Chương 67: Chu phủ

Hồ Phong nhanh chóng trở lại chỗ ngõ hẻm, vác bao vải biến mất trong màn đêm...

Trong phòng của Hồ Phong, chiếc bao vải nằm ở dưới nền ngọ ngậy như con sâu.

-" A a a ... có ai không? ... thả ta ra ... thả ta ... " tiếng nữ nhân không ngừng kêu la.

Hồ Phong ngồi xuống gỡ mối buộc bao vải, một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hiện trước mặt hắn. Hồ Phong hơi thất thần.

Thiếu nữ khoảng chừng 16 tuổi, khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to đen láy, mái tóc đen dài cài châm màu bạc.

Mũi xinh và miệng nhỏ của nàng hít hà, như muốn cố hít thở không khí bên ngoài, nàng sắp bị ngộp chết trong bao vải này rồi.

-" A a a ... dâm tặc ... đáng chết ... "

Nàng giơ tay nhỏ muốn tát khuôn mặt Hồ Phong, nàng nhận định tên trước mặt muốn giở trò đồi bại với mình.

Hồ Phong đưa tay lên, bắt được cánh tay nhỏ trắng như phấn của nàng, mũi hít hà mùi thơm, đôi mắt nhắm lại hưởng thụ, khen:

-" Cô nương, khuôn mặt của nàng đã xinh đẹp như vậy, tay lại còn thật thơm nữa nha"

Nàng rụt tay lại nhưng không được, chán ghét nhìn Hồ Phong:

-" Dâm tặc ... ngươi muốn làm gì ... mau buông tay"

Hồ Phong buông tay nhỏ của nàng ra, cười khà khà, bàn tay nâng cằm xinh đẹp của nàng lên.

Nàng đưa tay gạt đi, hắn vẫn nắm cằm của nàng, cười nói:

-" Cô nương xinh đẹp như vậy, nàng nói ta sẽ làm gì nàng đây?" ánh mắt của hắn dò xét trên bộ ngực lớn của nàng, đang phập phồng phía sau bộ y phục sang trọng kia.

Nàng hai tay nhỏ che ngực, hoảng sợ nói:

-" Ngươi ... dâm tặc ... không được làm bậy ... ngươi sẽ chết rất khó coi"

Hồ Phong khuôn mặt tái nhợt nói:

-" Cô nương, trước khi chết khó coi, ta cũng phải cùng nàng làm chuyện đó, chết cũng không tiếc a" ngón tay hắn vuốt ve gò má xinh đẹp của nàng, nở nụ cười chiến thắng.

Nàng hoảng sợ hai tay che ngưc, mông to lùi ra phía sau, lắp bắp nói:

-" Không được ... ngươi không được qua đây ... ta có rất nhiều tiền ... chỉ cần ngươi thả ta ra ... ta sẽ cho ngươi hết ... cầu xin ngươi đừng động đến ta"

Hồ Phong nhìn nàng hoảng sợ như vậy, thầm khoái trá, nghiêm giọng nói:

-" Không được, ta chỉ muốn thân thể của nàng thôi"

Nàng tuyệt vọng, nước mắt chảy dài:

-" Không được, thân thể này chỉ có thể trao cho hôn phu của ta mà thôi, ngươi ... ngươi không được động vào ... hu hu"

Hồ Phong tiến lại gần, nắm tay của nàng nói:

-" Cô nương, nàng làm nương tử của ta không được sao?"

Nàng khinh thường nói:

-" Ngươi ... dâm tặc đáng chết ... ngươi ... ngươi không xứng ... ngươi chết tâm này đi ... dâm tặc vô sỉ" nàng đã lui đến gần mép giường.

Hồ Phong kéo tay của nàng, áp vào ngực hắn nói:

-" Cô nương, nàng cảm nhận thử đi, tim ta đập rất mạnh, nó đang hướng về nàng đó"

Khuôn mặt của nàng khóc mếu, lắc đầu nói:

-" Ta ... ta ... không quan tâm ... ta ... ta ... muốn trở về ... hu hu"

Hồ Phong thở dài nói:

-" Cô nương, ta đành phải chinh phục thân thể của nàng trước vậy"

Nàng tựa lưng thon vào mép giường, nước mắt chảy dài, đầu nhỏ lắc lắc liên tục, tuyệt vọng nói:

-" Dâm tặc ... ngươi ... nếu động vào ta ... ta sẽ chết cho ngươi coi" khuôn mặt xinh đẹp của nàng tỏ vẻ quyết tuyệt.

Hồ Phong khuôn mặt thương tiếc, lắc đầu thở dài nói:

-" Cô nương, cần gì như vậy chứ, cả hai đều vui vẻ không thích hơn sao? tại sao lại cứ muốn chết cơ chứ"

Nàng co ro bên mép giường, quyết tuyệt nói:

-" Dâm tặc ... ta chết ... cũng không tha cho ngươi ... hừ ..." nàng đã quyết tâm muốn chết, bảo vệ trong sạch của bản thân.

Hồ Phong tiến lên ngồi trước người nàng nói:

-" Cô nương, ta sắp cởi y phục của nàng đây"

Hai tay nàng ôm chặt đầu gối, mắt đẹp nhắm nghiền, chờ đợi điều tồi tệ sẽ xảy ra. Nhưng đợi mãi cũng không thấy động tĩnh gì cả.

Nàng mở mắt đẹp nhìn thấy Hồ Phong đã ngồi trên ghế uống trà.

Hồ Phong cười nói:

-" Cô nương không cần sợ, ta chỉ đùa chút thôi, lên đây ngồi uống trà a" hắn rót thêm một cốc trà để đối diện.

Nàng mím môi hồng, lắc lắc đầu nói:

-" Dâm tặc ... ngươi muốn giở trò gì? ... muốn bỏ thuốc mê vào trong trà phải không? ... đừng tưởng ta không biết ... ngươi chết tâm đi dâm tặc"

Hồ Phong nhấp ngụm trà, nói:

-" Cô nương, nếu ta muốn hại nàng, bây giờ nàng đã không còn mảnh vải che thân, nằm trên giường rên rỉ rồi, khà khà"

-" Phi ... miệng chó không nhả được ngà voi" miệng nhỏ của nàng phỉ nhổ, khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay thon chỉ hắn:

-" Dâm tặc ... ngươi ... bại hoại vô sỉ"

Hồ Phong cười lắc đầu, nói:

-" Cô nương, ngươi không uống trà, ta đổi ý đó nha, khà khà"

Mắt đẹp của nàng cảnh giác nhìn Hồ Phong, nàng đứng dậy nói:

-" Dâm tặc ... ngươi ... ngươi không được qua đây ... ngươi nhìn cái gì? ... không được nhìn nữa" bàn tay của nàng che ngực, ánh mắt căm tức nhìn hắn.

Hồ Phong nhìn nàng cao khoảng 1m6, mặc váy dài ngang đầu gối, eo thon tinh tế, dáng người thon thả, hắn cười nói:

-" Cô nương xinh đẹp như vậy, không nhìn thì quá lãng phí a"

Bước chân của nàng nhẹ nhàng, đôi hài nhỏ nhắn từng bước đi đến, mắt đẹp vẫn cảnh giác nhìn hắn:

-" Ngươi ... dâm tặc ... ngươi đừng tưởng rằng ta dễ tin người ... ta không dễ mắc lừa ngươi đâu ... hừ ... hừ".

Hồ Phong nhìn nàng, nhấp ngụm trà nói:

-" Cô nương ngồi đi, ta đâu có ăn thịt người đâu chứ?"

Nàng mím môi hồng, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn cảnh giác, nàng ngồi xuống đối diện hắn, mắt đẹp nhìn cốc trà không nói gì.

Hồ Phong nói:

-" Cô nương cứ uống đi, la hét nãy giờ cũng khát nước rồi a"

Hai tay nhỏ của nàng cẩn thận cầm cốc trà còn nóng, thổi thổi hơi nóng, mắt đẹp lườm hắn, miệng nhỏ nhấp ngụm trà thơm, nàng thấy cũng được, nhấp thêm vài ngụm ngon lành.

Hồ Phong cười to, nói:

-" Cô nương, nàng rất tin người a, trong trà ta bỏ thuốc rồi a, khà khà"

Nàng biến sắc mặt đứng dậy, tay vuốt cổ thon, muốn nôn khan, nhưng chẳng được chút gì, mắt đẹp căm hận nhìn Hồ Phong:

-" Dâm tặc ... ngươi ... ngươi lừa ta ... ta thật hận a" nước mắt nàng chảy dài, lăn xuống gò má, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Hồ Phong cười nói:

-" Cô nương, nàng biết không? chút nữa người nàng sẽ nóng bừng lên, hai tay tự động cởi hết y phục, ham muốn ta đến chinh phục nàng đó, hắc hắc" Hồ Phong làm mẫu động tác trên người mình, y như thật vậy.

Nàng ngồi bệt xuống ghế, nước mắt chảy như mưa, như kiểu bị người phụ tình, tan nát cõi lòng vậy.

Hồ Phong không đùa nàng nữa, hắn trêu đùa nàng cũng đủ rồi, đứng dậy đi ra ngoài, một lúc sau đám nữ nhân của Hồ Phong bước vào.

Ánh mắt của các nàng cảnh giác nhìn nàng kia, Y Nhiên đi tới, nắm tay nàng nói:

-" Cô nương, ngươi đừng khóc nữa, tướng công chỉ trêu đùa cô nương một chút thôi, tướng công thật ác tâm mà" nàng không nghĩ tướng công lại nỡ lòng trêu đùa một cô nương xinh đẹp yếu đuối như vậy.

Nàng kia hơi cảnh giác, tay gạt nước mắt nói:

-" Các ngươi là ai? tại sao hắn ta lại là tướng công của các ngươi?" có đám nữ nhân ở đây, nàng an tâm đôi chút.

Nguyệt Phượng uyển chuyển đi đến, ngồi rót trà thơm, chén cũ của Hồ Phong, nhấp ngụm nhỏ trà, nói:

-" Không phải tướng công của bọn ta, chẳng nhẽ là tướng công của cô nương chắc"

Nàng kia mặt đỏ tức giận:

-" Các ngươi ... nói năng bậy bạ ... khi dễ ta"

Tiểu Điệp đi tới lắc cánh tay Nguyệt Phượng, nói:

-" Phượng tẩu tẩu, đừng khi dễ tỷ ấy nữa mà, tỷ ấy nhìn rất đáng thương nha"

Như Huyên mắt đẹp đồng cảm trong lòng, nhìn nàng kia như cùng cảnh ngộ.

Nguyệt Phượng cùng đám nữ nhân, thái độ rất kiên quyết, không thể để quân số tiếp tục gia tăng không kiểm soát.

Cuối cùng Như Huyên dẫn nàng kia đi phòng của mình nghỉ ngơi, trong sự ngỡ ngàng của nàng kia.

Về phần Hồ Phong, hắn đã chạy đến sòng bạc lần trước, hắn không lên thẳng lầu 3 mà chỉ chơi ở lầu 1.

Mấy ngày không chơi, nhưng cũng không làm hắn giảm phong độ, như một hắc mã, trò nào hắn cũng chơi dù thắng hay thua.

Hắn đã thắng được khoảng 1 vạn lượng, bên cạnh đều là những ánh mắt hâm mộ, tham lam nhìn hắn.

Đông Quách tự mình đi xuống chào hỏi, hắn nở nụ cười ha ha đi đến nói:

-" Phong huynh đệ lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như xưa a"

Hồ Phong đành phải ngừng cuộc chơi, đứng dậy mỉm cười nói:

-" Tam thiếu, ngươi đâu cần chú ý đến một tiểu nhân vật như ta chứ"

Mọi người xì xào bàn tán:

-" Thiếu niên này là ai mà được cả tam thiếu gia chào hỏi?"

-" Thân phận không biết là gì? có lẽ không đơn giản a"

-" Chúng ta đến làm quen nhanh a"

-" Ngươi ngốc à, không thấy tam thiếu đang tiếp hắn hay sao?"

-" A đúng, phải phải"

Hồ Phong biết, có Đông Quách ở đây, hắn không thể chơi thoải mái ở lầu 1 nữa rồi. Hai người đi lên lầu 3.

Đông Quách thấy hắn nhíu mày, hắn nghi ngờ nói:

-" Phong huynh đệ, ngươi có vẻ không vui phải không? ta có thể giúp được gì không?"

Hồ Phong cười khổ nói:

-" Tam thiếu, tại hạ đến đây không phải kiếm tiền, chỉ là chơi giải khuây mà thôi"

Đông Quách ánh mắt lóe tinh quang, vỗ hai tay 3 cái, hai nữ nhân xinh đẹp dáng người ngạo nhân, uyển chuyển từ trong bước ra.

Hồ Phong nhìn hai nàng một chút, lắc đầu nói:

-" Tam thiếu, không cần a"

Đông Quách ra hiệu hai nàng đi vào, ý hiểu ra nói:

-" Phong huynh đệ, ngươi yên tâm, chúng ta đến thanh lâu một phen, rất nhiều cô nương sẽ giúp ngươi hết phiền lòng"

Hồ Phong vẫn lắc đầu.

Đông Quách vuốt cằm suy tư, nở nụ cười thần bí, hắn ra hiệu cho người chuẩn bị xe ngựa, hắn nói:

-" Phong huynh đệ, ngươi đi theo ta một chuyến, đảm bảo hết ưu phiền"

Hồ Phong gật đầu, mặc dù không biết hắn có trò vui gì không, nhưng vẫn đi theo Đông Quách ra xe ngựa.

"Lộc cộc" xe ngựa lăn bánh di chuyển, trên đường hai người nói chuyện phiếm một chút, cuối cùng cũng đến nơi.

Đông Quách dẫn hắn đi vào " Hồng Lâu Mộng ", bên trong rất rộng rãi sang trọng, phía trước có sân khấu biểu diễn.

Hồ Phong có thể thấy được, rất nhiều người quyền quý ở đây, họ vỗ tay khen hay trước những màn biểu diễn phía trên sân khấu.

Đông Quách vỗ vai Hồ Phong nói:

-" Phong huynh đệ, ngươi cảm thấy nơi này thế nào?"

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Tam thiếu, tại hạ cảm thấy nơi này rất được hoan nghênh, bọn họ rất vui vẻ"

Đông Quách nói:

-" Phong huynh đệ, ngươi có thể gọi ta là Quách huynh được mà, ta gọi ngươi Phong đệ được không?"

Hồ Phong không quan trọng nói:

-" Quách huynh"

Đông Quách gật đầu:

-" Phong đệ, chúng ta ngồi xem thôi, ngươi sẽ thấy hay cho mà xem, ha ha"

Hồ Phong cười nói:

-" Quách huynh, hi vọng như vậy đi" hắn cũng chẳng hiểu bọn họ đang diễn cái gì nữa.

Hai người ngồi xuống chỗ gần nhất, nhiều người đến chào hỏi đều bị Quách Đông ra hiệu không làm phiền.

Hồ Phong mới đầu chưa hiểu ra sao, được Quách Đông kiên nhẫn giải thích, hắn cũng hiểu được cái hay của những buổi biểu diễn cuốn hút này.

Đa phần là những câu chuyện tình lâm ly bi đát, anh hùng ra trận giết giặc ...

Sau mỗi lần kết thúc đều có những cảm xúc vui buồn khác nhau.

Hồ Phong cũng cảm nhận được những cảm xúc đó, hắn gật đầu nói:

-" Quách huynh, đệ không ngờ, bọn họ lại có thể biểu diễn cảm xúc tốt như vậy"

Đông Quách ngồi bên cạnh, vỗ vai hắn cười nói:

-" Phong đệ, đây mới chỉ là phần mở đầu, bây giờ mới đến phần hấp dẫn a"

Trong khi hai người nói chuyện, bên dưới đã xôn xao xì xào, vỗ tay ào ào hưng phấn.

Bên trên đã xuất hiện một mỹ nhân, nàng che mặt bằng tấm lụa mỏng màu hồng, chỉ thấy được đôi mắt đẹp với hàng lông mi cong vút.

Có một cây cầm gỗ màu đen tuyền đặt trên bàn, có lẽ dùng để biểu diễn âm nhạc.

Nàng cao khoảng 1m64, trên tóc đen cài châm lóng lánh màu bạc, mặc y phục màu tím tía, bộ ngực căng phồng như muốn rách y phục, eo thon tinh tế, tóc đen dài ngang bờ mông căng, váy dài chạm mắt cá chân, đôi hài màu hồng lấp ló.

Phía dưới yên tĩnh lạ thường, Hồ Phong cũng đang âm thầm đánh giá nàng.

Nàng giơ tay ra hiệu, giọng nói yêu kiều vang lên:

-" Các vị ... tiểu nữ tên Thi Nguyệt ... tiểu nữ xin mời các vị thưởng thức tiếng đàn"

Bên dưới những ánh mắt theo dõi cơ thể của nàng rất nhiều, như muốn xé rách y phục của nàng ra để chiêm ngưỡng.

Nàng không quan tâm những ánh mắt đó, công việc của nàng là đánh đàn.

Tiếng đàn vang lên, những ngón tay thon dài trắng mịn của nàng, thoăn thoắt trên những dây đàn. Cả căn phòng đều im lặng nghe nàng đàn cho đến khi kết thúc.

-" Hảo hảo"

-" Tuyệt vời"

-" Thi Nguyệt cô nương ta yêu nàng ... "

-" Thi Nguyệt ... Thi Nguyệt ... Thi Nguyệt ... "

" Rào rào ..." tiếng vỗ tay vang vọng cả căn phòng, nhiều người hâm mộ đều hưng phấn đứng dậy.

Thi Nguyệt vẫn ngồi đó, nàng gật đầu với mọi người, không quan tâm đến những lời khiếm nhã, nàng tiếp tục đàn thêm hai bài nữa là hoàn thành buổi tối ngày hôm nay.

Đông Quách thấy Hồ Phong chăm chú nhìn nàng, hắn vỗ vỗ vai Hồ Phong nói:

-" Phong đệ, đệ cảm thấy vị Thi Nguyệt cô nương này thế nào? có cảm thấy hứng thú hay không?"

Hồ Phong khoang hai tay trước ngực nói:

-" Quách huynh, huynh không hứng thú với nàng sao?"

Đông Quách lắc đầu nói:

-" Phong đệ, ta có trò chuyện vài lần với nàng, cũng chưa thấy được dung nhan của nàng ra sao!"

Hồ Phong gật đầu, tiếp tục nghe nàng gảy đàn, hắn không hiểu âm luật, nhưng vẫn nghe được trong đó nỗi buồn u oán man mác.

Thi Nguyệt gảy xong bài thứ ba, nàng thi lễ rồi đi vào phía trong, phía sau là những tiếng vỗ tay ào ào, những ánh mắt tham lam đặt trên bờ mông to lắc lư của nàng.

Hồ Phong và Quách Đông xem thêm vài tiết mục múa dẻo, các cô nương uốn éo phô diễn những đường cong cơ thể hút người.

Hai người không còn hứng thú xem tiếp, trở về sòng bạc uống rượu có mỹ nữ bồi tiếp, đàm luận nhân sinh cuộc sống. Có thêm một bằng hữu như Đông Quách, cũng không tệ.

Hồ Phong đến gần sáng mới chia tay Đông Quách, trở về quán trọ nghỉ ngơi. Từ khi tiếp xúc với giang hồ, hắn đã không còn như trước kia ngây thơ, tốt hay xấu về sau mới biết được.

Như Huyên cùng vị cô nương Hồ Phong cứu được tâm sự rất nhiều, biết được nàng ta tên Chu Khả Ngân, năm nay 16 tuổi, tam tiểu thư của đô đốc Giang Nam.

Đêm hôm qua, trực tiếp đô đốc Chu Lương dẫn binh khoảng 3 ngàn, đi lùng sục khắp nơi nhưng chưa có kết quả. Hắn không dám tự tiện điều động quân binh của triều đình, chỉ có khẩu dụ của vua mới được phép.

Người dân mới sáng ra đã xì xào bàn tán:

-" Có thông báo truy nã tội phạm bắt cóc tam tiểu thư của đô đốc"

-" Thông báo tìm tam tiểu thư"

-" Nếu bắt được tội phạm thưởng vạn lượng, người đưa ra được thông tin chính xác về tội phạm và tam tiểu thư, thưởng ngàn lượng"

-" Cứu được tam tiểu thư, thưởng vạn lượng"

-" Người bao che tội phạm, cùng chung tội với tội phạm"

... ... ...

Hồ Phong thì không biết chuyện gì cả, hắn vẫn đang nằm trên giường, ôm gối ngủ ngon lành.

Khả Ngân đã được đám nữ nhân của Hồ Phong dẫn trở về đến Chu phủ.

Trong đại sảnh của Chu Phủ.

Phu nhân Kim Hoa " mẫu thân của Khả Ngân" gần 40 tuổi, ăn mặc quý phái sang trọng, khuôn mặt lo âu vẫn không giảm, nàng đi đi lại lại, hai bàn tay nắm lại một chỗ.

Khả Như " nhị tỷ của Khả Ngân" ngồi trên ghế uống trà, chừng 17 tuổi, nàng mặc y phục váy dài màu cam đỏ, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, nàng lười biếng nói:

-" Mẫu thân à ... người không thể ngồi yên một chỗ sao? nữ nhi sắp bị người làm choáng váng đầu óc rồi nè" bàn tay nhỏ của nàng vuốt vuốt trán trắng mịn.

Phu nhân Kim Hoa khuôn mặt tức giận:

-" Như nhi, Ngân muội của ngươi đang bị mất tích đó, ngươi không lo lắng chút nào sao?"

Khả Như không quan tâm lời của mẫu thân, nàng lười biếng đứng dậy nói:

-" Mẫu thân à, người cứ lo xa cho Ngân muội, nàng ấy chỉ ham chơi vài ngày rồi về thôi a"

Kim Hoa tức điên, đi đến dí ngón trỏ lên trán của nàng, hầm hừ nói:

-" Ngươi đó ... nữ nhân gì mà suốt ngày lêu lổng ... nhiều người mai mối lắm rồi đó ... Ngân muội của ngươi cũng sắp gả đi rồi ... còn ngươi thì sao chứ? ... hừ"

Khả Như nhếch môi đẹp nói:

-" Mẫu thân, không phải nữ nhi không muốn gả, mà là chưa tìm thấy người thích hợp nha"

Kim Hoa vỗ bàn, sắc mặt không tốt, nói:

-" Như nhi, ngươi còn chờ đợi gì nữa, bao nhiêu thanh niên tài tuấn, ai cũng danh gia vọng tộc như vậy, ngươi còn muốn gì nữa?"

Khả Như lắc đầu nói:

-" Mẫu thân, nữ nhi biết, người đừng suốt ngày nhắc đến chuyện này nữa được không? phiền chết đi được" miệng nhỏ của nàng chu lên, hai bàn tay bịp tai.

Kim Hoa chỉ tiếc không rèn sắt khi còn nóng, ngón tay chỉ Khả Như:

-" Ngươi ..."

Một gia đinh vui mừng chạy từ ngoài vào, vội nói:

-" Bẩm phu nhân ... tam tiểu thư trở ... trở về rồi" ngón tay hắn chỉ về phía sau.

Khả Như nhấp ngụm trà, miệng nhỏ vểnh lên nói:

-" Mẫu thân, nữ nhi nói rồi mà, nàng bên ngoài chơi chán rồi sẽ trở lại thôi, mẫu thân người còn không tin"

Kim Hoa phất tay áo:

-" Ta sẽ tính sổ với ngươi sau ... hừ" nàng tức giận trừng Khả Như một chút, rồi nhanh chóng ra ngoài.

Phu nhân Kim Hoa vui mừng đi đón Khả Ngân.

Khả Ngân sau một phen hoảng sợ đêm qua, bây giờ trở về Chu phủ thấy được mẫu thân, nàng có cảm giác như được sống sót sau tai nạn.

-" Oa ... mẫu thân ... hu hu" hai chân nhỏ của nàng chạy nhanh, òa khóc trong lòng Kim Hoa.

Đám nữ nhân đứng gần đó, nhìn hai người ôm nhau khóc, cảm động nước mắt cũng tự nhiên trào ra.

Kim Hoa rơm rớm nước mắt, bàn tay vuốt ve lưng thon của Khả Ngân, mũi hít hà tóc thơm của nàng, an ủi nói:

-" Nữ nhi ngoan của ta, ngươi phải chịu khổ rồi"

Khả Như lững thững bước đi từ xa tới, mỉm cười nói:

-" Tam muội, muội đi chơi mà không rủ tỷ đi với nha, muội xấu tính lắm nghen, hi hi"

Kim Hoa khuôn mặt tức giận, quát lên:

-" Như nhi ... đủ rồi"

Khả Như mắt đẹp lườm đám người Nguyệt Phượng, nàng uyển chuyển đi đến, mỉm cười:

-" Ai da ... mẫu thân à ... nhà ta có khách nè" ánh mắt của nàng dò xét cơ thể của đám nữ nhân, âm thầm đánh giá.

Đám nữ nhân bị ánh mắt Khả Như dò xét như xuyên thấu, cảm giác trong người không được tự nhiên.

Lúc này Chu Lương cũng đã trở về, hắn nhìn nữ nhi không bị sao, tâm lý treo cao được thả xuống, nhưng vấn đề mới phát sinh, thầm nghĩ:

-" Bị bắt đi cả đêm, không biết có bị ..." hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, mọi người mời đám người Nguyệt Phượng vào trong đại sảnh chiêu đãi.

... ... ...

Phu nhân Kim Hoa mỉm cười, ánh mắt cảm kích nói:

-" Các vị cô nương, chúng ta phải đa tạ ơn cứu mạng của vị thiếu hiệp Hồ Phong kia rồi"

Khả Ngân khuôn mặt đỏ bừng khi nghe mẫu thân nói tốt cho Hồ Phong, nhưng nàng không thể nói ra chuyện đêm qua rồi.

Khả Như tò mò về người cứu Khả Ngân, thầm nghĩ:

-" Người này không biết ra sao nhỉ? hay là loại lừa đời lấy tiếng? gặp thử một lần mới được"

Chu Lương thì lại nghĩ khác, người có thể cứu được Ngân nhi trong tay tên bịp mặt, không phải kẻ tầm thường a.

-" Không biết tính cách người này ra sao?" hắn sẽ tìm Hồ Phong trong thời gian không lâu nữa.

Sau khi hàn huyên đôi chút, Khả Ngân được giao nhiệm vụ, dẫn nữ nhân của ân nhân đi dạo chơi trong phủ.

Đám nữ nhân lần đầu được vào phủ đô đốc, đều vui vẻ theo Khả Ngân, quên luôn Hồ Phong một mình ở quán trọ.

Hồ Phong một mình ăn cơm uống rượu, hắn đoán được các nàng đã đi phủ đô đốc, nên không lo lắng chút nào. Hiện giờ quan binh đầy đường, không có kẻ ngốc nào sẽ đi ra ngoài gây sự.

-" Ở một mình cũng không tệ a" hắn tiếp tục uống rượu một mình.

Nhiều người đều muốn đến mời rượu hắn, khiếp sợ lẫn khâm phục nhìn số lượng vò rượu hắn uống.

Hồ Phong gặp bọn hắn vui vẻ như vậy, cùng mời rượu mọi người chung vui.

-" Tiểu huynh đệ ... cạn"

-" Nâng chén lên nào ... cạn"

-" Cạn ... cạn ... cạn ..."

Hắn cùng đám người nâng chén, cả lầu 1 đều huyên náo ầm ĩ.

Hồ Phong không biết rằng, có một đôi mắt đẹp đang chăm chú theo dõi hắn.