Chương 7: Y Nhiên

Một đêm không có truyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau.

Hồ Phong ngáp dài nói :" mấy giờ rồi nhỉ" hắn đạp cái chăn sang một bên

Tiểu Điệp:" huynh còn không mau dậy đi, sắp 7 giờ rồi đó" cô nàng chống nạnh, chân đạp giường, đi ra ngoài sân

Hồ Phong:" Làm gì nóng tính thế, dậy rồi đây nè" hắn gấp vội cái chăn rồi nhanh chân theo sau tiểu Điệp

Hồ Phong:" muội làm gì thế" đi lại gần phía sau tiểu Điệp bóp nhẹ hai bên hông làm cô bé cười khanh khách

Tiểu Điệp:" huynh làm muội nhột quá đi, không thèm quan tâm huynh nữa" cô bé chạy đi trong khi nụ cười vẫn trên khuôn mặt ửng hồng

Hồ Phong lắc đầu cười, quay đi rửa mặt, sau đó hắn lên nương ruộng phụ mẫu thân trồng trọt.

Từ Y Nhiên:" muội làm gì mà tỏ ra bí mật " nói rồi động thủ cốc nhẹ đầu tiểu Điệp

Tiểu Điệp:" làm gì có gì chứ, muội sang thăm tỷ mà thôi" cô bé làm bộ ủy khuất, cùi đầu lén cười hihi

Từ Y Nhiên:" ta còn không biết muội nữa sao, nha đầu ngốc" nàng cưng chiều ôm Điệp nha đầu bên cạnh, tay nắm xoa nhẹ mu bàn tay tiểu Điệp

Tiểu Điệp:" muội thật sự có chuyện bí mật động trời mà" nha đầu này nghiêng đầu dụi dụi vào bộ ngực đầy đặn của Y Nhiên, làm nàng nóng bừng mặt đẹp, mất tự nhiên khi tiểu Điệp chạm vào vùng nhạy cảm của nàng. Mà còn yêu thích không buông.

Từ Y Nhiên:" muội còn như vậy nữa tỷ không quan tâm tới muội nữa đó" cố ý né tránh tiếp xúc bộ ngực no tròn với đầu của tiểu Điệp.

Tiểu Điệp:" muội phát hiện ra huynh ấy thích tỷ, còn nói mớ nữa" nha đầu này như dùng hết khí lực nói ra vậy, đại ca là của cô bé không ai được cướp đi, dù là tỷ muội thân thiết ( tính sở hữu mạnh đây).

Từ Y Nhiên:" muội nói ai cơ" nàng tò mò muốn biết câu trả lời.

Tiểu Điệp bĩu môi:" đại ca muội, Hồ Phong còn ai nữa đây" nha đầu còn làm thêm động tác ngái ngủ của đại ca rồi bắt chước kêu:" Y Nhiên.... Y Nhiên..... ta yêu nàng... ta muốn ..."

Y Nhiên sửng sốt, không ngờ với câu trả lời như vậy, Hồ Phong thì nàng cũng biết, thường hay tụ tập lêu lổng với đám bạn của hắn, trước đây nàng có gặp qua nhưng cũng không có ấn tượng gì lắm, có lẽ là do nhỏ hơn nàng ba tuổi.

Nàng chưa nghĩ rằng sẽ thích người nhỏ tuổi hơn mình, đang miên man suy tư thì...

Tiểu Điệp ấp úng nói thêm:" huynh ấy còn nói, nói là, muốn ngủ với Y Nhiên tỷ" nàng đứng dậy chống nạnh, khua chân múa tay biểu diễn thèm muốn của đại nàng, cực kỳ khoa trương. Nếu Hồ Phong ở đây chắc phải bịp miệng cô nàng mách lẻo này và kêu oan uổng giải thích mình còn là thiếu niên thuần khiết nhất thôn( chuyện rình em gái tắm là chỉ là tham khảo).

Từ Y Nhiên:" muội có nghe lầm không Điệp nhi" nàng rót chà cho cô bé rồi mỉm cười không xác định hỏi.

tiểu Điệp nhận chén trà hô "cảm ơn" uống cạn chén trà, như được tiếp thêm năng lượng vậy, nàng tiếp tục thao thao bất tuyệt, cái gì mà" đầu bạc răng long, biển cạn đá mòn chỉ yêu mình Nhiên nhi mà thôi".

Hồ Phong nào đâu biết hắn đã bị tiểu muội mình bán đứng chứ, hắn chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, từ khi nào sến súa vậy chứ.

Y Nhiên nhíu mày liễu chen lời:" tỷ biết rồi" nàng chắc chắn không hoàn tin chuyên ma quỷ của tiểu Điệp.

Quên chuyện này đi họ nhanh chóng chuyển sang chủ đề về phụ nữ, không biết cái gì nhưng trông thấy rất vui vẻ thân mật.

Đến giờ, nàng lưu luyến rời khỏi nhà tỷ tỷ Y Nhiên, khuôn mặt ửng hồng đầy hưng phấn về nhà.

Hồng Phong và mẫu thân ngoài nương rẫy trở về, rửa chân tay.

Tiểu Điệp:" mẫu thân, đại ca vào ăn cơm á" cô bé hưng phấn gọi hai người.

Hồ Phong:" ngay đây, ngay đây" hắn đáp trả vọng vào.

Tô mẫu:" ăn cơm đi, phụ thân con, ổng đi giúp bên bác ba cả ngày rồi" nàng nhẹ giọng nói hai đứa ăn cơm trước. Trong bữa cơm, tiểu Điệp lén lút nhìn phản ứng của Hồ Phong, nhưng khi hắn quay sang thì tiểu Điệp lại trở về vẻ mặt bình thường, nhu thuận ăn cơm, làm hắn bực dọc hết chỗ nói. Cơm nước xong xuôi hắn lên giường ngủ một giấc, còn mẫu thân và tiểu muội rửa chén xong cũng nghỉ ngơi đôi chút.

Buổi tối, cả nhà đang ăn cơm.

Tô Hi Đình nói:" chàng hôm nay giúp bên bác ba về chuyện gì vậy mà thiếp không rõ" nàng điềm nhiên hỏi.

Hồ Viễn không trả lời, uống cạn chén rượu:" cũng không có gì, nhà bên đó có người đi rừng bị nhiễm trùng vẫn chưa khỏi, ta sang đắp thuốc ấy mà" hắn tiếp tục ăn cơm, chan chén canh.

Tô mẫu biết ý không hỏi thêm nhiều nữa, hai đứa con thì mắt đi mày lại, nàng cũng không để ý nữa, ăn hết bữa cơm.

Phu thê hai người tranh thủ sang bên bác hai bàn về thu hoạch lúa mì, chỉ còn lại Hồ Phong và tiểu muội.

Hồ Phong:" muội hôm nay lạ lắm " hắn chăm chú nhìn tiểu Điệp.

nàng phồng má chỉ Hồ Phong:" muội đã biết bí mật của huynh rồi đấy, huynh mà không nói thật muội sẽ méc mẫu thân".

Hồ Phong như muốn nhảy dựng lên, thầm nghĩ:" chẳng lẽ tiểu muội phát hiện mình là kẻ nhìn trộm nàng tắm" hắn run giọng thăm dò:" đại ca muội là người thuần khiết a".

Tiểu Điệp:" muội không nghĩ huynh sẽ như vậy, mấy ngày trước muội biết hết rồi" nàng thở dài, xoa xoa má.

Hắn âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, tay run run thành thật:" ta ...ta không cố ý" Hồ Phong lén lút kéo nhẹ tay nàng nói nhỏ:" hôm trước ta không cố ý muốn nhìn đâu, ta chỉ đi ngang qua".

Tiểu Điệp nghi ngờ:" nhìn gì cơ" tay nhỏ nàng giật giật y phục hắn, không hiểu

Đột nhiên hắn nghĩ lại cảnh nàng tắm, bộ ngực trắng nhỏ, núm vú hồng hồng, khe nhỏ đỏ hồng, d++ng căn đã cương cứng khó nhịn.

Hồ Phong đầu óc xoay chuyển trả lời:" a.. à không có gì" hắn muốn kết thúc chủ đề này càng nhanh càng tốt:" ta bây giờ có việc rồi, ngày mai nói truyện tiếp nhé" hắn đi ra ngoài hít thở khí trời se lạnh giúp hắn tỉnh táo hơn.

Tiểu Điệp gấp đến dậm chân, khó hiểu:" muội còn chưa nói xong mà" .

Hồ Phong:" mong rằng muội ấy chưa biết"hắn không biết phải đối mặt tiểu muội ra sao, hắn đi dạo và trở về nhà khi tối đèn.