Thảo Viên sơn trang nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ. Hồ Phong vì lẩn trốn hai lão già kia, lẩn trốn ở sơn trang này là đã vài vòng, trở về phòng thì càng không có khả năng.
Hồ Phong không muốn hạnh phúc, lý tưởng của bản thân, bị hủy trên tay hai lão già kia, hắn đang thi triển khinh công cực hạn.
Vân Long cùng Thường Viên, hai người vừa đi vừa nói cười to.
-" Long huynh, hợp tác làm ăn giữa hai bên huynh cứ yên tâm, đảm bảo hợp ý đôi bên"
Vân Long vỗ bả vai Thường Viên nói:
-" Viên huynh, chuyện làm ăn không thể qua loa được, phu nhân của ta rất chú ý việc hợp tác lần này"
Thường Viên gật đầu nói:
-" Long huynh, lâu rồi chúng ta chưa uống rượu chung phải không? lần này không thể từ chối ta nữa đâu nhé"
Vân Long nhìn hắn nói:
-" Viên huynh nói gì vậy, ta làm sao có thể thất lễ được chứ, ha ha"
Thường Viên thấy Hồ Phong đang chạy tới, nhìn Vân Long nói:
-" Long huynh, kia có phải đệ tử ngươi không? đang rất vội vã nha"
Vân Long hô to:
-" Đồ nhi ngoan, ngươi làm gì mà hốt hoảng vậy? sư phụ đang cùng ..."
Hồ Phong làm gì có thời gian giải thích, ôm quyền với hai người nói:
-" Sư phụ, trang chủ, nếu có hai lão già hỏi, thì cứ nói là không thấy đồ nhi, đồ nhi đi trước" Hồ Phong chạy nhanh về phía trước.
Hai người nhìn Hồ Phong chạy đi, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì có hai lão giả xuất hiện.
Hai lão già từ trên trời hạ xuống trước mặt hai người, lão giả nói:
-" Viên trang chủ, ngươi có thấy một thiếu niên khinh công bất phàm đi qua đây không?"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực nói:
-" A di đà phật, hai vị thí chủ, có thấy đệ tử của lão nạp đi qua đây không?" hắn đã nhận định Hồ Phong là đệ tử của mình.
Lão giả bên cạnh thầm kêu lão hòa thượng vô sỉ, vội nói:
-" Đúng rồi, đệ tử của ta cũng mất tích a, hai vị có thấy đâu không?"
Thường Viên dấu chấm hỏi trong đầu, ôm quyền yếu ớt nói:
-" Hai vị tiền bối, vãn bối cùng Long huynh, đều không thấy gì cả" hắn nghĩ đệ tử Lon huynh, làm sao lại trở thành đệ tử của hai vị tiền bối này rồi?
Vân Long không nói gì, nhíu chặt lông mày.
Hai lão già không hỏi được gì, chia nhau ra đi xa.
Thường Viên nhíu mày nói:
-" Long huynh, hình như hai vị tiền bối đang tìm đệ tử của ngươi a"
Vân Long nói:
-" Không Minh đại sư cùng Phạn Lâu chân nhân, đều là đại cao thủ ẩn danh nổi tiếng, vì sao lại xuất hiện ở đây?"
Thường Viên cười nói:
-" Long huynh, hai vị tiền bối là người quen của gia phụ ta, mấy năm gần đây thường xuyên đến ngắm cảnh đàm đạo"
Vân Long gật đầu nói:
-" Đệ tử của ta, bây giờ ta cũng quản không nổi, haizz"
Thường Viên ôm bả vai Vân Long, cười sang sảng nói:
-" Long huynh, chuyện này không để ý nữa, đi, đi uống rượu thôi, ha ha"
Vân Long thở dài đi theo Thường Viên, hai người bỏ chuyện Hồ Phong sang một bên.
Hai lão già tìm Hồ Phong hai ngày không thấy tung tích, bực bội rời đi.
Một tuần sau!
Vân Long đi ra ngoài cũng hơn nửa tháng trời, cần phải trở về bàn bạc làm ăn với phu nhân. Hắn chia tay đám người Hồ Phong tại đây, trước khi đi hắn dặn dò Hồ Phong rất nhiều điều, đưa cho hắn một sấp ngân phiếu.
Trước cổng sơn trang, mọi người đưa tiễn, nhìn xe ngựa đi xa.
Nguyệt Phượng mắt đẹp ướt đẫm, Hồ Phong lau nước mắt cho nàng an ủi:
-" Nương tử, còn có ta đây mà"
Nàng ôm chầm lấy hắn, nũng nĩu nói:
-" Tướng công, thiếp tất cả nghe theo chàng, không được khi dễ thiếp đâu đó, hì hì"
Trang chủ Thường Viên nhìn Hồ Phong với ánh mắt lạ thường, hắn trở vào sơn trang.
Thường Quyên nói:
-" Hồ Phong, ngươi sẽ đi Giang Nam sao?" nàng thực sự lưu luyến đám tỷ muội Nguyệt Phượng. Luyến tiếc ai nữa thì không biết!
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Đúng vậy, bọn ta lần này đi Giang Nam, muốn xem vùng đất nơi đó phong thái ra sao?"
Thường Xuyên e sợ thiên hạ chưa loạn, hớn hở nói:
-" Phong huynh đệ, Giang Nam ta từng đi hai lần, chỉ tiếc lúc đó ta còn nhỏ nên chưa có cơ hội đi nhiều nơi nổi tiếng, quan trọng là mỹ nữ rất nhiều, ha ha"
Nguyệt Phượng mắt đẹp lườm hắn nói:
-" Tướng công nhà ta, sẽ không trăng hoa nữa đâu, phải không tướng công?" nàng ôm cổ Hồ Phong, mắt đẹp cảnh cáo.
Hồ Phong gật đầu nói:
-" Nương tử, nàng nói đúng, ta nổi tiếng là chung thủy mà, ha ha"
Tiểu Mạn nhìn hai người thân mật, thầm chua sót, những ngày qua nàng thường lén lút cùng Hồ Phong, không biết là đúng hay sai nữa?
Đám người Hồ Phong ở lại sơn trang thêm một ngày, sau đó cùng với hai sư tỷ muội Ngọc Diệp đi Giang Nam.
Thường Quyên nhìn đám người rời đi, mắt đẹp lệ nhòa:
-" Phụ thân, tại sao nữ nhi có cảm giác rất muốn khóc, hu hu" nàng khóc luôn rồi!
Thường Viên vỗ vai thơm của nàng an ủi nói:
-" Nữ nhi ngoan, bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, nếu có duyên sẽ gặp lại thôi" hắn không thích những cảnh chia ly như vậy, đi vào trong sơn trang.
Thường Xuyên mắt cũng đỏ lên, chạy vào trong sơn trang, điên cuồng luyện võ.
Có lẽ đó là cách mà hắn áp chế cảm xúc yếu đuối trong người.
Thường Quyên hai tay nhỏ nắm chặt, mắt đẹp dõi theo phương xa, có lẽ cuộc đời của nàng không gặp được hắn nữa.
Từ sơn trang đi đến tỉnh Giang Nam phải mất thêm 4 ngày ngồi xe ngựa, lần này Hồ Phong dẫn nữ nhân của hắn ra ngoài, áp lực phải nói là cực kỳ lớn.
Lần trước có Vân Long dẫn đường, hắn cảm giác bình thường. Nhưng giờ trọng trách đặt nặng lên vai của hắn.
Hồ Phong sẽ không có thuốc hối hận để uống, nếu nữ nhân hắn xảy ra chuyện hắn sẽ phải ân hận cả đời, hắn không được phép sai sót.
Việc ngồi ngựa giống như tra tấn đối với nữ nhân, mới chạy được hai ngày, các nàng đã mệt mỏi khó nhịn.
Đường đi khó khăn nên việc xóc nảy là chuyện không tránh được, hắn đành để các nàng nghỉ trọ thêm một ngày, cũng không vấn đề gì.
Thị trấn nhỏ này cũng đã giáp ranh Giang Nam, nên việc buôn bán giao thương khá thường xuyên. Nhiều đội thương buôn, bảo tiêu đi lại rất nhiều. Ngành nghề giao thương được mở rộng, nên đời sống dân chúng cũng cải thiện rất tốt.
Việc cướp bóc cũng xảy ra thường xuyên, người dân nơi này cũng nhiều lần hú vía thót tim.
Bây giờ cũng là buổi chiều, Hồ Phong chọn một quán trọ lớn, có điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho nữ nhân của hắn.
Ngọc Diệp và Ngọc Liên ở cùng một phòng, các nàng võ công thuộc hàng nhất lưu, xông pha giang hồ nhiều lần nên việc chăm sóc bản thân rất dễ dàng.
Hồ Phong cũng lưu ý hai nàng, nhưng do nữ nhân của hắn ở đây, cũng không tiện nói chuyện gì nhiều. Hai nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng đều ngó lơ bỏ qua.
Hồ Phong sắp xếp hai người ở một phòng, tiểu Châu và Hương Sam, tiểu Điệp và Nguyệt Phượng, Hồ Phong cùng tiểu Mạn và Y Nhiên. Hương Sam và Nguyệt Phượng đều biết võ công, nên sẽ ở cùng người không biết võ công.
Lời của hắn không ai được cãi, ít ra là lúc này, các nàng đều phải tuân theo sự sắp đặt, vì an toàn cao nhất.
Nếu như chỉ có một mình hắn, chẳng cần phải rắc rối nhiều như vậy làm gì.
Mọi người cơm nước xong xuôi, tán gẫu một chút, rồi đi nghỉ sớm lấy sức ngày mai đi đường.
Khi đêm đã lạnh dần, hầu như mọi người đều chìm vào giấc ngủ say, điều hắn lo sợ đã đến. Trong đêm tối, từng tiếng bước chân dồn dập, tiếng đao kiếm " keng keng" khắp nơi, Hồ Phong đứng trên nóc quán trọ nhìn xuống dưới.
Phía dưới từng tốp quan binh, bảo tiêu đại chiến cùng với đám thổ phỉ, do số lượng thổ phỉ đông đảo nên quan binh có phần chống đỡ không nổi. Đám thổ phỉ này từ trên núi xuống, thỉnh thoảng chúng nhằm vào những thương buôn nghỉ tại đây.
Quan binh cùng bảo tiêu hợp sức chống trả thổ phỉ, nhưng cũng không thể bảo vệ hết người dân được, bọn thổ phỉ thường nhân lúc đại loạn, mò vào nhà dân cướp bóc, chúng đã lan đến tận quán trọ chỗ Hồ Phong.
Phía dưới thật sự đại loạn, từng tiếng khóc, van xin, chửi rủa, đánh đập đều có.
Ngọc Liên, Ngọc Diệp đã cầm kiếm lao ra, cứu giúp dân chúng.
Hồ Phong trở lại phòng trọ, tập trung mọi người lại, nói:
-" Các nàng ở đây cẩn thận, không được tùy ý ra ngoài kia, nghe chưa?"
Đám nữ nhân đều gật đầu, nhíu mày liễu lo lắng.
Tiểu Điệp nói:
-" Ca ca, bọn người xấu ngoài kia phải không?"
Hồ Phong xoa đầu nàng nói:
-" Tiểu Điệp, muội ở đây nhớ nghe lời các vị tẩu tẩu, không được chạy loạn nghe chưa? ta đi ra ngoài, rất nhanh sẽ trở lại"
Tiểu Điệp lắc lắc tay hắn nói:
-" Ca ca, huynh phải nhanh trở lại đó, muội rất sợ"
Hương Sam nhíu mày liễu nói:
-" Tướng công, chàng nhớ cẩn thận bảo vệ bản thân, bọn thiếp chờ chàng trở về"
Hồ Phong không nán lại lâu nữa, hắn cầm đao đi ra ngoài, việc hắn cần làm là giết sạch đám thổ phỉ khốn nạn này.
Đám thổ phỉ số lượng trên 500 tên, nhưng toàn bọn ô hợp, bản tính cướp bóc làm chủ.
Phía trước đang trong thế giằng co, đằng này đã có vài chục tên cướp bóc lao vào dân chúng.
" Xoẹt" " xoẹt" " hự" " hự" hắn chỉ cần thấy thổ phỉ là một đao chém thành hai nửa, không chút lưu tình.
Đám dân chúng yếu đuối thấy có người cứu thì vui mừng, đều chạy trốn về hướng Hồ Phong.
Một thanh niên chừng 20 tuổi hô to:
-" Thiếu hiệp cứu mạng a, tiểu muội của ta còn trong tay bọn cướp"
Một thiếu nữ kêu cứu:
-" Ca ca, cứu muội với, ca ca" nàng đang bị một tên cầm đầu đám cướp chế ngự.
Hắn cười sặc sụa, lời lẽ ô uế:
-" Tiểu cô nương đừng sợ, chỉ cần làm ta vui, nàng sẽ được thả ngay thôi mà, khặc khặc"
Thanh niên bị thương khá nặng, ho sặc sụa, bất lực quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy dài nhìn tiểu muội, yếu ớt nói:
-" Tiểu muội ..."
Hồ Phong nhìn thấy một thiếu nữ chừng 14 tuổi, nàng đang cố vùng vẫy, muốn thoát khỏi tay của tên cướp.
-" Ca ca, cứu muội ..." tiếng kêu cứu của nàng như đánh vào tim của hắn.
" Xoẹt" " xoẹt" " hự" " hự" Hồ Phong cầm đao chém như thái rau.
Tên cầm đầu nóng nảy, gầm gừ nói:
-" Một lũ vô dụng, lên hết cho ta"
Khoảng chục tên cướp chần chừ đôi chút, rồi cũng cầm đao xông lên " giết".
Tên cầm đầu cười to:
-" Ha ha ha ha, tiểu nương tử, nàng là của ta, khà khà" hắn muốn hôn khuôn mặt của nàng.
Thiếu nữ gấp gáp, cắn mạnh vào tay tên cướp.
Tên cầm đầu la to:
-" A a a mịa kiếp, tiện nhân này, dám cắn bổn đại gia ta"
Thiếu nữ thoát được vòng tay của hắn, muốn chạy trốn về phía này.
Nói ra thì chậm, thời gian đó Hồ Phong mới chỉ chém chết được 3-4 tên.
Tên cầm đầu bắt được tay của nàng, hai người giằng co đôi chút.
" Xoẹt xoẹt" " xoẹt" " hự hự ..." " hự" tên cướp cuối cùng trong đám cản đường Hồ Phong ngã xuống.
Tên cầm đầu đang giơ tay, muốn tát thiếu nữ không nghe lời, thiếu nữ hoảng sợ rụt đầu nhỏ.
-" Hử ..." tay hắn đã bị Hồ Phong bắt được.
-" Mau buông tay, tên chó chết này, mau buông tay" tên cầm đầu bị Hồ Phong nắm tay đau, la lên.
Thiếu nữ đã chạy núp sau lưng Hồ Phong, mắt đẹp sùng bái.
" Rắc" " rắc"
-" A a a tay của ta ... tay của ta ... a a a" tay của tên cướp bị Hồ Phong bẻ gãy.
-" Hự" " phụt" Hồ Phong chân đá vào bụng tên cầm đầu, miệng tên đó thổ huyết.
Hồ Phong thả tên này ra, tên này quỳ hai chân xuống đất, miệng thổ huyết không ngừng.
" Xoẹt" " hự" tên cầm đầu bị chém thành hai nửa chéo người. Hồ Phong chán chơi đùa với tên này rồi.
Lúc này thanh niên kia mới khập khiễng đi tới, muốn quỳ trước mặt Hồ Phong để cảm tạ.
Hồ Phong cản hắn lại, thở dài nói:
-" Không cần làm vậy, đừng để tiểu muội của ngươi phải chịu thương tổn nữa, haizz" hắn không muốn nhìn tên ca ca bất lực này nữa, phiền lòng thêm.
Hồ Phong không quan tâm hai huynh muội này nữa, hắn đi dọn dẹp những con rệp xấu xí.
Thanh niên tên Hạ Thành nắm tay tiểu muội, nói:
-" Muội muội, muội có làm sao không? có bị thương ở đâu không?"
Hạ Khinh Lan thất thần nhìn bóng lưng Hồ Phong, nghe tiếng của Hạ Thành, nàng bừng tỉnh nói:
-" Ca ca, muội không sao đâu, huynh bị thương có nặng không? đau lắm phải không?"
Hạ Thành vuốt đầu nhỏ của nàng nói:
-" Muội muội yên tâm, ca ca của muội khỏe lắm, ha ha khụ khụ khụ" hắn phun ngụm máu do bị tên cướp đánh vào ngực.
Hạ Khinh Lan hốt hoảng nói:
-" Ca ca, huynh bị sao vậy? muội phải đi tìm thầy lang"
Hạ Thành nắm tay nàng, cười nói:
-" Muội muội yên tâm, chút nội thương này 3 ngày là khỏi, may mắn có vị thiếu hiệp kia cứu giúp, không thì..." hắn phải cảm ơn Hồ Phong mới được.
Hạ Khinh Lan cùng ca ca của nàng, đi tìm những người trong thương hội.
Trương Ngọc Diệp và Phương Ngọc Liên đều là cao thủ nhất lưu, có hai nàng gia nhập, tình thế hai bên chuyển sang giằng co. Ngọc Diệp võ công mạnh hơn Ngọc Liên không ít, nàng cùng sư muội đã thành thói quen, hai người thường xuyên hợp kích đánh bại kẻ thù dễ dàng hơn.
" Keng keng keng keng ..." " keng" " hự" " a" " a a a" " hự" " keng " keng" " keng keng" " ư" " hự"...
Nơi này rất hỗn loạn, bọn thổ phỉ đã bắt đầu nóng nảy, muốn cướp bóc thương đội, nhanh chóng rời khỏi.
" Xoẹt xoẹt xoẹt ..." " hự hự hự ..." ba bốn chục tên cướp ngã xuống dưới tay Hồ Phong, hắn tìm thân ảnh hai nữ nhân.
Đám người không biết Hồ Phong là ai, nhưng thấy hắn dễ dàng giết thổ phỉ như vậy, vui mừng phấn khởi, khí thế tăng cao.
" Keng keng keng ..." bên kia Ngọc Diệp cùng Ngọc Liên đẩy lui tên thủ lĩnh, một hồi giao tranh kịch liệt, hai nàng đã thấm ướt mồ hôi hai bên tóc mai.
Quan binh chỉ có khoảng 200 lính, ngã xuống khoảng 30 lính, bị thương trên 50. Khá bết bát!
Bảo tiêu khoảng 30 người, chỉ có võ công nhị lưu hoặc tam lưu.
Bên thổ phỉ bây giờ còn khoảng 350 tên, số lượng vẫn áp đảo nơi này.
Tên thủ lĩnh ra lệnh:
-" Ngăn cản hai nàng ta lại, mau lên" nếu cứ để hai nàng tự do chém giết, số lượng huynh đệ của tên thủ lĩnh sẽ càng giảm.
Ngọc Diệp và Ngọc Liên, nhanh chóng đối mặt thêm năm tên thuộc hàng nhị lưu, chúng áp đảo về số lượng.
" Keng keng" " keng keng keng ..." hai bên giao tranh thêm vài chục chiêu, hai nàng có vẻ yếu thế.
" A sư tỷ" Ngọc Liên bị trúng một cước vào lưng thon, nằm lăn sang một bên.
Ngọc Diệp kinh hô:
-" Sư muội" nàng chém mạnh kiếm về đám cướp, sau đó thuận thế lui về chỗ Ngọc Liên.
-" Bảo vệ hai vị cô nương" một tên bổ đầu võ công thuộc hàng nhị lưu, ra lệnh cho quan binh.
Hợp kiếm của hai nàng bị phá, thế công giảm mạnh, bọn cướp được đà xông lên.
" keng keng keng..." " hự" " hự ..." bên quan binh chết thêm vài người.
Vị bổ đầu ra lệnh:
-" Chặn lại tên kia" hắn chỉ tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh áp sát nơi hai nàng, hắn muốn trả thù cho cánh tay đang rỉ máu, bị Ngọc Diệp chém trúng.
-" Lên bắt hai ả này lại cho ta, tất có trọng thưởng, khà khà" không biết hai nàng nhan sắc ra sao? nhưng che mặt như vậy, có lẽ không quá tệ.
Ngọc Diệp dìu Ngọc Liên, quan tâm nói:
-" Sư muội, muội bị thương rồi, lui ra sau đi"
Ngọc Liên không đi nói:
-" Sư tỷ, muội không thể bỏ tỷ được"
Hai người vừa đánh vừa lui, nhưng rất nhanh phải đối mặt với tên thủ lĩnh khát máu.
-" Hai nàng không chạy được đâu, ngoan ngoãn ở lại đây đi, khà khà"
" Keng keng keng ..." Ngọc Diệp cố gắng chống đỡ đường kiếm của bọn chúng.
Vị bổ đầu cầm kiếm xông lên " keng keng keng" " hự" " phụt", hắn bị đánh thổ huyết nằm lăn ra đất, may mắn có quan binh giải vây thoát chết.
-" Phế vật" tên huynh đệ của thủ lĩnh, nhổ nước miếng nói.
Tên thủ lĩnh chém về phía hai nàng, Ngọc Diệp đẩy Ngọc Liên ra tránh được đao của hắn.
" Keng keng keng..." Ngọc Diệp bị tách ra với nàng, cố gắng cầm kiếm chém vài tên cướp. Nàng bị một tên đánh vào tay, rớt kiếm xuống đất.
Tên thủ lĩnh cười khà khà nói:
-" Bắt ả cho ta" vài tên xông lên chế ngự lại Ngọc Liên.
-" Không ... sư muội ... các ngươi đáng chết" Ngọc Diệp cầm kiếm liều chết xông lên.
" Keng" " keng" " keng .." nàng bị ngăn cản thế công.
-" Không dễ vậy đâu, dám đối đầu với ta, các nàng thật bản lĩnh đó, nhưng còn kém xa, khặc khặc"
Một tên cướp nói:
-" Đại ca, không ổn rồi, có tên tiểu tử mạnh mẽ lắm, chúng ta rút thôi"
Tên thủ lĩnh nhìn huynh đệ đang ngã xuống, ra lệnh:
-" Huynh đệ rút lui"
Hắn nhìn một tên cướp nói:
-" Mang nàng này đi, đêm nay ta phải ..." " xoẹt" " hự" hắn bị chẻ làm đôi.
-" Hồ Phong, mau tìm Ngọc Liên, nàng bị bắt đi rồi" Ngọc Diệp kinh hô.
Thì ra một tên cướp đã vác nàng trên lưng, chạy mất tích trong đám đông.
-" Sư tỷ, cứu muội..." Ngọc Liên hô yếu ớt.
Một tên cướp kinh hô:
-" Thủ lĩnh chết rồi, mau chạy a" cả đám vứt đao bỏ chạy tán loạn, vẫn có nhiều tên ngoan cố chống lại.
Hồ Phong nói vội:
-" Ngọc Diệp cô nương, ngươi trở lại phòng trọ bảo vệ nữ nhân của ta, ta đi cứu Ngọc Liên" hắn không đợi nàng trả lời, đã vung đao lên tiến vào.
"Xoẹt" " xoẹt" " xoẹt..." hắn chém vài tên cản đường, thi triển khinh công đuổi theo.
Ngọc Diệp mắt đẹp tràn đầy lo lắng, nhìn bóng lưng Hồ Phong khuất sau màn đêm vô tận, nàng cảm giác bất lực.
Vị bổ đầu đi đến ôm quyền nói:
-" Cô nương không sao chứ? cảm ơn vì đã ra tay hỗ trợ"
Ngọc Liên nào có tâm tình gì nữa:
-" Không có gì, cáo từ" nàng trở lại phòng trọ theo lời Hồ Phong.
Vị bổ đầu nhìn nàng rời đi, tiếc nuối nói:
-" Chưa kịp hỏi phương danh của nàng để đa tạ nữa" hắn quay đi làm công việc của mình.
Tên cướp hùng hục vác Ngọc Liên chạy trở về hang ổ.
Căn phòng trống không, trong phòng chỉ có vài ngọn đèn thắp sáng choang.
Ngọc Liên bị dây thừng trói hai tay ra phía sau, chân cũng bị cột dây thừng, nàng giãy dụa nằm ở dưới nền nhà.
-" Thả ta ra ... thả ta ra ..." nàng cố hét sau khăn che mặt, tức giận thở phì phì.
Tên cướp không quan tâm nàng nói, hắn nhìn cơ thể nõn nà đang giãy dụa kia mà khao khát khó nhịn.
Hắn đi đến nhìn xuống nàng, cười to:
-" Tiểu cô nương, ta sẽ chiêm ngưỡng dung nhan của nàng ra sao?"
Ngọc Liên tức giận nói:
-" Ngươi không được động vào ta, sư tỷ sẽ đến cứu ta, ngươi sẽ đẹp mặt"
Tên cướp ngồi xổm trước mặt nàng, mắt quan sát từ trên xuống dưới, chậc chậc khen:
-" Không cần nhìn mặt của nàng, ta đánh giá cơ thể của nàng rất cao, nhìn đường cong này nè, khà khà" tay của hắn khua khua run run phía trên Ngọc Liên.
Ngọc Liên tức giận, nằm lăn ra xa tránh khỏi hắn.
-" Vô sỉ dâm tặc, sư tỷ sẽ giết ngươi"
Tên cướp lắc đầu nói:
-" Nàng rất ngoan cố, sư tỷ của nàng cũng không cứu được nàng"
Ngọc Liên mắt đỏ lên nói:
-" Ngươi dám động vào ta, ta sẽ chết cho ngươi coi"
Tên cướp không thèm đấu khẩu với nàng, hắn đi đến kéo khăn che mặt của nàng xuống.
"A a a " Ngọc Liên cắn ngón tay của hắn, hắn kêu đau rụt lại, nhưng vẫn kịp tháo khăn che mặt của nàng.
-" Khà khà, không ngờ lại là tiểu mỹ nhân, số mệnh của nàng gặp được ta chính là có duyên đó nha"
" Phi" Ngọc Liên phỉ nhổ hắn
-" Nằm mơ đi tên dâm tặc"
Hồ Phong không biết tên kia chạy đi phòng nào, nhưng nghe tiếng động trong đêm tối quá dễ dàng nhận ra.
Tên dâm tặc đi đến trước mặt nàng nói:
-" Tiểu mỹ nhân, chỉ cần nàng toàn tâm toàn ý theo ta, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này, hai ta sẽ như đôi thần tiên quyến lữ mãi không rời"
Ngọc Liên muốn ói, nói:
-" Ngươi cút đi, ta không thích ngươi"
Tên cướp không nản lòng nói:
-" Vậy thì ta sẽ chinh phục thân xác của nàng trước vậy, nàng sẽ sớm nhận ra, hai chúng ta sinh ra là để cho nhau" hắn vươn tay muốn cởi y phục của nàng.
Ngọc Liên chết cũng không theo, người lăn trên nền, rời xa bàn tay dơ bẩn của hắn.
Tên cướp cười sáng lạn:
-" Nàng chạy đi đâu"
-" A a a" tiếng hét thất thanh của thiếu nữ vang vọng căn phòng.
Một tên cướp đứng bên ngoài, cười nói:
-" Tam ca bữa nay trâu bò thật, gần hai canh giờ vẫn chưa ra, khà khà"
Tên bên cạnh lắc đầu nói:
-" Nghe nói tam ca có cả thuốc tăng cường chuyện đó, cô nương này chắc sướng chết ngất đi ấy chứ"
-" Hi vọng nàng ta còn sức tiếp chúng ta"...