Ở phòng trọ, không khí tràn đầy sự hoang mang!
Tiểu Điệp khuôn mặt lo lắng, tiến lên nắm tay Ngọc Diệp nói:
-" Diệp tỷ, tỷ có thấy ca ca của muội không?"
Đám nữ nhân mắt đẹp theo dõi Ngọc Diệp, rất muốn biết kết quả.
Ngọc Diệp ngồi xuống ghế, thở dài nói:
-" Ngọc Liên bị bắt đi rồi"
Nguyệt Phượng kinh hô:
-" Cái gì?... Liên muội bị bắt đi"
Tiểu Điệp càng gấp nói:
-" Diệp tỷ, vậy ... vậy ca ca của muội thì sao? huynh ấy chưa thấy trở về nữa"
Ngọc Diệp vỗ vỗ tay của nàng trấn an:
-" Sư muội ta bị bắt đi, Hồ Phong đi cứu rồi, không biết giờ thế nào nữa!" mắt đẹp của nàng ảm đạm ưu sầu.
Hương Sam lo lắng nói:
-" Muội sẽ đi tìm hai người"
Tiểu Châu cũng nói:
-" Muội cũng đi"
Nguyệt Phượng gắt nói:
-" Các ngươi đi được việc gì chứ? muốn tướng công tức chết hay sao?" nàng hiểu khá rõ Hồ Phong, hắn sẽ thật sự tức giận nếu các nàng gặp nguy hiểm.
Y Nhiên lo lắng nói:
-" Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, đợi chờ ở đây cũng không được, lòng ta như lửa đốt a"
Tiểu Mạn chẳng chen được câu gì, mày liễu nhíu lại, nàng nắm chặt hai đấm nhỏ, đi ra phía cửa.
Nguyệt Phượng quát lên:
-" Tiểu Mạn, ngươi đi đâu?"
Tiểu Mạn ấp úng nói:
-" Tiểu ... tiểu thư... muội đi ra ngoài có chút việc, sẽ nhanh trở lại"
Nguyệt Phượng kéo tay nàng nói:
-" Ngươi muốn chết phải không? đi vào đây cho ta" nàng bị tiểu thư kéo vào trên giường.
-" A a a tiểu thư ... ta ... ta không dám nữa ..." tiếng hét của tiểu Mạn vang cả căn phòng.
Trên nóc nhà cao vút, từng cơn gió se se lạnh, thổi tung bay y phục của Hồ Phong.
Hắn ôm bế Ngọc Liên một lúc lâu.
Ngọc Liên yếu ớt nói:
-" Hồ Phong, ngươi ... ngươi" nàng bị hắn đặt đôi môi lên trán nhỏ.
Hồ Phong nói:
-" Ngọc Liên, đây xem như phần thưởng của ta được không?"
Ngọc Liên mặt nóng lên, nói:
-" Hồ Phong, ngươi ... ngươi dám hôn ta?"
Hồ Phong lắc đầu nói:
-" Ngọc Liên, nàng không thích thì ta đưa nàng trở lại trên núi được không?"
Ngọc Liên hai tay ôm cổ hắn:
-" Không được đâu"
Hồ Phong cười nói:
-" Ngọc Liên, ta bây giờ có thể hôn nàng được chưa?" hắn chu miệng về phía khuôn mặt của nàng.
Ngọc Liên hai tay nhỏ che mặt nói:
-" Hồ Phong... ngươi ... ngươi dừng lại mau ... ngươi vô sỉ"
Hồ Phong chỉ trêu nàng một chút, cô nàng này thật dễ xúc động, hắn thi triển khinh công, mất hút trong màn đêm.
Trên núi, hai tên đứng ngoài sốt ruột.
Một tên đập cửa nói:
-" Lão tam... lão tam ... ngươi xong việc chưa? để huynh đệ chúng ta còn sảng khoái nữa chứ" trời đã sáng rồi.
Tên khác kêu to:
-" Lão tam... ngươi không lên tiếng là chúng ta phá cửa vào đó"
Sau khi gọi nhiều lần không thấy tiếng động, hai bọn chúng phá cửa mà vào, hai tên nôn khan liên tục, kinh hô:
-" Lão tam ..." bọn chúng nhìn thấy một thân thể đã bị mất đầu, cơ thể bị lột da, rất kinh khủng. :((
Trên xe ngựa, Hồ Phong ngồi khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm như đang ngủ say.
Tiểu Điệp lắc lắc cánh tay Hồ Phong, chu miệng nói:
-" Ca ca ... ca ca ... huynh không được ngủ, trả lời câu hỏi của muội đã"
Hồ Phong không mở mắt, chép chép miệng nói:
-" Tiểu Điệp, muội đừng phiền ta nữa mà, ta cần ngủ thêm chút a"
Tiểu Điệu nổi giận, tay nhỏ bóp mũi của hắn.
Hồ Phong gỡ tay nàng ra, lười biếng mở mắt nhìn tiểu Điệp, thở dài nói:
-" Tiểu nha đầu này, ngươi muốn ngạt chết ca ca của ngươi hay sao?"
Tiểu Điệp ngồi chống nạnh nói:
-" Ca ca, tại sao huynh cứu Liên tỷ, mà mặt Liên tỷ lại đỏ như vậy chứ?"
Ngồi đối diện, Ngọc Liên cúi gằm mặt nhìn xuống hai đùi thon, hai tay nhỏ bóp bóp cùng một chỗ.
Ngọc Diệp cùng đám nữ nhân của hắn, mắt đẹp cảnh giác nhìn Hồ Phong.
Nguyệt Phượng ngồi cạnh Ngọc Liên, nắm tay của nàng nói:
-" Liên muội, muội có bị hắn làm gì không?" tất cả đều đang rất quan tâm vấn đề này.
Ngọc Liên mũi nhỏ híp híp, hít thở nhẹ, nói:
-" Phượng tỷ, Phong công tử không làm gì muội cả, chỉ là ..." tim mọi người như treo cao.
Hồ Phong thầm cầu nguyện ...
Nàng liếc mắt đẹp nhìn Hồ Phong, nói tiếp:
-" Chỉ là ... Phong công tử bế muội mà thôi"
Hồ Phong vuốt ngực đa tạ trời đất, hắn không muốn hành vi của mình bị bại lộ quá sớm.
Mặc dù chưa tin cho lắm, nhưng các nàng cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn Hồ Phong.
Trong khi các nàng còn đang bán tín bán nghi, hắn đã ngân nga câu hát trong miệng, rất yêu đời.
Ngọc Liên tay nhỏ vuốt vuốt bộ ngực căng, miệng nhỏ thở phào, không dám nhìn ai, sợ bại lộ.
Ngọc Diệp mắt đẹp nhìn Hồ Phong đầy ý tứ nghi ngờ.
Phong cảnh hai bên đường liên tục thay đổi, nhiều lần gặp cướp giữa đường, nhưng đều bị xe phu đánh đuổi, hắn thuộc hàng nhị lưu, đối phó cướp bình thường đều không đáng lo.
Muốn đến địa phận đất Giang Nam, cần đi qua một cây cầu lớn, việc cướp bóc ở đây cũng không thiếu. Nơi này thuộc giáp ranh rất gần Giang Nam, các đại ca giang hồ máu mặt đều đến chia chén canh.
Sau một đêm nghỉ ngơi ven đường, xe ngựa lên đường từ sớm, khi cái nóng bức của mặt trời đang dần lên cao.
Tiểu Điệp ngó đầu nhỏ ra cửa sổ la lên:
-" Ca ca, đằng xa có bức tường dài rất cao lớn nha" nàng kéo ống tay Hồ Phong.
Hồ Phong và đám nữ nhân cũng tò mò ngó nhìn.
Xe phu cười nói:
-" Các vị, phía xa chính là thành Giang Nam, nhìn thì gần nhưng cũng phải đi một đoạn khá xa nữa mới tới được" chứng tỏ độ lớn của tường thành như thế nào?
Đám nữ nhân của hắn thì mắt tròn mắt dẹp, miệng nhỏ huyên náo muốn nhanh chóng đến chiêm ngưỡng thành Giang Nam thật mau. Ngọc Liên và Ngọc Diệp chỉ mỉm cười. Hồ Phong cũng chỉ kinh ngạc đôi chút, ngoài vẻ đẹp bên ngoài ra, còn những nguy hiểm gì hắn không biết.
Xe ngựa đi đến cây cầu thì dừng lại, xe phu đi qua đây nhiều nên việc đóng phí đã trở thành thường lệ.
" Lộc cộc ..." xe ngựa tiếp tục lăn bánh đi qua cầu.
Hồ Phong hơi nhíu mày, cá lớn nuốt cá bé không có gì lạ, nhưng nghênh ngang như cướp thế này.
-" Mặc kệ đi, miễn sao đừng chọc vào ta là được" hắn không có tinh lực đi quản nhiều việc của thiên hạ, quản tốt việc của mình mới là chính đạo.
Hắn suy nghĩ miên man rất nhiều chuyện, bất giác đã đi đến cổng thành.
Tiểu Điệp lay lay cánh tay của Hồ Phong, nói:
-" Ca ca ... ca ca, đến nơi rồi nha"
Hai sư tỷ muội Ngọc Diệp lần lượt xuống xe, tiểu Điệp cùng đám nữ nhân đều nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong bừng tỉnh, nhảy xuống xe ngựa, đứng ở dưới dìu các nàng, cười:
-" Các nàng ăn gì mà nặng quá nha, tay ta muốn gãy luôn đó"
Y Nhiên mỉm cười nói:
-" Tướng công, ôm Ngọc Liên muội mới nhẹ phải không?"
Ngọc Liên đeo khăn che mặt, nên chỉ thấy vành tai đã đỏ bừng nhìn Y Nhiên, nàng không ngờ Nhiên tỷ lại trêu chọc mình.
-" Nhiên tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đó, muội không để ý tỷ nữa" nàng dậm dậm chân hờn dỗi.
Tiểu Điệp như chim nhỏ, nhanh chóng nắm tay Ngọc Liên nói:
-" Liên tỷ, tỷ thích ca ca muội phải không?"
Ngọc Liên lắc đầu nói:
-" Điệp muội, muội còn ăn nói lung tung, ta không để ý muội nữa đâu, hừ hừ"
Tiểu Điệp lắc lắc đầu nói:
-" Liên tỷ, muội không nói lung tung, muội thấy ca ca cũng nhìn tỷ, rất lạ nha"
Hồ Phong đã chuồn đi thanh toán nốt bạc cho xe phu, hắn xem như sợ tiểu muội của mình. Lời của nàng như đang bóp trái tim treo cao của hắn.
Xe ngựa đã đi xa, còn lại đám người đứng trước cổng thành rộng lớn cao vút, hai bên cổng thành đều có quan binh canh giữ, vô cùng nghiêm túc.
Đám người trầm trồ khen ngợi một lúc, rồi cũng nhanh chóng đi vào thành.
Bên trong thành, đường phố rộng rãi, toàn bộ đường đi đều được lát bằng đá, thỉnh thoảng còn có đội quan binh tuần tra duy trì trật tự.
Hồ Phong cũng cảm khái sự giàu có của thành Giang Nam, nơi này ở lâu dài có vẻ ngân phiếu không đủ.
-" Trước tiên kiếm chỗ ở trọ, sau đó nghĩ cách kiếm chút bạc" lần này hắn ra ngoài có thể vài tháng mới trở về.
Ngọc Diệp đã từng đến đây, nàng dẫn mọi người đến nơi ở trọ, nơi này vừa là quán ăn kết hợp quán trọ, rất tiện lợi cho việc đi lại. Bây giờ cũng đã trưa rồi, sau khi ổn định chỗ ở, đám người kêu tiểu nhị bưng cơm lên phòng. Hồ Phong cũng kêu thêm một vò rượu lớn.
Hồ Phong hỏi:
-" Ngọc Diệp cô nương, cô nương ở môn phái nào vậy? tại hạ chưa biết a"
Nguyệt Phượng cũng nói:
-" Đúng vậy, muội cũng chưa biết" ở đây ai cũng chưa biết.
Ngọc Diệp đã bỏ khăn che mặt, nàng cười nói:
-" Nếu các ngươi chịu khó đến các tửu lâu, quán ăn sẽ nghe về môn phái của ta, chính là Thiên Kiếm phái"
Hồ Phong lẩm bẩm " Thiên Kiếm" như muốn ghi nhớ, sau đó hắn hỏi tiếp:
-" Ngọc Diệp cô nương, cô nương có biết Kinh Lâm Tự và Thiên Quyền phái không?"
Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên một chút, gật đầu nói:
-" Hồ Phong, Kinh Lâm Tự và Thiên Quyền phái đều nổi tiếng cùng Thiên Kiếm phái của bọn ta".
Nàng nói thêm những kiến thức nàng biết về hai nơi này.
Đám người gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cơm nước xong xuôi, bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Hồ Phong không cần nghỉ ngơi, hắn thi triển khinh công đứng trên các nóc nhà cao để quan sát. Hắn nhìn như say mê, cảm giác bản thân nhỏ bé trước sự trù phú của nơi này".
-" Nơi này đã như vậy, không biết kinh thành sẽ ra sao đây? ta phải đi tất cả những nơi có thể" hắn chôn xuống trong lòng một mong ước cho tương lai.
-" Ta muốn cho nương tử và thân nhân được hưởng hạnh phúc" hắn bị lôi cuốn bởi sự giàu có nơi đây.
Hồ Phong không dám ở trên nóc nhà thời gian dài, sợ sẽ gặp những kẻ dở hơi như những lần trước.
Hắn đi xuống đường lớn, với võ công của hắn hiện tại, không e ngại bất cứ kẻ nào.
Trên đường thường xuyên có những đám người ăn mặc giống nhau đi lại, hắn sờ cằm suy nghĩ:
-" Các môn phái, thế lực đều có ký hiệu và trang phục khác nhau, không biết Tiêu Dao phái sẽ ăn mặc ra sao?" hắn không biết hai người Khuy Huy và Lục Linh San có đến Giang Nam không nữa!
Một đội quan binh cầm đao xông lên bao vây đám người đang đi trên đường, đội trưởng quan binh quát to:
-" Bao vây tất cả lại, không để lọt lưới tội phạm"
Một người ôm quyền cười nói:
-" Vị quan gia này, không biết có chuyện gì mà bao vây bọn ta lại"
Hồ Phong đứng từ xa thấy quan binh bắt người, cảm thấy hứng thú, hắn đi đến gần một vị nữ phụ trung niên hỏi dò:
-" Vị đại thẩm này, không biết phía trước là chuyện gì xảy ra?"
Nữ phụ trung niên nhìn Hồ Phong, hừ lạnh không nói.
Hồ Phong thầm kêu " làm gì mà chảnh vậy chứ?".
Một thanh niên đi tới, ôm quyền hỏi:
-" Xin hỏi vị đại tỷ xinh đẹp này, có thể cho tiểu đệ biết phía trước có chuyện gì xảy ra được không?"
Nữ phụ trung niên nhìn thanh niên một chút, mỉm cười:
-" Tiểu đệ, xem như ngươi có ánh mắt, không như một số người, kêu cái gì đại thẩm, ta có già như vậy sao?" ngón tay nàng vuốt lọn tóc, hừ lạnh nhìn Hồ Phong.
Hồ Phong khóc mếu trong lòng " ngươi sao không nói ngươi là mỹ nhân luôn đi"
Thanh niên lắc đầu nói:
-" Không hề, đại tỷ xinh đẹp như hoa, vẫn còn trẻ lắm"
Nữ phụ trung niên cười tươi, cùng thanh niên kia rời xa Hồ Phong, thì thầm to nhỏ, rất là vui vẻ. Thanh niên kia còn thỉnh thoảng liếc mắt khinh thường Hồ Phong, rất là đắc ý.
Hồ Phong mặc dù tức giận, không tiện phát tác:
-" Không phải chỉ mình ngươi biết, ta hỏi người khác cũng được mà"
Hắn thấy một nữ nhân cài kiếm nhỏ bên hông, khuôn mặt trang điểm khá đậm, hơn 20 tuổi, hắn tiến lên ôm quyền nói:
-" Vị tiểu muội này, không biết ..."
Nữ nhân kia hừ lạnh nhìn Hồ Phong:
-" Tiểu tử chết bầm này, ở nhà phụ mẫu chê ta là hài tử không chịu lớn, bây giờ tiểu tử ngươi còn khinh thường ta nữa phải không?"
Hồ Phong cứng lưỡi, thầm nghĩ:
-" Không phải các ngươi càng thích trẻ tuổi sao? thế đạo này khó sống a"
Hắn còn đang cảm thán đời bất công, nàng ta đã rút kiếm truy sát Hồ Phong rồi!
Trên một mái nhà cao, Hồ Phong thở ra một hơi dài:
-" Giang hồ quả nhiên điên cuồng, sơ sẩy một chút là mất mạng a"
Hồ Phong đành trở về quán trọ, nơi mà hắn cảm giác được sự tồn tại của bản thân.
Buổi chiều, các nàng sau một buổi trưa nghỉ ngơi, tinh thần vẫn còn có chút uể oải khi đi xe ngựa. Nhưng cũng không làm các nàng chán nản khi ở những cửa hàng trang sức.
Các nàng trên tay, ai cũng cầm một hai món trang sức, Hồ Phong khóc không ra nước mắt.
Ngọc Liên mắt đẹp nhìn Hồ Phong nói:
-" Phong công tử, đa tạ ngươi đã tặng chiếc vòng tay này, rất xinh đẹp nha"
Các nàng khác cũng không thua kém, ai bảo hắn kêu các nàng thoải mái lựa chọn chứ.
Hồ Phong cười gượng nói:
-" Chỉ cần các nàng thích là được rồi, ha ha"
Ngọc Diệp khóe miệng cũng vểnh lên đường cong, nàng đeo khăn che mặt nên không thấy mà thôi, thầm nghĩ:
-" Đồ ngốc" nàng cũng không khách khí cầm vài món trang sức yêu thích.
Lão bản cửa hàng trang sức cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Hồ Phong rất là thân thiện, như nhìn dê béo thì đúng hơn.
Tiểu Điệp cầm một cây châm hình cánh bướm, chạy tới nói với Hồ Phong:
-" Ca ca, huynh giúp muội nha"
Hồ Phong cầm cây châm giúp nàng cài lên tóc, khen nói:
-" Tiểu Điệp, muội thật là xinh đẹp, đáng yêu nữa"
Tiểu Điệp hưng phấn, xoay người một vòng nói:
-" Ca ca, thật sao?"
Hồ Phong gật đầu cười nói:
-" Ừm, rất thật"
Nàng vui vẻ ra mặt, khuôn mặt nở nụ cười, với núm đồng tiền nhíu nhíu bên má, hết sức lôi cuốn.
Hương Sam cũng chọn cho mình vài món có hình cánh bướm, các nàng ai cũng nhờ Hồ Phong giúp đỡ.
Tiểu Mạn đã thoải mái, lớn mật tiếp xúc Hồ Phong hơn trước kia.
Ngọc Diệp hai sư tỷ muội, lần này ra ngoài chủ yếu là xông pha giang hồ, cũng không cần phải trở về môn phái làm gì, bây giờ trên giang hồ khá bình ổn, cũng không có gì phát sinh đại sự.
Hồ Phong cùng đám nữ nhân rời cửa hàng trang sức, các nàng mặt cười tươi như hoa mới nở, hắn thì như mướp đắng sắp héo, chuyện tiền bạc không thể chậm trễ.
Ngọc Diệp cùng Hồ Phong sánh vai đi trên đường, nàng nhận ra hắn ủ rũ như vậy, mách bảo hắn:
-" Hồ Phong, ngươi lo lắng chuyện tiền bạc đúng không?"
Hồ Phong không phủ nhận, gật đầu nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, nàng có biện pháp gì sao? đừng nói ta đi ăn cướp nha, ta không có tồi tệ đến vậy đâu"
Ngọc Diệp lắc đầu nói:
-" Hồ Phong, ăn cướp chỉ là tiểu đạo, ngươi biết đánh bạc sao?"
Hồ Phong không hiểu đánh bạc là gì, đánh nhau thì hắn biết:
-" Ngọc Diệp cô nương, ta không biết đánh bạc a"
Ngọc Diệp thần bí nói:
-" Hồ Phong, tối nay ăn cơm xong, ta dẫn ngươi đi một nơi, đảm bảo ngươi sẽ cảm thấy thích"
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, ta nghe nàng"
Một buổi chiều đi dạo, nhẹ nhàng đánh bay của hắn không sai biệt lắm số ngân phiếu Vân Long cho.
-" Nhìn các nàng vui vẻ như vậy, bao nhiêu bạc cũng đáng, haizz" hắn không thể để các nàng mất hứng được.
Sau bữa cơm tối vui vẻ, Ngọc Liên ở lại quán trọ bảo vệ an toàn cho đám nữ nhân của hắn.
Ngọc Diệp dẫn Hồ Phong đi đến một tòa nhà to trên đường lớn, tấm biển ghi " Sòng Bạc", nơi này cách quán trọ của hắn một đoạn đường khá xa.
Xung quanh đều có những cửa hàng to lớn khác như là quán ăn, tiệm cầm đồ, cửa hàng trang sức, tửu lâu, thanh lâu ... giống như một khu vực toàn những kẻ có tiền.
Hồ Phong đứng phía ngoài, đã có thể cảm nhận được sức nóng náo nhiệt bên trong sòng bạc. Ngọc Diệp dẫn hắn cùng vào bên trong.
Nơi này cực kỳ rộng rãi, có các cột trụ nhà to lớn chống đỡ, được chia thành nhiều khu vực có nhiều người đang tụm chung cùng một chỗ.
Hồ Phong nhìn những ánh mắt tham lam, rực lửa kia, không nhịn được hỏi Ngọc Diệp.
-" Ngọc Diệp cô nương, bọn họ đang làm gì? có vẻ rất kích thích a"
Ngọc Diệp nói:
-" Hồ Phong, ngươi đi theo ta sẽ biết"
Một lúc sau, Ngọc Diệp vừa đi vừa giới thiệu cho Hồ Phong cách chơi và số bạc có thể đạt được nếu thắng.
Hồ Phong cảm khái:
-" Ngọc Diệp cô nương, tại hạ không ngờ, tiền bạc lại có thể chơi đùa như vậy, haizz" hắn đã hiểu được, cái gì cũng có thể xảy ra.
Ngọc Diệp mỉm cười nói:
-" Hồ Phong, ngươi cảm giác như thế nào về trò chơi kiếm bạc này?"
Hồ Phong không hiểu nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, nơi này đa phần là nam nhân, một nữ nhân như ngươi làm sao có thể biết được mà đến"
Nàng xấu hổ kể lại chuyện ba năm trước đây ...
Hồ Phong nha một tiếng, nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, không ngờ nàng lại có khoảng thời gian điên cuồng như vậy"
Ngọc Diệp nói:
-" Hồ Phong, lúc đó ta bị sư phụ bắt về diện bích gần 1 năm sau núi, về sau ta mới không dám nữa"
Hồ Phong nói:
-" Không ngờ một tiên tử như cô nương, bình thường thanh lãnh xinh đẹp, bên trong tính cách lại nóng bỏng như vậy a"
Ngọc Diệp mắt đẹp lườm hắn nói:
-" Hồ Phong, ngươi đang tán tỉnh ta sao? hi hi"
Hồ Phong không ngại ngùng, cười nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, tại hạ chỉ nói sự thật mà thôi, cô nương xinh đẹp như vậy, ai mà chẳng thích, ha ha"
Ngọc Diệp lười biếng nói:
-" Hồ Phong, ta và sư muội đều đã có người theo đuổi, ngươi chỉ sợ không còn cơ hội nha"
Hồ Phong nói:
-" Ngọc Diệp cô nương, cơ hội là do bản thân nắm lấy, ta không để vụt mất dễ dàng như vậy"
Ngọc Diệp nổi tính tinh nghịch, mắt đẹp đảo nói:
-" Hồ Phong, chỉ cần ngươi thắng được nhiều bạc, ta có thể suy nghĩ nha, hi hi"
Hồ Phong nghi ngờ nói:
-" Đơn giản như vậy?"
Ngọc Diệp gật đầu, ném mồi câu, nói:
-" Có thể nắm tay, hôn hay gì đó tùy thích nha, ngươi thấy thế nào? hi hi"
Hồ Phong bất ngờ nắm tay nhỏ của nàng, xoa nắn:
-" Bàn tay của nàng thật trơn mềm nha"
Ngọc Diệp rụt tay nhỏ, mắt đẹp nhìn hắn, không vui nói:
-" Hồ Phong ... ngươi" nàng chỉ đùa một chút, hắn lại vô sỉ làm thật.
Hồ Phong cười ha ha, đi vào gia nhập trong đám người điên cuồng kia.
Thực ra, bây giờ vẫn chưa đông khách chơi bạc, chỉ là sự điên cuồng trong từng ván bạc kích thích giác quan mọi người, đêm muộn mới thật sự là náo nhiệt chính thức.
Ngọc Diệp hậm hực nhìn Hồ Phong, thì thào:
-" Đừng để thua mất quần, lúc đó xem ngươi còn hí hửng được không, hừ hừ"
Sự xuất hiện của một mỹ nữ, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của một số công tử, bọn hắn đến chào đón làm quen.
Ngọc Diệp không e sợ những tên công tử bột này, rất nhanh đã nói chuyện phiếm rất vui vẻ, chỉ là không gỡ khăn che mặt mà thôi.
Hồ Phong tạm thời lãng quên Ngọc Diệp, tâm trí của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi trò chơi chẵn lẻ đơn giản. Những trò chơi khác, hắn đều xem qua và không biết chơi.
Khu vực này có lượng người chơi đông nhất, ăn thua nhanh gọn nhất.
Bên trong chén to, nhà cái sẽ lắc một xúc xắc có 6 mặt, 1 3 5 là lẻ, 2 4 6 là chẵn. Chỉ cần đặt chẵn hoặc lẻ, sau đó nhà cái sẽ mở ra và tính số điểm.
Hồ Phong đứng ngoài nhìn, thầm nhẩm số điểm nhà cái sẽ lắc ra, khá là đau đầu. Dù sao hắn cũng không phải người thường, hắn thầm vận công tăng cao giác quan, muốn tính toán chính xác số điểm xúc xắc.
Ban đầu hắn nhíu mày, ngón tay day day ấn đường:
-" Không đơn giản như mình nghĩ, động não quả nhiên là tốn năng lượng rất nhiều" những tiếng hò hét của bọn họ, không ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của hắn.
Ngọc Diệp thỉnh thoảng liếc mắt đẹp nhìn Hồ Phong, thấy hắn vẫn còn chưa tham gia, chỉ đứng suy tư gì đó, nàng hơi thất vọng.
-" Hồ Phong, ngươi thực sự không mang đến cho ta kinh hỷ nào sao?"
Hồ Phong ánh mắt như lóe lên vẹt sáng, khóe miệng vểnh lên một cường cong.