Ngọc Diệp và Ngọc Liên đều là đệ tử của phái Thiên Kiếm, hai nàng đã rời đi một thời gian khá dài, bây giờ cần phải trở về môn phái.
Hai nàng mặc dù không muốn, nhưng cũng biết trong môn phái có đại sự sắp phát sinh, đành tiếc nuối trở về.
Trong lòng Hồ Phong cũng không thoải mái cho lắm, hắn dẫn đám nữ nhân đi dạo trên đường. Hắn và các nàng hiện giờ chẳng có việc gì làm, mà cũng chẳng cần làm gì cũng sống thoải mái.
Đám người đi bộ qua đoạn đường lớn, đi vào những con đường nhỏ hơn, nhưng trong này cũng không kém sự giàu có. Bọn họ đi đến một cây cầu to, được xây dựng rất cầu kỳ đẹp mắt.
Tiểu Điệp hai chân nhỏ chạy nhanh lên trên cầu trước cả mọi người, hai tay bám vịn vào thành cầu cao ngang hông, mắt đẹp nhìn xuống dòng sông trong veo chảy chầm chậm.
Nàng vươn tay nhỏ lên cao, vẫy gọi:
-" Ca ca ... tỷ tỷ ... nhanh lên đây a" nàng nở nụ cười, núm má đồng tiền nhíu nhíu xinh đẹp.
Đám người như bị lời nói của tiểu Điệp lôi cuốn, bước chân cũng nhanh hơn về phía cây cầu.
Như Huyên nhìn thiếu nữ tung tăng như chim sẻ kia, ở cùng tiểu Điệp chắc chắn sẽ cảm thấy luôn vui vẻ.
" Xoạt " " đạp" " đạp" nàng thi triển khinh công thuộc hàng nhị lưu của mình, đứng thẳng tắp hai chân nhỏ trên thành cầu, tay cầm sáo ngọc quay quay vài vòng, mỉm cười nhìn tiểu Điệp:
-" Điệp muội, muội cảm thấy tỷ thế nào?"
Đám nữ nhân nhìn Như Huyên lanh lẹ như vậy, thầm hâm mộ. Võ công của Hương Sam và Nguyệt Phượng chỉ thuộc hàng tam lưu.
Tiểu Điệp mắt đẹp ngước nhìn Như Huyên, đầu óc xoay chuyển, mím môi nói:
-" Huyên tỷ ... muội ... muội cảm thấy ... tỷ rất thích hợp làm tẩu tẩu của muội nha"
Như Huyên khuôn mặt đang đắc ý, nghe tiểu Điệp nói.
-" A a a ta ..." thân thể nghiêng ngả, hai chân nhỏ của nàng run run như muốn ngã, sáo ngọc trên tay đã rời khỏi.
Đám nữ nhân hoảng hốt, che miệng che mắt:
-" C. ẩ. n t. h. ậ. n "
-" Xoạt" " xoạt" " xiu" " xiu" Hồ Phong một tay đã cầm sáo ngọc đưa lên trời, tay kia ôm eo nhỏ của Như Huyên.
Như Huyên đang hoảng sợ thất sắc, bỗng nhiên thân thể như nhẹ bẫng, eo nhỏ bị người khác nắm, tay nàng đang ôm cổ một nam nhân.
Hồ Phong mắt nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp ở ngay sát gần, Như Huyên đã định thần lại, nàng nhìn khuôn mặt Hồ Phong gần như vậy.
Đám nữ nhân mắt tròn nhìn hai người ôm nhau thân mật trên thành cầu.
Thời gian dường như đang ngừng trôi với hai người, nhưng không phải đối với tiểu Điệp, nàng hai tay nhỏ giật giật y phục của Hồ Phong, hầm hừ nói:
-" Ca ca ... ca ca ... hai người định đứng ôm nhau cho đến bao giờ? mọi người đang nhìn kìa"
Người dân đi ngang qua chỉ trỏ, bàn tán xì xào.
Như Huyên mắt đẹp chớp chớp, khuôn mặt đỏ lên, miệng nhỏ lắp bắp nói:
-" Hồ ... Phong ... thả ... ta ... ra"
Hồ Phong bất ngờ hơi buông lỏng cánh tay ở eo của nàng.
-" A a a ..." Như Huyên như muốn tuột tay rơi xuống, mắt đẹp mở to như muốn nói gì.
" Xoạt" " xoạt" " đạp" " đạp" " xiu" " xiu" Hồ Phong bừng tỉnh, hai tay nhanh chóng ôm bế ngang người của nàng, hai chân đạp nhẹ bờ thành cây cầu, xoay hai vòng trên không trung, ôm bế nàng hai chân chạm mặt cầu.
-" Oa ... hay lắm" tiểu Điệp vỗ hai tay nhỏ, chạy lại gần hai người.
Như Huyên tim đập mạnh, mặt đẹp đã đỏ như táo chín, mắt đẹp nhắm nghiền, thầm hồi hộp:
-" Mắc cỡ chết thôi, tất cả là do tên đáng ghét này, nhiều người nhìn như vậy nữa, hic hic"
Hồ Phong thấy nàng phản ứng như vậy, mỉm cười nói:
-" Như Huyên cô nương, nàng không sao chứ?"
Đám nữ nhân của hắn đã ở trên cầu, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nguyệt Phượng hầm hừ nói:
-" Tướng công, người cũng đã cứu rồi, còn ôm ấp cái gì nữa chứ?"
Như Huyên giãy dụa, bối rối nói:
-" Hồ Phong ... mau ... mau bỏ ta xuống!"
Hồ Phong để Như Huyên xuống, quay đầu nói với Nguyệt Phượng và đám nữ nhân:
-" Nương tử, các nàng đừng hiểu lầm, chỉ là cứu người thôi mà"
Hình như các nàng vẫn còn xụ mặt không vui, hai tay hắn véo véo má đẹp của các nàng một lượt.
-" Các nàng vui lên đi mà, xụ mặt nhiều sẽ có nhiều nếp nhăn lắm đó, trông rất xấu xí a"
Đám nữ nhân hai tay nhỏ nắn nắn má, tức giận mắt đẹp trừng Hồ Phong, khuôn mặt đẹp đã giãn ra rất nhiều.
Như Huyên mặt đẹp hơi ủ rũ, thầm cười khổ:
-" Nữ nhân của hắn đã nhiều rồi, ta phải làm sao?"
Tiểu Điệp thân hình nhỏ nhắn, núp sau lưng Hồ Phong, tay nhỏ kéo tay áo của hắn, nàng nói:
-" Ca ca, muội sẽ có nhiều nếp nhăn rồi xấu xí sao?"
Hồ Phong bàn tay véo véo má nhỏ của nàng, mỉm cười nói:
-" Tiểu Điệp, muội lo xa quá a, bây giờ cần sống vui vẻ cho hiện tại đã"
Như Huyên lẩm bẩm:
-" Sống vui vẻ cho hiện tại, hiện tại ta có gì vui vẻ sao?" nàng lắc đầu không muốn nghĩ nữa.
Đám người đi dạo một chút rồi trở về quán trọ, các nàng vẫn còn khúc mắc với Hồ Phong về Như Huyên, thấy hắn không vui nên chỉ có thể trở lại phòng của mình.
Buổi chiều, quá trưa một lúc ...
Hồ Phong đi vào phòng Ngọc Diệp và Ngọc Liên, hắn nhìn hành lý của hai nàng đã dọn đi, thầm thở dài:
-" Hai nàng thật sự đã đi rồi! ... ài.." hắn ngồi trên mép giường, vẫn còn mùi thơm lan tỏa.
Y Nhiên lặng lẽ đứng bên ngoài, do dự một chút hai chân bước vào trong, mỉm cười nói:
-" Tướng công, chàng không nỡ rời xa hai nàng ấy đúng không?"
Hồ Phong hít hơi nhẹ, đứng dậy tiến lên nhéo mũi nhỏ của Y Nhiên, sau đó ôm nàng vào lòng, cười nói:
-" Nương tử, nàng theo ta cũng đã lâu rồi nhỉ? nàng có nhớ nhà không?" hắn tránh câu hỏi của nàng.
Y Nhiên tựa đầu nhỏ vào ngực rộng của hắn dụi dụi tìm hơi ấm, Hồ Phong bàn tay siết nàng ôm chặt hơn.
Nàng cười khổ nói:
-" Tướng công, con đường này là do thiếp đã chọn, ở nhà có ca ca và tẩu tẩu của thiếp lo rồi, hi hi"
Hồ Phong bàn tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng mềm mại. Y Nhiên cũng vui vẻ vươn lưỡi nhỏ quấn lấy lưỡi của hắn.
Hai người ôm hôn nhau một lúc, hắn rời môi của nàng, mỉm cười nói:
-" Y Nhiên, nàng sinh cho ta một hài tử béo mập nhé! ta rất thích tiểu hài tử"
Y Nhiên khuôn mặt đỏ lên, mắt đẹp lườm hắn nói:
-" Tướng công, chàng vẫn luôn phóng vào người bọn thiếp, nhưng vẫn không thấy gì nha"
Hồ Phong không phục nói:
-" Nương tử, chúng ta làm tiếp lần nữa nhé?" nói rồi hắn khép cửa lại, ôm bế nàng lên giường.
Y Nhiên khuôn mặt bối rối, mở miệng nhỏ muốn nói, nhưng bị Hồ Phong ngoạm miệng rộng bịp kín. Bàn tay xoa bóp bộ ngực một lúc, hắn nhanh chóng gỡ bỏ y phục của cả hai.
Như Huyên ngồi trên giường tiểu Điệp, bàn tay vuốt ve lưng của nàng ấy:
-" Điệp muội, muội năm nay 13 tuổi rồi sao?"
Tiểu Điệp uốn éo lưng nhột nhột, nắm tay của Như Huyên, gật đầu nhỏ nói:
-" Huyên tỷ, muội sắp 14 tuổi rồi nha, hì hì"
Như Huyên hỏi dò:
-" Điệp muội, muội có thích ai chưa?"
Tiểu Điệp mặt nhỏ nhìn Như Huyên, mắt đẹp chớp chớp, rồi cúi đầu nói:
-" Huyên tỷ, tỷ hỏi gì mà kỳ quá nha, muội ... muội không có"
Hồ Phong cùng Y Nhiên bây giờ, hai cơ thể đã trần như nhộng, không còn gì có thể ngăn cản sự sung sướng này được nữa.
Hồ Phong ánh mắt yêu thương nhìn Y Nhiên, hắn thì thào:
-" Nương tử xinh đẹp của ta, ta yêu nàng"
Dương vật cương cứng của hắn đã sẵn sàng, Y Nhiên hai tay nắm hai đùi dang rộng ra, lộ ra vùng âm đạo ẩm ướt rỉ rỉ nước nhờn. Hai mép nhỏ hồng sưng sưng mở ra, hang động ẩn hiện chờ đón.
Ngón tay hắn quét chút nước nhờn nơi cửa hang, đưa lên miệng mút " chụt" ngon lành, khuôn mặt cười thỏa mãn, nói:
-" Không chê vào đâu được, khà khà"
Y Nhiên trước kia rất rụt rè, làm gì có chuyện chủ động dạng rộng âm đạo trước mặt hắn, nàng mỉm cười mặt đỏ hồng, nói:
-" Tướng công, chàng đến đây đi, hãy yêu thiếp thật nhiều"
Hồ Phong cầm dương vật đầy gân xanh, quẹt đầu khấc to phình lên hai mép thịt mềm. Y Nhiên có thể cảm nhận được sự tiếp xúc đó, miệng nhỏ hé mở rên khẽ ưm ư.
Hồ Phong đẩy mạnh mông một cái, dương vật chui tọt vào bên trong âm hộ ẩm ướt này.
Y Nhiên rên rỉ:
-" Hự ... ư ư ... tướng công ... chàng tiếp tục đi"
Hồ Phong đẩy dương vật nhẹ nhàng ra vào, nơi này ấm nóng lạ thường, ra rồi lại muốn vào tiếp.
-" Nương tử, ta di chuyển nhanh thêm đây" hai tay hắn chống phía sau, lắc mông đẩy dương vật nhanh hơn.
Nhẹp ... nhẹp ... nhẹp ...
Ư ... ư ... ư ...
Y Nhiên cố gắng không rên rỉ quá lớn, đôi môi hồng mím chặt, nhưng vẫn không kiềm chế được, thở dốc nói:
-" Ư ư ... tướng .. công ... thiếp ... ư ... ư ... "
Như Huyên ngồi trên giường tiểu Điệp nói chuyện phiếm, bỗng dưng mặt đỏ bừng lên, miệng nhỏ thì thào:
-" Lại tiếng động đó nữa"
Tiểu Điệp đã biết tiếng động đó là gì và là của ai luôn rồi, nàng không nhịn được lén nhìn Như Huyên.
Như Huyên như cảm nhận được điều gì, mắt đẹp của nàng nhìn tiểu Điệp, hai ánh mắt giao nhau một chút, thẹn thùng quay đầu đi.
Đám nữ nhân của Hồ Phong biết được chuyện gì xảy ra, nhưng không làm phiền bọn họ.
Ư ư ... ư ... ư .... ư ... ư ...
Phạch ... phạch ... phạch ...
Hồ Phong đang đâm dương vật vào người nàng từ phía sau, hắn nắm eo thon của nàng, thúc dương vật từng cái mạnh mẽ.
Ư ... ư ... ư ... ư ...
Phạch ... phạch ... phạch ...
Miệng nhỏ của nàng đã thở dốc, hai khủy tay chống xuống giường, mông eo uốn éo theo nhịp phách của dương vật.
Nước nhờn đã ướt đẫm cả hai bộ phận đang giao nhau, hang động của nàng hiện nay cực kỳ ẩm ướt và trơn tuột.
Dương vật của Hồ Phong vẫn cương cứng hùng dũng chiến đấu, hắn vươn bàn tay nắm hai bầu vú của nàng, bắt đầu xoa nắn hai núm vú.
Ư ư ... ư ... ư ...
Phạch ... phạch ... phạch ...
Mông của nàng căng tròn co giãn, rung rung theo nhịp phách của hắn, dương vật thúc mạnh, nàng cong lưng uốn người rên rỉ
-" A ... a ... a ... hừ ... hừ ... sướng ... a ... a ... a ... " miệng nhỏ của nàng thở hắt ra hơi, nàng đang rất đê mê.
Phạch ... phạch ... phạch ... phạch ....
Ư ... ư ... ư ... ư ...
Một lúc sau ...
Bàn tay nhỏ của nàng bấu chặt ga trải giường, mái tóc đen dài xõa xuống, mồ hôi lấm tấm trên lưng trần trắng mịn uốn lượn.
Phạch .. phạch .. phạch .. phạch ...
Hồ Phong biết điều gì sắp xảy ra, hắn nắm chặt mông to của nàng, thúc đẩy dương vật mạnh hơn nữa.
-" Hừ hừ ... nương tử ..."
Phạch .. phạch .. phạch .. phạch ...
-" ... thiếp ra a a a .. tướng công ... ư ư ..."
Mông eo của nàng giật giật lên xuống, đầu nhỏ lã chã mồ hôi cúi sát xuống ga trải giường.
-" Ta ... ta cũng ra .. hừ .. hừ ..."
Hồ Phong hai tay vòng ôm eo của nàng, đâm mạnh nhanh thêm vài cái, cũng phóng hết vào trong tử cung của nàng.
Cơ thể Y Nhiên hơi run lên, thở mạnh thì thào:
-" Tướng .. công ... thật là nhiều ... lấp đầy bên trong"
Hồ Phong rút dương vật ỉu xìu ra, kéo theo dòng tinh trắng đục, chảy từ trong khe âm hộ rơi xuống ga trải giường.
Y Nhiên nằm bệt xuống giường, miệng nhỏ thở phù phù, bờ mông căng tròn in hằn dấu tay hồng hồng của Hồ Phong.
Hắn cúi đầu nhìn dương vật bóng loáng nước nhờn, lại nhìn khe mông tròn đang rỉ ra nước. Không nhịn được, hắn đưa ngón tay mò mẫm đi vào bên trong khe ẩm ướt, nước nhờn tinh nguyên chảy đầy ngón tay.
Hồ Phong để nàng nằm ngửa, hai đầu gối nhỏ co lên, tách rộng hai đùi thon ra, âm đạo ẩm ướt bóng nước nhờn tiếp tục hiện ra.
Bây giờ âm đạo của nàng đang rất nhạy cảm, các mép thịt đã sưng sưng béo múp, hắn liếm môi một cái rồi úp mặt vào âm đạo của nàng.
Y Nhiên ưỡn người rê rỉ:
-" Tướng công ... lưỡi của chàng ... ư ư ... thiếp chết mất .. ư ư ..."
Đáp lại lời của nàng chỉ là những tiếng " xoạt .. xoạt .. xoạt ... " bú liếm của hắn, hắn như đang ăn một bữa tiệc ngon lành không muốn rời.
Nàng chỉ có thể kẹp hai chân nhỏ lên cổ của hắn, bàn tay xoa bóp hai bầu vú to mềm của mình.
Một lúc sau ... hai người lại bắt đầu cuộc chiến mới đầy hương diễm.
Đám nữ nhân thật sự đã ra khỏi đây lâu rồi, các nàng không thể chịu nổi tiếng rên rỉ đó mà không ướt quần. Các nàng chỉ đi dạo gần khu vực quán trọ một chút, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Bỗng nhiên có tiếng gọi của một thiếu nữ ...
Tuyết Kỳ miệng nhỏ hô to:
-" Uy ... các ngươi sao lại ở đây? tên kia không đi cùng sao?"
Nàng mặc y phục màu hồng nhạt, váy xòe ngang đầu gối nhỏ, eo thon tinh tế, đôi hài nhỏ màu xanh đi đến.
Đám người Mạnh Đạt nhanh chóng đi tới gần.
Mạnh Đạt cùng hai vị tài tử khác là Minh Dương và Lâm Danh, đều chắp tay gặp mặt. Ba người đều ăn mặc sang trọng đắt tiền, tay cầm cây quạt giấy.
-" Các vị cô nương, các nàng cũng đi dạo hay sao?" Mạnh Đạt nói với đám nữ nhân.
Như Huyên mắt đẹp nhìn đám công tử tiểu thư trước mặt, thầm suy đoán lung tung.
Nguyệt Phượng không thể thất lễ, chắp tay nhỏ ôm quyền nói:
-" Tiểu nữ Nguyệt Phượng, xin chào các vị"
Mạnh Đạt không thấy thân ảnh vị cô nương đeo khăn che mặt, trong lòng hơi thất vọng một chút.
Hai bên đều khách sáo với nhau một lúc, đều sơ bộ biết được phương danh của đối phương.
Thanh Nhàn mặc y phục màu tím, hai chân thon dài nhẹ nhàng đi đến, tài văn chương của nàng mặc dù không bằng tứ đại tài tử, nhưng cũng nổi tiếng xuất chúng, tính cách lại dịu dàng, xinh đẹp có thừa. Người theo đuổi nàng có thể xếp hàng quanh thành Giang Nam vài vòng, trong đó có cả các tài tử nổi tiếng.
Hai tiểu thư khác là Diệu Loan 18 tuổi mặc y phục xanh lam, váy dài chấm mắt cá chân.
Ánh Nguyệt 17 tuổi mặc y phục màu cam, váy ngang đầu gối.
Hai nàng đều xinh đẹp và có trình độ văn thơ rất tốt.
Lần trước mọi người nói chuyện không được nhiều, giao lưu chưa được bao nhiêu, lần này có vẻ thân quen hơn một chút.
Tiểu Điệp rất nhanh làm quen với đám nữ nhân Tuyết Kỳ.
-" Tuyết Kỳ tỷ, muội cảm thấy các tỷ làm thơ rất hay, muội không ngờ chữ lại có thể chơi như vậy nha"
Tuyết Kỳ khuôn mặt đắc ý, hai tay nhỏ khoanh trước ngực, mỉm cười nói:
-" Điệp muội, đương nhiên rồi, nhìn xem tỷ là ai chứ, hì hì"
-" Ai u ... Nhàn tỷ" Thanh Nhàn ngón tay nhỏ cốc đầu của Tuyết Kỳ, cười mắng:
-" Kỳ muội, nhìn bộ dáng của muội bây giờ, rất muốn ăn đòn đó nha"
Tiểu Điệp nhìn Tuyết Kỳ chịu ủy khuất, hai chân nhỏ nhún nhảy vỗ tay vui vẻ.
Tuyết Kỳ bàn tay xoa đầu, mắt đẹp trừng tiểu Điệp, tay giơ nắm đấm nhỏ.
Tiểu Điệp nhanh chóng núp sau lưng ba người Thanh Nhàn, lắc tay Diệu Loan, kháng nghị nói:
-" Loan tỷ a, Tuyết Kỳ tỷ chơi xấu, sợ mạnh hiếp yếu nha, hic hic"
Diệu Loan xoa đầu nhỏ của tiểu Điệp, mỉm cười nói:
-" Tuyết Kỳ muội, tiểu Điệp nói đúng đó, muội bây giờ nhìn rất hung dữ đó nha, hi hi"
Tiểu Điệp gật đầu nhỏ nói:
-" Loan tỷ a, Kỳ tỷ hung dữ giống như cọp cái nha"
Ánh Nguyệt không nhịn được, hai tay nhỏ của nàng che miệng cười khúc khích:
-" Hi hi ... Điệp muội tưởng tượng rất chân thật đó nha, hi hi"
Tuyết Kỳ khuôn mặt đẹp đỏ bừng, hai chân nhỏ dậm dậm, răng ngà cọ sát:
-" Các ... các tỷ ... trêu đùa ta ... ta ... ta phải bắt con loăng quăng này mới được" nàng hầm hừ đi hướng tiểu Điệp.
Tiểu Điệp thầm run lên, bỏ của chạy lấy người, buông cánh tay của Diệu Loan ra, hai chân nhỏ chạy thẳng hướng quán trọ:
-" A a a ca ca cứu mạng nha" trong đầu nàng nghĩ đến ca ca đầu tiên.
Tuyết Kỳ khuôn mặt hầm hừ, giơ nắm đấm nhỏ truy đuổi tiểu Điệp.
-" Điệp muội, bây giờ ai cũng không cứu được ngươi, hừ hừ"
Như Huyên lắc đầu nhỏ, mắt đẹp nhìn hai nàng đi xa.
Nguyệt Phượng nhíu mày liễu nói:
-" Các vị ... chuyện này ..."
Thanh Nhàn mỉm cười nói:
-" Phượng muội yên tâm, hai nàng chỉ đùa giỡn một chút thôi, không sao đâu"
Nguyệt Phượng nhìn hướng quán trọ, thầm nghĩ:
-" Hi vọng tiểu Điệp, không vào phòng tướng công và Nhiên muội"
Một lúc sau...
Tuyết Kỳ khuôn mặt đỏ bừng như táo chín, hai tay nhỏ vỗ vỗ má đẹp, hâm hực đi trở lại đám người.
-" Tên khốn khiếp vô sỉ ... ngươi đợi đó cho ta ... a a a"
-" Cả con loăng quăng kia nữa ... hại ta thảm a"
-" Ta thật hận a"
Thanh Nhàn thấy Tuyết Kỳ trở lại, khuôn mặt đỏ bừng khác thường, nghi ngờ nói:
-" Tuyết Kỳ, tiểu Điệp không trở lại sao? mặt muội làm sao? ..."
Tuyết Kỳ bây giờ không biết nói gì cho phải, nàng bối rối lấp liếm cho qua chuyện.
Nguyệt Phượng cùng đám nữ nhân đều đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng sẽ không nói ra. Các nàng đang được ba tài tử thao thao bất tuyệt, về thơ ca văn chương.
Ba người cũng không có giá đỡ của tài tử mà tự đắc, nói chuyện cười nói tự nhiên, rất được thiện cảm của đám nữ nhân.
Bọn hắn được danh tài tử không phải bịa ra mà được, đều được mọi người bình xét mà ra. Ba người đều tự tin vui vẻ chấp nhận lời khen ngợi đó, sẽ không làm mọi người thất vọng.
Đám người nói cười khá lâu, cuối cùng cũng chia tay rời đi.
Cuộc vui của Hồ Phong và Y Nhiên, bị tiểu Điệp làm cho đứt quãng giữa chừng, hắn đành phải dừng lại giáo huấn tiểu Điệp một trận. Y Nhiên can thiệp mới kết thúc được.
Trong bữa cơm tối, tiểu Điệp mặt nhỏ xụ lại, cúi đầu ăn cơm.
Hồ Phong uống rượu được vài vò, nói:
-" Các nàng ở phòng trọ ngủ sớm đi, tối nay ta ra ngoài một chuyến"
Hương Sam gắp cho hắn miếng thịt, nói:
-" Tướng công, chàng muốn đi đâu?"
Hồ Phong nhìn ánh mắt của nàng, hắn lắc đầu nói:
-" Tối nay ta ra ngoài có chút chuyện, tối mai ta hứa sẽ dẫn các nàng đi chơi được không?"
Tiểu Điệp lí nhí nói:
-" Ca ca ... muội ... muội muốn đi chơi đố đèn nha"
Hồ Phong vươn tay véo mũi nhỏ của nàng, cười nói:
-" Muội muội không giận ca ca nữa sao?"
Y Nhiên mắt đẹp lườm Hồ Phong.
Hồ Phong cười ha ha, nốc cạn rượu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bây giờ đã nhá nhem tối, đèn đã thắp sáng, người đi đường thưa bớt nhiều, nhiều sạp quán ven đường đang thu dọn trở về.
Hắn chắp tay sau gáy, bước chân lững thững trên đường đi xa, nhân sinh của hắn không biết sẽ đi về đâu, nhưng trước mắt hiện nay đang rất tốt.
Hồ Phong hai tay chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng đi trên mái nhà, trong đầu suy nghĩ lung tung không xác định.
-" Hử ... có người" hắn nhìn thấy một bóng đen di chuyển thấp thoáng trên mái nhà, đang vác một thứ gì đó, có lẽ là người.
Hắn hơi ngập ngừng rồi quyết định đuổi theo ...
-" Bây giờ đang rảnh, luyện khinh công một chút cũng tốt"
Bóng đen thấy có người đuổi theo, nhanh chóng chạy xuống mặt đường, lẩn trốn vào những con hẻm ngõ nhỏ.
Hồ Phong mà để mất dấu bóng đen, có lẽ Lục Linh San sẽ ôm bụng cười chết hắn mất.
Trong một hẻm nhỏ, bóng đen hơi thở đã hồng hộc khó nhịn, hắn vừa vác người vừa chạy trốn, bảo sao mệt đứt hơi.
Hồ Phong lững thững đi đến, không biết tên bịp mặt mặc đồ đen này vác cái gì trên vai, nhưng chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Tên bịp mặt vác bao vải, lui từng bước, cười gằn đe dọa:
-" Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên biết điều, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác, kẻo lại rước hoạ vào thân, khặc khặc"
Trong ngõ hẻm thiếu thốn ánh sáng của đèn này, Hồ Phong không sợ hãi chút nào.
" Xoạt " " xoạt" " xiu" " xiu" hắn đã tiếp cận tên bịp mặt.
Tên bịp mặt cơ thể lông tơ dựng ngược, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
-" Không thể nào! ..." hắn không nghĩ tên tiểu tử này nhanh như vậy.
Hắn nhanh tay vứt xuống đất bao vải, nhanh chóng lui lại vài bước, nhảy qua bờ tường.
-" Ai u ... đau chết mất"
-" Có tiếng nữ nhân" hắn ngoái nhìn một chút, nhanh chóng đuổi theo bóng đen.