chút, hai tay quàng ôm cổ Giang Ân:
-" Ta đẹp sao?"
Giang Ân không nghe được nàng nói gì, chỉ nhìn đôi môi đỏ của nàng, hắn nuốt nước miếng " ực" một tiếng, can đảm áp miệng lên bờ môi của nàng.
-" Thật mềm ... cảm giác này? ..." hắn thích thú vươn lưỡi liếm mút.
Khả Như theo bản năng chống cự đôi chút, nhưng Giang Ân tham lam hôn mút miệng nhỏ của nàng.
-" Ưm ... ưm ... ư ... ư ... ưm ... ưm ..." nàng rên rỉ.
Được một lúc hai người rời môi, nước miếng vẫn còn vương trên khóe miệng bóng loáng.
Giang Ân cởi giày leo lên giường, nằm đè lên người nàng, hai bàn tay nắn bóp bộ ngực căng mềm.
Khả Như khẽ rên rỉ ư ư, yếu ớt mở miệng nói:
-" Tiểu ... Ân ... không ... được ... đâu"
Giang Ân đang rất hứng tình, hắn làm sao quan tâm cảm xúc của nàng được nữa, bàn tay hắn vạch áo của nàng ra, lộ ra bầu vú trắng tròn với núm vú hồng nhỏ.
Khả Như bàn tay che lại nói:
-" Tiểu Ân, đừng như vậy mà"
Giang Ân đôi mắt đỏ lên, men say thúc đẩy, hắn gỡ tay nhỏ của nàng ra, miệng ngậm lên núm vú của nàng.
Khả Ngư ưỡn người rên rỉ:
-" Ưm ư ... tiểu ... Ân" nàng không nhịn được run lên, khi hắn mút núm vú của nàng.
Dương vật của hắn đã cương cứng, ép lên chân thon của nàng, bàn tay hắn chuyển xuống vùng hạ thân của nàng.
Khả Như hai chân hơi giãy nảy, miệng nhỏ nói:
-" Tiểu Ân ... đừng mà ... nơi đó ..." vùng tam giác của nàng đã bị hắn chạm vào.
Giang Ân xoa mu thịt âm đạo nhô cao, cảm giác rất đã tay.
-" Tiểu Như ... ta sẽ ..."
" Ầm ầm" tiếng đập cửa.
-" Mau mở cửa ra ... nhanh lên ... không ta phá cửa ..."
Khả Như bừng tỉnh, run run nói:
-" Thôi chết ... tiểu Ân ... là ... là phụ thân ta"
Giang Ân cơn hứng tình không còn sót một chút gì, hắn đã xuống giường, run rẩy nói:
-" Tiểu Như ... mau rời khỏi giường ... mau a ..."
" Ầm" " rầm" cánh cửa bị phá gãy mất chốt cửa.
Chu Lương khuôn mặt âm trầm nhìn bàn nhậu, sau đó nhìn hai người.
Giang Ân đi tới cố gắng mở miệng, muốn giải thích:
-" Bá phụ ... ta ..."
Chu Lương gầm lên:
-" Cút ngay ..."
Khả Như ngồi trên giường đã dùng hai tay kéo áo che ngực lại, nàng đang rất sợ hãi.
Giang Ân sắc mặt âm trầm biến ảo đỏ trắng, thở dài một tiếng, ôm quyền nhanh chóng rời khỏi.
Chu Lương hai tay nắm chặt, hàm răng kẽo kẹt, mắt đỏ như muốn phun lửa nhìn Khả Như.
Khả Như yếu ớt nói:
-" Phụ .. thân ..."
-" Nữ nhi ..."
Chu Lương nói:
-" Ngươi đã trở lên cẩu thả như vậy sao?" hắn giơ tay muốn tát.
Khả Như rụt cổ, nước mắt lăn dài.
-" Còn không mau trở về"
Hắn không nỡ ra tay, tức giận phất tay áo bỏ đi, việc này mà truyền đi, mặt mũi của hắn còn đâu nữa.
Khả Như biết mình đã gây họa rồi, nàng biết phụ thân đang rất giận dữ.
-" Làm sao bây giờ?" hai bàn tay nàng vò đầu bứt tai suy nghĩ.
Hồ Phong và Thanh Tuyền, hai người ăn chung một bữa cơm vui vẻ, không ai nhắc đến chuyện tình cảm gì hết, chỉ là trao đổi về cuộc sống thường ngày.
Hai người chia tay nhau đã là xế chiều, hắn nhìn bóng lưng nàng khuất xa, thầm cười khổ:
-" Thanh Tuyền à, hi vọng nàng hạnh phúc nha" hắn cảm khái một chút.
Sau đó như nghĩ ra điều gì.
-" Không biết nên đối xử với Như Huyên ra sao đây?" hắn rất băn khoăn, hai người tiếp xúc chưa nhiều, hắn không thể vì sắc đẹp của các nàng, mà bỏ qua chuyện tình cảm được.
Hồ Phong bước đi trở về, hắn không biết các nương tử sẽ tra khảo hắn ra sao nữa đây? Nhưng chắc chắn một điều là, hắn sẽ phải lặng im lắng nghe!
Sau bữa cơm tối, đám người ra ngoài đường đi dạo phố, cuộc sống nơi đây chỉ cần có bạc là cái gì cũng dễ dàng hơn.
Buổi tối người ra ngoài ít hơn ban ngày, theo yêu cầu của tiểu Điệp, bọn họ đi xem đố đèn.
Cửa hàng buôn bán đèn lồng, vì muốn lôi kéo khách hàng, họ bày ra chiêu trò đố đèn, chính là câu đố dán trên chiếc đèn, ai đoán được thì tặng luôn người đó, thu hút khá nhiều người có học vấn khắp nơi đến tham gia.
Đám tài tử tiểu thư cũng đi đến đây dạo chơi.
Mạnh Đạt tay cầm quạt giấy xòe rộng, ăn mặc y phục màu trắng như thư sinh, hắn dẫn đầu đi đến nói:
-" Các vị hữu lễ, tại hạ rất hân hạnh khi gặp lại các vị cô nương ở đây, ha ha" hắn sảng khoái cười nói.
Nguyệt Phượng muốn nói gì đó, nhưng Hồ Phong mới là người đứng đầu ở đây.
-" Khụ .. khụ" Hồ Phong ho khan.
Minh Dương rất có thành kiến với Hồ Phong, hắn khoanh tay không nhìn Hồ Phong.
Lâm Danh không để ý nhiều tiểu tiết như vậy, hắn mặc y phục màu xanh xám, tay cầm quạt khua khua, đi đến gần Hồ Phong, mỉm cười nói:
-" Phong huynh đệ, ngươi cũng có nhã hứng đi xem đố đèn sao?"
Tuyết Kỳ đứng bên cạnh Thanh Nhàn, khoanh hai tay nhỏ trước ngực, hừ lạnh nói:
-" Tên xấu xa như hắn ... thì biết cái gì chứ? hừ hừ"
Hồ Phong nheo mắt lại nhìn Tuyết Kỳ, hắn còn chưa tính sổ với nàng phá hỏng chuyện tốt của hắn, thầm nghĩ:
-" Tất cả là lỗi của nàng ta, tiểu Điệp mới hoảng sợ chạy vào phòng"
Tiểu Điệp kéo tay Thanh Nhàn nói:
-" Nhàn tỷ, tỷ thật xinh đẹp nha ... Kỳ tỷ cũng xinh đẹp ... nhưng dữ như cọp cái nha ... muội rất sợ đó ... hic hic" nàng còn xấu hổ khi phá hỏng chuyện tốt của ca ca nàng.
Thanh Nhàn đưa tay vuốt đầu nhỏ của tiểu Điệp, cam đoan nói:
-" Điệp muội yên tâm, ta cùng hai vị tỷ tỷ ở đây cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, hi hi" nàng nói đến Diệu Loan và Ánh Nguyệt đang đứng bên cạnh.
Tuyết Kỳ bắt được tiểu Điệp, tiểu Điệp bị chọc lét cười van xin:
-" A ha ha hi hi ... Kỳ tỷ ... muội sai rồi a" hai chân nhỏ của nàng chạy quanh, ẩn núp sau đám người Thanh Nhàn, Mạnh Đạt.
Tuyết Kỳ quyết tâm không để nàng thoát được nữa, truy đuổi tiểu Điệp.
Tiểu Điệp chạy sang đám người Nguyệt Phượng, Hương Sam...
Cuối cùng núp sau lưng Hồ Phong, thò đầu nhỏ, làm mặt quỷ với Tuyết Kỳ:
-" Kỳ tỷ ... tỷ bỏ cuộc đi ... tỷ không bắt được muội đâu ... hi hi"
Tuyết Kỳ không tin tà, lao vào truy bắt.
Đám tài tử chỉ lắc đầu cười khổ, không biết hai nàng định truy đuổi đến bao giờ nữa. Bọn họ bắt đầu giải trò đố đèn này.
Đám người đi đường hét lên, xì xào:
-" Có đại tài tử giải đố đèn a"
-" Ở đâu? thật không? mau nhìn"
-" Thật anh tuấn nha, thật giỏi a"
-" Ta yêu ngươi ... ta cũng vậy"
-" Cút đi ngươi ... ta nói Đạt công tử ... không phải ngươi"
-" Ta thương tâm a"
-" Mặc kệ ngươi ... "
Hồ Phong tay nắm gáy của hai nàng tiểu Điệp và Tuyết Kỳ, phiền muộn nói:
-" Y phục của ta ... các ngươi ... nhìn xem ... còn là y phục cho người mặc nữa sao? hừ"
Đơn giản là y phục của hắn trở thành bãi chiến trường cho hai nàng cấu xé, hai nàng rất điên cuồng, hắn đành phải dùng vũ lực chế ngự.
Tiểu Điệp cúi đầu nhỏ, không dám mở miệng nhỏ.
Tuyết Kỳ mắt đẹp nhìn y phục của Hồ Phong đã rách tơi tả, có thể nhìn thấy một mảng lớn da thịt săn chắc của hắn. Nàng hơi bối rối, mạnh miệng nói:
-" Ngươi ... tên xấu xa ... đáng đời ..."
-" A ... ngươi ... ngươi ... muốn làm gì?"
Hồ Phong đã buông tiểu Điệp ra, hai tay nắm vai nhỏ của Tuyết Kỳ, nhe răng nói:
-" Cô nương, ngươi xé y phục của ta, ta xé y phục của ngươi, công bằng nha"
Tiểu Điệp đã trốn trong đám người Nguyệt Phượng, nàng hai tay nhỏ che y phục, sợ ca ca xé y phục của nàng.
Tuyết Kỳ hoảng sợ nói:
-" A ... ngươi ... vô sỉ ... buông ta ra"
Hồ Phong nói nhỏ vào tai nàng:
-" Cô nương, lần này cho ngươi nợ, lần sau ta sẽ làm thật đó, khà khà" hắn thả nàng ra.
Tuyết Kỳ chạy trốn về phía sau lưng đám người Thanh Nhàn, mạnh miệng nói:
-" Ngươi dám sao ... hừ "
Hồ Phong nheo mắt nhìn nàng, tràn đầy ý coi chừng ta đó.
Thanh Nhàn nghi ngờ hỏi:
-" Tuyết Kỳ, dám cái gì vậy?"
Tuyết Kỳ mắt đẹp đảo một vòng, nói nhỏ vào tai thanh nhàn:
-" Nhàn tỷ, hắn ... hắn muốn xé nát y phục của các tỷ ra đó ... muội nghĩ hắn sẽ không dám đâu"
Hồ Phong không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt nguy hiểm của Tuyết Kỳ, hắn có dự cảm không tốt.
Đám người Nguyệt Phượng cũng nghi ngờ nhìn Hồ Phong, những cô nương tiếp xúc với Hồ Phong đều xinh đẹp, các nàng cần cảnh giác hơn.
Thanh Nhàn to nhỏ với Diệu Loan và Ánh Nguyệt, các nàng đều nhìn hắn bằng ánh mắt sắc bén, như xuyên thấu thẳng Hồ Phong.