Chương 64: Thêm một

Nhìn từ xa, mặt hồ phẳng lặng trong vắt, có thể thấy rõ được những đàn cá nhỏ đang bơi trong làn nước phía dưới.

Trên hồ rộng đã xuất hiện nhiều thuyền lớn nhỏ trôi lững lờ, mặt hồ mát lạnh phả vào mặt làm người thêm sảng khoái.

Tiểu Điệp mặc bộ y phục màu hồng nhạt, dáng người nhỏ nhắn, eo thon tinh tế cột thắt lưng màu cam, trên tóc dài cài liền 3 chiếc châm màu bạc hình cánh bướm, miệng nhỏ hét to về phía trước:

-" Oa... a a a ... ca ca ... tỷ tỷ ... nơi này thật rộng quá nha" nàng rất hưng phấn, nơi này rộng hơn hồ ở sơn trang Thảo Viên nhiều, hai tay nhỏ của nàng dang rộng đưa sang hai bên, xúc động như muốn bay lên mặt hồ.

Các nàng đều bị lây nhiễm bởi sự vui vẻ của tiểu Điệp, chỉ có Hồ Phong mặc bộ thanh sam, lười biếng nằm vắt tay lên trán, nhìn bầu trời xanh có chút gợn mây trắng đang trôi.

Tiểu Châu mặc y phục màu xanh, váy dài ngang đầu gối nhỏ, đôi chân nàng nhẹ nhàng đi đến mũi thuyền, cúi đầu nhìn xuống đàn cá con đang bơi tung tăng.

Hương Sam lắc mông đi đến cạnh tiểu Châu, hôm nay nàng ăn mặc theo phong cách của tiểu thư con quyền quý, váy xòe màu nâu sẫm, tôn lên làn da trắng sữa mịn màng của nàng.

Nàng ngó đầu nhỏ phía sau tiểu Châu nói:

-" Châu muội, đàn cá nhìn thật dễ thương nha?"

Tiểu Châu gật gật đầu nhỏ, ước ao nói:

-" Sam tỷ, muội rất thích được bơi lội tự do như bọn nó nha"

Hồ Phong ngó đầu nhìn đàn cá, lười biếng nói:

-" Đàn cá này nhìn ngon đấy, chút nữa bắt về nấu canh được á"

Tiểu Châu và Hương Sam mắt đẹp trừng hắn, Hương Sam tức giận nói:

-" Tướng công, Châu muội muốn làm cá bơi lội vui vẻ, chàng lỡ lòng ăn được sao hả?"

Hồ Phong đứng dậy, vươn tay ôm hai nàng vào lòng, nhe hàm răng trắng nói:

-" Khà khà, ta sẽ ăn luôn các nàng bây giờ"

Hương Sam và tiểu Châu trốn thoát, núp sau lưng Nguyệt Phượng và Y Nhiên.

-" A a a không muốn ... tướng công quá hung dữ ... tướng công muốn ăn bọn muội nha"

Hồ Phong hai tay to giang rộng, làm mặt dữ tợn nói:

-" Buổi sáng mát lành như vậy, ta muốn ăn thịt, g rừ g rừ"

Tiểu Điệp thấy vậy, hai chân nhỏ nhảy đến, hưng phấn nói:

-" Ca ca yêu quái, muội cũng muốn ăn thịt non mềm nữa"

Nguyệt Phượng khoanh hai tay trước ngực to, khuôn mặt tức giận nói:

-" Tướng công, các ngươi muốn lật thuyền sao? chạy nhảy lung tung quá a"

Hồ Phong nắm tay nhỏ của nàng nói:

-" Nguyệt Phượng, ta muốn thuê thuyền to, các ngươi cứ muốn thuyền nhỏ cho lãng mạn a"

Y Nhiên mặc bộ y phục màu đen tuyền, eo lưng thắt nhỏ tinh tế, lộ ra bộ ngực căng như muốn phá nát áo ngực mà ra, mông căng đẫy đà căng tròn. Nàng như u lan nhẹ nhàng, nhưng lôi cuốn chết người.

-" Tướng công, lỗi là do thiếp, cứ nghĩ sự việc đơn giản như vậy nha, thiếp xin lỗi tướng công"

Hồ Phong dang tay rộng, lôi kéo, ôm hai nàng vào lòng nói:

-" Các nàng đừng buồn, cũng đừng tự trách bản thân nữa, không ta sẽ không vui đâu, các nàng thích là được mà"

-" Tiểu Mạn, nàng lại đây" hắn nói rồi gật đầu nhìn tiểu Mạn.

Tiểu Mạn mặc y phục hơi tối màu, nhưng không che được nét đẹp yêu kiều của nàng, hơi thất thần nói:

-" Hồ Phong, ngươi gọi ta làm gì?"

Hồ Phong tức giận, đi tới ôm chặt nàng vào lòng nói:

-" Tiểu Mạn, nàng nguyện đi theo ta sao?"

Hắn nói nhỏ vào tai nàng: " ta không sợ chuyện nàng đã từng với ai, chỉ cần trong lòng nàng có ta là được"

Tiểu Mạn lúc bị ôm, giãy dụa xấu hổ, nghe hắn nói, cảm động nước mắt tràn mi:

-" Hồ Phong, ngươi nói thật sao? ta ... ta ..."

Hồ Phong ngoạm miệng rộng lên miệng nhỏ của nàng, hai tay như siết chặt cơ thể nàng lại, hôn mút say đắm môi thơm của nàng.Tiểu Mạn nước mắt chảy dài theo gò má, hai tay nhỏ buông thõng, nhường sức cho miệng hôn Hồ Phong. Một lúc sau hai người rời môi, khóe miệng còn vương dịch thủy lóng lánh.

Tiểu Châu tựa như nhớ ra điều gì, khuôn mặt hơi khó coi, đôi mày liễu nhíu lại, thầm nghĩ:

-" Tôn Hiên đại ca mà biết hai người như vậy, làm sao cho phải?" nàng không biết nên nói gì trong trường hợp này.

Tiểu Điệp thì khác, nàng mắt đẹp trợn to:

-" Ca ca, hai người ..."

Tiểu Mạn đã cúi gắm mặt quay người đi, nàng xấu hổ không dám nhìn ai cả.

Hồ Phong hơi xấu hổ nhìn tiểu Điệp, trách cứ tiểu muội:

-" Tiểu Điệp, muội nên nhắm mắt lại a, sao lại nhìn lén như vậy chứ, không tốt cho mắt đâu a"

Đám nữ nhân hừ lạnh nhìn Hồ Phong, hắn còn dám trách tiểu Điệp một cách đàng hoàng như vậy được.

Tiểu Điệp đi hai tay nhỏ chống nạnh, mũi nhỏ híp híp thở phì phì, đi quanh hai người vài vòng, rất là tức giận. Nhưng thâm tâm lại đang rất tò mò về nụ hôn như thế nào, cảm giác ra sao?

Ngọc Diệp và Ngọc Liên vẫn như thường ngày, hai nàng mặc bộ y phục màu hồng nhạt, hai chân thon dài sau chiếc quần bó nhẹ. Hai nàng rất thân nhau nên việc ăn mặc cũng khá là giống, chỉ là chênh lệch nhau một chút về vóc người.

Quan hệ của hai nàng và Hồ Phong khá vi diệu, bình thường các nàng cùng đám nữ nhân của hắn tỷ muội ngọt ngào, chỉ cần có chút mờ ám là sẽ khác liền.

Từ đằng xa " rào rào" một chiếc thuyền to lớn đẩy nước chèo nhanh tới, như muốn phá nát thuyền nhỏ của Hồ Phong vậy.

Ngọc Diệp nhíu mày liễu, nàng muốn ra tay.

-" Cẩn thận"

Tiểu Điệp hai tay nhỏ che mắt, miệng nhỏ như mếu:

-" Ca ca ..."

Đám nữ nhân bên cạnh Hồ Phong sắc mặt khó coi, Nguyệt Phượng kinh hô:

-" Tướng công, làm sao bây giờ"

Hồ Phong hừ lạnh, vận nội công, nhẹ nhàng nhảy lên cao trên không trung, giơ chân đạp mạnh vào mũi thuyền lớn kia.

" Vù" thuyền kia chao đảo lắc lư rẽ sang hướng khác, nhưng sóng nước rẽ thuyền muốn bắn tung tóe lên thuyền Hồ Phong.

" Uỳnh" " tẹc tẹc" " rào rào" hắn trở lại thuyền, đấm mạnh một quyền mang khí kình, đẩy lui toàn bộ nước muốn văng tới đây.

Các nàng tay nâng vạt áo lên che mặt, sẵn sàng chuẩn bị ướt như chuột lột.

Tiểu Điệp mở mắt đẹp, hai tay nhỏ sờ sờ y phục, hưng phấn reo lên:

-" Oa... không bị ướt, ca ca giỏi quá" nói rồi nàng nhảy lên ôm cổ Hồ Phong từ phía sau, thuyền nhỏ hơi lắc lư.

Hồ Phong thì đang nhíu mày buồn bực:

-" Nếu không phải ta thấy trên thuyền lớn kia có nhiều nữ nhân, thì ta đã một quyền đấm nát thuyền rồi"

Ngọc Liên nhìn Hồ Phong ra quyền uy mãnh như hổ, nhanh gọn dứt khoát, tim nàng đập mạnh liên hồi, tay nhỏ nắm chặt chuôi kiếm bên hông, mắt đẹp si mê nhìn bóng lưng vững trãi kia.

Ngọc Diệp chưa hiểu nhiều trình độ lợi hại của Hồ Phong ra sao, hắn rất ít khi ra tay trước mặt nàng, nhưng nàng đã đoán được đôi chút:

-" Hồ Phong đã mạnh như vậy sao? hắn ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ nổi bật a"

Nói đến cầu duyên, chỉ là nói miệng, họ chỉ tham quan sự rộng lớn của hồ nước này mà thôi. Nơi những đôi lứa tán tỉnh trao lời yêu thương, hình như không liên quan đến họ, chỉ là tiếng nói chuyện ầm ĩ của đám nữ nhân.

Hồ Phong chèo thuyền dẫn các nàng đi một vòng giữa hồ, chẳng có gì ngoài nước và cá.

Đám nữ nhân không biết những đại tài tử kia đi đâu mà vẫn chưa xuất hiện, lắc lắc đầu tiếp tục vui cười.

Đi thuyền trên hồ lâu dài như vậy cũng rất nhanh chán, các nàng chuyển sang mục tiêu ăn uống mới là chính đạo.

Đám người trở lại bờ, gặp đám người Mạnh Đạt người ướt sũng, mặt mũi ủ rũ, lông mày đang nhíu chặt.

Ngọc Diệp tò mò hỏi:

-" Mạnh Đạt công tử, tại sao các người vẫn còn ở đây?" đáng lẽ ra phải ra ngoài kia tung tăng vui vẻ rồi chứ?

Mạnh Đạt cười khổ nói:

-" Cô nương không biết, chúng ta ra được một đoạn, bị một chiếc thuyền lớn làm lật thuyền, may mắn không ai bị thương, chỉ bị ngộp nước một chút"

Hồ Phong nghiêm mặt nói:

-" Các ngươi có biết thuyền lớn đó của ai không?"

Minh Dương vắt vắt nước trên người, lắc đầu nói:

-" Lúc đó xảy ra quá nhanh, chưa kịp làm gì đã lật thuyền rồi"

Hồ Phong khá hứng thú khi nhìn họ bị ướt, ánh mắt hắn rà rà trên đường cong của bốn nàng kia.

Tuyết Kỳ cùng ba tỷ tỷ của nàng hừ lạnh, nhanh chóng đi về phía xa.

Đám nữ nhân của Hồ Phong không phải dạng vừa, người bịp mắt, nhéo tai, nắm eo, nắm tay của hắn. Hắn xem như triệt để bị khóa chặt, chỉ còn thiếu kề dao lên tiểu đệ của hắn nữa mà thôi.

Ba đại tài tử lắc đầu nhìn Hồ Phong, không đang biết hâm mộ hay thương cảm.

Hồ Phong muốn dẫn các nàng đi dạo phố một chút, rồi sẽ đi ăn cơm trưa. Bọn họ chưa muốn về ngay, ở nơi này cũng còn nhiều thứ đáng xem.

Giao thương luôn là nền tảng để sự giàu có, vẫn luôn được duy trì, phát triển như ngày nay.

Nguyệt Phượng gần kề Hồ Phong, nói:

-" Tướng công, chàng về sau muốn làm gì nha?"

Hồ Phong vươn tay nhẹ bóp mông của nàng, cười nói:

-" Nương tử, ta thích làm nàng có được không? khà khà"

Nguyệt Phượng khuôn mặt đỏ lên, giận dỗi nói:

-" Tướng công, chàng hư hỏng quá, thiếp không để ý chàng nữa, hư " nàng quay lưng đi không nhìn hắn.

Hồ Phong kéo tay ôm tiểu Châu vào lòng, tiểu Châu xấu hổ nói nhỏ:

-" Tướng công, Phượng tỷ đang giận chàng đó, mau lên dỗ giành tỷ ấy đi nha"

Hồ Phong vươn tay dài, ôm cả Nguyệt Phượng vào lòng nói:

-" Thực ra ta đang tính xây dựng sự nghiệp ở nơi này, các nàng nghĩ sao?"

Hương Sam đứng bên cạnh, nghe hắn nói khá hứng thú, nàng thực ra cũng không muốn trở về Trịnh gia nữa, nơi đó chỉ có đau buồn mà thôi.

Tiểu Mạn mắt đẹp hơi lóe lên ánh sáng, không biết suy nghĩ gì.

Nguyệt Phượng làm bộ mặt giận dỗi, nhưng nghe hắn nói thì tò mò nói:

-" Tướng công, chàng muốn làm gì nha? thiếp có giúp được không?"

Hồ Phong miệng rộng hôn mái tóc đen mượt của nàng, cười thần bí:

-" Các nàng chỉ cần sinh cho ta nhiều tiểu hài tử béo mập là được rồi, không cần làm gì khác, khà khà"

Đám nữ nhân hơi đỏ mặt cúi đầu, tiểu Điệp như bị ra rìa.

Dòng người vẫn liên tục không ngừng...

-" Uy ... Hồ Phong, ngươi đang làm gì?" Như Huyên khuôn mặt phấn khởi, từ xa vẫy tay kêu to.

Hồ Phong nhìn thẳng phía trước, cách khoảng một đoạn xa, một bóng hình khá quen thuộc hiện lên trong đầu.

Nàng vẫn phong cách như xưa, mặc y phục màu xám nâu hơi bó sát người, bộ ngực hơi nhô cao, đôi chân thon nhanh nhẹn, mái tóc cột cao cá tính, tay luôn cầm cây sáo bằng ngọc màu xanh.

-" Huyên cô nương, nàng sao lại ở đây?" cảm giác gặp người quen nơi xa lạ, khá là vui mừng.

Như Huyên tay cầm sáo ngọc khua khua, hai chân thon như chim sẻ tung tăng đến trước mặt hắn, đôi môi vểnh lên nụ cười với hàm răng ngọc đều đặn.

-" Hồ Phong, ta cùng gia gia đi thăm người quen ở đây, thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây đó, còn ngươi thì sao nha?"

Mắt đẹp của nàng cũng đang quan sát những nữ nhân bên cạnh Hồ Phong, người nào cũng xinh đẹp như hoa.

Phía sau dòng người đi lại, lão ăn mày vẫn dáng vẻ đi đứng lôi thôi như vậy, bên cạnh lão có thêm một thanh niên chừng 20 tuổi, hình như trong người có thương tật chưa lành.

Đám nữ nhân của hắn, ánh mắt lưu chuyển liên tục, cảnh giác nhìn Như Huyên.

Lão ăn mày cười ha ha, đi đến nâng cánh tay gầy vỗ vai Hồ Phong nói:

-" Phong tiểu tử, lâu rồi không gặp, diễm phúc không cạn nha"

Hồ Phong ôm quyền nói:

-" Tiền bối, người không định giới thiệu vị huynh đài này sao?"

Hắn nhìn thanh niên này khá anh tuấn, nhìn bề ngoài có vẻ thật thà, ăn mặc giản dị, mới nhìn vào có thiện cảm không tệ.

Như Huyên đi đến, miệng nhỏ nhanh nhẩu nói:

-" Hồ Phong, giới thiệu với ngươi, đây là biểu ca của ta tên Tống Giang"

Hồ Phong ôm quyền, cười nói:

-" Thì ra là Giang huynh, tiểu đệ tên Hồ Phong, rất hân hạnh"

Tống Giang mắt nhìn đám nữ nhân của Hồ Phong hơi thất thần, bừng tỉnh, xấu hổ gãi đầu nói:

-" Thật xin lỗi quá, nơi này nhiều vị cô nương xinh đẹp như vậy, Phong huynh đệ chê cười rồi"

Hồ Phong không xoắn suýt vấn đề này nữa, bàn tay bất ngờ lôi kéo lão ăn mày, cười nói:

-" Tiền bối, bây giờ cũng gần trưa rồi, vãn bối mời mọi người ăn chung một bữa cơm được chứ?"

Như Huyên dù sao cũng là nữ nhi, không thể sảng khoái đáp ứng được, mắt đẹp liếc nhìn gia gia, thầm nghĩ:

-" Gia gia, người nhanh đồng ý đi a"

Lão ăn mày cánh tay bị hắn lôi kéo, cũng không phản đối, cười nói:

-" Phong tiểu tử ngươi đã có lòng như vậy, từ chối thì không tiện, lâu rồi ta cũng chưa uống rượu, khà khà"

Như Huyên nghe gia gia đồng ý thì mặt đẹp vui mừng, hai chân thon như muốn nhảy cẫng lên.

-" Gia gia, hôm qua ngươi mới uống rồi nha" nàng cảnh cáo lão ăn mày.

Lão ăn mày phất phất cánh tay khô gầy, mặt nghiêm trang nói:

-" Huyên nhi, ngươi chưa biết rồi, hôm qua không coi là uống, chỉ là súc miệng mà thôi, khà khà"

Hồ Phong không biết lão uống được bao nhiêu, mà dám mạnh miệng như vậy, cả đám kéo nhau đi đến một tửu lâu khá nổi tiếng.

Tửu lâu tại nơi này cực kỳ sang trọng, Hồ Phong bước chân đi trước dẫn đoàn người đi vào.

Tiểu nhị ngăn cản lão ăn mày nói:

-" Xin lỗi, lão ăn xin này không được đi vào nơi này"

Hồ Phong hừ lạnh, khí kình bùng phát, tiểu nhị hai chân đứng không vững, lăn lộn mấy vòng, trên khuôn mặt hiện rõ sự sợ hãi.

-" Đây là trưởng bối của ta, không phải lão ăn xin"

Tiểu nhị miệng đã khô khốc, nuốt mạnh một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh nói:

-" Xin lỗi công tử, là tiểu nhân có mắt không tròng, mời công tử và mọi người mau vào bên trong ạ" khuôn mặt hắn cố gắng tươi cười, cúi thấp người làm tư thế mời.

Hồ Phong đi đến trước mặt hắn, tay đặt lên vai tên tiểu nhị, nói:

-" Không cần phải sợ, lần sau đừng phạm lỗi như vậy nữa, ngươi hiểu chứ?"

Tiểu nhị liên tục gật đầu xưng phải, nhanh chóng đi xuống bưng đồ ăn và rượu lên.

Như Huyên ánh mắt nhìn Hồ Phong như có thần thái khác thường, nàng ngồi xuống bàn, hai tay nhỏ chống cằm nhìn hắn như si mê.

-" Hồ Phong, ngươi thật tốt nha" nhiều người thường hay khinh bỉ bộ dáng của gia gia nàng, chỉ hành động nhỏ của Hồ Phong làm nàng cảm động ngất ngây.

Những người đang ăn trong quán đều khinh bỉ lão ăn mày, nhưng không dám hé răng, nhìn Hồ Phong không dễ trêu vào.

Khúc nhạc đệm qua đi, mọi người ngồi vào bàn ăn uống thả cửa, các món gì lạ ngon đều mang lên hết. Quan trọng là uống rượu đàm luận nhân sinh của một lão già và 2 nam nhân.

-" Cạn chén nào ..."

-" Vì tương lai ngày mai ... "

-" Cạn ..."

Trên bàn nhậu, bọn họ thường tuôn ra những định lý, không hề có trong sách, chỉ có họ hiểu.

Hồ Phong vẫn tiếp tục uống vò thứ 6 rồi, hắn tâm sự cùng hai người khá hợp.

Lão ăn mày và Tống Giang đã gục từ vò rượu thứ hai, hai người nằm xoãi trên mặt bàn, mặt đỏ như gấc.

Đám nữ nhân và những người trong quán, lần đầu chứng kiến tửu lượng kinh người của Hồ Phong. Hắn uống một mình không thú vị nữa, uống cạn vò này thôi.

Hồ Phong nhìn đám nữ nhân nói:

-" Các nàng ăn uống xong chưa?"

Tiểu Điệp lấy khăn lau lau miệng nhỏ nói:

-" Ca ca, muội hôm nay ăn thật ngon nha, muội ăn no rồi"

Hồ Phong nhìn các nàng khác, mọi người đều gật đầu.

Như Huyên đứng bên cạnh lão ăn mày và Tống Giang, nàng nhìn Hồ Phong, cầu mong muốn sự giúp đỡ:

-" Hồ Phong, gia gia và biểu ca của ta say như vậy, làm sao bây giờ a?"

Hồ Phong ngón tay gõ bàn " cộp cộp" suy tư, nói:

-" Như Huyên, chúng ta thuê phòng trọ nghỉ tạm, để ta đưa bọn họ lên phòng" nói rồi hắn nhanh chóng đi thanh toán bạc.

Như Huyên mắt đẹp lo lắng nhìn gia gia, bàn tay nhỏ vuốt vuốt lưng cho lão, nói nhỏ:

-" Gia gia, người còn tỉnh táo không đó?"

Lão ăn mày mắt đờ đờ, tay chân như cọng bún thiu, miệng lẩm bẩm:

-" Rượu ... ngon ... uống ... uống ... cạn ... hừ ... hừ "

Tống Gia đã ngáy " khò khò" miệng chảy nước ướt bàn.

Như Huyên chống hai tay bên eo, mặt bất đắc dĩ nhìn hai người.

Đám nữ nhân cũng chẳng có động tác gì giúp đỡ được, các nàng không thể tiếp xúc với nam nhân, trừ tướng công.

Hồ Phong thanh toán 300 lượng bạc xong, trở lại ôm hai người lên, cùng đám nữ nhân đi tìm phòng trọ nghỉ ngơi tạm thời.

Lúc này ánh mặt trời đã dịu bớt sức nóng, mọi người theo đề nghị của Ngọc Diệp, đi chùa Phước Sơn thắp hương.

Ở đâu cũng vậy, tôn giáo luôn được thế nhân kính ngưỡng, Đức Phật Thế Tôn luôn nở nụ cười hiền lành, bao dung trước trần tục.

Mọi người đang tụ tập ở dưới một đài sen to lớn, bên trên ngồi vị Bồ Tát tay cầm chiếc bình tịnh thủy, như muốn rửa sạch bụi trần thế gian.

Trong chùa có rất nhiều tượng phật, bồ tát, la hán...

... ... ...

Sau khi vào chùa cầu bái xong xuôi, dâng chút lễ mọn, bọn họ trở ra ngoài.

Mỗi người đều có điều mình thầm ước, không nói ra được, sẽ không linh nghiệm.

Hồ Phong thành thật nói:

-" Tiền bối, các người đang ở đâu? vãn bối có thể giúp được gì sao?"

Lão ăn mày khuôn mặt vẫn còn có chút hồng hồng, lão liếc nhìn Như Huyên một chút, gật đầu nói:

-" Phong tiểu tử, ta và Giang tiểu tử đang có việc rất gấp, ta có ý để Huyên nhi làm phiền ngươi vài ngày, sau đó chúng ta xong việc, quay lại đón nàng"

Tống Giang đứng bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng thôi.

Như Huyên hai bàn tay nhỏ đan xen, nắm nắn bóp cùng chéo áo khẩn trương, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu.

Hồ Phong mắt nhìn lão ăn mày, tay vỗ vai lão " bộp bộp", cười nói:

-" Tiền bối yên tâm ở vãn bối, đảm bảo Như Huyên cô nương đi theo vãn bối, sẽ béo tròn mập ra cho mà xem, ha ha"

Như Huyên mắt đẹp trừng Hồ Phong, tất cả những khẩn trương đã không còn chút nào, chỉ có tức giận, miệng nhỏ lẩm bẩm thầm oán:

-" Hồ Phong chết bầm, đồ chết dẫm, ngươi mới béo tròn mập, đám nữ nhân của ngươi mới béo tròn mập ..."

Lão ăn mày hàn huyên vài câu, thâm ý nhìn Huyên nhi một chút, ý bảo:

-" Cơ hội ta đã trao cho ngươi, cũng đừng oán gia gia nữa a"

Hai người lão ăn mày, Tống Giang rời đi...

Đội hình của Hồ Phong được bổ sung thêm một nữ nhân mới, bọn họ lên xe ngựa trở về quán trọ. Trên đường có dừng lại mua thêm đồ cho Như Huyên, mặc sức nàng chọn, đám nữ nhân làm sao có thể đứng nhìn được, các nàng lại một phen mua sắm vui ngất người.

Với số ngân phiếu của hắn hiện tại, các nàng mua sắm chỉ như chín trâu mất một sợi lông.

Như Huyên mới đầu còn e ngại nhiều điều, về sau cũng điên cuồng không kém nữ nhân của hắn.

-" Khách khí với hắn, chính là ngốc a"

Ngọc Diệp và Ngọc Liên không cần phải nói nhiều, nữ nhân đối với việc mua sắm đã là thiên bẩm. Các nàng cũng gần gũi, gắn bó nhau hơn lúc bình thường.

Hồ Phong khoanh tay trước ngực, mắt nhìn các nàng vui vẻ như vậy:

-" Bao nhiêu bạc cũng đáng giá a"

Những ngày sau đó, những nơi có thể đi mọi người đều đi hết, ngân phiếu không thành vấn đề.

Trên đường gặp trộm cướp hay ân oán giang hồ giữa các thế lực, Hồ Phong đều giải quyết dễ dàng, không ảnh hưởng hứng thú của các nàng. Ngọc Diệp và Ngọc Liên đều chẳng buồn mang kiếm nữa, rất ỷ lại vào Hồ Phong.

Hồ Phong đám người đã chuyển phòng trọ đi nơi khác, nơi ở rộng rãi và tiện nghi hơn rất nhiều.

Khi màn đêm buông xuống, chính là lúc hắn hành động ...

Tiểu Châu chỉ mặc áo yếm màu đỏ, tiết y màu hồng, chùm chăn trên giường. Hương Sam không tự nhiên như nàng được, nàng mặc quần áo ngủ màu xanh nhạt mỏng manh.

Hương Sam khá thích sự táo bạo của tiểu Châu, nàng gác cánh tay nhỏ lên người tiểu Châu nói:

-" Châu muội, muội biết không? lúc đầu ta rất ngưỡng mộ muội đó"

Tiểu Châu nằm nghiêng người nhìn Hương Sam, tò mò hỏi:

-" Sam tỷ, tỷ nói đùa muội sao?"

Hương Sam chui vào chăn của tiểu Châu, ôm tiểu Châu, nàng nói:

-" Tiểu Châu, ta nói thật, ta ... a "

-" Tướng công ... chàng làm sao vào được đây ... đừng lộn xộn a"

Tiểu Châu hai tay nhỏ kéo chăn chùm kín đầu nói:

-" Tướng công, thiếp ngủ trước đây, hai người đừng để ý thiếp nha, hi hi"

Hương Sam bất lực, bực bội nói:

-" Châu muội, ngươi chơi xấu, không giúp đỡ ta một tay ... ư ư ư"...