Đêm đã gần về khuya, bên ngoài người đánh chiêng " cẩn thận củi lửa" đã đi khắp ngõ hẻm.
Bên trong các cuộc sát phạt vẫn diễn ra như thường, bây giờ số lượng người đến chơi đã tăng gấp nhiều lần so với lúc chập tối.
Hồ Phong như một hắc mã vậy, hắn chưa thua ván nào, hiện giờ số ngân phiếu của hắn đã lên đến?
Ngọc Diệp đã bỏ rơi các vị công tử, mà đi bảo quản thẻ bạc cho Hồ Phong. Thẻ bạc có 3 màu: màu vàng trị giá 1 ngàn lượng, màu xanh trị giá 2 ngàn lượng và màu đỏ trị giá năm ngàn lượng. Ở dưới lầu 1 không cần thẻ bạc, từ lầu 2 trở đi mới bắt đầu quy đổi ngân phiếu ra thẻ bạc, thuận tiện cho việc chơi lớn.
Hai người đã chuyển lên lầu ba, nơi mà những người chơi lớn thường đến, họ chỉ đánh vài ván, nhưng số tiền lại rất lớn.
Hồ Phong ngồi trên ghế tựa, bên cạnh là vò rượu nhỏ thượng hạng chỉ dành khách vip ở lầu 3. Hắn cùng năm người chơi khác ngồi cùng một cái bàn lớn, ánh đèn trong phòng sáng như ban ngày.
Ngọc Diệp nhìn trong tay số thẻ bạc mà tim nhỏ đập mạnh, khó giữ nổi hưng phấn trong lòng:
-" Hồ Phong à, ngươi đúng là thần tài của ta mà, hì hì" mắt nàng sáng lên khi cầm nhiều thẻ như vậy. 20 thẻ vàng, 10 thẻ xanh, 10 thẻ đỏ = 9 vạn lượng bạc = 90 ngàn lượng bạc. Nàng mắt như hình ngôi sao nhìn bóng lưng Hồ Phong, cầu mong hắn có thể chiến thắng như hai lần trước.
Tiền bạc làm cho cảm xúc của con người được thăng hoa như vậy đó!
Nói ra thì dài, chứ thực ra hắn mới lên trên lầu ba được một chút thời gian mà thôi.
Hồ Phong ngồi bình thản uống rượu, hắn quan sát những người trong phòng này, đều lớn tuổi hơn hắn, thấp nhất cũng phải trên 30 tuổi.
Bọn họ cũng đánh giá Hồ Phong, một tên nhà quê xa lạ, mặt non choẹt, nhìn không ra lợi hại ở đâu? bọn họ ở đây ít nhiều cũng nghe nói về nhau, thân quen cũng có.
Thực ra, bọn họ đến đây là đi thẳng lên lầu 3, không biết Hồ Phong đã làm những gì ở hai lầu kia.
Đợi một lúc, cuối cùng cũng thấy chủ nhân nơi này xuất hiện.
Một nam tử anh tuấn, chừng 27 tuổi, đi cùng hai vị mỹ nữ nóng bỏng, theo sau là nam tử trung niên râu quai nón và đại thúc ngoài bốn mươi tuổi đội mũ vành.
Nam tử kia nhìn mọi người, ôm quyền giới thiệu:
-" Chắc năm vị này đã biết tại hạ, chỉ có vị tiểu huynh đệ lạ mặt này là chưa biết phải không?"
Hồ Phong gật đầu:
-" Tại hạ mới đến đây chơi lần đầu, thật sự chưa quen biết ai" hắn nhìn thẳng vào nam tử này.
Nam tử nói:
-" Tại hạ tên Đông Quách, tam thiếu của thương hội Đông gia, vị tiểu huynh đệ đây tên gì, để tiện dễ xưng hô"
Hồ Phong nói:
-" Tại hạ tên Hồ Phong" hắn không muốn giới thiệu nhiều, không có lợi ích gì cả.
Nam tử thấy thái độ của Hồ Phong, cũng không nói gì nhiều, hắn gật đầu với khách chơi, vào chủ đề chính của câu chuyện.
Hắn hỏi:
-" Các vị muốn chơi gì? tại hạ sẽ chơi cùng các vị" hắn rất tự tin.
Nhiều người muốn chơi xúc xắc đoán " Tiểu - Đại", sẽ lắc 3 xúc xắc cùng một lúc. Tổng điểm từ 1-9 là Tiểu, từ 10 điểm trở lên là Đại.
Bắt đầu cuộc chơi, Ngọc Diệp đi lên đặt thẻ bạc lên bàn, thầm cầu nguyện:
-" Hồ Phong, ngươi đừng để ta thất vọng nha! tiền của ta a"
Hồ Phong nếu biết suy nghĩ của nàng, có lẽ hắn sẽ cãi nhau với nàng một trận. Hắn cũng đang rất căng thẳng, lần này khó đoán hơn rất nhiều.
Năm người đến đây chơi cũng không phải hạng xoàng, võ công ít ra cũng thuộc hàng nhất lưu.
... ... ...
Thời gian trôi qua, lúc này chỉ còn lại 3 người, nam tử Đông Quách đã thay thế bằng một trung niên râu quai nón.
Ngọc Diệp hai tay nắm chặt, mắt như ngôi sao nhìn đống thẻ trên bàn, không biết bao nhiêu, nhưng cũng phải trên dưới hai chục vạn lượng. Nàng như đang trở lại 3 năm về trước, thua nhiều quá phải cầm đồ cả kiếm, sư phụ tức giận phạt roi một trận, nhốt luôn ở sau núi diện bích, chỉ có Ngọc Liên thường xuyên đi thăm nàng nên hai sư tỷ muội mới thân thiết như vậy.
-" Hồ Phong, ngươi mà thua ta sẽ không nhìn ngươi nữa, hừ hừ" cơ thể của nàng đang rất hồi hộp, như thể nàng đang ngồi chơi bạc thay Hồ Phong vậy.
Hồ Phong thầm thở ra một hơi, hắn đã rất tập trung, còn căng thẳng hơn cả gặp hai lão hòa thượng và đạo sĩ vậy.
Nam tử Đông Quách nhìn hai người còn lại, hắn rất ngạc nhiên khi Hồ Phong không thua nhiều lắm, đa phần là phán đoán chính xác.
Người còn lại là ông chủ của tửu lâu ở gần đây, ông ta lời thêm được hai vạn lượng.
Nam tử Đông Quách hít sâu một hơi nói:
-" Hai vị ... chúng ta có thể chuyển trò chơi cho thêm hứng thú hơn sao? ý của hai vị là..."
Ông chủ tửu lâu trầm ngâm nói:
-" Ý của tam thiếu ta hiểu, chúng ta sẽ chơi so điểm, ai cao nhất sẽ được hết số thẻ đánh cược"
Hồ Phong hơi nhíu mày nói:
-" Ý của đại thúc, chúng ta mỗi người một hộp xí ngầu, sau đó tăng tiền cược, đặt tiền cược xong sẽ mở hộp"
Nam tử Đông Quách gật đầu, chuẩn bị thêm hai hộp xí ngầu cho hai vị khách.
Trung niên râu quai nón nói:
-" Xin mời hai vị kiểm tra hộp xí ngầu"
Sau khi bàn giao những quy tắc xong, ba người bắt đầu trò chơi sát phạt mới.
Ngọc Diệp nhìn Hồ Phong lắc lắc xí ngầu, tâm hồn như bay cao.
Ở phòng trọ, các nàng đợi hắn và Ngọc Diệp mãi không trở về, cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội, các nàng đều trở về phòng ngủ mất tiêu. Chỉ có Ngọc Liên là lo lắng cho hai người, nàng nghi ngờ Ngọc Diệp kéo Hồ Phong đi đánh bạc.
-" Sư tỷ sẽ không theo đường cũ chứ?" mắt đẹp của nàng nhíu lại, cũng đợi không nổi hai người.
Trong phòng đã đốt thêm than lò sưởi ấm.
Ông chủ tửu lâu thua mất 2 vạn lượng, Hồ Phong thua 3 vạn lượng, công nhận trung niên râu quai nón rất giỏi về lắc xí ngầu.
Ngọc Diệp trái tim nhỏ của nàng treo cao, nàng đang rất xót bạc:
-" Hồ Phong, ngươi bị làm sao vậy? đừng để thua nữa nha" nàng nhấp ngụm trà thơm, tiếp tục cầu nguyện.
Hồ Phong chơi trò này cũng được, nhưng hai người kia giỏi hơn, hắn cảm giác vừa mệt mỏi vừa kích thích.
Ông chủ tửu lâu khá là căng thẳng, hắn không ngờ mình lại thua 2 vạn trong trò này, vị tiểu huynh đệ kia thua nhiều hơn hắn một chút.
Tam thiếu gia Đông Quách ngồi uống rượu cùng hai mỹ nữ, hắn nhìn 3 vò rượu nhỏ, trống không bên cạnh Hồ Phong, thầm kinh ngạc sức uống của vị tiểu huynh đệ này. Hắn ra lệnh cho người hầu dọn dẹp, mang thêm rượu lên.
Trung niên râu quai nón chỉ kinh ngạc đôi chút, hắn rất tập trung vào công việc của mình.
Thời gian tiếp tục trôi qua, bên ngoài sương lạnh đã lấm tấm trên mái nhà, bên trong thời gian như không tồn tại, họ vẫn từng bước sát phạt.
Ngọc Diệp đã chống cằm thon, nghiêng đầu ngủ gục từ bao giờ, trong phòng rất ấm áp nên không sợ lạnh.
Hồ Phong khá căng thẳng, ván này đặt cược rất cao lên tận 3 vạn, người thắng sẽ được 6 vạn. Hắn mới gỡ lại được 2 vạn nên không muốn mất lần này.
Ông chủ tửu lâu đặt hết bạc 3 vạn vào ván này, nếu thua chỉ đành nghỉ chơi.
Trung niên râu quai nón rất tự tin vào số điểm lắc được.
Không khí trong phòng rất căng thẳng, Hồ Phong nốc ngụm rượu lớn lấy lại tinh thần.
Ông chủ tửu lâu mở chén: 5 5 5
Trung niên râu quai nón: 6 5 5
Hồ Phong: 5 5 4
Tam thiếu gia mỉm cười gật đầu, hắn uống cạn ly rượu xem như chúc mừng bản thân.
Ông chủ tửu lâu thua hết bạc, lắc đầu chán nản nói:
-" Tam thiếu, lần sau tiếp tục, cáo từ"
Đông Quách ôm quyền nói:
-" Lần sau gặp lại, không tiễn xa được"
Hồ Phong thua 3 vạn nhưng chưa thất vọng, hắn còn khoảng 16 vạn.
Tam thiếu gia nói:
-" Phong huynh đệ, ngươi chơi thêm vài ván chứ?"
Hồ Phong nhìn vị tam thiếu gia này, hắn nói:
-" Tam thiếu, xin mời"
Lần này trung niên râu quai nón rời đi, vị đại thúc đội mũ vành lên thế chỗ.
Hồ Phong nhìn người này, thầm nghĩ:
-" Tên này có vẻ lợi hại hơn tên râu quai nón kia, không thể lơ là được"
Đông Quách nói:
-" Bây giờ chỉ còn hai người, luật chơi sẽ khác một chút"
-" Trước khi lắc, hai người sẽ đặt trước 5 ngàn lượng, người nào bỏ cuộc không theo, sẽ mất tiền đặt trước"
-" Phong huynh đệ thấy thế nào?"
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Rất tốt, chơi thôi"
Hai người bắt đầu chơi, Hồ Phong cùng vị đại thúc kia nhanh chóng đặt trước 5 ngàn lượng, sau đó lắc xí ngầu.
Vị đại thúc nói:
-" Ta cược 2 vạn"
Hồ Phong hơi suy tư nói:
-" Không theo" hắn không dám mạo hiểm.
Vị đại thúc kia được 5 ngàn lượng.
Hồ Phong cực kỳ nghiêm túc, trong những lúc cuối như thế này, 16 vạn của hắn rất dễ bốc hơi trong chốc lát.
Không muốn nói đến thời gian nữa, chỉ có căng thẳng mà thôi, Hồ Phong đã thua chỉ còn 13 vạn.
Bây giờ đến ván rất gay cấn.
Vị đại thúc nói:
-" Cược 2 vạn"
Hồ Phong hơi ngưng một chút nói:
-" Theo"
Vị đại thúc không ngần ngại:
-" Thêm 2 vạn"
Hồ Phong nhìn vị đại thúc ngồi đối diện, không nhìn ra được suy nghĩ gì.
-" Theo"
... ... ...
Hồ Phong đã đặt hết số thẻ của mình trên bàn, lần này xem như chơi lớn nhất của hắn, nếu nói tim không đập mạnh thì quá giả dối.
Tam thiếu gia ánh mắt cũng rất chăm chú, muốn nhìn kết quả, 13 vạn không phải số bạc nhỏ.
Vị đại thúc cược nên hắn sẽ mở trước:
Kết quả là 6 6 5
Hồ Phong thở dài: 6 5 6
Tam thiếu gia hơi thất vọng, nhưng cũng không tỏ vẻ gì nhiều. Trung niên râu quai nón nhìn Hồ Phong không biết suy nghĩ gì.
Vị đại thúc nói:
-" Không ngờ lại như vậy"
-" Tiếp tục thôi"
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Lần này chơi hết số bạc này luôn, không cần cược nữa"
Vị đại thúc nhìn tam thiếu gia, Đông Quách cười gật đầu nói:
-" Chơi sảng khoái một lần đi"
Vị đại thúc cười nói:
-" Vậy thì một lần quyết định đi"
Hai người bắt đầu lắc hộp xí ngầu, tiếng hột xí ngầu " xào xào" liên tục vang lên được một lúc, căn phòng yên tĩnh lạ thường.
Hồ Phong mở hộp xí xầu: 6 6 6
Đông Quách thở dài, không hi vọng gì nhiều.
Vị đại thúc từ từ mở hộp: 6 6 ... 5
Dù sao thì hắn cũng là tam thiếu, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy nói:
-" Phong huynh đệ, ngươi muốn chơi tiếp hay không?" hắn còn 30 vạn để chơi, máu ăn thua rất lớn.
Hồ Phong vươn người đứng dậy nói:
-" Tam thiếu, để khi khác đi"
Đông Quách hơi thất vọng, hắn hiểu được Hồ Phong không muốn chơi nữa, gật đầu nói:
-" Phong huynh đệ, ngươi chờ một chút, sẽ có người mang bạc lên" chơi được thì thua được.
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Tam thiếu, làm phiền rồi"
Một lúc sau, người hầu mang lên hòm gỗ nhỏ, bên trong chất đầy ngân phiếu mệnh giá 1 ngàn lượng bạc.
Đông Quách nói:
-" Phong huynh đệ, xin ngươi kiểm tra lại số ngân phiếu"
Hồ Phong cầm sấp ngân phiếu khá dày nói:
-" Tam thiếu, không cần như vậy, ta tin ngươi mà" hắn cất sấp ngân phiếu vào người.
Hắn đi đến chỗ Ngọc Diệp, lay lay cánh tay của nàng nói:
-" Ngọc Diệp ... Ngọc Diệp ... tỉnh lại đi"
Ngọc Diệp hai tay nhỏ dụi dụi mắt đẹp, lười biếng nói:
-" Hồ Phong, ngươi thắng hay thua?"
Hồ Phong vòng tay, ôm bế nàng lên, nói:
-" Ngọc Diệp ... đi về rồi tính" hắn gật đầu với Đông Quách, bế nàng đi xuống lầu, nhanh chóng mất hút trong màn đêm.
Đông Quách hỏi người mặc áo đen:
-" Ngươi cảm thấy Phong thiếu hiệp này ra sao?"
Người mặc áo đen nói:
-" Thiếu gia, vị thiếu hiệp này võ công ít nhất là cao thủ"
Đông Quách ánh mắt co rụt, thở dài nói:
-" Thông báo xuống dưới, nếu gặp vị Phong thiếu hiệp này, toàn lực kết giao, không được đối địch"
Người áo đen ôm quyền:
-" Vâng, thiếu gia"
Ngọc Diệp giãy dụa, tức giận nói:
-" Hồ Phong, ngươi mau bỏ ta xuống"
Hồ Phong không nói gì, mở cửa phòng của hắn, cài cửa phòng lại.
Ngọc Diệp hoảng sợ nói:
-" Hồ Phong, ngươi không được làm bậy"
Hắn bế nàng lên giường, tháo đôi hài của nàng ra, hắn cũng leo lên giường.
Ngọc Diệp lui vào góc nói:
-" Không được, ngươi không được qua đây" nàng hốt hoảng như muốn la lên.
Hồ Phong kéo nàng ôm vào lòng, hai người nằm xuống giường.
Sáng sớm hôm sau!
Ngọc Diệp vui thích cầm sấp ngân phiếu dày cộm trong tay, miệng lẩm bẩm đếm đếm.
Hồ Phong mở mắt tỉnh dậy, hắn vẫn còn ôm thân thể mềm mại của Ngọc Diệp trong lòng, hắn nói:
-" Bao nhiêu ngân phiếu?"
Ngọc Diệp không cần suy nghĩ:
-" 230 ... a a a ... ngươi tỉnh rồi?"
Hồ Phong lười biếng nói:
-" Ngọc Diệp, nàng đang cầm ngân phiếu của ta đó, mau trả cho ta a"
Ngọc Diệp hừ lạnh:
-" Hồ Phong, ngươi được lắm, đêm qua báo hại ta bị ngươi dằn vặt không ngủ được" cái đó của hắn cứ đâm đâm vào người nàng.
Hồ Phong khó hiểu nói:
-" Ta đâu có làm gì chứ, chỉ ôm ngươi ngủ thôi mà"
Ngọc Diệp tức giận như muốn thổ huyết nói:
-" Hồ Phong, ngươi có biết ta là nữ nhân trong sạch hay không?"
Hồ Phong áy náy nói:
-" Ngọc Diệp, ta xin lỗi mà, lúc đó ta buồn ngủ quá, mà không có gì để ôm rất khó ngủ a, nên mới làm như vậy" lý do hơi mâu thuẫn.
Ngọc Diệp hừ lạnh nói:
-" Hồ Phong, nể tình số ngân phiếu này, ta tha cho ngươi lần này đó"
Hồ Phong nghiêm mặt nói:
-" Không được, trả lại đây"
Ngọc Diệp giãy dụa né tránh, nàng bị hắn chọc lét:
-" A haha hihi ... Hồ Phong ... ngươi chơi xấu, trả lại ngân phiếu cho ta"
Hồ Phong nhanh chóng cướp lại sấp ngân phiếu trong tay nàng, cười nói:
-" Ngọc Diệp, nàng cũng đâu phải nương tử của ta, không nên quản lý ngân phiếu của ta chứ? khà khà"
Ngọc Diệp tức giận:
-" Hồ Phong, ngươi vô sỉ, ngươi xấu xa"
Hồ Phong ôm chặt nàng, hít hà nói:
-" Ngọc Diệp, nàng rất thơm a"
Ngọc Diệp khóc nói:
-" Hồ Phong, ngươi mà khi dễ ta, ta sẽ la lên cho cả thiên hạ biết, bộ mặt thật của ngươi, hu hu"
Hồ Phong không quan tâm, vẫn ôm chặt nàng nói:
-" Ngọc Diệp, nàng thực sự không có cảm tình với ta thật sao? dù sao nam nhân có bộ mặt anh tuấn lịch sự như ta, thế gian khó gặp a"
" Phì" Ngọc Diệp phì cười nói:
-" Anh tuấn lịch sự cái đầu ngươi á"
Hồ Phong ngồi dậy, chán nản đi ra khỏi phòng.
-" Ngọc Diệp, ta rất thất vọng về ánh mắt của nàng đó... haizz"
Ngọc Diệp nhìn hắn bước đi, vội nói:
-" Hồ Phong ... ngân phiếu của ta đâu nha"
Hồ Phong lười biếng nói vọng lại:
-" Đi ăn điểm tâm rồi tính"
Trên bàn ăn điểm tâm, đám nữ nhân nhìn hai người Ngọc Diệp và Hồ Phong, như muốn biết chuyện gì xảy ra đêm qua.
Ngọc Diệp đã trở lại vẻ mặt thanh lãnh xinh đẹp, trong tâm oán thầm bản thân:
-" Tại sao mình ngốc vậy nha, không chịu giấu ngân phiếu đi"
Hồ Phong trở lại vẻ bất cần đời của mình, trong lòng suy nghĩ:
-" Làm sao để tiêu số ngân phiếu này đây?" một câu hỏi cực kỳ khó khăn!
Dù sao kiếm được bạc, tất nhiên phải tiêu rồi!
Cửa hàng trang sức, phấn son, y phục đều được các nàng ghé thăm một lượt.
Tiểu Điệp kéo tay hắn nói:
-" Ca ca, huynh không mua sao? nhiều y phục đẹp lắm nha"
Hồ Phong lắc đầu nói:
-" Tiểu Điệp, các ngươi cứ mua đi, ta đứng xem là được mà"
Nguyệt Phượng mỉm cười nói:
-" Tướng công, không được? không thể để chàng ăn mặc như vậy nha"
Đám nữ nhân của hắn đều lôi kéo Hồ Phong, hắn chiều theo ý của các nàng, cũng mua vài bộ.
Hồ Phong thuê một cỗ xe ngựa chở đồ, mọi người đi tham quan các cảnh đẹp nổi tiếng tại Giang Nam, họ quyết định đi hồ rộng Cầu Duyên.
Hồ Cầu Duyên nằm cách quán trọ của hắn rất xa, nơi này thường tụ tập những đôi lứa yêu nhau, bọn họ chèo thuyền ra giữa hồ dạo chơi và để cầu duyên.
Đám người Hồ Phong cùng đi dạo quanh bờ hồ, tám nữ nhân xinh đẹp cùng đi một chỗ, rất hút ánh mắt của những thanh niên công tử xung quanh.
Nhanh chóng có ba nam bốn nữ muốn đến làm quen.
Thanh niên chừng 20 tuổi, phong độ nhẹ nhàng, tay cầm quạt phe phẩy, hắn dẫn đầu nói:
-" Xin chào các vị cô nương, tại hạ tên Mạnh Đat, rất muốn được làm quen với các cô nương" thái độ rất thành khẩn.
Sáu người còn lại cũng nhanh chóng đi tới, trên khuôn mặt cười nói vui vẻ.
Thanh niên đi bên cạnh, ngang tuổi Mạnh Đạt, mỉm cười nói:
-" Mạnh Đạt huynh nói đúng, các vị cô nương không cảm thấy phiền lòng chứ?"
Tiểu Điệu mắt đẹp chớp chớp nhìn ba thanh niên anh tuấn kia, không biết nghĩ gì.
Hồ Phong nhìn đám người này ăn mặc sang trọng, phong thái như người có học thức cao, thầm nghĩ:
-" Vật hợp theo loài, những người này có lẽ nhân phẩm không quá tệ"
Thấy đám nữ nhân bên Hồ Phong không nói gì, Mạnh Đạt ho nhẹ một tiếng nói:
-" Có vẻ chúng ta đã đường đột, xin cáo từ" nói rồi muốn bước đi.
Ngọc Diệp nói:
-" Mạnh Đạt công tử xin dừng bước, tiểu nữ nghe tên của công tử rất quen nha"
Thanh niên phía sau Mạnh Đạt chen lời, cười nói:
-" Cô nương nói đúng rồi, mọi người thường gọi chúng ta là tứ đại tài tử a"
Hồ Phong ngu dốt về văn thơ, nhưng cũng biết những người mang danh hào, đều không phải kẻ tầm thường.
-" Tứ đại tài tử có tác dụng gì?"
Đám người Mạnh Đạt bất giác mặt đỏ lên, lần đầu tiên có người chê cười danh xưng của bọn hắn.
Thanh niên đi cùng Mạnh Đạt hơi giận nói:
-" Tại hạ Minh Dương, không biết vị tiểu huynh đệ này tên gì? làm công việc là gì?"
Hồ Phong bình tĩnh, không nóng không lạnh nói:
-" Tại hạ Hồ Phong, còn về công việc thì ... hiện giờ chưa biết làm gì cả ... chỉ biết đánh nhau" hết!
Đám nữ nhân bên Hồ Phong mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ, bốn nữ nhân bên Mạnh Đạt thì che miệng cười khúc khích.
Thiếu nữ tên Tuyết Kỳ, chừng 15 tuổi ôm bụng gập người, cười nói:
-" Nhàn tỷ, buồn cười chết muội rồi, tên kia rất hài nước nha, hi hi"
Thanh Nhàn mỉm cười, lắc đầu nói:
-" Tiểu Kỳ, ta thấy muội mới là buồn cười đó"
Hồ Phong cảm giác bất đắc dĩ, thầm không vui:
-" Có gì đáng cười sao? không hiểu nổi thế đạo này nữa"
Ngọc Diệp nhìn Hồ Phong, không biết nên vui hay buồn nữa.
Tiểu Điệp mặt nhỏ không vui, tay chỉ thiếu nữ Tuyết kỳ nói:
-" Uy ... không được cười ca ca của ta, hừ hừ"
Tuyết Kỳ mắt đẹp sáng lên, đi đến trước mặt tiểu Điệp nói:
-" Tiểu muội muội, ngươi tên gì? sẽ không đánh ta đó chứ?"
Tiểu Điệp kéo tay Ngọc Liên đến tìm chỗ dựa, nàng chống nạnh nói:
-" Đánh ngươi thì sao chứ, Liên tỷ, đánh nàng ta a, nàng ta cười người tỷ thích đó"
Tuyết Kỳ buồn bực nhìn Ngọc Liên, nói:
-" Ngươi là ai, che mặt làm gì nha"
Ngọc Liên rất muốn khóc bây giờ, tiểu Điệp lại mang nàng ra làm tấm bia đỡ, nàng sợ tiểu Điệp luôn rồi!
Tiểu Điệp chu miệng, hầm hừ nói:
-" Liên tỷ là người thân của ta, nàng ấy sẽ đánh toét mông đít của ngươi a"
Ngọc Liên có xúc động muốn đánh toét mông tiểu Điệp tại đây, nàng lắc đầu nói:
-" Cô nương, đừng nghe nàng ấy nói bậy, ta chỉ là người trên giang hồ, không có thân phận gì đáng nói"
Hồ Phong kéo tay tiểu Điệp, đi sang một góc nói thầm to nhỏ.
-" Tiểu Điệp, muội làm gì đó, sao lại tranh cãi với người ta chứ?"
Tiểu Điệp mắt đẹp nhìn hắn, tay nhỏ đặt lên trán Hồ Phong, tức giận nói:
-" Ca ca, huynh không bị sốt a, người ta đang cười huynh đó"
Hồ Phong chỉ mỉm cười, nói:
-" Tiểu Điệp, ca ca của muội tấm lòng rộng lớn, làm sao có thể so đo với nàng ta chứ"
Tiểu Điệp không phục cho lắm, vẫn còn hậm hực trong người.
... ... ...
Hai bên sau khi làm quen đôi chút, đều thuê thuyền ra hồ rộng, ngắm cảnh dạo chơi.
Các tài tử vui mừng, muốn nhân cơ hội này, thể hiện tài năng xuất chúng của bản thân.
Hồ Phong chỉ như hộ hoa sứ giả, công việc của hắn hiện tại là như vậy.
Thuyền lướt nhẹ từ từ ra ngoài xa ...