Chương 58: Thanh Tuyền

Trong một tửu lâu sang trọng!

Tiểu nhị bưng thức ăn, rượu ngon lên trên phòng.

-" Mời công tử tiểu thư dùng bữa, chúc công tử tiểu thư ngon miệng" hắn đóng cửa phòng, nhẹ nhàng rời đi.

Công tử ăn mặc sang trọng, phong thái nhẹ nhàng nói:

-" Thanh Tuyền muội, muội không thích những món ăn ở đây sao? ta sẽ dẫn muội đi nơi khác"

Tạ Thanh Tuyền hai tay chống cằm thon, đang nhíu mày liễu suy tư, bị lời nói của hắn làm bừng tỉnh:

-" Kim Luận huynh, tiểu muội chỉ là suy nghĩ chút chuyện nhỏ mà thôi"

Khắc Kim Luận là nhi tử của phó đô đốc Khắc Cường ở tỉnh Giang Nam, hắn năm nay 20 tuổi, thân thủ khá tốt, phong lưu tuấn lãng.

Hắn và Thanh Tuyền từ nhỏ đã quen biết nhau, nhưng do phụ thân hai người làm quan khác địa phương nên xa cách. Thời gian gần đây, hắn được cùng gia phụ đến tri phủ gặp Tạ Khẩn, vô cùng thích vị tiểu muội xinh đẹp chơi chung từ nhỏ này.

Tạ Thanh Tuyền mắt đẹp nhìn Khắc Kim Luận nói:

-" Kim Luận huynh, huynh vẫn như hồi nhỏ, rất biết quan tâm người khác nha"

Kim Luận cười nói:

-" Đương nhiên rồi, ta rất quan tâm đến muội đó nha"

Tạ Thanh Tuyền ngưng một chút, mỉm cười nói:

-" Kim Luận huynh, muội có rất nhiều người theo đuổi nha, huynh phải chờ xếp hàng đó"

Kim Luận rót rượu vào ly nhỏ của Thanh Tuyền và hắn, cười nói:

-" Thanh Tuyền muội, ta mời muội một ly, mời" hắn cụng nhẹ ly với nàng, sau đó uống cạn.

Tạ Thanh Tuyền cũng nâng ly lên, miệng nhấp ngụm nhỏ, xem như đáp lễ với hắn.

Kim Luận cười nói:

-" Thanh Tuyền muội, ta tin tưởng mình sẽ không thua bọn họ, muội cảm thấy hai nhà chúng ta kết hợp, có thể trở thành một giai thoại đẹp hay không?"

Tạ Thanh Tuyền nhíu mày liễu, khó xử nói:

-" Kim Luận huynh, huynh thật sự thích Thanh Tuyền sao?"

Kim Luận phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt anh tuấn buồn bã nói:

-" Thanh Tuyền muội, muội còn nghi ngờ tấm chân tình của ta sao? ta đau lòng muốn chết a" hai tay hắn đặt trước ngực, tỏ vẻ đau lòng.

Tạ Thanh Tuyền tay nhỏ che miệng cười nói:

-" Kim Luận huynh, huynh thật sự cũng rất đáng thương đó nha"

Kim Luận rót thêm ly rượu, gắp chút mồi ăn, cười khổ nói:

-" Thanh Tuyền muội, muội không biết đó thôi, ta ở nhà bị phụ thân quản lý rất khắt khe với khác phái, chỉ có Thanh Tuyền muội là phụ thân ta không phản đối"

Tạ Thanh Tuyền đã hiểu, gật gật đầu nhỏ nói:

-" Kim Luận huynh, huynh cho tiểu muội thêm chút thời gian được không? muội cảm thấy có chút gấp gáp"

Kim Luận vui mừng nói:

-" Thanh Tuyền muội, muội đã nói vậy, ta chờ tin tức tốt của muội, ha ha"

Tạ Thanh Tuyền nói:

-" Kim Luận huynh, đa tạ huynh đã hiểu cho tiểu muội"

Kim Luận nâng ly cụng với Thanh Tuyền:

-" Thanh Tuyền muội, muội khách khí với ta làm gì? cạn ly"

Nàng cụng ly với hắn, mắt đẹp lóe lên ánh sáng, không biết suy nghĩ gì.

Hai người trò chuyện khá thoải mái, rất xứng đôi vừa lứa.

Hương Sam đại chiến cùng Hồ Phong, cuối cùng giơ cờ trắng đầu hàng. Hồ Phong mang tâm thái của kẻ chiến thắng rời Trịnh gia.

Hồ Phong không biết chuyện hắn làm, đã xôn xao nhiều nơi, hắn cần trở về tiêu cục bây giờ.

Bây giờ cũng là giữa chiều, thời tiết khá mát mẻ cho việc dạo phố, hắn đi bộ lang thang trên đường lớn, muốn mua chút gì đó tặng các nàng ở nhà.

" Lộc cộc ... " tiếng vó ngựa từ xa chạy đến...

" Lộc cộc lộc cộc ... " ngựa chạy càng gần đến chỗ đông người.

Người đi lại nhanh chóng tản ra, tránh sang hai bên, việc va chạm là điều không ai muốn xảy ra.

-" Chạy mau ..." có người hô.

Một nữ phụ trung niên đứng gần Hồ Phong, hốt hoảng hô to:

-" Nữ nhi của ta" nàng cũng muốn lao lên nhưng không kịp.

Hai con tuấn mã phi nhanh không kịp thắng cương, điều tồi tệ sẽ xảy ra với hài tử xấu số.

Mọi người ở đây, không dám mở mắt nhìn hài tử bị giày xéo dưới móng ngựa.

Tạ Thanh Tuyền cùng Khắc Kim Luận gìm chặt dây cương " hí hí hí", tiểu hài tử kia đứng giữa đường, ngơ ngác nhìn.

Mọi người mở mắt ra nhìn thì...

Hồ Phong đã ôm đứa bé đưa cho nữ phụ trung niên, chỉ để lại một bóng lưng đã xa.

Tạ Thanh Tuyền ngơ ngác nhìn bóng lưng kia, mãi cho đến tiếng gọi của Kim Luật, nàng mới tỉnh lại.

Kim Luật hô:

-" Thanh Tuyền muội, Thanh Tuyền muội, muội không sao chứ?"

Thanh Tuyền sắc mặt không tốt, cười gượng nói:

-" Kim Luận huynh, tiểu muội chỉ là hơi thất thần chút mà thôi"

Kim Luận nói:

-" Thanh Tuyền muội, muội vừa nãy có thấy một thiếu niên xuất hiện hay không?"

Tạ Thanh Tuyền mắt đẹp lóe lên ánh sáng nói:

-" Kim Luận huynh, huynh đi về trước đi, tiểu muội sẽ về sau" nói rồi nàng thúc ngựa " truy truy" đuổi thẳng về phía trước.

Kim Luận với tay về phía Thanh Tuyền, muốn nói gì, nhưng nàng đã đi khuất rồi:

-" Thanh Tuyền muội thật lạ, làm sao bây giờ" hắn có rất nhiều câu hỏi muốn nói, nhưng cũng không dám quá can thiệp vào đời tư của nàng, sợ nàng sẽ không thích.

Kim Luận lắc đầu cười khổ, không phi ngựa về ngay, mà muốn mua đồ trang sức tặng Thanh Tuyền.

-" Hi vọng nàng sẽ thích"

Hồ Phong đi bộ trên đường lớn, tâm tình không được thoải mái, hắn có cảm giác nặng nề khó tả.

-" Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời a" hắn nghĩ việc Thanh Tuyền coi thường mạng người trên đường, là không thể tha thứ.

Tạ Thanh Tuyền truy đuổi kịp Hồ Phong, quát lớn:

-" Uy... tên kia... đứng lại cho ta".

Hồ Phong làm như không nghe thấy, hắn tiếp tục đi thẳng , hắn không muốn gặp nàng bây giờ, vì nhiều lý do.

Tạ Thanh Tuyền mặt đẹp tức giận, phi ngựa chặn đường Hồ Phong, không cho hắn đi, hầm hừ nói:

-" Tên kia, ta nói ngươi đứng lại, ngươi có nghe không?"

Mọi người đi đường cảm thấy Hồ Phong sắp gặp rắc rối. Nhiều người không dám lên tiếng bảo vệ thiếu niên này, đều tản ra.

Đám thanh niên choai choai, thấy mỹ nhân thì mắt sáng lên, một tên vỗ ngực đi tới nói:

-" Tiểu tử kia, không nghe vị tiểu thư này nói gì sao? ngươi muốn chết hả".

Mấy tên kia cũng vây Hồ Phong lại, bộ dạng rất ngả ngớn.

Tạ Thanh Tuyền ngồi trên lưng ngựa, khoanh tay trước ngực lớn, khóe miệng vểnh lên, muốn xem hắn sẽ làm gì.

Hồ Phong chán ghét nhìn đám thanh thiếu niên này, cả ngày không có việc gì làm, cậy quyền thế lên mặt, ra đường giương oai.

Một tên tiến lên cười khẩy nói:

-" Tiểu tử được lắm, lại còn nhìn bọn ta với ánh mắt như vậy, ngươi chán sống rồi" hắn muốn động thủ với Hồ Phong.

Người đứng gần đó đều đồng cảm với Hồ Phong, gặp bọn bất lương này, khó sống sót a.

Hồ Phong đang bực bội trong người, bình tĩnh không giết người, nói:

-" Cút ngay, trước khi quá muộn"

Tên thanh niên cười gằn:

-" Ái chà, còn mạnh miệng cơ à, lên hết cho ta, ta xem ai cứu được tiểu tử ngươi, ha ha" đồng bọn của chúng bóp tay, vặn vẹo cổ, tiến lên áp sát Hồ Phong.

Nhiều người đi đường còn không dám nhìn, sợ cảnh tượng Hồ Phong bị quần ẩu làm thương tâm.

Tạ Thanh Tuyền còn chưa thấy hắn thực sự ra tay lần nào, khá là chờ mong.

Hồ Phong không ra tay không phải hắn ...

" Bịch bịch bịch ... " " Hự hự hự a a a" Hồ Phong sử dụng lực đạo vừa đủ, đánh bay những tên không nên thân này.

Mấy tên này đều ôm bụng và ngực nằm lăn ra đường rên rỉ kêu đau.

Người đi đường nhiều người hô to:

-" Đánh hay lắm, đã lắm"

Nhưng cũng có người sợ lây họa sát thân, không dám ở lại.

Hồ Phong thở dài:

-" Hi vọng lần này là bài học cho bọn chúng đi" hắn không quan tâm đến bọn gà đất chó sành này nữa, đi vòng qua Thanh Tuyền.

Tạ Thanh Tuyền khinh thường nhìn đám người nằm dưới đất " phế vật", nhìn Hồ Phong với ánh mắt khác.

Nàng " truy" ngựa đuổi theo Hồ Phong, tức giận nói:

-" Hồ Phong, ngươi đứng lại đó cho bổn tiểu thư"

Hồ Phong đứng lại, mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói:

-" Chuyện gì, ta hình như không quen biết vị tiểu thư cao quý này"

Tạ Thanh Tuyền càng thêm tức giận:

-" Hồ Phong, ngươi ... ngươi thực sự chán ghét ta vậy sao?"

Hồ Phong lắc đầu nói:

-" Vị tiểu thư này hiểu lầm, ta không đủ thân phận để chán ghét tiểu thư đâu"

Tạ Thanh Tuyền nhảy xuống ngựa, đứng trước mặt hắn nói:

-" Hồ Phong, ngươi thực sự không muốn gặp lại ta như vậy sao? vì sao trốn tránh ta?"

Hồ Phong trầm mặc một lúc, nói:

-" Tiểu thư hiểu lầm thì phải, chúng ta không cùng một thế giới" hắn quay người đi.

Tạ Thanh Tuyền mũi nhỏ híp híp, nhìn hắn nói:

-" Hồ Phong ... ta sắp thành thân"

Hồ Phong bước chân dừng lại, khựng người một lúc, Thanh Tuyền thấy vậy khóe miệng vểnh lên.

Hồ Phong không quay lại, gật đầu nói:

-" Chúc mừng tiểu thư, cáo từ"

Tạ Thanh Tuyền khóe miệng cứng đờ, hai nắm đấm nhỏ nắm chặt, mắt đẹp nhìn bóng lưng hắn đi xa, thì thào:

-" Ta và hắn, thực sự không cùng một thế giới hay sao?" nàng đang hoài nghi về trực giác của bản thân.

Hồ Phong thấy nàng không đi theo nữa, thầm thở ra một hơi, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác chán nản, muốn giải sầu. Hắn quyết định đi tửu lâu một phen.

Ở thị trấn này, việc mở tửu lâu không có gì lạ, nhưng để thu hút khách thì lại có nhiều cách khác nhau. Có tửu lâu đề ra câu đố, làm thơ đối đáp, ai đối đáp được sẽ có thể uống miễn phí một ngày. Hồ Phong chẳng hiểu mấy thứ đó, nên hắn đi tửu lâu khác, chỉ cần uống trên năm vò rượu lớn, sẽ không mất tiền năm vò rượu, mà còn được tặng thưởng thêm năm trăm lượng bạc.

Tạ Thanh Tuyền đứng trước tửu lâu Hồ Phong mới đi vào, thì thào:

-" Hồ Phong, ngươi thực sự đang nghĩ gì đây?" nàng cũng bước vào bên trong.

Hồ Phong liếc mắt nhìn một bàn trống, đi đến ngồi xuống.

Tiểu nhị nhanh chóng đi đến, mỉm cười khách sáo nói:

-" Công tử, người cần gì ạ"

Hồ Phong nhìn tiểu nhị nói:

-" Tiểu nhị, khuyến mãi ở đây còn giá trị chứ?" hắn chỉ biển khuyến mãi treo ở chính giữa tửu lâu.

Tiểu nhị nha một tiếng, gật đầu nói:

-" Công tử, hiện nay vẫn chưa có ai thành công, người muốn thử thật sao?"

Hồ Phong cười cười, đặt tấm ngân phiếu 100 lượng bạc xuống bàn nói:

-" Tiểu nhị, ngươi mang 5 vò rượu cùng thức ăn lên đây, hôm nay ta phải uống cho thật đã mới được"

Tiểu nhị nhìn tấm ngân phiếu, cũng không cầm lấy, mà cười nói to với những người xung quanh:

-" Cách vị khách quan, vị công tử này hôm nay đến đây, khiêu chiến 5 vò rượu của tửu lâu"

Tửu lâu yên tĩnh một chút rồi òa lên:

-" Không phải chứ, thật sự có người khiêu chiến rồi, bao lâu rồi nhỉ?"

-" Chắc cũng phải hai năm rồi thì phải, lão bản định gỡ khiêu chiến khuyến mãi xuống đó"

-" Có nhiều người thử rồi, nhưng chỉ được 3 vò thôi a"

-" Nghe nói thời gian gần đây, có thiếu niên tửu lượng kinh người, sẽ không phải hắn chứ?"

-" Ai mà biết được, thật hay giả, xem đi thì biết"

Thanh Tuyền cảm thấy hứng thú, không nhịn được, đi đến trước mặt Hồ Phong nói:

-" Uy... Hồ Phong, ngươi muốn làm gì?"

Hồ Phong thản nhiên nói:

-" Ta chỉ cảm thấy hơi buồn chán, nên vào đây uống chút rượu giải sầu"

Thanh Tuyền ngồi xuống đối diện hắn, cười nói:

-" Hồ Phong, ngươi sẽ không phải vì ta đó chứ?"

Hồ Phong nhìn nàng nói:

-" Thanh Tuyền tiểu thư, ngươi nên trở về với vị hôn phu của ngươi, thì tốt hơn đó".

Tiểu nhị bưng đồ ăn và một vò rượu lên trước, nói:

-" Công tử mời dùng trước một vò rượu, bốn vò khác sẽ lên ngay" hắn liếc mắt nhìn Thanh Tuyền.

Hồ Phong hiểu ý gật đầu nói:

-" Tiểu nhị, nàng ta chỉ ngồi chơi thôi, ngươi mang hết lên đây đi"

Tiểu nhị vâng dạ đi xuống.

Các bàn bên cạnh xì xào:

-" Khiêu chiến mà có cả mỹ nữ bồi tiếp nữa sao?"

-" Ngươi bị ngu à, đó là nương tử đến cổ vũ tướng công đó"

-" Ngươi nói không sai, có nương tử xinh đẹp như vậy, tửu lượng phải tăng gấp đôi, khà khà"

-" Ta nhìn vị mỹ nữ này thấy quen lắm a, không biết gặp ở đâu rồi nữa"

-" Nằm mơ đi, ngươi thấy mỹ nữ nào chẳng nói như vậy"

Thanh Tuyền mặt đẹp đỏ lên, tức giận nhìn xung quanh nói:

-" Các ngươi... các ngươi câm miệng hết cho ta"

Mọi người cười khà khà:

-" Mỹ nữ xinh đẹp mà dữ dằn quá nha, khổ thân vị tướng công của nàng a"

-" Ta thấy cũng chưa chắc, tướng công của nàng càng có cảm giác chinh phục a"

-" Ai biết được, tướng công của nàng chắc phải khổ tâm lắm a"

Thanh Tuyền như muốn phát điên, một cái miệng của nàng đấu không lại nhiều cái miệng được.

-" Các ngươi... các ngươi" nàng căm tức nhìn bọn họ.

Hồ Phong đã rót rượu, ăn mồi thưởng thức cảm giác nhậu nhẹt, không quan tâm đến mọi việc xung quanh.

Thanh Tuyền hậm hực nhìn khuôn mặt như muốn ăn đòn của Hồ Phong, nói:

-" Hồ Phong, bọn họ nhiều người khi dễ ta a"

Hồ Phong nốc " ực" chén rượu nói:

-" Tiểu thư, ngươi có thể rời khỏi đây mà, không ai cản nàng a"

Thanh Tuyền nói:

-" Hồ Phong, ta sắp thành thân rồi đó, ngươi không có cảm giác khó chịu nào sao?"

Hồ Phong uống cạn chén rượu nói:

-" Tiểu thư, chúc mừng" hắn nghĩ Thanh Tuyền thành thân là chuyện tốt, bớt đi ra đường hại người.

Thanh Tuyền mắt đẹp lườm Hồ Phong:

-" Hồ Phong, ngươi thật sự không để ý ta thật sao? ta là một trong thập đại mỹ nhân trên giang hồ đó"

Hồ Phong giơ tay cản nàng, lắc đầu nói:

-" Tiểu thư, ta biết ngươi sắc đẹp và thân phận đều cao quý"

Thanh Tuyền khoanh tay trước ngực nói:

-" Đương nhiên, xem như ngươi ánh mắt không kém"

Hồ Phong gật đầu nói:

-" Tiểu thư, cho nên ngươi chỉ cảm thấy ta có chút thú vị mà thôi, qua một thời gian, ngươi sẽ chán và không muốn nhìn ta nữa".

Hai tay cầm vò rượu, uống rượu " ực ực":

-" Khà ... quá đã"

Thanh Tuyền mắt đẹp nhìn Hồ Phong, bàn về tướng mạo và xuất thân, Hồ Phong thua kém xa những vương công quý tộc nàng gặp. Họ luôn cưng chiều, yêu thương nàng. Còn tên này luôn chống đối nàng.

Nàng thầm nghĩ:

-" Không lẽ trong mắt hắn, ta là người như vậy sao? ta thực sự chỉ có hứng thú với hắn nhất thời, sẽ nhanh chán".

Không khí nơi này, không vì cảm xúc của hai người mà bớt nhiệt.

Hồ Phong uống cạn vò thứ nhất, cảm giác có chút phấn chấn tinh thần, tiếp tục vò thứ hai. Nhiều người thích thú đến làm quen, cùng vui uống rượu.

Một tráng hán trung niên cụng chén với Hồ Phong, cười nói:

-" Tiểu huynh đệ tửu lượng rất khá, cùng cạn chén nào"

Hồ Phong cầm vò rượu nâng đáp lễ, nói:

-" Đại huynh, cạn"

Lúc này chỗ Hồ Phong đã ghép hai cái bàn lại với nhau cho rộng hơn, không khí náo nhiệt như đi hội.

Thanh Tuyền nhìn Hồ Phong vui cười cùng đám người bình thường này, nàng không biết suy nghĩ gì nữa.

-" Hồ Phong, ngươi đang nghĩ gì?" một câu hỏi mà nàng luôn muốn hỏi, nhưng không hỏi được gì.

Nàng rời đi khỏi nơi này, Hồ Phong chỉ liếc nhìn nàng rời đi một chút, tiếp tục công việc khiêu chiến của bản thân.

Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của Hồ Phong, hắn rời đi tửu lâu lúc tối mịt. Lão bản tửu lâu tuy tổn thất nhưng cũng không buồn, lượng rượu và đồ ăn bán được lời nhiều gấp đôi tổn thất.

Hồ Phong chắp tay sau lưng, đứng trên nóc nhà cao vút, y phục tung bay trong gió hiu hiu, mắt nhìn phương xa.

Bỗng nhiên có hai thân ảnh xuất hiện bên cạnh.

Ông lão cười ha ha:

-" Thiếu hiệp, ngươi thật sự có nhã hứng nha"

Bà lão cười khanh khách nói:

-" Thiếu hiệp, ngươi tâm sự rất nặng a"

Hồ Phong nghiêm nghị nói:

-" Ta đang rất buồn, hai vị đến thật đúng lúc"

Hai tay hắn nắm lại vận công " ong ong" nguồn sức mạnh lan tỏa ra xung quanh, gió cuốn tới theo hình xoáy ốc, hắn muốn có người bồi luyện khinh công " Như Ảnh Tâm Pháp".

" Xiu xiu ... " " bộc bộc" hắn tiếp cận ông lão, đấm ra một quyền " vù ".

Ông lão không ngờ hắn nói ra tay là ra tay thật, vội vàng né tránh đòn đánh của Hồ Phong, miệng kêu to:

-" Thiếu hiệp hiểu lầm, bọn ta không có ác ý a"

Hồ Phong thấy hắn né được thì vui mừng nói:

-" Mặc kệ, các ngươi đã đến đây, phải đánh với ta một chút chứ?"

Bà lão cười khanh khách nói:

-" Thiếu hiệp thật vui tính nha, hai bọn ta cùng ngươi chơi một chút vậy, hi hi".

Ba người đã rời đi đến khu rừng hoang, việc di chuyển trên những ngọn cây dễ dàng như cơm bữa. Thị lực của đại cao thủ rất mạnh, không sợ ban đêm.

Hồ Phong thấy hai người hợp lực đấu với hắn, hắn không giữ lại nữa.

" Oanh " " long" " rắc" không khí xung quanh phạm vi như bóp méo " uỳnh" cây cối gẫy rạp.

Hai người cũng không giữ lại nữa:

-" Nhất chỉ song linh" " xoẹt xoẹt" hai luồng năng lượng cực mạnh hình mũi tên đánh về phía Hồ Phong.

Hồ Phong cười to:

-" Đến hay lắm" hắn nghiêng người né tránh :))

Hai người nhìn nhau gật đầu:

-" Liên hoàn song linh chỉ" " vút vút ... xoẹt xoẹt" từng dòng ánh sáng mờ màu trắng hồng, bắn mạnh về phía Hồ Phong.

Hồ Phong không dám khinh thường, thân pháp triển khai " xiu xiu" né tránh toàn bộ đòn đánh của họ.

Phía sau, cây cối " rắc rắc" ngã đổ không ngừng " ầm ầm".

Thấy đòn đánh không trúng được Hồ Phong, hai người hô to" Rực linh chi tỏa" màu đỏ màu trắng đan xen thành một chiếc lưới khổng lồ phía không trung trên đầu Hồ Phong.

Nói ra thì chậm, chiếc lưới đã thu nhỏ áp sát Hồ Phong.

Hồ Phong ngẩng đầu nhìn chiếc lưới, gầm lên:

-" Phá cho ta" hai tay hắn nắm chặt, đưa sang hai bên, sức mạnh bùng nổ " ầm ầm" y phục tung bay, đấm ra một quyền " uỳnh uỳnh".

Hai nguồn năng lượng giao nhau " oanh oanh long" trên không trung, " rào rào" " rắc rắc" " ầm ầm" cây cối toàn bộ xung quanh phạm vi 200m ngã gẫy đổ rạp, tạo thành bãi đất phẳng.

Hồ Phong hơi thở có chút dồn dập, y phục tung bay dữ dội, khinh công mờ ảo như ảnh.

Hai người cũng mệt mỏi rã rời, sau chiêu thức đó gần như rút đi rất nhiều sức lực của bọn họ. Họ đứng giữa bãi đất trống, muốn nhìn xung quanh.

" Ưm" " a" hai người bị Hồ Phong bóp cổ, ông lão nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp, đừng dùng lực, có chuyện gì từ từ thương lượng"

Hồ Phong nói:

-" Hai vị đêm đến tìm ta, không phải chỉ ngắm cảnh đó chứ?"

Lão bà chu miệng, hờn dỗi nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp, người ta đau cổ a"

Hồ Phong rùng mình nhìn bà lão, thầm nghĩ:

-" Ngươi có tuổi rồi, bắt chước làm nũng của tiểu Điệp làm gì nữa, thật ghê a" hắn nhanh chóng bỏ tay ra, " xoạt xiu xiu" rời xa hai người một đoạn khá xa.

Bà lão tức giận, thở phì phì nhìn Hồ Phong. Ông lão mỉm cười nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp, đây chỉ là hình dạng bọn ta cải trang, thực ra bọn ta tuổi vẫn còn khá ít"

Hồ Phong thầm thở phào, nhưng cũng không tốt được hơn bao nhiêu.

Ông lão nói:

-" Tại hạ tên Khuy Huy, sư muội bên cạnh tên Lục Linh San, trên giang hồ được gọi là vô song sát của phái Tiêu Dao".

Lục Linh San không vui nói:

-" Sư huynh, để muội nói, muội rất thích rắn nữa nha"

Hồ Phong thầm lè lưỡi:

-" Một cô nương mà chơi cái gì rắn chứ, trong quần ta cũng có một con nè, khà khà".

Khuy Huy nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp, chúng ta mời ngươi gia nhập phái Tiêu Dao, ngươi thấy thế nào?" Hồ Phong mà gia nhập, phát dương quang đại phái Tiêu Dao, không phải chuyện khó.

Hồ Phong từ chối ngay:

-" Hai vị có biết, ta đã có sư phụ rồi không? ta không thể gia nhập môn phái khác được"

Khuy Huy đánh mắt cho Lục Linh San, nàng hiểu ý tiến lên lao vào lòng Hồ Phong, nhưng bị Hồ Phong né tránh.

Nàng vuốt ve tấm lưng rộng của Hồ Phong, nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp à, người đừng từ chối nhanh vậy nha, ta là một trong thập đại mỹ nhân đó, người không cảm thấy động tâm sao?"

Khuy Huy chua sót, vì Tiêu Dao phái, hắn sẽ từ bỏ sở thích cá nhân.

Hồ Phong giơ tay ra hiệu cho nàng ngừng lại, hắn nghiêm túc nói:

-" Hai vị, chuyện này e là không được, ta tuy khôn phải người tốt, nhưng sư phụ và tiêu cục Vân Kiêu có ơn với ta, không thể thay đổi"

Khuy Huy vỗ tay " độp độp" hô to:

-" Khá lắm, thiếu hiệp quả nhiên trọng tình nghĩa, đáng tôn trọng"

Linh San nhìn Hồ Phong, cười khanh khách nói:

-" Thiếu hiệp yên tâm, chúng ta đã nói chuyện với sư phụ của ngươi, ngươi sẽ không rời tiêu cục, nhưng cũng có thể gia nhập bọn ta, thuận cả đôi đường"

Hồ Phong trầm ngâm suy nghĩ nói:

-" Được rồi, chuyện này nói sau, ta phải về gặp sư phụ đã, các ngươi muốn đi cùng chứ?"

Khuy Huy nói:

-" Hồ Phong thiếu hiệp, sáng mai bọn ta sẽ đến"

Hồ Phong gật đầu nhìn hai người:

-" Hai vị, vậy ta đi trước, cáo từ" hắn thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi.

Lục Linh San nhìn bóng lưng Hồ Phong khuất xa...

Khuy Huy cười trêu:

-" Làm sao rồi? không lỡ người ta hả"

Nàng hừ lạnh nhìn Khuy Huy, rồi bỏ đi.

Khuy Huy lắc đầu truy theo sư muội...