Chương 59: Đến sơn trang

Sự việc ở tiêu cục đã ổn thỏa, Vân Long cùng đám người Hồ Phong lên đường rời đi một chuyến, họ ngồi xe ngựa hơn một tuần mới đến Thảo Viên sơn trang.

Sơn trang rất rộng với nhiều khu vực khác nhau, đặc biệt là trung tâm sơn trang có một hồ nước rất rộng nhìn trong vắt, ở giữa hồ có một khu đất bồi với thảm thực vật xanh tốt. Nơi này được xây dựng một ngôi đình nhỏ, nối liền bằng một cây cầu dài bằng gỗ.

Đám người Hồ Phong đến sơn trang, đã được bố trí ở phòng dành cho khách quý. Mỗi phòng đều có gian chính và gian phụ, mọi thứ sinh hoạt đều đầy đủ.

Vân Long gặp được trang chủ Thường Viên, hai người đi làm công việc của mình.

Tiểu Điệp ngồi xuống xoa xoa chân nhỏ, chu miệng nói:

-" Ca ca xấu xa, muội đi hết nổi rồi a, huynh không quan tâm đến tiểu muội gì hết"

Hồ Phong đang nắm tay Hương Sam và Niệm Châu đi phía trước, nghe được tiểu Điệp nói, hắn quay lại chỗ tiểu Điệp, ngồi thấp xuống, đưa lưng về phía nàng nói:

-" Tiểu nha đầu, mau lên đây đi"

Tiểu Điệp hưng phấn leo lên, được Hồ Phong cõng trên lưng, nàng ôm cổ hắn vui sướng reo lên:

-" Ca ca, huynh thật tốt với muội đó nha"

Hồ Phong cười cười, lắc đầu nói:

-" Tiểu nha đầu ngốc, ta không tốt với với muội thì tốt với ai nữa?"

Tiểu Điệp đầu nhỏ tựa vào lưng hắn nói:

-" Ca ca, muội rất thích cảm giác như lúc này, rất thoải mái nha"

Hồ Phong cõng tiểu Điệp đi ngang cùng năm nữ nhân, cười nói:

-" Các nàng thấy chưa, làm ca ca khổ quá a"

Tiểu Điệp hạnh phúc le lưỡi nhỏ với năm người, như kiểu ta đây độc chiếm Hồ Phong vậy.

-" Ca ca, sắc mặt các vị tẩu tẩu không được tốt nha, muội rất sợ đó"

Nguyệt Phượng hai ngón tay chọc lét tiêu Điệp, tiểu Điệp cười a hahahihi, cầu cứu Hồ Phong nói:

-" Ca ca, cứu muội, các vị tẩu tẩu chơi xấu nha" các nàng xúm vào chọc lét tiểu Điệp.

Hồ Phong vận khinh công, cõng tiểu Điệp nhảy lên thành cầu, đạp chân nhẹ nhàng chạy đi xa, một lúc sau đã đứng trên đỉnh ngôi đình.

Tiểu Điệp thích thú la to:

-" Ca ca, vui quá, muội muốn đi lần nữa nha" nàng giật giật cánh tay của hắn.

Hồ Phong không làm nàng thất vọng, hắn cõng nàng nhảy trở lại với chỗ đám nữ nhân trên cầu gỗ.

Nhìn phong cảnh nơi này sơn thủy hữu tình, như tranh thủy mặc, tươi mới sống động, rất nên thơ.

Đám người Hồ Phong xuống đình ngồi nghỉ mát, hắn làm nhiệm vụ đấm bóp chân cho các nàng.

Tiểu Mạn xấu hổ, hâm mộ nhìn các nàng, Hồ Phong cũng muốn nắn bóp chân cho tiểu Mạn, nhưng đều bị nương tử của hắn trừng mắt cảnh cáo.

Tiểu Điệp hai tay nhỏ che miệng cười khúc khích không ngừng:

-" Ca ca, huynh thật yếu gà đó nha, hi hi"

Hồ Phong xắn tay áo lên nói:

-" Tiểu Điệp, muội ngứa mông đúng không? hừ hừ"

Tiểu Điệp trốn sau lưng các vị tẩu tẩu, làm mặt quỷ với hắn, nói:

-" Ca ca, đố huynh bắt được muội đó, lêu lêu" nàng được các vị tẩu tẩu bảo vệ gắt gao.

Hồ Phong tức giận không làm gì được, đành luyện vài bài quyền đơn giản giải sầu.

Đám người ngồi trong đình nhìn ra hồ nước trong xanh, gió thổi hiu hiu mát rượi của buổi sáng sớm, làm tinh thần phấn chấn hồ hởi.

Tiểu Điệp mắt sáng lên, hưng phấn hai chân nhỏ chạy lên cầu, với tay nói:

-" Liên tỷ, Diệp tỷ, bọn muội ở đây" nàng nhận ra ngay hai người mang khăn che mặt.

Phương Ngọc Liên và Trương Ngọc Điệp, hai sư tỷ muội ngạc nhiên nhìn tiểu Điệp.

Ngọc Liên nắm tay tiểu Điệp nói:

-" Điệp muội, lâu rồi không gặp, muội càng ngày xinh đẹp đó nha, hi hi"

Ngọc Diệp mỉm cười nói:

-" Tiểu Điệp, muội sao lại ở đây? đám người Nguyệt Phượng cũng đến đây sao?"

Tiểu Điệp mặt nhỏ vui vẻ nói:

-" Diệp tỷ, muội cùng bọn họ đang ở trong đình nghỉ mát đó nha"

Thiếu niên đi bên cạnh Ngọc Diệp, hắn tò mò nhìn tiểu Điệp:

-" Tiểu cô nương, trông núm đồng tiền thật xinh đẹp nha"

Tiểu Điệp đỏ mặt lên, mắt đẹp nhìn Ngọc Diệp, Ngọc Liên xin giúp đỡ.

Ngọc Liên nói:

-" Tiểu Điệp, vị này là tiểu thiếu gia Thường Xuyên của sơn trang này" hắn năm nay 15 tuổi, cao 1m7.

Nàng nhìn người bên cạnh Thường Xuyên, nói tiếp:

-" Còn đây là đại tiểu thư Thường Quyên, tỷ tỷ của tiểu thiếu gia Thường Xuyên" nàng năm nay 17 tuổi, cao 1m61.

Thường Quyên mỉm cười nói:

-" Vị tiểu muội xinh đẹp này, xin chào nha, hi hi"

Lúc này đám người Hồ Phong cũng đi lên cầu gỗ, tụ hợp với tiểu Điệp, mọi người rất nhanh đã làm quen.

Thường Xuyên mắt nhìn Hồ Phong tò mò nói:

-" Hồ Điệp cô nương, vị đại ca này là ca ca của nàng sao?"

Hồ Phong cũng đánh giá vị tiểu thiếu gia tên Thường Xuyên này, thầm nghĩ:

-" Nhìn cũng không tệ a"

Tiểu Điệp cũng không e ngại nhiều, tự tin khoác tay Hồ Phong giới thiệu:

-" Xuyên tiểu huynh, ca ca của muội tên Hồ Phong, hơn muội một tuổi, huynh ấy rất rất lợi hại đó nhen" nàng rất vui vẻ khoe ca ca của mình với mọi người.

Thường Quyên mắt đẹp nhìn Hồ Phong, cười nói:

-" Hồ Điệp muội, muội năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Ngọc Liên bên cạnh cũng chen nói chuyện:

-" Tiểu Điệp, muội ấy mới hơn 13 tuổi thôi nha"

Thường Quyên nói:

-" Nói như vậy, vị công tử này mới 14 tuổi thôi sao? còn thua tuổi tiểu đệ ta nữa nha".

Thường Xuyên đứng bên cạnh Hồ Phong, xấu hổ mặt đỏ lên. Hồ Phong 14 tuổi mà cao 1m76, to con hơn hắn nhiều nữa.

-" Không phải chứ? ta tưởng hắn phải 16 tuổi rồi đó, các ngươi đừng lừa ta nha"

Hồ Phong cũng thông cảm cho vị tiểu thiếu gia này, hắn vỗ vai Thường Xuyên " bộp bộp" an ủi nói:

-" Vị tiểu huynh này, huynh cũng đừng nản lòng, tuy hơi kém một chút, nhưng vẫn còn nhiều thời gian đúng không?"

Thường Xuyên ủ rũ gật đầu:

-" Hi vọng như vậy đi"

Về vụ rất rất lợi hại của Hồ Phong, đám người Thường Quyên trực tiếp bỏ qua, thiếu niên 14 tuổi bản lĩnh được bao nhiêu chứ.

Hồ Phong cũng không phải loại người thích khoe khoang trước mặt người lạ, người quen thì khác.

Mọi người căn bản đều là người quen biết cũ, hai tỷ đệ Thường Quyên cũng nhanh chóng thân quen, dù sao làm chủ nhân nơi này, cũng không thể khách sáo mãi được.

Trong đình nghỉ mát, oanh oanh yến yến tiếng cười của nữ nhân, Hồ Phong và Thường Xuyên bị cho ra rìa.

Thường Xuyên lôi kéo Hồ Phong đi ra ngoài, mỉm cười nói:

-" Phong đệ, nghe Điệp muội nói ngươi rất lợi hại, chúng ta có thể luận bàn một chút được không? yên tâm ta sẽ nhẽ nhường ngươi ba chiêu" hắn giơ ba ngón tay trước mặt Hồ Phong.

Hồ Phong không biết bản lĩnh của Thường Xuyên ra sao? hắn không muốn khi dễ kẻ yếu a?

-" Xuyên huynh, chuyện này..."

Thường Xuyên hiểu lầm Hồ Phong sợ không dám luận bàn, nghiêm mặt chính khí nói:

-" Phong đệ, nam tử hán đại trượng phu, không thể sợ chiến a, ta nhường đệ 5 chiêu, thế nào?" hắn giơ năm ngón tay ra.

Thường Xuyên thấy hai người thì thầm to nhỏ, đi đến hỏi:

-" Hai người các ngươi làm gì ở đây nha?"

Thường Xuyên gãi đầu nói:

-" Đại tỷ, tiểu đệ muốn mời Phong huynh đệ luận bàn một chút a, đại tỷ, tỷ thấy sao?"

Thường Quyên nhíu mày liễu nói:

-" Nam nhân các ngươi sao cứ muốn động chân động tay vậy, không thể ngồi một chỗ, nắm tay nói chuyện như bọn ta sao?"

Thường Xuyên mặt đen lại, thầm nghĩ:

-" Ta mà như các ngươi, ta chẳng phải làm nữ nhân luôn sao!"

Hắn nói:

-" Đại tỷ, chúng ta sẽ đi đấu võ trường, các ngươi có đi luôn không? xem bọn ta tỉ thí"

Thường Quyên nhìn Hồ Phong một chút, bất đắc dĩ đi vào trong đình một lúc, dẫn theo đám người cùng đi đấu võ trường.

Thường Xuyên hưng phấn, hắn luyện tập rất chăm chỉ, lâu lắm rồi chưa luận bàn cùng người khác.

Đám nữ nhân đi trên đường miệng nhỏ không ngừng, líu ríu những chuyện thầm kín gì đó.

Hồ Phong thường nhận được những ánh mắt khác lạ nhìn, hắn ngáp dài trừng mắt nhìn các nàng, mọi người một đường vui vẻ cũng đã đến đấu võ trường.

Đấu võ trường có hai khu vực lớn nhỏ khác nhau, khu vực lớn giành để tập luyện võ nghệ, khu vực nhỏ có đấu võ đài để luận võ.

Đám người đi ngang qua khu vực lớn, đến khu vực đấu võ đài.

Đấu võ đài được xây dựng bằng những tảng đá lớn, bốn góc đều có những cọc gỗ to bằng cột nhà, các cột gỗ nối với nhau bằng những sợi dây thừng to bằng bắp chân.

Thường Xuyên nhảy lên võ đài, cười nói:

-" Các vị tỷ muội, ta lần này tỉ thí cùng Phong đệ, xem như góp vui cho mọi người, ha ha"

Hồ Phong nhún chân, nhẹ nhàng ở trên võ đài, nhìn Thường Xuyên nói:

-" Xuyên huynh à, đừng để tiểu đệ ta thất vọng nha?"

Ở dưới võ đài, đám nữ nhân mắt đẹp theo dõi...

Thường Xuyên thầm hô " không ổn", nhìn khinh công của Hồ Phong, hắn thầm e ngại, chẳng nghĩ đến nhường 5 chiêu nào nữa.

-" Phong đệ, tiếp chiêu" hai bàn tay hắn như thành chảo, quào về phía ngực Hồ Phong.

Hồ Phong chân lui một bước, dễ dàng né tránh, cũng quan sát bàn tay của Thường Xuyên ra chiêu.

Thường Xuyên không nản lòng, hai chân đạp xuống nền lấy đà tiếp tục tấn công, hắn thi triển toàn bộ bản lĩnh vẫn không chạm được góc áo của Hồ Phong, người mệt thở hồng hộc.

Hồ Phong giờ mới ra tay, hắn nhanh chóng nắm được thắt lưng của Thường Xuyên, nhấc bổng hắn lên trời, một tay chắp sau lưng trông rất nhẹ nhàng.

Tiểu Điệp hoan hô:

-" Ca ca giỏi quá, muội cũng muốn chơi" nàng chạy lên võ đài nắm áo Hồ Phong chu miệng đòi hỏi.

Thường Xuyên khóc không ra nước mắt, bị Hồ Phong bắt như bắt gà, hắn xem như triệt để hoài nghi nhân sinh.

Đám nữ nhân nhìn Hồ Phong, ánh mắt như có tinh quang, cảm giác rất khó tả.

Thường Xuyên đang ủ rũ thì ánh mắt như sáng lên, hô lên:

-" Tiếu thúc, tại sao thúc lại ở đây?"

Thường Tiếu cười lắc đầu:

-" Tiểu Xuyên, ngươi không phải đối thủ của thiếu hiệp này đâu, ài" hắn nhìn Hồ Phong gật đầu.

Hồ Phong gật đầu đáp lễ, lẳng lặng nhìn Thường Tiếu.

Thường Xuyên đắng chát nói:

-" Tiếu thúc, ta đã luyện tập rất chăm chỉ a"

Thường Tiếu cười khổ, quay sang mỉm cười với Hồ Phong, nói:

-" Vị thiếu hiệp này, bản lĩnh của ngươi không tồi a, ngươi có thể luận bàn với ta một chút không?"

Hồ Phong cười nói:

-" Tốt, xin mời" hắn chắp tay sau lưng chờ đợi.

Thường Xuyên và tiểu Điệp đi xuống dưới, nhường chỗ cho hai người.

Thường Quyên mắt đẹp lườm tiểu đệ của mình, nói:

-" Làm sao vậy? hài lòng rồi chứ? hừ"

Thường Xuyên gãi đầu xấu hổ nói:

-" Đại tỷ à, tiểu đệ chỉ là nhất thời sơ xuất, nên mới bại nhanh như vậy" hắn vẫn chưa cam lòng cho lắm.

Ngọc Diệp lắc đầu nói:

-" Xuyên đệ, ngươi xem đi rồi biết, chênh lệch thế nào nhìn là biết ngay mà"

Ngọc Liên che miệng cười nói:

-" Tiểu Điệp muội muội rất tự tin với ca ca của mình đó nha"

Tiểu Điệp hất cằm nhỏ nhìn mọi người nói:

-" Ca ca muội là giỏi nhất, hì hì"

Hương Sam cũng từng thấy Hồ Phong giao chiến với những tiền bối cao thủ, nàng khẳng định Hồ Phong cực kỳ mạnh mẽ. Trên phương diện nào chưa biết được.

Trên võ đài, gió thổi tung bay y phục của hai người, Thường Tiếu cười ha ha nhìn bộ dạng thong dong của Hồ Phong.

-" Thiếu hiệp, lâu lắm rồi ta mới thấy có người rất tự tin như ngươi".

Hồ Phong đánh giá vị trung niên này một chút, lắc đầu nói:

-" Đại thúc nói đúng, tự tin vì có thực lực, không có gì sai chứ?"

Thường Tiếu cười to:

-" Phải hay không? phải đánh mới biết được a"

Hồ Phong gật đầu, nói:

-" Đại thúc, bắt đầu đi, hơn một tuần nay ta cũng chưa động võ rồi"

Thường Tiếu cười sang sảng, hai nắm đấm thành quyền, tấn công Hồ Phong:

-" Thiếu hiệp, cẩn thận rồi"

Thường Xuyên hô to:

-" Động thủ rồi, thúc thúc cố lên"

Tiểu Điệp căm tức nhìn hắn, hô to:

-" Ca ca cố lên, ca ca cố lên"

Hai người ở dưới cũng đang cổ vũ hết mình, đám nữ nhân tránh xa bọn họ một khoảng cách xa.

Hồ Phong vì tôn trọng người ta là chủ nhà, nên hắn cũng không làm gì nhiều, đa phần là né tránh và đỡ đòn, rất ít khi phản đòn.

Thường Tiếu thuộc hàng gần như cao thủ, hắn sử dụng chảo là chính, từng chiêu ra đòn khá hiểm hóc, hắn đánh mãi mà không chiếm được ưu thế gì, hắn thầm nghĩ:

-" Ta có phải lâu rồi không động thủ, võ công rút lui, một thiếu niên mà đối phó cũng không xong" hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Bên dưới võ đài, Thường Quyên mắt đẹp chăm chú nhìn từng động tác nhẹ nhõm thong dong của Hồ Phong, nhìn Tiếu thúc quyền cước uy mãnh như hổ, nhưng cũng cách đèn cạn dầu không xa, nàng giường như đã biết kết quả.

Hồ Phong đã chán ngấy phải chơi với kẻ quá yếu này rồi, hắn đánh sơ qua vài quyền, đánh một quyền vào ngực Thường Tiếu, hắn giả bộ lui ba bước, xoa xoa ngực.

Ôm quyền nói:

-" Đại thúc võ công cao cường, tiểu điệt bị thua không oan"

Thường Tiếu đã thở không ra hơi, nghe được hắn nói thì vui mừng, giọng ôn tồn khuyên bảo:

-" Thiếu hiệp khá lắm, ta cũng chỉ rèn luyện gân cốt một chút, không làm bị thương thiếu hiệp chứ? ha ha"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Tiểu điệt không sao, may mắn đại thúc hạ thủ không nặng" hắn thầm thề, lần sau sẽ không lung tung luận võ nữa.

Hai người khách sáo với nhau một chút, Thường Tiếu thở phào cáo từ đám người.

Thường Xuyên hất mặt nhìn tiểu Điệp nói:

-" Điệp muội, muội thua rồi đó nhé, phải cho ta hôn một cái đó"

Tiểu Điệp chơi không nhận nợ, mặt đỏ bừng chạy trốn, núp sau lưng Thường Quyên nói:

-" Quyên tỷ, Xuyên huynh khi dễ muội a" nàng làm mặt quỷ với Thường Xuyên.

Thường Quyên trừng mắt nhìn Thường Xuyên, mắt đẹp nhìn thân ảnh đã xuống võ đài.

Thường Xuyên ủy khuất, thầm thề trong lòng:

-" Ta sẽ không bao giờ đánh cuộc với nữ nhân nữa a".

Thường Quyên dẫn các vị khách đi tham quan khắp nơi, đói bụng thì có người mang cơm tận nơi, coi như đi dã ngoại, không làm gián đoạn hứng thú của mọi người.

Ngọc Liên và Ngọc Điệp cũng đã bỏ khăn che mặt, hai khuôn mặt xinh đẹp như tranh, hơn đám nương tử Hồ Phong một bậc, có lẽ nhiều phần do khí chất.

Hồ Phong cũng phải nhìn nhiều các nàng vài lần, thầm so đo:

-" Ngọc Liên hoạt bát đáng yêu, Ngọc Diệp thanh lãnh cao quý, nhưng quan trọng là chỉ cần nhìn hai nàng một lần sẽ khó quên được" hắn có chút rung động về sắc đẹp của hai nàng.

Thường Xuyên đôi mắt hình trái tim nhìn hai nàng, kém chút chảy nước dãi ra mà thôi.

Đám nữ nhân nhìn hai nàng cũng có chút ước ao, hâm mộ.

Nguyệt Phượng bấm eo Hồ Phong, nàng phải quản chặt chẽ quân số nữ nhân của tướng công, không thể để gia tăng thêm được.

Hồ Phong mặt mũi ủ rũ, các nàng hài lòng gật đầu.

Thường Xuyên không ngờ, bốn cô nương xinh đẹp lại là nương tử của Phong đệ, hắn vẫn còn chưa có mảnh tình vắt vai đây nè.

Ngọc Liên cười khổ:

-" Phượng tỷ, muội nói phải cẩn thận hắn, mà bây giờ như vậy sao?"

Nguyệt Phượng mặt đỏ bừng, nàng không nghĩ đến Ngọc Liên lại nhắc đến chuyện cũ.

Hồ Phong vểnh tai nghe, nhưng bị các nàng trừng mắt đẹp, hắn lại ủ rũ nữa rồi.

Tiểu Điệp vuốt vuốt lưng Hồ Phong, an ủi ca ca bị các vị tẩu tẩu khi dễ.

Thường Xuyên thầm thề trong lòng:

-" Ta không thể như Phong đệ được, quá yếu nhược a, ta cần mạnh mẽ trong tình yêu"

Ngọc Diệp nhìn Hồ Phong bị đám nữ nhân khi dễ, không hiểu sao cảm thấy buồn cười, cười khúc khích:

-" Các ngươi như vậy, không sợ hắn bỏ chạy sao?"

-" Hắn dám" đám nữ nhân đồng thanh.

Thường Xuyên thầm le lưỡi, hắn nhìn Hồ Phong với ánh mắt thương cảm.

Y Nhiên cười nói:

-" Tướng công, chàng có muốn Ngọc Diệp tỷ không?"

Hồ Phong gật gật đầu, thầm kêu " không ổn" rồi lại lắc lắc đầu.

Đám nữ nhân này muốn hại tướng công của các nàng a.

Quan hệ của đám người khá là phức tạp...

Đến xế chiều mọi người đã mệt mỏi, nhưng cũng đi gần hết những nơi đẹp nổi tiếng của sơn trang, tâm trạng cũng không đến nỗi tồi.

Hồ Phong cõng tiểu Điệp, cùng đám nữ nhân trở về nơi giành cho khách quý.

Vân Long có ghé qua thăm một lần, nhưng hắn lại tiếp tục làm công việc của mình.

Đêm xuống thời gian hoạt động của Hồ Phong, hắn đang phân vân nhìn về phía phòng của các nàng.

Hồ Phong quyết định đi phòng của Niệm Châu, hắn gõ cửa khẽ nói:

-" Nương tử, mau mở cửa cho tướng công a"

" Cạch" tiểu Châu mở cửa ra, nàng mặc bộ áo ngủ mỏng manh, mắt đẹp nhìn hắn nói:

-" Tướng công, mau vào phòng đi, ngoài trời lạnh a"

Hồ Phong đi vào, cài cửa lại, ôm chầm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.

Tiểu Châu mặt đỏ lên nói:

-" Tướng công, chàng từ từ thôi a, thiếp cũng đang rất ngứa, hi hi"

Hồ Phong cười vui vẻ, bàn tay xoa nắn mông căng của nàng, hắn nâng cằm của nàng lên, miệng rộng ngoạm đôi môi mềm mại, liếm mút " chụt chụt".

Tiểu Châu ôm eo của hắn, vươn lưỡi nhỏ, cùng hắn hôn say đắm. Được một lúc hai người rời môi, nước miếng còn vương trên khóe môi.

Hồ Phong gỡ hết y phục của nàng, thân thể trần như nhộng hiện ngay trước mắt, dương vật của hắn căng cứng khó chịu trong quần. Hắn gỡ bỏ y phục, lộ ra dương vật bốc hỏa, khao khát khó nhịn.

Tiểu Châu nói:

-" Tướng công, thiếp muốn"

Hồ Phong phất tay, ngọn đèn bị dập tắt, trong phòng tối om.

Tiểu Châu bị hắn bế vào đặt xuống giường, nàng ôm cổ hắn không rời. Hồ Phong leo lên giường, tách hai chân của nàng ra, nâng thương đâm vào.

-" Hự ư ư tướng công" nàng nỉ non.

Hồ Phong thúc dương vật mạnh mẽ hơn nữa:

Phạch ... phạch ... phạch ...

Nàng rên rỉ:

Ư ... ư ... ư ...

Hắn đồng thời đưa bàn tay bóp hai bầu vú, miệng hôn mút núm vú " chùn chụt"

Tiểu Châu sung sướng uốn éo thân người, miệng thở dốc theo từng nhịp đâm dương vật của hắn.

Hai người hòa làm một thể được một lúc, tiểu Châu giật giật mông rên hừ hừ:

-" A a a thiếp ra"

Dâm thủy của nàng chảy ra ướt cả thân dương vật, hắn đẩy mông của nàng lên, dương vật càng vào sâu thêm một chút, kèm theo tiếng rên rỉ của nàng.

Ư ... ư ... ư ...

Phạch ... phạch ... phạch ...

Hồ Phong nhấp rất nhanh và mạnh, muốn đâm sâu vào trong nơi ẩm ướt này.

Tiểu Châu miệng thở dốc liên tục, hai bàn tay nhỏ bám bấu ga trải giường, cơ thể đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

-" A a a mạnh nữa lên, đâm mạnh vào a a a "

Phạch ... phạch ... phạch ...

Một lúc sau, trong bóng đêm chỉ có tiếng thở dốc rên rỉ và tiếng va chạm xác thịt trong căn phòng vắng lặng.

Tiểu Châu chịu không được nữa:

-" Thiếp ra a a a"

Hồ Phong cũng cố nhấp nhanh vài cái, phóng tinh nguyên tràn vào tử cung của nàng.

Tiểu Châu thở phì phì:

-" Của chàng nóng quá, sướng quá tướng công"

Hồ Phong chưa rút dương vật ra mà để trong nơi ấm áp này, cười nói:

-" Nương tử, ta sẽ không rút ra nữa, ở bên trong ấm áp quá"

Tiểu Châu đập đập tay nhỏ lên ngực hắn nói:

-" Tướng công hư hỏng, chỉ biết trêu người ta thôi"

Bên ngoài cửa, Nguyệt Phượng đập cánh cửa nói:

-" Tiểu Châu, muội ngủ rồi sao? mở cửa ta vào nha"

Hồ Phong rút dương vật ra, hôn môi nàng một cái, thì thầm vào tai nàng:

-" Suỵt... nương tử, nàng nằm yên đây nha, đừng lên tiếng đó"

Tiểu Châu không biết hắn muốn làm gì, nằm trên giường im lặng tò mò.

Hồ Phong lặng lẽ đi ra cửa, kéo chốt cửa.

Nguyệt Phượng thấy chốt cửa mở, nàng đẩy cửa vào nói:

-" Tiểu Châu, muội sao không thắp đèn lên cho sáng?" nàng đi vào trong gần chỗ cái bàn.

-" Ưm ưm ưm" nàng bị một bàn tay che miệng, cơ thể mềm mại bị ôm chặt, nàng giãy dụa nhưng vô ích.

Hồ Phong bàn tay to bóp hai bầu vú của nàng, hắn xoa bóp thỏa thích, luồn tay vào trong tiết y của nàng móc nước nhờn.

-" Ưm tướng công, chàng làm gì thế?" nàng nghĩ trong đầu.

Hồ Phong kéo tay dính nước nhờn ra, nói khẽ vào tai của nàng:

-" Nương tử, nàng đã ướt như vậy sao?" hắn nhanh chóng lột sạch y phục của nàng ra, bế về phía giường.

Nguyệt Phượng để mặc hắn bế đi, hờn dỗi nói:

-" Tướng công, chàng khi dễ thiếp nha, thiếp bắt đền chàng đó, hừ hừ"

Hồ Phong đặt nàng lên giường nói:

-" Nương tử yên tâm, tướng công sẽ đền bù cho nàng ngay thôi"

Hắn lên giường đặt nàng quỳ gối phía trước, mông chổng lên cao, hắn cầm dương vật cương cứng đặt ngay cửa mình.

-" Ọp" dương vật đi vào sâu bên trong hang động.

-" Hự ư ư tướng công vào nhanh quá, vào sâu bên trong hết rồi a ư ư"

Hồ Phong bàn tay vỗ mông căng của nàng, kích thích dương vật đâm sâu hơn nữa.

Phạch ... phạch ... phạch ....

Nguyệt Phượng chống tay, bàn tay nắm ga trải giường chịu sự trùng kích của hắn.

Ư ... ư ... ư ... ư .... ư ....

Tiểu Châu trong đêm vẫn cảm giác được, dương vật của Hồ Phong đang đâm mạnh vào trong người tiểu thư. Nàng nghĩ giống như chính mình bị trùng kích bởi dương vật của Hồ Phong, bàn tay của nàng móc âm hộ, thầm rên rỉ

Ư ... ư ... ư ... ư .... ư ...

Phạch ... phạch .... phạch ...

Hồ Phong vẫn đâm mạnh vào trong tiểu huyệt của Nguyệt Phượng, nước chảy lênh láng, hắn rút dương vật ra, chuyển sang bú liếm cho nàng.

Hai bàn tay nắm mông, miệng hôn liếm mút âm đạo ẩm ướt.

" Xoạt ... xoạt .... xoạt ... xoạt ..."

Nguyệt Phượng uốn éo mông rên rỉ

-" Ư ư ư ... ư ư tướng công, hút hết nước của thiếp đi, sướng quá"

Được một lúc hắn lại đâm dương vật vào:

Phạch ... phạch ... phạch ... phạch ...

ư ... ư ... ư ... ư ...

-" Ư ư ư thiếp ra a a a thiếp ra ư ư" nàng giật giật mông, hai cánh tay khụy xuống giường, miệng thở dốc.

Hồ Phong lật nàng nằm ngửa, tách hai chân thon sang hai bên, người chồm lên ôm hôn nàng một lúc, dương vật tiếp tục đâm vào hang động đầy nước.

Phạch ... phạch ... phạch ... phạch ...

Ư ư hừ hừ sướng chết đi được hư hư

Hắn đẩy mông đâm nàng như vũ bão, Nguyệt Phượng tiết dâm thủy nằm mê mệt.

Hồ Phong rút dương vật ra, chuyển sang bên cạnh tiểu Châu:

-" Tiểu Châu, để ta giúp nàng" từ nãy giờ nàng tự sướng, hắn đều biết.

Hắn trườn xuống dưới, bú mút âm đạo của nàng

-" Xoạt ... xoạt ... xoạt ... xoạt ..." tiếng hắn mút những nước nhờn và các mép thịt ẩm ướt.

Tiểu Châu hai tay bóp bầu vú, mông eo uốn lượn rên rỉ

-" Ư ư ư tướng công giỏi quá, thiếp muốn, thiếp muốn"

Hồ Phong không bú mút âm đạo nữa, chồm lên bú mút bầu vú và đôi môi của nàng.

Dương vật nhanh chóng đâm vào nơi ẩm ướt, trơn tuột đi vào trong.

Tiểu Châu ưỡn mông tiếp nhận, vui sướng rên rỉ

Ư ... ư ... ư ... ư ...

phạch ... phạch ... phạch ...

Hắn đẩy mông đâm dương vật lút cán bên trong.

phạch .... phạch .... phạch .... phạch ....

... ... ...

Hồ Phong liên tục làm hai nàng tiết khí dâm thủy, thêm khoảng hai lần nữa, hắn cũng phóng tinh nguyên ấm nóng vào Nguyệt Phượng.

Hai nàng đã đắp chăn nằm ngủ say mê mệt, Hồ Phong nằm bên cạnh vắt tay lên trán mắt lim dim.

-" Hửm... có người?"