Ánh mặt trời đã lên cao, chiếu xuyên qua kẽ lá, bên gốc cây cổ thụ to sần sì, Hồ Phong dựa lưng vào cây, uể oải nhấp nhẹ ngụm nước " ực... khà" " sảng khoái".
Có lẽ sắp mưa nên không khí có đôi phần nóng nảy, hầm hập, khó chịu, ngồi dưới gốc cây to hóng mát thì còn gì bằng. Gốc cây này cách ngôi làng nửa nén nhang đi đường, nơi mà nhiều động vật nhỏ thường hay lui tới, hắn hôm nay cũng vậy.
Sau khi giải khát, hắn tiêu diệt phần cơm trưa nhanh chóng lấp đầu bụng, hắn ngửa ra ngủ một giấc khoảng 1 nén nhang( lấy 45'), tỉnh giấc cầm gùi xuống khe suối rửa mặt, men theo dòng nước tìm kiếm một loại cỏ hình lá liễu, chuyên trị cảm sốt thông thường. Hôm nay hắn đi một mình vì khu vực khá an toàn, thỉnh thoảng có người làng khác đi ngang qua đây nên hắn cũng chào hỏi xã giao cho có lệ.
Hắn tiếp tục công việc của mình, đến xế chiều hắn đã về đến làng với tiu nghỉu vài cộng thảo dược, phu thê Hồ Viễn đã ra ngoài ruộng lúa mì hết rồi nên bây giờ chỉ còn mình tiểu Điệp ở nhà.
" nha đầu này đâu rồi nhỉ?" hắn thầm nghĩ, định lắc đầu bỏ đi thì " xoạt... tí tách...tạch" hình như là tiếng dội nước và hắn biết ngay là tiểu muội đang tắm rửa, hắn liếc ngang dọc, xác định không có ai, hắn nheo mắt nhìn qua lỗ hổng căn nhà tắm lần trước hắn đã nhìn qua.
Không sai vào đâu được, tiểu muội dùng gáo dừa múc nước gội đầu, tiểu Điệp nghiêng người vuốt tóc. Tiếng dội nước liên tục, hai quả táo non rủ xuống, hạt đậu hồng hồng, tiểu Điệp quay lưng về phía hắn cúi người gội đầu.
Ở ngoài tim hắn đập mạnh, cả người căng thẳng khi tiểu muội cúi xuống lộ ra bờ mông căng tròn, lỗ hậu khít chặt hồng hồng, xuống tí nữa là hai mép hồng đỏ au, hắn cố gắng nhìn chăm chú am do tiểu muội, không hiểu sao hắn tự giác liếm liếm bờ môi khô khốc, tay vuốt ve dng vật đã căng phồng trong cái quần dài, hắn luồn vào lôi nó ra rồi ra sức sục mạnh lên xuống, trong đầu tưởng tượng dng căn của mình ra vào am do tiểu muội, cuối cùng cũng rỉ ra chất lỏng ngai ngái, hắn rên to sung sướng " hừ hừ".
" Ai" tiểu Điệp quát nhỏ, Hồ Phong lúng túng, chuồn gấp. Tiểu Điệp hỏi tiếp không ai trả lời, nghi ngờ mình nghe nhầm, tiểu muội tắm nhanh, mặc y phục đi vào phòng khách không thấy ai, " mọi người chưa ai về cả" nàng nghĩ như vậy rồi vào bếp nấu ăn.
Hồ Phong sau khi xạ tinh thì chạy ra suối tắm rửa, thấy mấy đứa đồng bạn thì nghịch ngợm thêm chút rồi cũng về đến nhà. Hắn nhìn tiểu muội đang khom lưng nhặt thêm củi mà tâm hồn miên man bất định, cảm giác tội lỗi nhưng sao vẫn không xóa đi được, hắn lắc đầu chạy ra giúp tiểu muội, hai huynh muội nhanh chóng vào bếp. Hắn đành chạy đi thu mớ lá thuốc ngày hôm qua phơi, sợ tối nay sẽ mưa nên các hộ dân khác cũng như hắn dọn dẹp y phục. Tới tối thì mẫu thân về rồi đi tắm rửa, phụ thân hắn thì tắm ở dưới suối trước rồi nên cả nhà dọn cơm chờ mẫu thân. Cơm tối xong xuôi, phụ thân hắn nói về ngày kia sẽ vào rừng đi săn bắt, hắn nghiêm túc gật đầu lắng nghe. Cuộc sống ở đây là vậy, rất bình dị, đạm mạc, tuy có phần đìu hiu nhưng không thiếu thứ gì. Tiểu Điệp và hắn vẫn như thường ngày phụ giúp việc vặt, phụ thân hắn sắc thuốc chữa bệnh, mẫu thân chăm nom cả nhà từ giấc ngủ đến ăn uống và vựa lúa mì tươi tốt.
Hôm nay lên rừng vẫn đội ngũ như mấy ngày trước, chỉ khác là không khí có chút khác biệt, không còn cảm giác hồi hộp khác thường nữa mà thay vào đó là sự chờ mong tự tin hơn nhiều. Đi ngang qua dòng suối, men theo lối mòn nhỏ đến bìa rừng, nơi mỏm đá mọi người chia tay theo đội ngũ tiến vào hoàn thành mục tiêu của họ. Nối bước theo các thành viên khác, hắn cũng được trang bị khá đầy để phòng thân như lần trước, nhưng hầu như nhiệm vụ của hắn chỉ là hái thuốc nên khá nhẹ nhõm, không ảnh hưởng nhiều đến ai cả. Khu vực này mấy ngày trước săn được lợn rừng, hôm nay muốn gặp được rất hiếm xảy ra, mọi người phải đi vào sâu hơn mới có thú lớn để săn và cũng nguy hiểm hơn. Vừa đi hắn vừa tìm kiếm thảo dược, cũng được một ít, đến gần khu vực cái hang động mấy hôm trước.
Hắn nói: " phụ thân, con muốn ở khu vực quanh đây kiếm thảo dược". " hửm, một mình con ở đây hả" Hồ Viễn hỏi, hắn gật đầu bảo :" vâng". Phụ thân hắn trầm ngâm, không yên lòng dặn dò thêm 2 người ở đây hái thảo dược với hắn ở khu vực này. Phụ thân hắn dẫn người tiếp tuc lên đường, hắn thì nói chuyện với hai người về khu vực hắn sẽ tìm kiếm thảo dược, sau đó Hồ Phong đi men theo khe đá tới gần cửa hang, bên ngoài thi thoảng có vài viên đá màu sắc.
Nhặt lên xem thử " đúng loại đá này" hắn vân vê nói thầm, hắn tìm cách tiếp cận cửa hang, cửa hang khá hẹp như hình khe rách của am đ*o, nếu một người lớn có lẽ không lọt, nhưng hắn nghiêng người cuối cùng cũng đi vào được.
Nơi đây không rộng lắm, khoảng chừng một gian phòng nhỏ, có sự xuất hiện của thú nhỏ vào đây uống nước.
Chẳng nhẽ lại nhìn nhầm, hắn lắc đầu phủ nhận, phía trước có khe nước mát, lóe lên ánh sáng rồi lại tắt, hắn cởi hết đồ nhẹ nhàng lội xuống nước, nổi lên phía bên kia là nơi rất rộng rãi, phía xa có quả cầu sáng màu trắng, ánh sáng lập lòe lơ lửng giữa hồ nước nhỏ tỏa vầng sáng xung bảo vệ hồ nước. Hồ Phong tò mò tiến lại gần thì phát hiện nơi này không phải do thiên nhiên tạo thành mà giống như một tạo hóa siêu nhiên, vượt khỏi tầm vóc của con người có thể tưởng tượng ra.
ắn đi xung quanh sờ cằm suy nghĩ đối sách, những tiểu thông minh của hắn bây giờ hầu như không có đất dụng võ, hắn thử chạm vào vầng sáng, bất ngờ có lực hút cuốn lấy hắn vào trong vũng nước đục màu vàng lóng lánh, hắn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được.
Trong đầu hắn tuyệt vọng suy nghĩ " chết chắc rồi", hắn có cảm giác hối hận tại sao mình lại ngu như vậy, lại chui vào đây cơ chứ, hắn mới 12 tuổi thôi à, hắn còn quá trẻ để nghĩ đến cái chết, đủ loại cảm xúc đan xen, hắn nghĩ về ngững việc đã trải qua, hắn thì thào " Điệp nhi, mẫu thân, phụ thân, tiểu Mạnh, Y Nhiên..." , hắn há hốc mồm, đột nhiên dị biến nảy sinh, quả cầu sáng thu nhỏ chui tọt vào miệng hắn, hắn ngậm miệng thì đã muộn rồi, viên ngọc nhỏ đã nằm gọn trong bụng hắn, hắn cố nôn khan nhưng vô ích, hắn buồn rầu.
Viên ngọc đột nhiên có động tác, nó đi lên vùng ức trong cơ thể Hồ Phong, hắn cảm thấy nao nao buồn nôn, viên ngọc xoay tròn nhè nhẹ tạo ra hấp lực kinh khủng, sắc mặt hắn co rúm tỏ đau đớn, nước đục màu vàng lóng lánh trong vũng nước nhanh chóng tạo thành vòng xoáy hình cơn lốc thẩm thấu vào khắp cơ thể hắn, hắn nghĩ mình lần này chết chắc rồi (hắn lại đa sầu đa đảm nữa rồi).
Bên ngoài hai thành viên đi với hắn cũng đã thu được khá nhiều dược thảo, không hề phát hiện tiểu đệ đệ Hồ Phong đang trải qua những gì.
Bởi vì viên ngọc không thể trực tiếp hấp thu vũng nước, nên cần phải có vật trung gian mới được và thế hắn chính là vật trung gian đó. Hồ Phong, hắn không ngất đi mà chỉ tỏ ra đau đớn, cả người ướt sũng như chuột lột, không biết là mồ hôi hay nước nữa. Quan trọng là bây giờ đang đau đớn, đau hơn cả những lần hắn ngã cây nhiều. Hồ phong cố gắng chịu đựng, nửa canh giờ sau, hắn đã không còn khí lực để kêu rên hay suy nghĩ nhiều nữa. Vũng nước đã cạn không còn một giọt, viên ngọc vẫn xoay tròn, Hồ Phong mặc kệ không quan tâm nữa, cơ thể hắn nóng bừng bừng như muốn nổ tung.
Hồ Phong cắn răng, cố gắng di chuyển ra hồ nước, móng tay cố gắng cào cấu bám vào sỏi đá. Khi vào dòng nước thì sắc mặt hắn dữ tợn, nắm đấm nắm chặt, cả người cơ bắp gồng lên chống chọi với sức mạnh kinh khủng, nước đã có hiệu ấm dần, hắn vẫn đang chống chọi, từng chất tanh tưởi hôi hám tích tụ trong người hắn được bài xích ra ngoài qua làn da của hắn, hắn cảm thấy thư thái phần nào, nhưng đó mới là bắt đầu.
Viên ngọc tiếp tục hấp lực, nước vàng tiếp tục chống cự, cơ thể hắn là chiến trường của hai thứ quái đản này, hắn phải chịu đựng đến bao giờ đây, mắt hắn đỏ ngầu, răng bấm môi chảy máu, cơ thể gầy đi một vòng nhỏ.
Trong hồ nước tạo thành cơn lốc nước bập bùng, cuối cùng " brùm.. rụp..xích" viên ngọc võ hòa tan vào chất lỏng màu vàng, tạo thành thứ dung dịch màu bạc thấm sâu trong cơ thể Hồ Phong, nước trong hồ phẳng lặng như lúc ban đầu, cơ thể hắn tiếp tục thoát ra những chất nhầy màu đen dơ bẩn. Hắn âm thầm rên lên" sảng khoái", như trút được gánh nặng ngàn cân, hắn nằm trong nước cảm thụ sự biến đổi về chất của cơ thể.
Hắn bây giờ chưa biết cơ thể này nhặt được tạo hóa gì, hắn nghĩ sẽ không kém lắm đâu. Hồ Phong có thể cảm giác hắn rất khỏe, đi lên bờ ngắm nhìn cơ thể cao lớn hơn trước khi vào đây, hắn khoảng 1m60, hơn 1m55 trước kia rất nhiều, như một thiếu niên 13 tuổi, cơ bắp rắn chắc, vòng ngực rộng lớn hơn, hắn thử bật nhảy thì phát hiện có thể dễ dàng nhảy qua bức tường cao một cách dễ dàng, hắn nghĩ vậy.
Hắn tìm khắp động, không có vật gì đáng giá, chỉ là những viên đá nhiều màu sắc, hắn đánh giá lại một lần cuối sau đó lặn xuống nước theo đường cũ trở ra, nhặt chiếc gùi tiếp tục hái thảo dược. Xế chiều phụ thân hắn trở lại với thịt nai và hoa quả, mọi người nhận ra sự khác biệt của Hồ Phong" cao hơn, khí chất khác lạ", hắn cười xòa kêu mọi người suy nghĩ nhiều.
Tất cả những biến hóa này hắn một lời khó nói hết, chưa biết họa hay phúc nên hắn không dám tiết lộ.
Trong bữa cơm mọi người nhìn hắn với ánh mắt tò mò," trên mặt hài nhi có gì đó à" hắn làm động tác xoa mặt, cả nhà không nói gì nữa ăn hết bữa cơm với bao ánh mắt nhìn.
Bây giờ hắn cao gần bằng mẫu thân nên rất dễ nhận ra, tiểu Điệp tò mò hỏi hắn:" đại ca, huynh hôm nay cao lớn hơn nhiều nha", "ờ thì" hắn ấp úng trả lời. Tiểu Điệp chu mỏ, kéo tay hắn bộ ngực rung rinh trước mắt hắn nói thêm " huynh có bí mật gì dấu muội không đó". Chẳng nhẽ lại nói bí mật mình xem trộm tiểu muội tắm, hắn thầm rùng mình nhắc nhở bản thân cẩn thận.
" Không có gì đâu, huynh đi có việc gấp" hắn gỡ tay tiểu muội rồi như chạy trốn sang nhà đồng bọn. Đêm đó hắn trở về rồi ngủ một mạch đến sáng.